Chương 45: Tác phẩm nghệ thuật thần bí.
Thoa Tiểu Quỷ
06/07/2020
Khoảnh khắc cậu ta thò đầu ra, tôi dường như nhìn nhìn thấy khuôn mặt cười hung dữ của cậu ta, xấu xa tựa một con ác quỷ, chỉ trong chớp mặt, khi tôi muôsn nhìn rõ ràng, lại thấy khuôn mặt cậu ta vẫn là dáng tươi
cười ấm áp.
Vừa rồi là ảo ảnh của tôi phải không?
“ bạn tại sao lại đến đây? lại còn biết địa chỉ nhà tôi nữa,” Mục Hiểu nhoài đầu ra khỏi cửa sổ trên tầng hai, nói lớn với tôi.
Tôi cảm thấy tôi nói vấn đề này cũng đích thực thiếu thỏa đáng, nhưng lại không thể mang sự thật nói với cậu ta, chỉ có thể có chút xoắn xuýt nói, “ tôi có việc tìm bạn, tôi đã hỏi bạn bè của bạn về địa chỉ nhà.”
Vì đang đứng ngược ánh sáng, tôi không có nhìn rõ biểu cảm của cậu ta, chỉ thầm cầu nguyện lý do tào lao này có thể thuyết phục cậu ta, Mục Hiểu vẫn cười rất vui sướng, “ bạn vào đi, cửa không khóa.”
Tôi mỉm cười với cậu ta, lúc đến gần cánh cửa liền ngửi thấy muig ghỉ sắt, có chút cay nồng, thôi thúc tôi đưa tay lên che miệng và mũi. Tôi đưa tay ra đẩy cửa đi vào, bên trong là một khoảng sân nhỏ. Nó rất nhỏ trong mắt tôi, cỏ dại mọc khắp mọi nơi. Tôi tò mò nhìn xung quanh, bất chợt nghe thấy tiếng động phía trước, liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt Mục Hiểu đột ngột dập vào mắt tôi.
Cậu ta xuất hiện bất thình lình dọa tôi sợ toát mồ hôi lạnh, “ bạn, bạn xuống lúc nào, tại sao không lên tiếng, dọa chết tôi rồi.”
Tôi vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, Mục Hiểu có chút đỏ mặt, không biết là vì vội vã xuống lầu hay nguyên nhân vẫn là xấu hổ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cậu bạn thuần khiết như vậy, động một tí liền xấu hổ.
“ là bạn mải nhìn quanh sân, không có chú ý.” Mục Hiểu nói.
“oh” tôi cũng không có nghi ngờ, chỉ là nhìn khoảng sân nhỏ đặc biệt đìu hiu, trong lòng có chút phức tạp, “ đây là nơi bạn sống? Tại sao không dọn đám cỏ này đi?”
Mục Hiểu nhìn tôi chằm chằm, có chút ưu tư khác lóe lên trong mắt ,” cỏ trong sân liên tục mọc dài ra, rất phiền phức, hơn nữa tôi ở đây cũng không có người khác đến.”
Tôi quan sát xung quanh, có chút than tiếc, thực ra khoảng sân nhỏ này cũng không có cái gì xấu, sân tạp nham cỏ dại, thu dọn tốt một phen, cũng có cái thú vị, chỉ là một người mà nói thật có chút cô đơn rồi.
“ đi, chúng ta lên lầu thôi.”
Tôi cùng Mục Hiểu lên lầu, cầu thang ở đây làm bằng gỗ nên có chút lâu năm, bước lên trên liền phát ra âm thanh “ ọp ẹp”, như thể không chịu nổi gánh nặng, lập tức muốn rạn nứt.
“ bạn sống ở đây từ khi nào?” tôi cố gắng tìm chủ đề, bầu không khí có chút chán nản khi tôi luôn im lặng.
“ tôi sống ở đây khi tôi còn rất nhỏ” giọng của Mục Hiểu có chút chậm chạp, tôi cảm thấy khó chịu vì câu hỏi vừa nãy, trong lòng biết rõ cậu ta là con riêng, vì vậy tôi không nên hỏi một câu như này.
Tầng hai cũng không lớn, chỉ có 4 phòng, một phòng ngủ, một phòng khách, và một phòng để trống, Mục Hiểu đi từng phòng giới thiệu cho tôi, vẫn còn một phòng nữa, khi Mục Hiểu nhìn đến phòng này, thần sắc có chút kì lạ, trong mắt có vài tia nóng bỏng nói,” trong đây đều là tác phẩm nghệ thuật của tôi.
Cậu ta đưa tôi qua phòng khách, bật ti vi, “ bạn xem ti vi nhé, tôi đi lấy đồ uống cho bạn.” Nói xong, cậu ta đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi có chút kì lạ, đồ uống không đặt trong tủ lạnh ở góc phòng sao, suy nghĩ vừa lóe lên, chiếc quan tài nhỏ trên cổ tôi lại bắt đầu đập không ngừng, tôi cầm tấm biển ra, trong tâm thức vang lên giọng của lão đạo sĩ, “ tiểu tử này không đơn giản, cô phải cẩn thận một chút, đừng bị sa hố.”
Tôi trợn mắt một cái, tôi nói dường như tôi dễ bị sa hố lắm sao, nhưng nghe thấy giọng nói rèn sắt không thành thép của lão đạo sĩ, “ đồ nhi à, bộ não này của cô, lúc nào mới có thể không tự kiêu chứ? Đợi tiểu tử này đào hố cho cô, cô đều bị lừa gạt vào trong một cách ngu ngốc.”
“ cậu ta có chỗ nào bất thường?” tôi có chút nghi ngờ.
“ cô đợi một hồi liền biết.” Giọng nói của lão đạo sĩ biến mất, Mục Hiểu đã quay lại rồi. Cậu ta cầm trong tay một bình rượu vang đỏ, và một cốc nước trái cây màu đỏ, giơ lên cho tôi.
“ hai cái này, bạn muốn uống cái nào?”
Tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút khô miệng, Mục Hiểu cầm hai thứ đồ uống này đều là màu đỏ thắm, nhìn có chút ghê người, tôi chỉ vào thứ chất lỏng màu đỏ trong tay trái của cậu ta nói: “ đây là nước ép dưa hấu?”
Mục Hiểu bỗng nhiên cười một tiếng, “ bạn nghĩ là gì? Chẳng lẽ là máu?”
“ hehe…” tôi mỉm cười, “ rồi, nước ép dưa hấu, nhà bạn có cả rượu vang đỏ?”
“ đó là bộ sưu tập của mẹ tôi , bạn có muốn thử không?”
“ không, không cần.” Tôi cầm cốc nước ép dưa hấu trong tay, nhìn những hạt dưa hấu li ti nổi trên mặt, có vẻ uống không nổi. Nhìn tới cậu ta đang tùy ý rót rượu ra cốc, vẫn là không thể ngừng nói,” bạn uống rượu không tốt đâu.”
“ có cái gì không tốt? Dưa hấu tự tay tôi ép đó, rất ngọt, bạn uống thử xem.”
tôi có chút khó xử, giọng của lão đạo sĩ lại vang lên trong tâm trí, ” đồ nhi, đừng uống, bên trong có thuốc mê.” nghe thấy lời nói của ông ấy, trong lòng tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, không phải máu động vật nào là tốt, lão đạo sĩ nói mấy lời như vậy khiến tôi thiếu chút nữa ném cốc đi.
“ bên trong vẫn có máu người, tôi nghĩ tốt nhất bạn không nên uống.”
Tôi lúng túng nở một nụ cười với Mục Hiểu, “ lúc tới đây tôi vừa ăn no, bây giờ không muốn uống gì cả.”
“ Oh,” Mục Hiểu uẩn khuất nói, “ đáng tiếc thật.”
Tại thời điểm này, tôi đã có một sự thúc đẩy muốn chạy trốn, nhưng nghe Mục Hiểu nói, “Tôi đưa bạn đi xem bộ sưu tập của tôi.”
Tôi có chút hoảng loạn đứng dậy. “Được được được, tôi cũng rất Hiếu kì.”
Trong thâm tâm thầm nói với lão đạo sĩ, “Người quỷ đó đang ở đâu? chúng ta thu phục xong nhanh chóng rời đi, tôi cảm thấy Mục Hiểu đang phát điên.”
Đạo sĩ già nói: “Cậu ta vốn dĩ mất trí rồi.”
Tôi cảm thấy như mình sắp chửi thề, “Tại sao ông không nói với tôi sớm hơn!”
Giọng nói tao bao của lão đạo sĩ chậm rãi vang lên, ” không để cô ở trong nguy hiểm, làm sao có thể nổi bật khí thế anh hùng của lão đạo sĩ tôi, nhân tiện để cô xem xem sư phụ của mình đến cùng có nhiều lợi hại như nào.”
“ bạn tại sao lại đến đây? lại còn biết địa chỉ nhà tôi nữa,” Mục Hiểu nhoài đầu ra khỏi cửa sổ trên tầng hai, nói lớn với tôi.
Tôi cảm thấy tôi nói vấn đề này cũng đích thực thiếu thỏa đáng, nhưng lại không thể mang sự thật nói với cậu ta, chỉ có thể có chút xoắn xuýt nói, “ tôi có việc tìm bạn, tôi đã hỏi bạn bè của bạn về địa chỉ nhà.”
Vì đang đứng ngược ánh sáng, tôi không có nhìn rõ biểu cảm của cậu ta, chỉ thầm cầu nguyện lý do tào lao này có thể thuyết phục cậu ta, Mục Hiểu vẫn cười rất vui sướng, “ bạn vào đi, cửa không khóa.”
Tôi mỉm cười với cậu ta, lúc đến gần cánh cửa liền ngửi thấy muig ghỉ sắt, có chút cay nồng, thôi thúc tôi đưa tay lên che miệng và mũi. Tôi đưa tay ra đẩy cửa đi vào, bên trong là một khoảng sân nhỏ. Nó rất nhỏ trong mắt tôi, cỏ dại mọc khắp mọi nơi. Tôi tò mò nhìn xung quanh, bất chợt nghe thấy tiếng động phía trước, liền ngẩng đầu lên, khuôn mặt Mục Hiểu đột ngột dập vào mắt tôi.
Cậu ta xuất hiện bất thình lình dọa tôi sợ toát mồ hôi lạnh, “ bạn, bạn xuống lúc nào, tại sao không lên tiếng, dọa chết tôi rồi.”
Tôi vỗ vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, Mục Hiểu có chút đỏ mặt, không biết là vì vội vã xuống lầu hay nguyên nhân vẫn là xấu hổ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cậu bạn thuần khiết như vậy, động một tí liền xấu hổ.
“ là bạn mải nhìn quanh sân, không có chú ý.” Mục Hiểu nói.
“oh” tôi cũng không có nghi ngờ, chỉ là nhìn khoảng sân nhỏ đặc biệt đìu hiu, trong lòng có chút phức tạp, “ đây là nơi bạn sống? Tại sao không dọn đám cỏ này đi?”
Mục Hiểu nhìn tôi chằm chằm, có chút ưu tư khác lóe lên trong mắt ,” cỏ trong sân liên tục mọc dài ra, rất phiền phức, hơn nữa tôi ở đây cũng không có người khác đến.”
Tôi quan sát xung quanh, có chút than tiếc, thực ra khoảng sân nhỏ này cũng không có cái gì xấu, sân tạp nham cỏ dại, thu dọn tốt một phen, cũng có cái thú vị, chỉ là một người mà nói thật có chút cô đơn rồi.
“ đi, chúng ta lên lầu thôi.”
Tôi cùng Mục Hiểu lên lầu, cầu thang ở đây làm bằng gỗ nên có chút lâu năm, bước lên trên liền phát ra âm thanh “ ọp ẹp”, như thể không chịu nổi gánh nặng, lập tức muốn rạn nứt.
“ bạn sống ở đây từ khi nào?” tôi cố gắng tìm chủ đề, bầu không khí có chút chán nản khi tôi luôn im lặng.
“ tôi sống ở đây khi tôi còn rất nhỏ” giọng của Mục Hiểu có chút chậm chạp, tôi cảm thấy khó chịu vì câu hỏi vừa nãy, trong lòng biết rõ cậu ta là con riêng, vì vậy tôi không nên hỏi một câu như này.
Tầng hai cũng không lớn, chỉ có 4 phòng, một phòng ngủ, một phòng khách, và một phòng để trống, Mục Hiểu đi từng phòng giới thiệu cho tôi, vẫn còn một phòng nữa, khi Mục Hiểu nhìn đến phòng này, thần sắc có chút kì lạ, trong mắt có vài tia nóng bỏng nói,” trong đây đều là tác phẩm nghệ thuật của tôi.
Cậu ta đưa tôi qua phòng khách, bật ti vi, “ bạn xem ti vi nhé, tôi đi lấy đồ uống cho bạn.” Nói xong, cậu ta đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi có chút kì lạ, đồ uống không đặt trong tủ lạnh ở góc phòng sao, suy nghĩ vừa lóe lên, chiếc quan tài nhỏ trên cổ tôi lại bắt đầu đập không ngừng, tôi cầm tấm biển ra, trong tâm thức vang lên giọng của lão đạo sĩ, “ tiểu tử này không đơn giản, cô phải cẩn thận một chút, đừng bị sa hố.”
Tôi trợn mắt một cái, tôi nói dường như tôi dễ bị sa hố lắm sao, nhưng nghe thấy giọng nói rèn sắt không thành thép của lão đạo sĩ, “ đồ nhi à, bộ não này của cô, lúc nào mới có thể không tự kiêu chứ? Đợi tiểu tử này đào hố cho cô, cô đều bị lừa gạt vào trong một cách ngu ngốc.”
“ cậu ta có chỗ nào bất thường?” tôi có chút nghi ngờ.
“ cô đợi một hồi liền biết.” Giọng nói của lão đạo sĩ biến mất, Mục Hiểu đã quay lại rồi. Cậu ta cầm trong tay một bình rượu vang đỏ, và một cốc nước trái cây màu đỏ, giơ lên cho tôi.
“ hai cái này, bạn muốn uống cái nào?”
Tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút khô miệng, Mục Hiểu cầm hai thứ đồ uống này đều là màu đỏ thắm, nhìn có chút ghê người, tôi chỉ vào thứ chất lỏng màu đỏ trong tay trái của cậu ta nói: “ đây là nước ép dưa hấu?”
Mục Hiểu bỗng nhiên cười một tiếng, “ bạn nghĩ là gì? Chẳng lẽ là máu?”
“ hehe…” tôi mỉm cười, “ rồi, nước ép dưa hấu, nhà bạn có cả rượu vang đỏ?”
“ đó là bộ sưu tập của mẹ tôi , bạn có muốn thử không?”
“ không, không cần.” Tôi cầm cốc nước ép dưa hấu trong tay, nhìn những hạt dưa hấu li ti nổi trên mặt, có vẻ uống không nổi. Nhìn tới cậu ta đang tùy ý rót rượu ra cốc, vẫn là không thể ngừng nói,” bạn uống rượu không tốt đâu.”
“ có cái gì không tốt? Dưa hấu tự tay tôi ép đó, rất ngọt, bạn uống thử xem.”
tôi có chút khó xử, giọng của lão đạo sĩ lại vang lên trong tâm trí, ” đồ nhi, đừng uống, bên trong có thuốc mê.” nghe thấy lời nói của ông ấy, trong lòng tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, không phải máu động vật nào là tốt, lão đạo sĩ nói mấy lời như vậy khiến tôi thiếu chút nữa ném cốc đi.
“ bên trong vẫn có máu người, tôi nghĩ tốt nhất bạn không nên uống.”
Tôi lúng túng nở một nụ cười với Mục Hiểu, “ lúc tới đây tôi vừa ăn no, bây giờ không muốn uống gì cả.”
“ Oh,” Mục Hiểu uẩn khuất nói, “ đáng tiếc thật.”
Tại thời điểm này, tôi đã có một sự thúc đẩy muốn chạy trốn, nhưng nghe Mục Hiểu nói, “Tôi đưa bạn đi xem bộ sưu tập của tôi.”
Tôi có chút hoảng loạn đứng dậy. “Được được được, tôi cũng rất Hiếu kì.”
Trong thâm tâm thầm nói với lão đạo sĩ, “Người quỷ đó đang ở đâu? chúng ta thu phục xong nhanh chóng rời đi, tôi cảm thấy Mục Hiểu đang phát điên.”
Đạo sĩ già nói: “Cậu ta vốn dĩ mất trí rồi.”
Tôi cảm thấy như mình sắp chửi thề, “Tại sao ông không nói với tôi sớm hơn!”
Giọng nói tao bao của lão đạo sĩ chậm rãi vang lên, ” không để cô ở trong nguy hiểm, làm sao có thể nổi bật khí thế anh hùng của lão đạo sĩ tôi, nhân tiện để cô xem xem sư phụ của mình đến cùng có nhiều lợi hại như nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.