Chương 34
Lê Vy Na
26/03/2023
Hạ My nhìn cơ thể của nó run lên từng cơn, lòng cô có chút khó hiểu, cô biết Tiểu Linh từ nhỏ nó không phải là đứa không hiểu chuyện, làm việc gì cũng suy nghĩ cẩn thận, không hiểu sao lần này làm việc sơ xuất như vậy chỉ có thể là nó cố ý.
" Sao em làm vậy, em biết đây chỉ là tạp thảo mộc không?, ta không xứng dùng loại thảo mộc đắt tiền đó sao?".
Nghe câu nói của cô cơ thể nó càng lúc càng run lên, nó cuối gầm mặt không dám ngước lên mà nhìn nó sợ chạm phải ánh mắt của cô, chắc có lẽ cô đang rất tức giận.
" Từ khi nào mà chủ hỏi gia nhân lại im lặng như hến vậy?".Hạ My cố ý gằn giọng.
" Em.... tiểu thư người tha cho em.... em biết lỗi rồi... là em sơ xót người thương em đừng nói với thiếu gia ".
Nó chụp lấy cánh tay của Hạ My cố gắng van nài, xin cho được dấu diếm chuyện này.
" Nói đi, lý do tại sao em lại làm vậy?".
" Em.... em chỉ là nhầm lẫn.... người tha cho em ".
" Nói dối, em ở bên cạnh Chiêu Hoa bao nhiêu năm như vậy, cô ấy hay dùng thảo linh lăng không lẽ em không nhận ra ".
Câu nói của Hạ My càng xác nhận cho Tiểu Linh thấy rằng cô ấy biết Chiêu Hoa hay tắm với thảo linh lăng.
Tiểu Linh im lặng không trả lời, càng nghĩ càng ghét người trước mặt, càng giận thiếu gia tại sao lại mang người phụ nữ lòng dạ thâm sâu này về phủ, có phải thiếu gia đã quên tiểu thư Chiêu Hoa rồi hay không.
Hạ My thấy mãi mà Tiểu Linh không lên tiếng, liền cố tình hù doạ.
" Được nếu em không nói, ta sẽ đem chuyện này nói với thiếu gia nhà em, để xem huynh ấy dạy dỗ hạ nhân như nào ".
Nghe nhắc đến thiếu gia, Tiểu Linh càng thêm sợ, lễ giáo Nghiêm phủ không ai mà không biết, đến cả Tam phu nhân vì ăn nói không cẩn thận cũng bị phạt vã miệng đến nổi mặt mày biến dạng, một nha hoàn như nó sẽ bị phạt thành bộ dạng gì đây.
" Em.... em xin người.... em nói.... em nói... người đừng nói với thiếu gia.... người phạt em cũng được.... đừng nói thiếu gia... người thương em ".
" Mau nói đi ".
" Em.... em vì thấy người bắt chước Tiểu thư nhà em... nên em ".
" Ta bắt chước Chiêu Hoa, ta bắt trước tiểu thư ấy cái gì?".
" Em nghe người bên dưới nói......người thích y phục đơn giản nhẹ nhàng....... nên toàn mang y phục trắng.... nay người lại muốn mặc màu hồng phấn..... người còn.....".
" Còn bắt chước Chiêu Hoa tắm với nước thảo linh lăng phải không?".
Nó nghe Hạ My nhấn giọng như vậy, liền cảm thấy cái mạng mình chắc không còn rồi, nó khóc còn lớn hơn lúc nãy.
" Tiểu thư.... em sai rồi.... người...người tha cho em ".
Hạ My thấy nó khóc to như vậy, không những không giận vì nó làm việc sai mà lòng còn có chút vui.
Không uổn công cô coi nó như tỷ muội, không uổn công nó bên cạnh cô bao nhiêu năm như vậy, nay cũng chỉ có nó nhớ được những thói quen sở thích lặt vặt của cô.
Nó còn biết giận thay cô khi thấy thiếu gia thân thiết lo lắng cho cô nương khác, thật đúng là làm cô hài lòng.
" Em mau đứng dạy đi, ta đã làm gì em mà em khóc to như vậy, bên ngoài nghe được lại nghĩ ta ăn hiếp em vì em là nha hoàn của Chiêu Hoa tiểu thư đó ".
Tiểu Linh nghe cô nói mà có chút bất ngờ, cô tha cho nó sao, như vậy là không cần chịu phạt sao, làm nó nãy giờ nghỉ trong đầu đủ thứ hình phạt mà nó phải chịu, doạ cái mạng nhỏ của nó rồi.
Nó có chút nghi ngờ về quyết định của Hạ My, không lẽ là mình hiểu lầm tiểu thư ấy, hay là còn đang tính dụ dỗ cả mình để theo phe tiểu thư.
Còn đang suy nghĩ thì đã bị Hạ My gọi.
" Em mau đổi thảo linh lăng cho ta đi, trễ rồi ta còn đi thỉnh an phu nhân ".
" Dạ dạ ".
Nó nhanh chân chạy đi, chuyện lần này đúng là doạ nó sợ hết cả hồn, không thể làm việc thất trách được, may mắn lần này được tha lần sau thì còn không chắc được.
Nó nhanh tay đi lấy thảo mộc về chuẩn bị cho Hạ My tắm, cô cũng không nói thêm gì về chuyện đó vì cô biết nó là đang tỏ lòng trung thành với chủ làm lòng cô rất vui.
Tắm rửa xong nó bới tóc cho cô, vẫn là kiểu thường ngày Chiêu Hoa hay làm, trang điểm xong cô nhìn không khác nào Chiêu Hoa.
Từ cách ăn mặc, kiểu tóc, cách trang điểm, nếu ai chỉ mới nhìn thấy Chiêu Hoa vài lần chắc chắn sẽ nhầm lẫn.
||||| Truyện đề cử: Vợ Cũ Hoá Tình Nhân |||||
Hạ My nhìn rất giống Chiêu Hoa, nhưng lại có dáng người cao hơn Chiêu Hoa một xíu.
Mà nói gì thì nói bên trong Hạ My vẫn là Chiêu Hoa, hồn tựa xác lâu ngày sẽ có thay đổi bên ngoài cũng là đúng.
Hạ My đi đến sảnh chính thỉnh an các vị phu nhân.
Vừa mới đặt chân vào, Đã bị bọn người trong sảnh nhìn đến không chớp mắt.
Tam phu nhân nhìn cô như gặp phải ma còn làm rơi cả ly trà trên tay rớt xuống sàn nhà vỡ tan.
Nghiêm phu nhân thấy bà ta thất lễ như vậy hắn giọng một cái rồi sai người nhanh dọn mấy cái miểng ly bị vỡ tránh dẫm phải.
" Tam muội, sao lại hốt hoảng đến rơi vỡ thế kia, người ta là khách quý muội cứ nhìn chăm chăm như muốn ăn thịt vậy ".
" À.... Muội....muội thấy cô ấy giống....giống quá".
Không nói thì ai trong cái sảnh đó cũng biết bà ấy nói Hạ My giống ai, đại phu nhân chỉ thầm cười, không phải giống mà chính là con bé.
Thân xác thì có thể đổi, nhưng thói quen và sở thích là không thể, bình thường thích ăn mặc trang điểm trâm cài ra sao thì bây giờ con bé vẫn giữ nguyên như vậy không có gì lạ.
" Sao em làm vậy, em biết đây chỉ là tạp thảo mộc không?, ta không xứng dùng loại thảo mộc đắt tiền đó sao?".
Nghe câu nói của cô cơ thể nó càng lúc càng run lên, nó cuối gầm mặt không dám ngước lên mà nhìn nó sợ chạm phải ánh mắt của cô, chắc có lẽ cô đang rất tức giận.
" Từ khi nào mà chủ hỏi gia nhân lại im lặng như hến vậy?".Hạ My cố ý gằn giọng.
" Em.... tiểu thư người tha cho em.... em biết lỗi rồi... là em sơ xót người thương em đừng nói với thiếu gia ".
Nó chụp lấy cánh tay của Hạ My cố gắng van nài, xin cho được dấu diếm chuyện này.
" Nói đi, lý do tại sao em lại làm vậy?".
" Em.... em chỉ là nhầm lẫn.... người tha cho em ".
" Nói dối, em ở bên cạnh Chiêu Hoa bao nhiêu năm như vậy, cô ấy hay dùng thảo linh lăng không lẽ em không nhận ra ".
Câu nói của Hạ My càng xác nhận cho Tiểu Linh thấy rằng cô ấy biết Chiêu Hoa hay tắm với thảo linh lăng.
Tiểu Linh im lặng không trả lời, càng nghĩ càng ghét người trước mặt, càng giận thiếu gia tại sao lại mang người phụ nữ lòng dạ thâm sâu này về phủ, có phải thiếu gia đã quên tiểu thư Chiêu Hoa rồi hay không.
Hạ My thấy mãi mà Tiểu Linh không lên tiếng, liền cố tình hù doạ.
" Được nếu em không nói, ta sẽ đem chuyện này nói với thiếu gia nhà em, để xem huynh ấy dạy dỗ hạ nhân như nào ".
Nghe nhắc đến thiếu gia, Tiểu Linh càng thêm sợ, lễ giáo Nghiêm phủ không ai mà không biết, đến cả Tam phu nhân vì ăn nói không cẩn thận cũng bị phạt vã miệng đến nổi mặt mày biến dạng, một nha hoàn như nó sẽ bị phạt thành bộ dạng gì đây.
" Em.... em xin người.... em nói.... em nói... người đừng nói với thiếu gia.... người phạt em cũng được.... đừng nói thiếu gia... người thương em ".
" Mau nói đi ".
" Em.... em vì thấy người bắt chước Tiểu thư nhà em... nên em ".
" Ta bắt chước Chiêu Hoa, ta bắt trước tiểu thư ấy cái gì?".
" Em nghe người bên dưới nói......người thích y phục đơn giản nhẹ nhàng....... nên toàn mang y phục trắng.... nay người lại muốn mặc màu hồng phấn..... người còn.....".
" Còn bắt chước Chiêu Hoa tắm với nước thảo linh lăng phải không?".
Nó nghe Hạ My nhấn giọng như vậy, liền cảm thấy cái mạng mình chắc không còn rồi, nó khóc còn lớn hơn lúc nãy.
" Tiểu thư.... em sai rồi.... người...người tha cho em ".
Hạ My thấy nó khóc to như vậy, không những không giận vì nó làm việc sai mà lòng còn có chút vui.
Không uổn công cô coi nó như tỷ muội, không uổn công nó bên cạnh cô bao nhiêu năm như vậy, nay cũng chỉ có nó nhớ được những thói quen sở thích lặt vặt của cô.
Nó còn biết giận thay cô khi thấy thiếu gia thân thiết lo lắng cho cô nương khác, thật đúng là làm cô hài lòng.
" Em mau đứng dạy đi, ta đã làm gì em mà em khóc to như vậy, bên ngoài nghe được lại nghĩ ta ăn hiếp em vì em là nha hoàn của Chiêu Hoa tiểu thư đó ".
Tiểu Linh nghe cô nói mà có chút bất ngờ, cô tha cho nó sao, như vậy là không cần chịu phạt sao, làm nó nãy giờ nghỉ trong đầu đủ thứ hình phạt mà nó phải chịu, doạ cái mạng nhỏ của nó rồi.
Nó có chút nghi ngờ về quyết định của Hạ My, không lẽ là mình hiểu lầm tiểu thư ấy, hay là còn đang tính dụ dỗ cả mình để theo phe tiểu thư.
Còn đang suy nghĩ thì đã bị Hạ My gọi.
" Em mau đổi thảo linh lăng cho ta đi, trễ rồi ta còn đi thỉnh an phu nhân ".
" Dạ dạ ".
Nó nhanh chân chạy đi, chuyện lần này đúng là doạ nó sợ hết cả hồn, không thể làm việc thất trách được, may mắn lần này được tha lần sau thì còn không chắc được.
Nó nhanh tay đi lấy thảo mộc về chuẩn bị cho Hạ My tắm, cô cũng không nói thêm gì về chuyện đó vì cô biết nó là đang tỏ lòng trung thành với chủ làm lòng cô rất vui.
Tắm rửa xong nó bới tóc cho cô, vẫn là kiểu thường ngày Chiêu Hoa hay làm, trang điểm xong cô nhìn không khác nào Chiêu Hoa.
Từ cách ăn mặc, kiểu tóc, cách trang điểm, nếu ai chỉ mới nhìn thấy Chiêu Hoa vài lần chắc chắn sẽ nhầm lẫn.
||||| Truyện đề cử: Vợ Cũ Hoá Tình Nhân |||||
Hạ My nhìn rất giống Chiêu Hoa, nhưng lại có dáng người cao hơn Chiêu Hoa một xíu.
Mà nói gì thì nói bên trong Hạ My vẫn là Chiêu Hoa, hồn tựa xác lâu ngày sẽ có thay đổi bên ngoài cũng là đúng.
Hạ My đi đến sảnh chính thỉnh an các vị phu nhân.
Vừa mới đặt chân vào, Đã bị bọn người trong sảnh nhìn đến không chớp mắt.
Tam phu nhân nhìn cô như gặp phải ma còn làm rơi cả ly trà trên tay rớt xuống sàn nhà vỡ tan.
Nghiêm phu nhân thấy bà ta thất lễ như vậy hắn giọng một cái rồi sai người nhanh dọn mấy cái miểng ly bị vỡ tránh dẫm phải.
" Tam muội, sao lại hốt hoảng đến rơi vỡ thế kia, người ta là khách quý muội cứ nhìn chăm chăm như muốn ăn thịt vậy ".
" À.... Muội....muội thấy cô ấy giống....giống quá".
Không nói thì ai trong cái sảnh đó cũng biết bà ấy nói Hạ My giống ai, đại phu nhân chỉ thầm cười, không phải giống mà chính là con bé.
Thân xác thì có thể đổi, nhưng thói quen và sở thích là không thể, bình thường thích ăn mặc trang điểm trâm cài ra sao thì bây giờ con bé vẫn giữ nguyên như vậy không có gì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.