Chương 46: đó là một người điên!
Thoa Tiểu Quỷ
06/07/2020
Mục Hiểu đưa tôi đến một căn phòng khác, tôi cảm thấy một luồng khí
tức âm lạnh từ trong tỏa ra. Mơ hồ mang tới mùi gỉ sét cay nồng sực vào
mũi. Đi đến cửa, cậu ta cắm chìa khoá vào, đột nhiên quay đầu nhìn lại,
trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp, tràn đầy ánh nắng, nhưng khi tôi
chạm phải ánh mắt, thật có chút giật mình.
“ cậu đang sợ hãi?” Cậu ta nghiêng đầu có chút nghi ngờ, đôi mắt phủ đầy màn sương đen dày đặc. Lúc này, cậu ta như một thiên sứ biến chất, có thể trở thành một con ác quỷ trong khoảnh khắc tiếp theo.
“Không .” Tôi giả vờ thư giãn. “Có một chút kì lạ tại sao cánh cửa này được mở ra phía trong chứ không phải bên ngoài.” Đúng, tôi chỉ là đang thay đổi chủ đề.
“Ồ, bởi vì nó thích nó.” Mu Xiao mỉm cười.
“Cậu, Cậu là ai?” Tôi thận trọng hỏi.
“Đợi lúc nữa bạn sẽ biết.” Mục Hiểu nói với tôi một cách bí ẩn, chìa khóa trong tay cậu ta vặn vẹo, cánh cửa mở ra một khoảng trống, khí tức càng thêm nồng nặc.
Tôi bí mật chà tấm bảng trong lòng bàn tay, “Đạo sĩ già, lần này thực sự phụ thuộc vào ông rồi.”
Giọng nói tự tin của lão đạo sĩ vang lên, “Yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề gì.” Nói rồi, ông ta nấc lên một tiếng, trái tim tôi càng thêm sâu hơn.
“Ông uống rượu rồi? Ông có say không?” Tôi lo lắng hỏi trong lòng.
“Không, không, cô, cô yên tâm …” lão đạo sĩ nói.
Nếu bây giờ lão đạo sĩ đang ở trước mặt tôi, tôi phải véo cổ ông ta để đánh thức, cũng không xem xem bây giờ là lúc nào rồi, bỗng nhiên để mình uống say, bây giờ tôi sâu sắc nghi ngờ tôi có thể bái ông ta làm vi sư, thật sự không đáng tin cậy.
“Có chuyện gì vậy?” Suy nghĩ cường bạo của tôi bị giọng nói của Mục Hiểu cắt ngang, cậu ta nghiêng mặt nhìn tôi.
“Không sao đâu, chúng ta vào đi.” Đạn đã lên nòng không thể không bắn, hi vọng lão đạo sĩ không khiến tôi mất lòng tin, không, phải là tuyệt vọng.
Căn phòng không bừa bộn như tôi tưởng tượng. Các tác phẩm điêu khắc được đặt gọn gàng trên bàn, không nhìn thấy chất liệu gỗ thừa vương vãi nào, nhưng nó thật sự gọi là giống như thật, mèo nhe nanh múa vuốt, hồ ly chuẩn bị săn mồi, còn có chó ngồi vắt chéo chân, thần sắc đều giống y như thật.
“Wow, đây là bạn tự làm?” Tôi không ngừng thán phục.
“Chà, nó chỉ có thể coi là một chút thất bại.” Mục Hiểu đúng mực nói, mảy may không có vì lời khen của tôi mà vui vẻ.
“Đây đã rất tốt rồi, vẫn coi là sản phẩm thất bại? Nếu bạn mang những thứ này tham gia cuộc thi chắc chắn đạt giải nhất.” Tôi reo lên thán phục, tay chạm vào con hồ ly điêu khắc, nhưng cảm giác cực kỳ tốt, nhìn vào đôi mắt tiểu hồ ly vẫn được xem là linh động, nếu không biết rằng đó là một tác phẩm điêu khắc, tôi sẽ nghĩ rằng nó còn sống.
“Tôi vẫn có hai thành công, bạn có muốn xem không?”
Tôi không nhìn lại, vẫn nhìn chằm chằm vào con tiểu hồ li, nhìn nó cẩn thận từ trên xuống dưới. Tôi không hiểu rõ lời cậu ta, thuận miệng trả lời, “Được , tôi muốn xem.”
“Bạn có thể sẽ sợ.” Mục Hiểu lẩm bẩm nói.
Tôi không nghe thấy câu cuối cùng của cậu ấy. Tay tôi lại chạm vào một trong những chú mèo con. Tác phẩm điêu khắc rất chi tiết, thậm chí tỉ mỉ cả những chiếc răng cưa sắc nhọn trên bàn chân của mèo con.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một thứ gì đó di chuyển phía sau tôi, tôi bất ngờ nhìn lại, tôi đã bị dọa đến giật mình. Một người đang đứng trong đó, trên thân mặc chiếc váy đỏ, ngoại trừ đôi mắt vô thần ra, làn da đều cực kì tốt, chỉ là… người này cảm giác có chút quen thuộc.
“Sao rồi?” Mục Hiểu đột nhiên nhảy ra từ phía sau người đó, khiến tôi sợ hãi lùi lại vài bước.
“Rất, rất đẹp, cô ấy …” Tôi vừa định hỏi cô ấy là ai, lại thấy Mục Hiểu tiếp tục đẩy ra thêm một người đàn ông. Người này bộ dạng như một cường hào, bụng to, trên thân mặc Âu phục, cảm giác đầu Ngô mình sở.
“Vẫn con một người này, bạn xem xem, tay nghề của tôi rất tốt.”
Tôi ở yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào tác phẩm điêu khắc nữ, tôi nhớ người này, bà ta là nữ quỷ, tượng nam này có phải cha ruột của cậu ta không?
Nhưng khi nhìn thấy Mục Hiểu nhìn hai người này, giống như đã bị mê hoặc chậm rãi nói: “Họ là cha mẹ ruột của tôi, nhưng họ chưa bao giờ quan tâm đến tôi. Tôi đã sống ở đây từ nhỏ, tôi nói với họ rằng tôi cô đơn, suy nghĩ muốn có một người bạn đời. Sau đó, tôi có một con mèo, nhưng nó đã sớm chết rồi. Tôi đã dùng xác thể của nó làm tác phẩm đầu tiên.”
Trời ạ, cậu ta thực sự điên rồi, lại nghe anh ta nói tiếp, “Sau này, bố mẹ, bọn họ cũng chết rồi, nhưng tôi không muốn để bọn họ rời xa tôi….”
“Vì vậy, bạn đã biến thi thể của họ thành tác phẩm điêu khắc?” Tôi không biết thi thể của người phụ nữ này ở đâu, nhưng thi thể của người đàn ông này không phải đã được hỏa táng tại đồn cảnh sát sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Mục Hiểu từ từ quay đầu lại và nói với tôi: “Tôi rất thích em”
Tôi mỉm cười khô khốc, “Nhưng tôi không thích bạn.”
“Tôi biết, vì vậy, em sẽ rời bỏ tôi, đúng không?”
Tôi có một linh cảm xấu, mà linh cảm này rất có khả năng sẽ xảy ra. Chưa đợi tôi có ý định trốn thoát, lại nghe giọng nói của cậu ta vang lên, “ tôi muốn giữ em lại, em nói, tôi phải làm sao?”
“Cậu muốn làm gì? Tài xế của tôi vẫn ở bên ngoài. Nếu cậu dám làm tổn thương tôi, anh tôi sẽ biết.” Tôi cố gắng đe dọa anh ta. Mặc dù thế giới đầy tệ nạn, nhưng đó vẫn là một xã hội pháp chế.
Khi tôi đang chuẩn bị trốn thoát, giọng nói của Lão đạo sĩ vang lên trong đầu tôi, ” tiểu tổ Tống của tôi ơi, cô tại sao lại trêu ghẹo phải một đại gia hoả như thế này vậy?”
“Tôi không biết, tôi bất lực …” Tôi thiếu chút đã khóc rồi.
“Anh trai em, rất lợi hại sao?” Mục Hiểu cười lớn, giống như một con quỷ bò ra khỏi địa ngục. “Nhưng, em không biết một điều.”
“Có chuyện gì vậy?” Tôi cố giữ bình tĩnh và tự nhủ mình không nên hoảng sợ. Đây chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Mục Hiểu hơi quay đầu lại và nhìn vào bức tường bên cạnh tôi. Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy và nhìn vào những thứ trên tường. Mắt tôi lập tức mở to vì kinh hoàng.
“ cậu đang sợ hãi?” Cậu ta nghiêng đầu có chút nghi ngờ, đôi mắt phủ đầy màn sương đen dày đặc. Lúc này, cậu ta như một thiên sứ biến chất, có thể trở thành một con ác quỷ trong khoảnh khắc tiếp theo.
“Không .” Tôi giả vờ thư giãn. “Có một chút kì lạ tại sao cánh cửa này được mở ra phía trong chứ không phải bên ngoài.” Đúng, tôi chỉ là đang thay đổi chủ đề.
“Ồ, bởi vì nó thích nó.” Mu Xiao mỉm cười.
“Cậu, Cậu là ai?” Tôi thận trọng hỏi.
“Đợi lúc nữa bạn sẽ biết.” Mục Hiểu nói với tôi một cách bí ẩn, chìa khóa trong tay cậu ta vặn vẹo, cánh cửa mở ra một khoảng trống, khí tức càng thêm nồng nặc.
Tôi bí mật chà tấm bảng trong lòng bàn tay, “Đạo sĩ già, lần này thực sự phụ thuộc vào ông rồi.”
Giọng nói tự tin của lão đạo sĩ vang lên, “Yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề gì.” Nói rồi, ông ta nấc lên một tiếng, trái tim tôi càng thêm sâu hơn.
“Ông uống rượu rồi? Ông có say không?” Tôi lo lắng hỏi trong lòng.
“Không, không, cô, cô yên tâm …” lão đạo sĩ nói.
Nếu bây giờ lão đạo sĩ đang ở trước mặt tôi, tôi phải véo cổ ông ta để đánh thức, cũng không xem xem bây giờ là lúc nào rồi, bỗng nhiên để mình uống say, bây giờ tôi sâu sắc nghi ngờ tôi có thể bái ông ta làm vi sư, thật sự không đáng tin cậy.
“Có chuyện gì vậy?” Suy nghĩ cường bạo của tôi bị giọng nói của Mục Hiểu cắt ngang, cậu ta nghiêng mặt nhìn tôi.
“Không sao đâu, chúng ta vào đi.” Đạn đã lên nòng không thể không bắn, hi vọng lão đạo sĩ không khiến tôi mất lòng tin, không, phải là tuyệt vọng.
Căn phòng không bừa bộn như tôi tưởng tượng. Các tác phẩm điêu khắc được đặt gọn gàng trên bàn, không nhìn thấy chất liệu gỗ thừa vương vãi nào, nhưng nó thật sự gọi là giống như thật, mèo nhe nanh múa vuốt, hồ ly chuẩn bị săn mồi, còn có chó ngồi vắt chéo chân, thần sắc đều giống y như thật.
“Wow, đây là bạn tự làm?” Tôi không ngừng thán phục.
“Chà, nó chỉ có thể coi là một chút thất bại.” Mục Hiểu đúng mực nói, mảy may không có vì lời khen của tôi mà vui vẻ.
“Đây đã rất tốt rồi, vẫn coi là sản phẩm thất bại? Nếu bạn mang những thứ này tham gia cuộc thi chắc chắn đạt giải nhất.” Tôi reo lên thán phục, tay chạm vào con hồ ly điêu khắc, nhưng cảm giác cực kỳ tốt, nhìn vào đôi mắt tiểu hồ ly vẫn được xem là linh động, nếu không biết rằng đó là một tác phẩm điêu khắc, tôi sẽ nghĩ rằng nó còn sống.
“Tôi vẫn có hai thành công, bạn có muốn xem không?”
Tôi không nhìn lại, vẫn nhìn chằm chằm vào con tiểu hồ li, nhìn nó cẩn thận từ trên xuống dưới. Tôi không hiểu rõ lời cậu ta, thuận miệng trả lời, “Được , tôi muốn xem.”
“Bạn có thể sẽ sợ.” Mục Hiểu lẩm bẩm nói.
Tôi không nghe thấy câu cuối cùng của cậu ấy. Tay tôi lại chạm vào một trong những chú mèo con. Tác phẩm điêu khắc rất chi tiết, thậm chí tỉ mỉ cả những chiếc răng cưa sắc nhọn trên bàn chân của mèo con.
Đột nhiên, tôi nghe thấy một thứ gì đó di chuyển phía sau tôi, tôi bất ngờ nhìn lại, tôi đã bị dọa đến giật mình. Một người đang đứng trong đó, trên thân mặc chiếc váy đỏ, ngoại trừ đôi mắt vô thần ra, làn da đều cực kì tốt, chỉ là… người này cảm giác có chút quen thuộc.
“Sao rồi?” Mục Hiểu đột nhiên nhảy ra từ phía sau người đó, khiến tôi sợ hãi lùi lại vài bước.
“Rất, rất đẹp, cô ấy …” Tôi vừa định hỏi cô ấy là ai, lại thấy Mục Hiểu tiếp tục đẩy ra thêm một người đàn ông. Người này bộ dạng như một cường hào, bụng to, trên thân mặc Âu phục, cảm giác đầu Ngô mình sở.
“Vẫn con một người này, bạn xem xem, tay nghề của tôi rất tốt.”
Tôi ở yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào tác phẩm điêu khắc nữ, tôi nhớ người này, bà ta là nữ quỷ, tượng nam này có phải cha ruột của cậu ta không?
Nhưng khi nhìn thấy Mục Hiểu nhìn hai người này, giống như đã bị mê hoặc chậm rãi nói: “Họ là cha mẹ ruột của tôi, nhưng họ chưa bao giờ quan tâm đến tôi. Tôi đã sống ở đây từ nhỏ, tôi nói với họ rằng tôi cô đơn, suy nghĩ muốn có một người bạn đời. Sau đó, tôi có một con mèo, nhưng nó đã sớm chết rồi. Tôi đã dùng xác thể của nó làm tác phẩm đầu tiên.”
Trời ạ, cậu ta thực sự điên rồi, lại nghe anh ta nói tiếp, “Sau này, bố mẹ, bọn họ cũng chết rồi, nhưng tôi không muốn để bọn họ rời xa tôi….”
“Vì vậy, bạn đã biến thi thể của họ thành tác phẩm điêu khắc?” Tôi không biết thi thể của người phụ nữ này ở đâu, nhưng thi thể của người đàn ông này không phải đã được hỏa táng tại đồn cảnh sát sao? Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Mục Hiểu từ từ quay đầu lại và nói với tôi: “Tôi rất thích em”
Tôi mỉm cười khô khốc, “Nhưng tôi không thích bạn.”
“Tôi biết, vì vậy, em sẽ rời bỏ tôi, đúng không?”
Tôi có một linh cảm xấu, mà linh cảm này rất có khả năng sẽ xảy ra. Chưa đợi tôi có ý định trốn thoát, lại nghe giọng nói của cậu ta vang lên, “ tôi muốn giữ em lại, em nói, tôi phải làm sao?”
“Cậu muốn làm gì? Tài xế của tôi vẫn ở bên ngoài. Nếu cậu dám làm tổn thương tôi, anh tôi sẽ biết.” Tôi cố gắng đe dọa anh ta. Mặc dù thế giới đầy tệ nạn, nhưng đó vẫn là một xã hội pháp chế.
Khi tôi đang chuẩn bị trốn thoát, giọng nói của Lão đạo sĩ vang lên trong đầu tôi, ” tiểu tổ Tống của tôi ơi, cô tại sao lại trêu ghẹo phải một đại gia hoả như thế này vậy?”
“Tôi không biết, tôi bất lực …” Tôi thiếu chút đã khóc rồi.
“Anh trai em, rất lợi hại sao?” Mục Hiểu cười lớn, giống như một con quỷ bò ra khỏi địa ngục. “Nhưng, em không biết một điều.”
“Có chuyện gì vậy?” Tôi cố giữ bình tĩnh và tự nhủ mình không nên hoảng sợ. Đây chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Mục Hiểu hơi quay đầu lại và nhìn vào bức tường bên cạnh tôi. Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ấy và nhìn vào những thứ trên tường. Mắt tôi lập tức mở to vì kinh hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.