Chương 18: Vô gian đạo
Tam Giới Đại Sư
09/12/2016
Đội ngũ mấy trăm
người sẽ không thể biến mất không tung tích. Đám kỵ binh của Tần Lôi sau khi tiến vào doanh trại quân Tề, liền trong chớp mắt, di chuyển theo
biên giới sát Tề doanh nhanh như bay. Nghe được tiếng kèn cảnh báo đám
quân Tề liền xông ra khỏi trại nhưng chỉ thấy xung quanh trống không.
Mất một úc dưới sự tổ chức của phó tướng dẫn quân dọc theo doanh trại mà chặn đường, có gắng ngăn chặn bọn “cường đạo” khó ưa.
Đám “kẻ cướp” liều mạng chạy hết tốc lực, sau khi đột nhập vào doanh trại liền đi ngay không hề va chạm với Tề quân. Đám kỵ sĩ thúc chiến mã, roi ngựa trong tay tới tấp quất xuống. Chiến mã bị đánh đau cũng lao như điên, hơn một nghìn chiếc móng ngựa nện xuống đất như mưa, làm bụi bốc lên mù mịt. Còn với đám Tề quân đang đuổi theo, bọn họ tựa như đang cưỡi mây bay đi vậy.
Cái cảm giác này chỉ diễn ra trong chớp mắt, khi cả đám bụi mù mịt đập vào mặt, bao phủ hết bọn họthì những lời ca ngợi sẽ biến thành lời nguyền rủa ác độc. Những tiếng ho khan giống như tiếng ếch kêu liên tục bên ao hồ vang lên, đám binh lính Tề ở trong đám bụi phát hiện bọn cướp kia đã chạy về phía doanh trại của phản quân.
Tiết tướng quân mặt đen sì vô cùng buồn bực. Đám giặc này tới quấy nhiễu người nhanh chóng và dễ dàng, tát một cái thật mạnh vào cái tương lai xán lạn của Tiết tướng quân. Lão Tiết căm giận nghĩ, nếu để mấy lão già trong triều biết được chắc chắn sẽ không nể mặt mình chút nào.
Lão Tiết rùng mình một cái, như thấy Bách Thắng Công đang chỉ vào mũi mình chửi như tát nước. Y đưa tay lên vuốt vuốt mặt, như muốn lau đi nước bọt mà lão Triệu phun lên vậy rồi quát ầm lên:
- Liệt trận! Để liệt trận xuất kích cho ta. Lão tử phải ăn tươi nuốt sống mấy tên cẩu tặc này..
Đám kỵ sĩ đang chạy như bay đồng thời rùng mình một cái, bọn họ có thể cảm nhận được nỗi oán giận của lão Tiết.
Tần Lôi thấy đội ngũ thuận lợi thoát khỏi doanh trại quân Tề, nhưng không hề có một chút vui mừng. Hắn biết đây nhờ sự bất ngờ, không có kết quả giao tranh. Nhưng lần này quân Bách Thắng nhất định đã biết, nhiều nhất là trong một nén nhang sẽ thấy quân địch tới, nếu bị bao vây thì sẽ không còn có cái gọi là may mắn nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn về doanh trại của quân nông dân thì thấy càng ngày càng gần. Trong sắc trời nhàn nhạt, có thể thấy rõ bóng người trong doanh trại đang hoảng sợ chạy lung tung. Tiếng pháo vừa nãy đã làm quân nông dân giật mình tinh giấc. “Bây giờ phải chờ mấy người Mã Khuê thôi” Tần Lôi thầm nghĩ.
~~~~~~~~~~~
Hai nước Tề Tần giằng co tại cửa Đại Tán khiến cho hơn triệu bách tính của nước Tề bị ép buộc dời đi. Những người này dần người nhà, người già yếu đi tới chỗ nào cũng không được dừng chân. Toàn bộ các phủ các huyện đều đóng chặt cổng thành, không cho bọn họ vào.
Mã Tam là một thành viên trong đội quân chạy nạn, y vốn là thợ săn nên có được thân thể cường tráng. Y may mắn thoát được số kiếp bị bắt đi làm bia đỡ đạn, thoát khỏi tiền tuyến. Mã Tam rất nhiệt tình, vui vẻ giúp người, còn biết một chút y thuật nên y rất được đám dân chạy nạn kính trọng. Từ từ y liền trở thành một nhân vật giống như là thủ lĩnh của đám dân chạy nạn này vậy. Có thể nói y cùng với vài người khác quyết định hướng đi của đám dân chạy nạn này.
Sau nhiều lần bị cự tuyệt ở ngoài cửa, nỗi phẫn nộ, thất vọng thậm chí có lúc tuyệt vọng lan tràn tràn trong đám lưu dân, hơn nữa lại có người kích động khiến cho đám nông phu trước đây ngoan ngoãn như thỏ con dần dần cũng trở nên điên cuồng. Một bầu không khí như muốn hủy diệt đám quan lớn vừa hút máu mình, vừa coi bản thân mình là những thứ vô giá trị chợt nảy sinh trong lồng ngực. Thứ cảm xúc này giống như dịch bệnh nhanh chóng lan truyền, cuối cùng trong một tiếng hô kích động, đoàn người đã xông vào huyện Bách Khâu của Ứng Châu, giết sạch quan lại, mở kho lương. Đây chính là Ứng Châu biến.
Đám dân chạy nạn cướp bóc khắp nơi, khiến cả Ứng Châu rộng lớn trở nên hỗn loạn, đám phú hộ thân hào thi nhau trốn vào thành Ứng Châu định nhờ tường cao thành dày, đợi cứu viện của triều đình.
Dưới sự dồn ép của quan quân, quân nông dân mất đi không gian hoạt động. Nhưng họ lại thêm có đồ công kích phủ thành cực kỳ ngu xuẩn, vọng tưởng bắt được đám quan lại trong thành, ép quan quân lui binh, vì vậy mà mới có cái cảnh lúc trước.
Mã Tam vẫn luôn ở trong đám quân nông dân, y không tham gia cướp bóc, không phân chia của cải, mà chỉ lặng lẽ cứu chữa thương vong, có gắng mang lại một sự dễ chịu cuối cùng cho những người đồng bạn đang giãy giụa hấp hối giữa bùn đất .
Lúc đầu khởi sự thuận lợi, mọi người đều tập trung nơi người thủ lĩnh, nhưng tình huống càng ngày càng trở nên hỏng bét, thậm chí cuối cùng bị bao vây tranh giành tài nguyên, những tên thề thốt là sẽ dẫn dắt mọi người cướp đoạt thiên hạ, thuộc về người nghèo, xem ra vẻ mặt càng dễ ghét. So ra thì Mã Tam với tấm lòng như Bồ Tát càng nhận được nhiều sự yêu mến. Mọi người đều nguyện nghe lời y, bởi họ cho rằng Mã Tam tốt bụng sẽ không lừa mình.
“Ta không hại các người sao? “
Mã Tam cười khổ tự nói với mình. Y chính là một trong những người nằm vùng do Tần Lôi sai Trầm Lạc tung ra từ mấy tháng trước. Y vốn là phó thống lĩnh của vệ sĩ Trầm gia. Lần này y là người nhận nhiệm vụ tối cao nhất. Y còn nhớ rất rõ trước khi đi Tần Lôi đích thân triệu kiến mình. Vị hoàng tử điện hạ trẻ tuổi kia với vẻ trầm ổn cứng rắn đã để lại cho y ấn tượng rất sâu đậm, y còn nhớ rõ lúc đó điện hạ đã nói rằng:
- Mã đại ca! Tất cả chúng ta sống hay chết đều nằm trong tay của huynh.
Cảm giác được tín nhiệm sâu sắc khiến cho Mã Tam không cho phép mình chùn bước. Khi đi tới biên giới, y thuận lợi trà trộn vào đám lưu dân. Sau khi cứu giúp mọi người y nhanh chóng tạo dựng được uy tín của mình, không phí quá nhiều công sức liền thuận lợi dẫn dắt đám lưu dân đi tới Ứng Châu – là đoạn đường mà điện hạ về nước nhất định sẽ đi qua.
Chuyện sau đó hơi mất kiểm soát, mấy người bọn họ đã đánh giá thấp sự cực khổ mà lưu dân đã phải chịu đựng, sự oán hận trong lòng đã được tích góp từng chút một. Vốn dĩ kế hoạch của họ là cố gắng kích động đám dân chạy nạn, đến khi điện hạ tới nơi thì bất ngờ bùng nổ, lợi dụng chuyện đó phá tan mọi thế trận cản trở điện hạ.
Không ngờ, Mã Tam vừa mới mở lời vài câuđã như chọc phải một tổ ong vò vẽ vậy. Trong tích tắc khiến cho đám dân kích động, có rất nhiều người nhân cơ hội đó, làm tiếp công việc kích động của đám người Mã Tam khiến cho sự việc sau đó không thể vãn hồi được.
Mã Tam tận mắt nhìn thấy từng người lưu dân xanh xao gầm gừ xông vào từng thôn xóm, từng cái thị trấn, lôi bọn phú hộ thân hào đang sống sờ sờ ra đánh chết, cướp bóc toàn bộ gia tài của chúng. Sau đó lại cùng với dân địa phương xảy ra xung đột thì càng không phân biệt trắng đen gì cả mà chỉ chém giết loạn lên một hồi, cướp của bắt người, không chuyện ác nào là không làm.
Y bắt đầu cảm thấy căm ghét chính mình, bởi chính tay y đã mở chiếc hộp nhốt ma quỷ. Cho nên y rời khỏi chiến trường, mải miết làm những việc cứu chữa cho người bị thương, mong muốn lòng mình có thể thoải mái hơn một chút. Nhưng mà làm như vậy lại khiến cho tiếng tăm của y càng ngày càng vang, càng ngày càng có nhiều người tập trung lại bên cạnh y, tin tưởng y, sung bái y, dựa vào y. Cái cảm giác được tin cậy, sung bái và dựa dẫm đó lại càng khiến cho linh hồn của y đau đớn.
Giữa lúc y nghĩ bản thân mình không thể chịu được nữa thì mật tin của điện hạ được gửi tới. Một tên tiểu tử nhếch nhác nhân lúc đông người đã lẻn tới trước mặt, nhét một lọ nhỏ vào ống tay áo mình. Nếu tên tiểu tử đó không nhe răng ra cười thì y cũng không phát hiện ra hắn được. Nhưng mà tên tiểu tử đó là ai nhỉ? Có điểm giống Hầu Tân, nhưng mà hắn không có thân thủ nhanh như vậy. Mã Tam, có lẽ nên gọi là Mã Khuê, thầm nghĩ.
Xem ra cuộc đời làm nội ứng sẽ khiến cho người ta suy nghĩ càng ngày càng nhiều mà nói thì càng ngày càng ít.
Mã Khuê hậm hực lắc đầu, thôi suy nghĩ, quay người về doanh trại của mình, dặn dò vệ binh không được làm phiền. Sau đó ymới mở cái lọ nhỏ, lấy ra một mảnh giấy nhỏ. Sau khi đọc thật kĩ liền nuốt vào bụng. Như vậy nếu có người nhìn thấy cũng chỉ nghĩ rằng y đang uống thuốc
Đám “kẻ cướp” liều mạng chạy hết tốc lực, sau khi đột nhập vào doanh trại liền đi ngay không hề va chạm với Tề quân. Đám kỵ sĩ thúc chiến mã, roi ngựa trong tay tới tấp quất xuống. Chiến mã bị đánh đau cũng lao như điên, hơn một nghìn chiếc móng ngựa nện xuống đất như mưa, làm bụi bốc lên mù mịt. Còn với đám Tề quân đang đuổi theo, bọn họ tựa như đang cưỡi mây bay đi vậy.
Cái cảm giác này chỉ diễn ra trong chớp mắt, khi cả đám bụi mù mịt đập vào mặt, bao phủ hết bọn họthì những lời ca ngợi sẽ biến thành lời nguyền rủa ác độc. Những tiếng ho khan giống như tiếng ếch kêu liên tục bên ao hồ vang lên, đám binh lính Tề ở trong đám bụi phát hiện bọn cướp kia đã chạy về phía doanh trại của phản quân.
Tiết tướng quân mặt đen sì vô cùng buồn bực. Đám giặc này tới quấy nhiễu người nhanh chóng và dễ dàng, tát một cái thật mạnh vào cái tương lai xán lạn của Tiết tướng quân. Lão Tiết căm giận nghĩ, nếu để mấy lão già trong triều biết được chắc chắn sẽ không nể mặt mình chút nào.
Lão Tiết rùng mình một cái, như thấy Bách Thắng Công đang chỉ vào mũi mình chửi như tát nước. Y đưa tay lên vuốt vuốt mặt, như muốn lau đi nước bọt mà lão Triệu phun lên vậy rồi quát ầm lên:
- Liệt trận! Để liệt trận xuất kích cho ta. Lão tử phải ăn tươi nuốt sống mấy tên cẩu tặc này..
Đám kỵ sĩ đang chạy như bay đồng thời rùng mình một cái, bọn họ có thể cảm nhận được nỗi oán giận của lão Tiết.
Tần Lôi thấy đội ngũ thuận lợi thoát khỏi doanh trại quân Tề, nhưng không hề có một chút vui mừng. Hắn biết đây nhờ sự bất ngờ, không có kết quả giao tranh. Nhưng lần này quân Bách Thắng nhất định đã biết, nhiều nhất là trong một nén nhang sẽ thấy quân địch tới, nếu bị bao vây thì sẽ không còn có cái gọi là may mắn nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn về doanh trại của quân nông dân thì thấy càng ngày càng gần. Trong sắc trời nhàn nhạt, có thể thấy rõ bóng người trong doanh trại đang hoảng sợ chạy lung tung. Tiếng pháo vừa nãy đã làm quân nông dân giật mình tinh giấc. “Bây giờ phải chờ mấy người Mã Khuê thôi” Tần Lôi thầm nghĩ.
~~~~~~~~~~~
Hai nước Tề Tần giằng co tại cửa Đại Tán khiến cho hơn triệu bách tính của nước Tề bị ép buộc dời đi. Những người này dần người nhà, người già yếu đi tới chỗ nào cũng không được dừng chân. Toàn bộ các phủ các huyện đều đóng chặt cổng thành, không cho bọn họ vào.
Mã Tam là một thành viên trong đội quân chạy nạn, y vốn là thợ săn nên có được thân thể cường tráng. Y may mắn thoát được số kiếp bị bắt đi làm bia đỡ đạn, thoát khỏi tiền tuyến. Mã Tam rất nhiệt tình, vui vẻ giúp người, còn biết một chút y thuật nên y rất được đám dân chạy nạn kính trọng. Từ từ y liền trở thành một nhân vật giống như là thủ lĩnh của đám dân chạy nạn này vậy. Có thể nói y cùng với vài người khác quyết định hướng đi của đám dân chạy nạn này.
Sau nhiều lần bị cự tuyệt ở ngoài cửa, nỗi phẫn nộ, thất vọng thậm chí có lúc tuyệt vọng lan tràn tràn trong đám lưu dân, hơn nữa lại có người kích động khiến cho đám nông phu trước đây ngoan ngoãn như thỏ con dần dần cũng trở nên điên cuồng. Một bầu không khí như muốn hủy diệt đám quan lớn vừa hút máu mình, vừa coi bản thân mình là những thứ vô giá trị chợt nảy sinh trong lồng ngực. Thứ cảm xúc này giống như dịch bệnh nhanh chóng lan truyền, cuối cùng trong một tiếng hô kích động, đoàn người đã xông vào huyện Bách Khâu của Ứng Châu, giết sạch quan lại, mở kho lương. Đây chính là Ứng Châu biến.
Đám dân chạy nạn cướp bóc khắp nơi, khiến cả Ứng Châu rộng lớn trở nên hỗn loạn, đám phú hộ thân hào thi nhau trốn vào thành Ứng Châu định nhờ tường cao thành dày, đợi cứu viện của triều đình.
Dưới sự dồn ép của quan quân, quân nông dân mất đi không gian hoạt động. Nhưng họ lại thêm có đồ công kích phủ thành cực kỳ ngu xuẩn, vọng tưởng bắt được đám quan lại trong thành, ép quan quân lui binh, vì vậy mà mới có cái cảnh lúc trước.
Mã Tam vẫn luôn ở trong đám quân nông dân, y không tham gia cướp bóc, không phân chia của cải, mà chỉ lặng lẽ cứu chữa thương vong, có gắng mang lại một sự dễ chịu cuối cùng cho những người đồng bạn đang giãy giụa hấp hối giữa bùn đất .
Lúc đầu khởi sự thuận lợi, mọi người đều tập trung nơi người thủ lĩnh, nhưng tình huống càng ngày càng trở nên hỏng bét, thậm chí cuối cùng bị bao vây tranh giành tài nguyên, những tên thề thốt là sẽ dẫn dắt mọi người cướp đoạt thiên hạ, thuộc về người nghèo, xem ra vẻ mặt càng dễ ghét. So ra thì Mã Tam với tấm lòng như Bồ Tát càng nhận được nhiều sự yêu mến. Mọi người đều nguyện nghe lời y, bởi họ cho rằng Mã Tam tốt bụng sẽ không lừa mình.
“Ta không hại các người sao? “
Mã Tam cười khổ tự nói với mình. Y chính là một trong những người nằm vùng do Tần Lôi sai Trầm Lạc tung ra từ mấy tháng trước. Y vốn là phó thống lĩnh của vệ sĩ Trầm gia. Lần này y là người nhận nhiệm vụ tối cao nhất. Y còn nhớ rất rõ trước khi đi Tần Lôi đích thân triệu kiến mình. Vị hoàng tử điện hạ trẻ tuổi kia với vẻ trầm ổn cứng rắn đã để lại cho y ấn tượng rất sâu đậm, y còn nhớ rõ lúc đó điện hạ đã nói rằng:
- Mã đại ca! Tất cả chúng ta sống hay chết đều nằm trong tay của huynh.
Cảm giác được tín nhiệm sâu sắc khiến cho Mã Tam không cho phép mình chùn bước. Khi đi tới biên giới, y thuận lợi trà trộn vào đám lưu dân. Sau khi cứu giúp mọi người y nhanh chóng tạo dựng được uy tín của mình, không phí quá nhiều công sức liền thuận lợi dẫn dắt đám lưu dân đi tới Ứng Châu – là đoạn đường mà điện hạ về nước nhất định sẽ đi qua.
Chuyện sau đó hơi mất kiểm soát, mấy người bọn họ đã đánh giá thấp sự cực khổ mà lưu dân đã phải chịu đựng, sự oán hận trong lòng đã được tích góp từng chút một. Vốn dĩ kế hoạch của họ là cố gắng kích động đám dân chạy nạn, đến khi điện hạ tới nơi thì bất ngờ bùng nổ, lợi dụng chuyện đó phá tan mọi thế trận cản trở điện hạ.
Không ngờ, Mã Tam vừa mới mở lời vài câuđã như chọc phải một tổ ong vò vẽ vậy. Trong tích tắc khiến cho đám dân kích động, có rất nhiều người nhân cơ hội đó, làm tiếp công việc kích động của đám người Mã Tam khiến cho sự việc sau đó không thể vãn hồi được.
Mã Tam tận mắt nhìn thấy từng người lưu dân xanh xao gầm gừ xông vào từng thôn xóm, từng cái thị trấn, lôi bọn phú hộ thân hào đang sống sờ sờ ra đánh chết, cướp bóc toàn bộ gia tài của chúng. Sau đó lại cùng với dân địa phương xảy ra xung đột thì càng không phân biệt trắng đen gì cả mà chỉ chém giết loạn lên một hồi, cướp của bắt người, không chuyện ác nào là không làm.
Y bắt đầu cảm thấy căm ghét chính mình, bởi chính tay y đã mở chiếc hộp nhốt ma quỷ. Cho nên y rời khỏi chiến trường, mải miết làm những việc cứu chữa cho người bị thương, mong muốn lòng mình có thể thoải mái hơn một chút. Nhưng mà làm như vậy lại khiến cho tiếng tăm của y càng ngày càng vang, càng ngày càng có nhiều người tập trung lại bên cạnh y, tin tưởng y, sung bái y, dựa vào y. Cái cảm giác được tin cậy, sung bái và dựa dẫm đó lại càng khiến cho linh hồn của y đau đớn.
Giữa lúc y nghĩ bản thân mình không thể chịu được nữa thì mật tin của điện hạ được gửi tới. Một tên tiểu tử nhếch nhác nhân lúc đông người đã lẻn tới trước mặt, nhét một lọ nhỏ vào ống tay áo mình. Nếu tên tiểu tử đó không nhe răng ra cười thì y cũng không phát hiện ra hắn được. Nhưng mà tên tiểu tử đó là ai nhỉ? Có điểm giống Hầu Tân, nhưng mà hắn không có thân thủ nhanh như vậy. Mã Tam, có lẽ nên gọi là Mã Khuê, thầm nghĩ.
Xem ra cuộc đời làm nội ứng sẽ khiến cho người ta suy nghĩ càng ngày càng nhiều mà nói thì càng ngày càng ít.
Mã Khuê hậm hực lắc đầu, thôi suy nghĩ, quay người về doanh trại của mình, dặn dò vệ binh không được làm phiền. Sau đó ymới mở cái lọ nhỏ, lấy ra một mảnh giấy nhỏ. Sau khi đọc thật kĩ liền nuốt vào bụng. Như vậy nếu có người nhìn thấy cũng chỉ nghĩ rằng y đang uống thuốc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.