Chương 10: Người bạn
Kẻ mang trái táo màu đỏ
11/10/2016
Vẻ đẹp của ngôi
trường cùng việc nó đã từng là dinh thự của nữ hoàng khiến nơi đây ngoài những cái tên như học viện hoàng gia, học viện Victoria còn được người
Anh gọi theo tên cũ khi nó vẫn còn là dinh cơ của nữ hoàng, tên gọi đó
cũng rất kêu: dinh thự ánh sáng. Đúng vậy, là dinh thự lấp lánh ánh sáng hoàng kim không bao giờ tắt, luôn luôn tỏa sáng giữa lòng thành phố của sương mù.
Zenny lê từng bước nặng nề về phía trước, chân tập tễnh bước trên nền gạch trơn láng. Bàn chân nhỏ nhắn đặt tới đâu, máu theo đó mà nhỏ giọt tới đấy. Lúc này, đầu óc cô đang bị cơn đau chi phối khiến mọi suy nghĩ không còn được tỉnh táo. Đáng lẽ phải rẽ trái để đi xuống phòng ý tế, đôi chân không nghe lời lại cứ đi thẳng về phía trước. Cô đa đi vào khuôn viên trường lúc nào cũng không rõ.
Trường Victoria vốn được xây dựng với mục đích trở thành dinh thự cho nữ hoàng Victoria. Nhưng khi nữ hoàng qua đời, thay vì để lại dinh thự cho đời vua tiếp theo, bà lại muốn sửa lại nơi đây để nó trở thành trường học hoàng gia với mong muốn sau này con cháu mình sẽ được lớn lên trong một môi trường cao quý đặc biệt. Từ cách xây dựng các tòa nhà đến khuôn viên trường đều mang nét cổ kính nhưng không kém phần sang trọng. Nhìn từ trên cao xuống, nơi đây không khác gì một tòa lâu đài giữa lòng thành phố London. Khuôn viên trường nổi bật với màu tím của hoa Lavender đầy mộng mơ, giữa khuôn viên là một hồ nước có kích thước trung bình. Trong lòng hồ đặt rải rác những hòn non bộ đủ kiểu dáng lạ lẫm. Không những vậy, nơi đây còn trồng rất nhiều cây xanh, các hàng cây được tỉa theo kiểu tán tròn trồng san sát nhau bao bọc lấy khuôn viên rộng lớn. Vẻ đẹp của ngôi trường cùng việc nó đã từng là dinh thự của nữ hoàng khiến nơi đây ngoài những cái tên như học viện hoàng gia, học viện Victoria còn được người Anh gọi theo tên cũ khi nó vẫn còn là dinh cơ của nữ hoàng, tên gọi đó cũng rất kêu: dinh thự ánh sáng. Đúng vậy, là dinh thự lấp lánh ánh sáng hoàng kim không bao giờ tắt, luôn luôn tỏa sáng giữa lòng thành phố của sương mù.
Nếu là ngày thường, Zenny sẽ đi chậm rãi, vừa đi vừa mải mê ngắm những loài cây quý được trồng trong khuôn viên. Nhưng lúc này, cảm giác đau nhói ở tay cùng việc đầu óc choáng váng khiến cô không còn tâm trí đâu để ngắm cảnh. Có lẽ vì mất máu quá nhiều mà mắt cô bắt đầu hoa lên, đầu óc quay cuồng, bước chân cũng trở nên loạng choạng. Cô có cảm giác mình đang lơ lửng trong một không gian không trọng lượng, cơ thể cứ lâng lâng như thể đôi chân cô không còn đứng trên mặt đất. Dù đã rất cố gắng để đứng vững nhưng cơ thể cô giống như bị rút cạn sức lực, đôi chân mềm nhũn ra, cả cơ thể theo đó mà đổ ụp xuống. Nhưng trước khi cô ngã xuống đất, đã có một vòng tay nhanh chóng đỡ lấy. Trước khi hai mí mặt kéo sụp xuống, cô đã kịp thời nhìn được gương mặt của người kia.
Zenny thức dậy vì ánh nắng mặt trời chiếu qua ô của kính. Điều đầu tiên cô cảm nhận được là bầu không khí tinh sạch được khử trùng kĩ càng, thoang thoảng mùi ê-tê. Cô đang ở phòng y tế của trường, đầu đã bớt đau và vết thương cũng đã được băng bó cẩn thận. Cô nhìn sang bên cạnh thì thấy Ray đang nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng. Cậu là một con trai của hầu tước Sailor- người đứng đầu dòng tộc Dawson danh giá. Ray có thân hình gầy gò gần chỉ có da bọc xương. Khuôn mặt nhỏ thó lọt thỏm giữa mớ tóc rối bù xù màu vàng sáng. Đôi mắt trũng sâu được che đi bởi cặp kính cận gọng đen đặt ngay ngắn trên sống mũi khá thẳng. Nước da cậu trắng nhưng mang đôi phần xanh xao, nhợt nhạt. Nhìn chàng trai này, người ta dễ dàng tóm gọn trong hai từ: mọt sách.
Zenny nhìn cậu mỉm cười, cất giọng yếu ớt, thoảng nhẹ như gió:
“Cậu đưa tớ vào đây à, Ray?”
Khuôn mặt đăm chiêu lo lắng của Ray khi nhìn thấy Zenny tỉnh dậy cũng dãn ra đôi chút. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán. Nhưng khuôn mặt nhẹ nhõm của cậu tồn tại chưa được bao lâu thì đã mau chóng biến mất, thay vào đó là nét mặt cau có hơn cả lúc trước. Cậu nạt khẽ:
“Thế cậu nghĩ ở học viện này còn có ai khác ngoài tớ quan tâm đến sự sống chết của cậu à?”
Zenny nở nụ cười có phần bất lực lẫn hối lỗi. Cậu nói vậy cũng đúng thôi. Ở cái trường quý tộc này, Ray chẳng chơi với ai ngoài Zenny mà cũng chẳng ai chịu chơi với họ. Không những vậy, học viên ở đây còn tỏ rõ thái độ khinh thường với hai người, lí do đơn giản mà cũng thật nghiệt ngã: hai phận của hai người khác với những người còn lại. Nếu Zenny là con gái của một vệ sĩ đã từng hi sinh, thì trái lại, Ray lại là con trai của một trong 4 gia tộc có thế lực nhất hoàng tộc- gia tộc Dawson. Cha cậu là hầu tước Sailor Dawson, với danh nghĩa là con trai của một bá tước cao quý, đáng lí cậu phải hòa nhập với đám cậu ấm cô chiêu ngoài kia- những con người mà tương lai sẽ trở thành những quý tộc thế hệ mới. Thế nhưng, trớ trêu thay, mẹ cậu không phải vợ chính thức của Sailor mà chỉ là một người hầu hèn mọn trong gia tộc. Bà sinh ra cậu sau một lần vụng trộm với chủ nhân. Khi biết bà mang bầu, Sailor nhất quyết không chịu cho bà một danh phận vì trước sau lão chỉ đùa giỡn với bà. Ngày mà cậu được sinh ra trên đời, cũng là ngày mà cha cậu bước vào lễ đường, sánh vai cùng người vợ môn đăng hộ đối.
Hôm đó là một ngày mùa đông có tuyết rơi trắng mù trời. Mẹ cậu lên cơn đau dữ dội, điều đó báo hiệu bà sắp sinh. Mọi người trong nhà tấp nập chuẩn bị cho lễ cưới, chẳng ai chú ý đến bà đang quằn quại vì cơn đau hành hạ. Chỉ có duy nhất cô hầu gái là bạn thân của bà là chú ý đến và đưa bà đi bệnh viện. Nhưng khi đó, bà đã không đi ngay mà nhất quyết đợi đến khi cha cậu cùng cô dâu bước vào thánh đường. Cảnh vật ngày hôm đó có những trái ngược đến nao lòng. Trong khán phòng ấm áp, ngập tràn ánh điện sáng choang, tất cả mọi người chìm đắm trong niềm vui của lễ cưới. Nhưng chỉ cách không gian náo nhiệt ấy chừng mười bước chân thôi, mẹ cậu, trong cái lạnh cắt da cắt thịt, nép sau cánh cổng sắt đóng im lìm lạnh lẽo, lặng nhìn người mình yêu vui vẻ bên người phụ nữ khác. Từng hàng nước mắt nóng hổi lặng lẽ tuôn dài giữa không gian giá rét.
Ray được sinh ra trong một hôm ngày đông giá rét và cũng lớn lên giữa sự ghẻ lạnh của họ hàng. Vợ chính thức của Sailor cùng tất cả thành viên trong dòng họ Dawson không chấp nhận sự tồn tại của một đứa trẻ như cậu. Cứ như vậy, Ray lớn lên lặng thầm cùng một nỗi hận thù sâu sắc với người cha phụ bạc.
“Cậu nghĩ gì vậy?”
Zenny khua khua tay trước mặt Ray. Cậu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn khi giọng nói của Zenny vang lên bên tai. Tự ép mình không được nghĩ đến quá khứ ấy nữa, cậu trả lời:
“À. Không, có gì đâu. Mau nằm xuống đi, cậu đang bị thương đấy!”
“Tớ bị thương ở tay mà, đâu cần nằm xuống.”
Nghe vậy, cậu hỏi cô bằng giọng quan tâm:
“Cậu có đói không?”
Zenny híp mắt cười, khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Đôi mắt nâu dù đã bị ngăn cách bởi cặp kính cận nhưng vẫn ánh lên tia nhìn vui vẻ. Cô đang cảm thấy rất ấm áp vì sự quan tâm của cậu. Bây giờ, trong học viện này, Ray là người duy nhất để ý đến sự tồn tại của cô, để ý xem cô ra sao, cần gì và muốn gì.
“Tớ đói sắp xỉu đến nơi rồi đây.”
Ray lấy cặp lồng sắt vẫn còn tỏa hơi ấm được đựng trong chiếc túi nilon, đưa về phía cô:
“Là cháo hải sản thập cẩm đấy. Có thịt tôm thái miếng vừa ăn còn nguyên vị ngọt, cháo thì được nấu với gạch cua biển vừa béo vừa bùi. Còn thêm cả rau củ ninh nhừ để không bị chán nữa. Cậu ăn luôn đi cho nóng.”
“Nghe cậu nói là đã muốn ăn rồi.”
Cô đón lấy cặp lồng cháo từ tay Ray với vẻ mặt biết ơn, đôi mắt hấp háy nụ cười khi cảm nhận hơi ấm nóng từ cặp lồng cháo lan tỏa ra lòng bàn tay. Ray thấy thế thì gật đầu hài lòng, cậu đứng dậy ra ngoài. Trước khi đi còn nói với lại:
“Tớ phải vào lớp học bây giờ. Cậu cứ ăn đi nhé!”
Zenny gật đầu cười ý bảo cậu hãy đi đi. Khi cậu vừa đi khuất, cô mở nắp cặp lổng ra, trước mắt là món cháo thập cẩm trông khá ngon mắt với màu nâu nhạt của gạch cua điểm xuyết màu trắng của tôm cùng màu xanh đỏ của các loại rau củ. Nhưng khi mùi cháo vừa tỏa ra bầu không khí tinh sạch được khử trùng, cô đã cảm nhận bụng mình chộn rộn không ngừng. Dù vậy, khi nghĩ đến gương mặt của Ray khi nãy cùng sự quan tâm của cậu, cô vẫn cố gắng đút một thìa cháo vào miệng. Thế nhưng cháo còn chưa đi xuống dạ dày, cô đã cảm nhận như bao nhiêu thức ăn trong bụng sắp trào ngược ra ngoài. Cô lập tức chạy vào trong nhà vệ sinh, không quên mang theo cặp lồng cháo. Cô không ăn món cháo đó, không phải vì cô không muốn ăn mà vì cô không thể ăn. Cô không dị ứng với hải sản hay rau củ mà là cảm thấy buồn nôn khi ăn một món ăn nào đó được tạp nên bởi nhiều hơn ba nguyên liệu.
Zenny ghì chặt lấy thành bồn cầu, khuôn mặt đỏ gay,cố hết sức tống khứ những thứ đang nằm trong bụng ra ngoài. Sau khi giải quyết cơn buồn nôn khó chịu, cô lưỡng lự rồi đổ nốt chỗ cháo còn lại vào bồn cậu. Trở lại giường, cô uống tạm một cốc nước lọc rồi ôm cái bụng rỗng không đi ngủ.
Zenny không muốn động đến ai, cho nên, cũng không muốn ai động đến mình. Cô có thể trầm lặng, nhưng không hề nhu nhược. Cô có thể không thể hiện nhiều, nhưng không có nghĩa là cô không có đầu óc. Nếu như họ đã định chơi cô, cô sẽ chơi cùng họ tới cùng!
Zenny lê từng bước nặng nề về phía trước, chân tập tễnh bước trên nền gạch trơn láng. Bàn chân nhỏ nhắn đặt tới đâu, máu theo đó mà nhỏ giọt tới đấy. Lúc này, đầu óc cô đang bị cơn đau chi phối khiến mọi suy nghĩ không còn được tỉnh táo. Đáng lẽ phải rẽ trái để đi xuống phòng ý tế, đôi chân không nghe lời lại cứ đi thẳng về phía trước. Cô đa đi vào khuôn viên trường lúc nào cũng không rõ.
Trường Victoria vốn được xây dựng với mục đích trở thành dinh thự cho nữ hoàng Victoria. Nhưng khi nữ hoàng qua đời, thay vì để lại dinh thự cho đời vua tiếp theo, bà lại muốn sửa lại nơi đây để nó trở thành trường học hoàng gia với mong muốn sau này con cháu mình sẽ được lớn lên trong một môi trường cao quý đặc biệt. Từ cách xây dựng các tòa nhà đến khuôn viên trường đều mang nét cổ kính nhưng không kém phần sang trọng. Nhìn từ trên cao xuống, nơi đây không khác gì một tòa lâu đài giữa lòng thành phố London. Khuôn viên trường nổi bật với màu tím của hoa Lavender đầy mộng mơ, giữa khuôn viên là một hồ nước có kích thước trung bình. Trong lòng hồ đặt rải rác những hòn non bộ đủ kiểu dáng lạ lẫm. Không những vậy, nơi đây còn trồng rất nhiều cây xanh, các hàng cây được tỉa theo kiểu tán tròn trồng san sát nhau bao bọc lấy khuôn viên rộng lớn. Vẻ đẹp của ngôi trường cùng việc nó đã từng là dinh thự của nữ hoàng khiến nơi đây ngoài những cái tên như học viện hoàng gia, học viện Victoria còn được người Anh gọi theo tên cũ khi nó vẫn còn là dinh cơ của nữ hoàng, tên gọi đó cũng rất kêu: dinh thự ánh sáng. Đúng vậy, là dinh thự lấp lánh ánh sáng hoàng kim không bao giờ tắt, luôn luôn tỏa sáng giữa lòng thành phố của sương mù.
Nếu là ngày thường, Zenny sẽ đi chậm rãi, vừa đi vừa mải mê ngắm những loài cây quý được trồng trong khuôn viên. Nhưng lúc này, cảm giác đau nhói ở tay cùng việc đầu óc choáng váng khiến cô không còn tâm trí đâu để ngắm cảnh. Có lẽ vì mất máu quá nhiều mà mắt cô bắt đầu hoa lên, đầu óc quay cuồng, bước chân cũng trở nên loạng choạng. Cô có cảm giác mình đang lơ lửng trong một không gian không trọng lượng, cơ thể cứ lâng lâng như thể đôi chân cô không còn đứng trên mặt đất. Dù đã rất cố gắng để đứng vững nhưng cơ thể cô giống như bị rút cạn sức lực, đôi chân mềm nhũn ra, cả cơ thể theo đó mà đổ ụp xuống. Nhưng trước khi cô ngã xuống đất, đã có một vòng tay nhanh chóng đỡ lấy. Trước khi hai mí mặt kéo sụp xuống, cô đã kịp thời nhìn được gương mặt của người kia.
Zenny thức dậy vì ánh nắng mặt trời chiếu qua ô của kính. Điều đầu tiên cô cảm nhận được là bầu không khí tinh sạch được khử trùng kĩ càng, thoang thoảng mùi ê-tê. Cô đang ở phòng y tế của trường, đầu đã bớt đau và vết thương cũng đã được băng bó cẩn thận. Cô nhìn sang bên cạnh thì thấy Ray đang nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng. Cậu là một con trai của hầu tước Sailor- người đứng đầu dòng tộc Dawson danh giá. Ray có thân hình gầy gò gần chỉ có da bọc xương. Khuôn mặt nhỏ thó lọt thỏm giữa mớ tóc rối bù xù màu vàng sáng. Đôi mắt trũng sâu được che đi bởi cặp kính cận gọng đen đặt ngay ngắn trên sống mũi khá thẳng. Nước da cậu trắng nhưng mang đôi phần xanh xao, nhợt nhạt. Nhìn chàng trai này, người ta dễ dàng tóm gọn trong hai từ: mọt sách.
Zenny nhìn cậu mỉm cười, cất giọng yếu ớt, thoảng nhẹ như gió:
“Cậu đưa tớ vào đây à, Ray?”
Khuôn mặt đăm chiêu lo lắng của Ray khi nhìn thấy Zenny tỉnh dậy cũng dãn ra đôi chút. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán. Nhưng khuôn mặt nhẹ nhõm của cậu tồn tại chưa được bao lâu thì đã mau chóng biến mất, thay vào đó là nét mặt cau có hơn cả lúc trước. Cậu nạt khẽ:
“Thế cậu nghĩ ở học viện này còn có ai khác ngoài tớ quan tâm đến sự sống chết của cậu à?”
Zenny nở nụ cười có phần bất lực lẫn hối lỗi. Cậu nói vậy cũng đúng thôi. Ở cái trường quý tộc này, Ray chẳng chơi với ai ngoài Zenny mà cũng chẳng ai chịu chơi với họ. Không những vậy, học viên ở đây còn tỏ rõ thái độ khinh thường với hai người, lí do đơn giản mà cũng thật nghiệt ngã: hai phận của hai người khác với những người còn lại. Nếu Zenny là con gái của một vệ sĩ đã từng hi sinh, thì trái lại, Ray lại là con trai của một trong 4 gia tộc có thế lực nhất hoàng tộc- gia tộc Dawson. Cha cậu là hầu tước Sailor Dawson, với danh nghĩa là con trai của một bá tước cao quý, đáng lí cậu phải hòa nhập với đám cậu ấm cô chiêu ngoài kia- những con người mà tương lai sẽ trở thành những quý tộc thế hệ mới. Thế nhưng, trớ trêu thay, mẹ cậu không phải vợ chính thức của Sailor mà chỉ là một người hầu hèn mọn trong gia tộc. Bà sinh ra cậu sau một lần vụng trộm với chủ nhân. Khi biết bà mang bầu, Sailor nhất quyết không chịu cho bà một danh phận vì trước sau lão chỉ đùa giỡn với bà. Ngày mà cậu được sinh ra trên đời, cũng là ngày mà cha cậu bước vào lễ đường, sánh vai cùng người vợ môn đăng hộ đối.
Hôm đó là một ngày mùa đông có tuyết rơi trắng mù trời. Mẹ cậu lên cơn đau dữ dội, điều đó báo hiệu bà sắp sinh. Mọi người trong nhà tấp nập chuẩn bị cho lễ cưới, chẳng ai chú ý đến bà đang quằn quại vì cơn đau hành hạ. Chỉ có duy nhất cô hầu gái là bạn thân của bà là chú ý đến và đưa bà đi bệnh viện. Nhưng khi đó, bà đã không đi ngay mà nhất quyết đợi đến khi cha cậu cùng cô dâu bước vào thánh đường. Cảnh vật ngày hôm đó có những trái ngược đến nao lòng. Trong khán phòng ấm áp, ngập tràn ánh điện sáng choang, tất cả mọi người chìm đắm trong niềm vui của lễ cưới. Nhưng chỉ cách không gian náo nhiệt ấy chừng mười bước chân thôi, mẹ cậu, trong cái lạnh cắt da cắt thịt, nép sau cánh cổng sắt đóng im lìm lạnh lẽo, lặng nhìn người mình yêu vui vẻ bên người phụ nữ khác. Từng hàng nước mắt nóng hổi lặng lẽ tuôn dài giữa không gian giá rét.
Ray được sinh ra trong một hôm ngày đông giá rét và cũng lớn lên giữa sự ghẻ lạnh của họ hàng. Vợ chính thức của Sailor cùng tất cả thành viên trong dòng họ Dawson không chấp nhận sự tồn tại của một đứa trẻ như cậu. Cứ như vậy, Ray lớn lên lặng thầm cùng một nỗi hận thù sâu sắc với người cha phụ bạc.
“Cậu nghĩ gì vậy?”
Zenny khua khua tay trước mặt Ray. Cậu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn khi giọng nói của Zenny vang lên bên tai. Tự ép mình không được nghĩ đến quá khứ ấy nữa, cậu trả lời:
“À. Không, có gì đâu. Mau nằm xuống đi, cậu đang bị thương đấy!”
“Tớ bị thương ở tay mà, đâu cần nằm xuống.”
Nghe vậy, cậu hỏi cô bằng giọng quan tâm:
“Cậu có đói không?”
Zenny híp mắt cười, khóe mắt cong cong như vầng trăng khuyết. Đôi mắt nâu dù đã bị ngăn cách bởi cặp kính cận nhưng vẫn ánh lên tia nhìn vui vẻ. Cô đang cảm thấy rất ấm áp vì sự quan tâm của cậu. Bây giờ, trong học viện này, Ray là người duy nhất để ý đến sự tồn tại của cô, để ý xem cô ra sao, cần gì và muốn gì.
“Tớ đói sắp xỉu đến nơi rồi đây.”
Ray lấy cặp lồng sắt vẫn còn tỏa hơi ấm được đựng trong chiếc túi nilon, đưa về phía cô:
“Là cháo hải sản thập cẩm đấy. Có thịt tôm thái miếng vừa ăn còn nguyên vị ngọt, cháo thì được nấu với gạch cua biển vừa béo vừa bùi. Còn thêm cả rau củ ninh nhừ để không bị chán nữa. Cậu ăn luôn đi cho nóng.”
“Nghe cậu nói là đã muốn ăn rồi.”
Cô đón lấy cặp lồng cháo từ tay Ray với vẻ mặt biết ơn, đôi mắt hấp háy nụ cười khi cảm nhận hơi ấm nóng từ cặp lồng cháo lan tỏa ra lòng bàn tay. Ray thấy thế thì gật đầu hài lòng, cậu đứng dậy ra ngoài. Trước khi đi còn nói với lại:
“Tớ phải vào lớp học bây giờ. Cậu cứ ăn đi nhé!”
Zenny gật đầu cười ý bảo cậu hãy đi đi. Khi cậu vừa đi khuất, cô mở nắp cặp lổng ra, trước mắt là món cháo thập cẩm trông khá ngon mắt với màu nâu nhạt của gạch cua điểm xuyết màu trắng của tôm cùng màu xanh đỏ của các loại rau củ. Nhưng khi mùi cháo vừa tỏa ra bầu không khí tinh sạch được khử trùng, cô đã cảm nhận bụng mình chộn rộn không ngừng. Dù vậy, khi nghĩ đến gương mặt của Ray khi nãy cùng sự quan tâm của cậu, cô vẫn cố gắng đút một thìa cháo vào miệng. Thế nhưng cháo còn chưa đi xuống dạ dày, cô đã cảm nhận như bao nhiêu thức ăn trong bụng sắp trào ngược ra ngoài. Cô lập tức chạy vào trong nhà vệ sinh, không quên mang theo cặp lồng cháo. Cô không ăn món cháo đó, không phải vì cô không muốn ăn mà vì cô không thể ăn. Cô không dị ứng với hải sản hay rau củ mà là cảm thấy buồn nôn khi ăn một món ăn nào đó được tạp nên bởi nhiều hơn ba nguyên liệu.
Zenny ghì chặt lấy thành bồn cầu, khuôn mặt đỏ gay,cố hết sức tống khứ những thứ đang nằm trong bụng ra ngoài. Sau khi giải quyết cơn buồn nôn khó chịu, cô lưỡng lự rồi đổ nốt chỗ cháo còn lại vào bồn cậu. Trở lại giường, cô uống tạm một cốc nước lọc rồi ôm cái bụng rỗng không đi ngủ.
Zenny không muốn động đến ai, cho nên, cũng không muốn ai động đến mình. Cô có thể trầm lặng, nhưng không hề nhu nhược. Cô có thể không thể hiện nhiều, nhưng không có nghĩa là cô không có đầu óc. Nếu như họ đã định chơi cô, cô sẽ chơi cùng họ tới cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.