Chương 7
Lê Vy Na
26/03/2023
" Tiểu thư, Tiểu thư, có rồi, có rồi ".
Chiêu Hoa nghe thấy tiểu linh liền vui vẻ đứng dạy, uyển chuyển mà đi ra cửa.
Nhận lá thư trên tay Tiểu Linh, Chiêu Hoa vui vẻ áp lên ngực, điều chỉnh lại hơi thở, thật bình tĩnh mới dám mở ra.
Lần này Nguyệt Sinh gửi thư về là để báo chàng có Công thành Danh toại hay không.
Mở bao thư đỏ ra, một mùi hương nhẹ nhàng theo hương gió mà bay ra ngoài.
Ngửi thôi đã thấy lòng thoải mái.
Giấy trắng, mực đen, nét chữ này nhìn thấy thôi Chiêu Hoa đã vui vẻ trong lòng.
Đọc một lát Chiêu Hoa vui vẻ nở nụ cười, đi thẳng đến sảnh chính.
Nghiêm phu nhân và Nghiêm lão gia đang ngồi uống trà ở đó.
Chiêu Hoa bước vào dịu dàng hành lễ với phụ mẫu rồi dâng bức thư mà Nguyệt Sinh gửi lên cho phụ mẫu xem.
Phụ thân của Chiêu Hoa đọc xong liền vui vẻ cười lớn.
" Được, được Nguyệt Sinh thằng bé này vừa nhìn đã biết có tiền đồ, vậy mà có thể đỗ đạt cao đến như vậy, được, được ".
Vẫn còn đang vui vẻ cười nói thì người bên nhà Nghiêm đại nhân đã chạy sang thông báo.
Cuối tháng này Nguyệt Sinh sẽ trở về.
Nhưng không phải là xe ngựa như lúc đi thi, mà sẽ là kèn hoa xe phụng cho trạng nguyên đỗ đạt cao mà vua ban.
Chiêu Hoa vô cùng vui mừng vì sau bao năm tháng xa cách nhớ mong giờ đây chàng có thể trở về rồi, lại còn là kiệu 8 người khiêng công danh đỗ đạt rạng danh khắp nơi nối nghiệp sự nghiệp của phụ thân chàng.
Chỉ còn 1 tháng nữa thôi là có thể thoả lòng nhớ mong.
Chờ đợi đã lâu nay chỉ còn một tháng vậy mà Chiêu Hoa lại bồn chồn không yên.
Đêm không ngủ được liền khoác áo choàng đi dạo trong hoa viên.
Nhớ lại những lần Nguyệt Sinh đến đây tìm mình luôn bày trò giả tiếng chim hót.
Cô nhớ liền vui vẻ cười rất ngọt chạm vào thân cây mà Nguyệt Sinh luôn đứng.
Nhớ khuôn mặt của chàng, dáng vẻ tuấn tú đó không biết đã ốm đi hay thay đổi bao nhiêu rồi.
Định bụng ngày mai sẽ đến Huyền Long tự để cầu phúc.
Sáng sớm, Chiêu Hoa đã thức dậy chuẩn bị nhang đèn và hoa quả để đi lễ phật.
Dạo này phu nhân không biết xem được quẻ của vị cao nhân nào mà lại phán tiểu thư có số mệnh yểu không qua được tuổi 15.
Nhưng mà chỉ còn có 1 tháng máy nữa Chiêu Hoa đã tròn 15 làm cho phu nhân vô cùng lo lắng.
Nguyệt Sinh chỉ còn 15 ngày nữa là trở về không thể để có bất cứ chuyện gì xảy ra được.
Chiêu Hoa hôm nay lại muốn tự mình đi lễ phật, khiến phu nhân không khỏi lo lắng liền cho người đi theo.
" Mẫu thân, con chỉ là đến Huyền Long tự lễ phật, không cần phải cho nhiều người theo như vậy một minh Tiểu Linh theo là được rồi ".
" Con đừng nói vậy cứ để bọn họ đưa con đi sẽ an toàn hơn, nhưng mà sao không đợi Nguyệt Sinh về rồi đưa con đi ".
" Con là đi đáp lễ việc ơn trên phù hộ Nguyệt Sinh thi đỗ đạc nếu đợi chàng ấy về sợ rằng trễ".
" Con đó chưa gả cho người ta mà suốt ngày đã nghỉ cho người ta rồi ".
Chiêu Hoa chỉ biết cười nhạt, rồi vội vàng ra ngoài rời đi.
Ngồi trên xe ngựa, phu nhân còn căn dặn tiểu thư đủ điều, đường đi Huyền Long tự không xa chỉ mất một ngày đi đường là đến.
Nhưng lại nằm trên núi khó khăn di chuyển, lại không cho người ngoài ở lại chùa nên khi đi phải đi từ lúc sáng.
Đến chiều thì sẽ phải xuống núi nghĩ ngơi, trời sáng mới có thể quay về nhà.
Chính vì vậy đi thì không xa nhưng lại mất thời gian ở lại qua đêm trong nhà trọ ở dưới chân núi.
Lần này ra ngoài phu nhân vô cùng lo lắng chính vì vậy mà ngoài tên đánh ngựa còn có hai nam gia nhân đi theo để bảo vệ Chiêu Hoa.
Chiêu Hoa và Tiểu Linh ngồi trên xe ngựa, hai gia nhân ngồi hai bên cửa còn tên đánh ngựa ngồi ở giữa.
Đường đi không xa chỉ cách có 3 tiếng đi xe ngựa nhưng chùa nằm ở trên núi cao.
Để thể hiện tấm lòng thành phải leo từng bậc thang mới có thể lên đến nơi.
Huyền Long tự nằm trên núi cao, vô cùng thanh tịnh, tuy đơn sơ hẻo lánh nhưng nơi này lại vô cùng linh nghiệm nhiều người đua nhau lên đây để thành tâm cầu nguyện.
Chiêu Hoa liễu yếu đào tơ ngồi xe ngựa ba tiếng đã mỏi hết người.
Dừng xe lại tiếp tục cả trăm bậc thang leo cao lên tận Huyền Long tự, một là để cầu phúc cho phụ mẫu, hai là cảm tạ trời phật phù hộ cho Nguyệt Sinh công thành danh toại.
Con đường mà chàng ấy đi lại vô cùng thuận lợi đều nhờ có sự phù hộ của trời phật.
Chiêu Hoa mồ hôi nhễ nhại, tay lau mồ hôi tay vịnh vào vách đá từng bước từng bước mà đi.
Tiểu Linh và hai gia nhân tay xách hoa quả tay nhang đèn xách quần áo vải vóc gạo rau củ để cúng dường.
Chiêu Hoa tuy rất mệt nhưng lòng thành thì đức phật chứng tâm không dám trễ nãi.
Đi đến tận trưa cuối cùng cũng đến nơi, không uổn công Chiêu Hoa cực nhọc leo lên đến tận nơi.
Nơi đây vô cùng thanh tịnh, gió mát trên núi thổi mùi hương hoa dâng phật vô cùng thơm ngát.
Mùi nhang thơm vô cùng thanh tịnh, nơi đây quả thực là chốn bồng lai tiên cảnh rất phù hợp để tu tập.
Chiêu Hoa nghe thấy tiểu linh liền vui vẻ đứng dạy, uyển chuyển mà đi ra cửa.
Nhận lá thư trên tay Tiểu Linh, Chiêu Hoa vui vẻ áp lên ngực, điều chỉnh lại hơi thở, thật bình tĩnh mới dám mở ra.
Lần này Nguyệt Sinh gửi thư về là để báo chàng có Công thành Danh toại hay không.
Mở bao thư đỏ ra, một mùi hương nhẹ nhàng theo hương gió mà bay ra ngoài.
Ngửi thôi đã thấy lòng thoải mái.
Giấy trắng, mực đen, nét chữ này nhìn thấy thôi Chiêu Hoa đã vui vẻ trong lòng.
Đọc một lát Chiêu Hoa vui vẻ nở nụ cười, đi thẳng đến sảnh chính.
Nghiêm phu nhân và Nghiêm lão gia đang ngồi uống trà ở đó.
Chiêu Hoa bước vào dịu dàng hành lễ với phụ mẫu rồi dâng bức thư mà Nguyệt Sinh gửi lên cho phụ mẫu xem.
Phụ thân của Chiêu Hoa đọc xong liền vui vẻ cười lớn.
" Được, được Nguyệt Sinh thằng bé này vừa nhìn đã biết có tiền đồ, vậy mà có thể đỗ đạt cao đến như vậy, được, được ".
Vẫn còn đang vui vẻ cười nói thì người bên nhà Nghiêm đại nhân đã chạy sang thông báo.
Cuối tháng này Nguyệt Sinh sẽ trở về.
Nhưng không phải là xe ngựa như lúc đi thi, mà sẽ là kèn hoa xe phụng cho trạng nguyên đỗ đạt cao mà vua ban.
Chiêu Hoa vô cùng vui mừng vì sau bao năm tháng xa cách nhớ mong giờ đây chàng có thể trở về rồi, lại còn là kiệu 8 người khiêng công danh đỗ đạt rạng danh khắp nơi nối nghiệp sự nghiệp của phụ thân chàng.
Chỉ còn 1 tháng nữa thôi là có thể thoả lòng nhớ mong.
Chờ đợi đã lâu nay chỉ còn một tháng vậy mà Chiêu Hoa lại bồn chồn không yên.
Đêm không ngủ được liền khoác áo choàng đi dạo trong hoa viên.
Nhớ lại những lần Nguyệt Sinh đến đây tìm mình luôn bày trò giả tiếng chim hót.
Cô nhớ liền vui vẻ cười rất ngọt chạm vào thân cây mà Nguyệt Sinh luôn đứng.
Nhớ khuôn mặt của chàng, dáng vẻ tuấn tú đó không biết đã ốm đi hay thay đổi bao nhiêu rồi.
Định bụng ngày mai sẽ đến Huyền Long tự để cầu phúc.
Sáng sớm, Chiêu Hoa đã thức dậy chuẩn bị nhang đèn và hoa quả để đi lễ phật.
Dạo này phu nhân không biết xem được quẻ của vị cao nhân nào mà lại phán tiểu thư có số mệnh yểu không qua được tuổi 15.
Nhưng mà chỉ còn có 1 tháng máy nữa Chiêu Hoa đã tròn 15 làm cho phu nhân vô cùng lo lắng.
Nguyệt Sinh chỉ còn 15 ngày nữa là trở về không thể để có bất cứ chuyện gì xảy ra được.
Chiêu Hoa hôm nay lại muốn tự mình đi lễ phật, khiến phu nhân không khỏi lo lắng liền cho người đi theo.
" Mẫu thân, con chỉ là đến Huyền Long tự lễ phật, không cần phải cho nhiều người theo như vậy một minh Tiểu Linh theo là được rồi ".
" Con đừng nói vậy cứ để bọn họ đưa con đi sẽ an toàn hơn, nhưng mà sao không đợi Nguyệt Sinh về rồi đưa con đi ".
" Con là đi đáp lễ việc ơn trên phù hộ Nguyệt Sinh thi đỗ đạc nếu đợi chàng ấy về sợ rằng trễ".
" Con đó chưa gả cho người ta mà suốt ngày đã nghỉ cho người ta rồi ".
Chiêu Hoa chỉ biết cười nhạt, rồi vội vàng ra ngoài rời đi.
Ngồi trên xe ngựa, phu nhân còn căn dặn tiểu thư đủ điều, đường đi Huyền Long tự không xa chỉ mất một ngày đi đường là đến.
Nhưng lại nằm trên núi khó khăn di chuyển, lại không cho người ngoài ở lại chùa nên khi đi phải đi từ lúc sáng.
Đến chiều thì sẽ phải xuống núi nghĩ ngơi, trời sáng mới có thể quay về nhà.
Chính vì vậy đi thì không xa nhưng lại mất thời gian ở lại qua đêm trong nhà trọ ở dưới chân núi.
Lần này ra ngoài phu nhân vô cùng lo lắng chính vì vậy mà ngoài tên đánh ngựa còn có hai nam gia nhân đi theo để bảo vệ Chiêu Hoa.
Chiêu Hoa và Tiểu Linh ngồi trên xe ngựa, hai gia nhân ngồi hai bên cửa còn tên đánh ngựa ngồi ở giữa.
Đường đi không xa chỉ cách có 3 tiếng đi xe ngựa nhưng chùa nằm ở trên núi cao.
Để thể hiện tấm lòng thành phải leo từng bậc thang mới có thể lên đến nơi.
Huyền Long tự nằm trên núi cao, vô cùng thanh tịnh, tuy đơn sơ hẻo lánh nhưng nơi này lại vô cùng linh nghiệm nhiều người đua nhau lên đây để thành tâm cầu nguyện.
Chiêu Hoa liễu yếu đào tơ ngồi xe ngựa ba tiếng đã mỏi hết người.
Dừng xe lại tiếp tục cả trăm bậc thang leo cao lên tận Huyền Long tự, một là để cầu phúc cho phụ mẫu, hai là cảm tạ trời phật phù hộ cho Nguyệt Sinh công thành danh toại.
Con đường mà chàng ấy đi lại vô cùng thuận lợi đều nhờ có sự phù hộ của trời phật.
Chiêu Hoa mồ hôi nhễ nhại, tay lau mồ hôi tay vịnh vào vách đá từng bước từng bước mà đi.
Tiểu Linh và hai gia nhân tay xách hoa quả tay nhang đèn xách quần áo vải vóc gạo rau củ để cúng dường.
Chiêu Hoa tuy rất mệt nhưng lòng thành thì đức phật chứng tâm không dám trễ nãi.
Đi đến tận trưa cuối cùng cũng đến nơi, không uổn công Chiêu Hoa cực nhọc leo lên đến tận nơi.
Nơi đây vô cùng thanh tịnh, gió mát trên núi thổi mùi hương hoa dâng phật vô cùng thơm ngát.
Mùi nhang thơm vô cùng thanh tịnh, nơi đây quả thực là chốn bồng lai tiên cảnh rất phù hợp để tu tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.