[Quyển 2] Hệ Thống Cửu Vỹ 009: Phản Diện Là Của Ta
Chương 45: Thái tử long tộc cần ta công lược (13)
Nhi Nguyễn
27/11/2024
Tích Dương không trầm tư quá lâu, hắn khẽ giọng nói với người trong lòng.
"Tịch Lai! Nàng tránh mặt một chút! ".
Nữ nhân hồ tộc khẽ liếc mắt nhìn xuống chỗ Trường Lạc đang đứng bên dưới, hơi mím môi, đem theo bộ dạng không đành lòng mà rời khỏi người Tích Dương. Trước khi chầm chậm rời đi, cô ta còn quay ra liếc xéo cô một cái.
Trường Lạc cũng là lười để ý tới thái độ của nữ chính. Dù sao so với một con hồ yêu linh lực tầm thường như vậy thì tên nam chính chó điên còn khó đối phó hơn nhiều.
Giọng nói khàn khàn của Tích Dương vang lên, làm cho cô hơi giật mình ngẩng đầu chú ý đến hắn.
" Thần nữ Phượng tộc! Cô che giấu thân phận cũng giỏi đấy!".
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, khuôn mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm gì. Lạnh nhạt đáp lại.
" Ta vốn không có che giấu. Ai ai cũng biết thân phận thần nữ Phượng tộc của ta. Chỉ có ngươi... ".
Cô im lặng không nói. Lại dậy lên hứng thú trong lòng Tích Dương. Phải biết trước nay luôn là nữ nhân trong cả cái lục tục này đều phục tùng hắn. Chưa có nữ nhân nào dám mạnh miệng phản bác lại hắn.
Nữ nhân trước mặt này...thật đặc biệt!
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, ngay giây sau liền đưa tay ra dùng lực một luồng khói màu đen ngay tức khắc kéo cô về phía hắn.
Trường Lạc có chút giật mình, nhưng không quá lâu. Lúc bình thường trở lại phát hiện chính mình đã ngồi ở trên người hắn. Cô hơi nhíu mày, vùng ra khỏi tên này. Nhưng nào có dễ như vậy. Không biết hắn dùng tà thuật gì có thể trói chặt cô lại, khiến cho cô bị bao vây bởi một làn khói đen mà không thể nhúc nhích.
Cô muốn chửi người.
" Hệ thống, mi giết hắn thay ta đi! ".
Hệ thống: [Kí chủ, cái này...cô hơi làm khó ta rồi! Giết nam nữ chính là điều không thể. Nếu không muốn thế giới này sụp đổ. Trừ khi, hắn tự kết liễu mình. Hoặc là chờ Kỳ Ngộ của cô tới. Để hắn giết nam chính! ].
Lời của hệ thống nói ra, cùng lúc bàn tay của Tích Dương từng ngón đưa lên khuôn mặt mềm mại của cô, từ từ vuốt ve. Cô không nhịn nữa, bèn cúi xuống cắn cho hắn một phát vào tay. Có thể do linh lực trong cơ thể cô chảy dòng máu phượng hoàng, sức lực cắn xuống làm cho bàn tay hắn chảy máu, rất nhanh máu ứ lại tạo thành một vết cắn rõ ràng trên mu bàn tay.
Hắn khẽ rít lên một tiếng. Không những không cảm thấy tức giận mà ngược lại bật cười thành tiếng. Hắn bị điên chăng?
" Có bệnh! ". Trường Lạc không nhịn được cất tiếng.
Tích Dương cười khẩy, nhìn ánh mắt chán ghét của cô dành cho hắn, trong chớp mắt hắn cúi xuống ghé sát môi cô, gần như sắp hôn. Là đang muốn dọa cô.
Trường Lạc chẳng những không sợ, ngược lại hai mắt mở to trừng hắn. Khiến cho hắn hơi cau mày khó hiểu. Ngay giây sau cô đã dùng lửa phượng hoàng tự tay thoát khỏi yêu lực của hắn. Rất nhanh rời khỏi người hắn.
Thấy cô thoát ra được, Tích Dương khá kinh ngạc. Xong lại cười tươi rói. Nụ cười có chút kinh dị. Khiến cho cô thầm cảm thán. Đúng là thiết lập nam chính không bình thường. Là thần kinh thì có.
Đúng lúc này từ ngoài cửa có mấy con tiểu yêu nhỏ canh cửa bị ai đó đánh bay vào trong điện, nằm la liệt trên mặt đất.
Từ ngoài cửa điện xuất hiện thân ảnh nam nhân một thân trường bào màu xanh lam, tay cầm kiếm ngọc, khí độ hiên ngang. Cùng với hai người một nam lang yêu một nữ miêu yêu phía sau lưng.
Bọn họ tới rồi!
"Kỳ Ngộ! ". Cô quay đầu, vui mừng khẽ lên tiếng.
Sắc mặt Tích Dương thì lại cực kì không tốt. Hắn đen mặt, lúc đầu là nở một nụ cười sau đó là siết chặt tay kêu tên Kỳ Ngộ.
"Kỳ..Ngộ..! Ngươi vậy mà còn có thể hồi phục ".
Kỳ Ngộ lạnh lùng liếc mắt một cái, giọng nói băng lãnh. " Ta tất nhiên phải hồi phục, mới có thể tới tính sổ với ngươi! ".
"Cũng tốt! Vậy hôm nay ta và ngươi..chỉ có thể có một người sống!".
Vừa dứt lời Trường Lạc đã lùi sang một bên, để dành đại điện nơi sắp diễn ra trận chiến lớn giữa nam chính tà đạo và nam phản diện cao lãnh. Ai sẽ thắng đây? Nhưng dù cho có thế nào thì cô cũng tuyệt đối không để cho tên nam chính kia làm nam nhân của cô bị thương được! Dù sao cũng là cô nuôi mãi mới được phu quân khỏe mạnh hồi phục như vậy!
Tích Dương và Kỳ Ngộ đánh đến hơn nửa ngày, cả hai bên đều đã hao hụt linh lực không ít. Lúc này dường như cả hai bên đều đã kiệt sức. Đúng là đối thủ ngang tài ngang sức của nhau.
Chờ lúc Kỳ Ngộ lơ là phòng bị, bắt thấy Tích Dương định âm thầm ở một bên đánh lén, Trường Lạc dưới góc độ nào đó đã kịp thời nhận ra ý đồ của hắn, cô nhanh chóng chắn ở trước mặt Kỳ Ngộ định dùng lực hỏa tiễn đánh ra. Nào ngờ mục đích của Tích Dương vốn không phải là đánh Kỳ Ngộ. Hắn thấy cô chạy ra, khóe môi liền kéo lên, đem yêu lực kéo cô lại ôm ở một bên. Trước những con mắt của ba người Kỳ Ngộ, Bạch Lang và Tinh Tuệ.
Kỳ Ngộ một tay dựng kiếm, một tay ôm ngực quát lớn. " Thả nàng ấy ra!".
Tích Dương gợn đòn không sợ chết mà cười tươi nói: " Ta cứ không thả đấy! ".
Nói rồi hắn liền đem theo cô cùng biến mất tại chỗ. Kỳ Ngộ nhíu chặt mày. Cố gắng gượng dậy. Hắn nhất định phải cứu bằng được cô! Hắn vẫn còn nhiều điều chưa kịp nói với cô. Dù sao cũng phải nhanh chóng tìm được vị trí của tên khốn đó.
"Tịch Lai! Nàng tránh mặt một chút! ".
Nữ nhân hồ tộc khẽ liếc mắt nhìn xuống chỗ Trường Lạc đang đứng bên dưới, hơi mím môi, đem theo bộ dạng không đành lòng mà rời khỏi người Tích Dương. Trước khi chầm chậm rời đi, cô ta còn quay ra liếc xéo cô một cái.
Trường Lạc cũng là lười để ý tới thái độ của nữ chính. Dù sao so với một con hồ yêu linh lực tầm thường như vậy thì tên nam chính chó điên còn khó đối phó hơn nhiều.
Giọng nói khàn khàn của Tích Dương vang lên, làm cho cô hơi giật mình ngẩng đầu chú ý đến hắn.
" Thần nữ Phượng tộc! Cô che giấu thân phận cũng giỏi đấy!".
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, khuôn mặt không để lộ bất kỳ biểu cảm gì. Lạnh nhạt đáp lại.
" Ta vốn không có che giấu. Ai ai cũng biết thân phận thần nữ Phượng tộc của ta. Chỉ có ngươi... ".
Cô im lặng không nói. Lại dậy lên hứng thú trong lòng Tích Dương. Phải biết trước nay luôn là nữ nhân trong cả cái lục tục này đều phục tùng hắn. Chưa có nữ nhân nào dám mạnh miệng phản bác lại hắn.
Nữ nhân trước mặt này...thật đặc biệt!
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, ngay giây sau liền đưa tay ra dùng lực một luồng khói màu đen ngay tức khắc kéo cô về phía hắn.
Trường Lạc có chút giật mình, nhưng không quá lâu. Lúc bình thường trở lại phát hiện chính mình đã ngồi ở trên người hắn. Cô hơi nhíu mày, vùng ra khỏi tên này. Nhưng nào có dễ như vậy. Không biết hắn dùng tà thuật gì có thể trói chặt cô lại, khiến cho cô bị bao vây bởi một làn khói đen mà không thể nhúc nhích.
Cô muốn chửi người.
" Hệ thống, mi giết hắn thay ta đi! ".
Hệ thống: [Kí chủ, cái này...cô hơi làm khó ta rồi! Giết nam nữ chính là điều không thể. Nếu không muốn thế giới này sụp đổ. Trừ khi, hắn tự kết liễu mình. Hoặc là chờ Kỳ Ngộ của cô tới. Để hắn giết nam chính! ].
Lời của hệ thống nói ra, cùng lúc bàn tay của Tích Dương từng ngón đưa lên khuôn mặt mềm mại của cô, từ từ vuốt ve. Cô không nhịn nữa, bèn cúi xuống cắn cho hắn một phát vào tay. Có thể do linh lực trong cơ thể cô chảy dòng máu phượng hoàng, sức lực cắn xuống làm cho bàn tay hắn chảy máu, rất nhanh máu ứ lại tạo thành một vết cắn rõ ràng trên mu bàn tay.
Hắn khẽ rít lên một tiếng. Không những không cảm thấy tức giận mà ngược lại bật cười thành tiếng. Hắn bị điên chăng?
" Có bệnh! ". Trường Lạc không nhịn được cất tiếng.
Tích Dương cười khẩy, nhìn ánh mắt chán ghét của cô dành cho hắn, trong chớp mắt hắn cúi xuống ghé sát môi cô, gần như sắp hôn. Là đang muốn dọa cô.
Trường Lạc chẳng những không sợ, ngược lại hai mắt mở to trừng hắn. Khiến cho hắn hơi cau mày khó hiểu. Ngay giây sau cô đã dùng lửa phượng hoàng tự tay thoát khỏi yêu lực của hắn. Rất nhanh rời khỏi người hắn.
Thấy cô thoát ra được, Tích Dương khá kinh ngạc. Xong lại cười tươi rói. Nụ cười có chút kinh dị. Khiến cho cô thầm cảm thán. Đúng là thiết lập nam chính không bình thường. Là thần kinh thì có.
Đúng lúc này từ ngoài cửa có mấy con tiểu yêu nhỏ canh cửa bị ai đó đánh bay vào trong điện, nằm la liệt trên mặt đất.
Từ ngoài cửa điện xuất hiện thân ảnh nam nhân một thân trường bào màu xanh lam, tay cầm kiếm ngọc, khí độ hiên ngang. Cùng với hai người một nam lang yêu một nữ miêu yêu phía sau lưng.
Bọn họ tới rồi!
"Kỳ Ngộ! ". Cô quay đầu, vui mừng khẽ lên tiếng.
Sắc mặt Tích Dương thì lại cực kì không tốt. Hắn đen mặt, lúc đầu là nở một nụ cười sau đó là siết chặt tay kêu tên Kỳ Ngộ.
"Kỳ..Ngộ..! Ngươi vậy mà còn có thể hồi phục ".
Kỳ Ngộ lạnh lùng liếc mắt một cái, giọng nói băng lãnh. " Ta tất nhiên phải hồi phục, mới có thể tới tính sổ với ngươi! ".
"Cũng tốt! Vậy hôm nay ta và ngươi..chỉ có thể có một người sống!".
Vừa dứt lời Trường Lạc đã lùi sang một bên, để dành đại điện nơi sắp diễn ra trận chiến lớn giữa nam chính tà đạo và nam phản diện cao lãnh. Ai sẽ thắng đây? Nhưng dù cho có thế nào thì cô cũng tuyệt đối không để cho tên nam chính kia làm nam nhân của cô bị thương được! Dù sao cũng là cô nuôi mãi mới được phu quân khỏe mạnh hồi phục như vậy!
Tích Dương và Kỳ Ngộ đánh đến hơn nửa ngày, cả hai bên đều đã hao hụt linh lực không ít. Lúc này dường như cả hai bên đều đã kiệt sức. Đúng là đối thủ ngang tài ngang sức của nhau.
Chờ lúc Kỳ Ngộ lơ là phòng bị, bắt thấy Tích Dương định âm thầm ở một bên đánh lén, Trường Lạc dưới góc độ nào đó đã kịp thời nhận ra ý đồ của hắn, cô nhanh chóng chắn ở trước mặt Kỳ Ngộ định dùng lực hỏa tiễn đánh ra. Nào ngờ mục đích của Tích Dương vốn không phải là đánh Kỳ Ngộ. Hắn thấy cô chạy ra, khóe môi liền kéo lên, đem yêu lực kéo cô lại ôm ở một bên. Trước những con mắt của ba người Kỳ Ngộ, Bạch Lang và Tinh Tuệ.
Kỳ Ngộ một tay dựng kiếm, một tay ôm ngực quát lớn. " Thả nàng ấy ra!".
Tích Dương gợn đòn không sợ chết mà cười tươi nói: " Ta cứ không thả đấy! ".
Nói rồi hắn liền đem theo cô cùng biến mất tại chỗ. Kỳ Ngộ nhíu chặt mày. Cố gắng gượng dậy. Hắn nhất định phải cứu bằng được cô! Hắn vẫn còn nhiều điều chưa kịp nói với cô. Dù sao cũng phải nhanh chóng tìm được vị trí của tên khốn đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.