Chương 11: Chơi đến cùng
Kẻ mang trái táo màu đỏ
11/10/2016
White bước ra khỏi
phòng tắm với khuôn mặt đượm vẻ mệt mỏi. Mái tóc bạch kim của cô lúc này ướt sũng, nước vẫn còn chảy tong tỏng xuống sàn. Đôi mắt đen láy chợt
lóe lên một tia ngạc nhiên khi cô nhìn thấy chàng trai ngồi trên chiếc
ghế salon giữa phòng khách. Henry đang ngồi vắt chân, thong thả uống
trà, tay đang cầm một tờ báo và đọc rất chăm chú. Dù biết cô có mặt
trong phòng nhưng cậu vẫn coi như không thấy. White đi đến gần cậu, cũng ngồi xuống, với tay lấy một chiếc bánh quy trên bàn cho vào miệng.
White hỏi:
“Sao giờ này rồi còn đến nhà tớ? Cậu không biết tự tiện vào phòng con gái là rất vô duyên à?”
Henry vẫn không nhìn cô, chăm chú đọc tờ báo. Khi nghe thấy cô nói thì lông mày chỉ hơi nhướng lên, tỏ ý mình đã nghe cô nói. White bị cậu bơ đi thì bực mình, gắt lên:
“Cậu đọc cái quái gì mà chăm chú thế?”
Lúc này, Henry mới rời mắt khỏi tờ báo, đưa mắt nhìn cô. Không nói không rằng, cậu đặt tờ báo trước mặt cô sau đó cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Dáng vẻ tao nhã như một quý tộc thực thụ. Cậu thong thả uống trà, đôi mắt màu nâu nhạt trầm tư. Mãi một lúc sau, cậu mới mở miệng nói:
“Vụ giết người của cậu lên báo rồi. Ngay trang bìa của tuần báo Hoàng gia.”
White nhìn tờ báo cậu vừa đặt xuống. Đúng là ngay trang nhất tờ có một bài với tựa đề “Tử tước Sampon bị ám sát. Hung thủ phải chăng lại là sát thủ quý tộc?”. Cô cũng đọc lướt qua. Quả nhiên, họ nghi ngờ hung thủ là cô. Tay tác giả bài báo còn không quên đưa thêm chi tiết tử tước Sampon bị sát hại tại dinh thự bỏ hoang của bá tước Cavanas. Chắc hẳn sau vụ này sẽ còn có thêm nhiều tin đồn ma quỷ xoay quanh tòa dinh thự bỏ hoang kia. Cô cười nhàn nhạt, lại đặt tờ báo xuống. Cầm một chiếc bánh quy đựng trong đĩa xứ bỏ vào miệng. Cô mở miệng nói:
“Vậy thì sao nào? Mấy vụ ám sát quý tộc trước đó tớ thực hiện, vụ nào cũng rầm rộ trên tuần san Hoàng gia suốt cả tháng trời đấy.”
Henry đặt tách trà xuống, lườm lườm cô, đáp:
“Cậu làm việc bí mật chút đi, cẩn thận bị tóm đó.”
White tự rót cho mình một tách trà. Tiếng nước trà vang lên róc rách vui tai, mùi hương cũng theo đó mà bay bay trong không khí. Cô mỉm cười nhẹ, không nhìn Henry mà nói:
“Đã có “ngài ấy” đứng đằng sau, còn sợ bị lọt lưới sao?”
Henry không đáp lại, chỉ nhìn cô chằm chằm. Khuôn mặt điển trai lúc này vô cùng nghiêm túc chứ không mang vẻ đùa cợt thường ngày. Chăm chú nhìn cô thêm một chút nữa, cậu quay đi chỗ khác, khẽ thờ dài nhè nhẹ.
Cậu bất giác đưa mắt về phía khung cửa sổ kính. Bầu trời rộng lớn ngoài kia lúc này đóng khung trong một ô vuông nhỏ hẹp. Là bầu trời tối đen như mực, không một ánh sao. Mãi một lúc sau, cậu mới cất tiếng, giọng nói xa xăm, nhưng nếu để ý kĩ, người ta sẽ nhận ra trong giọng nói kia mang đôi phần hoang mang, và có chút lo sợ.
“Ngài ấy, liệu có thể giúp chúng ta, bảo hộ chúng ta đến khi nào?”
--- ------ ------ ------ Bổn thiếu gia là phân cách tuyến---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Chiếc xe Rolls Royce Phantom V 1961 lướt đi trên đường. Tuy nó hòa mình vào dòng xe tấp nập trên đường phố nhưng người đi đường vẫn liếc nhìn chiếc xe sang trọng kia với ánh mắt ngưỡng mộ, tò mò và cả ghen tị. Một phần vì đó là một chiếc xe xa xỉ hiếm có, một phần vì ở đuôi của chiếc xe, gia huy bằng vàng của gia tộc Shadow đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đó là biểu tượng diều hâu đang tung cánh. Biểu tượng cao quý, độc nhất vô nhị đó chỉ có gia tộc Shadow sở hữu.
Trong khoang xe tiện nghi, chàng trai trẻ đang ngồi vắt chân thong thả đọc báo. Cậu vận một bộ vest màu đen tuyền kèm sơ-mi trắng. Một tay cậu cầm tách trà tỏa khói nghi ngút, thi thoảng đưa lên miệng nhấp một ngụm. Đôi mắt màu xanh thẫm nhìn chằm chằm vào tờ báo trên tay. Đó là tuần san Hoàng gia, tờ báo chỉ đưa những thông tin về hoàng gia Anh. Ngón tay thon dài lật giở tờ báo liên tục, cho đến khi dừng lại ở trang nhất, hàng lông mày của cậu khẽ cau lại. Đôi mắt lướt qua những hàng chữ được in thẳng đều, cậu tức giận ném tờ báo sang một bên. Đôi mắt xanh dường như chuyển màu thẫm hơn thường hơn thường ngày. Vẻ mặt thư thái vừa nãy cũng biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh băng.
Quản gia Edward đang lái xe đưa mắt nhìn cậu qua gương chiếu hậu. Ngập ngừng một lúc, ông cất tiếng:
“Chủ nhân, có chuyện gì vậy ạ?”
“Tử tước Sampon chết rồi. Là bị ám sát. Tại dinh thự bỏ hoang nhà Cavanas.”
Cậu trả lời. Giọng nói vẫn mang đôi phần tức giận. Câu trả lời của cậu không ngắn không dài, nhưng đủ để cung cấp thông tin cho người nghe. Cậu tiếp:
“Lại là lão già đó. Có lẽ lão ta vẫn còn bực tức vụ ta giết cả nhà bá tước Cavanas. Lần đó ta dẫn trước lão một bước, lại trừ khử đi tay sai của lão. Chắc chắn lão rất hận ta, cho nên lần này mới quyết định đi trước một bước, lại còn chọn địa điểm là nhà Cavanas. Chắc hẳn muốn cảnh cáo ta?”
Giọng cậu đều đều từ đầu đến cuối, nhưng đến câu cuối cùng, cậu lại khẽ nhếch môi cười khinh bỉ. Quản gia nhìn sắc mặt cậu qua gương chiếu hậu, khi thấy cậu đã dần bình tĩnh mới dám hỏi:
“Nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao ông ta phải trừ khử tử tước Sampon? Suy cho cùng ông ta cũng chỉ là một tử tước nhỏ nhoi, sao phải bận tâm nhiều vậy?”
Nghe thế, Vic khẽ cười nhạt, cậu lại đưa tách trà lên miệng uống. Cậu từ tốn nói:
“Ngươi quên rồi sao? Tử tước Sampon vừa được tiến cử lên chức bộ trưởng bộ quốc phòng. Chắc hẳn lão già đó sợ hãi nếu như khi tử tước Sampon bước lên vị trí đó, nắm quyền điều hành quân đội sẽ là một mối họa lớn với lão.”
Nụ cười trên môi cậu ngày càng sâu. Mang đôi phần khinh thường, cậu tiếp:
“Lão ta cũng chỉ là một lão già nhát gan thôi. Thấy hơi động là sẽ nghĩ có điều bất lợi cho mình.”
Quản gia Edward vẫn im lặng, không đáp lời cậu. Cậu đưa tách trà bốc khói nghi ngút lên mũi ngửi, khẽ hỏi:
“Hôm nay dùng trà Darjeeling à?”
“Vâng. Thưa ngài.”
Quản gia trả lời bằng giọng cung kính. Cậu khẽ gật đầu, mắt nhìn vào tách trà tráng men sứ trắng muốt. Nói với giọng hài lòng:
“Thơm thật!”
Quản gia Edward thấy khuôn mặt cậu thoáng chốc đã trở nên tĩnh lặng như mặt nước mùa thu thì không khỏi cảm thán. Quả nhiên chủ nhân của lão rất giỏi kiềm chế cảm xúc bản thân. Chỉ mới mấy phút trước còn tức giận khi đọc tin tử tước Sampon bị ám sát, vậy mà chỉ mấy phút sau đã trầm lặng uống trà như không có chuyện gì xảy ra. Ông khẽ rùng mình khi nghĩ đến đó. Những con người giỏi che giấu cảm xúc, đều là những con người nguy hiểm, tuyệt đối nguy hiểm.
Chiếc xe Phantom vẫn lướt đi trên đường, thẳng tiến đến học viện Victoria.
Khi Zenny vừa bước chân vào cổng trường, cô đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt của các học viên đổ dồn vào mình. Những ánh mắt đó, khinh thường có, ghen tị có, tò mò cũng có. Zenny vẫn im lặng, coi như không nhận ra những ánh mắt đó là dành cho mình. Mắt vẫn nhìn thẳng không hề nao núng, chỉ có điều, bước chân cô hình như có nhanh hơn một chút, gấp gáp tiến về phía lớp học.
Chỉ còn cách cửa lớp vài bước chân nhưng tất cả học sinh trong lớp đã ló đầu ra ngoài nhìn cô. Vài người còn nhìn cô cười khúc khích. Bước chân Zenny chậm lại, cô nhìn về phía cuối lớp học, chỗ Ray đang ngồi. Cậu nhìn lại cô, ánh mắt phần lo lắng, hình như cậu ấy đang cố ra hiệu cho cô điều gì đó. Bên cạnh cậu còn có hai tên con trai cùng lớp khác. Nhìn qua thì tưởng như họ đang ngồi nói chuyện nhưng thực chất hai tên con trai đó đang đặt tay lên vai Ray và ghì mạnh xuống. Giống như muốn ngăn cản cậu chạy ra khỏi chỗ ngồi.
Cảm nhận được không khí khác lạ trong lớp, Zenny bắt đầu động não suy nghĩ. Sau sự việc xảy ra ở căn-tin hôm qua, chắc chắn bọn họ vẫn còn thấy cô rất chướng mắt. Với bản tính của mấy cô nàng tiểu thư trong lớp, đặc biệt là Lorde, sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua cho cô. Họ sẽ tìm cách để trả đũa cô cho hả giận. Nhìn biểu hiện khác thường của cả lớp cũng như ánh mắt lo lắng của Ray, có lẽ có trò đùa tai quái nào đó đã được bày ra ở đây. Zenny cẩn thận nhìn xung quanh, cô nhìn thấy một bóng người thấp thoáng ở gần cửa. Hình như có ai đó đang nấp ở cạnh cửa ra vào.
Bỗng nhiên, tiếng ồn ào vẳng lại từ phía xa xa. Cô nhìn về phía cuối hành lang, một bóng người cao ngạo đang đi đến. Lưng thẳng tắp, khuôn mặt lộ rõ nét ngạo mạn như khinh thường mọi thứ. Bên cạnh người đó, con diều hâu màu đen bay tà tà. Đôi mắt màu vàng hung ác của nó như quét qua tất cả những học viên đứng rải rác hai bên hành lang.
Zenny nhếch môi cười kín đáo. Cô đã từng nói rằng cô không muốn động vào bất cứ ai trong học viện này. Cho nên, cũng không muốn ai động đến cô. Cô có thể trầm lặng, nhưng không hề nhu nhược. Cô có thể không thể hiện nhiều, nhưng không có nghĩa là cô không có đầu óc. Nếu như họ đã định chơi cô, cô chơi với họ đến cùng!
“Sao giờ này rồi còn đến nhà tớ? Cậu không biết tự tiện vào phòng con gái là rất vô duyên à?”
Henry vẫn không nhìn cô, chăm chú đọc tờ báo. Khi nghe thấy cô nói thì lông mày chỉ hơi nhướng lên, tỏ ý mình đã nghe cô nói. White bị cậu bơ đi thì bực mình, gắt lên:
“Cậu đọc cái quái gì mà chăm chú thế?”
Lúc này, Henry mới rời mắt khỏi tờ báo, đưa mắt nhìn cô. Không nói không rằng, cậu đặt tờ báo trước mặt cô sau đó cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Dáng vẻ tao nhã như một quý tộc thực thụ. Cậu thong thả uống trà, đôi mắt màu nâu nhạt trầm tư. Mãi một lúc sau, cậu mới mở miệng nói:
“Vụ giết người của cậu lên báo rồi. Ngay trang bìa của tuần báo Hoàng gia.”
White nhìn tờ báo cậu vừa đặt xuống. Đúng là ngay trang nhất tờ có một bài với tựa đề “Tử tước Sampon bị ám sát. Hung thủ phải chăng lại là sát thủ quý tộc?”. Cô cũng đọc lướt qua. Quả nhiên, họ nghi ngờ hung thủ là cô. Tay tác giả bài báo còn không quên đưa thêm chi tiết tử tước Sampon bị sát hại tại dinh thự bỏ hoang của bá tước Cavanas. Chắc hẳn sau vụ này sẽ còn có thêm nhiều tin đồn ma quỷ xoay quanh tòa dinh thự bỏ hoang kia. Cô cười nhàn nhạt, lại đặt tờ báo xuống. Cầm một chiếc bánh quy đựng trong đĩa xứ bỏ vào miệng. Cô mở miệng nói:
“Vậy thì sao nào? Mấy vụ ám sát quý tộc trước đó tớ thực hiện, vụ nào cũng rầm rộ trên tuần san Hoàng gia suốt cả tháng trời đấy.”
Henry đặt tách trà xuống, lườm lườm cô, đáp:
“Cậu làm việc bí mật chút đi, cẩn thận bị tóm đó.”
White tự rót cho mình một tách trà. Tiếng nước trà vang lên róc rách vui tai, mùi hương cũng theo đó mà bay bay trong không khí. Cô mỉm cười nhẹ, không nhìn Henry mà nói:
“Đã có “ngài ấy” đứng đằng sau, còn sợ bị lọt lưới sao?”
Henry không đáp lại, chỉ nhìn cô chằm chằm. Khuôn mặt điển trai lúc này vô cùng nghiêm túc chứ không mang vẻ đùa cợt thường ngày. Chăm chú nhìn cô thêm một chút nữa, cậu quay đi chỗ khác, khẽ thờ dài nhè nhẹ.
Cậu bất giác đưa mắt về phía khung cửa sổ kính. Bầu trời rộng lớn ngoài kia lúc này đóng khung trong một ô vuông nhỏ hẹp. Là bầu trời tối đen như mực, không một ánh sao. Mãi một lúc sau, cậu mới cất tiếng, giọng nói xa xăm, nhưng nếu để ý kĩ, người ta sẽ nhận ra trong giọng nói kia mang đôi phần hoang mang, và có chút lo sợ.
“Ngài ấy, liệu có thể giúp chúng ta, bảo hộ chúng ta đến khi nào?”
--- ------ ------ ------ Bổn thiếu gia là phân cách tuyến---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Chiếc xe Rolls Royce Phantom V 1961 lướt đi trên đường. Tuy nó hòa mình vào dòng xe tấp nập trên đường phố nhưng người đi đường vẫn liếc nhìn chiếc xe sang trọng kia với ánh mắt ngưỡng mộ, tò mò và cả ghen tị. Một phần vì đó là một chiếc xe xa xỉ hiếm có, một phần vì ở đuôi của chiếc xe, gia huy bằng vàng của gia tộc Shadow đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đó là biểu tượng diều hâu đang tung cánh. Biểu tượng cao quý, độc nhất vô nhị đó chỉ có gia tộc Shadow sở hữu.
Trong khoang xe tiện nghi, chàng trai trẻ đang ngồi vắt chân thong thả đọc báo. Cậu vận một bộ vest màu đen tuyền kèm sơ-mi trắng. Một tay cậu cầm tách trà tỏa khói nghi ngút, thi thoảng đưa lên miệng nhấp một ngụm. Đôi mắt màu xanh thẫm nhìn chằm chằm vào tờ báo trên tay. Đó là tuần san Hoàng gia, tờ báo chỉ đưa những thông tin về hoàng gia Anh. Ngón tay thon dài lật giở tờ báo liên tục, cho đến khi dừng lại ở trang nhất, hàng lông mày của cậu khẽ cau lại. Đôi mắt lướt qua những hàng chữ được in thẳng đều, cậu tức giận ném tờ báo sang một bên. Đôi mắt xanh dường như chuyển màu thẫm hơn thường hơn thường ngày. Vẻ mặt thư thái vừa nãy cũng biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh băng.
Quản gia Edward đang lái xe đưa mắt nhìn cậu qua gương chiếu hậu. Ngập ngừng một lúc, ông cất tiếng:
“Chủ nhân, có chuyện gì vậy ạ?”
“Tử tước Sampon chết rồi. Là bị ám sát. Tại dinh thự bỏ hoang nhà Cavanas.”
Cậu trả lời. Giọng nói vẫn mang đôi phần tức giận. Câu trả lời của cậu không ngắn không dài, nhưng đủ để cung cấp thông tin cho người nghe. Cậu tiếp:
“Lại là lão già đó. Có lẽ lão ta vẫn còn bực tức vụ ta giết cả nhà bá tước Cavanas. Lần đó ta dẫn trước lão một bước, lại trừ khử đi tay sai của lão. Chắc chắn lão rất hận ta, cho nên lần này mới quyết định đi trước một bước, lại còn chọn địa điểm là nhà Cavanas. Chắc hẳn muốn cảnh cáo ta?”
Giọng cậu đều đều từ đầu đến cuối, nhưng đến câu cuối cùng, cậu lại khẽ nhếch môi cười khinh bỉ. Quản gia nhìn sắc mặt cậu qua gương chiếu hậu, khi thấy cậu đã dần bình tĩnh mới dám hỏi:
“Nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao ông ta phải trừ khử tử tước Sampon? Suy cho cùng ông ta cũng chỉ là một tử tước nhỏ nhoi, sao phải bận tâm nhiều vậy?”
Nghe thế, Vic khẽ cười nhạt, cậu lại đưa tách trà lên miệng uống. Cậu từ tốn nói:
“Ngươi quên rồi sao? Tử tước Sampon vừa được tiến cử lên chức bộ trưởng bộ quốc phòng. Chắc hẳn lão già đó sợ hãi nếu như khi tử tước Sampon bước lên vị trí đó, nắm quyền điều hành quân đội sẽ là một mối họa lớn với lão.”
Nụ cười trên môi cậu ngày càng sâu. Mang đôi phần khinh thường, cậu tiếp:
“Lão ta cũng chỉ là một lão già nhát gan thôi. Thấy hơi động là sẽ nghĩ có điều bất lợi cho mình.”
Quản gia Edward vẫn im lặng, không đáp lời cậu. Cậu đưa tách trà bốc khói nghi ngút lên mũi ngửi, khẽ hỏi:
“Hôm nay dùng trà Darjeeling à?”
“Vâng. Thưa ngài.”
Quản gia trả lời bằng giọng cung kính. Cậu khẽ gật đầu, mắt nhìn vào tách trà tráng men sứ trắng muốt. Nói với giọng hài lòng:
“Thơm thật!”
Quản gia Edward thấy khuôn mặt cậu thoáng chốc đã trở nên tĩnh lặng như mặt nước mùa thu thì không khỏi cảm thán. Quả nhiên chủ nhân của lão rất giỏi kiềm chế cảm xúc bản thân. Chỉ mới mấy phút trước còn tức giận khi đọc tin tử tước Sampon bị ám sát, vậy mà chỉ mấy phút sau đã trầm lặng uống trà như không có chuyện gì xảy ra. Ông khẽ rùng mình khi nghĩ đến đó. Những con người giỏi che giấu cảm xúc, đều là những con người nguy hiểm, tuyệt đối nguy hiểm.
Chiếc xe Phantom vẫn lướt đi trên đường, thẳng tiến đến học viện Victoria.
Khi Zenny vừa bước chân vào cổng trường, cô đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt của các học viên đổ dồn vào mình. Những ánh mắt đó, khinh thường có, ghen tị có, tò mò cũng có. Zenny vẫn im lặng, coi như không nhận ra những ánh mắt đó là dành cho mình. Mắt vẫn nhìn thẳng không hề nao núng, chỉ có điều, bước chân cô hình như có nhanh hơn một chút, gấp gáp tiến về phía lớp học.
Chỉ còn cách cửa lớp vài bước chân nhưng tất cả học sinh trong lớp đã ló đầu ra ngoài nhìn cô. Vài người còn nhìn cô cười khúc khích. Bước chân Zenny chậm lại, cô nhìn về phía cuối lớp học, chỗ Ray đang ngồi. Cậu nhìn lại cô, ánh mắt phần lo lắng, hình như cậu ấy đang cố ra hiệu cho cô điều gì đó. Bên cạnh cậu còn có hai tên con trai cùng lớp khác. Nhìn qua thì tưởng như họ đang ngồi nói chuyện nhưng thực chất hai tên con trai đó đang đặt tay lên vai Ray và ghì mạnh xuống. Giống như muốn ngăn cản cậu chạy ra khỏi chỗ ngồi.
Cảm nhận được không khí khác lạ trong lớp, Zenny bắt đầu động não suy nghĩ. Sau sự việc xảy ra ở căn-tin hôm qua, chắc chắn bọn họ vẫn còn thấy cô rất chướng mắt. Với bản tính của mấy cô nàng tiểu thư trong lớp, đặc biệt là Lorde, sẽ không dễ dàng gì mà bỏ qua cho cô. Họ sẽ tìm cách để trả đũa cô cho hả giận. Nhìn biểu hiện khác thường của cả lớp cũng như ánh mắt lo lắng của Ray, có lẽ có trò đùa tai quái nào đó đã được bày ra ở đây. Zenny cẩn thận nhìn xung quanh, cô nhìn thấy một bóng người thấp thoáng ở gần cửa. Hình như có ai đó đang nấp ở cạnh cửa ra vào.
Bỗng nhiên, tiếng ồn ào vẳng lại từ phía xa xa. Cô nhìn về phía cuối hành lang, một bóng người cao ngạo đang đi đến. Lưng thẳng tắp, khuôn mặt lộ rõ nét ngạo mạn như khinh thường mọi thứ. Bên cạnh người đó, con diều hâu màu đen bay tà tà. Đôi mắt màu vàng hung ác của nó như quét qua tất cả những học viên đứng rải rác hai bên hành lang.
Zenny nhếch môi cười kín đáo. Cô đã từng nói rằng cô không muốn động vào bất cứ ai trong học viện này. Cho nên, cũng không muốn ai động đến cô. Cô có thể trầm lặng, nhưng không hề nhu nhược. Cô có thể không thể hiện nhiều, nhưng không có nghĩa là cô không có đầu óc. Nếu như họ đã định chơi cô, cô chơi với họ đến cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.