Quý Phi Lười Biếng Câu Dẫn Đế Vương
Chương 23: Dung Túng Cho Dung Trạm
Tô Vị Đạo
17/09/2024
Mộ Dung Thương: "Thích khách phục kích trong cung vốn muốn ám sát Nhiếp Chính Vương điện hạ, chẳng qua bị ta phát hiện hành tung.”
“Cũng là ta thay điện hạ giải trừ tai kiếp này. Điện hạ không định cảm tạ ta sao?"
Sở Tiêu Việt nhíu mày:
"Chuyện này, ta sẽ điều tra làm rõ."
Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía sâu trong rừng lựu, nơi tên công tử bột đang bất tỉnh.
Hắn là người nhà họ Tiêu, thuộc dòng dõi của Thái hậu.
Một thái giám bước lên, báo cáo lại toàn bộ sự việc.
Nghe xong, sắc mặt Sở Tiêu Việt trầm xuống, giọng nói rõ ràng không hài lòng.
"Chỉ vì một cung nữ, có cần phải ra tay như vậy không?"
Mộ Dung Thương cười nhạt.
"Đúng vậy, chỉ là một cung nữ thì có gì quan trọng? Còn ta, một tên thái giám thấp hèn, chỉ là một kẻ có chút mặt mũi trước mặt Thái phi. Dù ta có bị ám sát thì cũng đâu đáng kể gì."
"Đêm nay Cung Thu Ly liên tiếp gặp chuyện khó khăn, có lẽ có kẻ muốn gây sự với Thái phi. Thôi đi, ta sẽ khuyên Thái phi đến đạo quán tu thân."
Sở Tiêu Việt trầm giọng:
"Chuyện này, ta sẽ cho Thái phi một lời giải thích."
Dung Trạm chỉ là một thái giám, nhưng đứng sau hắn là Thái phi.
Thái phi vốn điềm đạm, nhưng việc nàng dung túng cho Dung Trạm chứng tỏ nàng không hề đơn giản.
Tuy ngoài mặt Thái hậu và Thái phi hòa thuận, nhưng bên trong lại ngầm tranh đấu.
Dù Thái phi không quá đáng ngại, nhưng thế lực đứng sau nàng lại không dễ đối phó, nhất là khi nàng là sinh mẫu của Hoàng đế.
Mộ Dung Thương hừ lạnh một tiếng, không chào hỏi gì thêm.
Hắn ôm Tần Vũ, kiêu ngạo rời khỏi rừng cây.
Tần Vũ cúi đầu, nép trong lòng hắn, trông như vừa bị một phen dọa sợ.
Mộ Dung Thương để mặc nàng bám vào mình, mang theo khí thế ngông cuồng, lạnh lùng, khiến không ai dám đến gần.
Những ánh mắt thăm dò dần biến mất.
Đêm đã khuya.
Trong những cung điện chồng chéo, có một nữ nhân đang ngồi trước bàn, mài mực.
Một ảnh vệ âm thầm bẩm báo.
"Kế hoạch đã được thực hiện, nhưng Mộ Dung Thương vô cùng xảo quyệt, hắn vẫn thoát được."
Nữ nhân cười lạnh.
"Nếu hắn dễ bị giết đến thế thì đã chẳng được gọi là tiểu quái vật của Bắc Yến rồi."
Nàng thờ ơ vẫy tay:
"Xong rồi, lui xuống đi. Dọn dẹp sạch sẽ, đừng để lại dấu vết gì khiến hắn nghi ngờ."
...
Tần Vũ dìu Mộ Dung Thương về phòng.
Đoạn đường cuối cùng, Mộ Dung Thương gần như dựa hoàn toàn vào người nàng, có thể thấy hắn bị thương không nhẹ.
Mặt mày Tần Vũ nặng nề, trông có vẻ lo lắng.
Nhưng trong lòng thì rối rít với hàng ngàn suy nghĩ.
Nàng chẳng làm gì cả mà tiểu phản diện này sắp chết rồi?
“Cũng là ta thay điện hạ giải trừ tai kiếp này. Điện hạ không định cảm tạ ta sao?"
Sở Tiêu Việt nhíu mày:
"Chuyện này, ta sẽ điều tra làm rõ."
Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn về phía sâu trong rừng lựu, nơi tên công tử bột đang bất tỉnh.
Hắn là người nhà họ Tiêu, thuộc dòng dõi của Thái hậu.
Một thái giám bước lên, báo cáo lại toàn bộ sự việc.
Nghe xong, sắc mặt Sở Tiêu Việt trầm xuống, giọng nói rõ ràng không hài lòng.
"Chỉ vì một cung nữ, có cần phải ra tay như vậy không?"
Mộ Dung Thương cười nhạt.
"Đúng vậy, chỉ là một cung nữ thì có gì quan trọng? Còn ta, một tên thái giám thấp hèn, chỉ là một kẻ có chút mặt mũi trước mặt Thái phi. Dù ta có bị ám sát thì cũng đâu đáng kể gì."
"Đêm nay Cung Thu Ly liên tiếp gặp chuyện khó khăn, có lẽ có kẻ muốn gây sự với Thái phi. Thôi đi, ta sẽ khuyên Thái phi đến đạo quán tu thân."
Sở Tiêu Việt trầm giọng:
"Chuyện này, ta sẽ cho Thái phi một lời giải thích."
Dung Trạm chỉ là một thái giám, nhưng đứng sau hắn là Thái phi.
Thái phi vốn điềm đạm, nhưng việc nàng dung túng cho Dung Trạm chứng tỏ nàng không hề đơn giản.
Tuy ngoài mặt Thái hậu và Thái phi hòa thuận, nhưng bên trong lại ngầm tranh đấu.
Dù Thái phi không quá đáng ngại, nhưng thế lực đứng sau nàng lại không dễ đối phó, nhất là khi nàng là sinh mẫu của Hoàng đế.
Mộ Dung Thương hừ lạnh một tiếng, không chào hỏi gì thêm.
Hắn ôm Tần Vũ, kiêu ngạo rời khỏi rừng cây.
Tần Vũ cúi đầu, nép trong lòng hắn, trông như vừa bị một phen dọa sợ.
Mộ Dung Thương để mặc nàng bám vào mình, mang theo khí thế ngông cuồng, lạnh lùng, khiến không ai dám đến gần.
Những ánh mắt thăm dò dần biến mất.
Đêm đã khuya.
Trong những cung điện chồng chéo, có một nữ nhân đang ngồi trước bàn, mài mực.
Một ảnh vệ âm thầm bẩm báo.
"Kế hoạch đã được thực hiện, nhưng Mộ Dung Thương vô cùng xảo quyệt, hắn vẫn thoát được."
Nữ nhân cười lạnh.
"Nếu hắn dễ bị giết đến thế thì đã chẳng được gọi là tiểu quái vật của Bắc Yến rồi."
Nàng thờ ơ vẫy tay:
"Xong rồi, lui xuống đi. Dọn dẹp sạch sẽ, đừng để lại dấu vết gì khiến hắn nghi ngờ."
...
Tần Vũ dìu Mộ Dung Thương về phòng.
Đoạn đường cuối cùng, Mộ Dung Thương gần như dựa hoàn toàn vào người nàng, có thể thấy hắn bị thương không nhẹ.
Mặt mày Tần Vũ nặng nề, trông có vẻ lo lắng.
Nhưng trong lòng thì rối rít với hàng ngàn suy nghĩ.
Nàng chẳng làm gì cả mà tiểu phản diện này sắp chết rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.