Chương 51
Thoa Tiểu Quỷ
06/07/2020
Lúc tôi đến Tịnh Tâm, đã là nửa tiếng sau, sợ Tô Yên
không kiên nhẫn lo lắng chờ đợi, tôi tăng tốc sải bước vào bên trong. Cũng không biết là cái quái gì, thần xui
quỷ khiến nhìn vào một góc, trong đó có một thân hình đang ôm đứa trẻ, cô ấy quay lưng vào tôi, khung cảnh rõ ràng
rất hài hoa nhưng cảm giác có chút kì quái.
Chắc là tôi nghĩ quá nhiều rồi, tôi lắc đầu, thoát khỏi cảm giác kì lạ, đi thẳng vào căn phòng đã đặt trước.
Nhìn qua cánh cửa, tôi thấy Tô Yên đang ngồi chơi điện thoại, trong bộ đồ thể thao màu đen, tinh thần cô ấy đặc biệt phấn chấn. Tôi cúi đầu nhìn xuống chiếc váy trắng của mình, bỗng nhiên có chút ghen tị với sự vô ưu vô vô lự của cô ấy. Gia đình Tô Yên mặc dù không phải giàu có nhưng tự do tự tại.
“ Tô Yên, lo lắng như này tìm tôi có việc gì?” Tôi ngồi vào bàn hỏi cô ấy.
Tô Yên rất vui khi nhìn thấy tôi, không nói vòng vo trực tiếp vào vấn đề, “ tiểu Lam, không phải bạn nói muốn thi nghệ thuật sao? Là piano đúng chứ, hôm nay tôi sẽ đưa bạn đến một nơi rất tốt, bạn đảm bảo sẽ thích
“ Ở đâu?”
“Đợi đi rồi, bạn sẽ biết.” Tô Yên nháy mắt với tôi một cách bí ẩn.
Nhưng mà, tôi bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề, hôm qua Đường Vấn Mặc đã sắp xếp cho tôi một gia sư riêng, tôi căn bản không đến học, không biết Đường Vấn Mặc có giúp tôi hủy bỏ không? Thời gian thi ngày càng gần hơn. Tôi phải nắm chắc thời cơ luyện tập thật tốt.
Nơi Tô Nhiên đưa tôi đến có chút hoang vu, có lẽ là gần đây trải qua nhiều việc thần quái, đối với âm Hàn khí tức nặng như nơi này có chút mẫn cảm.
Bên trong những con hẻm ở Giang Nam đều là hơi ẩm bức bách, chỉ cần nơi nào không có ánh mặt trời chiếu đến chắc chắn sẽ mọc rêu, tôi bị Tô Yên Kéo đi, trong lòng có chút không thoải mái, “ Tiểu Yên, bạn đưa tôi đến đây rốt cục là làm gì?”
Tô Yên dường như đã luyện thành thói quen từ lâu, không có một chút khó chịu với môi trường xung quanh, “ ở đây có một cửa hàng piano ẩn náu, người bên trong đều là thiên tài, có thể diễn tấu từ khúc tuyệt mỹ nhất trên thế giới.”
Trong Đôi mắt của Tô Yên bùng lên ngọn lửa cuồng nhiệt, giống như một người tôn thờ sùng đạo nhất. Vì tín ngưỡng của bản thân nguyện trao hết tất cả. Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, không tránh được có chút tò mò, rốt cục là người như thế nào có thể khiến Tô Yên say đắm đến nông nỗi này.
Chỉ là, “ bạn chắc chắn ở đây có một cửa hàng piano chứ?” Tôi chỉ là một người ngoài ngành cũng biết một loại nhạc cụ như đàn piano phải được bảo dưỡng thật tốt, môi trường ẩm ướt như thế này rất dễ sinh côn trùng, không phải mộc chế thì tốt, nhưng là mộc chế đều sẽ dễ dàng mục nát.
“Thật, tuyệt đối là thật, nếu tôi không gặp một con cún tôi sẽ không thể phát hiện ra nơi này” Tô Yên xúc động nói, “ con cún đó nhất định là lễ vật ông trời ban tặng, lễ vật hoàn mĩ nhất.”
“Một con cún?” Tôi luôn cảm thấy nơi này có cái gì đó không đúng, Tô Yên giống như là người bị tẩy não, đối với người bên trong cửa hàng nảy sinh sự sùng bái khó giải thích.
“Đúng, con cún rất dễ thương, tôi nghĩ mình bị lạc đường, muốn cho nó chút đồ ăn, nhưng nó không để ý chạy thẳng đi, tôi chạy theo nó đến thẳng cửa hàng piano liền thấy nó đi vào trong.” Tô Yên vui mừng nói.
Chúng tôi đứng trước một cửa hiệu nhỏ, tấm biển phía trên ghi những hàng chữ ngay ngắn: cửa hàng Piano Thiư Nha. Lúc này, cánh cửa đã đóng chặt. Một hàng số điện thoại được viết trên cửa kính bằng sơn đỏ kèm theo tờ ghi chú được dán trên đó: Nếu có việc xin vui lòng liên hệ ông chủ.
Tô Yên hết sức buồn phiền vỗ nhẹ vào trán mình, “Ồ, tôi quên mất, bọn họ 5 giờ chiều mới mở cửa.”
Tôi hơi bối rối, ” tại sao 5 giờ chiều mới mở quán, buổi tối mọi thứ đều không rõ, còn có người đến sao?”
“Bạn không hiểu đâu, cửa hàng piano của bọn họ làm ăn rất tốt, buổi tối cũng có người đến để học đàn qua đêm,” Tô Yên tròn mắt chăm chú nhìn vào những con số điện thoại.
“Qua đêm? Cửa hàng piano này mở cửa suốt đêm?”
“Tất nhiên, họ là một nhóm thanh niên có ước mơ nhưng không được gia đình ủng hộ. Họ phải làm việc vào ban ngày. Cửa hàng piano này chỉ có thể được mở vào ban đêm. Đâu giống như Nhà của bạn, một nhà tư bản độc ác.” Tô Yên bĩu môi, trong lời nói có sự ghen tị không hề che đậy, tôi chỉ có thể mỉm cười gượng không nói lên lời, có những điều, phải nếm trải mới biết mùi vị cay đắng .
“Nhưng họ ở lại suốt đêm, ban ngày không nghỉ ngơi sao? Nó có ảnh hưởng đến công việc và nghỉ ngơi bình thường trong ngày không?” Tôi vẫn không hiểu lắm, có lẽ vì tôi vẫn chưa gặp khó khăn gì.
“Bạn không hiểu …” Tô Yên bất lực nhìn vào quần áo trên người tôi đánh giá từ trên xuống dưới, hết sức cảm khái thở dài một hơi, nhưng đột nhiên có vẻ như cô ấy đã quyết định, liền lấy điện thoại trong túi ra và nói, “Tôi gọi cho họ, nhưng không biết họ có còn nhớ tôi không.”
Tôi không ngăn cản, đặt tâm trí vào các loại nhạc cụ đằng sau cánh cửa kính. Có tất cả các loại đàn piano, đàn organ điện tử, đàn accordion, đàn piano điện, violin và cellos … Từ bên ngoài, tôi cảm thấy mọi cây đàn piano đều được chế tạo tinh xảo, giá trị không nhỏ.
Tôi ít tiếp xúc với ngành công nghiệp âm nhạc. Mặc dù đối với nhạc cụ không thông thạo, nhưng những năm gần đây cũng xem qua một chút, vì vậy có thể dễ dàng phán đoán giá trị của nó. bên ngoài phần lớn là Ukulele, Bảng điều khiển là keo, Cẩm lai tâm, vân sam, mặt sau là gỗ hồng tốt, định giá phải hàng chục ngàn.
Ngoài ra còn có cây đàn piano, được đặt ở giữa phòng, tôi vô tình nhìn thấy một lớp sơn mài trắng bạc bên dưới khung đàn piano lớn, và lõi vàng nguyên chất có thể được nhìn thấy mơ hồ bên trong. Nếu tôi đoán không sai, Giá đỡ đàn grand piano này phải là vàng nguyên chất, không phải mạ vàng.
Tôi có chút líu lưỡi. Mặc dù điều kiện gia đình rất tốt nhưng tôi chưa bao giờ sa xỉ như vậy. Ngay khi tôi âm thầm thán phục, Tô Yên đã kết thúc cuộc gọi. Cô ấy có chút tâm tình suy sụp, tôi không nhìn rõ lí do là gì.
“có chuyện gì đã xảy ra với bạn vậy?”
Tô Yên buồn rười rượi nói: “Tôi thất tình rồi.”
” bạn có người yêu?”
Chắc là tôi nghĩ quá nhiều rồi, tôi lắc đầu, thoát khỏi cảm giác kì lạ, đi thẳng vào căn phòng đã đặt trước.
Nhìn qua cánh cửa, tôi thấy Tô Yên đang ngồi chơi điện thoại, trong bộ đồ thể thao màu đen, tinh thần cô ấy đặc biệt phấn chấn. Tôi cúi đầu nhìn xuống chiếc váy trắng của mình, bỗng nhiên có chút ghen tị với sự vô ưu vô vô lự của cô ấy. Gia đình Tô Yên mặc dù không phải giàu có nhưng tự do tự tại.
“ Tô Yên, lo lắng như này tìm tôi có việc gì?” Tôi ngồi vào bàn hỏi cô ấy.
Tô Yên rất vui khi nhìn thấy tôi, không nói vòng vo trực tiếp vào vấn đề, “ tiểu Lam, không phải bạn nói muốn thi nghệ thuật sao? Là piano đúng chứ, hôm nay tôi sẽ đưa bạn đến một nơi rất tốt, bạn đảm bảo sẽ thích
“ Ở đâu?”
“Đợi đi rồi, bạn sẽ biết.” Tô Yên nháy mắt với tôi một cách bí ẩn.
Nhưng mà, tôi bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề, hôm qua Đường Vấn Mặc đã sắp xếp cho tôi một gia sư riêng, tôi căn bản không đến học, không biết Đường Vấn Mặc có giúp tôi hủy bỏ không? Thời gian thi ngày càng gần hơn. Tôi phải nắm chắc thời cơ luyện tập thật tốt.
Nơi Tô Nhiên đưa tôi đến có chút hoang vu, có lẽ là gần đây trải qua nhiều việc thần quái, đối với âm Hàn khí tức nặng như nơi này có chút mẫn cảm.
Bên trong những con hẻm ở Giang Nam đều là hơi ẩm bức bách, chỉ cần nơi nào không có ánh mặt trời chiếu đến chắc chắn sẽ mọc rêu, tôi bị Tô Yên Kéo đi, trong lòng có chút không thoải mái, “ Tiểu Yên, bạn đưa tôi đến đây rốt cục là làm gì?”
Tô Yên dường như đã luyện thành thói quen từ lâu, không có một chút khó chịu với môi trường xung quanh, “ ở đây có một cửa hàng piano ẩn náu, người bên trong đều là thiên tài, có thể diễn tấu từ khúc tuyệt mỹ nhất trên thế giới.”
Trong Đôi mắt của Tô Yên bùng lên ngọn lửa cuồng nhiệt, giống như một người tôn thờ sùng đạo nhất. Vì tín ngưỡng của bản thân nguyện trao hết tất cả. Tôi là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, không tránh được có chút tò mò, rốt cục là người như thế nào có thể khiến Tô Yên say đắm đến nông nỗi này.
Chỉ là, “ bạn chắc chắn ở đây có một cửa hàng piano chứ?” Tôi chỉ là một người ngoài ngành cũng biết một loại nhạc cụ như đàn piano phải được bảo dưỡng thật tốt, môi trường ẩm ướt như thế này rất dễ sinh côn trùng, không phải mộc chế thì tốt, nhưng là mộc chế đều sẽ dễ dàng mục nát.
“Thật, tuyệt đối là thật, nếu tôi không gặp một con cún tôi sẽ không thể phát hiện ra nơi này” Tô Yên xúc động nói, “ con cún đó nhất định là lễ vật ông trời ban tặng, lễ vật hoàn mĩ nhất.”
“Một con cún?” Tôi luôn cảm thấy nơi này có cái gì đó không đúng, Tô Yên giống như là người bị tẩy não, đối với người bên trong cửa hàng nảy sinh sự sùng bái khó giải thích.
“Đúng, con cún rất dễ thương, tôi nghĩ mình bị lạc đường, muốn cho nó chút đồ ăn, nhưng nó không để ý chạy thẳng đi, tôi chạy theo nó đến thẳng cửa hàng piano liền thấy nó đi vào trong.” Tô Yên vui mừng nói.
Chúng tôi đứng trước một cửa hiệu nhỏ, tấm biển phía trên ghi những hàng chữ ngay ngắn: cửa hàng Piano Thiư Nha. Lúc này, cánh cửa đã đóng chặt. Một hàng số điện thoại được viết trên cửa kính bằng sơn đỏ kèm theo tờ ghi chú được dán trên đó: Nếu có việc xin vui lòng liên hệ ông chủ.
Tô Yên hết sức buồn phiền vỗ nhẹ vào trán mình, “Ồ, tôi quên mất, bọn họ 5 giờ chiều mới mở cửa.”
Tôi hơi bối rối, ” tại sao 5 giờ chiều mới mở quán, buổi tối mọi thứ đều không rõ, còn có người đến sao?”
“Bạn không hiểu đâu, cửa hàng piano của bọn họ làm ăn rất tốt, buổi tối cũng có người đến để học đàn qua đêm,” Tô Yên tròn mắt chăm chú nhìn vào những con số điện thoại.
“Qua đêm? Cửa hàng piano này mở cửa suốt đêm?”
“Tất nhiên, họ là một nhóm thanh niên có ước mơ nhưng không được gia đình ủng hộ. Họ phải làm việc vào ban ngày. Cửa hàng piano này chỉ có thể được mở vào ban đêm. Đâu giống như Nhà của bạn, một nhà tư bản độc ác.” Tô Yên bĩu môi, trong lời nói có sự ghen tị không hề che đậy, tôi chỉ có thể mỉm cười gượng không nói lên lời, có những điều, phải nếm trải mới biết mùi vị cay đắng .
“Nhưng họ ở lại suốt đêm, ban ngày không nghỉ ngơi sao? Nó có ảnh hưởng đến công việc và nghỉ ngơi bình thường trong ngày không?” Tôi vẫn không hiểu lắm, có lẽ vì tôi vẫn chưa gặp khó khăn gì.
“Bạn không hiểu …” Tô Yên bất lực nhìn vào quần áo trên người tôi đánh giá từ trên xuống dưới, hết sức cảm khái thở dài một hơi, nhưng đột nhiên có vẻ như cô ấy đã quyết định, liền lấy điện thoại trong túi ra và nói, “Tôi gọi cho họ, nhưng không biết họ có còn nhớ tôi không.”
Tôi không ngăn cản, đặt tâm trí vào các loại nhạc cụ đằng sau cánh cửa kính. Có tất cả các loại đàn piano, đàn organ điện tử, đàn accordion, đàn piano điện, violin và cellos … Từ bên ngoài, tôi cảm thấy mọi cây đàn piano đều được chế tạo tinh xảo, giá trị không nhỏ.
Tôi ít tiếp xúc với ngành công nghiệp âm nhạc. Mặc dù đối với nhạc cụ không thông thạo, nhưng những năm gần đây cũng xem qua một chút, vì vậy có thể dễ dàng phán đoán giá trị của nó. bên ngoài phần lớn là Ukulele, Bảng điều khiển là keo, Cẩm lai tâm, vân sam, mặt sau là gỗ hồng tốt, định giá phải hàng chục ngàn.
Ngoài ra còn có cây đàn piano, được đặt ở giữa phòng, tôi vô tình nhìn thấy một lớp sơn mài trắng bạc bên dưới khung đàn piano lớn, và lõi vàng nguyên chất có thể được nhìn thấy mơ hồ bên trong. Nếu tôi đoán không sai, Giá đỡ đàn grand piano này phải là vàng nguyên chất, không phải mạ vàng.
Tôi có chút líu lưỡi. Mặc dù điều kiện gia đình rất tốt nhưng tôi chưa bao giờ sa xỉ như vậy. Ngay khi tôi âm thầm thán phục, Tô Yên đã kết thúc cuộc gọi. Cô ấy có chút tâm tình suy sụp, tôi không nhìn rõ lí do là gì.
“có chuyện gì đã xảy ra với bạn vậy?”
Tô Yên buồn rười rượi nói: “Tôi thất tình rồi.”
” bạn có người yêu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.