Quyển 1 - Tôi Thao Phục Lão Đại Hắc Bang
Chương 37:
Nhất Hoảng Như Mộng
20/11/2022
Thế là sáng sớm nay, trong ngục giam lại phát loa: “ Mời tù nhân số 19726 đến văn phòng trưởng ngục một chuyến…”
Tiếng loa khiến không ít tù nhân chú ý, đặc biệt là đại ca Long.
Đại ca Long đang uống bát cháo mới ra lò, bị nóng nước mắt lưng tròng: “ trưởng ngục quá trâu bò, mới sáng tinh mơ đã muốn làm chuyện đó rồi, nhưng nhìn trưởng ngục gầy như thế, vất vả cần cù lao động không sợ bị 19726 ép khô à? “
Không ít tù nhân có tư tưởng đen tối đều sôi nổi chậc lưỡi, trưởng ngục trâu bò.
Lúc này, nam chính khác trong câu chuyện đang làm gì thế?
Bùi Mẫn vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi nhà ăn để ăn sáng.
Hôm nay, anh còn muốn đi phòng y tế kiểm tra chân. Chân một tháng là có thể tháo bột, hiện tại, đã khoảng hai mươi ngày rồi, không biết chân khỏi được bao nhiêu phần.
Đang nghĩ ngợi tới đây, chợt nghe được tiếng loa vang dội, trong nháy mắt, nội tâm Bùi Mẫn đầu tiên lóe một tia vui sướng, rồi sau đó vẻ mặt lại dữ tợn, anh muốn mắng mẹ, chó má, sáng sớm đã gọi loa, đây là sợ người khác không suy nghĩ miên man à.
Sáng mở mắt ra đã nghĩ đến chuyện đó, ban ngày tuyên dâm, có tinh lực thế.
Mặc cho Bùi Mẫn thầm mắng Hướng Nam 800 hay 1000 lần, thì chân vẫn vô cùng thành thật, bước chân nhanh như bay nhanh đi đến văn phòng. Có lẽ quá xúc động, phẫn nộ với hưng phấn, chân bó bột của Bùi Mẫn chẳng hề đau, đi đường như dưới chân cưỡi gió.
Đi đến cửa văn phòng Hướng Nam, gõ cửa đùng đùng đùng, tiếng kêu vang rung trời.
Hướng Nam uể oải mở cửa, để lại cho Bùi Mẫn một bóng lưng ỉu xìu: “Đóng cửa lại đi.”
Hướng Nam mặc áo đen với quần đùi, quần áo rộng thùng thình, nhìn qua đơn giản lại tùy tính. Xứng với bóng dáng uể oải ỉu xìu của Hướng Nam, cho người cảm giác người này có tâm sự gì đó, hoặc là bị ốm, mới mặc như vậy.
Bùi Mẫn nghi hoặc nhìn bộ dáng ủ rũ của Hướng Nam, người này làm sao vậy?
“Cậu bị sao đấy? Sáng ra, tìm tôi làm gì?” Giọng Bùi Mẫn mang theo suyễn, hô hấp dồn dập, thuần túy là vì đi vội nên mệt.
Hướng Nam quay lưng về phía Bùi Mẫn, cúi đầu, rầu rĩ nói: “Tôi chảy máu mũi.”
Tiếng loa khiến không ít tù nhân chú ý, đặc biệt là đại ca Long.
Đại ca Long đang uống bát cháo mới ra lò, bị nóng nước mắt lưng tròng: “ trưởng ngục quá trâu bò, mới sáng tinh mơ đã muốn làm chuyện đó rồi, nhưng nhìn trưởng ngục gầy như thế, vất vả cần cù lao động không sợ bị 19726 ép khô à? “
Không ít tù nhân có tư tưởng đen tối đều sôi nổi chậc lưỡi, trưởng ngục trâu bò.
Lúc này, nam chính khác trong câu chuyện đang làm gì thế?
Bùi Mẫn vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi nhà ăn để ăn sáng.
Hôm nay, anh còn muốn đi phòng y tế kiểm tra chân. Chân một tháng là có thể tháo bột, hiện tại, đã khoảng hai mươi ngày rồi, không biết chân khỏi được bao nhiêu phần.
Đang nghĩ ngợi tới đây, chợt nghe được tiếng loa vang dội, trong nháy mắt, nội tâm Bùi Mẫn đầu tiên lóe một tia vui sướng, rồi sau đó vẻ mặt lại dữ tợn, anh muốn mắng mẹ, chó má, sáng sớm đã gọi loa, đây là sợ người khác không suy nghĩ miên man à.
Sáng mở mắt ra đã nghĩ đến chuyện đó, ban ngày tuyên dâm, có tinh lực thế.
Mặc cho Bùi Mẫn thầm mắng Hướng Nam 800 hay 1000 lần, thì chân vẫn vô cùng thành thật, bước chân nhanh như bay nhanh đi đến văn phòng. Có lẽ quá xúc động, phẫn nộ với hưng phấn, chân bó bột của Bùi Mẫn chẳng hề đau, đi đường như dưới chân cưỡi gió.
Đi đến cửa văn phòng Hướng Nam, gõ cửa đùng đùng đùng, tiếng kêu vang rung trời.
Hướng Nam uể oải mở cửa, để lại cho Bùi Mẫn một bóng lưng ỉu xìu: “Đóng cửa lại đi.”
Hướng Nam mặc áo đen với quần đùi, quần áo rộng thùng thình, nhìn qua đơn giản lại tùy tính. Xứng với bóng dáng uể oải ỉu xìu của Hướng Nam, cho người cảm giác người này có tâm sự gì đó, hoặc là bị ốm, mới mặc như vậy.
Bùi Mẫn nghi hoặc nhìn bộ dáng ủ rũ của Hướng Nam, người này làm sao vậy?
“Cậu bị sao đấy? Sáng ra, tìm tôi làm gì?” Giọng Bùi Mẫn mang theo suyễn, hô hấp dồn dập, thuần túy là vì đi vội nên mệt.
Hướng Nam quay lưng về phía Bùi Mẫn, cúi đầu, rầu rĩ nói: “Tôi chảy máu mũi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.