Chương 4: Nhập học
Brandy Tran
14/09/2022
Sáng hôm sau, Huyền được mẹ dẫn lên trường nhập học. Do gia đình Huyền là cán bộ nên thủ tục diễn ra nhanh chóng. Lúc hiệu trưởng hỏi cô bé muốn học lớp A mấy thì Kim liền chen nhanh vào.
"Huyền học lớp A1 với mình đi." Vừa nói Kim vừa cười hí hửng.
Nhưng rồi cô nàng lạnh lùng trả lời với hiệu trưởng làm lòng cậu tan nát: "Thầy cho em học lớp nào cũng được."
Kim đứng im như tượng đá. Hiệu trưởng nói: "Vậy em học A7 đi. Còn lớp A1 điểm trung bình môn phải trên 7.5 mới vào được."
Huyền vào đúng cái lớp của "Mặt dày". Thôi kệ, dù sao có ”Mặt dày” làm tai mắt cũng được rồi. Hiệu trưởng nhìn cậu rồi nói: "Kim… em hãy dẫn học sinh mới lên lầu nhận lớp giúp thầy."
Gia Kim chỉ chờ có thế rồi nhìn bé Huyền cười mỉm mỉm. Huyền vẫn thế không nói gì và không hỏi cậu điều gì cả, làm cậu không biết nghĩ sao. Không biết là do Huyền ngại hay do cô bé không ưa mình… đang suy nghĩ vu vơ thì Hiệu trưởng to tiếng: "Kim, có nghe thầy nói không?"
Cậu hốt hoảng… dạ dạ mấy cái rồi nói với Thảo Huyền: "Đi theo mình chỉ lớp cho."
Cậu nhìn Huyền trong bộ đồng phục áo dài trắng trông gợi cảm và hấp dẫn vô cùng, bộ đồ bó sát làm rộ lõ từng đường nét của cơ thể. Cặp mông no tròn đầy đặn và hai bầu vú cứ phập phồng sau lớp áo làm Kim thỉnh thoảng phải ráng liếc một tí cho đỡ thèm. Kim cảm nhận được hai chân của Huyền khá là dài, lại vừa thon tròn nhìn rất quyến rũ làm cậu thấy kích thích và tò mò.
"Sao nhìn người ta hoài vậy, có biết lớp nằm ở đâu không?" Giọng nàng vang lên làm Kim bừng tỉnh. Vội vã bước đi nhưng lâu lâu dừng lại đợi Huyền đi qua mặt để cậu đi sau tha hồ mà ngắm nghía. Nhất là những lúc lên cầu thang khi Huyền đi trước cậu đi sau. Kim cảm thấy được cặp mông tưng tưng qua lớp quần mỏng, cậu muốn đưa tay lên rờ thử mà cố kiềm vì vừa sợ vừa nhát. Cậu ước gì trường mình xây thêm vài lầu nữa để đoạn đường hôm nay đưa bé Huyền đi được dài ra chừng nào tốt chừng ấy. Cuối cùng thì cũng tới cửa lớp A7. Cậu nhìn Huyền: "Đây là lớp của Huyền, mình rất tiếc vì không được học chung với Huyền. Nhưng nếu có ai ăn hiếp hay bắt nạt Huyền thì Huyền cứ nói với mình nhé."
Kim cố tỏ vẻ anh hùng rơm trước mặt Huyền vậy mà… cô nàng cười hơ hơ và nói: "Xưa giờ đây toàn đi ăn hiếp người khác, ông lo thân ông đi."
Một lần nữa Kim như bị đạp xuống vực sâu hun hút. Lúc đó không biết ma xui hay quỷ khiến gì cậu lại bạo gan cầm tay nàng dẫn vô lớp trước sự ngỡ ngàng của cả Huyền và cả lớp. Huyền cố buông tay cậu ra nhưng cậu vẫn nắm chặt rồi nói: "Giới thiệu với các bạn, đây là Huyền. Bạn thân của mình và cũng là học sinh mới ở phố mới về. Rất mong các bạn giúp đỡ… và một điều này cũng quan trọng không kém là cấm ai bắt nạt hay chọc ghẹo bạn ấy. Nếu không mình sẽ ghi vào sổ sao đỏ ra vườn nhổ cỏ cả năm."
Cả lớp đang bàn tán xôn xao gì đó cậu nghe không rõ nhưng có một giọng rất to vang lên, giọng của thằng Huy "Mặt dày": "Bọn em không dám chọc ghẹo gì đâu, anh liên đội trưởng cứ yên tâm. Bọn con trai tụi em chỉ xin một lần được nắm tay bạn ấy như anh liên đội trưởng thôi."
Cả lớp cười phá lên. Kim cũng cười he hé cho đỡ ngại, một phần cũng vì tay cậu bị cô bé nhéo đau điếng vì nãy giờ không chịu bỏ ra. Bỗng nhiên nàng giật mạnh tay ra rồi đi liếc qua cậu với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống và lẩm bẩm gì đấy như là: "Đồ điên! Về biết với tui."
Thôi thảm rồi, phen này chết mất. Nhưng vừa đi cậu lại vừa cười thầm, nhớ lại lúc nắm tay Huyền sao mà mát rượi thích thế không biết.
Cả buổi sáng hôm đó cậu vào lớp cứ nhìn bàn tay mình rồi cười thầm, bọn bạn nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ. Nhưng bọn họ đâu có biết cậu đang cảm thấy yêu đời biết dường nào.
Rồi chiều hôm đó về. Mẹ cậu nói ăn cơm xong thì hai mẹ con qua nhà cô Dung xem phim, sợ bị Thảo Huyền tính sổ nên Kim nói: "Thôi con không đi đâu, nhà người ta có con gái ngại lắm."
Mẹ nhìn cậu ngạc nhiên: "Biết ngại rồi à, mà có gì đâu mà ngại. Không phải bé Huyền cũng học chung trường với con sao."
Kim cứ “nhưng mà… nhưng mà…” Cuối cùng cũng phải chiều theo ý mẹ mình.
Qua nhà Huyền thường thì nhà lúc trước hay đi làm hết, nhưng giờ đây cô Dung xin nghỉ trên cơ quan để ở nhà chăm sóc con cái. Chỉ còn chồng cô là đi làm.
Thấy mẹ con Kim qua khiến cô Dung mừng rỡ kéo mẹ cậu lại ngồi và chuẩn bị xem phim truyền hình ”Con Đường Bá Chủ”. Thảo Huyền và bé Ngọc Ánh thì đang học bài ở phòng trên, thấy Kim qua Huyền lườm một cái làm cậu lạnh cả sống lưng. Cũng may là có mẹ cậu và cô Dung ở đây nên chắc sẽ an toàn không sao. Kim đang ngồi xem phim thì bé Ngọc Ánh chạy xuống nói: "Anh Kim ơi, chỉ dùm em bài này đi, khó quá à."
Ngọc Ánh là một cô bé thông minh và lém lỉnh. Kém cậu hai tuổi nhưng do ở phố ăn uống đầy đủ nên nhìn cũng đã ra dáng thiếu nữ. So với Huyền thì cơ thể Ánh cũng không thua kém gì mấy, tuy vú hơi nhỏ hơn một chút nhưng sau này lớn lên chắc cũng không thua bà chị nàng đâu. Nhìn Ngọc Ánh rất dễ thương vì hay cười nói vui vẻ khiến cậu có chút cảm giác đặc biệt khi so sánh với Huyền.
"Bài nào em?" Kim hỏi.
"À bài này giải thế này... thế này... em hiểu chưa?" Cậu chú tâm giảng.
"Em hiểu rồi, anh tài thiệt... à mà còn một bài nữa anh chỉ em luôn nha." Nói rồi Ánh kéo tay Kim lên nhà trên, nơi mà Huyền cũng đang ngồi học bài. Huyền quay sang liếc cậu một cái tóe lửa. Cậu hoảng quá nói với bé Ngọc Ánh: "Thôi em đem bài xuống đây anh chỉ cho."
Cô bé lại cứ nài nỉ kéo cậu đi cho bằng được: "Thật ra em còn vài bài nữa chưa giải được. Anh giúp em làm lẹ đi… Mẹ mới cho xem phim."
Thế là Kim đành phải theo bé Ánh lên nhà trên. Nhìn Huyền mặc chiếc váy ngắn ngồi trên ghế để lộ rõ hai đùi trắng nõn mịn màng làm cậu cứ dán mắt không rời ra được. Huyền vẫn ngồi im làm bài không quay sang nhìn cậu, làm cho không khí trong phòng thật là căng thẳng. Không biết cô nàng có giận mình nhiều không nữa. Kim cứ tự hỏi như thế khi vừa chỉ bài cho bé Ánh vừa liếc mắt nhìn sang Huyền xem có phản ứng gì không. Cậu bạo gan lại gần nhìn xem thì thấy nàng đang loay hoay làm bài tập môn Hóa.
Hình như Huyền đang không giải được câu hỏi bài tập 3: Một khí thiên nhiên chứa 90% CH4, 4% C2H6, 3% CO2, 3% N2 về thể tích. Để đốt cháy 1m³ khí thiên nhiên trên thì thể tích không khí cần dùng là bao nhiêu?
Trông cô nàng cứ viết nháp ra rồi lại xóa, có vẻ khá là bực tức vì không giải được.
Kim thấy thế cười hì hì rồi nói: "Thể tích không khí cần dùng là 9700 lít."
Huyền nghe thấy thế, ngẩng đầu lên nhìn Kim rồi cau mày: "Ai cần nhắc hả, hồi nãy tui cũng giải ra rồi nhưng cứ nghĩ là sai."
Cậu nghĩ thầm xạo gớm. Trên giấy nháp có giải được đáp án nào là 9700l đâu, rồi cười hì hì tự nhiên hông cậu bị một phát đau thấu tim gan. Kim á lên một tiếng, nhìn xuống thì ra nàng vừa nhéo cậu, vén áo lên thì thấy một vết đỏ hỏn… Thấy Kim vén áo Huyền ngại quay sang chỗ khác và cười mỉm mỉm. Bé Ngọc Ánh thấy thế cười hihi haha: "Chị Huyền nhéo đau lắm đó."
"Khỏi nói, anh đau chảy cả nước mắt đây này." Kim nói.
Huyền nhìn bộ dạng cậu còn đang nhăn nhó rồi cười hì hì đắc ý: "Biết tội chưa, lần này bà tạm tha cho đấy."
Thấy nàng cười, cậu cũng bớt đau đi phần nào. Do Huyền ngồi còn cậu đứng nên nhiều lúc mắt cậu cứ phải nhìn xuống vú Huyền ẩn hiện qua lớp áo, cậu thấy lấp ló hai bầu vú căng tròn nhưng dù cố liếc lòi cả mắt cũng không tài nào thấy được nửa còn lại. Bé Huyền như biết cậu đang nhìn mình nên hỏi: "Ông nhìn gì đó."
Kim làm bộ quay đi rồi nói khẽ: "Huyền dễ thương quá, nhìn mãi không chán."
Có vẻ như cô nàng đang đỏ mặt, quay lại tính nhéo nhưng cậu đã kịp né ra chỗ khác.
Tối hôm đó về cậu cứ gác tay lên trán nghĩ: Huyền xinh thật mà hai vú sao trắng thế nhỉ, ước gì mình được bóp một cái chắc đã lắm. Nghĩ thế rồi côn thịt cậu lại cứng lên và cậu cũng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
"Huyền học lớp A1 với mình đi." Vừa nói Kim vừa cười hí hửng.
Nhưng rồi cô nàng lạnh lùng trả lời với hiệu trưởng làm lòng cậu tan nát: "Thầy cho em học lớp nào cũng được."
Kim đứng im như tượng đá. Hiệu trưởng nói: "Vậy em học A7 đi. Còn lớp A1 điểm trung bình môn phải trên 7.5 mới vào được."
Huyền vào đúng cái lớp của "Mặt dày". Thôi kệ, dù sao có ”Mặt dày” làm tai mắt cũng được rồi. Hiệu trưởng nhìn cậu rồi nói: "Kim… em hãy dẫn học sinh mới lên lầu nhận lớp giúp thầy."
Gia Kim chỉ chờ có thế rồi nhìn bé Huyền cười mỉm mỉm. Huyền vẫn thế không nói gì và không hỏi cậu điều gì cả, làm cậu không biết nghĩ sao. Không biết là do Huyền ngại hay do cô bé không ưa mình… đang suy nghĩ vu vơ thì Hiệu trưởng to tiếng: "Kim, có nghe thầy nói không?"
Cậu hốt hoảng… dạ dạ mấy cái rồi nói với Thảo Huyền: "Đi theo mình chỉ lớp cho."
Cậu nhìn Huyền trong bộ đồng phục áo dài trắng trông gợi cảm và hấp dẫn vô cùng, bộ đồ bó sát làm rộ lõ từng đường nét của cơ thể. Cặp mông no tròn đầy đặn và hai bầu vú cứ phập phồng sau lớp áo làm Kim thỉnh thoảng phải ráng liếc một tí cho đỡ thèm. Kim cảm nhận được hai chân của Huyền khá là dài, lại vừa thon tròn nhìn rất quyến rũ làm cậu thấy kích thích và tò mò.
"Sao nhìn người ta hoài vậy, có biết lớp nằm ở đâu không?" Giọng nàng vang lên làm Kim bừng tỉnh. Vội vã bước đi nhưng lâu lâu dừng lại đợi Huyền đi qua mặt để cậu đi sau tha hồ mà ngắm nghía. Nhất là những lúc lên cầu thang khi Huyền đi trước cậu đi sau. Kim cảm thấy được cặp mông tưng tưng qua lớp quần mỏng, cậu muốn đưa tay lên rờ thử mà cố kiềm vì vừa sợ vừa nhát. Cậu ước gì trường mình xây thêm vài lầu nữa để đoạn đường hôm nay đưa bé Huyền đi được dài ra chừng nào tốt chừng ấy. Cuối cùng thì cũng tới cửa lớp A7. Cậu nhìn Huyền: "Đây là lớp của Huyền, mình rất tiếc vì không được học chung với Huyền. Nhưng nếu có ai ăn hiếp hay bắt nạt Huyền thì Huyền cứ nói với mình nhé."
Kim cố tỏ vẻ anh hùng rơm trước mặt Huyền vậy mà… cô nàng cười hơ hơ và nói: "Xưa giờ đây toàn đi ăn hiếp người khác, ông lo thân ông đi."
Một lần nữa Kim như bị đạp xuống vực sâu hun hút. Lúc đó không biết ma xui hay quỷ khiến gì cậu lại bạo gan cầm tay nàng dẫn vô lớp trước sự ngỡ ngàng của cả Huyền và cả lớp. Huyền cố buông tay cậu ra nhưng cậu vẫn nắm chặt rồi nói: "Giới thiệu với các bạn, đây là Huyền. Bạn thân của mình và cũng là học sinh mới ở phố mới về. Rất mong các bạn giúp đỡ… và một điều này cũng quan trọng không kém là cấm ai bắt nạt hay chọc ghẹo bạn ấy. Nếu không mình sẽ ghi vào sổ sao đỏ ra vườn nhổ cỏ cả năm."
Cả lớp đang bàn tán xôn xao gì đó cậu nghe không rõ nhưng có một giọng rất to vang lên, giọng của thằng Huy "Mặt dày": "Bọn em không dám chọc ghẹo gì đâu, anh liên đội trưởng cứ yên tâm. Bọn con trai tụi em chỉ xin một lần được nắm tay bạn ấy như anh liên đội trưởng thôi."
Cả lớp cười phá lên. Kim cũng cười he hé cho đỡ ngại, một phần cũng vì tay cậu bị cô bé nhéo đau điếng vì nãy giờ không chịu bỏ ra. Bỗng nhiên nàng giật mạnh tay ra rồi đi liếc qua cậu với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống và lẩm bẩm gì đấy như là: "Đồ điên! Về biết với tui."
Thôi thảm rồi, phen này chết mất. Nhưng vừa đi cậu lại vừa cười thầm, nhớ lại lúc nắm tay Huyền sao mà mát rượi thích thế không biết.
Cả buổi sáng hôm đó cậu vào lớp cứ nhìn bàn tay mình rồi cười thầm, bọn bạn nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ. Nhưng bọn họ đâu có biết cậu đang cảm thấy yêu đời biết dường nào.
Rồi chiều hôm đó về. Mẹ cậu nói ăn cơm xong thì hai mẹ con qua nhà cô Dung xem phim, sợ bị Thảo Huyền tính sổ nên Kim nói: "Thôi con không đi đâu, nhà người ta có con gái ngại lắm."
Mẹ nhìn cậu ngạc nhiên: "Biết ngại rồi à, mà có gì đâu mà ngại. Không phải bé Huyền cũng học chung trường với con sao."
Kim cứ “nhưng mà… nhưng mà…” Cuối cùng cũng phải chiều theo ý mẹ mình.
Qua nhà Huyền thường thì nhà lúc trước hay đi làm hết, nhưng giờ đây cô Dung xin nghỉ trên cơ quan để ở nhà chăm sóc con cái. Chỉ còn chồng cô là đi làm.
Thấy mẹ con Kim qua khiến cô Dung mừng rỡ kéo mẹ cậu lại ngồi và chuẩn bị xem phim truyền hình ”Con Đường Bá Chủ”. Thảo Huyền và bé Ngọc Ánh thì đang học bài ở phòng trên, thấy Kim qua Huyền lườm một cái làm cậu lạnh cả sống lưng. Cũng may là có mẹ cậu và cô Dung ở đây nên chắc sẽ an toàn không sao. Kim đang ngồi xem phim thì bé Ngọc Ánh chạy xuống nói: "Anh Kim ơi, chỉ dùm em bài này đi, khó quá à."
Ngọc Ánh là một cô bé thông minh và lém lỉnh. Kém cậu hai tuổi nhưng do ở phố ăn uống đầy đủ nên nhìn cũng đã ra dáng thiếu nữ. So với Huyền thì cơ thể Ánh cũng không thua kém gì mấy, tuy vú hơi nhỏ hơn một chút nhưng sau này lớn lên chắc cũng không thua bà chị nàng đâu. Nhìn Ngọc Ánh rất dễ thương vì hay cười nói vui vẻ khiến cậu có chút cảm giác đặc biệt khi so sánh với Huyền.
"Bài nào em?" Kim hỏi.
"À bài này giải thế này... thế này... em hiểu chưa?" Cậu chú tâm giảng.
"Em hiểu rồi, anh tài thiệt... à mà còn một bài nữa anh chỉ em luôn nha." Nói rồi Ánh kéo tay Kim lên nhà trên, nơi mà Huyền cũng đang ngồi học bài. Huyền quay sang liếc cậu một cái tóe lửa. Cậu hoảng quá nói với bé Ngọc Ánh: "Thôi em đem bài xuống đây anh chỉ cho."
Cô bé lại cứ nài nỉ kéo cậu đi cho bằng được: "Thật ra em còn vài bài nữa chưa giải được. Anh giúp em làm lẹ đi… Mẹ mới cho xem phim."
Thế là Kim đành phải theo bé Ánh lên nhà trên. Nhìn Huyền mặc chiếc váy ngắn ngồi trên ghế để lộ rõ hai đùi trắng nõn mịn màng làm cậu cứ dán mắt không rời ra được. Huyền vẫn ngồi im làm bài không quay sang nhìn cậu, làm cho không khí trong phòng thật là căng thẳng. Không biết cô nàng có giận mình nhiều không nữa. Kim cứ tự hỏi như thế khi vừa chỉ bài cho bé Ánh vừa liếc mắt nhìn sang Huyền xem có phản ứng gì không. Cậu bạo gan lại gần nhìn xem thì thấy nàng đang loay hoay làm bài tập môn Hóa.
Hình như Huyền đang không giải được câu hỏi bài tập 3: Một khí thiên nhiên chứa 90% CH4, 4% C2H6, 3% CO2, 3% N2 về thể tích. Để đốt cháy 1m³ khí thiên nhiên trên thì thể tích không khí cần dùng là bao nhiêu?
Trông cô nàng cứ viết nháp ra rồi lại xóa, có vẻ khá là bực tức vì không giải được.
Kim thấy thế cười hì hì rồi nói: "Thể tích không khí cần dùng là 9700 lít."
Huyền nghe thấy thế, ngẩng đầu lên nhìn Kim rồi cau mày: "Ai cần nhắc hả, hồi nãy tui cũng giải ra rồi nhưng cứ nghĩ là sai."
Cậu nghĩ thầm xạo gớm. Trên giấy nháp có giải được đáp án nào là 9700l đâu, rồi cười hì hì tự nhiên hông cậu bị một phát đau thấu tim gan. Kim á lên một tiếng, nhìn xuống thì ra nàng vừa nhéo cậu, vén áo lên thì thấy một vết đỏ hỏn… Thấy Kim vén áo Huyền ngại quay sang chỗ khác và cười mỉm mỉm. Bé Ngọc Ánh thấy thế cười hihi haha: "Chị Huyền nhéo đau lắm đó."
"Khỏi nói, anh đau chảy cả nước mắt đây này." Kim nói.
Huyền nhìn bộ dạng cậu còn đang nhăn nhó rồi cười hì hì đắc ý: "Biết tội chưa, lần này bà tạm tha cho đấy."
Thấy nàng cười, cậu cũng bớt đau đi phần nào. Do Huyền ngồi còn cậu đứng nên nhiều lúc mắt cậu cứ phải nhìn xuống vú Huyền ẩn hiện qua lớp áo, cậu thấy lấp ló hai bầu vú căng tròn nhưng dù cố liếc lòi cả mắt cũng không tài nào thấy được nửa còn lại. Bé Huyền như biết cậu đang nhìn mình nên hỏi: "Ông nhìn gì đó."
Kim làm bộ quay đi rồi nói khẽ: "Huyền dễ thương quá, nhìn mãi không chán."
Có vẻ như cô nàng đang đỏ mặt, quay lại tính nhéo nhưng cậu đã kịp né ra chỗ khác.
Tối hôm đó về cậu cứ gác tay lên trán nghĩ: Huyền xinh thật mà hai vú sao trắng thế nhỉ, ước gì mình được bóp một cái chắc đã lắm. Nghĩ thế rồi côn thịt cậu lại cứng lên và cậu cũng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.