Chương 35
Lê Vy Na
26/03/2023
Tam phu nhân nhìn Hạ My sợ đến nổi tay run cầm cập phải lấy khăn tay che lại đôi tay đang run của mình.
Sao bà ta sợ hãi vậy?, vì lần trước cái miệng của bà ta còn đi bêu xấu tiểu thư Chiêu Hoa còn bị Nguyệt Sinh phạt cho đến gần 1 tháng máy cái vết thương mới lành nỗi.
Mỗi khi nhớ đến cái mặt bà ấy lại đau, tưởng đâu lần đó bị đánh đến nổi biến dạng luôn rồi chứ.
Nếu như vậy thì chắc cái vị trí tam phu nhân này bà ấy cũng giữ không nổi, vì bà ấy ngồi được cái vị trí đó cũng vì xinh đẹp thôi.
Thật ra bà ấy là một đào kép, chính vì xinh đẹp nên mới được Nghiêm đại nhân để ý đến, đưa từ kinh thành về đây.
Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không sinh được con cái, đáng lý phải bị ghẻ lạnh rồi nhưng mà vì nhan sắc cố gắng giữ gìn nên mới níu kéo được lão gia.
Bà ta xoay mặt chỗ khác tránh ánh mắt của Hạ My, ánh mắt đó làm bà ta sợ.
Hạ My hành lễ với mấy vị phu nhân xong cô ngồi xuống bên cạnh Tam phu nhân làm bà ta càng sợ thêm, mặt bà ta tái xanh lại không còn một chút máu giống như nói xấu rồi quay lại sau lưng lại thấy người đó ngồi:))).
Bà ta chỉ ngồi nổi thêm một chút rồi lấy lí do là sức khoẻ không được tốt, rời đi vội vội vàng vàng.
Đến bữa sáng cũng không thèm dùng.
Con nha hoàn bên cạnh phải đỡ lấy bà ấy, đi chân này cứ xoắn vào chân kia.
Hạ My nhìn mà không hiểu vì sao bà ấy thấy mình như thấy ma thế, mình cũng đâu có làm gì bà ấy.
Phu nhân hỏi Hạ My.
" Chiêu..... Hạ My mấy ngày nay con ở trong phủ có quen không, Tiểu Linh hầu hạ có tốt không?".
Chữ Chiêu trong miệng bà ấy dù thốt ra liền đổi thành Hạ My nhưng Tiểu Linh đã nghe được.
Sao bà ấy lại nhầm lẫn tên của Chiêu Hoa và Hạ My vậy hai cái tên này đâu có giống nhau.
"Dạ, con xem đây như nhà của mình nên rất thoải mái ạ, Tiểu Linh em ấy làm việc rất tốt ".
Hạ My cười nói vui vẻ không hề nhắc một chút gì về việc Tiểu Linh mang sai thảo mộc cho cô.
"Phải, con bé Tiểu Linh này làm việc rất chu đáo, đúng là gia nhân nhà họ Chu dạy dỗ rất tốt".
" Dạ, người quá lời rồi".
Trả lời xong câu này hai người đổi chủ đề khác cười nói rất vui vẻ, chỉ có Tiểu Linh đứng sau lưng Hạ My thì khó hiểu vô cùng.
Con bé không hiểu sao Hạ My trả lời cứ như phu nhân đang khen người của phủ nhà cô ta vậy.
Không hiểu sao cứ có cảm giác là phu nhân đang nói chuyện với tiểu thư nhà mình chứ không phải là đang nói chuyện với Hạ My tiểu thư.
Nói chuyện rom rả xong, mới sai người chuẩn bị bữa sáng.
Nguyệt Sinh mấy ngày nay đều bận rộn xử lý công vụ không có thời gian để gặp cô.
Cô thực sự rất nhớ chàng ấy.
Ngồi trên bàn ăn là 3 người phụ nữ, đến cả lão gia cũng không có mặt vì sức khỏe ông dạo này không tốt hôm qua còn phải gọi đại phu xem bệnh.
" Hạ My đây toàn là những món con thích con ăn nhiều vào, con gái vẫn là có da có thịt thì xinh hơn ".
" Dạ, con sẽ ăn nhiều một chút".
Tiểu Linh nhìn một bàn thức ăn, đây....đây không phải là những món tiểu thư nhà mình thích hay sao.
Hạ My tiểu thư cũng có cùng sở thích đó sao?, sao lại có một sự trùng hợp như vậy?, lòng con bé đặt ra rất nhiều nghi vấn.
Dùng bữa xong rồi Hạ My muốn ra ngoài chơi, nên đã gọi Tiểu Linh đi theo, cô mang khăn che mang áo choàng đội nón của áo choàng phủ kín đầu, trời bên ngoài không đến nỗi lạnh nhưng cô chính là sợ người ta nhìn thấy mình.
Hạ My đi vòng vòng trong thành, sao đó đến một nơi cô liền dừng lại nhìn rất chăm chú.
Tiểu Linh thấy cô nhìn như vậy cũng đưa mắt nhìn theo xem cô đang nhìn cái gì vậy, thì nó liền phát hiện, cô ấy là đang nhìn về Chu phủ.
Chu phu nhân đang đứng trước cửa phủ nói chuyện với Chu lão gia, hình như là đang tiễn ông ấy đi buôn hàng.
Chuyến đi lần này có lẽ lâu, thấy đoàn xe ngựa rất đông, đồ trên xe chất cũng nặng.
Hạ My nhìn chăm chú về hướng đó, lòng nôn nao, đau xót, nước mắt cô chảy trong vô thức.
Tiểu Linh đứng bên cạnh chú ý từng nét mặt của cô, cô đang khóc làm cho nó có chút giật mình, sao cô ấy lại khóc khi nhìn thấy lão gia và phu nhân nhà mình vậy, cô nương này bị làm sao vậy.
Hạ My đứng ở góc đó, nhìn rất lâu rất chăm chú, đến khi lão gia đã leo lên xe ngựa rời đi, phu nhân tiễn biệt nhìn theo khi ông ấy đi khuất rồi mới vào nhà.
Hạ My đứng ở đó nhìn tất cả, khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe cả lên, khăn che mặt cũng ướt vì nước mắt.
Tiểu Linh đứng một bên lòng đầy nghi ngờ, nó đã có một suy nghĩ vừa trổi lên nhưng nó cần có cơ hội để xác nhận suy nghĩ của mình.
" Ta về thôi, hôm nay ta mệt rồi ".
Nói rồi Hạ My thẩn thờ rời đi, không quan tâm Tiểu Linh phía sau nhìn mình một cách đầy nghi hoặc.
Sao bà ta sợ hãi vậy?, vì lần trước cái miệng của bà ta còn đi bêu xấu tiểu thư Chiêu Hoa còn bị Nguyệt Sinh phạt cho đến gần 1 tháng máy cái vết thương mới lành nỗi.
Mỗi khi nhớ đến cái mặt bà ấy lại đau, tưởng đâu lần đó bị đánh đến nổi biến dạng luôn rồi chứ.
Nếu như vậy thì chắc cái vị trí tam phu nhân này bà ấy cũng giữ không nổi, vì bà ấy ngồi được cái vị trí đó cũng vì xinh đẹp thôi.
Thật ra bà ấy là một đào kép, chính vì xinh đẹp nên mới được Nghiêm đại nhân để ý đến, đưa từ kinh thành về đây.
Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không sinh được con cái, đáng lý phải bị ghẻ lạnh rồi nhưng mà vì nhan sắc cố gắng giữ gìn nên mới níu kéo được lão gia.
Bà ta xoay mặt chỗ khác tránh ánh mắt của Hạ My, ánh mắt đó làm bà ta sợ.
Hạ My hành lễ với mấy vị phu nhân xong cô ngồi xuống bên cạnh Tam phu nhân làm bà ta càng sợ thêm, mặt bà ta tái xanh lại không còn một chút máu giống như nói xấu rồi quay lại sau lưng lại thấy người đó ngồi:))).
Bà ta chỉ ngồi nổi thêm một chút rồi lấy lí do là sức khoẻ không được tốt, rời đi vội vội vàng vàng.
Đến bữa sáng cũng không thèm dùng.
Con nha hoàn bên cạnh phải đỡ lấy bà ấy, đi chân này cứ xoắn vào chân kia.
Hạ My nhìn mà không hiểu vì sao bà ấy thấy mình như thấy ma thế, mình cũng đâu có làm gì bà ấy.
Phu nhân hỏi Hạ My.
" Chiêu..... Hạ My mấy ngày nay con ở trong phủ có quen không, Tiểu Linh hầu hạ có tốt không?".
Chữ Chiêu trong miệng bà ấy dù thốt ra liền đổi thành Hạ My nhưng Tiểu Linh đã nghe được.
Sao bà ấy lại nhầm lẫn tên của Chiêu Hoa và Hạ My vậy hai cái tên này đâu có giống nhau.
"Dạ, con xem đây như nhà của mình nên rất thoải mái ạ, Tiểu Linh em ấy làm việc rất tốt ".
Hạ My cười nói vui vẻ không hề nhắc một chút gì về việc Tiểu Linh mang sai thảo mộc cho cô.
"Phải, con bé Tiểu Linh này làm việc rất chu đáo, đúng là gia nhân nhà họ Chu dạy dỗ rất tốt".
" Dạ, người quá lời rồi".
Trả lời xong câu này hai người đổi chủ đề khác cười nói rất vui vẻ, chỉ có Tiểu Linh đứng sau lưng Hạ My thì khó hiểu vô cùng.
Con bé không hiểu sao Hạ My trả lời cứ như phu nhân đang khen người của phủ nhà cô ta vậy.
Không hiểu sao cứ có cảm giác là phu nhân đang nói chuyện với tiểu thư nhà mình chứ không phải là đang nói chuyện với Hạ My tiểu thư.
Nói chuyện rom rả xong, mới sai người chuẩn bị bữa sáng.
Nguyệt Sinh mấy ngày nay đều bận rộn xử lý công vụ không có thời gian để gặp cô.
Cô thực sự rất nhớ chàng ấy.
Ngồi trên bàn ăn là 3 người phụ nữ, đến cả lão gia cũng không có mặt vì sức khỏe ông dạo này không tốt hôm qua còn phải gọi đại phu xem bệnh.
" Hạ My đây toàn là những món con thích con ăn nhiều vào, con gái vẫn là có da có thịt thì xinh hơn ".
" Dạ, con sẽ ăn nhiều một chút".
Tiểu Linh nhìn một bàn thức ăn, đây....đây không phải là những món tiểu thư nhà mình thích hay sao.
Hạ My tiểu thư cũng có cùng sở thích đó sao?, sao lại có một sự trùng hợp như vậy?, lòng con bé đặt ra rất nhiều nghi vấn.
Dùng bữa xong rồi Hạ My muốn ra ngoài chơi, nên đã gọi Tiểu Linh đi theo, cô mang khăn che mang áo choàng đội nón của áo choàng phủ kín đầu, trời bên ngoài không đến nỗi lạnh nhưng cô chính là sợ người ta nhìn thấy mình.
Hạ My đi vòng vòng trong thành, sao đó đến một nơi cô liền dừng lại nhìn rất chăm chú.
Tiểu Linh thấy cô nhìn như vậy cũng đưa mắt nhìn theo xem cô đang nhìn cái gì vậy, thì nó liền phát hiện, cô ấy là đang nhìn về Chu phủ.
Chu phu nhân đang đứng trước cửa phủ nói chuyện với Chu lão gia, hình như là đang tiễn ông ấy đi buôn hàng.
Chuyến đi lần này có lẽ lâu, thấy đoàn xe ngựa rất đông, đồ trên xe chất cũng nặng.
Hạ My nhìn chăm chú về hướng đó, lòng nôn nao, đau xót, nước mắt cô chảy trong vô thức.
Tiểu Linh đứng bên cạnh chú ý từng nét mặt của cô, cô đang khóc làm cho nó có chút giật mình, sao cô ấy lại khóc khi nhìn thấy lão gia và phu nhân nhà mình vậy, cô nương này bị làm sao vậy.
Hạ My đứng ở góc đó, nhìn rất lâu rất chăm chú, đến khi lão gia đã leo lên xe ngựa rời đi, phu nhân tiễn biệt nhìn theo khi ông ấy đi khuất rồi mới vào nhà.
Hạ My đứng ở đó nhìn tất cả, khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ hoe cả lên, khăn che mặt cũng ướt vì nước mắt.
Tiểu Linh đứng một bên lòng đầy nghi ngờ, nó đã có một suy nghĩ vừa trổi lên nhưng nó cần có cơ hội để xác nhận suy nghĩ của mình.
" Ta về thôi, hôm nay ta mệt rồi ".
Nói rồi Hạ My thẩn thờ rời đi, không quan tâm Tiểu Linh phía sau nhìn mình một cách đầy nghi hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.