Chương 17: Tập kích Tề doanh
Tam Giới Đại Sư
09/12/2016
Nếu bên phía quân
Tần cần có lí do để khởi chiến, thì Tần Lôi sẽ cho họ lí do: điện hạ
trên đường về nước bị quân Bách Thắng tấn công. Không có lí do nào tốt
hơn cái lý do này.
Với sự thuần thục của đội trinh sát, Tần Lôi biết rằng có hai doanh trại của quân Bách Thắng đang đóng ở hai bên của Ứng Châu, cho dù bên trong ngoài thành có bạo loạn kịch liệt đến cỡ nào cũng không tham chiến. Căn cứ theo thám báo đã cử đi từ trước về báo, bên trong thành có ít nhất là ba nhóm người không rõ lai lịch đang chờ họ. Đây chính là nguyên nhân mà trước đó Tần Lôi cứ lề mề. Hắn muốn dành cho kẻ địch trọn vẹn thời gian, lựa chọn địa điểm đánh lén tốt nhất. Ứng Châu đang trong cảnh loạn lạc chắc chắn là phù hợp yêu cầu, nên chọn ở đây có thể phủi tay một cách dễ dàng.
Lúc Tần Lôi tỉnh lại, trời vẫn còn đầy sao . Hắn cởi trường bào, bỏ sáu cái túi đựng toàn mạt sắt xuống. Sáu cái túi có tổng cộng là chín cân. Từ khi hồi phục được cơ bản, hắn vẫn luôn mang theo mình.
(*: nguyên gốc là mười tám cân, nhưng đơn vị cân của ng Hoa chỉ bằng 1/2kg của mình nên Ngọc Nhi đổi thành 9 cân luôn nhé. )
Hắn mở cái bao lớn mang theo bên mình, lấy ra một túi vải bố, sau đó đặt lần lượt những thứ đựng bên trong ra trước mặt. Một thứ cảm giác quen thuộc tái hiện. Ở kiếp trước trước khi nhận nhiệm vụ hắn đều có cảm giác đặc biệt như vậy.
Trước tiên Tần Lôi mặc một bộ giáp sát người. Bộ này là một bộ giáp nhẹ tạo cảm giác thoải mái do làm từ sợi vàng đen, sợi tơ tằm cùng với sợi tuyết trộn lẫn với nhau, dao chém không rách. Bộ giáp này Trầm Lạc tặng cho hắn. thứ khuyết điểm duy nhất của nó là tính thoáng khi không tốt, vào mùa hè nếu mặc trong thời gian dài sẽ bị nổi rôm sảy.
Sau đó hắn khoác lên một bộ chiến phục màu đen cực kỳ quái dị của thời đại này, đi đôi giày da lại cắm thêm hai thanh đoản kiếm vào trong đó. Hắn đeo một bộ nỏ vào bên cánh tay trái, tiếp theo thắt một cái đai lưng da trâu rộng bảnlại. Sau đó cái túi phi đao, túi thuốc nổ cùng với năm sáu cái túi khác lại thêm hai thanh tay nỏ có tính chất đặc biệt vào dây lưng. Cuối cùng đeo thanh Khai Sơn đao ở sau lưng. Tổng trọng lượng trang bị toàn thân là chín cân, vừa ngang bằng với trọng lượng đồ cởi xuống.
Tần Lôi vén lều lên bước nhanh ra phía ngoài, Trầm Thanh thay thế trọng trách cho Thiết Ưng lặng lẽ đi theo. Khuôn mặt thanh tú của gã hơi căng thẳng. Trên bãi đất trống ngoài doanh trại , các đầu bếp đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Trong mấy cái bát lớn là món cháo thịt đang được nấu, tỏa ra mùi hương mê người.
Tần Lôi gật đầu, Trầm Thanh rút chiếc kèn ở bên hông giơ lên miệng thổi. Tiếng kèn thê lương vang lên trên vùng đồng quê trống trải. Các đội viên đã quen với việc bị kèn lệnh điều khiển, gần như đồng thời tỉnh dậy, một lát sau trang phục chỉnh tề, tập trung ở trước mặt Tần Lôi. Trong bóng tối, ba trăm ánh mắt cùng nhau nhìn chăm chú vào vị thủ lĩnh của họ: Tần Lôi, người dạy dỗ họ, cổ vũ họ, quan tâm họ.
Tần Lôi nói hết sức nhẹ nhàng:
- Ăn sáng.
Đám đội viên lặng lẽ tản ra tìm vị trí của mình. Tiểu đội trưởng múc một tô cháo thịt đầy cho mỗi người, Tần Lôi cũng không ngoại lệ.
Chừng nửa tiếng, sau khi tướng sĩ đã no nê lập tức lại xếp thành hàng. Tới lúc này, bọn họ phát hiện Tần Lôi đã thay đổi, vẻ tao nhã ung dung thường ngày được thay thế bằng một thứ uy thế rất khó diễn tả, phảng phất như một con sói đầu đàn lạnh lùng nhìn chăm chú vào đàn con, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị dẫn dắt bọn họ tiến về phía con mồi, hoặc là chuẩn bị một trận chiến sống còn với kẻ địch hùng mạnh.
Sau khi đối diện một lúc, Tần Lôi tháo mũ giáp xuống kẹp vào khuỷu tay, khiến cho mái tóc dài hơi lay động trong gió đêm. Hắn nói lớn:
- Các binh sĩ của ta!
Tất cả đội viên đưa nắm tay phải đấm nhẹ lên ngực trái đều tăm tắp, có một loại mị lực thu hút hồn phách người khác.
- Chúng ta đã từng không có gì cả. Bây giờ chúng ta có ba trăm huynh đệ sinh tử. ngày mai chúng ta vẫn còn có những huynh đệ này.
Chúng ta đều còn trẻ, chúng ta đều mong ước được chinh chiến vì tổ quốc, mong ước được lập công dựng nghiệp, mong ước được lưu danh muôn đời, có đúng không?
- Đúng!
Câu trả lời của bầy sói đều và to rõ.
- Đương nhiên, vấn đề hiện tại là chúng ta muốn về nhà, quay trở lại cố hương mà mình mong nhớ ngày đêm.
Sắc mặt của Tần Lôi hơi giãn ra.
Đám đội viên cười rộ, như cái ý nghĩ này không được hay lắm. Trong nháy mắt bọn họ có nghĩ tới mẹ già ở nhà, có nghĩ tới con gái đã đính hôn, có nhớ tới cây hòe đại thụ ở đầu thôn rồi cái cảm xúc nhớ nhà nhanh chóng lan ra.
- Bây giờ có người muốn chặn đường về nhà của chúng ta, muốn bóp chết mong ước của chúng ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tần Lôi nhìn vào mắt từng người mà hét to.
- Giết!
Đám đội viên cũng cùng trừng mắt hô to. Có người hét:
- Chúng ta phải về nhà. Ai không cho chúng ta về, chúng ta sẽ giết cả tám đời tổ tông nhà hắn.
- Đúng! Ai không cho chúng ta về nhà, chúng ta sẽ giết cả tám đời tổ tông kẻ đó.
Tần Lôi rút kiếm ra, dựng thẳng trước ngực, hét vang:
- Vinh quang cùng hưởng, cực khổ cùng chịu!
Đám đội viên đấm mạnh vào ngực trái, cùng hét lên:
- Vinh quang cùng hưởng, cực khổ cùng chịu!
Cảm xúc của họ bị Tần Lôi điều khiển mấy lần, đã tới đỉnh điểm.
- Xuất phát!
Tần Lôi tra kiếm vào vỏ, xoay người lên ngực, chạy trước dẫu đầu.
Hơn ba trăm người cùng cưỡi ngựa thế sống chết đi theo hắn.
Quân Tề tham gia bình định Ứng Châu chính là binh lính của bốn châu lân cận, tổng cộng có hơn hai vạn người, do tướng quân Linh Châu là Tiết Kỳ Đơn thống lĩnh. Gần đây, Tiết tướng quân có phần hăng hái: bởi vì y cứu viện đúng lúc, quân nông dân phản loạn không chiếm lĩnh được thành, rồi dưới sự giáp công trong ngoài bị đánh cho tan tác. Cuối cùng đội quân nổi loạn bị quân của y bao vây ở dây, chờ chết.
Đêm qua Tiết tướng quân cùng với đồng liêu uống rượu mua vui tới giờ tý, rồi ngất ngưởng trở về trướng. Lên giường y lại ói ra vài lần, tới giờ Dần mới ngủ được. Chưa ngủ được bao lâu, cảm thấy mặt đất hơi rung động, Tiết tướng quân tự nhủ:
- Không ngờ mình uống nhiều tới mức mà nằm cũng thấy choáng như này được.
Lẩm bẩm xong, y trở mình một cái liền tiếp tục ngủ.
Nghiêm khắc mà nói, đám hộ vệ của Tần Lôi thuộc về bộ binh, không thể nói cứ lên ngựa thì thành kỵ binh được, cho dù cả trẻ con ở Tần quốc cũng biết cưỡi ngựa. Tần Lôi rất rõ điểm này, sở dĩ hắn lệnh cho đội ngũ tiến nhanh hơn nữa, là muốn lợi dụng khuyết điểm phối hợp chưa quen giữa quân các châu của nước Tề dựa vào trăm kỵ binh đột phá chỗ yếu giữa các doanh trại. Khi lựa chọn thời điểm đột kích, ý kiến của nhóm trinh sát đã bắt đầu có tác dụng chủ đạo, do đó thêm địa vị của quân trinh sát trong quân của Tần Lôi được nâng lên thêm một mức nữa.
Hai doanh trại quân Bách Thắng nằm ở hai phía nam bắc cách nhau mười dặm.
~~~~~~~~~~
Toàn bộ tinh lực quân Tề đều tập trung vào việc bao vây quân nông dân, căn bản không hề nghĩ lại có địch tiến công từ phía sau. Lúc con ngựa đầu tiên phi vọt qua chiến hào chỉ rộng ba thước, sâu hai thước, tiếng hí của nó xuất hiện thì tiếng kèn báo động nguy cấp mới vang lên trên bầu trời của đại bản doanh.
Binh sĩ trong lúc mơ ngủ không kịp mặc áp giáp, tiện tay vớ lấy binh khí xông ra ngoài. Vào thời đại mà chiến tranh xảy ra liên miên, kẻ tiến thì sống, kẻ lùi sẽ chết là điều mà tất cả mọi người đều hiểu. Mặc dù có người lao ra sau nhưng trong tay vẫn kịp có gáo nước, chày cán bột lấy được từ phòng bếp.
Tiết tướng quân nhếch nhác, dưới sự nâng đỡ của đám binh lính thân cận, khó khăn lắm mới mặc được áo giáp, cầm bảo kiếm đi ra ngoài. Khi thấy ngoại trừ đám châu binh cũng nhếch nhách giống mình, hoàn toàn không có gì gọi là kẻ địch cả, Tiết tướng quân lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ là nằm mơ? Ta mơ sao?
Y tát mình một cái thật mạnh rồi kêu lên một tiếng “ai da” thiếu chút là ngất xỉu.
- Không phải là mơ! Vậy kẻ địch vừa nãy xông vào doanh trại đâu? - Tiết tướng quân bực bội nói.
Với sự thuần thục của đội trinh sát, Tần Lôi biết rằng có hai doanh trại của quân Bách Thắng đang đóng ở hai bên của Ứng Châu, cho dù bên trong ngoài thành có bạo loạn kịch liệt đến cỡ nào cũng không tham chiến. Căn cứ theo thám báo đã cử đi từ trước về báo, bên trong thành có ít nhất là ba nhóm người không rõ lai lịch đang chờ họ. Đây chính là nguyên nhân mà trước đó Tần Lôi cứ lề mề. Hắn muốn dành cho kẻ địch trọn vẹn thời gian, lựa chọn địa điểm đánh lén tốt nhất. Ứng Châu đang trong cảnh loạn lạc chắc chắn là phù hợp yêu cầu, nên chọn ở đây có thể phủi tay một cách dễ dàng.
Lúc Tần Lôi tỉnh lại, trời vẫn còn đầy sao . Hắn cởi trường bào, bỏ sáu cái túi đựng toàn mạt sắt xuống. Sáu cái túi có tổng cộng là chín cân. Từ khi hồi phục được cơ bản, hắn vẫn luôn mang theo mình.
(*: nguyên gốc là mười tám cân, nhưng đơn vị cân của ng Hoa chỉ bằng 1/2kg của mình nên Ngọc Nhi đổi thành 9 cân luôn nhé. )
Hắn mở cái bao lớn mang theo bên mình, lấy ra một túi vải bố, sau đó đặt lần lượt những thứ đựng bên trong ra trước mặt. Một thứ cảm giác quen thuộc tái hiện. Ở kiếp trước trước khi nhận nhiệm vụ hắn đều có cảm giác đặc biệt như vậy.
Trước tiên Tần Lôi mặc một bộ giáp sát người. Bộ này là một bộ giáp nhẹ tạo cảm giác thoải mái do làm từ sợi vàng đen, sợi tơ tằm cùng với sợi tuyết trộn lẫn với nhau, dao chém không rách. Bộ giáp này Trầm Lạc tặng cho hắn. thứ khuyết điểm duy nhất của nó là tính thoáng khi không tốt, vào mùa hè nếu mặc trong thời gian dài sẽ bị nổi rôm sảy.
Sau đó hắn khoác lên một bộ chiến phục màu đen cực kỳ quái dị của thời đại này, đi đôi giày da lại cắm thêm hai thanh đoản kiếm vào trong đó. Hắn đeo một bộ nỏ vào bên cánh tay trái, tiếp theo thắt một cái đai lưng da trâu rộng bảnlại. Sau đó cái túi phi đao, túi thuốc nổ cùng với năm sáu cái túi khác lại thêm hai thanh tay nỏ có tính chất đặc biệt vào dây lưng. Cuối cùng đeo thanh Khai Sơn đao ở sau lưng. Tổng trọng lượng trang bị toàn thân là chín cân, vừa ngang bằng với trọng lượng đồ cởi xuống.
Tần Lôi vén lều lên bước nhanh ra phía ngoài, Trầm Thanh thay thế trọng trách cho Thiết Ưng lặng lẽ đi theo. Khuôn mặt thanh tú của gã hơi căng thẳng. Trên bãi đất trống ngoài doanh trại , các đầu bếp đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Trong mấy cái bát lớn là món cháo thịt đang được nấu, tỏa ra mùi hương mê người.
Tần Lôi gật đầu, Trầm Thanh rút chiếc kèn ở bên hông giơ lên miệng thổi. Tiếng kèn thê lương vang lên trên vùng đồng quê trống trải. Các đội viên đã quen với việc bị kèn lệnh điều khiển, gần như đồng thời tỉnh dậy, một lát sau trang phục chỉnh tề, tập trung ở trước mặt Tần Lôi. Trong bóng tối, ba trăm ánh mắt cùng nhau nhìn chăm chú vào vị thủ lĩnh của họ: Tần Lôi, người dạy dỗ họ, cổ vũ họ, quan tâm họ.
Tần Lôi nói hết sức nhẹ nhàng:
- Ăn sáng.
Đám đội viên lặng lẽ tản ra tìm vị trí của mình. Tiểu đội trưởng múc một tô cháo thịt đầy cho mỗi người, Tần Lôi cũng không ngoại lệ.
Chừng nửa tiếng, sau khi tướng sĩ đã no nê lập tức lại xếp thành hàng. Tới lúc này, bọn họ phát hiện Tần Lôi đã thay đổi, vẻ tao nhã ung dung thường ngày được thay thế bằng một thứ uy thế rất khó diễn tả, phảng phất như một con sói đầu đàn lạnh lùng nhìn chăm chú vào đàn con, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị dẫn dắt bọn họ tiến về phía con mồi, hoặc là chuẩn bị một trận chiến sống còn với kẻ địch hùng mạnh.
Sau khi đối diện một lúc, Tần Lôi tháo mũ giáp xuống kẹp vào khuỷu tay, khiến cho mái tóc dài hơi lay động trong gió đêm. Hắn nói lớn:
- Các binh sĩ của ta!
Tất cả đội viên đưa nắm tay phải đấm nhẹ lên ngực trái đều tăm tắp, có một loại mị lực thu hút hồn phách người khác.
- Chúng ta đã từng không có gì cả. Bây giờ chúng ta có ba trăm huynh đệ sinh tử. ngày mai chúng ta vẫn còn có những huynh đệ này.
Chúng ta đều còn trẻ, chúng ta đều mong ước được chinh chiến vì tổ quốc, mong ước được lập công dựng nghiệp, mong ước được lưu danh muôn đời, có đúng không?
- Đúng!
Câu trả lời của bầy sói đều và to rõ.
- Đương nhiên, vấn đề hiện tại là chúng ta muốn về nhà, quay trở lại cố hương mà mình mong nhớ ngày đêm.
Sắc mặt của Tần Lôi hơi giãn ra.
Đám đội viên cười rộ, như cái ý nghĩ này không được hay lắm. Trong nháy mắt bọn họ có nghĩ tới mẹ già ở nhà, có nghĩ tới con gái đã đính hôn, có nhớ tới cây hòe đại thụ ở đầu thôn rồi cái cảm xúc nhớ nhà nhanh chóng lan ra.
- Bây giờ có người muốn chặn đường về nhà của chúng ta, muốn bóp chết mong ước của chúng ta, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Tần Lôi nhìn vào mắt từng người mà hét to.
- Giết!
Đám đội viên cũng cùng trừng mắt hô to. Có người hét:
- Chúng ta phải về nhà. Ai không cho chúng ta về, chúng ta sẽ giết cả tám đời tổ tông nhà hắn.
- Đúng! Ai không cho chúng ta về nhà, chúng ta sẽ giết cả tám đời tổ tông kẻ đó.
Tần Lôi rút kiếm ra, dựng thẳng trước ngực, hét vang:
- Vinh quang cùng hưởng, cực khổ cùng chịu!
Đám đội viên đấm mạnh vào ngực trái, cùng hét lên:
- Vinh quang cùng hưởng, cực khổ cùng chịu!
Cảm xúc của họ bị Tần Lôi điều khiển mấy lần, đã tới đỉnh điểm.
- Xuất phát!
Tần Lôi tra kiếm vào vỏ, xoay người lên ngực, chạy trước dẫu đầu.
Hơn ba trăm người cùng cưỡi ngựa thế sống chết đi theo hắn.
Quân Tề tham gia bình định Ứng Châu chính là binh lính của bốn châu lân cận, tổng cộng có hơn hai vạn người, do tướng quân Linh Châu là Tiết Kỳ Đơn thống lĩnh. Gần đây, Tiết tướng quân có phần hăng hái: bởi vì y cứu viện đúng lúc, quân nông dân phản loạn không chiếm lĩnh được thành, rồi dưới sự giáp công trong ngoài bị đánh cho tan tác. Cuối cùng đội quân nổi loạn bị quân của y bao vây ở dây, chờ chết.
Đêm qua Tiết tướng quân cùng với đồng liêu uống rượu mua vui tới giờ tý, rồi ngất ngưởng trở về trướng. Lên giường y lại ói ra vài lần, tới giờ Dần mới ngủ được. Chưa ngủ được bao lâu, cảm thấy mặt đất hơi rung động, Tiết tướng quân tự nhủ:
- Không ngờ mình uống nhiều tới mức mà nằm cũng thấy choáng như này được.
Lẩm bẩm xong, y trở mình một cái liền tiếp tục ngủ.
Nghiêm khắc mà nói, đám hộ vệ của Tần Lôi thuộc về bộ binh, không thể nói cứ lên ngựa thì thành kỵ binh được, cho dù cả trẻ con ở Tần quốc cũng biết cưỡi ngựa. Tần Lôi rất rõ điểm này, sở dĩ hắn lệnh cho đội ngũ tiến nhanh hơn nữa, là muốn lợi dụng khuyết điểm phối hợp chưa quen giữa quân các châu của nước Tề dựa vào trăm kỵ binh đột phá chỗ yếu giữa các doanh trại. Khi lựa chọn thời điểm đột kích, ý kiến của nhóm trinh sát đã bắt đầu có tác dụng chủ đạo, do đó thêm địa vị của quân trinh sát trong quân của Tần Lôi được nâng lên thêm một mức nữa.
Hai doanh trại quân Bách Thắng nằm ở hai phía nam bắc cách nhau mười dặm.
~~~~~~~~~~
Toàn bộ tinh lực quân Tề đều tập trung vào việc bao vây quân nông dân, căn bản không hề nghĩ lại có địch tiến công từ phía sau. Lúc con ngựa đầu tiên phi vọt qua chiến hào chỉ rộng ba thước, sâu hai thước, tiếng hí của nó xuất hiện thì tiếng kèn báo động nguy cấp mới vang lên trên bầu trời của đại bản doanh.
Binh sĩ trong lúc mơ ngủ không kịp mặc áp giáp, tiện tay vớ lấy binh khí xông ra ngoài. Vào thời đại mà chiến tranh xảy ra liên miên, kẻ tiến thì sống, kẻ lùi sẽ chết là điều mà tất cả mọi người đều hiểu. Mặc dù có người lao ra sau nhưng trong tay vẫn kịp có gáo nước, chày cán bột lấy được từ phòng bếp.
Tiết tướng quân nhếch nhác, dưới sự nâng đỡ của đám binh lính thân cận, khó khăn lắm mới mặc được áo giáp, cầm bảo kiếm đi ra ngoài. Khi thấy ngoại trừ đám châu binh cũng nhếch nhách giống mình, hoàn toàn không có gì gọi là kẻ địch cả, Tiết tướng quân lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ là nằm mơ? Ta mơ sao?
Y tát mình một cái thật mạnh rồi kêu lên một tiếng “ai da” thiếu chút là ngất xỉu.
- Không phải là mơ! Vậy kẻ địch vừa nãy xông vào doanh trại đâu? - Tiết tướng quân bực bội nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.