Quyển 1 Vương Miện Tận Thế Và Những Kẻ Báo Thù
Chương 2: Cơ Thể Kỳ Lạ
TẮC KÈ
05/09/2024
- Ba ơi! Con về rồi.
Ba Khang đang nấu ăn trong bếp, quay lại nhìn nó rồi hất đầu về phía bàn ăn:
- Về rồi à, vào ăn cơm con trai.
Ba của Khang tên là Tuấn, ông từng sống ở nước ngoài một thời gian dài nên có tên tiếng Anh là Michael, chủ một công ty bảo an nên nhà Khang cũng thuộc hàng khá giả, công việc của ba rất bận rộn nhưng tối nào ông cũng về nhà nấu cơm cho nó ăn.
Ông vừa xới cơm vừa hỏi:
- Hôm nay lại sang tiệm sách à con trai?
- Vâng!
- Tiệm sách có gì hay mà con qua đó thường xuyên vậy?
Khang miệng vừa nhai cơm vừa nói khiến cho giọng nó hơi nhão:
- Con qua … đọc sách, với lại ông Hùng chủ tiệm … kể chuyện rất hay, con rất thích nghe.
- Ồ! ông ấy kể con nghe chuyện gì?
- Mấy câu chuyện thần thoại ấy mà, ba đừng bận tâm.
Ba nhìn Khang một hồi rồi không hỏi gì nữa, cà hai đều tập trung ăn cơm. Sau đó nó về phòng học bài, căn phòng rộng khoảng 30 mét vuông, trong góc đặt một cái máy tính cùng hướng với chiếc giường gỗ lót nệm, trên tường treo đầy hình mẹ của nó. ba nó kể bà mất tích sau một tai nạn lở núi năm nó một tuổi, ông vẫn đi tìm bà nhưng không cách nào tìm thấy.
Năm nay Khang vào lớp mười nên bài vở thực sự cũng không nhiều cho lắm. Học xong nó lại lôi mấy cuốn sách thuê được từ chỗ ông Hùng ra đọc, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong nó chào ba rồi cắp sách đi học.
Tấm bảng hiệu trường trung học cơ sở Ernst Thalmann hiện ra ngay trước mắt. Trường nằm ngay khu vực đắc địa nhất thành phố, cách nhà Khang chỉ vài trăm mét, không to lắm, có ba tầng phân chia ra lớp 10 tầng một, lớp 11 tầng hai và lớp 12 tầng ba, phòng giành cho các giáo viên ở ngay dưới tầng trệt. Khoảng sân ở giữa trồng vài cây xanh che mát, một sân bóng rổ, nói chung là cơ sở vật chất chỉ tạm được.
- Chào Khang!
- Chào Minh! Hôm nay mày đi học sớm thế?
Minh nhăn mặt:
- Ầy, ông già tao hôm nay có việc nên dậy sớm.
Minh là thằng bạn nối khố của Khang, bị cận thị nặng nên lúc nào cũng đeo cặp kính to chà bá, nó là chúa đi học trễ.
Hai thằng chơi với nhau từ hồi còn bé xíu và luôn học chung trường, thân hình hai đứa trơ xương, còi cọc nên từ nhỏ đến giờ toàn bị ăn hiếp. Hai đứa đều học khá và có chung nhiều sở thích nên có nhiều chủ đề để trao đổi, nói chuyện.
Ba thằng Minh cũng là bạn của ba Khang, đều là lính xuất ngũ. Ông ấy hiện sở hữu một tập đoàn lớn, nghe đâu sản xuất đồ dùng cho quân đội, Khang cũng chả rõ.
Đang nói chuyện vui vẻ trước cổng trường thì một tiếng nói mà Khang ghét cay ghét đắng vang lên:
- Khang, Minh! 2 thằng đầu đất, đi đâu đó?
Sau lưng nó là dáng đi quen thuộc của Kiên, thằng cô hồn học chung lớp. thằng Kiên cao một mét tám, thân hình vạm vỡ, nước da hơi ngâm ngâm lại có học võ. Nó đã nhà nghèo còn học dốt, ỷ to con chuyên bắt nạt hai đứa. Khang quay lại trả lời:
- Đi học chứ đi đâu.
Kiên gằn giọng với khuôn mặt bặm trợn hung dữ của nó với vẻ đe dọa:
- À thằng này láo, hôm nay dám trả lời tao trống không hả mày?
Khang im lặng không trả lời. Nó nói tiếp:
- Tuần này nhà đéo cho tao tiền, có tiền không? cho tao mượn ít xài coi nào.
Khang làm vẻ thờ ơ, không quan tâm:
- Hết tiền rồi.
- Con ông chủ công ty mà không có tiền, mày lừa ai?
- Thật sự hết tiền rồi, sáng nay ba tao quên đưa.
Mặt thằng Kiên tối sầm lại trông rất bực bội, nó không nói gì, quay lưng bỏ đi vào trong trường. Thằng Minh lo lắng, nói nhỏ:
- Mày không đưa thế nào tan học nó cũng kiếm chuyện đánh mày.
- Chịu thôi, đưa một lần nó sẽ đòi hoài, tiền ở đâu ra?
- Ừm, chỉ hận mình đánh không lại nó, mà ba mày mở công ty bảo an mà mày không biết tí võ nào thì cũng hay thật.
Khang hất cổ về phía trước, vẻ mặt dửng dưng:
- Tao lười, vào trường thôi mày.
Lớp học của Khang là 10A11, nằm ngay chân cầu thang bộ, bốn dãy có năm bộ bàn ghế gỗ xếp song song hướng về bàn giáo viên, Khang với Minh ngồi chung bàn đầu ở dãy thứ hai, dãy dễ bị gọi trả bài nhất vì nó bị cận.
Ngồi ngay phía dưới là hai bạn nữ Thanh và Ngọc, khuôn mặt đều khá xinh, Ngọc để tóc tém còn Thanh uốn tóc xoăn rất cầu kỳ, cả hai nhà rất giàu, học cũng giỏi. Thằng Minh mê cái Ngọc như điếu đổ, suốt ngày mua đồ ăn thức uống tặng người ta mà Ngọc nó đâu có thèm. Minh nó quay người ra đằng sau với một nụ cười tươi mà trông khá là hãi:
- Chào Ngọc!
Ngọc đảo mắt lườm nó một cái rồi cũng chẳng thèm chào lại, thằng Minh ăn nguyên cục sượng buổi sáng no nê. Khang mắc cười nhưng ráng nhịn, khổ thân thằng cốt.
Trong hai bạn nữ thì Khang thích Thanh hơn vì bạn ấy dễ gần. Bốn đứa ngồi sát nhau nên khá thân thiết.
- Các em trật tự, chúng ta bắt đầu học.
Cô Ly chủ nhiệm với chiếc áo dài màu trắng thêu hoa, mái tóc xoăn dài, uốn lượn sáng bóng, gương mặt nghiêm nghị bước vào lớp. Cô dạy môn lịch sử là môn mà Khang thích nhất.
Các tiết học nhẹ nhàng trôi qua, tiếng chuông tan học cũng vang lên, Thanh nói với ba đứa:
- Lát nữa các cậu có bận gì không?
Ngọc nói không bận gì, thằng Minh cũng nhanh nhảu:
- Ngọc không bận thì tất nhiên mình cũng không bận, he he.
- Khang cũng không bận.
- Nhà của Thanh mới mở khu vui chơi nho nhỏ ở Quận 7, tui mình ghé qua chơi một chút rồi hãy về.
- Nhất trí.
Cả bọn đồng thanh hô to rồi xách xe đạp đèo nhau đi. Thằng Minh khoái trá ra mặt vì được chở Ngọc.
Vừa đến nơi, thằng Minh há mồm to hơn cả trái bóng rổ:
- Trời đất quỷ thần thiên địa, ông bà nội bà ngoại ơi! Cái này là “khu vui chơi nho nhỏ” mà cậu nói hả Thanh.
Trước mặt chúng tôi là một toà nhà 5 tầng vô cùng to lớn, mới toanh, kiến trúc hiện đại, sơn phủ một màu đen trắng cùng với ánh đèn vàng ẩn trong tường, trông rất sang trọng. Trước cửa chính còn có một đài phun nước được trồng bao quanh bởi một lớp cỏ xanh mát. Trên đỉnh tòa nhà có bốn ánh đèn chiếu sáng xuyên cả mây. Bảng hiệu Relax to đùng khiến bất cứ ai đi ngang qua đều không thể không đưa mắt liếc nhìn.
Chúng tôi đem xe đạp vào gửi ở khu vực gửi xe phía sau tòa nhà.
Thằng Minh trầm trồ:
- Chỗ này cũng phải mười ngàn mét vuông chứ ít, nhà cậu đúng là đỉnh đó Thanh. Có gì trong đó vậy?
Thanh lắc đầu:
- Thanh cũng không biết, Thanh cũng mới tới đây lần đầu, chỗ này mẹ của Thanh mới khai trương được hai ngày.
Cái Ngọc hất mũi, ra vẻ biết tuốt:
- Nhà con Thanh là tài phiệt mà.
Khang cắt lời:
- Tụi mình vào trong xem thử đi.
Lại là thằng Minh, nó vừa chạy lăng xà quăng chóng hết cả mặt vừa chỉ tay chỗ này chỗ nọ nói lớn:
- Quán cà phê, sảnh tiệc cưới, nhà hàng Hoa, Âu, Hàn, Việt đủ các loại, còn có khu buffet nữa. Woaaaaaa … người ăn đông như kiến luôn kìa.
Khang đi theo cản mà nó đi lẹ quá đuổi không kịp. Nó quay lại nói với Thanh, Ngọc:
- Tụi mình không quen thằng đó nhé.
Thanh nhìn thằng Minh cười mỉm:
- Tụi mình lên tầng một đi, tí chơi xong thấy đói thì xuống đây kiếm gì ăn.
Tầng một là khu vui chơi giải trí đa chức năng.
Khu vực bida nằm ngay giữa sảnh tầng một, có khoảng năm mươi bàn với các chị phục vụ chân dài tới nách, vô cùng xinh đẹp, còn các cơ thủ thì đang chăm chú thể hiện tài năng của mình.
Dàn máy vi tính cấu hình cao phục vụ game thủ nằm trên lửng hình chữ U, lắp kính toàn bộ, ở trên có thể thấy được toàn bộ sảnh ở dưới. nơi đây được thiết kế tông màu tối, ánh đèn đỏ âm tường dịu nhẹ, chia ra ghế đôi, ghế đơn, ghế nệm.
Bên trái sảnh là nơi vui chơi giải trí giành cho trẻ em nào là nhà banh, cầu tuột, xếp hình, xúc cát, xe lửa, thú nhún v … v … khá đa dạng.
Những chỗ còn trống được làm thành khu thể thao cho người lớn như leo núi, bơi lội, trượt tuyết, đánh bóng chày, trượt patin v … v …
- Ngọc, ra chỗ gắp thú chơi không? Tui sẽ gắp cho bà một nùi mang về.
Không cần chờ trả lời, thằng Minh kéo cái Ngọc như bay ra chỗ căn phòng khoảng 50 mét vuông xếp đầy máy gắp thú.
Khang lắc đầu nhẹ ngán ngẩm, quay sang hỏi Thanh:
- Thanh muốn chơi gì?
Thanh suy nghĩ một hồi rồi chỉ tay về hướng dành cho người lớn:
- Mình đi khu thể thao đi Khang.
- Đồng ý!
Khang trả lời và thầm nghĩ: “bình thường nó lười vận động như quỷ, nhưng hôm nay sẽ là ngoại lệ”.
- Khang ở dưới nhé, Thanh leo đây.
Nói rồi Thanh leo núi thoăn thoắt, giờ Khang mới nhận ra Thanh rất hào hứng khi chơi mấy trò mạo hiểm như này. Trông dáng mảnh khảnh thế mà khỏe khiếp, ít nhất là khỏe hơn Khang.
- Đã quá! Tụi mình ra trượt tuyết tiếp.
Khang đứng trên cao nhìn xuống, nó có chút hơi rén:
- Nhưng mà Khang không biết trượt.
- Thanh chỉ cho, dễ lắm.
Nai nịt chắc chắn, bảo hộ toàn thân mà nhìn cái dốc cao chót vót, Khang vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, chần chừ mãi không trượt mặc dù tư thế cơ bản đã được Thanh chỉ dẫn rất kỹ hồi nãy.
- Đứa nào đẩy đấy … A … A …
Khang té dập hết cả mông, quay lại chỉ thấy Thanh cười khúc khích, vẻ mặt đầy thâm hiểm. Nó vừa ôm cái hông vừa nói lớn:
- Thanh chơi ác quá.
Thanh vừa cười vừa chắp hai tay hình chữ V ngược lên miệng, nói lớn:
- Cố lên Khang! vài lần là quen à.
Vài lần sấp mặt, thế là Khang đã trượt thành công, dù khá chậm.
Cứ thế hai cặp hồn ai nấy chơi. 2 tiếng sau, Minh với cái Ngọc đi ra, trên tay tụi nó chả có gì cả. Khang hỏi:
- Thú bông đâu mày?
Ngọc vừa giậm chân vừa chỉ tay vào thằng Minh trách móc:
- Còn nói nữa, không gắp được con nào, tui cũng phải quỳ lạy ổng, không hiểu sao tui đứng chờ ổng suốt 2 tiếng đồng hồ được nữa.
Minh nó lấy tay xoa xoa cái đầu quăn, miệng cười bẽn lẽn:
- À … thì … tại, ... bởi … Hôm nay phong độ không tốt cho lắm.
Tầng hai bao gồm phòng y tế, khám nha khoa, spa, massage, thẩm mỹ viện nơi các quý cô quý cậu đến làm đẹp, quý ông quý bà trung niên muốn tút tát lại nhan sắc hoặc nghỉ ngơi thư giãn. Nơi này không nằm trong nhu cầu của 4 đứa nên tụi nó lên thẳng tầng 3.
Tầng ba là các cụm rạp chiếu phim, phòng chiếu 3D, 4D và một số cửa hàng đồ chơi, quần áo, siêu thị. Cả bọn hẹn nhau lần sau đến đây mua sắm, xem phim. Trạm kế tiếp là tầng bốn.
Đập ngay vào mắt tui nó là nhiều anh chàng to con, lực lưỡng và các quý cô dáng người trông như người mẫu, phòng Gym hiện ra ngay khi vừa lên cầu thang, thiết bị trông cực kỳ hiện đại.
Nối tiếp là phòng tập võ, phía xa xa người hì hục đánh bao cát, người thì vật nhau té lên té xuống trông khá chuyên nghiệp.
Sau đó là phòng tập bắn súng hơi, mấy cái bia tập bắn được đặt tít đằng xa đủ mọi khoảng cách cho người chơi trải nghiệm. Phòng được chia thành nhiều ô cho từng người. mỗi ô đều để sẵn một cặp kiếng và một cây súng, sát góc có nút bấm để kéo bia đi về cho tiện nhìn điểm. Thanh tỏ vẻ thích thú chạy ngay vào chỗ đăng ký rồi vẫy tay gọi:
- Tụi mình vào bắn thử đi mấy bạn.
Cả đám vào vị trí, mỗi người được bắn mười viên, mỗi viên mười điểm tối đa, khoảng cách 50 mét.
Thằng Minh đề xuất:
- Ai ít điểm nhất lát nữa bao ăn nhé.
Ba đứa còn lại đồng thanh:
- OK!
Sau đó mỗi đứa đứng một ô, người hướng dẫn chỉ cách lắp đạn rồi tui nó thi nhau bắn “tạch tạch”.
- Tui 52 điểm.
- Khang 78 điểm.
- Thanh chỉ có 49 điểm.
Không thấy thằng Minh lên tiếng, cả đám bu lại phía nó để xem điểm.
Khang há hốc mồm:
- Trời đù, 99 điểm, mày cận thị nặng mà bắn kinh vậy Minh.
Thanh tỏ vẻ ngưỡng mộ, tiếp lời:
- Bạn Minh bắn giỏi quá.
Ngọc cũng hùa theo, nói giọng mỉa mai:
- Thì ra ông cũng có mặt này.
Chính thằng Minh cũng không nghĩ mình có năng khiếu bắn súng. Được khen mặt nó đỏ như thể lần đầu tiên trong đời có người công nhận tài năng của nó vậy.
- Cũng thường thôi - Nó hếch mặt lên trời làm cái biểu cảm không ai ưa nổi.
- Lên tầng năm xem thử rồi xuống ăn thôi mấy bạn, bữa nay Thanh bao.
Tầng 5 không đi được bằng thang máy nên cả bọn đi thang bộ, đến cuối cầu thang thì có 2 bảo vệ đứng chắn lối, không cho đi tiếp:
- Xin lỗi quý khách, đây là khu vực “VIP” không phận sự miễn vào.
Thanh bĩu môi cảm thấy có hơi thất vọng:
- Thôi tụi mình xuống ăn vậy.
- Ừm! Khang cũng thấy đói rồi, đi thôi.
Chọn được một cái bàn khá rộng rãi, Khang chủ động nói trước:
- Mọi người ăn gì để mình đi mua.
Minh vừa nói vừa giơ tay:
- Người Việt Nam là phải phở.
Ngọc:
- Tui ăn bún bò.
- Thanh ăn gì cũng được, Khang chọn dùm Thanh đi.
Khang vừa định đi thì Thanh gọi ới lại:
- Khang ơi cầm tiền nè, Thanh chung cá cược.
- Thôi Thanh giữ đi, ai lại để con gái trả tiền bao giờ.
Khang vừa đi mất, Ngọc nhướn lông mày chọc ghẹo Thanh:
- Ghê ghê! Khang ga lăng với Thanh dữ à nha.
- Ngọc đừng có nói tầm bậy - Nhìn về phía Khang, mặt Thanh có chút ửng đỏ.
Vừa đi vừa suy nghĩ xem Thanh thích ăn gì nên Khang không chú ý xung quanh. Một người đầu bếp ôm cái nồi nước lèo mới nấu sôi sùng sục, to tổ chảng che hết cả nửa người đi tới, cả 2 va chạm một cái “Rầm”, nồi nước lèo đổ hết lên tay trái của Khang. Nó lăn lộn dưới đất rên la khá to:
- Ui da … nóng … nóng quá!
Nghe âm thanh lớn Ngọc, Minh, Thanh chạy ra xem thì thấy Khang đang nằm quằn quại, ôm chặt tay trái lăn qua lăn lại, cả ba vội vã lao vào, thằng Minh hét to:
- Khang! Mày có sao không?
- Tay tao, tay tao tiêu rồi mày ơi, A … A … A nó tiếp tục la lớn.
Minh giữ người Khang lại rồi cầm tay trái của nó lên xem:
- Đưa tay tao xem.
Minh nhìn tới nhìn lui cái tay một lượt rồi nhíu cặp lông mày đậm của nó lại:
- Tay mày đâu có bị gì đâu.
Khang trợn to mắt:
- Mày … nói gì?
Minh cầm tay thằng Khang đưa ra ngay trước mặt nó khẳng định:
- Tao nói là tay mày vẫn bình thường, chả bị gì sất.
Khang đưa mắt nhìn lại tay trái của mình, nước lèo vẫn còn đọng lại nhưng đúng là tay nó vẫn y xì như cũ, không có vết bỏng nào.
- Sao … sao lại thế này … Rõ ràng là … Tao bị bỏng … cảm giác đau rát lúc nãy … biến mất rồi.
- Tỉnh táo lại đi, tay mày vẫn ok, chắc nước lèo không đổ trúng mày, ảo giác thôi.
Ngọc với Thanh lại gần, khuôn mặt cả hai đều rất lo lắng:
- Khang ơi! Khang sao rồi?
Thằng Minh thở dài, quả quyết:
- Nó vẫn bình thường, các cậu yên tâm.
Người đầu bếp đứng ở một bên, vẻ mặt sợ hãi:
- Tôi … xin lỗi … Tôi không cố ý …
Định thần lại một lúc, Khang đứng dậy quay qua nói với người đầu bếp:
- Tôi không sao, anh không cần phải lo lắng.
Thanh vừa mếu vừa nói như muốn khóc đến nơi vậy:
- Hay là Khang đến phòng y tế nha.
- Khang không sao, Thanh nhìn xem tay chân đều lành lặn – nó nói giọng chắc nịch nhưng trong lòng vẫn hoài nghi. Rõ ràng cơn đau rát rất chân thực nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Mọi người vây xung quanh để hóng chuyện cũng lần lượt giải tán.
- Thanh thích ăn gì để Khang đi mua? Hay Thanh đi cùng Khang lựa món luôn nha.
- Ừm! vậy Ngọc với Minh về bàn chờ xíu nha, hai đứa mình đi mua về liền.
Thằng Minh nhoẻn miệng cười, đá lông nheo với thằng Khang:
- Đi lâu lâu tí cũng được.
Thanh mua hộp trái cây có nhiều Kiwi, Khang thì mua cơm tấm sườn. Cả bọn vừa ăn, vừa nói chuyện cười đùa rôm rả. Đồng hồ đã chỉ 8 giờ, Thằng Minh đưa cái Ngọc về nhà ở quận 3 còn nó đưa Thanh về nhà ở gần khu giải trí.
Đây là lần đầu Khang đến nhà của Thanh, một khu đường đôi riêng biệt, ở giữa là hàng cây xanh cùng nhiều dụng cụ tập thể dục đa năng.
Căn nhà bốn tầng không lớn lắm, khác xa so với tưởng tượng của nó. Trong đầu nó nghĩ nhà của Thanh phải là dinh phủ cỡ lớn, sân vườn rộng thênh thang, bảo vệ lớp lớp cơ.
- Đến nơi rồi Thanh.
Thanh bước xuống xe, hai tay bắt chéo sau lưng, người hơi nghiêng về phía Khang, bộ dạng rất thùy mị:
- Cảm ơn Khang nha, hôm nay chơi vui mà còn làm phiền Khang đưa Thanh về nữa.
Khang phất phất cái tay gầy trơ xương của nó ngang mũi:
- Nên làm mà, nhà Thanh đẹp thiệt, mà Khang hơi bất ngờ vì nó nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng của Khang đó.
- Là mẹ Thanh đó, mẹ nói không muốn ở nhà lớn sẽ khiến cả nhà xa cách.
Khang gật gù:
- Mẹ Thanh tình cảm thiệt.
Thanh nở nụ cười thật tươi, lắc lắc bàn tay làm dấu tạm biệt rồi đi vào nhà. Khang cũng lững thững đạp xe về, vừa đi vừa huýt sáo, vẻ mặt hớn hở.
Về đến con hẻm tối phía trước nhà nó thì có một bóng dáng to lớn chạy ra cản đường. Khang nhận ra ngay thằng Kiên, không biết đã chờ nó ở đây từ bao giờ.
Thằng Kiên mắt trợn ngược, gân nổi khắp mặt quát to:
- Thằng khốn, nói không có tiền cho tao mượn mà đi chơi vui vẻ dữ hén.
Khang nhìn thẳng vào mắt thằng Kiên:
- Mày muốn gì?
Thằng Kiên vẫn giữ vẻ mặt ấy, nói giọng rất láo:
- Giờ có tiền chưa hay phải để tao tự lấy?
Khang tỏ vẻ khó chịu:
- Đi chơi hết sạch tiền rồi.
- Á à thằng này ngon.
Thằng Kiên lao vào đấm đá túi bụi, Khang cố sức chống trả, nhưng hỡi ôi một đứa còi cọc sao đánh lại một thằng lực lưỡng có võ. Thế là Khang ăn no đòn, chân tay bầm tím hết cả. Nó móc túi Khang lấy được 200 ngàn rồi nhếch miệng cười:
- Đưa sớm thì có phải đỡ khổ không.
Nói rồi nó đạp xe bỏ đi.
Khang nằm trong góc tối rên rỉ một hồi rồi bỗng giật mình như nhận ra điều gì đó. Cơn đau vừa nãy đã biến mất, mấy vết bầm tím cũng không còn. Trong lòng nó đầy nghi hoặc:
- Cái quái gì xảy ra với nó thế này? Không lẽ nó có bệnh trong người?
Về đến nhà, Khang lại chỗ ba nó:
- Ba! Mai là chủ nhật, ba đưa dùm con đến bệnh viện khám có được không?
Ba nhìn Khang hết chỗ này đến chỗ khác, xoay xoay thân mình nó như chong chóng:
- Sao vậy con? Bị đau chỗ nào à?
Khang thở dài, mắt liếc lên phía trên muốn thủng trần nhà, đầu hơi lắc nhẹ:
- Ba đừng xoay con nữa, con chóng mặt, con chỉ muốn khám sức khỏe cho chắc thôi.
- Ừm, sáng mai ba gọi dậy rồi đưa con đi.
- Dạ! Cảm ơn ba, con đi ngủ trước đây.
Vừa quay lưng bước được mấy bước, nó nghe ba hỏi với theo:
- Con không ăn cơm à?
- Con ăn với bạn rồi, ba ngủ ngon.
- Ngủ ngon! Con trai.
Nói rồi Khang đi thẳng lên phòng, nằm trên chiếc giường ấm áp, nó vạch tay vạch chân xem đi xem lại, trong đầu có hàng tá câu hỏi.
Trằn trọc đến 12 giờ cuối cùng mệt quá nó thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Sáng hôm sau, Khang và ba đi đến bệnh viện Chợ Rẫy, lớn nhất nhì thành phố. Nó vào khám tổng quát còn ba nó ngồi chờ ở ngoài. Nào là đo huyết áp, rút máu, chụp CT, nội soi v ... v …
Lúc rút máu, vết kim đâm trên tay của Khang lại biến mất, nó khẳng định chắc nịch cơ thể nó có vấn đề. Nó lại chẳng nói với ai được vì sợ bị người ta nghĩ là hoang tưởng, thế là nó đành chờ kết quả xét nghiệm rồi tính sau.
Chiều muộn có kết quả xét nghiệm, Khang và ba cầm đến phòng bác sĩ, tâm trạng nó có chút bồn chồn. Bác sĩ cầm mấy tờ kết quả giơ lên giơ xuống, ngó đi ngó lại một hồi lâu, Khang thấy ông đặc biệt chú ý đến tờ X - quang, ông nói:
- Cậu thanh niên sức khỏe tốt nhé, không có vấn đề gì. Hơi thiếu dinh dưỡng về nhà bồi bổ lại là được.
Khang gặng hỏi:
- Bác sĩ xem lại dùm cháu cho chắc chắn, cháu cảm thấy cơ thể không tốt lắm.
Thấy Khang hỏi với giọng lo lắng, ba cũng yêu cầu bác sĩ xem lại lần nữa.
- Tôi xem ba lần rồi hai cha con cứ yên tâm, chỉ là …
Khang chồm người sát vào mặt bác sĩ, tưởng ông sắp nói điều gì đó khác lạ:
- Chỉ là gì hả bác sĩ?
Bác sĩ nhíu mắt, giơ tờ X - Quang lên xem lần nữa:
- Cũng không có gì, tờ X–Quang hiển thị khung xương của cậu nhóc này màu xanh lam, tôi thấy hơi kỳ lạ, chắc là do lỗi của máy chụp.
Khang cũng không để ý đoạn bác sĩ nói khung xương, nó cúi gầm mặt thất vọng.
- Không có gì là tốt rồi. Cảm ơn bác sĩ! Về thôi con trai, về nhà ba làm mấy món nhiều dinh dưỡng cho con ăn.
- Vâng!
Trên đoạn đường về nhà, Khang muốn nói với ba về chuyện xảy ra với nó nhưng không biết mở lời thế nào.
Khang đắn đo:
“Liệu nói ra ba có nghĩ nó bị điên không?”
Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Khang suốt một tháng, rồi nó cũng quyết định không quan tâm nữa, bác sĩ nói tốt thì cứ là tốt vậy.
Ba Khang đang nấu ăn trong bếp, quay lại nhìn nó rồi hất đầu về phía bàn ăn:
- Về rồi à, vào ăn cơm con trai.
Ba của Khang tên là Tuấn, ông từng sống ở nước ngoài một thời gian dài nên có tên tiếng Anh là Michael, chủ một công ty bảo an nên nhà Khang cũng thuộc hàng khá giả, công việc của ba rất bận rộn nhưng tối nào ông cũng về nhà nấu cơm cho nó ăn.
Ông vừa xới cơm vừa hỏi:
- Hôm nay lại sang tiệm sách à con trai?
- Vâng!
- Tiệm sách có gì hay mà con qua đó thường xuyên vậy?
Khang miệng vừa nhai cơm vừa nói khiến cho giọng nó hơi nhão:
- Con qua … đọc sách, với lại ông Hùng chủ tiệm … kể chuyện rất hay, con rất thích nghe.
- Ồ! ông ấy kể con nghe chuyện gì?
- Mấy câu chuyện thần thoại ấy mà, ba đừng bận tâm.
Ba nhìn Khang một hồi rồi không hỏi gì nữa, cà hai đều tập trung ăn cơm. Sau đó nó về phòng học bài, căn phòng rộng khoảng 30 mét vuông, trong góc đặt một cái máy tính cùng hướng với chiếc giường gỗ lót nệm, trên tường treo đầy hình mẹ của nó. ba nó kể bà mất tích sau một tai nạn lở núi năm nó một tuổi, ông vẫn đi tìm bà nhưng không cách nào tìm thấy.
Năm nay Khang vào lớp mười nên bài vở thực sự cũng không nhiều cho lắm. Học xong nó lại lôi mấy cuốn sách thuê được từ chỗ ông Hùng ra đọc, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong nó chào ba rồi cắp sách đi học.
Tấm bảng hiệu trường trung học cơ sở Ernst Thalmann hiện ra ngay trước mắt. Trường nằm ngay khu vực đắc địa nhất thành phố, cách nhà Khang chỉ vài trăm mét, không to lắm, có ba tầng phân chia ra lớp 10 tầng một, lớp 11 tầng hai và lớp 12 tầng ba, phòng giành cho các giáo viên ở ngay dưới tầng trệt. Khoảng sân ở giữa trồng vài cây xanh che mát, một sân bóng rổ, nói chung là cơ sở vật chất chỉ tạm được.
- Chào Khang!
- Chào Minh! Hôm nay mày đi học sớm thế?
Minh nhăn mặt:
- Ầy, ông già tao hôm nay có việc nên dậy sớm.
Minh là thằng bạn nối khố của Khang, bị cận thị nặng nên lúc nào cũng đeo cặp kính to chà bá, nó là chúa đi học trễ.
Hai thằng chơi với nhau từ hồi còn bé xíu và luôn học chung trường, thân hình hai đứa trơ xương, còi cọc nên từ nhỏ đến giờ toàn bị ăn hiếp. Hai đứa đều học khá và có chung nhiều sở thích nên có nhiều chủ đề để trao đổi, nói chuyện.
Ba thằng Minh cũng là bạn của ba Khang, đều là lính xuất ngũ. Ông ấy hiện sở hữu một tập đoàn lớn, nghe đâu sản xuất đồ dùng cho quân đội, Khang cũng chả rõ.
Đang nói chuyện vui vẻ trước cổng trường thì một tiếng nói mà Khang ghét cay ghét đắng vang lên:
- Khang, Minh! 2 thằng đầu đất, đi đâu đó?
Sau lưng nó là dáng đi quen thuộc của Kiên, thằng cô hồn học chung lớp. thằng Kiên cao một mét tám, thân hình vạm vỡ, nước da hơi ngâm ngâm lại có học võ. Nó đã nhà nghèo còn học dốt, ỷ to con chuyên bắt nạt hai đứa. Khang quay lại trả lời:
- Đi học chứ đi đâu.
Kiên gằn giọng với khuôn mặt bặm trợn hung dữ của nó với vẻ đe dọa:
- À thằng này láo, hôm nay dám trả lời tao trống không hả mày?
Khang im lặng không trả lời. Nó nói tiếp:
- Tuần này nhà đéo cho tao tiền, có tiền không? cho tao mượn ít xài coi nào.
Khang làm vẻ thờ ơ, không quan tâm:
- Hết tiền rồi.
- Con ông chủ công ty mà không có tiền, mày lừa ai?
- Thật sự hết tiền rồi, sáng nay ba tao quên đưa.
Mặt thằng Kiên tối sầm lại trông rất bực bội, nó không nói gì, quay lưng bỏ đi vào trong trường. Thằng Minh lo lắng, nói nhỏ:
- Mày không đưa thế nào tan học nó cũng kiếm chuyện đánh mày.
- Chịu thôi, đưa một lần nó sẽ đòi hoài, tiền ở đâu ra?
- Ừm, chỉ hận mình đánh không lại nó, mà ba mày mở công ty bảo an mà mày không biết tí võ nào thì cũng hay thật.
Khang hất cổ về phía trước, vẻ mặt dửng dưng:
- Tao lười, vào trường thôi mày.
Lớp học của Khang là 10A11, nằm ngay chân cầu thang bộ, bốn dãy có năm bộ bàn ghế gỗ xếp song song hướng về bàn giáo viên, Khang với Minh ngồi chung bàn đầu ở dãy thứ hai, dãy dễ bị gọi trả bài nhất vì nó bị cận.
Ngồi ngay phía dưới là hai bạn nữ Thanh và Ngọc, khuôn mặt đều khá xinh, Ngọc để tóc tém còn Thanh uốn tóc xoăn rất cầu kỳ, cả hai nhà rất giàu, học cũng giỏi. Thằng Minh mê cái Ngọc như điếu đổ, suốt ngày mua đồ ăn thức uống tặng người ta mà Ngọc nó đâu có thèm. Minh nó quay người ra đằng sau với một nụ cười tươi mà trông khá là hãi:
- Chào Ngọc!
Ngọc đảo mắt lườm nó một cái rồi cũng chẳng thèm chào lại, thằng Minh ăn nguyên cục sượng buổi sáng no nê. Khang mắc cười nhưng ráng nhịn, khổ thân thằng cốt.
Trong hai bạn nữ thì Khang thích Thanh hơn vì bạn ấy dễ gần. Bốn đứa ngồi sát nhau nên khá thân thiết.
- Các em trật tự, chúng ta bắt đầu học.
Cô Ly chủ nhiệm với chiếc áo dài màu trắng thêu hoa, mái tóc xoăn dài, uốn lượn sáng bóng, gương mặt nghiêm nghị bước vào lớp. Cô dạy môn lịch sử là môn mà Khang thích nhất.
Các tiết học nhẹ nhàng trôi qua, tiếng chuông tan học cũng vang lên, Thanh nói với ba đứa:
- Lát nữa các cậu có bận gì không?
Ngọc nói không bận gì, thằng Minh cũng nhanh nhảu:
- Ngọc không bận thì tất nhiên mình cũng không bận, he he.
- Khang cũng không bận.
- Nhà của Thanh mới mở khu vui chơi nho nhỏ ở Quận 7, tui mình ghé qua chơi một chút rồi hãy về.
- Nhất trí.
Cả bọn đồng thanh hô to rồi xách xe đạp đèo nhau đi. Thằng Minh khoái trá ra mặt vì được chở Ngọc.
Vừa đến nơi, thằng Minh há mồm to hơn cả trái bóng rổ:
- Trời đất quỷ thần thiên địa, ông bà nội bà ngoại ơi! Cái này là “khu vui chơi nho nhỏ” mà cậu nói hả Thanh.
Trước mặt chúng tôi là một toà nhà 5 tầng vô cùng to lớn, mới toanh, kiến trúc hiện đại, sơn phủ một màu đen trắng cùng với ánh đèn vàng ẩn trong tường, trông rất sang trọng. Trước cửa chính còn có một đài phun nước được trồng bao quanh bởi một lớp cỏ xanh mát. Trên đỉnh tòa nhà có bốn ánh đèn chiếu sáng xuyên cả mây. Bảng hiệu Relax to đùng khiến bất cứ ai đi ngang qua đều không thể không đưa mắt liếc nhìn.
Chúng tôi đem xe đạp vào gửi ở khu vực gửi xe phía sau tòa nhà.
Thằng Minh trầm trồ:
- Chỗ này cũng phải mười ngàn mét vuông chứ ít, nhà cậu đúng là đỉnh đó Thanh. Có gì trong đó vậy?
Thanh lắc đầu:
- Thanh cũng không biết, Thanh cũng mới tới đây lần đầu, chỗ này mẹ của Thanh mới khai trương được hai ngày.
Cái Ngọc hất mũi, ra vẻ biết tuốt:
- Nhà con Thanh là tài phiệt mà.
Khang cắt lời:
- Tụi mình vào trong xem thử đi.
Lại là thằng Minh, nó vừa chạy lăng xà quăng chóng hết cả mặt vừa chỉ tay chỗ này chỗ nọ nói lớn:
- Quán cà phê, sảnh tiệc cưới, nhà hàng Hoa, Âu, Hàn, Việt đủ các loại, còn có khu buffet nữa. Woaaaaaa … người ăn đông như kiến luôn kìa.
Khang đi theo cản mà nó đi lẹ quá đuổi không kịp. Nó quay lại nói với Thanh, Ngọc:
- Tụi mình không quen thằng đó nhé.
Thanh nhìn thằng Minh cười mỉm:
- Tụi mình lên tầng một đi, tí chơi xong thấy đói thì xuống đây kiếm gì ăn.
Tầng một là khu vui chơi giải trí đa chức năng.
Khu vực bida nằm ngay giữa sảnh tầng một, có khoảng năm mươi bàn với các chị phục vụ chân dài tới nách, vô cùng xinh đẹp, còn các cơ thủ thì đang chăm chú thể hiện tài năng của mình.
Dàn máy vi tính cấu hình cao phục vụ game thủ nằm trên lửng hình chữ U, lắp kính toàn bộ, ở trên có thể thấy được toàn bộ sảnh ở dưới. nơi đây được thiết kế tông màu tối, ánh đèn đỏ âm tường dịu nhẹ, chia ra ghế đôi, ghế đơn, ghế nệm.
Bên trái sảnh là nơi vui chơi giải trí giành cho trẻ em nào là nhà banh, cầu tuột, xếp hình, xúc cát, xe lửa, thú nhún v … v … khá đa dạng.
Những chỗ còn trống được làm thành khu thể thao cho người lớn như leo núi, bơi lội, trượt tuyết, đánh bóng chày, trượt patin v … v …
- Ngọc, ra chỗ gắp thú chơi không? Tui sẽ gắp cho bà một nùi mang về.
Không cần chờ trả lời, thằng Minh kéo cái Ngọc như bay ra chỗ căn phòng khoảng 50 mét vuông xếp đầy máy gắp thú.
Khang lắc đầu nhẹ ngán ngẩm, quay sang hỏi Thanh:
- Thanh muốn chơi gì?
Thanh suy nghĩ một hồi rồi chỉ tay về hướng dành cho người lớn:
- Mình đi khu thể thao đi Khang.
- Đồng ý!
Khang trả lời và thầm nghĩ: “bình thường nó lười vận động như quỷ, nhưng hôm nay sẽ là ngoại lệ”.
- Khang ở dưới nhé, Thanh leo đây.
Nói rồi Thanh leo núi thoăn thoắt, giờ Khang mới nhận ra Thanh rất hào hứng khi chơi mấy trò mạo hiểm như này. Trông dáng mảnh khảnh thế mà khỏe khiếp, ít nhất là khỏe hơn Khang.
- Đã quá! Tụi mình ra trượt tuyết tiếp.
Khang đứng trên cao nhìn xuống, nó có chút hơi rén:
- Nhưng mà Khang không biết trượt.
- Thanh chỉ cho, dễ lắm.
Nai nịt chắc chắn, bảo hộ toàn thân mà nhìn cái dốc cao chót vót, Khang vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, chần chừ mãi không trượt mặc dù tư thế cơ bản đã được Thanh chỉ dẫn rất kỹ hồi nãy.
- Đứa nào đẩy đấy … A … A …
Khang té dập hết cả mông, quay lại chỉ thấy Thanh cười khúc khích, vẻ mặt đầy thâm hiểm. Nó vừa ôm cái hông vừa nói lớn:
- Thanh chơi ác quá.
Thanh vừa cười vừa chắp hai tay hình chữ V ngược lên miệng, nói lớn:
- Cố lên Khang! vài lần là quen à.
Vài lần sấp mặt, thế là Khang đã trượt thành công, dù khá chậm.
Cứ thế hai cặp hồn ai nấy chơi. 2 tiếng sau, Minh với cái Ngọc đi ra, trên tay tụi nó chả có gì cả. Khang hỏi:
- Thú bông đâu mày?
Ngọc vừa giậm chân vừa chỉ tay vào thằng Minh trách móc:
- Còn nói nữa, không gắp được con nào, tui cũng phải quỳ lạy ổng, không hiểu sao tui đứng chờ ổng suốt 2 tiếng đồng hồ được nữa.
Minh nó lấy tay xoa xoa cái đầu quăn, miệng cười bẽn lẽn:
- À … thì … tại, ... bởi … Hôm nay phong độ không tốt cho lắm.
Tầng hai bao gồm phòng y tế, khám nha khoa, spa, massage, thẩm mỹ viện nơi các quý cô quý cậu đến làm đẹp, quý ông quý bà trung niên muốn tút tát lại nhan sắc hoặc nghỉ ngơi thư giãn. Nơi này không nằm trong nhu cầu của 4 đứa nên tụi nó lên thẳng tầng 3.
Tầng ba là các cụm rạp chiếu phim, phòng chiếu 3D, 4D và một số cửa hàng đồ chơi, quần áo, siêu thị. Cả bọn hẹn nhau lần sau đến đây mua sắm, xem phim. Trạm kế tiếp là tầng bốn.
Đập ngay vào mắt tui nó là nhiều anh chàng to con, lực lưỡng và các quý cô dáng người trông như người mẫu, phòng Gym hiện ra ngay khi vừa lên cầu thang, thiết bị trông cực kỳ hiện đại.
Nối tiếp là phòng tập võ, phía xa xa người hì hục đánh bao cát, người thì vật nhau té lên té xuống trông khá chuyên nghiệp.
Sau đó là phòng tập bắn súng hơi, mấy cái bia tập bắn được đặt tít đằng xa đủ mọi khoảng cách cho người chơi trải nghiệm. Phòng được chia thành nhiều ô cho từng người. mỗi ô đều để sẵn một cặp kiếng và một cây súng, sát góc có nút bấm để kéo bia đi về cho tiện nhìn điểm. Thanh tỏ vẻ thích thú chạy ngay vào chỗ đăng ký rồi vẫy tay gọi:
- Tụi mình vào bắn thử đi mấy bạn.
Cả đám vào vị trí, mỗi người được bắn mười viên, mỗi viên mười điểm tối đa, khoảng cách 50 mét.
Thằng Minh đề xuất:
- Ai ít điểm nhất lát nữa bao ăn nhé.
Ba đứa còn lại đồng thanh:
- OK!
Sau đó mỗi đứa đứng một ô, người hướng dẫn chỉ cách lắp đạn rồi tui nó thi nhau bắn “tạch tạch”.
- Tui 52 điểm.
- Khang 78 điểm.
- Thanh chỉ có 49 điểm.
Không thấy thằng Minh lên tiếng, cả đám bu lại phía nó để xem điểm.
Khang há hốc mồm:
- Trời đù, 99 điểm, mày cận thị nặng mà bắn kinh vậy Minh.
Thanh tỏ vẻ ngưỡng mộ, tiếp lời:
- Bạn Minh bắn giỏi quá.
Ngọc cũng hùa theo, nói giọng mỉa mai:
- Thì ra ông cũng có mặt này.
Chính thằng Minh cũng không nghĩ mình có năng khiếu bắn súng. Được khen mặt nó đỏ như thể lần đầu tiên trong đời có người công nhận tài năng của nó vậy.
- Cũng thường thôi - Nó hếch mặt lên trời làm cái biểu cảm không ai ưa nổi.
- Lên tầng năm xem thử rồi xuống ăn thôi mấy bạn, bữa nay Thanh bao.
Tầng 5 không đi được bằng thang máy nên cả bọn đi thang bộ, đến cuối cầu thang thì có 2 bảo vệ đứng chắn lối, không cho đi tiếp:
- Xin lỗi quý khách, đây là khu vực “VIP” không phận sự miễn vào.
Thanh bĩu môi cảm thấy có hơi thất vọng:
- Thôi tụi mình xuống ăn vậy.
- Ừm! Khang cũng thấy đói rồi, đi thôi.
Chọn được một cái bàn khá rộng rãi, Khang chủ động nói trước:
- Mọi người ăn gì để mình đi mua.
Minh vừa nói vừa giơ tay:
- Người Việt Nam là phải phở.
Ngọc:
- Tui ăn bún bò.
- Thanh ăn gì cũng được, Khang chọn dùm Thanh đi.
Khang vừa định đi thì Thanh gọi ới lại:
- Khang ơi cầm tiền nè, Thanh chung cá cược.
- Thôi Thanh giữ đi, ai lại để con gái trả tiền bao giờ.
Khang vừa đi mất, Ngọc nhướn lông mày chọc ghẹo Thanh:
- Ghê ghê! Khang ga lăng với Thanh dữ à nha.
- Ngọc đừng có nói tầm bậy - Nhìn về phía Khang, mặt Thanh có chút ửng đỏ.
Vừa đi vừa suy nghĩ xem Thanh thích ăn gì nên Khang không chú ý xung quanh. Một người đầu bếp ôm cái nồi nước lèo mới nấu sôi sùng sục, to tổ chảng che hết cả nửa người đi tới, cả 2 va chạm một cái “Rầm”, nồi nước lèo đổ hết lên tay trái của Khang. Nó lăn lộn dưới đất rên la khá to:
- Ui da … nóng … nóng quá!
Nghe âm thanh lớn Ngọc, Minh, Thanh chạy ra xem thì thấy Khang đang nằm quằn quại, ôm chặt tay trái lăn qua lăn lại, cả ba vội vã lao vào, thằng Minh hét to:
- Khang! Mày có sao không?
- Tay tao, tay tao tiêu rồi mày ơi, A … A … A nó tiếp tục la lớn.
Minh giữ người Khang lại rồi cầm tay trái của nó lên xem:
- Đưa tay tao xem.
Minh nhìn tới nhìn lui cái tay một lượt rồi nhíu cặp lông mày đậm của nó lại:
- Tay mày đâu có bị gì đâu.
Khang trợn to mắt:
- Mày … nói gì?
Minh cầm tay thằng Khang đưa ra ngay trước mặt nó khẳng định:
- Tao nói là tay mày vẫn bình thường, chả bị gì sất.
Khang đưa mắt nhìn lại tay trái của mình, nước lèo vẫn còn đọng lại nhưng đúng là tay nó vẫn y xì như cũ, không có vết bỏng nào.
- Sao … sao lại thế này … Rõ ràng là … Tao bị bỏng … cảm giác đau rát lúc nãy … biến mất rồi.
- Tỉnh táo lại đi, tay mày vẫn ok, chắc nước lèo không đổ trúng mày, ảo giác thôi.
Ngọc với Thanh lại gần, khuôn mặt cả hai đều rất lo lắng:
- Khang ơi! Khang sao rồi?
Thằng Minh thở dài, quả quyết:
- Nó vẫn bình thường, các cậu yên tâm.
Người đầu bếp đứng ở một bên, vẻ mặt sợ hãi:
- Tôi … xin lỗi … Tôi không cố ý …
Định thần lại một lúc, Khang đứng dậy quay qua nói với người đầu bếp:
- Tôi không sao, anh không cần phải lo lắng.
Thanh vừa mếu vừa nói như muốn khóc đến nơi vậy:
- Hay là Khang đến phòng y tế nha.
- Khang không sao, Thanh nhìn xem tay chân đều lành lặn – nó nói giọng chắc nịch nhưng trong lòng vẫn hoài nghi. Rõ ràng cơn đau rát rất chân thực nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Mọi người vây xung quanh để hóng chuyện cũng lần lượt giải tán.
- Thanh thích ăn gì để Khang đi mua? Hay Thanh đi cùng Khang lựa món luôn nha.
- Ừm! vậy Ngọc với Minh về bàn chờ xíu nha, hai đứa mình đi mua về liền.
Thằng Minh nhoẻn miệng cười, đá lông nheo với thằng Khang:
- Đi lâu lâu tí cũng được.
Thanh mua hộp trái cây có nhiều Kiwi, Khang thì mua cơm tấm sườn. Cả bọn vừa ăn, vừa nói chuyện cười đùa rôm rả. Đồng hồ đã chỉ 8 giờ, Thằng Minh đưa cái Ngọc về nhà ở quận 3 còn nó đưa Thanh về nhà ở gần khu giải trí.
Đây là lần đầu Khang đến nhà của Thanh, một khu đường đôi riêng biệt, ở giữa là hàng cây xanh cùng nhiều dụng cụ tập thể dục đa năng.
Căn nhà bốn tầng không lớn lắm, khác xa so với tưởng tượng của nó. Trong đầu nó nghĩ nhà của Thanh phải là dinh phủ cỡ lớn, sân vườn rộng thênh thang, bảo vệ lớp lớp cơ.
- Đến nơi rồi Thanh.
Thanh bước xuống xe, hai tay bắt chéo sau lưng, người hơi nghiêng về phía Khang, bộ dạng rất thùy mị:
- Cảm ơn Khang nha, hôm nay chơi vui mà còn làm phiền Khang đưa Thanh về nữa.
Khang phất phất cái tay gầy trơ xương của nó ngang mũi:
- Nên làm mà, nhà Thanh đẹp thiệt, mà Khang hơi bất ngờ vì nó nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng của Khang đó.
- Là mẹ Thanh đó, mẹ nói không muốn ở nhà lớn sẽ khiến cả nhà xa cách.
Khang gật gù:
- Mẹ Thanh tình cảm thiệt.
Thanh nở nụ cười thật tươi, lắc lắc bàn tay làm dấu tạm biệt rồi đi vào nhà. Khang cũng lững thững đạp xe về, vừa đi vừa huýt sáo, vẻ mặt hớn hở.
Về đến con hẻm tối phía trước nhà nó thì có một bóng dáng to lớn chạy ra cản đường. Khang nhận ra ngay thằng Kiên, không biết đã chờ nó ở đây từ bao giờ.
Thằng Kiên mắt trợn ngược, gân nổi khắp mặt quát to:
- Thằng khốn, nói không có tiền cho tao mượn mà đi chơi vui vẻ dữ hén.
Khang nhìn thẳng vào mắt thằng Kiên:
- Mày muốn gì?
Thằng Kiên vẫn giữ vẻ mặt ấy, nói giọng rất láo:
- Giờ có tiền chưa hay phải để tao tự lấy?
Khang tỏ vẻ khó chịu:
- Đi chơi hết sạch tiền rồi.
- Á à thằng này ngon.
Thằng Kiên lao vào đấm đá túi bụi, Khang cố sức chống trả, nhưng hỡi ôi một đứa còi cọc sao đánh lại một thằng lực lưỡng có võ. Thế là Khang ăn no đòn, chân tay bầm tím hết cả. Nó móc túi Khang lấy được 200 ngàn rồi nhếch miệng cười:
- Đưa sớm thì có phải đỡ khổ không.
Nói rồi nó đạp xe bỏ đi.
Khang nằm trong góc tối rên rỉ một hồi rồi bỗng giật mình như nhận ra điều gì đó. Cơn đau vừa nãy đã biến mất, mấy vết bầm tím cũng không còn. Trong lòng nó đầy nghi hoặc:
- Cái quái gì xảy ra với nó thế này? Không lẽ nó có bệnh trong người?
Về đến nhà, Khang lại chỗ ba nó:
- Ba! Mai là chủ nhật, ba đưa dùm con đến bệnh viện khám có được không?
Ba nhìn Khang hết chỗ này đến chỗ khác, xoay xoay thân mình nó như chong chóng:
- Sao vậy con? Bị đau chỗ nào à?
Khang thở dài, mắt liếc lên phía trên muốn thủng trần nhà, đầu hơi lắc nhẹ:
- Ba đừng xoay con nữa, con chóng mặt, con chỉ muốn khám sức khỏe cho chắc thôi.
- Ừm, sáng mai ba gọi dậy rồi đưa con đi.
- Dạ! Cảm ơn ba, con đi ngủ trước đây.
Vừa quay lưng bước được mấy bước, nó nghe ba hỏi với theo:
- Con không ăn cơm à?
- Con ăn với bạn rồi, ba ngủ ngon.
- Ngủ ngon! Con trai.
Nói rồi Khang đi thẳng lên phòng, nằm trên chiếc giường ấm áp, nó vạch tay vạch chân xem đi xem lại, trong đầu có hàng tá câu hỏi.
Trằn trọc đến 12 giờ cuối cùng mệt quá nó thiếp đi lúc nào cũng không biết.
Sáng hôm sau, Khang và ba đi đến bệnh viện Chợ Rẫy, lớn nhất nhì thành phố. Nó vào khám tổng quát còn ba nó ngồi chờ ở ngoài. Nào là đo huyết áp, rút máu, chụp CT, nội soi v ... v …
Lúc rút máu, vết kim đâm trên tay của Khang lại biến mất, nó khẳng định chắc nịch cơ thể nó có vấn đề. Nó lại chẳng nói với ai được vì sợ bị người ta nghĩ là hoang tưởng, thế là nó đành chờ kết quả xét nghiệm rồi tính sau.
Chiều muộn có kết quả xét nghiệm, Khang và ba cầm đến phòng bác sĩ, tâm trạng nó có chút bồn chồn. Bác sĩ cầm mấy tờ kết quả giơ lên giơ xuống, ngó đi ngó lại một hồi lâu, Khang thấy ông đặc biệt chú ý đến tờ X - quang, ông nói:
- Cậu thanh niên sức khỏe tốt nhé, không có vấn đề gì. Hơi thiếu dinh dưỡng về nhà bồi bổ lại là được.
Khang gặng hỏi:
- Bác sĩ xem lại dùm cháu cho chắc chắn, cháu cảm thấy cơ thể không tốt lắm.
Thấy Khang hỏi với giọng lo lắng, ba cũng yêu cầu bác sĩ xem lại lần nữa.
- Tôi xem ba lần rồi hai cha con cứ yên tâm, chỉ là …
Khang chồm người sát vào mặt bác sĩ, tưởng ông sắp nói điều gì đó khác lạ:
- Chỉ là gì hả bác sĩ?
Bác sĩ nhíu mắt, giơ tờ X - Quang lên xem lần nữa:
- Cũng không có gì, tờ X–Quang hiển thị khung xương của cậu nhóc này màu xanh lam, tôi thấy hơi kỳ lạ, chắc là do lỗi của máy chụp.
Khang cũng không để ý đoạn bác sĩ nói khung xương, nó cúi gầm mặt thất vọng.
- Không có gì là tốt rồi. Cảm ơn bác sĩ! Về thôi con trai, về nhà ba làm mấy món nhiều dinh dưỡng cho con ăn.
- Vâng!
Trên đoạn đường về nhà, Khang muốn nói với ba về chuyện xảy ra với nó nhưng không biết mở lời thế nào.
Khang đắn đo:
“Liệu nói ra ba có nghĩ nó bị điên không?”
Câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Khang suốt một tháng, rồi nó cũng quyết định không quan tâm nữa, bác sĩ nói tốt thì cứ là tốt vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.