Chương 30
Công Tử Hoan Hỉ
27/04/2017
CHƯƠNG 29
Trời ngả về tây, hừng sáng trong mắt vị chưởng môn trẻ cũng từ từ lụi dần rồi biến mất. Lần nầy nếu không phải mắt mũi kèm nhèm đứng xa không thấy rõ, hẳn lão đạo sĩ đã dễ dàng nhờ ánh hoàng hôn nhập nhoạng mà thấy nỗi tuyệt vọng và đau lòng ánh lên trong mắt y.
Vật cuối cùng y cầm lên cũng là một cái trống bỏi. Cái này có vẻ đỡ hơn cái trước, mới hơn. Mặt trống ướt sũng căng tức, Phó Trường Đình dùng kình khí xé ra, nước hồ dơ bẩn chảy xuống cổ tay, bên trong lộ ra mảnh giấy chưa rã nát.
Lão đạo sĩ phát hiện ra đầu ngón tay Phó Trường Đình đang run rẩy, lại nhịn không được mà len lén tiến đến rình.Chữ trên giấy đã bị ướt lem nhem, chỉ có thể nhìn ra một vài nét bút. Chỉ là một bài vè vỏn vẹn bốn dòng: trời hoang mang đất hoang mang, nhà có trẻ nít khóc oang oang, quân tử đi qua đọc ba lần, một giấc ngủ thẳng đến hừng đông.“Hầy…” Thở sườn sượt, lão đạo sĩ muốn phát khóc đi được. Loại giấy này ở đầu đường cuối ngõ nơi nào mà chả thấy. Tội tình thì phải hành chết bỏ để bới nó từ dưới bùn lên?
Phó Trường Đình siết mảnh giấy ướt đẫm, khuôn mặt tuấn lãng đằm trong sắc trời nhá nhem. Y đứng trong sân cả ngày trời, đạo bào tuyết trắng bị nước bẩn bốn phía vẩy đầy những vệt ố bẩn.
“Chưởng môn, có cần phải…” Lão đạo sĩ thấy y không có phản ứng quá lâu, nhín chút dũng khí mà đến gần hỏi.
Ở hồ còn mấy đống nữa, có cần tìm thêm cái khác nữa không?
Phó Trường Đình lắc đầu, xoay người đi một nước vào phòng, “Không cần. Xong hết rồi.”
Lão đạo sĩ không kịp phản ứng, thầm nghĩ, nhốn nháo xong rồi đấy phỏng?
Lại nghe Phó Trường Đình nói, “Tất cả đều là những thứ y ném xuống hồ.”
“Ai?” Đễnh đãng nghe không rõ, lão đạo sĩ buột miệng hỏi.Phó Trường Đình không đáp, phiền muộn đứng dưới chái hiên, nhìn đống đồ bỏ đi chất cao như núi trong sân, “Ta tự cho là đã điều tra tất thảy mọi chuyện của y, kết quả lại như chưa hề biết gì.”
Y thường thấy quỷ kia ném đồ xuống hồ, đoản kiếm gỗ, con búp bê, mảnh khăn lụa… toàn những món vặt vãnh. Mỗi lần quỷ ném đồ với vẻ bình thản, dưới đáy mắt không che lấp được sự xót xa. Lúc đó y nghĩ là con quỷ đó đang giả vờ từ bi. Sau lại nghĩ, chắc là thủ đoạn đùa bỡn với y không chừng. Cuối cùng, y chẳng thèm đoán nữa. Không liên quan tới huyết trận, tất không liên quan tới y, hà cớ gì phải tự làm mình đau đầu. Giờ đây, y muốn biết, y dốc cạn tâm lực để suy đoán, nhưng ngay cả đoán cũng không thể nào đoán nổi nữa. “Nó không thể giết người.” Thiên Cơ Tử đã nói thế.
Sân nhỏ sau tiệm tạp hóa ngày trước đã bị hỏa thiêu thành mảnh đất cằn. Ra lệnh toàn bộ đệ tử lui hết, trong sân chỉ còn mỗi Phó Trường Đình và Thiên Cơ Tử.Trong lúc vật lộn giữa bản tính và ma tính, ngữ điệu của Thiên Cơ Tử bỗng cao chói lói, bỗng nhiên già khằn, “Nó vẫn canh cánh trong lòng việc giết Kim Lĩnh Tử. Chúng ta cùng nhau bỏ trốn, bị đệ tử Chung Nam đuổi theo phát hiện. Nó bảo ta đi trước, bản thân ở lại. Ha ha… lấy mạng đền mạng, chỉ có nó mới tin vào những lời này. Tiểu sư đệ của ta… ha ha…”
“Sau đó, nó còn không rờ đến kiếm.”
Phó Trường Đình ghịt chặt đạo bào của mình, “Chính miệng y nói ta biết, người do y giết.”
Ngay mảnh đất cằn dưới chân, đám hộp gỗ cuồn cuộn phun ra từ bên dưới, mỗi một mệnh sống là một nét bút nợ máu gai mắt. Chính miệng y thừa nhận, đây là những người mất tích, bọn họ bị sát hại.“Ngươi tin lời nó?” Thiên Cơ Tử bỗng ngắt ngang.
Phó Trường Đình bỗng không nói nên lời.Thiên Cơ Tử cười sặc sụa, ngón tay tựa vuốt quỷ bấm chặt lấy cổ họng mình, ho khù khụ một chập, máu đen tuôn không ngớt khỏi khóe miệng, “Ngươi chưa bao giờ tin nó, nhưng lại tin một câu đó của nó?”
“Há há há há…” Tròng mắt đỏ khé túa đầy vẻ mai mỉa, khuôn mặt méo mó chẳng còn giống người nhìn thấy hết tuồn tuột mọi thứ dưới ánh trăng, Thiên Cơ Tử nhếch môi, thỏa mãn nhìn Phó Trường Đình tái mặt, “Ngươi không tin nó, ngươi chỉ tin chính ngươi.”
“Thuật hồi tố chỉ nhận ra huyết khí, chứ không phải sát khí.”
“Giết người không nhất định phải vấy máu, ngược lại cũng thế. Đạo lý này chắc Kim Vân Tử chẳng dạy cho ngươi đâu nhỉ.”
“Ta đoán là, ngươi không chỉ hạ một thuật lên người nó.”
Âm thanh khàn đặc kết hợp với tiếng cười khùng khục, từng chữ từng chữ vò xé trái tim của y. Phó Trường Đình gom hết sức lực để đứng yên mà không thoái lui, song vẫn tránh không thoát ánh mắt lạnh giá của kẻ kia, “Chuyện gì cũng chỉ xét thiện ác, không hỏi nguyên cớ. Tác phong của Chung Nam vẫn luôn gọn gàng dứt khoát nhỉ.”
Cho dù Hàn Thiền làm gì đi chăng nữa thì tội danh cũng đã được định sẵn, bày vẽ đủ thủ đoạn cũng chỉ để y cúi đầu nhân tội. Những cái khác bên cạnh thuật hồi tố là đủ để nghiệm chứng tội ác chất chồng như núi của y. Trước đó Phó Trường Đình đã định tội trạng, không cho phép hoài nghi, không cho phép phản bác, không cho phép giải thích, món nợ này âu chỉ cần thêm một chữ ký đồng ý, hòng đưa ra một quyết định danh chính ngôn thuận. Y có can dự đến huyết trận, tức là vây cánh của tà đạo, y có nối giáo cho giặc, vậy là quá đủ rồi. Càn khôn sáng tỏ, thiên lý ngời ngời, sao có thể giết lầm? U Minh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, cửu thiên lôi hỏa vang trời, lấy chính diệt tà, chính đạo hàng phục yêu ma. Phó Trường Đình chỉ cần một kết quả trừ gian diệt ác, còn động cơ nguyên do chỉ là những lời bịa đặt trí trá của bọn tà ma ngoại đạo, không nghe cũng chẳng sao.“Ngươi muốn nói cái gì?” Hai tay siết lại thành quyền, đầu ngón tay toạc rách vải vóc, bấm sâu vào lòng bàn tay, Phó Trường Đình trầy trật hỏi.
Thiên Cơ Tử sâu xa nhìn y, tròng mắt đẫm máu hiện lên vài phần thương xót, “Tiểu sư đệ của ta…”
Mệnh sắp tàn, ký ức ngày xưa hiện về như một tấm màn lướt nhanh qua tâm trí. Tiểu sư đệ của hắn được ẵm từ dưới núi lên, chỉ be bé có từng này, ngoan ngoãn nằm im thin thít trong lòng hắn, vừa mút một ngón tay vừa giương đôi mắt tròn đen lay láy lên nhìn. Cho dù hắn đi đâu tiểu sư đệ của hắn cũng lẽo đẽo bám theo sát nút tiểu sư đệ giơ kiếm gỗ lên chập chững chém bừa, cuối cùng thở hồng hộc, ngả ngửa ra sau khóc váng lên tiểu sư đệ đứng trên cầu treo, hai mắt nhắm tịt, khuôn mặt trắng bệch rồi mà vẫn còn ương ngạnh đấu võ mồm với hắn. Tiểu sư đệ của hắn…
“Ha ha ha ha ha…” Móng tay sắc nhọn đâm vào cổ họng một đoạn có dư, mũi hắn chảy màu, hai mắt đỏ vện, cười đến tim tan phổi nát.
Phó Trường Đình hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười Hàn Thiền. Nó… ha ha ha ha… nó tính cái gì chứ?”
Câu hỏi quá khó hiểu, Phó Trường Đình cau mày.Thiên Cơ Tử nói tiếp, “Chung Nam từ xưa đến nay luôn dùng thiện ác để phán xét vạn vật. Người hành thiện, quỷ hành ác. Trừ ác hướng thiện, lấy chính diệt tà. Ngươi là thiện, ta là ác, trắng đen rõ ràng. Buồn cười nhất chính là Hàn Thiền, ta coi thường nó hướng thiện, ngươi ghê tởm nó làm chuyện ác. Thiện thì sao? Ác thì sao? Rốt cuộc nó là thiện hay ác? Phó chưởng môn, ngươi nói đi?”
“Y…” Lòng bỗng rỗng tuếch, y cứng họng không thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục.
Bỏ qua việc phân định thiện ác, y hoàn toàn chẳng biết gì về người kia. Tại sao người đó phải lấy xương ngón tay của mình chôn dưới tàng cây? Có phải người đó còn làm gì khác trong huyết trận không? Tại sao lại nói dối, ôm trọng tội sát nhân vào người?”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, đạo giả chỉ cần vấn tội, không cần biết nguyên do cảm thấy hoang mang quá đỗi. Y muốn biết hết thảy, không chỉ việc ai đúng ai sai, cái y muốn biết chính là… Hàn Thiền, tất cả về Hàn Thiền.Nhưng, muộn rồi.Cơn nhói đau trong lòng bàn tay chợt đâm thẳng vào tim, hai mắt mở bừng, Phó Trường Đình sực tỉnh khỏi mộng. Bóng đêm buông dày trước cửa phòng, gió thổi rít từng cơn. Đứng dậy khiêu đèn, xòe bàn tay ra, thấy vết máu mờ nhạt do móng tay gây ra còn đấy, tuy khó nhận thấy nhưng vẫn chưa hết hẳn. Mấy ngày liên tục, đoạn đối thoại với Thiên Cơ Tử luôn xuất hiện trong mộng. “Leng keng, leng keng, leng keng…” Tiếng chuông lanh lảnh khuấy động gian phòng. Kinh Hồn Linh treo dưới cửa tự động rung không cần gió, bề mặt cũ kỹ tản ra ánh kim vàng xỉn.
Khói quỷ mênh mang. Từng sợi từng sợi len qua khe cửa sổ, chẳng mấy chốc đã giăng đầy gian phòng.
Phó Trường Đình ngồi dậy khỏi giường, khói bạc cũng không thối lui, trái lại tụ nhiều hơn, lượn lờ vòng quanh chỗ y. Khói sương giăng mắc, ngọn đèn leo lét như hạt đậu cũng vì làn sương này mà trở nên hư ảo hơn.“Ai?” Không cầm kiếm, không vung chưởng, ngay cả chính khí Bắc Đẩu hộ thân cũng chẳng bận tâm duy trì. Y mặc mái tóc dài rối tung đứng sau bàn, nín thở ngưng thần chờ đợi, đạo bào rộng thênh không kịp buộc lại, ống tay áo dài thượt rũ chấm lên bàn chân. Sương khói quen thuộc, tình cảnh quen thuộc, và Phó Trường Đình đang chờ bóng người quen thuộc kia.
“Được hay Tử Dương chân quân hạ phàm độ thế, hàng yêu trừ ma. Hôm nay được diện kiến, quả thực phong tư bất phàm.” Khói sương giăng giăng không nhìn thấy rõ, có người nhẹ cười thành tiếng. Âm thanh êm dịu như gần như xa, thoảng nhẹ như cách trăm sông nghìn núi, rõ ràng như phảng phất bên tai.Phó Trường Đình đột ngột lùi về sau, dưới ngọn đèn dầu chênh chao, khuôn mặt trước nay bất động thanh sắc của đạo giả bỗng trở nên chết lặng.Không phải người đó.
Kinh Hồn Linh mãnh liệt réo rắt, quỷ khí dày dặc, cửa phòng im lặng bật mở, mang theo hơi gió ùa vào. Trong bóng tối, một thân hình mảnh mai lướt đến, “Yêu quái sơn dã, đêm khuya quấy rầy cũng là vạn bất đắc dĩ, cầu mong quốc sư đại nhân lượng thứ.”
Lời vừa dứt, người đã ở trước mặt. Một cô gái nhẹ cười khanh khách, mày tựa trăng non, “Tiểu nữ là Sơ Vũ, bái kiến Phó chưởng môn.”
“Vũ cô nương.” Cái tên thường xuyên treo trên miệng quỷ xộc vào não, sắc mặt Phó Trường Đình trở nên căng thẳng.
Cô gái vận trang phục màu ngọc bích tỏ ra nhẹ nhàng khoan thai. Cô phất tay áo lên mở rộng cánh cửa đóng chặt, nụ cười dịu dàng loang dần trên mặt, mùi thơm thoang thoảng lan ra khắp phòng, “Nghe nói đạo trưởng đang tìm thứ gì đó, tiểu nữ cũng có một thứ, chỉ không biết có phải món đạo trưởng tìm hay không.”
Gót sen khẽ khàng, cô di chuyển đến phía bên kia chiếc bàn tròn. Khói quỷ tứ bề, cô gái hơi cúi đầu, cười đoan trang thùy mị. Trong tay cầm một thanh đao nhỏ bằng gỗ.
Phó Trường Đình vội vã vươn tay chộp lấy, ống tay áo phất lên suýt nữa ẩy ngã cái đế cắm nến. Cô gái cười chan hòa, không bận tâm vẻ lỗ mãng của y, “Xem ra đúng rồi.” Cô thốt lời mừng vui, mùi thơm trong phòng lại có phần đậm hơn.
Món đồ chơi của trẻ con, không cần phải khắc đẽo quá tinh xảo, vật liệu cũng chẳng cần cầu kỳ quá mức, thế nhưng người làm ra hẳn phải đặt vào rất nhiều tâm tư, từ mũi đao đến chuôi đao đều không thấy dằm gỗ nào. Buổi tối Hàn Thiền uống say bên hồ ấy, y đã từng thấy người đó ném vào hồ. Con quỷ lúc say bí tỉ còn lảm nhảm rằng mình làm ra nhiều lắm.
Lấy tay làm dao, Phó Trường Đình bổ xuống, đao gỗ lập tức tách thành hai. Hóa ra bên trong rỗng ruột, một mảnh giấy nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn. Một bài vè vỏn vẹn có bốn dòng: trời hoang mang đất hoang mang, nhà có trẻ nít khóc oang oang, quân tử đi qua đọc ba lần, một giấc ngủ thẳng đến hừng đông.Giống hệt bên trong cái trống bỏi. Đăng bởi: admin
Trời ngả về tây, hừng sáng trong mắt vị chưởng môn trẻ cũng từ từ lụi dần rồi biến mất. Lần nầy nếu không phải mắt mũi kèm nhèm đứng xa không thấy rõ, hẳn lão đạo sĩ đã dễ dàng nhờ ánh hoàng hôn nhập nhoạng mà thấy nỗi tuyệt vọng và đau lòng ánh lên trong mắt y.
Vật cuối cùng y cầm lên cũng là một cái trống bỏi. Cái này có vẻ đỡ hơn cái trước, mới hơn. Mặt trống ướt sũng căng tức, Phó Trường Đình dùng kình khí xé ra, nước hồ dơ bẩn chảy xuống cổ tay, bên trong lộ ra mảnh giấy chưa rã nát.
Lão đạo sĩ phát hiện ra đầu ngón tay Phó Trường Đình đang run rẩy, lại nhịn không được mà len lén tiến đến rình.Chữ trên giấy đã bị ướt lem nhem, chỉ có thể nhìn ra một vài nét bút. Chỉ là một bài vè vỏn vẹn bốn dòng: trời hoang mang đất hoang mang, nhà có trẻ nít khóc oang oang, quân tử đi qua đọc ba lần, một giấc ngủ thẳng đến hừng đông.“Hầy…” Thở sườn sượt, lão đạo sĩ muốn phát khóc đi được. Loại giấy này ở đầu đường cuối ngõ nơi nào mà chả thấy. Tội tình thì phải hành chết bỏ để bới nó từ dưới bùn lên?
Phó Trường Đình siết mảnh giấy ướt đẫm, khuôn mặt tuấn lãng đằm trong sắc trời nhá nhem. Y đứng trong sân cả ngày trời, đạo bào tuyết trắng bị nước bẩn bốn phía vẩy đầy những vệt ố bẩn.
“Chưởng môn, có cần phải…” Lão đạo sĩ thấy y không có phản ứng quá lâu, nhín chút dũng khí mà đến gần hỏi.
Ở hồ còn mấy đống nữa, có cần tìm thêm cái khác nữa không?
Phó Trường Đình lắc đầu, xoay người đi một nước vào phòng, “Không cần. Xong hết rồi.”
Lão đạo sĩ không kịp phản ứng, thầm nghĩ, nhốn nháo xong rồi đấy phỏng?
Lại nghe Phó Trường Đình nói, “Tất cả đều là những thứ y ném xuống hồ.”
“Ai?” Đễnh đãng nghe không rõ, lão đạo sĩ buột miệng hỏi.Phó Trường Đình không đáp, phiền muộn đứng dưới chái hiên, nhìn đống đồ bỏ đi chất cao như núi trong sân, “Ta tự cho là đã điều tra tất thảy mọi chuyện của y, kết quả lại như chưa hề biết gì.”
Y thường thấy quỷ kia ném đồ xuống hồ, đoản kiếm gỗ, con búp bê, mảnh khăn lụa… toàn những món vặt vãnh. Mỗi lần quỷ ném đồ với vẻ bình thản, dưới đáy mắt không che lấp được sự xót xa. Lúc đó y nghĩ là con quỷ đó đang giả vờ từ bi. Sau lại nghĩ, chắc là thủ đoạn đùa bỡn với y không chừng. Cuối cùng, y chẳng thèm đoán nữa. Không liên quan tới huyết trận, tất không liên quan tới y, hà cớ gì phải tự làm mình đau đầu. Giờ đây, y muốn biết, y dốc cạn tâm lực để suy đoán, nhưng ngay cả đoán cũng không thể nào đoán nổi nữa. “Nó không thể giết người.” Thiên Cơ Tử đã nói thế.
Sân nhỏ sau tiệm tạp hóa ngày trước đã bị hỏa thiêu thành mảnh đất cằn. Ra lệnh toàn bộ đệ tử lui hết, trong sân chỉ còn mỗi Phó Trường Đình và Thiên Cơ Tử.Trong lúc vật lộn giữa bản tính và ma tính, ngữ điệu của Thiên Cơ Tử bỗng cao chói lói, bỗng nhiên già khằn, “Nó vẫn canh cánh trong lòng việc giết Kim Lĩnh Tử. Chúng ta cùng nhau bỏ trốn, bị đệ tử Chung Nam đuổi theo phát hiện. Nó bảo ta đi trước, bản thân ở lại. Ha ha… lấy mạng đền mạng, chỉ có nó mới tin vào những lời này. Tiểu sư đệ của ta… ha ha…”
“Sau đó, nó còn không rờ đến kiếm.”
Phó Trường Đình ghịt chặt đạo bào của mình, “Chính miệng y nói ta biết, người do y giết.”
Ngay mảnh đất cằn dưới chân, đám hộp gỗ cuồn cuộn phun ra từ bên dưới, mỗi một mệnh sống là một nét bút nợ máu gai mắt. Chính miệng y thừa nhận, đây là những người mất tích, bọn họ bị sát hại.“Ngươi tin lời nó?” Thiên Cơ Tử bỗng ngắt ngang.
Phó Trường Đình bỗng không nói nên lời.Thiên Cơ Tử cười sặc sụa, ngón tay tựa vuốt quỷ bấm chặt lấy cổ họng mình, ho khù khụ một chập, máu đen tuôn không ngớt khỏi khóe miệng, “Ngươi chưa bao giờ tin nó, nhưng lại tin một câu đó của nó?”
“Há há há há…” Tròng mắt đỏ khé túa đầy vẻ mai mỉa, khuôn mặt méo mó chẳng còn giống người nhìn thấy hết tuồn tuột mọi thứ dưới ánh trăng, Thiên Cơ Tử nhếch môi, thỏa mãn nhìn Phó Trường Đình tái mặt, “Ngươi không tin nó, ngươi chỉ tin chính ngươi.”
“Thuật hồi tố chỉ nhận ra huyết khí, chứ không phải sát khí.”
“Giết người không nhất định phải vấy máu, ngược lại cũng thế. Đạo lý này chắc Kim Vân Tử chẳng dạy cho ngươi đâu nhỉ.”
“Ta đoán là, ngươi không chỉ hạ một thuật lên người nó.”
Âm thanh khàn đặc kết hợp với tiếng cười khùng khục, từng chữ từng chữ vò xé trái tim của y. Phó Trường Đình gom hết sức lực để đứng yên mà không thoái lui, song vẫn tránh không thoát ánh mắt lạnh giá của kẻ kia, “Chuyện gì cũng chỉ xét thiện ác, không hỏi nguyên cớ. Tác phong của Chung Nam vẫn luôn gọn gàng dứt khoát nhỉ.”
Cho dù Hàn Thiền làm gì đi chăng nữa thì tội danh cũng đã được định sẵn, bày vẽ đủ thủ đoạn cũng chỉ để y cúi đầu nhân tội. Những cái khác bên cạnh thuật hồi tố là đủ để nghiệm chứng tội ác chất chồng như núi của y. Trước đó Phó Trường Đình đã định tội trạng, không cho phép hoài nghi, không cho phép phản bác, không cho phép giải thích, món nợ này âu chỉ cần thêm một chữ ký đồng ý, hòng đưa ra một quyết định danh chính ngôn thuận. Y có can dự đến huyết trận, tức là vây cánh của tà đạo, y có nối giáo cho giặc, vậy là quá đủ rồi. Càn khôn sáng tỏ, thiên lý ngời ngời, sao có thể giết lầm? U Minh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, cửu thiên lôi hỏa vang trời, lấy chính diệt tà, chính đạo hàng phục yêu ma. Phó Trường Đình chỉ cần một kết quả trừ gian diệt ác, còn động cơ nguyên do chỉ là những lời bịa đặt trí trá của bọn tà ma ngoại đạo, không nghe cũng chẳng sao.“Ngươi muốn nói cái gì?” Hai tay siết lại thành quyền, đầu ngón tay toạc rách vải vóc, bấm sâu vào lòng bàn tay, Phó Trường Đình trầy trật hỏi.
Thiên Cơ Tử sâu xa nhìn y, tròng mắt đẫm máu hiện lên vài phần thương xót, “Tiểu sư đệ của ta…”
Mệnh sắp tàn, ký ức ngày xưa hiện về như một tấm màn lướt nhanh qua tâm trí. Tiểu sư đệ của hắn được ẵm từ dưới núi lên, chỉ be bé có từng này, ngoan ngoãn nằm im thin thít trong lòng hắn, vừa mút một ngón tay vừa giương đôi mắt tròn đen lay láy lên nhìn. Cho dù hắn đi đâu tiểu sư đệ của hắn cũng lẽo đẽo bám theo sát nút tiểu sư đệ giơ kiếm gỗ lên chập chững chém bừa, cuối cùng thở hồng hộc, ngả ngửa ra sau khóc váng lên tiểu sư đệ đứng trên cầu treo, hai mắt nhắm tịt, khuôn mặt trắng bệch rồi mà vẫn còn ương ngạnh đấu võ mồm với hắn. Tiểu sư đệ của hắn…
“Ha ha ha ha ha…” Móng tay sắc nhọn đâm vào cổ họng một đoạn có dư, mũi hắn chảy màu, hai mắt đỏ vện, cười đến tim tan phổi nát.
Phó Trường Đình hỏi, “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cười Hàn Thiền. Nó… ha ha ha ha… nó tính cái gì chứ?”
Câu hỏi quá khó hiểu, Phó Trường Đình cau mày.Thiên Cơ Tử nói tiếp, “Chung Nam từ xưa đến nay luôn dùng thiện ác để phán xét vạn vật. Người hành thiện, quỷ hành ác. Trừ ác hướng thiện, lấy chính diệt tà. Ngươi là thiện, ta là ác, trắng đen rõ ràng. Buồn cười nhất chính là Hàn Thiền, ta coi thường nó hướng thiện, ngươi ghê tởm nó làm chuyện ác. Thiện thì sao? Ác thì sao? Rốt cuộc nó là thiện hay ác? Phó chưởng môn, ngươi nói đi?”
“Y…” Lòng bỗng rỗng tuếch, y cứng họng không thể đưa ra một câu trả lời thuyết phục.
Bỏ qua việc phân định thiện ác, y hoàn toàn chẳng biết gì về người kia. Tại sao người đó phải lấy xương ngón tay của mình chôn dưới tàng cây? Có phải người đó còn làm gì khác trong huyết trận không? Tại sao lại nói dối, ôm trọng tội sát nhân vào người?”
Lần đầu tiên trong cuộc đời, đạo giả chỉ cần vấn tội, không cần biết nguyên do cảm thấy hoang mang quá đỗi. Y muốn biết hết thảy, không chỉ việc ai đúng ai sai, cái y muốn biết chính là… Hàn Thiền, tất cả về Hàn Thiền.Nhưng, muộn rồi.Cơn nhói đau trong lòng bàn tay chợt đâm thẳng vào tim, hai mắt mở bừng, Phó Trường Đình sực tỉnh khỏi mộng. Bóng đêm buông dày trước cửa phòng, gió thổi rít từng cơn. Đứng dậy khiêu đèn, xòe bàn tay ra, thấy vết máu mờ nhạt do móng tay gây ra còn đấy, tuy khó nhận thấy nhưng vẫn chưa hết hẳn. Mấy ngày liên tục, đoạn đối thoại với Thiên Cơ Tử luôn xuất hiện trong mộng. “Leng keng, leng keng, leng keng…” Tiếng chuông lanh lảnh khuấy động gian phòng. Kinh Hồn Linh treo dưới cửa tự động rung không cần gió, bề mặt cũ kỹ tản ra ánh kim vàng xỉn.
Khói quỷ mênh mang. Từng sợi từng sợi len qua khe cửa sổ, chẳng mấy chốc đã giăng đầy gian phòng.
Phó Trường Đình ngồi dậy khỏi giường, khói bạc cũng không thối lui, trái lại tụ nhiều hơn, lượn lờ vòng quanh chỗ y. Khói sương giăng mắc, ngọn đèn leo lét như hạt đậu cũng vì làn sương này mà trở nên hư ảo hơn.“Ai?” Không cầm kiếm, không vung chưởng, ngay cả chính khí Bắc Đẩu hộ thân cũng chẳng bận tâm duy trì. Y mặc mái tóc dài rối tung đứng sau bàn, nín thở ngưng thần chờ đợi, đạo bào rộng thênh không kịp buộc lại, ống tay áo dài thượt rũ chấm lên bàn chân. Sương khói quen thuộc, tình cảnh quen thuộc, và Phó Trường Đình đang chờ bóng người quen thuộc kia.
“Được hay Tử Dương chân quân hạ phàm độ thế, hàng yêu trừ ma. Hôm nay được diện kiến, quả thực phong tư bất phàm.” Khói sương giăng giăng không nhìn thấy rõ, có người nhẹ cười thành tiếng. Âm thanh êm dịu như gần như xa, thoảng nhẹ như cách trăm sông nghìn núi, rõ ràng như phảng phất bên tai.Phó Trường Đình đột ngột lùi về sau, dưới ngọn đèn dầu chênh chao, khuôn mặt trước nay bất động thanh sắc của đạo giả bỗng trở nên chết lặng.Không phải người đó.
Kinh Hồn Linh mãnh liệt réo rắt, quỷ khí dày dặc, cửa phòng im lặng bật mở, mang theo hơi gió ùa vào. Trong bóng tối, một thân hình mảnh mai lướt đến, “Yêu quái sơn dã, đêm khuya quấy rầy cũng là vạn bất đắc dĩ, cầu mong quốc sư đại nhân lượng thứ.”
Lời vừa dứt, người đã ở trước mặt. Một cô gái nhẹ cười khanh khách, mày tựa trăng non, “Tiểu nữ là Sơ Vũ, bái kiến Phó chưởng môn.”
“Vũ cô nương.” Cái tên thường xuyên treo trên miệng quỷ xộc vào não, sắc mặt Phó Trường Đình trở nên căng thẳng.
Cô gái vận trang phục màu ngọc bích tỏ ra nhẹ nhàng khoan thai. Cô phất tay áo lên mở rộng cánh cửa đóng chặt, nụ cười dịu dàng loang dần trên mặt, mùi thơm thoang thoảng lan ra khắp phòng, “Nghe nói đạo trưởng đang tìm thứ gì đó, tiểu nữ cũng có một thứ, chỉ không biết có phải món đạo trưởng tìm hay không.”
Gót sen khẽ khàng, cô di chuyển đến phía bên kia chiếc bàn tròn. Khói quỷ tứ bề, cô gái hơi cúi đầu, cười đoan trang thùy mị. Trong tay cầm một thanh đao nhỏ bằng gỗ.
Phó Trường Đình vội vã vươn tay chộp lấy, ống tay áo phất lên suýt nữa ẩy ngã cái đế cắm nến. Cô gái cười chan hòa, không bận tâm vẻ lỗ mãng của y, “Xem ra đúng rồi.” Cô thốt lời mừng vui, mùi thơm trong phòng lại có phần đậm hơn.
Món đồ chơi của trẻ con, không cần phải khắc đẽo quá tinh xảo, vật liệu cũng chẳng cần cầu kỳ quá mức, thế nhưng người làm ra hẳn phải đặt vào rất nhiều tâm tư, từ mũi đao đến chuôi đao đều không thấy dằm gỗ nào. Buổi tối Hàn Thiền uống say bên hồ ấy, y đã từng thấy người đó ném vào hồ. Con quỷ lúc say bí tỉ còn lảm nhảm rằng mình làm ra nhiều lắm.
Lấy tay làm dao, Phó Trường Đình bổ xuống, đao gỗ lập tức tách thành hai. Hóa ra bên trong rỗng ruột, một mảnh giấy nhẹ nhàng đáp xuống mặt bàn. Một bài vè vỏn vẹn có bốn dòng: trời hoang mang đất hoang mang, nhà có trẻ nít khóc oang oang, quân tử đi qua đọc ba lần, một giấc ngủ thẳng đến hừng đông.Giống hệt bên trong cái trống bỏi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.