[Quyển 2] Xuyên Sách: Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện
Chương 57: Dần thích ứng
Tranh Ca
13/10/2024
Đợi cơn đau đi qua, Tô Đình mới thở dài nói: "Chúng ta nên tìm hiếu kĩ một chút, nếu không, một khi kết hôn, hối hận cũng không kịp."
(Con mẹ nó!)
Tô Đình giật mình, phát hiện người đàn ông hình như rất tức giận, cũng không biết từ nào làm hắn phải chửi bậy như vậy.
Niệm Ức tức quá hóa cười, gắn từng chữ: "Em sẽ hối hận sao?"
Hắn hỏi xong, cũng không đợi cô trả lời, đã bế người lên, tiếng ghế ma sát vô cùng chói tai.
Người hầu cũng không biết có chuyện gì, không phải vừa rồi còn tốt sao? Sao mới đó lại tức giận rồi?
Nhưng không ai dám hỏi ra miệng, chỉ âm thầm nhìn nhau, sau đó nhanh tay dọn dẹp bàn ăn chỉ với đi một chút cháo.
(Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
Vừa vào phòng, Tô Đình đã bị ép vào cửa, đầu bị bắt ngửa lên, bị ép phải thừa nhận nụ hôn như cuồng phong của
Niệm Ức. 3
Tô Đình cố gắng phản kháng, hai tay lại bị người đàn ông cầm lấy, đè lên trên.
Chân nhấc lên muốn đá, lại bị một đôi chân mạnh mẽ giữ lại.
Tô Đình như cá nằm trên thớt, bị ép thừa nhận lửa giận không biết từ đâu ra của người đàn ông này
Đôi môi bị hôn đến tê dại, đau đớn, lại nhìn người đàn ông cả người âm trầm trước mặt này, giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, khóc không thành tiếng.
Niệm Ức cảm nhận được vị mặn của nước mắt, sự tức giận của hắn như bị ấn nút tạm dừng, thay vào đó là sự hối hận cùng thương xót.
(Mày bị điên rồi, lại làm cho em ấy khóc!]
Nước mắt cứ đua nhau rơi xuống, từ khóc trong im lặng đến khóc thành tiếng.
Niệm Ức bị cảnh này làm cho hốt hoảng, vội bế người đến giường, ôm người lên đùi, vụng về dỗ dành: "Xin lỗi em, là tôi sai, lỗi của tôi, em đừng khóc, ngoan nín đi, đừng khóc nữa, được không?"
(Làm sao để em ấy bớt thương tâm bây giờ?)
Tô Đình đương nhiên nghe hết những câu này, nức nở nói: "Tôi... hức... sợ."
Cô thật sự rất sợ, cô không biết bản thân nên làm gì, cô cần có thời gian để tiếp nhận tất cả.
"Cho... hức... cho tôi thời gian được... hức... được không?" ®
Cô gái nhỏ trong lòng khóc đến lòng hắn mềm nhũn, lại yếu ớt nói với hắn rằng cô sợ, cô muốn có thời gian.
Cái gì không gấp không chờ được, cái gì sợ cô chạy, cái gì tức giận đều lui vào một góc hết, giờ đây hắn chỉ muốn cô không khóc nữa mà thôi.
"Được, trừ chia cách nhau, em nói gì tôi cũng đồng ý, đừng khóc nữa nhé?"
[Ngày mai cho người chuyển đồ của em ấy qua đây, lại lấy thêm sổ hộ khẩu, đợi em ấy đồng ý rồi đi đăng kí kết hôn vậy.]
Vừa rồi trải qua chuyện kia, lại khóc một trân như vậy, Tô Đình liền an an ổn ổn ngủ trong lòng Niệm Ức.
Trước khi ngủ, cô khẽ lẩm bẩm: "Anh không được trộm sổ hộ khẩu."
Niệm Ức khựng lại, im lặng nhìn cô gái trong lòng một lúc lâu, xác định cô không nói gì nữa, lại nhẹ nhàng để người nằm xuống, đưa tay lau đi những vệt nước mắt chưa khô trên mặt cô, sau đó cũng nằm xuống, lấy một tư thế chiếm hữu ôm người vào lòng.
Chuẩn bị xong tất cả, hắn mới khẽ nỉ non: "Đình Đình, tìm được em rồi, có chết cũng sẽ không để im rời đi nữa."
Tô Đình hoàn toàn không biết có người nhìn ngắm mình suốt cả một đêm, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay người đàn ông, thi thoảng cái đầu nhỏ sẽ vùi vào lòng hắn, khẽ cọ cọ.
Đôi mắt Niệm Ức ngày càng sâu, ôm người ngày càng chặt, nhịn không được lại hôn khắp mặt cô một lượt, nụ hôn vừa ẩn nhẫn vừa si mê.
Chớp mắt, Tô Đình đã ở đây được một tháng rồi.
Tất cả đồ đạc của cô đều được chuyển về đây, ngay cả... sổ hộ khẩu.
Ngoại trừ mỗi lần ra ngoài đều phải có người đi theo và mỗi đêm đều bị người đàn ông kia lặn lộn thì Tô Đình khá hài lòng với cuộc sống này. D
Người hầu trong biệt thự đều đối với cô vô cùng cung kính, chế độ phục vụ có thể nói là đáng giá năm sao.
Tô Đình mỗi ngày đều sẽ ra vườn hoa, vẽ bản thiết kế cho Thường Đình, hôm nay cũng vậy, cô không cần đến trụ sở nhưng việc thiết kế không thể để đó không làm.
Có lẽ ở đây không khí tốt, nguồn ý tưởng của Tô Đình cứ như vậy tuôn ra, không hề có cái gì gọi là bí ý tưởng.
Lúc này, Tô Đình đã vẽ xong đường nét cuối cùng cho bản thiết kế, đặt bút xuống, thất thần nhìn ra xa xăm.
Cô đã ở đây được một tháng, cũng đã dần tiếp nhận được hắn, dù Niệm Ức không nói gì, nhưng mỗi lúc cùng hắn triền miên, cô đều sẽ cảm nhận được sự gấp gáp cùng lo được lo mất của hắn.
Nhưng cô... vẫn luôn ngập ngừng, không phải vì cô không muốn gả cho hắn, mà bởi vì những ký ức mơ hồ kia.
Cô không muốn cứ mơ mơ hồ hồ như vậy đến với hắn, như vậy đối với hắn... một chút cũng không công bằng.
Bồng nhiên, một vòng tay ấm áp ôm lấy cô từ phía sau, Tô Đình bị nhấc lên, sau đó ngồi vào lòng một người.
Niệm Ức lười biếng chôn đầu bên cổ cô, trầm thấp hỏi: "Thất thần gì vậy?"
Tô Đình sớm đã quen với hành động bất ngờ của người này, cũng quen thuộc... thậm chí thích mùi hương thuộc về hắn.
Cô tự nhiên dựa vào lòng hắn, thật sự đáp: "Nghĩ về anh.
(Con mẹ nó!)
Tô Đình giật mình, phát hiện người đàn ông hình như rất tức giận, cũng không biết từ nào làm hắn phải chửi bậy như vậy.
Niệm Ức tức quá hóa cười, gắn từng chữ: "Em sẽ hối hận sao?"
Hắn hỏi xong, cũng không đợi cô trả lời, đã bế người lên, tiếng ghế ma sát vô cùng chói tai.
Người hầu cũng không biết có chuyện gì, không phải vừa rồi còn tốt sao? Sao mới đó lại tức giận rồi?
Nhưng không ai dám hỏi ra miệng, chỉ âm thầm nhìn nhau, sau đó nhanh tay dọn dẹp bàn ăn chỉ với đi một chút cháo.
(Tranh Ca chỉ đăng truyện tại NovelToon và MangaToon, mọi trang web khác đều là reup!]
Vừa vào phòng, Tô Đình đã bị ép vào cửa, đầu bị bắt ngửa lên, bị ép phải thừa nhận nụ hôn như cuồng phong của
Niệm Ức. 3
Tô Đình cố gắng phản kháng, hai tay lại bị người đàn ông cầm lấy, đè lên trên.
Chân nhấc lên muốn đá, lại bị một đôi chân mạnh mẽ giữ lại.
Tô Đình như cá nằm trên thớt, bị ép thừa nhận lửa giận không biết từ đâu ra của người đàn ông này
Đôi môi bị hôn đến tê dại, đau đớn, lại nhìn người đàn ông cả người âm trầm trước mặt này, giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, khóc không thành tiếng.
Niệm Ức cảm nhận được vị mặn của nước mắt, sự tức giận của hắn như bị ấn nút tạm dừng, thay vào đó là sự hối hận cùng thương xót.
(Mày bị điên rồi, lại làm cho em ấy khóc!]
Nước mắt cứ đua nhau rơi xuống, từ khóc trong im lặng đến khóc thành tiếng.
Niệm Ức bị cảnh này làm cho hốt hoảng, vội bế người đến giường, ôm người lên đùi, vụng về dỗ dành: "Xin lỗi em, là tôi sai, lỗi của tôi, em đừng khóc, ngoan nín đi, đừng khóc nữa, được không?"
(Làm sao để em ấy bớt thương tâm bây giờ?)
Tô Đình đương nhiên nghe hết những câu này, nức nở nói: "Tôi... hức... sợ."
Cô thật sự rất sợ, cô không biết bản thân nên làm gì, cô cần có thời gian để tiếp nhận tất cả.
"Cho... hức... cho tôi thời gian được... hức... được không?" ®
Cô gái nhỏ trong lòng khóc đến lòng hắn mềm nhũn, lại yếu ớt nói với hắn rằng cô sợ, cô muốn có thời gian.
Cái gì không gấp không chờ được, cái gì sợ cô chạy, cái gì tức giận đều lui vào một góc hết, giờ đây hắn chỉ muốn cô không khóc nữa mà thôi.
"Được, trừ chia cách nhau, em nói gì tôi cũng đồng ý, đừng khóc nữa nhé?"
[Ngày mai cho người chuyển đồ của em ấy qua đây, lại lấy thêm sổ hộ khẩu, đợi em ấy đồng ý rồi đi đăng kí kết hôn vậy.]
Vừa rồi trải qua chuyện kia, lại khóc một trân như vậy, Tô Đình liền an an ổn ổn ngủ trong lòng Niệm Ức.
Trước khi ngủ, cô khẽ lẩm bẩm: "Anh không được trộm sổ hộ khẩu."
Niệm Ức khựng lại, im lặng nhìn cô gái trong lòng một lúc lâu, xác định cô không nói gì nữa, lại nhẹ nhàng để người nằm xuống, đưa tay lau đi những vệt nước mắt chưa khô trên mặt cô, sau đó cũng nằm xuống, lấy một tư thế chiếm hữu ôm người vào lòng.
Chuẩn bị xong tất cả, hắn mới khẽ nỉ non: "Đình Đình, tìm được em rồi, có chết cũng sẽ không để im rời đi nữa."
Tô Đình hoàn toàn không biết có người nhìn ngắm mình suốt cả một đêm, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay người đàn ông, thi thoảng cái đầu nhỏ sẽ vùi vào lòng hắn, khẽ cọ cọ.
Đôi mắt Niệm Ức ngày càng sâu, ôm người ngày càng chặt, nhịn không được lại hôn khắp mặt cô một lượt, nụ hôn vừa ẩn nhẫn vừa si mê.
Chớp mắt, Tô Đình đã ở đây được một tháng rồi.
Tất cả đồ đạc của cô đều được chuyển về đây, ngay cả... sổ hộ khẩu.
Ngoại trừ mỗi lần ra ngoài đều phải có người đi theo và mỗi đêm đều bị người đàn ông kia lặn lộn thì Tô Đình khá hài lòng với cuộc sống này. D
Người hầu trong biệt thự đều đối với cô vô cùng cung kính, chế độ phục vụ có thể nói là đáng giá năm sao.
Tô Đình mỗi ngày đều sẽ ra vườn hoa, vẽ bản thiết kế cho Thường Đình, hôm nay cũng vậy, cô không cần đến trụ sở nhưng việc thiết kế không thể để đó không làm.
Có lẽ ở đây không khí tốt, nguồn ý tưởng của Tô Đình cứ như vậy tuôn ra, không hề có cái gì gọi là bí ý tưởng.
Lúc này, Tô Đình đã vẽ xong đường nét cuối cùng cho bản thiết kế, đặt bút xuống, thất thần nhìn ra xa xăm.
Cô đã ở đây được một tháng, cũng đã dần tiếp nhận được hắn, dù Niệm Ức không nói gì, nhưng mỗi lúc cùng hắn triền miên, cô đều sẽ cảm nhận được sự gấp gáp cùng lo được lo mất của hắn.
Nhưng cô... vẫn luôn ngập ngừng, không phải vì cô không muốn gả cho hắn, mà bởi vì những ký ức mơ hồ kia.
Cô không muốn cứ mơ mơ hồ hồ như vậy đến với hắn, như vậy đối với hắn... một chút cũng không công bằng.
Bồng nhiên, một vòng tay ấm áp ôm lấy cô từ phía sau, Tô Đình bị nhấc lên, sau đó ngồi vào lòng một người.
Niệm Ức lười biếng chôn đầu bên cổ cô, trầm thấp hỏi: "Thất thần gì vậy?"
Tô Đình sớm đã quen với hành động bất ngờ của người này, cũng quen thuộc... thậm chí thích mùi hương thuộc về hắn.
Cô tự nhiên dựa vào lòng hắn, thật sự đáp: "Nghĩ về anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.