Chương 597: Ai cũng không phải là người ngu
Hoàng Oanh
29/01/2015
Nhà khách Huyện ủy Vân Hồ long trọng tổ chức bữa tiệc, tiếp đãi hai vị phóng viên báo tỉnh và Phó Trưởng phòng Từ Đại Giang.
Đây gần như là nghi thức “hạng nặng”.
Tất cả thành viên bộ máy Huyện ủy đều tới. Công an, kiểm sát, tòa án, tư pháp cũng đều có mặt. Nhà khách Vân Hồ vô cùng náo nhiệt. Khách thì chỉ có ba người, nhưng người tiếp thì lại vượt quá hai mươi người.
Diễn viên chính của bữa tiệc, tất nhiên là nữ phóng viên xinh đẹp Bành Na.
Trong bữa tiệc, Lục Cửu dẫn đầu, mọi người thay phiên nhau mời rượu Bành Na.
Hai năm qua, Bành Na đi cơ sở lấy tin viết bài cũng không ít, trường hợp như vầy thấy cũng nhiều. Hơn nữa, thậm chí còn có huyện tất cả thành viên hai bộ máy chính Đảng đều ra mặt tiếp đãi.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cái giá của ngòi viết phóng viên Bành, đem chuyện tốt viết cho tốt hơn, còn chuyện xấu thì viết nhẹ lại một chút.
Bành Na bưng ly đồ uống lên, mỉm cười hướng lãnh đạo huyện xin lỗi:
- Rất xin lỗi, các vị lãnh đạo, tôi tửu lượng không tốt, chỉ có thể lấy nước ngọt để thay rượu. Thật sự là ngại quá.
Miệng nói là ngượng nhưng thần thái thì lại là hết sức đương nhiên.
Cô là phóng viên báo tỉnh, lại là người đẹp, không nhận lời mời rượu của đàn ông cũng là chuyện đương nhiên.
Đám người Lục Cửu tất nhiên là không đồng ý. Phóng viên Bành bất kể thế nào cũng phải ý tứ một chút, chẳng sợ là một ngụm nhỏ. Nhưng Bành Na chút cũng không lay động, trong tay cầm chặt ly thủy tinh lớn, cụng một cái với người mời rượu, rồi uống một ngụm:
- Xin cạn trước!
Mọi người thấy thế, cũng là bất đắc dĩ, không dám bức cô uống rượu.
Ở trước mặt Phạm Hồng Vũ, Bành Na phải duy trì phong độ thục nữ của mình.
Cũng may là anh chàng quay phim và Từ Đại Giang lại rất rộng lượng, lần lượt chạm cốc với lãnh đạo huyện. Ai đến cũng không từ chối, khiến không khí của bữa tiệc rất sôi động.
Trong bữa tiệc, Lý Văn Hàn đứng dậy đến buồng vệ sinh, vừa vặn đụng phải Lý Quang Minh.
Lý Quang Minh gương mặt đỏ bừng, mở vòi nước rửa tay, hướng Lý Văn Hàn nói:
- Trưởng phòng Lý, tôi muốn thương lượng với anh chuyện này.
- Viện trưởng Kiểm, xin cứ nói.
Lý Văn Hàn mặt cũng đỏ bừng, cười nói.
Tuy tửu lượng của Lý Văn Hàn cũng rất tốt, nhưng “cấp bậc” của bữa tiệc rượu như vậy cũng đã quật ngã ông ta. Dù sao thì ông ta cũng không phải là nhân vật chính, chỉ là người tiếp khách bình thường, cũng không mấy ai hướng ông mời rượu.
Lý Quang Minh lau tay, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Là như vầy, Trưởng phòng Lý, đám người phóng viên Bành lúc này chủ yếu là đến phỏng vấn về tình huống chỉnh đốn tác phong trong ngành công an. Tôi phỏng chừng bọn họ sẽ đem cái chuyện Cát Đại Tráng ra làm tâm điểm. Tuy nhiên, kỷ luật phá án thì anh cũng biết rồi đấy. Vụ án của Cát Đại Tráng đang trong thời khắc điều tra và bắt giam, nên không thể tiết lộ ra ngoài. Việc này, không thể xử lý thiếu suy nghĩ.
Lý Văn Hàn cười nhạt một tiếng:
- Viện trưởng Lý, hiện tại vụ án của Cát Đại Tráng, chủ yếu là do Viện Kiểm sát bên anh phụ trách, chúng tôi chỉ là phối hợp. Anh nếu cảm thấy không tiện tiếp nhận phỏng vấn thì cứ trực tiếp giải thích với đám người phóng viên Bành, tôi không có ý kiến.
Lý Quang Minh không khỏi ngẩn người một chút.
Tôi là đang hỏi anh có ý kiến hay không ý kiến sao?
- Trưởng phòng Lý, ý của tôi là, hiện tại Cát Đại Tráng đang còn trong giai đoạn thẩm tra chứ chưa có bắt giữ. Người cũng là do bên anh tạm giam, hẳn là do bên anh giải thích với phóng viên Bành chứ?
Hóa ra là anh có ý tứ này.
Anh không muốn đắc tội với phóng viên báo tỉnh, cũng không muốn đắc tội với Tạ Hậu Minh, nên bảo tôi đi giải thích với đám phóng viên Bành. Lý Văn Hàn tôi trong mắt của anh là ngu ngốc à?
Lý Văn Hàn bật cười ha hả:
- Viện trưởng Lý, điều này tôi thật là không làm được. Vụ án này bây giờ là do các người chủ đạo, tôi đều không có hỏi tới. Rốt cuộc phá án và bắt giam đến trình độ nào thì tôi hoàn toàn không biết gì cả, như thế nào lại đi giải thích với phóng viên Bành chứ? Vẫn là vất vả Viện trưởng Lý tự mình đi giải thích. Việc này tôi không thể giúp được.
Lý Quang minh sắc mặt trầm xuống, không hài lòng nói:
- Trưởng phòng Lý, đừng nói như vậy. Viện Kiểm sát chúng tôi tham gia vào cũng chỉ là hiệp trợ, đơn giản hóa quy trình. Giai đoạn hiện tại, việc phá án và bắt giam không phải là do bên phòng công an các anh phụ trách sao?
- Viện trưởng Lý nói đùa à?
Lý Văn Hàn bật cười ha hả, nhìn Lý Quang Minh, vươn tay tắt vòi nước, rồi xoay người bước ra cửa, trực tiếp gạt Lý Quang Minh qua một bên, không thèm để ý tới.
Lý Quang Minh sắc mặt trở nên âm trầm vô cùng, oán hận nhìn chằm chằm Lý Văn Hàn, môi hung hăng chửi thề một câu.
Sau bữa tiệc, Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh cùng các vị lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy tiễn đám người Bành Na đến phòng khách quý của nhà khách, nói thêm vài câu rồi lúc này mới cáo từ.
Tạ Hậu Minh chưa về nhà mà ngồi ô tô đến thẳng thành phố Tề Hà.
Phóng viên báo tỉnh đột nhiên đến Vân Hồ phỏng vấn, Tạ Hậu Minh có chút không yên.
Ước chừng hơn chín giờ, nhà khách Vân Hồ đã vô cùng yên tĩnh. Căn phòng khách quý của Bành Na vẫn còn sáng đèn. Bành Na đã thay đổi một chiếc váy ngủ màu hồng phấn, đang nằm trên giường đọc sách. Tuy nhiên, nhìn qua, phóng viên Bành vẫn có chút không yên lòng, thường để sách trong tay xuống giường, hướng cửa phòng nhìn một chút, dường như đang đợi người.
Không thể nghi ngờ, Bành Na đang chờ Phạm Hồng Vũ.
Bành Na đến Vân Hồ phỏng vấn, có thể nói là một tay Phạm Hồng Vũ an bài. Lưu Bân ở một sau đẩy một phen. Lúc này, nếu đổi là Chủ tịch huyện khác thì khẳng định phải chú ý kiêng dè, sẽ không nửa đêm lại chạy tới phòng phóng viên Bành.
Nhưng Bành Na tin tưởng, Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ tới.
Quả nhiên, tiếng gõ cửa liền vang lên.
Bành Na từ trên giường nhảy xuống, mang đôi dép lê, không hỏi một tiếng, cực kỳ nhanh chạy ra mở cửa.
Trước mắt tối sầm lại, ngoài cửa chính là thân hình cao lớn của Phạm Hồng Vũ.
- Anh, mau vào đi!
Bành Na lập tức cao hứng, nghiêng người tránh qua một bên.
Phạm Hồng Vũ cao thấp đánh giá Bành Na:
- Na Na, càng ngày càng xinh đẹp đấy.
Bành Na mặc chiếc áo ngủ màu hồng, sợi tơ lụa lập lòe trong ánh sáng. Mái tóc đen nhánh vừa mới gội xong, vẫn còn chưa khô. Chiếc áo ngủ không giữ được những gì bên trong chặt chẽ như áo ngực, khiến cho thân hình của Bành Na càng thêm đẫy đà. Hơn nữa, cổ áo lại hơi rộng, khiến cho bầu ngực trắng như tuyết cứ lấp lóa ra mãi, thu hút ánh mắt người đàn ông.
Bành Na tự nhiên cười nói, gương mặt xinh đẹp thoáng chút ửng hồng, hơi có vẻ khờ dại non nớt pha lẫn chút thẹn thùng, trong nháy mắt cấu thành sức hấp dẫn cực hạn.
- Anh, anh ngồi đi, để em đi pha trà cho anh.
Bành Na vui vẻ kéo Phạm Hồng Vũ đến bên chiếc ghế, nghịch ngợm mà ấn hắn ngồi xuống, rồi đi pha trà cho Phạm Hồng Vũ. Trong phòng tràn ngập mùi thơm con gái. Nhìn Bành Na xinh đẹp, Phạm Hồng Vũ thoải mái dựa vào ghế, buông lòng một chút.
- Anh, em mang cho anh hai bao thuốc đây.
Bành Na vừa pha trà xong cho Phạm Hồng Vũ, thì đến bên cạnh ngăn tủ, xuất ra hai bao thuốc lá được gói đơn giản. Vừa thấy chính là thuốc của nhà máy thuốc lá, chưa có nhãn hiệu.
- Thuốc gì vậy? Có phải là thuốc mới mà chú Bành nghiên cứu ra không?
Phạm Hồng Vũ cười hỏi.
Hiện tại Bành Thanh đang là Phó giám đốc kiêm tổng công trình sư của nhà máy thuốc lá. Lần trước việc Phó Đức Trăn bị cục Thuốc lá tỉnh điều tra, hai cha con Bành Thanh và mẹ con Phó Đình Đình cùng nhau tới cục Độc quyền thuốc lá. Bành Thanh trực tiếp trước mặt Cục trưởng Lê mà bênh vực Phó Đức Trăn khiến Phó Đức Trăn rất là cảm động.
Bởi vì cái gọi là “đường xa mới biết sức ngựa dài; ở lâu mới biết được lòng người”.
Khi ông gặp xui xẻo, chỉ có Bành Thanh là có gan vì ông mà đứng ra nói chuyện.
Sau đó không lâu, Phó Đức Trăn dốc hết sức tiến cử Bành Thanh làm tổng công trình sư, kiêm luôn Phó giám đốc quản lý kỹ thuật và nghiên cứu phát triển của nhà máy. Chỉ có điều Bành Thanh không thích hợp làm hành chính, vẫn làm công việc cũ, đương nhiên quyền tự chủ cải tiến kỹ thuật lại càng lớn.
Bành Na cười khúc khích nói:
- Đúng vậy, anh thật là thông minh, bất kể chuyện gì, vừa đoán liền trúng. Cha của em đang nghiên cứu sản phẩm thứ hai của Thanh Sơn Vương. Ý tưởng của ông ấy là muốn hạ thấp hàm lượng nhựa thuốc lá và nicotin trong đó, tận lực giảm bớt nguy hại cho người hút thuốc. Đây là sản phẩm mới nhất mà cha em vừa mới hoàn thành. Hàm lượng nhựa thuốc lá và nicotin chỉ còn lại bảy phần, so với Thanh Sơn Vương bây giờ thì thấp hơn một phần ba. Em mang theo hai gói đến đây cho anh, anh hút thử xem hương vị thế nào. Nếu được thì về sau, anh hút loại thuốc này đi, đối với sức khỏe cũng tốt hơn.
Đây là tính cách của Bành Na, biết Phạm Hồng Vũ thích hút thuốc, tuyệt không lải nhải bảo hắn cai thuốc lá, chỉ là tìm cách giảm bớt nguy hại của thuốc lá với sức khỏe mà thôi.
Phạm Hồng Vũ cười nhận lấy, nói:
- Chú Bành nghiên cứu ra loại thuốc mới, khẳng định là vị rất ngon, nhất định là có thể hút được. Dựa theo lời em nói, anh về sau sẽ hút loại thuốc này, không hút thuốc khác.
- Vậy thì tốt quá, loại thuốc này vẫn còn chưa đưa ra thị trường. Em mỗi tháng đúng hạn sẽ gửi thuốc cho anh.
Bành Na lập tức vui mừng khôn xiết, ngồi xuống một cái ghế khác, thân hình nghiêng về phía trước, tay chống cằm, nhìn Phạm Hồng Vũ không chớp mắt, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ và tình yêu say đắm không thể che giấu được.
Tuy nhiên, Bành Na không ý thức được, cô thấp hơn so với Phạm Hồng Vũ, với tư thế ngồi như vầy, khi Phạm Hồng Vũ nhìn sang thì sẽ gần như nhìn hết phân nửa bộ ngực của cô, trốn cũng không thoát được.
Phạm Hồng Vũ đỏ mặt lên, ánh mắt hướng lên trên, dừng ở khuôn mặt đáng yêu của Bành Na:
- Na Na, ngày mai mọi người phỏng vấn, nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn đấy.
- Vì sao?
Bành Na thuận miệng hỏi một câu, cũng không để ý.
Khi ở cùng một chỗ với Phạm Hồng Vũ, những sự việc khác rất dễ ném ra khỏi đầu.
- Vụ án của Cát Đại Tráng hiện tại rất mẫn cảm, khắp nơi đều chú ý, biến thành tiêu điểm rồi. Vì đang trong giai đoạn phá án và bắt giam nên không thể tiết lộ ra ngoài.
- Thế thì chẳng sao, chúng ta không nói đến vụ án. Tụi em chủ yếu là phỏng vấn về vấn đề chỉnh đốn tác phong mà thôi.
Phạm Hồng Vũ liền cười, gật đầu.
Bành Na càng ngày càng thành thục, nhìn vấn đề có thể nắm bắt được bản chất rồi.
Đây gần như là nghi thức “hạng nặng”.
Tất cả thành viên bộ máy Huyện ủy đều tới. Công an, kiểm sát, tòa án, tư pháp cũng đều có mặt. Nhà khách Vân Hồ vô cùng náo nhiệt. Khách thì chỉ có ba người, nhưng người tiếp thì lại vượt quá hai mươi người.
Diễn viên chính của bữa tiệc, tất nhiên là nữ phóng viên xinh đẹp Bành Na.
Trong bữa tiệc, Lục Cửu dẫn đầu, mọi người thay phiên nhau mời rượu Bành Na.
Hai năm qua, Bành Na đi cơ sở lấy tin viết bài cũng không ít, trường hợp như vầy thấy cũng nhiều. Hơn nữa, thậm chí còn có huyện tất cả thành viên hai bộ máy chính Đảng đều ra mặt tiếp đãi.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cái giá của ngòi viết phóng viên Bành, đem chuyện tốt viết cho tốt hơn, còn chuyện xấu thì viết nhẹ lại một chút.
Bành Na bưng ly đồ uống lên, mỉm cười hướng lãnh đạo huyện xin lỗi:
- Rất xin lỗi, các vị lãnh đạo, tôi tửu lượng không tốt, chỉ có thể lấy nước ngọt để thay rượu. Thật sự là ngại quá.
Miệng nói là ngượng nhưng thần thái thì lại là hết sức đương nhiên.
Cô là phóng viên báo tỉnh, lại là người đẹp, không nhận lời mời rượu của đàn ông cũng là chuyện đương nhiên.
Đám người Lục Cửu tất nhiên là không đồng ý. Phóng viên Bành bất kể thế nào cũng phải ý tứ một chút, chẳng sợ là một ngụm nhỏ. Nhưng Bành Na chút cũng không lay động, trong tay cầm chặt ly thủy tinh lớn, cụng một cái với người mời rượu, rồi uống một ngụm:
- Xin cạn trước!
Mọi người thấy thế, cũng là bất đắc dĩ, không dám bức cô uống rượu.
Ở trước mặt Phạm Hồng Vũ, Bành Na phải duy trì phong độ thục nữ của mình.
Cũng may là anh chàng quay phim và Từ Đại Giang lại rất rộng lượng, lần lượt chạm cốc với lãnh đạo huyện. Ai đến cũng không từ chối, khiến không khí của bữa tiệc rất sôi động.
Trong bữa tiệc, Lý Văn Hàn đứng dậy đến buồng vệ sinh, vừa vặn đụng phải Lý Quang Minh.
Lý Quang Minh gương mặt đỏ bừng, mở vòi nước rửa tay, hướng Lý Văn Hàn nói:
- Trưởng phòng Lý, tôi muốn thương lượng với anh chuyện này.
- Viện trưởng Kiểm, xin cứ nói.
Lý Văn Hàn mặt cũng đỏ bừng, cười nói.
Tuy tửu lượng của Lý Văn Hàn cũng rất tốt, nhưng “cấp bậc” của bữa tiệc rượu như vậy cũng đã quật ngã ông ta. Dù sao thì ông ta cũng không phải là nhân vật chính, chỉ là người tiếp khách bình thường, cũng không mấy ai hướng ông mời rượu.
Lý Quang Minh lau tay, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:
- Là như vầy, Trưởng phòng Lý, đám người phóng viên Bành lúc này chủ yếu là đến phỏng vấn về tình huống chỉnh đốn tác phong trong ngành công an. Tôi phỏng chừng bọn họ sẽ đem cái chuyện Cát Đại Tráng ra làm tâm điểm. Tuy nhiên, kỷ luật phá án thì anh cũng biết rồi đấy. Vụ án của Cát Đại Tráng đang trong thời khắc điều tra và bắt giam, nên không thể tiết lộ ra ngoài. Việc này, không thể xử lý thiếu suy nghĩ.
Lý Văn Hàn cười nhạt một tiếng:
- Viện trưởng Lý, hiện tại vụ án của Cát Đại Tráng, chủ yếu là do Viện Kiểm sát bên anh phụ trách, chúng tôi chỉ là phối hợp. Anh nếu cảm thấy không tiện tiếp nhận phỏng vấn thì cứ trực tiếp giải thích với đám người phóng viên Bành, tôi không có ý kiến.
Lý Quang Minh không khỏi ngẩn người một chút.
Tôi là đang hỏi anh có ý kiến hay không ý kiến sao?
- Trưởng phòng Lý, ý của tôi là, hiện tại Cát Đại Tráng đang còn trong giai đoạn thẩm tra chứ chưa có bắt giữ. Người cũng là do bên anh tạm giam, hẳn là do bên anh giải thích với phóng viên Bành chứ?
Hóa ra là anh có ý tứ này.
Anh không muốn đắc tội với phóng viên báo tỉnh, cũng không muốn đắc tội với Tạ Hậu Minh, nên bảo tôi đi giải thích với đám phóng viên Bành. Lý Văn Hàn tôi trong mắt của anh là ngu ngốc à?
Lý Văn Hàn bật cười ha hả:
- Viện trưởng Lý, điều này tôi thật là không làm được. Vụ án này bây giờ là do các người chủ đạo, tôi đều không có hỏi tới. Rốt cuộc phá án và bắt giam đến trình độ nào thì tôi hoàn toàn không biết gì cả, như thế nào lại đi giải thích với phóng viên Bành chứ? Vẫn là vất vả Viện trưởng Lý tự mình đi giải thích. Việc này tôi không thể giúp được.
Lý Quang minh sắc mặt trầm xuống, không hài lòng nói:
- Trưởng phòng Lý, đừng nói như vậy. Viện Kiểm sát chúng tôi tham gia vào cũng chỉ là hiệp trợ, đơn giản hóa quy trình. Giai đoạn hiện tại, việc phá án và bắt giam không phải là do bên phòng công an các anh phụ trách sao?
- Viện trưởng Lý nói đùa à?
Lý Văn Hàn bật cười ha hả, nhìn Lý Quang Minh, vươn tay tắt vòi nước, rồi xoay người bước ra cửa, trực tiếp gạt Lý Quang Minh qua một bên, không thèm để ý tới.
Lý Quang Minh sắc mặt trở nên âm trầm vô cùng, oán hận nhìn chằm chằm Lý Văn Hàn, môi hung hăng chửi thề một câu.
Sau bữa tiệc, Lục Cửu, Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh cùng các vị lãnh đạo chủ chốt của Huyện ủy tiễn đám người Bành Na đến phòng khách quý của nhà khách, nói thêm vài câu rồi lúc này mới cáo từ.
Tạ Hậu Minh chưa về nhà mà ngồi ô tô đến thẳng thành phố Tề Hà.
Phóng viên báo tỉnh đột nhiên đến Vân Hồ phỏng vấn, Tạ Hậu Minh có chút không yên.
Ước chừng hơn chín giờ, nhà khách Vân Hồ đã vô cùng yên tĩnh. Căn phòng khách quý của Bành Na vẫn còn sáng đèn. Bành Na đã thay đổi một chiếc váy ngủ màu hồng phấn, đang nằm trên giường đọc sách. Tuy nhiên, nhìn qua, phóng viên Bành vẫn có chút không yên lòng, thường để sách trong tay xuống giường, hướng cửa phòng nhìn một chút, dường như đang đợi người.
Không thể nghi ngờ, Bành Na đang chờ Phạm Hồng Vũ.
Bành Na đến Vân Hồ phỏng vấn, có thể nói là một tay Phạm Hồng Vũ an bài. Lưu Bân ở một sau đẩy một phen. Lúc này, nếu đổi là Chủ tịch huyện khác thì khẳng định phải chú ý kiêng dè, sẽ không nửa đêm lại chạy tới phòng phóng viên Bành.
Nhưng Bành Na tin tưởng, Phạm Hồng Vũ nhất định sẽ tới.
Quả nhiên, tiếng gõ cửa liền vang lên.
Bành Na từ trên giường nhảy xuống, mang đôi dép lê, không hỏi một tiếng, cực kỳ nhanh chạy ra mở cửa.
Trước mắt tối sầm lại, ngoài cửa chính là thân hình cao lớn của Phạm Hồng Vũ.
- Anh, mau vào đi!
Bành Na lập tức cao hứng, nghiêng người tránh qua một bên.
Phạm Hồng Vũ cao thấp đánh giá Bành Na:
- Na Na, càng ngày càng xinh đẹp đấy.
Bành Na mặc chiếc áo ngủ màu hồng, sợi tơ lụa lập lòe trong ánh sáng. Mái tóc đen nhánh vừa mới gội xong, vẫn còn chưa khô. Chiếc áo ngủ không giữ được những gì bên trong chặt chẽ như áo ngực, khiến cho thân hình của Bành Na càng thêm đẫy đà. Hơn nữa, cổ áo lại hơi rộng, khiến cho bầu ngực trắng như tuyết cứ lấp lóa ra mãi, thu hút ánh mắt người đàn ông.
Bành Na tự nhiên cười nói, gương mặt xinh đẹp thoáng chút ửng hồng, hơi có vẻ khờ dại non nớt pha lẫn chút thẹn thùng, trong nháy mắt cấu thành sức hấp dẫn cực hạn.
- Anh, anh ngồi đi, để em đi pha trà cho anh.
Bành Na vui vẻ kéo Phạm Hồng Vũ đến bên chiếc ghế, nghịch ngợm mà ấn hắn ngồi xuống, rồi đi pha trà cho Phạm Hồng Vũ. Trong phòng tràn ngập mùi thơm con gái. Nhìn Bành Na xinh đẹp, Phạm Hồng Vũ thoải mái dựa vào ghế, buông lòng một chút.
- Anh, em mang cho anh hai bao thuốc đây.
Bành Na vừa pha trà xong cho Phạm Hồng Vũ, thì đến bên cạnh ngăn tủ, xuất ra hai bao thuốc lá được gói đơn giản. Vừa thấy chính là thuốc của nhà máy thuốc lá, chưa có nhãn hiệu.
- Thuốc gì vậy? Có phải là thuốc mới mà chú Bành nghiên cứu ra không?
Phạm Hồng Vũ cười hỏi.
Hiện tại Bành Thanh đang là Phó giám đốc kiêm tổng công trình sư của nhà máy thuốc lá. Lần trước việc Phó Đức Trăn bị cục Thuốc lá tỉnh điều tra, hai cha con Bành Thanh và mẹ con Phó Đình Đình cùng nhau tới cục Độc quyền thuốc lá. Bành Thanh trực tiếp trước mặt Cục trưởng Lê mà bênh vực Phó Đức Trăn khiến Phó Đức Trăn rất là cảm động.
Bởi vì cái gọi là “đường xa mới biết sức ngựa dài; ở lâu mới biết được lòng người”.
Khi ông gặp xui xẻo, chỉ có Bành Thanh là có gan vì ông mà đứng ra nói chuyện.
Sau đó không lâu, Phó Đức Trăn dốc hết sức tiến cử Bành Thanh làm tổng công trình sư, kiêm luôn Phó giám đốc quản lý kỹ thuật và nghiên cứu phát triển của nhà máy. Chỉ có điều Bành Thanh không thích hợp làm hành chính, vẫn làm công việc cũ, đương nhiên quyền tự chủ cải tiến kỹ thuật lại càng lớn.
Bành Na cười khúc khích nói:
- Đúng vậy, anh thật là thông minh, bất kể chuyện gì, vừa đoán liền trúng. Cha của em đang nghiên cứu sản phẩm thứ hai của Thanh Sơn Vương. Ý tưởng của ông ấy là muốn hạ thấp hàm lượng nhựa thuốc lá và nicotin trong đó, tận lực giảm bớt nguy hại cho người hút thuốc. Đây là sản phẩm mới nhất mà cha em vừa mới hoàn thành. Hàm lượng nhựa thuốc lá và nicotin chỉ còn lại bảy phần, so với Thanh Sơn Vương bây giờ thì thấp hơn một phần ba. Em mang theo hai gói đến đây cho anh, anh hút thử xem hương vị thế nào. Nếu được thì về sau, anh hút loại thuốc này đi, đối với sức khỏe cũng tốt hơn.
Đây là tính cách của Bành Na, biết Phạm Hồng Vũ thích hút thuốc, tuyệt không lải nhải bảo hắn cai thuốc lá, chỉ là tìm cách giảm bớt nguy hại của thuốc lá với sức khỏe mà thôi.
Phạm Hồng Vũ cười nhận lấy, nói:
- Chú Bành nghiên cứu ra loại thuốc mới, khẳng định là vị rất ngon, nhất định là có thể hút được. Dựa theo lời em nói, anh về sau sẽ hút loại thuốc này, không hút thuốc khác.
- Vậy thì tốt quá, loại thuốc này vẫn còn chưa đưa ra thị trường. Em mỗi tháng đúng hạn sẽ gửi thuốc cho anh.
Bành Na lập tức vui mừng khôn xiết, ngồi xuống một cái ghế khác, thân hình nghiêng về phía trước, tay chống cằm, nhìn Phạm Hồng Vũ không chớp mắt, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ và tình yêu say đắm không thể che giấu được.
Tuy nhiên, Bành Na không ý thức được, cô thấp hơn so với Phạm Hồng Vũ, với tư thế ngồi như vầy, khi Phạm Hồng Vũ nhìn sang thì sẽ gần như nhìn hết phân nửa bộ ngực của cô, trốn cũng không thoát được.
Phạm Hồng Vũ đỏ mặt lên, ánh mắt hướng lên trên, dừng ở khuôn mặt đáng yêu của Bành Na:
- Na Na, ngày mai mọi người phỏng vấn, nhất định sẽ gặp nhiều khó khăn đấy.
- Vì sao?
Bành Na thuận miệng hỏi một câu, cũng không để ý.
Khi ở cùng một chỗ với Phạm Hồng Vũ, những sự việc khác rất dễ ném ra khỏi đầu.
- Vụ án của Cát Đại Tráng hiện tại rất mẫn cảm, khắp nơi đều chú ý, biến thành tiêu điểm rồi. Vì đang trong giai đoạn phá án và bắt giam nên không thể tiết lộ ra ngoài.
- Thế thì chẳng sao, chúng ta không nói đến vụ án. Tụi em chủ yếu là phỏng vấn về vấn đề chỉnh đốn tác phong mà thôi.
Phạm Hồng Vũ liền cười, gật đầu.
Bành Na càng ngày càng thành thục, nhìn vấn đề có thể nắm bắt được bản chất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.