Quyển 1 Vương Miện Tận Thế Và Những Kẻ Báo Thù

Chương 3: Dược Thiện Của Chị Thảo

TẮC KÈ

05/09/2024

Một tháng nữa là đến ngày thi học kỳ một, bốn đứa bắt đầu ít đi chơi lại mà tập trung ôn tập cho kỳ thi. Thằng Minh học khá kém môn vật lý, Khang thì kém môn tiếng Anh. Cũng may hai bạn nữ môn nào cũng giỏi, có thể kèm cặp nên cả bọn tổ chức học nhóm thường xuyên. Hôm nay nhóm học bên nhà Minh, ba đứa không hẹn mà gặp trước cửa nhà nó.

Nhà thằng Minh ở Quận 2, có cổng bằng sắt bự chà bá, bên hông là ô của chú bảo vệ, đứng ngoài nhìn vào có thể thấy khu vườn khá rộng bên trong bao quanh căn nhà 5 tầng theo kiểu kiến trúc cổ. Thằng Minh từ trong nhà chạy ra ới:

- Chú mở cửa cho bạn cháu vào với.

Chú bảo vệ bấm nút tự động mở cổng:

- OK! Học nhóm hả Minh?

- Dạ chú!

Thằng Minh gọi ba đứa kia:

- Mọi người vào đi.

Cả ba cúi đầu chào chú bảo vệ rồi theo thằng Minh vào trong sân. Vườn nhà nó trồng đủ loại rau cỏ, hành lá, cà tím, mướp, xà lách v… v… trải dài dọc theo lối đi.

Ngọc nhìn đám rau củ, quay sang trêu thằng Minh:

- Nhà ông làm nông hả Minh?

- Ha ha bà già tui trồng đó, đất rộng để không làm gì? Ăn đảm bảo sức khỏe, ngoài đường giờ toàn phun thuốc.

Cái Ngọc lại tiếp tục châm chọc:

- Ông ăn toàn rau nên còi xương là đúng rồi.

Minh nó diễn mặt trai đểu:

- Muốn mập phải có bạn gái.

Ngọc trề môi bắn ánh mắt hình viên đạn. Hai đứa này như chó với mèo suốt ngày.

Vào trong nhà, thằng Minh bô lô ba la giới thiệu hết phòng này đến phòng kia. Khang thì qua nhà nó đến thuộc lòng rồi, chủ yếu là để hai bạn nữ biết thêm. Trong nhà thằng Minh nó chỉ ấn tượng với căn phòng chứa đầy mẫu đồ quân dụng khá đặc sắc, nào là nón, áo chống đạn, kiếng nhìn đêm, dao găm, mặt nạ chống độc v …v … đều được trưng bày trong tủ kính.

Giọng chị Tâm, chị thằng Minh cất lên khi cả bọn vào đến phòng khách:

- Minh dắt bạn về chơi đấy à?

- Học nhóm chị ơi, giới thiệu chị bạn này tên Ngọc.

Ngọc cúi đầu chào.

- Bạn này là Thanh.

Thanh cũng cúi đầu chào.

- Thằng này thì khỏi giới thiệu, chị rành nó quá rồi, trùm ăn ké cơm nhà mình.

Khang nghiến răng:

- Mày không nói không ai bảo mày câm đâu Minh.

- Chào mấy đứa, chị tên Tâm, chị gái của thằng Minh. Mấy đứa cứ tự nhiên nhé.

- Dạ! Cả đám đồng thanh rồi kéo nhau lên lầu.

Phòng thằng Minh cũng khá rộng, giường, tủ, kệ, máy tính được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, nó cũng thuộc loại ưa sạch sẽ nên phòng lúc nào cũng bóng loáng.

Trùm nói móc Ngọc lên tiếng:

- Sao phòng ông sạch mà nhìn ông dơ vậy Minh.

- Này này, dơ là dơ thế nào? tui trắng trẻo, đẹp đẽ, thơm tho thế này.

Khang với Thanh lắc đầu phì cười:

- Lạy các thím! bắt đầu học thôi.

Buổi học nhóm ồn ào, náo nhiệt nhất Khang từng tham gia. Minh với Ngọc chí cha chí chóe, đứa thì đặt câu hỏi đứa thì giải thích, giành giật nhau cuốn vở bài tập, thế mà tụi nó vẫn không quên nói móc nhau thốn đến tận rốn.

Khang không làm gì cả mà lâu lâu cũng bị thằng Minh lôi vào cuộc chiến giữa hai đứa nó, riêng Thanh thì chỉ biết ngồi cười khúc khích đã đời suốt ba tiếng đồng hồ, khiến cho Khang với Thanh không cách nào tập trung học được. Khang thắc mắc rút cuộc nó đến học nhóm hay đến xem hai đứa kia tấu hài.

Các buổi học sau Khang buộc phải đề xuất cấm thằng Minh nói chuyện trừ khi được hỏi.

Thằng Minh giơ 2 tay lên trời tỏ vẻ khoan khoái:

- Yeah! Thi xong rồi, chuỗi ngày bị cô giáo Ngọc hành hạ đã kết thúc.

Khang chu môi chửi:

- Thằng xạo ke, được cái Ngọc dạy kèm sướng thấy bà còn bày đặt.

- Trong cái sướng có cái khổ nha mày, mày thử bị nhai đi nhai lại bên tai xem.

Khang liếc thằng Minh:

- Ừ! Mày là nhất, nhắm thi được mấy điểm?

Mũi thằng Minh như dài thêm mấy tấc:

- Chắc chắn là phải tốt rồi, không cô giáo Ngọc la tao sao mày. Thôi đừng nhắc thi thiếc gì nữa, đi đâu chơi đây?

- Chả biết, tao tính qua tiệm sách ông Hùng thuê mấy cuốn về đọc.

Minh tặc lưỡi:

- Chán vậy.

Khang hỏi ngược lại:

- Vậy mày nói xem đi đâu?

- Thôi mày đi tiệm sách đi, tao qua rủ Ngọc đi ăn. He he tình cảm anh em chắc có bền lâu.

Khang chắp 2 tay vái:

- Sợ mày thật, đi đi, tao không thích làm bóng đèn.

Đạp xe một mạch đến tiệm sách, Khang gọi lớn:

- Ông Hùng ơi! Cháu đến rồi.

Không có ai trả lời, Khang đi vào trong thì thấy chỉ có duy nhất một người phụ nữ trẻ, chắc khoảng 22 – 23 tuổi, dáng khá cao, tóc duỗi thẳng đang lau dọn giá sách. Khang nhìn xung quanh rồi hỏi:

- Chào chị! Ông Hùng có ở tiệm không ạ?

Cô gái quay người lại trả lời:

- Hôm nay ông Hùng có việc ở ngoài. Em tìm ông có việc gì à?

- Dạ! Cũng không có việc gì to tát cả. Xin hỏi chị là …?

Nhìn phía trước mặt mới thấy cô gái có khuôn mặt V - line với đôi mắt hai mí to rất đẹp.

- Chị là Thảo, con gái ông Hùng.

Khang há to mồm ngạc nhiên:

- Ôi! Ông có con gái à? Sao em chưa nghe ông kể bao giờ?

Thảo ngừng lau dọn, tiến lại gần Khang:

- Chị làm việc bên ngoài khá bận nên ít khi về. Vậy còn em là ai?

- Em là Khang, em hay ghé tiệm thuê sách với tán gẫu với ông.

Thảo “Ồ” len một tiếng rồi cười tươi:

- Thì ra là em, ba có kể về em cho chị nghe, một cậu nhóc ngoan ngoãn, thích đọc sách và nghe kể chuyện đúng không?

Khang cúi đầu cười bẽn lẽn:

- Dạ!

- Lại đây ngồi đi em.

Khang lại kéo cái ghế chỗ cái bàn gỗ được đặt giữa tiệm rồi ngồi xuống. Thảo nói tiếp:

- Chị cảm ơn em nhiều nha!

- Sao chị lại cảm ơn em?

- Ba Hùng chỉ có chị là con, mà ít khi về nhà. Cũng may có em thường xuyên qua chơi nên chắc ông cũng cảm thấy bớt cô đơn.

Khang vừa xoa xoa cái ót của nó vừa nói:

- Ôi! Chị nói quá rồi. Em còn phải cảm ơn ông đã mất thời gian kể chuyện cho em nghe ấy chứ.

Khang hỏi tiếp:

- Em có thể hỏi chị làm việc gì mà bận dữ vậy không?

- Chị giao nhận đơn hàng người ta đặt. Một chuyến có khi đi cả mấy tháng lận. Chi tiết thì đừng tò mò nhé cậu nhóc.

Thảo nháy mắt, mỉm cười nhẹ:

- Chị mới nấu cơm, em ở lại ăn cùng chị cho vui, xem như lời cảm ơn của chị nhé.

Khang xoa xoa cái bụng của nó, đúng là nó đang đói thật, nó trả lời ngay:

- Dạ! Được.

- Em may mắn đấy, có món mà ông Hùng của em thích nhất, chỉ khi chị về ông mới được ăn đó. Chờ chị xíu nhé.

Thảo quay vào trong bếp, sau khoảng 15 phút thì dọn ra một bàn đầy đồ ăn. Khang nhìn mà chảy hết nước miếng:

- Ôi! chị Thảo nấu nhiều món thế?

Mắt Khang đảo tới đảo lui liên tục, miệng thì chu dài như pinochio xuýt xoa. Bò xào củ hành, cua lột chiên, sủi cảo, cá lóc hấp bầu, canh cua mồng tơi … Toàn mấy món nó cũng thích.

Khang vô thức phát ra âm thanh:

- “Chẹp … chẹp …”

Nó vừa nói vừa chỉ vào món ở giữa:

- Món này món gì mà nhìn lạ vậy chị Thảo?

- Món chị vừa nói ba chị thích nhất đó, nó có tên là “Thằn Lằn Băng xào Cỏ Ngươi”

- Tên nghe lạ quá chị?

Thảo bắt đầu diễn giải:



- Con thằn lằn này chị bắt tận ở trên dãy Himalaya đó. Thịt mỡ thơm phức, béo bùi, nhanh tan trong miệng, khi tan có cảm giác lành lạnh, ăn vào dễ ngủ còn trị nhiều bệnh vặt nữa. Món này là dược thiện đó nha nhóc.

Khang cũng không thắc mắc chị Thảo giao hàng gì tuốt trên Himalaya, nó chỉ chăm chú nhìn vào đống đồ ăn ngon lành ngay trước mặt.

Gắp ngay một con trông mập ú, da màu trắng tuyết, to bằng nửa bàn tay, có sáu cái chân. Nó nhanh nhảu:

- Để em thử đã.

Cắn 1 miếng, Khang khen lấy khen để:

- Tuyệt cú mèo.

Lần đầu nó được ăn món độc lạ như thế này.

- Ăn vào khí lạnh chạy từ lưỡi xuống dưới bụng luôn. Món này ở ngoài có bán không chị?

Thảo xua xua cái tay:

- Không có đâu nha, món này là độc quyền của chị đó, con này khó bắt lắm. Chị mất 1 tuần mà bắt được có mười mấy con.

Nhìn thằng Khang ăn như bị bỏ đói, Thảo nhắc nhẹ:

- Mà em ăn món này ít thôi, nó tính hàn nên ăn nhiều không tốt.

- Chị cứ kệ em. Mà chị không ăn hả?

Thảo cười khúc khích .

- Rồi! Giờ chị ăn, nhìn em ăn chị cũng thấy no rồi.

Sau khi ăn xong, Khang phụ rửa bát rồi chuẩn bị đi về:

- Cảm ơn chị! bữa ăn ngon lắm.

Thảo nói giọng nhẹ nhàng:

- Lần này chị về sẽ ở khá lâu, chị có mang về nhiều món ngon lắm, nếu rãnh em ghé qua chơi chị làm cho ăn.

Nghe thế nó vô cùng hớn hở:

- Chị hứa rồi nhé!

- Ừ! Đưa chị số điện thoại đi nhóc, hôm nào nấu chị gọi em sang.

- Dạ!

Trao đổi xong số điện thoại, Khang chào tạm biệt rồi ra cửa lấy xe đi về.

Sáng hôm sau, Khang dậy khá muộn suýt chút nữa là bị trễ giờ học, nó nghĩ thầm:

“Cái món Thằn Lằn Băng hiệu quả ghê thật. Bình thường toàn 11 – 12 giờ mới ngủ, hôm qua về mới 7 giờ nó đã lăn ra ngáy khò khò rồi, giấc ngủ siêu ngon. Thức dậy tinh thần còn sảng khoái hơn mọi ngày nữa chứ. Ngày nào cũng được ăn chắc nó sẽ bớt còi và mập lên được vài kg”.

Thằng Minh nhìn từ trên xuống dưới rồi hỏi:

- Hôm nay nhìn mày hình như khác khác chỗ nào ấy Khang.

Khang nghiêng người về phía sau né thằng Minh:

- Là sao?

Minh vừa săm soi vừa để ngón cái và ngón trỏ hình chữ V lên cằm:

- Cảm giác có hào quang bao quanh mày … Hôm qua mơ cái gì mà hôm nay nhìn mày phấn chấn thế?

Khang cười đắc ý:

- He he he.

Rồi nó kể cho thằng Minh nghe về món ăn hôm qua nó được thưởng thức ở tiệm sách.

Minh ngạc nhiên:

- Có món “Thằn Lằn Băng” luôn hả, tao ăn cũng nhiều cao lương mỹ vị mà mới nghe lần đầu.

- Ừ! Chị Thảo bảo là dược thiện, giúp dễ ngủ với trị bệnh vặt, hiệu quả kinh, hôm qua tao ngủ như chết. Để hôm nào chỉ gọi sang ăn tao xin chỉ cho mày qua ăn thử.

Thằng Minh giơ ngón tay cái nói to:

- Quả nhiên là thằng cốt, xin thêm cho Ngọc với Thanh nữa nha mày.

Khang ra dấu Ok:

- Ừ… tao chỉ sợ chị Thảo cảm thấy phiền thôi.

Vào lớp thằng Minh bô lô ba la kể cho hai đứa kia nghe … Rồi tự nhiên chính Khang cũng không biết thành ra nó từ khi nào hứa với cả đám là đưa đi ăn. Nó còn chưa hỏi chị Thảo nữa mà, làm như đồ ăn của nhà nó để lại vậy. Nó liếc thằng Minh:

- Tao thề từ giờ không bao giờ kể mày nghe chuyện gì nữa Minh à.

Thằng Minh cười khoái trá:

- Làm gì căng? đông vui mà mày.

- Vui cái đầu mày.

Một tuần sau vào thứ bảy, đang đọc sách thì điện thoại Khang có cuộc gọi đến, là chị Thảo. Nó bắt máy:

- Alo! em nghe chị Thảo ơi.

- Khang à! Trưa mai ba chị về, nhóc ghé qua nhé. Chị làm sẵn mấy món ngon rồi.

- Dạ! Mà chị Thảo ơi, em dắt thêm vài người bạn qua cùng có được không chị?

- Được em, càng đông càng vui, nhóc dắt qua đi.

Khang mừng húm:

- Dạ! vậy hẹn mai gặp chị.

Khang cúp máy rồi gọi cho thằng Minh, nó bắt máy giọng như đang ngái ngủ:

- N … g …h …e!

Khang gằn giọng:

- Giờ này còn ngủ nữa hả mày?

Minh uể oải:

- Cuối tuần phải cho tao ngủ nướng chứ. Có gì nói lẹ đi thằng cốt đột, phá đám giấc ngủ của tao.

Khang nói tiếp:

- Mày gọi cái Ngọc đi, tao gọi Thanh. Hẹn nhau trưa mai qua tiệm sách ăn chực.

Minh mắt mở to, sáng suốt hẳn:

- Đù! Ok! tao gọi cái Ngọc liền.

Thằng Minh cúp máy cái rụp. Cái tính nhanh nhảu khó bỏ được.

Cả Thanh với Ngọc đều đồng ý, cả bọn hẹn nhau mai gặp ở nhà Khang rồi cùng đi qua tiệm sách.

Trưa hôm sau, thằng Minh đèo Ngọc qua nhà Khang trên chiếc xe đạp cọt kẹt của nó, Thanh thì được người nhà lái xe ô tô đưa sang. Bốn đứa đi bộ đến tiệm sách, vừa đến nơi Khang gọi lớn:

- Chị Thảo, ông Hùng ơi! Tụi cháu đến rồi.

Giọng ông Hùng từ trong ới ra:

- Đến rồi à, vào đi các cháu. Thảo nó đang nấu ăn sau bếp, mấy đứa ngồi chơi tự nhiên chờ chút nhé, hôm nay đông vui ghê.

Ngọc, Thanh, Minh cúi đầu chào lễ phép:

- Tụi cháu chào ông!

- Ừ! Chào mấy đứa!

Khang hỏi:

- Mấy nay ông đi đâu vậy ông?

- Ông có việc, may mà có Thảo nó về trông tiệm giúp.

Khang vừa cười vừa nói:

- Vậy nên cháu mới được ăn ké đồ chị Thảo nấu, perfect luôn đó ông.

Ông Hùng giơ ngón tay cái:

- Thảo nó nấu thì khỏi nói rồi. Cháu đưa bạn dạo quanh tiệm đi, chờ nó nấu xong rồi cùng ăn. Ông đang dở tay tí.

Nói rồi ông lại cúi gằm mặt khắc tỉa cái gì đấy trông giống một cái vòng.

Tiệm sách không lớn lắm, ở giữa là cái bàn dài mà Khang ngồi ăn lần trước, hai bên có khoảng mười cái tủ sách bằng gỗ lớn, bốn bức tường cũng được kê kệ chứa đầy sách đủ loại.

Phía ngoài cửa ra vào có cái bàn nhỏ, bốn cái ghế mini, cái tủ gỗ đặt tivi là nơi ông dùng để tiếp khách.

Phía sau cái bàn dài là nơi ông Hùng bày mấy đồ vật hình thù kỳ lạ mà ông tự tay làm ra.

Phía trên là căn gác mà ông và chị Thảo nghỉ ngơi, thư giãn.

Khang với Thanh ra giá sách lấy mấy cuốn để đọc. Ngọc thì ngồi nhìn ông Hùng làm việc. Thằng Mình có vẻ thích thú với mấy món đồ mà ông Hùng làm. Nó chỉ tay vào cái món hình cầu, làm bằng sắt, có nhiều lỗ nhỏ, to cỡ trái banh tennis rồi hỏi:

- Ông ơi! Cái này là cái gì vậy?

Ông Hùng ngước lên nhìn rồi nói:

- Cái đó hả? Cháu không nên đụng vào nó đâu, bom đấy.

Thằng Minh cười khểnh:

- Ông cứ đùa …

Nó lại chỉ vào món khác, lần này là vật hình tròn nhìn như cái đồng hồ đeo tay, phía trên bề mặt giống màn hình LCD mini, phía trước là một cái lỗ nhỏ, hai bên cái lỗ có hai con mắt thủy tinh bé xíu, phía sau có một nút bấm:

- Còn cái này là cái gì hả ông?

Ông Hùng lại ngước lên lần nữa rồi trả lời:

- La bàn, bản đồ kiêm máy quét 3D và súng phóng kim gây mê. Cái đó đồ tốt đó cháu.

Minh ngạc nhiên pha lẫn tò mò:

- Đồ xịn nè, cháu dùng thử được không ông?

- Được! Nhưng cháu đừng bấm cái nút phía sau, lỡ trúng ai là ngủ cả ngày luôn đó.



Minh lấy đeo ngay vào tay, quẹt quẹt trên mặt màn hình một hồi lâu. Ánh sáng phát ra từ hai con mắt thủy tinh chiếu khắp tiệm sách. Nó lại quẹt quẹt tiếp, trên màn hình hiện ngay hình ảnh 3D căn tiệm, hay ở chỗ nó thể hiện luôn hình ảnh nhiệt của mọi người nữa chứ. Minh khoái chí ra mặt:

- Ông giỏi quá. Cái này có bán không ông?

- Cái này ông làm cho Thảo nó sử dụng khi làm việc bên ngoài, nếu cháu muốn thì ông làm cho cháu thêm một cái. Giá hơi đắt đó nhé.

Minh khoe:

- Tiền ba cháu có nhiều lắm.

Ông Hùng cười nhẹ rồi nói tiếp:

- Mà ông dặn trước, không được nói với người khác về công dụng của nó, nếu không rắc rối lắm. Thấy cháu còi quá nên ông làm để cháu bảo vệ bản thân thôi.

Thằng Minh gật đầu lia lịa:

- Vậy thì còn gì bằng. Cháu cảm ơn ông trước.

- Ừ! khi nào làm xong ông gọi cháu qua lấy.

Chị Thảo từ trong bếp bưng ra một khay đồ ăn to, vừa đi ra vừa hỏi:

- Mấy ông cháu nói chuyện gì mà rôm rả vậy?

Ngọc với Thanh chạy lại định phụ thì chị Thảo bảo:

- Trong bếp còn nhiều đồ lắm, mấy đứa vào phụ một tay bưng ra nào.

Cả đám kéo nhau vào bếp, đứa cầm dĩa, đứa cầm muỗng đũa, đứa bưng nồi cơm … Riêng thằng Minh thì vẫn loáy hoáy với đống đồ vật. Khang la:

- Minh! Ra phụ coi mày.

- Ok! Babe.

Minh bưng cái khay đồ ăn to nhất ra sau cùng. Trên khay là mấy con vật mà nó chưa từng thấy bao giờ.

Bàn ăn được chuẩn bị xong, mọi người đã an tọa, chị Thảo đứng dậy nói:

- Được rồi! Để bắt đầu buổi tiệc hôm nay, mọi người tự giới thiệu về mình nhé. Chị giới thiệu trước, chị tên là Thảo, con gái ba Hùng là chủ tiệm sách này, chưa chồng chưa con, đứa nào có anh trai thì báo trước cho chị một tiếng.

Cả đám cười khúc khích. Thằng Minh xung phong:

- Đến em, đến em.

- Em là Minh, con trai một của ba má em. Là bạn nối khố của thằng Khang. Em có chị không có anh zai nên chắc chị em mình không có duyên rồi.

Mọi người cười phá lên.

Chị Thảo quay sang cái Thanh:

- Còn em, cô gái xinh xắn có mái tóc uốn đen tuyền. Em tên là gì?

Thanh cúi gầm mặt ngại ngùng:

- Dạ! Em tên là Thanh. Nhà em … cũng chỉ có một em gái.

Chị Thảo lại hỏi tiếp:

- Thế còn cô nàng tóc tém dễ thương này thì sao?

Ngọc đứng dậy:

- Em tên là Ngọc. Nhà em có một anh trai nhưng đã có bạn gái rồi ạ.

Chị Thảo tặc lưỡi bặm môi:

- Xem ra duyên chị chưa đến rồi. Cuối cùng là Khang nhỉ?

- Dạ! Nhà em thì chỉ có mình em với ba.

Ông Hùng cắt lời:

- Giới thiệu vậy được rồi, ăn thôi mấy đứa, ông thèm chết mất.

Nói rồi ông gắp ngay dĩa ếch có đúng 6 con, khá nhỏ, không có da, khoảng 4 - 6 centimet ngay trước mặt. Thằng Minh cũng nhanh tay gắp lấy một con đưa lên miệng. Cắn được một miếng thì chị Thảo nói:

- Món này là “Ếch độc Amazon hấp gừng”.

Thằng Minh sặc muốn phun miếng thịt ra ngoài:

- Con … con … này có độc hả chị?

Chị Thảo cười:

- Yên tâm ăn đi em, độc nó có trong nọc với da thôi, chị đã xử lý kỹ rồi, không chết được đâu. Con này chị bắt ở rừng Amazon lận nên bên ngoài hiếm lắm, không có đâu, nó kích thích thèm ăn, giúp tăng cân đấy. Hai đứa còi quá thể.

Ba đứa kia cũng gắp một con. Thịt thì cũng không khác gì ếch thông thường, được cái chị Thảo ướp gia vị khá ngon.

Khang với tay gắp cho Thanh một con “Thằn Lằn Băng”:

- Thử món này đi Thanh, ngon lắm.

- Cảm ơn Khang!

Thằng Minh cũng bắt chước gắp cho Ngọc, sau đó tự thưởng cho sự ga lăng của mình một con béo ú. Cho vào miệng nuốt xong, nó làm cái mặt sung sướng, rên rỉ:

- Ui … ui … mát lạnh … Món này biết … mát xa ruột hả?… Phê quá.

Mọi người đều nhìn về phía thằng Minh, vừa lắc đầu mà vừa buồn cười.

Ngọc với Khang mắng:

- Mày lố quá Minh.

- Cha nội! Giờ ăn cơm tấu hài vừa thôi.

Khang dòm cái dĩa cuối cùng rồi hỏi:

- Cái con không có đầu này là con gì vậy chị Thảo?

Thảo trả lời:

- Dĩa này hả? Nó là “Súp Chuột Lamming Bắc Cực hầm cam thảo”, mấy đứa thử đi, ăn khá ngon và có lợi cho gan nữa đó.

Thanh với Ngọc nhìn con chuột thấy ghê nên không dám gắp. Còn 2 thằng kia thì cái gì mà nó chẳng bỏ vào bụng được.

Khang:

- Ui thịt ngọt, thơm, mà súp cũng ngọt nữa. Ngon quá đi chị!

Minh:

- Sột … sột … Chẹp … Chẹp … Sụtttttttttttttttttt

Nó húp lấy húp để, nhai ngấu nghiến là biết cái độ ngon rồi.

Thảo che miệng cười lớn:

- Ha ha. Nhìn hai đứa ăn thôi chị tự động no luôn rồi. Ăn từ từ thôi đâu ai giành đâu.

Mấy món thông thường tụi nó cũng không tha. Hai cái thân còi cọc mà quất sạch bách đồ ăn trên bàn. Thiếu điều phải cản không cho tui nó liếm dĩa ấy chứ.

Minh nói giọng thỏa mãn:

- Ôi! Ngon quá, no quá thánh thần thiên địa ơi, cảm ơn trời đất đã sinh ra chị Thảo. Chị là master chef của lòng em.

Thảo phất phất cái tay, cười khoái chí:

- Cái thằng … Nịnh dễ sợ. Nhưng mà chị thích …

Lúc này Thảo mới để ý là trên dĩa của Ngọc vẫn còn món “Thằn Lằn Băng”. Thảo lấy làm lạ nên hỏi:

- Sao em không ăn hả ngọc? Món không hợp khẩu vị của em à?

Ngọc hơi ấp úng, mặt hơi ngại ngùng trả lời:

- Em … có thể … Xin mang con này … về được không chị?

- Sao vậy em?

Ngọc giọng hơi run run:

- Em … nghe Khang nói ăn món này giúp … dễ ngủ với trị mấy bệnh vặt. Ba em … một tháng nay … không hiểu sao luôn mất ngủ … mặt mày thì xanh xao … rất dễ nổi nóng … uống thuốc Tây không hết. Em … em … muốn thử … mang về … cho ba …

Thảo nhìn Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Em đợi chị một chút.

Nói rồi Thảo lên lầu, lúc xuống trên tay cầm hai cái lọ nhỏ, Thảo đưa về phía Ngọc rồi dặn:

- Nghe em kể thì chị đoán ba em bi stress thôi. Em về đưa lọ màu xanh chia ra hai lần một ngày, cho ba em uống trong hai ngày. Còn lọ màu vàng là hương an thần đốt nửa tiếng trước khi ngủ. Cả hai lọ đều là thảo dược chị tự điều chế nên cứ yên tâm mà dùng.

Ngọc mừng húm cầm lấy ngay rồi hỏi:

- Chị Thảo có học đông y hả chị?

Thảo cười nhẹ rồi đáp:

- Em cứ xem như là thế đi, nếu ba em có thuyên giảm thì đến đây chị đưa thêm.

- Dạ! Em cảm ơn chị nhiều.

Thảo nhẹ nhàng hướng tay về phía dĩa đồ ăn của Ngọc:

- Vậy bây giờ yên tâm ăn đồ ăn của em được rồi chứ cô gái?

Khuôn mặt Ngọc giãn ra, vui vẻ đáp:

- Dạ!

Minh:

- Ăn đi, đừng phụ tấm lòng của chị Thảo.

Nó bồi thêm một câu:

- Phải chi bà chị ở nhà giống như chị Thảo thì tốt quá rồi.

Thảo liếc thằng Minh:

- Đừng nịnh hoài nha Minh.

- Nhưng mà chị thích …

Cả hai đều cười to. Sau đó mọi người dọn dẹp rồi ngồi tám chuyện trên trời dưới đất. Không khí vô cùng ấm áp và vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Quyển 1 Vương Miện Tận Thế Và Những Kẻ Báo Thù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook