[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
Chương 56: Chúng ta bắt đầu lại từ đầu
Tranh Ca
13/10/2024
Lúc Niệm Ức bế Tô Đình xuống thì trời đã khuya. (1
Dường như Tô Đình rất mệt, cả người nhìn qua uể oải thiếu sức sống, đang yếu ớt tựa đầu vào vai người đàn ông.
Có người hầu chưa kịp cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy gương mặt mỹ nhân yếu đuối kia, không kịp phòng ngừa mà thất thần, đến khi bị ánh mắt lạnh băng của Niệm Ức nhìn chằm chằm, người hầu mới hốt hoảng cúi đầu xuống.
Đồng thời trong lòng cũng âm thầm quyết định sau này phải đối xử thật tốt với người phụ nữ này.
Niệm Ức từng bước bế người đến bàn ăn đã được hâm nóng không biết bao nhiêu lần trước đó.
Người trong lòng hắn đã đói đến mức một ngón tay cũng không muốn động, một cánh tay trắng ngần tùy ý rũ xuống, trên đó còn có... vài vết tích kì lạ, làm người khác nhìn vào đều suy nghĩ mơ màng.
Gương mặt Niệm Ức trầm xuống, nhìn lướt qua người hầu, thấy không ai nhìn thấy thì mới hòa hoãn một chút, nhưng vẫn đem tay cô ôm vào, che chắn kĩ càng.
Tô Đình cũng mặc kệ động tác của Niệm Ức, lúc này cô đang tự hoài nghi chính mình.
Cô... cô vậy mà lại làm loại chuyện này với người vừa mới gặp.
Người mới gặp lần đầu tiên!!!
Tô Đình khép mặt lại, một bộ chết không còn gì luyến tiếc.
Người đàn ông đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt này của cô, vòng tay ôm người càng siết chặt hơn nữa, trực tiếp để người ngồi vào lòng hắn, bưng một chén cháo lên cẩn thận đút cho người đó ăn.
Tô Đình nhìn muỗng cháo trước mặt, thầm cắn răng, được rồi, đã đến nước này rồi, cô suy nghĩ nhiều cũng chẳng làm được gì, chi bằng lấp đầy cái bụng đói này trước đã.
Thế là Tô Đình ngoan ngoãn ăn từng muỗng từng muỗng.
Cả người Niệm Ức đều viết đầy hai từ 'Thõa mãn', nhếch khóe môi, chậm rãi đút cho con mèo nhỏ trong lòng hắn ăn.
Từ khi xuống lầu đến bây giờ, một chữ hai người cũng chưa nói qua, nhưng những người hầu xung quanh đều không cảm thấy bất kì sự lúng túng nào, ngược lại còn hài hòa đến lạ.
Ăn đến chén chào thứ hai, Tô Đình cuối cùng cũng có sức sống một chút, cô vươn tay bám vào vai người đàn ông, muốn đứng lên.
Niệm Ức cũng dễ dàng cho cô đứng.
Nhưng Tô Đình đánh giá nhầm cơ thể của mình rồi, cô vừa đứng dậy đã run chân, một lần nữa, ngã ngồi vào lòng người đàn ông.
Tô Đình: "Xin... xin lỗi."
Niệm Ức nở nụ cười, một lần nữa ôm người vào lòng, nheo mắt: "Ngày mai đi đăng kí kết hôn?"
Lời này vừa nói ra không chỉ Tô Đình, những người hầu đang cố gắng giảm sự tồn tại của mình cũng bất ngờ đến mức quên cả hô hấp.
Niệm gia của bọn họ, có phải... hơi gấp rồi không?
Tô Đình ngơ ngẩn nhìn người đang ôm mình, dưới ánh đèn, người đàn ông mang gương mặt bá đạo nhưng ánh mắt lại chân thành dịu dàng nói với cô, muốn cô trở thành nửa kia của hắn.
[Em ấy không muốn kết hôn sao? Có phải là hơi nhanh không? Không được, không muốn cũng phải muốn!]
Lời nói bất ngờ vang lên trong đầu cô, Tô Đình lại nghe được nội tâm của Niệm Ức.
Đến lúc này rồi, cô vẫn có thể bỏ thời gian ra để suy nghĩ, chẳng lẽ, những lúc làm chuyện kia cô mới không nghe được nội tâm của hắn?
Thấy Tô Đình mãi không trả lời, Niệm Ức không nhịn được, nâng cằm cô lên, gương mặt tuấn tú áp sát lại, cánh môi như có như không chạm vào môi cô: "Đã lấy đi sự trong sạch của tôi, lại không muốn chịu trách nhiệm?" (3
Giọng nói không hiếu sao lại chứa đựng tia ai oán.
(Khó khăn lắm mới tìm được em, đường nào lại để em chạy.]
Tô Đình lấy lại tinh thần, dù tính tình cô có dễ chịu đi chăng nữa, cũng không nhịn được oán lại: "Rõ ràng là anh...
tôi còn chưa nói gì, sao anh... sao anh lại không nói lý như vậy!"
Cô từ trước đến này đều chưa từng nói lắp nhiều như thế, tất cả đều tại người đàn ông này.
"Tính cách, công việc, gia đình của anh, một cái tôi cũng chưa biết, làm sao có thể kết hôn?"
"Tất cả em đều đã từng biết..."
Tô Đình còn đang muốn nói thêm thì người đàn ông đã nói một câu như vậy.
Không hiếu sao, trái tim cô lại nhói một cái, đầu cũng vì câu nói cùng biểu cảm của hăn làm cho đau đớn.
Niệm Ức thấy cô như vậy, lập tức để đầu cô tựa lên vai mình: "Ngoan, không cần nhớ, chúng ta bắt đầu lại từ
dลิ่น."
[Không nhớ cũng được, nhưng em phải yêu tôi.] (3)
Trong cơn đau đớn, Tô Đình nghe được lời này, không biết nên đau lòng hay tức giận nữa.
Người này... sao lại không nói lý như vậy chứ?
Nhưng cô một chút cũng không tức giận, chỉ có sự bất đắc dĩ đối với người này mà thôi.
Dường như Tô Đình rất mệt, cả người nhìn qua uể oải thiếu sức sống, đang yếu ớt tựa đầu vào vai người đàn ông.
Có người hầu chưa kịp cúi đầu xuống, vừa vặn nhìn thấy gương mặt mỹ nhân yếu đuối kia, không kịp phòng ngừa mà thất thần, đến khi bị ánh mắt lạnh băng của Niệm Ức nhìn chằm chằm, người hầu mới hốt hoảng cúi đầu xuống.
Đồng thời trong lòng cũng âm thầm quyết định sau này phải đối xử thật tốt với người phụ nữ này.
Niệm Ức từng bước bế người đến bàn ăn đã được hâm nóng không biết bao nhiêu lần trước đó.
Người trong lòng hắn đã đói đến mức một ngón tay cũng không muốn động, một cánh tay trắng ngần tùy ý rũ xuống, trên đó còn có... vài vết tích kì lạ, làm người khác nhìn vào đều suy nghĩ mơ màng.
Gương mặt Niệm Ức trầm xuống, nhìn lướt qua người hầu, thấy không ai nhìn thấy thì mới hòa hoãn một chút, nhưng vẫn đem tay cô ôm vào, che chắn kĩ càng.
Tô Đình cũng mặc kệ động tác của Niệm Ức, lúc này cô đang tự hoài nghi chính mình.
Cô... cô vậy mà lại làm loại chuyện này với người vừa mới gặp.
Người mới gặp lần đầu tiên!!!
Tô Đình khép mặt lại, một bộ chết không còn gì luyến tiếc.
Người đàn ông đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt này của cô, vòng tay ôm người càng siết chặt hơn nữa, trực tiếp để người ngồi vào lòng hắn, bưng một chén cháo lên cẩn thận đút cho người đó ăn.
Tô Đình nhìn muỗng cháo trước mặt, thầm cắn răng, được rồi, đã đến nước này rồi, cô suy nghĩ nhiều cũng chẳng làm được gì, chi bằng lấp đầy cái bụng đói này trước đã.
Thế là Tô Đình ngoan ngoãn ăn từng muỗng từng muỗng.
Cả người Niệm Ức đều viết đầy hai từ 'Thõa mãn', nhếch khóe môi, chậm rãi đút cho con mèo nhỏ trong lòng hắn ăn.
Từ khi xuống lầu đến bây giờ, một chữ hai người cũng chưa nói qua, nhưng những người hầu xung quanh đều không cảm thấy bất kì sự lúng túng nào, ngược lại còn hài hòa đến lạ.
Ăn đến chén chào thứ hai, Tô Đình cuối cùng cũng có sức sống một chút, cô vươn tay bám vào vai người đàn ông, muốn đứng lên.
Niệm Ức cũng dễ dàng cho cô đứng.
Nhưng Tô Đình đánh giá nhầm cơ thể của mình rồi, cô vừa đứng dậy đã run chân, một lần nữa, ngã ngồi vào lòng người đàn ông.
Tô Đình: "Xin... xin lỗi."
Niệm Ức nở nụ cười, một lần nữa ôm người vào lòng, nheo mắt: "Ngày mai đi đăng kí kết hôn?"
Lời này vừa nói ra không chỉ Tô Đình, những người hầu đang cố gắng giảm sự tồn tại của mình cũng bất ngờ đến mức quên cả hô hấp.
Niệm gia của bọn họ, có phải... hơi gấp rồi không?
Tô Đình ngơ ngẩn nhìn người đang ôm mình, dưới ánh đèn, người đàn ông mang gương mặt bá đạo nhưng ánh mắt lại chân thành dịu dàng nói với cô, muốn cô trở thành nửa kia của hắn.
[Em ấy không muốn kết hôn sao? Có phải là hơi nhanh không? Không được, không muốn cũng phải muốn!]
Lời nói bất ngờ vang lên trong đầu cô, Tô Đình lại nghe được nội tâm của Niệm Ức.
Đến lúc này rồi, cô vẫn có thể bỏ thời gian ra để suy nghĩ, chẳng lẽ, những lúc làm chuyện kia cô mới không nghe được nội tâm của hắn?
Thấy Tô Đình mãi không trả lời, Niệm Ức không nhịn được, nâng cằm cô lên, gương mặt tuấn tú áp sát lại, cánh môi như có như không chạm vào môi cô: "Đã lấy đi sự trong sạch của tôi, lại không muốn chịu trách nhiệm?" (3
Giọng nói không hiếu sao lại chứa đựng tia ai oán.
(Khó khăn lắm mới tìm được em, đường nào lại để em chạy.]
Tô Đình lấy lại tinh thần, dù tính tình cô có dễ chịu đi chăng nữa, cũng không nhịn được oán lại: "Rõ ràng là anh...
tôi còn chưa nói gì, sao anh... sao anh lại không nói lý như vậy!"
Cô từ trước đến này đều chưa từng nói lắp nhiều như thế, tất cả đều tại người đàn ông này.
"Tính cách, công việc, gia đình của anh, một cái tôi cũng chưa biết, làm sao có thể kết hôn?"
"Tất cả em đều đã từng biết..."
Tô Đình còn đang muốn nói thêm thì người đàn ông đã nói một câu như vậy.
Không hiếu sao, trái tim cô lại nhói một cái, đầu cũng vì câu nói cùng biểu cảm của hăn làm cho đau đớn.
Niệm Ức thấy cô như vậy, lập tức để đầu cô tựa lên vai mình: "Ngoan, không cần nhớ, chúng ta bắt đầu lại từ
dลิ่น."
[Không nhớ cũng được, nhưng em phải yêu tôi.] (3)
Trong cơn đau đớn, Tô Đình nghe được lời này, không biết nên đau lòng hay tức giận nữa.
Người này... sao lại không nói lý như vậy chứ?
Nhưng cô một chút cũng không tức giận, chỉ có sự bất đắc dĩ đối với người này mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.