Chương 50: Đáng chết.
Thoa Tiểu Quỷ
06/07/2020
Nhìn thấy cảnh này, tôi có chút lo lắng cho an nguy của lão đạo sĩ,
những oan hồn phía sau Mục Hiểu không ngừng hét lớn, mà lão đạo sĩ
chuyên tâm niệm chú, một vài vết máu từ trong tai chảy ra.
“ yên tâm đi, ông ấy không sao,” Mạc Tử Li nhẹ nhàng nói, anh ấy chuyển toàn bộ chú ý lên người tôi, dường như tìm tòi thứ gì đó, tôi đều không phát hiện ra, anh ấy hôm nay rất trầm mặc.
Chỉ nhìn phù chỉ trong tay lão đạo sĩ càng ngày càng linh động, tựa hồ một vũng nước suối, sắp tuột khỏi tay của ông ấy, cuối cùng, lão đạo sĩ kết thúc câu thần chú, phù chỉ đã chuyển thành hình dạng một giọt nước, từ trên tay ông ấy tỏa ra những chùm ánh kim.
“ thiên tôn địa ti càn khôn định, lục hào quy nhất vạn vật sinh!”
Tôi nhìn thấy một ngũ hành bát quái dần dần tạo thành trong không trung, thất thể sắc đang chảy bên trong bát quái, Mục Hiểu dường như nhìn thấy thứ đó vô cùng sợ hãi, không ngừng lùi lại phía sau, thân hình cũng liên tục theo cấp 8 tuổi đến 9 tuổi, 10 tuổi,….
Lúc bộ dạng của hắn ta đến 18 tuổi, tà khí tản ra xung quanh chạy trốn, những thân ảnh sau lưng hắn ta khi câu thần chú kết thúc toàn bộ sớm đã tan biến không còn dấu tích. Mục Hiểu đau đớn ngã xuống nền đất.
Nhìn thấy cảnh này, lão đạo sĩ vẫn không ngăn được chuyển động trong tay, lúc ngũ hành bát quái trận được hình thành, trực tiếp hướng tới thân thể Mục Hiểu, hắn ta hét lên một tiếng “ áaa” liền hóa thành hư vô, tan biến giữa trời đất.
Tôi chăm chú nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy bản thân mình vẫn còn quá yếu, đừng nói Mục Hiểu, ngay cả một linh hồn bé nhỏ cũng không thể đối phó, Mạc Tử Li ghé sát tai tôi nói,” em cũng có thể lớn mạnh như ông ta, đừng đánh mất niềm tin.”
Lão đạo sĩ đi tới chỗ tôi, nhẹ nhàng phủi bụi trên người nói, “ thế nào? Tiểu đồ nhi?”
Tôi hồi phục thần sắc, khen ngợi ông ta không chút do dự, “ không tệ,”
Mạc Tử Li lấy chiếc quan tài nhỏ từ trong áo của tôi ra, đưa tay chạm lên nó, tôi nghi ngờ nhìn anh ấy, “ anh muốn làm cái gì?”
“ cho em vài thứ đồ hộ mệnh đang ở bên trong, ta không thể bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh em.”
“oh” tôi cầm quan tài nhỏ, suy nghĩ có nên mở ra không, lại nghe Mạc Tử Li cười một tiếng, nhìn qua có chút kì lạ, thấy anh ấy nhìn chằm chằm vào cổ tôi.
“ anh nhìn em làm gì?”
Mạc Tử Li nhếch miệng kéo ra một nụ cười, lập tức điên đảo thần hồn mê hoặc tôi, “ em rất đẹp.”
“ khụ khụ…” tôi xém chút bị sặc nước bọt của mình, người đàn ông này không phải lại động dục rồi chứ, cổ tôi có thể có cái gì? Bỗng nhiên nhớ lại cảnh đêm hôm qua, có phải là dấu tích xanh tím trên cổ tôi đó không!
“ anh tối qua….” tôi đỏ mặt, có chút không nói ra lời.
“ cơ thể em khỏe chứ, ta tối qua dùng quá sức rồi.” Anh ấy đưa tay có chút thương tiếc xoa cổ tôi, tôi vừa mới cảm thấy chân mình sắp gãy rồi, thắt lưng vẫn còn đau, thật sự toàn thân không có chỗ nào là thoải mái.
“ em muốn về nhà ngủ, anh đi đi.”
“ em muốn ta đi đâu?” trong mắt Mạc Tử Li tỏa ra khí tức nguy hiểm.
“ anh làm việc của anh, em muốn về ngủ, không đi cùng anh được. “ tôi không biết làm sao làm yên lòng anh ấy, người đà ông này bình thường rất dễ dàng nổi giận.
“tôi sẽ ở lại với em.”
Tôi ngáp dài một cái, kéo cơ thể kiệt sức của mình về phía xe. Tài xến vẫn đang đợi tôi ở trong xe. Đột nhiên, thân thể tôi nhẹ bẫng, quay đầu nhìn tay Mạc Tử Li đang đặt trên eo tôi. Theo cách này, bản thân tôi không phải dùng sức, thoải mái hơn nhiều, tôi quá lười biếng để so đo với anh ấy, dù sao người đàn ông này cũng không thể để người khác nhìn thấy.
Tuy nhiên, lúc tôi đang buồn ngủ, nghe thấy tiếng ríu rít của lão đạo sĩ, “ tiểu đồ nhi, cô thật là gặp may nhé, vừa rồi…liền có người che chở, đừng nói đến người khác, chắc chắn người đầu tiên bị bọn quỷ phanh thây.”
Cơ thể tôi không tốt nhưng thần trí tôi rất tốt, “ lão đạo sĩ, ông rõ ràng không cần máu chó đen cũng có thể đối phó với Mục Hiểu, tại sao vẫn còn để tôi chạy lâu như vậy? Rốt cuộc ông có dụng ý gì?”
Lão đạo sĩ nghiêm giọng nói,” đương nhiên là vì kiểm tra thể lực tiểu đệ tử cô một chút, sau đó đợi cô chính thức bái sư, tôi sẽ đưa cô đi gặp các sư huynh của cô.”
“ sư huynh…họ” tôi cảm thấy tính khí hư hỏng nhất rồi, “ ông chắc chắn ông không có ngộ nhân tử đệ? Tôi vẫn có sư huynh?”
Lão đạo sĩ không vui, “ trong minh giới người muốn bái ta làm vi sư rất nhiều, cô thật có phước mà không biết hưởng, bổn lão đạo không phải tò mò muốn tìm một người sống làm đệ tử xem cảm giác như thế nào, tại sao có thể tìm đến cô?”
Vì vậy, tôi đây là bị ghét bỏ rồi sao? Tại sao tôi chỉ cảm thấy đây là cái hố lão đạo sĩ đào cho đệ tử? Cũng không biết tôi và những sư huynh kia là ấp ủ tâm thái gì bái ông ta làm vi sư.
“ tiểu Lam. Ngủ đi. “ Mạc Tử Li ghé sát tai tôi nói.
Âm thanh đột ngột vang lên khiến tôi sợ hãi không ngừng run rẩy, mở to mắt nhìn anh ấy, “ anh dọa chết em rồi.”
Tài xế quay đầu lại hỏi tôi, “ tiểu thư, cô đang nói chuyện với ai thế?”
Tôi cười nói, “ tôi đang gọi điện thoại, anh tiếp tục lái xe đi, không cần để ý đến tôi.”
Tài xế quay lên phía trước tiếp tục lái xe, tôi hung dữ liếc Mạc Tử Li, anh ấy kéo đầu tôi vào trong lòng, đôi tay to lớn ôm trọn lấy tôi, mặc dù có chút lạnh lẽo, nhưng thực sự rất thoải mái, tôi không biết từ khi nào, vô thức ngủ thiếp đi.
Lúc tôi tỉnh lại, Mạc Tử Li đã đi rồi, tôi sớm đã quen với việc anh ấy đến vô hình đi vô tích, cũng không có chú ý nhiều như vậy, chiếc xe vẫn đang tiếp tục đi, nhìn lên đồng hồ, tôi đã ngủ được nửa tiếng.
Bỗng chuông điện thoại vang lên, tôi chạm túi tìm điện thoại liền đụng trúng tấm biển, nghĩ một chút, tôi vẫn không đặt nó vào trong quan tài, rốt cuộc trên người có một đạo sĩ lợi hại có thể liên hệ ngay lập tức, vẫn có chút yên tâm.
Người gọi điện thoại cho tôi là Tô Yên, cô ấy muốn hẹn tôi đến Tịnh Tâm, tôi có chút kì lạ, khi cô ấy xúc động nói,” tô Yên, tại sao bạn lại vui như vậy?”
“ đợi chúng ta gặp nhau tôi sẽ nói cho bạn nghe một tin tốt.”
“ yên tâm đi, ông ấy không sao,” Mạc Tử Li nhẹ nhàng nói, anh ấy chuyển toàn bộ chú ý lên người tôi, dường như tìm tòi thứ gì đó, tôi đều không phát hiện ra, anh ấy hôm nay rất trầm mặc.
Chỉ nhìn phù chỉ trong tay lão đạo sĩ càng ngày càng linh động, tựa hồ một vũng nước suối, sắp tuột khỏi tay của ông ấy, cuối cùng, lão đạo sĩ kết thúc câu thần chú, phù chỉ đã chuyển thành hình dạng một giọt nước, từ trên tay ông ấy tỏa ra những chùm ánh kim.
“ thiên tôn địa ti càn khôn định, lục hào quy nhất vạn vật sinh!”
Tôi nhìn thấy một ngũ hành bát quái dần dần tạo thành trong không trung, thất thể sắc đang chảy bên trong bát quái, Mục Hiểu dường như nhìn thấy thứ đó vô cùng sợ hãi, không ngừng lùi lại phía sau, thân hình cũng liên tục theo cấp 8 tuổi đến 9 tuổi, 10 tuổi,….
Lúc bộ dạng của hắn ta đến 18 tuổi, tà khí tản ra xung quanh chạy trốn, những thân ảnh sau lưng hắn ta khi câu thần chú kết thúc toàn bộ sớm đã tan biến không còn dấu tích. Mục Hiểu đau đớn ngã xuống nền đất.
Nhìn thấy cảnh này, lão đạo sĩ vẫn không ngăn được chuyển động trong tay, lúc ngũ hành bát quái trận được hình thành, trực tiếp hướng tới thân thể Mục Hiểu, hắn ta hét lên một tiếng “ áaa” liền hóa thành hư vô, tan biến giữa trời đất.
Tôi chăm chú nhìn cảnh này, đột nhiên cảm thấy bản thân mình vẫn còn quá yếu, đừng nói Mục Hiểu, ngay cả một linh hồn bé nhỏ cũng không thể đối phó, Mạc Tử Li ghé sát tai tôi nói,” em cũng có thể lớn mạnh như ông ta, đừng đánh mất niềm tin.”
Lão đạo sĩ đi tới chỗ tôi, nhẹ nhàng phủi bụi trên người nói, “ thế nào? Tiểu đồ nhi?”
Tôi hồi phục thần sắc, khen ngợi ông ta không chút do dự, “ không tệ,”
Mạc Tử Li lấy chiếc quan tài nhỏ từ trong áo của tôi ra, đưa tay chạm lên nó, tôi nghi ngờ nhìn anh ấy, “ anh muốn làm cái gì?”
“ cho em vài thứ đồ hộ mệnh đang ở bên trong, ta không thể bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh em.”
“oh” tôi cầm quan tài nhỏ, suy nghĩ có nên mở ra không, lại nghe Mạc Tử Li cười một tiếng, nhìn qua có chút kì lạ, thấy anh ấy nhìn chằm chằm vào cổ tôi.
“ anh nhìn em làm gì?”
Mạc Tử Li nhếch miệng kéo ra một nụ cười, lập tức điên đảo thần hồn mê hoặc tôi, “ em rất đẹp.”
“ khụ khụ…” tôi xém chút bị sặc nước bọt của mình, người đàn ông này không phải lại động dục rồi chứ, cổ tôi có thể có cái gì? Bỗng nhiên nhớ lại cảnh đêm hôm qua, có phải là dấu tích xanh tím trên cổ tôi đó không!
“ anh tối qua….” tôi đỏ mặt, có chút không nói ra lời.
“ cơ thể em khỏe chứ, ta tối qua dùng quá sức rồi.” Anh ấy đưa tay có chút thương tiếc xoa cổ tôi, tôi vừa mới cảm thấy chân mình sắp gãy rồi, thắt lưng vẫn còn đau, thật sự toàn thân không có chỗ nào là thoải mái.
“ em muốn về nhà ngủ, anh đi đi.”
“ em muốn ta đi đâu?” trong mắt Mạc Tử Li tỏa ra khí tức nguy hiểm.
“ anh làm việc của anh, em muốn về ngủ, không đi cùng anh được. “ tôi không biết làm sao làm yên lòng anh ấy, người đà ông này bình thường rất dễ dàng nổi giận.
“tôi sẽ ở lại với em.”
Tôi ngáp dài một cái, kéo cơ thể kiệt sức của mình về phía xe. Tài xến vẫn đang đợi tôi ở trong xe. Đột nhiên, thân thể tôi nhẹ bẫng, quay đầu nhìn tay Mạc Tử Li đang đặt trên eo tôi. Theo cách này, bản thân tôi không phải dùng sức, thoải mái hơn nhiều, tôi quá lười biếng để so đo với anh ấy, dù sao người đàn ông này cũng không thể để người khác nhìn thấy.
Tuy nhiên, lúc tôi đang buồn ngủ, nghe thấy tiếng ríu rít của lão đạo sĩ, “ tiểu đồ nhi, cô thật là gặp may nhé, vừa rồi…liền có người che chở, đừng nói đến người khác, chắc chắn người đầu tiên bị bọn quỷ phanh thây.”
Cơ thể tôi không tốt nhưng thần trí tôi rất tốt, “ lão đạo sĩ, ông rõ ràng không cần máu chó đen cũng có thể đối phó với Mục Hiểu, tại sao vẫn còn để tôi chạy lâu như vậy? Rốt cuộc ông có dụng ý gì?”
Lão đạo sĩ nghiêm giọng nói,” đương nhiên là vì kiểm tra thể lực tiểu đệ tử cô một chút, sau đó đợi cô chính thức bái sư, tôi sẽ đưa cô đi gặp các sư huynh của cô.”
“ sư huynh…họ” tôi cảm thấy tính khí hư hỏng nhất rồi, “ ông chắc chắn ông không có ngộ nhân tử đệ? Tôi vẫn có sư huynh?”
Lão đạo sĩ không vui, “ trong minh giới người muốn bái ta làm vi sư rất nhiều, cô thật có phước mà không biết hưởng, bổn lão đạo không phải tò mò muốn tìm một người sống làm đệ tử xem cảm giác như thế nào, tại sao có thể tìm đến cô?”
Vì vậy, tôi đây là bị ghét bỏ rồi sao? Tại sao tôi chỉ cảm thấy đây là cái hố lão đạo sĩ đào cho đệ tử? Cũng không biết tôi và những sư huynh kia là ấp ủ tâm thái gì bái ông ta làm vi sư.
“ tiểu Lam. Ngủ đi. “ Mạc Tử Li ghé sát tai tôi nói.
Âm thanh đột ngột vang lên khiến tôi sợ hãi không ngừng run rẩy, mở to mắt nhìn anh ấy, “ anh dọa chết em rồi.”
Tài xế quay đầu lại hỏi tôi, “ tiểu thư, cô đang nói chuyện với ai thế?”
Tôi cười nói, “ tôi đang gọi điện thoại, anh tiếp tục lái xe đi, không cần để ý đến tôi.”
Tài xế quay lên phía trước tiếp tục lái xe, tôi hung dữ liếc Mạc Tử Li, anh ấy kéo đầu tôi vào trong lòng, đôi tay to lớn ôm trọn lấy tôi, mặc dù có chút lạnh lẽo, nhưng thực sự rất thoải mái, tôi không biết từ khi nào, vô thức ngủ thiếp đi.
Lúc tôi tỉnh lại, Mạc Tử Li đã đi rồi, tôi sớm đã quen với việc anh ấy đến vô hình đi vô tích, cũng không có chú ý nhiều như vậy, chiếc xe vẫn đang tiếp tục đi, nhìn lên đồng hồ, tôi đã ngủ được nửa tiếng.
Bỗng chuông điện thoại vang lên, tôi chạm túi tìm điện thoại liền đụng trúng tấm biển, nghĩ một chút, tôi vẫn không đặt nó vào trong quan tài, rốt cuộc trên người có một đạo sĩ lợi hại có thể liên hệ ngay lập tức, vẫn có chút yên tâm.
Người gọi điện thoại cho tôi là Tô Yên, cô ấy muốn hẹn tôi đến Tịnh Tâm, tôi có chút kì lạ, khi cô ấy xúc động nói,” tô Yên, tại sao bạn lại vui như vậy?”
“ đợi chúng ta gặp nhau tôi sẽ nói cho bạn nghe một tin tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.