Chương 5: Anh hùng rơm cứu mỹ nhân
Brandy Tran
14/09/2022
Sáng hôm sau đi học, Kim thì đạp xe một mình còn Huyền và bé Ngọc Ánh thì được cha chở đi học bằng xe máy. Hôm đó học xong tới trưa, chuẩn bị ra về thì bọn bạn kéo Kim vào quán nước mía tán dóc chơi. Đang ngồi nói chuyện với bọn nó thì thằng ”Mặt dày” hớt ha hớt hải chạy vô vừa thở vừa nói: "Kim! Thảo Huyền, con nhỏ xinh xinh xóm mình đang bị mấy thằng lớn cấp 3 trường bên kia lấy cặp không chịu trả."
Kim vội chạy ra cổng thì thấy hai thanh niên cấp 3 đang ném cặp Huyền qua lại, còn nàng thì cứ chạy theo đòi trả. Cậu nóng mắt chạy tới: "Các anh làm gì vậy, trả cặp đây."
"Mày là thằng nào?" Một người lại nhìn phù hiệu của cậu và nói: "Hóa ra là thằng mọt sách làm liên đội trưởng trường cấp 2."
Còn thằng kia cũng đứng cười, vừa cười hắn vừa nói: "Liên đội trưởng à haha sợ quá sợ quá."
Thằng đứng gần Kim nói với giọng vênh vênh: "Khôn thì biến đi nhóc."
"Hai anh trả cặp cho bạn em đi." Kim gắt lên.
Nhìn sang Huyền, thấy mắt nàng đỏ như muốn khóc, chắc vì nãy giờ bị chọc nên ức lắm.
Kim như sôi máu lao thẳng vào người thằng to con kia giật chiếc cặp, hắn đẩy ra rồi cậu lại xông vào. Tức quá hắn đấm cho cậu một phát ngay mắt. Mặc dù rất đau nhưng Kim vẫn không dừng lại rồi cậu bị hắn đạp ngã lăn quay. Huyền thấy thế vội chạy tới đỡ cậu dậy, nàng nói nhỏ: "Thôi bỏ đi, để em về nói mẹ mua cặp khác."
"Huyền xưng em với mình sao?" Kim nghĩ, điều đó làm cậu như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh. Cậu đứng dậy nói: "Để anh lấy lại cặp cho. Không sao đâu."
Nói rồi cậu lao tới như một con trâu điên và vật ngã thằng cầm cặp xuống đất. Thằng kia thấy thế vội chạy tới lôi cậu ra. Cậu vẫn cố đè không thả. Nó đạp Kim một phát đau điếng làm cậu ngã lăn, tính đứng dậy lao vào tiếp thì hắn nói: "Má thằng này điên rồi, bị đập vậy mà còn không sợ."
Thằng kia tiếp lời: "Thôi bỏ đi mày, thầy cô ra thấy thì nguy."
Nói xong hắn ném cái cặp về phía Kim. Rồi hai thằng đó bỏ đi.
Kim cầm cặp lại đưa cho Huyền. Nàng nhìn cậu rơm rớm: "Sao ông ngốc thế, lỡ bọn nó đánh chết thì sao?"
"Chết sao được. Không phải đang còn sống nhăn răng đây sao, nhưng mà cũng thấy hơi đau một chút." Kim vừa nói vừa hì hì.
"Đáng đời, bị đánh bầm cả mắt thế kia còn cười được." Huyền đáp lại.
Chợt có tiếng thầy hiệu trưởng đằng xa: "Đâu, ai đánh nhau!"
Kim quay lại thì thấy ”Mặt dày” cùng thầy hiệu trưởng trong trường chạy ra. Hèn gì nãy giờ không thấy nó đâu, hóa ra đi méc thầy. ”Mặt dày” chạy tới chỗ cậu: "Đâu… hai thằng kia đâu rồi. Má nó láo thiệt."
Bé Huyền vừa cười vừa nói: "Bị ổng đánh chạy rồi."
”Mặt dày” trố mắt: "Gì... thật không đó. Mày biết đánh nhau hả Kim?"
Kim phì cười: "Tao đánh luôn mày bây giờ, dìu tao lại ghế ngồi cái. Tao đi không nổi nữa rồi."
”Mặt dày” như tạm tin lời Huyền nói nhưng vẫn nghi ngờ hỏi cậu: "Mày hạ hai thằng đó thật hả Kim, không ngờ mày ghê thế. Tụi nó học cấp 3 đấy. Lúc trước bị chó dí mày chạy cong giò mất luôn cả dép rồi không dám quay lại. Làm tao phải quay lại kiếm cả buổi."
Thảo Huyền nghe thế, hỏi thêm: "Thật hả?"
Rồi cô bé cười tít mắt.
Kim ngại quá bảo ”Mặt dày”: "Mày thôi đi. Chó khác người khác chứ."
”Mặt dày” nhìn cậu cười khả nghi, nói: "Vì mày đâu có thích tao đâu, nên tao quay lại có bị chó cắn cũng kệ… còn hôm nay mày thích ai mà mày liều thế haha…"
Huyền nghe thế e thẹn cúi mặt, Kim nhìn nàng rồi huých ”Mặt dày” một cái. Nó lại càng cười ha hả khoái chí.
Hôm đó về nhà, Gia Kim ê ẩm cả người. Nằm luôn trên giường tới chiều… tự nhiên có ai cầm chân cậu lay lay: "Dậy đi ông, giờ này còn ngủ nữa."
Cậu mở mắt ra nhìn thì thấy Huyền đang đứng trước mặt nhìn cậu chằm chằm: "Mẹ tui biết ông bị đánh nên kêu tui cầm trứng gà qua cho ông lăn nè."
Cậu cười hì hì nói: "Chứ không phải mẹ kêu Huyền qua lăn dùm hả?"
"Đừng có mơ. Trứng nè, tự lăn đi. Ai bỉu đưa mặt ra cho người ta đánh." Nàng chu mỏ.
Kim giả bộ úp mặt vô gối, rồi giả khóc. Huyền ngồi xuống giường sau đó lấy tay chạm vào vết bầm trên gò má của cậu. Kim á đau một tiếng.
"Đáng đời, nhắm mắt lại đi tui lăn cho. Mắt bầm đen rồi."
Khi Huyền chồm tay tới lăn trứng trên mắt cậu. Kim cảm nhận rất gần từng hơi thở ấm áp của Huyền. Một mùi hương thơm đặc trưng của con gái trên người nàng tỏa ra làm cậu như chìm vào cõi mộng. Kim ráng mở hi hí mắt nhìn xem thì trước mắt cậu là hai bầu vú trắng ngần đang đung đưa. Cô bé không mặc áo ngực khi ở nhà nên khi cúi người xuống lăn trứng, cổ áo thòng xuống trước mắt. Lúc đó Kim như mê dại ngắm nhìn hai bầu vú căng tròn và trắng nõn, thấy rõ cả đường gân xanh xanh. Tự nhiên cậu cảm giác như côn thịt mình đang cứng lên, hồi đó cậu không mặc quần lót, chỉ mặc chiếc quần đùi mỏng, mỗi khi côn thịt cứng thì cậu thường kéo lưng quần xuống rồi kẹp côn thịt vào sau đó phủ áo lên. Người khác nhìn vào sẽ không thấy gì cả.
Nhưng bây giờ cậu đang nằm, nếu cử động tay thì Huyền sẽ chú ý… làm sao bây giờ. Côn thịt đã chào cờ dậy làm căng cả quần. Kim cố trấn an, chắc không sao đâu. Huyền không nhìn xuống đâu, nhưng hơi thở của cậu mỗi lúc một gấp. Cô bé mỏi tay hay sao đó nhìn xuống mặt cậu, Kim vội nhắm mắt lại nhưng hình như đã quá muộn. Bé Huyền bỏ quả trứng ra và che cổ áo lại, quả trứng lăn lăn sắp rơi xuống đất. Nàng quơ tay chụp lấy thì…
”Bụp”…
Tay nàng vừa quơ qua và chạm vào côn thịt đang cứng ngắc của cậu. Huyền đứng bật dậy hai mắt nhìn thẳng vào chỗ mà cô nàng vừa chạm. Kim như muốn kiếm chỗ nào chui xuống được là chui luôn cho rồi, nhưng côn thịt thì không biết ngại, nó vẫn cứng ngắc chỉa lên làm cô bé bỏ chạy thẳng về nhà. Quả trứng gà cũng vừa rớt xuống đất cái bụp… đem theo tất cả hy vọng của cậu tan vỡ.
Cả hai đâu biết ngoài kia có cặp mắt của một người con gái đẹp tựa tiên nữ đang theo dõi mọi diễn biến của họ, cô gái thì thầm: "Ma Đế, cuối cùng em cũng đã tìm thấy Ngài sau bao kiếp Ngài luân hồi khổ ải."
Sau bữa hôm đó, Thảo Huyền tránh mặt cậu và cậu cũng ngại chẳng dám đến tìm.
Kim vội chạy ra cổng thì thấy hai thanh niên cấp 3 đang ném cặp Huyền qua lại, còn nàng thì cứ chạy theo đòi trả. Cậu nóng mắt chạy tới: "Các anh làm gì vậy, trả cặp đây."
"Mày là thằng nào?" Một người lại nhìn phù hiệu của cậu và nói: "Hóa ra là thằng mọt sách làm liên đội trưởng trường cấp 2."
Còn thằng kia cũng đứng cười, vừa cười hắn vừa nói: "Liên đội trưởng à haha sợ quá sợ quá."
Thằng đứng gần Kim nói với giọng vênh vênh: "Khôn thì biến đi nhóc."
"Hai anh trả cặp cho bạn em đi." Kim gắt lên.
Nhìn sang Huyền, thấy mắt nàng đỏ như muốn khóc, chắc vì nãy giờ bị chọc nên ức lắm.
Kim như sôi máu lao thẳng vào người thằng to con kia giật chiếc cặp, hắn đẩy ra rồi cậu lại xông vào. Tức quá hắn đấm cho cậu một phát ngay mắt. Mặc dù rất đau nhưng Kim vẫn không dừng lại rồi cậu bị hắn đạp ngã lăn quay. Huyền thấy thế vội chạy tới đỡ cậu dậy, nàng nói nhỏ: "Thôi bỏ đi, để em về nói mẹ mua cặp khác."
"Huyền xưng em với mình sao?" Kim nghĩ, điều đó làm cậu như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh. Cậu đứng dậy nói: "Để anh lấy lại cặp cho. Không sao đâu."
Nói rồi cậu lao tới như một con trâu điên và vật ngã thằng cầm cặp xuống đất. Thằng kia thấy thế vội chạy tới lôi cậu ra. Cậu vẫn cố đè không thả. Nó đạp Kim một phát đau điếng làm cậu ngã lăn, tính đứng dậy lao vào tiếp thì hắn nói: "Má thằng này điên rồi, bị đập vậy mà còn không sợ."
Thằng kia tiếp lời: "Thôi bỏ đi mày, thầy cô ra thấy thì nguy."
Nói xong hắn ném cái cặp về phía Kim. Rồi hai thằng đó bỏ đi.
Kim cầm cặp lại đưa cho Huyền. Nàng nhìn cậu rơm rớm: "Sao ông ngốc thế, lỡ bọn nó đánh chết thì sao?"
"Chết sao được. Không phải đang còn sống nhăn răng đây sao, nhưng mà cũng thấy hơi đau một chút." Kim vừa nói vừa hì hì.
"Đáng đời, bị đánh bầm cả mắt thế kia còn cười được." Huyền đáp lại.
Chợt có tiếng thầy hiệu trưởng đằng xa: "Đâu, ai đánh nhau!"
Kim quay lại thì thấy ”Mặt dày” cùng thầy hiệu trưởng trong trường chạy ra. Hèn gì nãy giờ không thấy nó đâu, hóa ra đi méc thầy. ”Mặt dày” chạy tới chỗ cậu: "Đâu… hai thằng kia đâu rồi. Má nó láo thiệt."
Bé Huyền vừa cười vừa nói: "Bị ổng đánh chạy rồi."
”Mặt dày” trố mắt: "Gì... thật không đó. Mày biết đánh nhau hả Kim?"
Kim phì cười: "Tao đánh luôn mày bây giờ, dìu tao lại ghế ngồi cái. Tao đi không nổi nữa rồi."
”Mặt dày” như tạm tin lời Huyền nói nhưng vẫn nghi ngờ hỏi cậu: "Mày hạ hai thằng đó thật hả Kim, không ngờ mày ghê thế. Tụi nó học cấp 3 đấy. Lúc trước bị chó dí mày chạy cong giò mất luôn cả dép rồi không dám quay lại. Làm tao phải quay lại kiếm cả buổi."
Thảo Huyền nghe thế, hỏi thêm: "Thật hả?"
Rồi cô bé cười tít mắt.
Kim ngại quá bảo ”Mặt dày”: "Mày thôi đi. Chó khác người khác chứ."
”Mặt dày” nhìn cậu cười khả nghi, nói: "Vì mày đâu có thích tao đâu, nên tao quay lại có bị chó cắn cũng kệ… còn hôm nay mày thích ai mà mày liều thế haha…"
Huyền nghe thế e thẹn cúi mặt, Kim nhìn nàng rồi huých ”Mặt dày” một cái. Nó lại càng cười ha hả khoái chí.
Hôm đó về nhà, Gia Kim ê ẩm cả người. Nằm luôn trên giường tới chiều… tự nhiên có ai cầm chân cậu lay lay: "Dậy đi ông, giờ này còn ngủ nữa."
Cậu mở mắt ra nhìn thì thấy Huyền đang đứng trước mặt nhìn cậu chằm chằm: "Mẹ tui biết ông bị đánh nên kêu tui cầm trứng gà qua cho ông lăn nè."
Cậu cười hì hì nói: "Chứ không phải mẹ kêu Huyền qua lăn dùm hả?"
"Đừng có mơ. Trứng nè, tự lăn đi. Ai bỉu đưa mặt ra cho người ta đánh." Nàng chu mỏ.
Kim giả bộ úp mặt vô gối, rồi giả khóc. Huyền ngồi xuống giường sau đó lấy tay chạm vào vết bầm trên gò má của cậu. Kim á đau một tiếng.
"Đáng đời, nhắm mắt lại đi tui lăn cho. Mắt bầm đen rồi."
Khi Huyền chồm tay tới lăn trứng trên mắt cậu. Kim cảm nhận rất gần từng hơi thở ấm áp của Huyền. Một mùi hương thơm đặc trưng của con gái trên người nàng tỏa ra làm cậu như chìm vào cõi mộng. Kim ráng mở hi hí mắt nhìn xem thì trước mắt cậu là hai bầu vú trắng ngần đang đung đưa. Cô bé không mặc áo ngực khi ở nhà nên khi cúi người xuống lăn trứng, cổ áo thòng xuống trước mắt. Lúc đó Kim như mê dại ngắm nhìn hai bầu vú căng tròn và trắng nõn, thấy rõ cả đường gân xanh xanh. Tự nhiên cậu cảm giác như côn thịt mình đang cứng lên, hồi đó cậu không mặc quần lót, chỉ mặc chiếc quần đùi mỏng, mỗi khi côn thịt cứng thì cậu thường kéo lưng quần xuống rồi kẹp côn thịt vào sau đó phủ áo lên. Người khác nhìn vào sẽ không thấy gì cả.
Nhưng bây giờ cậu đang nằm, nếu cử động tay thì Huyền sẽ chú ý… làm sao bây giờ. Côn thịt đã chào cờ dậy làm căng cả quần. Kim cố trấn an, chắc không sao đâu. Huyền không nhìn xuống đâu, nhưng hơi thở của cậu mỗi lúc một gấp. Cô bé mỏi tay hay sao đó nhìn xuống mặt cậu, Kim vội nhắm mắt lại nhưng hình như đã quá muộn. Bé Huyền bỏ quả trứng ra và che cổ áo lại, quả trứng lăn lăn sắp rơi xuống đất. Nàng quơ tay chụp lấy thì…
”Bụp”…
Tay nàng vừa quơ qua và chạm vào côn thịt đang cứng ngắc của cậu. Huyền đứng bật dậy hai mắt nhìn thẳng vào chỗ mà cô nàng vừa chạm. Kim như muốn kiếm chỗ nào chui xuống được là chui luôn cho rồi, nhưng côn thịt thì không biết ngại, nó vẫn cứng ngắc chỉa lên làm cô bé bỏ chạy thẳng về nhà. Quả trứng gà cũng vừa rớt xuống đất cái bụp… đem theo tất cả hy vọng của cậu tan vỡ.
Cả hai đâu biết ngoài kia có cặp mắt của một người con gái đẹp tựa tiên nữ đang theo dõi mọi diễn biến của họ, cô gái thì thầm: "Ma Đế, cuối cùng em cũng đã tìm thấy Ngài sau bao kiếp Ngài luân hồi khổ ải."
Sau bữa hôm đó, Thảo Huyền tránh mặt cậu và cậu cũng ngại chẳng dám đến tìm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.