Quỷ Qiá

Chương 29

Công Tử Hoan Hỉ

27/04/2017

CHƯƠNG 28

Đầu mùa đông triều Tân Nguỵ, Vĩnh Phong năm thứ nhất, Thiên Cơ Tử chết tại thành Khúc Giang thuộc Doanh châu, bè đảng của Lỗ Tĩnh Vương đến đây bị tiễu trừ sạch sẽ.

Phó Trường Đình đích thân dâng Hách Liên Phong một tấu chương, “Yêu nhân phát bệnh trầm trọng, thất khiếu chảy máu mà chết.”

Hách Liên Phong chỉ phúc đáp vài câu ngắn ngủi, phần lớn chỉ mang ý nghĩa hành chính, chứ không truy cứu sâu nữa. Thiên hạ vừa mới ổn định, ngổn ngang thứ hoang phế cần được phục hưng, từ ngòi bút hư nhược có thể thấy được sức khoẻ thiên tử đã quá suy kiệt, hơn nữa tình trạng say xỉn lại càng nghiêm trọng hơn.Sau đó, quốc sư Phó Trường Đình thượng tấu lần nữa, xin được tạm lưu lại Khúc Giang, lý do là muốn thanh tra những chuyện xảy ra sau huyết trận.Sau khi diệt trận, tim người chôn dưới thụ trận được đào lên rất nhanh, đại thụ trong sân cũng bị cửu thiên lôi hoả đốt trụi. Nhưng tiến trình dọn dẹp hồ Lâm lại diễn ra rất ì ạch, đến giờ vẫn chưa xong. Thứ nhất là do hồ quá rộng, dòng chảy kỳ dị, lặn xuống nước tìm kiếm vô cùng nguy hiểm. Thứ hai, huyết trận vốn là chuyện huyền bí, những lời đồn đương thời bị thổi phồng quá trớn làm quấy nhiễu cuộc sống bách tính. Cho nên việc này chỉ có thể tiến hành trong âm thầm, không làm rùm beng. Vì vậy mấy năm qua phái Chung Nam chỉ đưa một số ít đệ tử đến đây bí mật dọn dẹp những thứ ô uế trong trận. Quan viên trong thành cũng hiếm người biết việc này.

Việc Phó Trường Đình nấn ná lại Khúc Giang cũng khá bất ngờ, triều đình nhanh chóng chuẩn tấu, nhưng nội bộ phái Chung Nam lại rộ lên bàn tán.Chuyện xưa đều đã đóng nắp quan tài cả rồi, huống hồ do chính y động thủ, còn phải tra lại chuyện gì nữa? Trước sự nghi hoặc, băn khoăn, sửng sốt… đó, Phó Trường Đình ở bên trong thành Khúc Giang vờ như không biết không nghe không thấy, truyền một đạo pháp chỉ xuống. Các quán chủ của phái Chung Nam trong phạm vi địa giới Doanh châu, phàm là người quản lý sự vụ ở Khúc Giang, bất luận đang ở đâu, đảm đương việc gì, đều phải đúng ngày mà tề tựu ở Doanh châu, không được sai hẹn. Không thì sẽ luận tội theo 《 Chung Nam luật 》.

Chưởng môn vừa mới nhậm chức không lâu, song cách hành xử vô cùng thẳng thừng, hồ như không có chút nể nang. Ý chỉ vừa ban ra, ai nấy đều ồ lên.

Tới giữa tháng, những người có liên quan đến việc dọn dẹp huyết trận sau cơn hoả hoạn năm ấy đều đứng trước Phó Trường Đình, trình bày hết thảy những sự việc phát sinh sau đó.

Khác với thụ trận chôn những hộp gỗ đen chứa tim người, thứ vớt được dưới hồ là những cái bình sứ tròn, khi nung thì trộn lẫn với thứ như chu sa, vì thế toàn thân có màu đỏ sậm, sau đó dùng giấy vàng bịt lại, bình nhỏ lại cực nhẹ, xung quanh khắc đầy phù chú. Mặc dù bị ngâm lâu dưới hồ nhưng không hề bị phai màu, hư hỏng hay nứt rạn. Lấy tay chạm vào, lập tức có khí âm hàn xộc thẳng vào xương, có thể nói là vật cực kỳ tà ác.

“Sau khi người mất tích chết rồi, hồn phách sẽ bị nhốt vào trong bình sứ, thu nạp oán khí. Cuối năm ngoái khi bần đạo tiếp nhận việc này, hết thảy bình sứ đều được vớt lên. Sau khi nhậm chức, đã lần lượt phái ba đệ tử lặn xuống nước kiểm tra, không thấy sót lại gì nữa. Số lượng bình sứ cũng vừa khớp với số lượng hộp gỗ.”

Chưởng môn trẻ đứng chắp tay ở trước cửa, đối mặt với khoảnh sân. Lão đạo sĩ râu ria xồm xoàm hiện là quán chủ của Thanh Vân Quán ở ngoài thành Khúc Giang, người chịu trách nhiệm chung của những việc sau huyết trận. Mấy hôm liền, ông bị Phó Trường Đình gọi đến để hỏi chuyện ba lần rồi.Đối diện với chúng đạo sĩ mỏi mệt còn nhem bụi đường, chưởng môn ít lời kiệm chữ chỉ hỏi ba vấn đề —— phát hiện ra cái gì? Ngoại trừ bình sứ ra còn có thứ gì khác không? Có từng tìm thấy cái gì lạ khác không?

Mà ba vấn đề đó hiện tại đã thành cơn ác mộng mỗi đêm của lão đạo sĩ.

Nghiêng người, len lén liếc mắt trộm nhìn bóng lưng trầm lặng của Phó Trường Đình, lão đạo sĩ khổ tâm trễ khoé miệng, nhấc tay lên quẹt mồ hôi lạnh trên trán.Xét tuổi tác, y trẻ hơn quốc sư trước đây nhiều. Luận vai vế, y vượt cả sư phụ y một bậc. Từ hồi y còn chưa xuất sư xuống núi, cái danh thiết diện vô tư của vị tiểu sư tổ trong phái Chung Nam này đã nổi đình nổi đám. Có điều, ngoài thanh danh như mặt trời ban trưa, chẳng bao giờ thấy người này tỏ ra vui buồn, cáu giận như người bình thường. Nghe đồng môn trong kinh bảo, ngay cả lúc chưởng môn diện thánh, cũng chỉ rập một gương mặt gỗ lạnh băng như Diêm vương.Nghĩ đến đây thì mặt lão đạo sĩ lại nhăn tít. Vốn tưởng y còn trẻ đã công thành danh toại, một bước lên mây, đáng nhẽ phải cởi mở thêm ít nhiều, dè đâu sau khi Thiên Cơ Tử chết, tính cách của y càng khó đoán. Cau mày, nghiêm mặt, nói còn ít hơn trước. Làm việc cũng cố chấp, tỷ như chuyện hiện tại, thái độ chất vấn tới lui của y với mọi người quả có phần độc tài.Nghe đệ tử tuần tra đêm nói, lúc nửa đêm thường thấy y đứng một mình trong sân, cúi đầu trầm ngâm, thỉnh thoảng lại thấy y dợm bước như muốn ra khỏi cửa, song còn chưa đến trước cửa thì đã quành trở về.



Hai chữ ‘do dự’ vốn dĩ không nên gắn trên người Phó Trường Đình mới phải.“Còn phát hiện gì nữa?”

“Ạch…” Lão đạo sĩ vẫn đang oán thầm bị câu hỏi bất ngờ làm giật cả mình, “Cái gì…”

“Trong hồ, phát hiện cái gì?”

Lại nữa rồi, lão trộm thở dài một hơi. Lão đạo sĩ lặp lại câu trả lời lần trước, “Khởi bẩm chưởng môn, ngoài bình sứ ra thì chỉ có xương người. Hài cốt đưa ra khỏi nước lập tức vỡ nát, thực sự không thể phân biệt của ai.” Quá tam ba bận rồi nhé.Đông về, trong sân chỉ có cành nhánh khẳng khiu lặc lìa, chẳng có tý sức sống. Gió bắc sạt qua, cát bụi mù trời che lấp ánh dương. Trời đất một màu xám xám nhờ nhờ. Sắp có tuyết rơi… Phó Trường Đình hồi tưởng lại, quỷ kia nói thích tuyết rơi. Tuyết rơi rồi, có thể dạo phố vào ban ngày.

Đạo sĩ tính khô khan tiếp lời, thảo nào trong năm, hễ đến đông là lại lắm yêu nghiệt ẩn hiện.

“Người đó nha…” Người kia không khỏi ngó y. Ngón tay điểm trong không trung, đầu tiên là thở dài, sau đó là phì cười.Y càng khó hiểu.

Người kia cười càng hả hê.

Người kia thích cười sự thiếu nhạy bén và khô khan của y.

Hài cốt này hẳn của đám đàn ông bị Ly Cơ dụ dỗ phải vùi thây dưới hồ. Thu hồi vẻ tư lự, Phó Trường Đình thấp giọng hỏi, “Còn gì nữa?”

“Hết rồi.” Mệt mỏi cúi đầu, lão đạo sĩ đuối quá nên ngỏ lời khuyên nhủ, “Hồ trận tuy vẫn chưa dọn sạch, nhưng đáy hồ đã được kiểm nghiệm nhiều lần rồi. Bên trong hồ ngoài những thứ kia ra, chỉ có rong rêu với đá tảng.”

Thân ảnh cao ngất nghểu đứng sừng sững bất động. Tia sáng đùng đục của ngày đông chiếu xiên qua khung cửa sổ, dọi lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của y. Bỗng một trận gió thổi rào rào, sẽ sàng ấp theo vài hạt tuyết mịn. Trận tuyết đầu đông không hề có dấu hiệu báo trước đã trút xuống.

Lão đạo sĩ nghĩ mình hoa mắt chắc rồi. Bởi lẽ, ngay khi bông tuyết buông mình, ông nhìn thấy rõ bóng lưng của Phó Trường Đình thoáng lảo đảo, biểu cảm vững vàng ổn định như núi phút chốc vỡ nát. Mất mát và đau đớn nương theo vết rạn tràn ra đầm đìa.

“Thực sự, không có gì cả?” Giọng y trở nên thấp hơn, thấp như thể một tiếng nghẹn ngào vừa vụt thoát khỏi cổ họng.Lão đạo sĩ hồi tưởng một lượt vô số lần thân chinh đến thành Khúc Giang, chòm râu hoa râm sắp bị vuốt rụng đến nơi, “Mấy cái khác… chỉ là đồ bỏ đi.”



“Đồ bỏ đi?”

“Vâng. Chúng bị ngâm không còn ra hình dạng nữa. Để tiện dọn dẹp, thỉnh thoảng cũng vớt lên một ít, đắp thành đống bên cạnh.”

Chén bể, đĩa vỡ, chân bàn… cành cây mục nát, toàn là đồ người ta bỏ đi, rồi tiện tay ném xuống hồ. Còn có khăn lụa, khuyên tai, ngọc bội đeo thắt lưng… cây tử đằng rục nát đến mức đụng vào là rữa ra, những thứ này chắc do không cẩn thận mà đánh rơi. Con người thường không biết đủ, lúc có thì nghĩ là không có, đến khi thứ từng có cũng trở thành không có, thì mới gạt lệ khóc ngập trời ngập đất. Ôi… cái sự đời…

Đầu nghĩ vẩn vơ, lão đạo sĩ lại lạc vào cõi thần tiên. Đến khi tỉnh hồn thì mới phát hiện vị chưởng môn không thích nói chuyện cũng lặng im nãy giờ. “Chưởng môn, có gì cần căn dặn?” Nơm nớp lo rón rén từng bước một, rồi lại dè dặt hỏi. Lão đạo sĩ khao khát nhìn cánh cửa gần đó, một bóng đen vừa vặn nhoáng qua dưới mí mắt ông.

“Đi xuống đi.” Hồi lâu, Phó Trường Đình mới thảng giọng nói, ngữ điệu lay lắt như tiếng than dài.

Lão đạo sĩ vội vàng hành lễ cáo lui. Chỉ hy vọng ngày mai đừng có xách đầu lão nữa. Cứ hỏi mãi mấy chuyện đó, chưởng môn không thấy phiền, chứ lão đây mệt lắm rồi. Chưa kể, chưởng môn chỉ mới từng đó tuổi, mà sao giọng điệu lại già háp thế nhỉ?

Lão lại sinh nghi, đường đường là nơi ở của chưởng môn Chung Nam, làm sao có con yêu quái nào đủ can đảm bén mảng?

Mà thôi mà thôi, nhanh chóng nhấn nút biến mới là thượng sách. Trời đã lạnh chết bỏ rồi, lại đứng gần chưởng môn như tảng băng, sắp đông lạnh luôn cả khớp xương ông già này rồi.Sáng hôm sau, trời còn chưa rạng. Lão đạo sĩ đang ngủ li bì, mơ thấy chưởng môn đã dông biệt, không còn tìm lão hỏi han nữa. Sau đó bị đồ nhi đánh thức, “Chưởng môn ở ngoài hồ, muốn xem vớt được gì ra khỏi hồ.”

Lão đạo sĩ đương ngái ngủ lập tức thấy có gió lạnh táp vào mặt, “Lão quân của tôi ơi…” nói rồi loạng choạng mặc áo xỏ giầy chạy đến hồ.

Lúc chạy đến thì Phó Trường Đình đã đi mất. Để lại đống đệ tử Chung Nam bàn tán xôn xao với một dấu hỏi to đùng. Bọn họ bảo chưởng môn đi vòng quanh đống đồ bỏ đó nhìn một chút, chọn ra không ít thứ gì đó mang về quán trọ rồi.Vị tiểu đạo gia này hồi còn ở núi Chung Nam là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn thủ lễ kia mà, sao lớn lên lại thành ra thế này nhỉ? Mặt lão đạo sĩ như đưa đám, lại tất tả chạy về quán trọ. Vừa vào đến sân sau đã ngửi thấy mùi chua loét nồng nặc. Lão đạo sĩ không đếm xỉa tới, bịt mũi lại, lảo đảo chạy đến bên dưới một tán cây hải đường.Mùi chua trong sân bốc lên từ đống đồ vớt khỏi hồ, do bị ngâm lâu trong nước nên thứ nào thứ nấy đều có mùi thối rữa, cho dù đang tiết giá rét cũng không phai bớt mùi nổi.Thế nhưng Phó Trường Đình đứng đấy dường như chẳng hề cảm nhận được, chỉ cầm một cái trống bỏi lên quan sát tỉ mỉ. Lão đạo sĩ không dám đến gần, chỉ dám nheo mắt nhìn từ xa, cái trống bị ngâm đến sắp rã, Phó Trường Đình vừa mới chạm vào thân trống, thì mặt trống như tờ giấy ướt đã rách toang, chảy ra nước đen, rớt xuống ống tay áo rộng thùng thình của y.Một cục bùn rơi ra theo dòng nước đen. Nó cũng đen thùi, có lẽ từng là giấy hay gì đó, nhưng đã bị dính nhẹp thành cục, đừng nói là nhận ra chữ viết, nội việc trải phẳng ra đã bất khả thi rồi.

Vẻ thất vọng của Phó Trường Đình không thể nói thành lời.

Lão đạo sĩ thầm nghĩ, hoá ra là y đang tìm cái gì đó thật. Nhưng tìm thế này sẽ không ra đâu. Loại nước này cực sạch mà cũng cực bẩn. Có thể gột rửa vạn vật, đồng thời bao trùm muôn thứ. Cầm cố hồn phách, che giấu oán khí, song song xoá sạch hết thảy bí mật. Im hơi lặng tiếng, không lộ sắc khí.Hôm đó Phó Trường Đình chẳng hỏi chẳng rằng câu nào. Lão đạo sĩ ở cùng với y trong quán trọ từ lúc hừng đông đến khi chạng vạng. Đống đồ trong sân đều được Phó Trường Đình xem xét bằng hết, lão đạo sĩ sai đệ tử mang rất nhiều thứ từ hồ đến. Vợ chồng chủ quán tốt bụng, đem ghế trúc đến cho lão đạo sĩ ngồi nghỉ chân. Không hiểu sao Phó Trương Đình nhìn thấy, đôi mắt sâu thẳm âm trầm nhìn lão hồi lâu không dời mắt. Lão đạo sĩ bị nhìn mà hết hồn, vội vàng bật dậy tránh xa ba trượng. Cong lưng ôm cây một hồi mới phát hiện, hoá ra Phó Trường Đình không nhìn ông, mà nhìn cái ghế trúc. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quỷ Qiá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook