Chương 8
Lê Vy Na
26/03/2023
Chiêu Hoa thành tâm cúng phật đứng trò chuyện cùng vị trụ trì của chùa.
Vị trụ trì thấy Chiêu Hoa tướng mạo diễm lệ nhưng ấn đường lại tối đen liền có ý tốt nhắc nhỡ.
" Vị tiểu thư này khuôn mặt diễm lệ, nét mặt phúc hậu vô cùng phúc đức nhưng không hiểu sao ấn đường lại có chút không tốt xin hãy chú trọng sức khoẻ ".
" Đa tạ trụ trì nhắc nhỡ, ta sẽ cân nhắc ".
Nói vài lời với trụ trì liền vào bên trong thắp nhang khấn phật.
Chiêu Hoa đứng nghiêm trang, thành tâm dưới chân đức phật mà thành tâm khấn nguyện.
" Con tên Chu Chiêu Hoa, thành tâm mong những vị bồ tát trên cao có hiển linh phù hộ cho phụ mẫu của con tuổi già sức yếu có thể khoẻ mạnh, an nhàn sống tốt qua ngày, Nguyệt Sinh công danh thành đạt cũng là nhờ phúc trời phù hộ, Chiêu Hoa thay mặt chàng ấy mà đến đây tạ ơn ".
Chiêu Hoa xá ba lạy rồi đi ra ngoài.
Đứng từ trên núi cao nhìn xuống khung cảnh vô cùng hùng vĩ.
Chiêu Hoa trầm ngâm nhìn về xa xăm vừa nhớ hình bóng người thương vừa lo lắng vì lời nói của sư trụ trì và vị thầy bói mà mẫu thân xem có lời giống nhau.
Khiến cho Chiêu Hoa có chút để tâm mới đầu chỉ nghĩ những chuyện bói toán mê tín này không nên tin theo.
Nhưng nay vị trụ trì này cũng đã có tâm nhắc nhở cũng khiến cô có chút lo lắng.
" Tiểu thư, người nhớ thiếu gia sao ".
" Nơi cửa phật đừng nói bậy ".
Tiểu Linh thấy Chiêu Hoa thẹn thùng liền có ý cười đưa tay che miệng khẽ cười.
Chiêu Hoa đứng đó ngắm cảnh hóng gió, gió nhẹ đưa làn tóc bay bay.
Một thân liễu yếu lại đứng trong gió vô cùng đẹp mắt.
Nếu ai nhìn thấy mà không say đắm thì đúng là bỏ lỡ tuyệt tác.
Buổi trưa Chiêu Hoa cùng Tiểu Linh xuống bếp phụ các sư phụ nấu ăn.
Đồ chay vô cùng thanh đạm, ngon ngọt vô cùng.
Chiêu Hoa ăn rất ngon miệng, ăn nhiều hơn thường ngày một chút.
Buổi chiều Chiêu Hoa chuẩn bị xuống núi, sư trụ trì đã đích thân đến tiễn.
Vẫn không quên nhắc lại lời nói lúc sáng một lần nữa.
Chiêu Hoa vô cùng cảm kích, cảm tạ sư trụ trì rồi cẩn thận xuống núi cho kịp mặt trời lặn.
Đường đi lên khó khăn nhưng đi xuống lại dốc vô cùng.
Cẩn thận từng bước, nếu không cẩn thận có thể bị trượt chân.
Chiêu Hoa đi sau Tiểu Linh đi trước đỡ lấy cánh tay của cô.
Chiêu Hoa rất cẩn thận không hiểu sao tự nhiên lại có một con mèo đen từ đâu mà nhảy ra.
Vồ lên người Chiêu Hoa làm cô hết hồn trượt chân một cái, ngã xuống máy bật thang.
May mắn có gia nhân đỡ lại nếu không cô đã ngã thẳng xuống núi mà chết.
Y phục bị đất dính bẩn, chân còn bị trật, y phục rách một đường dài chảy cả máu.
Chiêu Hoa rất đau, khuôn mặt xinh xắn của cô nhăn nhó.
Không hiểu sao con mèo đen đó lại nhắm vào cô mà nhào đến.
Người ta nói mèo là động vật âm khí, mèo đen âm khí lại càng nặng.
Vật xui xẻo như vậy nhảy thẳng vào người hại cô xém nữa té xuống núi chết.
Chiêu Hoa được Tiểu Linh đỡ xuống núi.
Chân bị thương đi đứng cũng khó khăn, đi xuống cũng lâu hơn bình thường.
||||| Truyện đề cử: Chớ Gần Công Tử |||||
Đến khi mặt trời đã xuống núi hẳn trời tối đen rồi mới xuống núi được.
Tìm đại một nhà trọ gần đó thuê phòng nghỉ qua đêm.
Chiêu Hoa đi bộ cả buổi chiều, chân lại bị thương mỏi nhức vô cùng.
Chân ngâm nước nóng, được Tiểu Linh đấm bóp cho.
Gia nhân cũng gọi thầy thuốc đến xem vết thương trên chân của Chiêu Hoa.
Đường xá xa xôi khi thầy thuốc đến Chiêu Hoa vẫn đang dùng cơm.
Phải dừng lại để Thầy thuốc xem bệnh, chân của Chiêu Hoa chỉ bị trật nhẹ chỉ cần đắp thuốc vào hôm thì liền có thể khoẻ.
Còn cho vài phương thuốc để cô tịnh dưỡng thân thể vì hoảng sợ.
Ban đêm nằm trên giường, một phần vì lạ phòng, một phần vì chân đau nhức khi đi cả ngày dài.
Chiêu Hoa không tài nào ngủ được, cũng như thói quen khi ở nhà ngủ không được liền ra ngoài đi dạo.
Quay sang đã thấy Tiểu Linh nằm dưới đất đã mệt ngủ từ lâu.
Hai gia nhân kia thì ở phòng khác vì là nam nhân.
Chiêu Hoa cũng chỉ định đi dạo một chút ngoài sân của nhà trọ, nhưng vì không phải là phủ nhà nên ăn mặc rất chỉnh tề còn không quên khoác thêm một chiếc áo choàng vì trời đêm gió lạnh.
Chỉ có điều đêm khuya thanh vắng như này nàng nghỉ sẽ chẳng có ai qua lại chỗ vắng vẻ này nên không mang khăn che mặt.
Chiêu Hoa rất thích ngửa mặt lên trời đón gió đêm, cảm giác mát lạnh thổi vào từng sớ thịt, đúng là làm cho nó trở nên mát lạnh rất thoải mái.
Đột nhiên nằm bị một lực mạnh từ phía sau kéo đi.
Vị trụ trì thấy Chiêu Hoa tướng mạo diễm lệ nhưng ấn đường lại tối đen liền có ý tốt nhắc nhỡ.
" Vị tiểu thư này khuôn mặt diễm lệ, nét mặt phúc hậu vô cùng phúc đức nhưng không hiểu sao ấn đường lại có chút không tốt xin hãy chú trọng sức khoẻ ".
" Đa tạ trụ trì nhắc nhỡ, ta sẽ cân nhắc ".
Nói vài lời với trụ trì liền vào bên trong thắp nhang khấn phật.
Chiêu Hoa đứng nghiêm trang, thành tâm dưới chân đức phật mà thành tâm khấn nguyện.
" Con tên Chu Chiêu Hoa, thành tâm mong những vị bồ tát trên cao có hiển linh phù hộ cho phụ mẫu của con tuổi già sức yếu có thể khoẻ mạnh, an nhàn sống tốt qua ngày, Nguyệt Sinh công danh thành đạt cũng là nhờ phúc trời phù hộ, Chiêu Hoa thay mặt chàng ấy mà đến đây tạ ơn ".
Chiêu Hoa xá ba lạy rồi đi ra ngoài.
Đứng từ trên núi cao nhìn xuống khung cảnh vô cùng hùng vĩ.
Chiêu Hoa trầm ngâm nhìn về xa xăm vừa nhớ hình bóng người thương vừa lo lắng vì lời nói của sư trụ trì và vị thầy bói mà mẫu thân xem có lời giống nhau.
Khiến cho Chiêu Hoa có chút để tâm mới đầu chỉ nghĩ những chuyện bói toán mê tín này không nên tin theo.
Nhưng nay vị trụ trì này cũng đã có tâm nhắc nhở cũng khiến cô có chút lo lắng.
" Tiểu thư, người nhớ thiếu gia sao ".
" Nơi cửa phật đừng nói bậy ".
Tiểu Linh thấy Chiêu Hoa thẹn thùng liền có ý cười đưa tay che miệng khẽ cười.
Chiêu Hoa đứng đó ngắm cảnh hóng gió, gió nhẹ đưa làn tóc bay bay.
Một thân liễu yếu lại đứng trong gió vô cùng đẹp mắt.
Nếu ai nhìn thấy mà không say đắm thì đúng là bỏ lỡ tuyệt tác.
Buổi trưa Chiêu Hoa cùng Tiểu Linh xuống bếp phụ các sư phụ nấu ăn.
Đồ chay vô cùng thanh đạm, ngon ngọt vô cùng.
Chiêu Hoa ăn rất ngon miệng, ăn nhiều hơn thường ngày một chút.
Buổi chiều Chiêu Hoa chuẩn bị xuống núi, sư trụ trì đã đích thân đến tiễn.
Vẫn không quên nhắc lại lời nói lúc sáng một lần nữa.
Chiêu Hoa vô cùng cảm kích, cảm tạ sư trụ trì rồi cẩn thận xuống núi cho kịp mặt trời lặn.
Đường đi lên khó khăn nhưng đi xuống lại dốc vô cùng.
Cẩn thận từng bước, nếu không cẩn thận có thể bị trượt chân.
Chiêu Hoa đi sau Tiểu Linh đi trước đỡ lấy cánh tay của cô.
Chiêu Hoa rất cẩn thận không hiểu sao tự nhiên lại có một con mèo đen từ đâu mà nhảy ra.
Vồ lên người Chiêu Hoa làm cô hết hồn trượt chân một cái, ngã xuống máy bật thang.
May mắn có gia nhân đỡ lại nếu không cô đã ngã thẳng xuống núi mà chết.
Y phục bị đất dính bẩn, chân còn bị trật, y phục rách một đường dài chảy cả máu.
Chiêu Hoa rất đau, khuôn mặt xinh xắn của cô nhăn nhó.
Không hiểu sao con mèo đen đó lại nhắm vào cô mà nhào đến.
Người ta nói mèo là động vật âm khí, mèo đen âm khí lại càng nặng.
Vật xui xẻo như vậy nhảy thẳng vào người hại cô xém nữa té xuống núi chết.
Chiêu Hoa được Tiểu Linh đỡ xuống núi.
Chân bị thương đi đứng cũng khó khăn, đi xuống cũng lâu hơn bình thường.
||||| Truyện đề cử: Chớ Gần Công Tử |||||
Đến khi mặt trời đã xuống núi hẳn trời tối đen rồi mới xuống núi được.
Tìm đại một nhà trọ gần đó thuê phòng nghỉ qua đêm.
Chiêu Hoa đi bộ cả buổi chiều, chân lại bị thương mỏi nhức vô cùng.
Chân ngâm nước nóng, được Tiểu Linh đấm bóp cho.
Gia nhân cũng gọi thầy thuốc đến xem vết thương trên chân của Chiêu Hoa.
Đường xá xa xôi khi thầy thuốc đến Chiêu Hoa vẫn đang dùng cơm.
Phải dừng lại để Thầy thuốc xem bệnh, chân của Chiêu Hoa chỉ bị trật nhẹ chỉ cần đắp thuốc vào hôm thì liền có thể khoẻ.
Còn cho vài phương thuốc để cô tịnh dưỡng thân thể vì hoảng sợ.
Ban đêm nằm trên giường, một phần vì lạ phòng, một phần vì chân đau nhức khi đi cả ngày dài.
Chiêu Hoa không tài nào ngủ được, cũng như thói quen khi ở nhà ngủ không được liền ra ngoài đi dạo.
Quay sang đã thấy Tiểu Linh nằm dưới đất đã mệt ngủ từ lâu.
Hai gia nhân kia thì ở phòng khác vì là nam nhân.
Chiêu Hoa cũng chỉ định đi dạo một chút ngoài sân của nhà trọ, nhưng vì không phải là phủ nhà nên ăn mặc rất chỉnh tề còn không quên khoác thêm một chiếc áo choàng vì trời đêm gió lạnh.
Chỉ có điều đêm khuya thanh vắng như này nàng nghỉ sẽ chẳng có ai qua lại chỗ vắng vẻ này nên không mang khăn che mặt.
Chiêu Hoa rất thích ngửa mặt lên trời đón gió đêm, cảm giác mát lạnh thổi vào từng sớ thịt, đúng là làm cho nó trở nên mát lạnh rất thoải mái.
Đột nhiên nằm bị một lực mạnh từ phía sau kéo đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.