Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 767: Bí thư Cừu Hạo Minh có ý kiến.

Hoàng Oanh

23/02/2015

Khóe miệng Lôi Minh hiện tia trào phúng, nhẹ giọng nói: - Cho dù cô ở bệnh viện Mặc Bình, Chủ tịch huyện Mặc Bình cũng sẽ không đến thăm cô!

- Đúng, tôi biết, chú của Cừu Lập Hành là Bí thư huyện ủy, mọi người đều sợ anh ta…

Lã Đình khe khẽ thở dài, trong mắt hiện lên một chút chán ghét.

Là chán ghét, không phải căm hận.

Ngay cả hận cũng chẳng hận nỗi, chỉ có thất vọng vô cùng và chán ghét vô tận thôi.

Hóa ra cô hiểu rõ bối cảnh của Cừu Lập Hành, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cô lại có thể đắc tội với Cừu Lập Hành như thế, do đó Cừu Lập Hành vì muốn giữ thể diện đành phải hạ tử thủ với cô. Trong một huyện, đừng nói là cán bộ quần chúng thông thường, cho dù là một cán bộ cấp phó huyện, cũng sẽ không dám đi đắc tội với cháu của Bí thư huyện ủy.

- Chủ tịch huyện Phạm, các anh dự định sẽ xử trí tôi thế nào?

Lát sau, Lã Đình vô lực hỏi han, giọng điệu ngược lại trở nên vô cùng bình tĩnh.

- Xử trí?

Phạm Hồng Vũ có chút kinh ngạc hỏi ngược lại.

- Sao chúng tôi phải xử lý cô?

- Giao tôi lại cho xã Quyến Khẩu, để họ nghiêm khắc xử phạt…

Lã Đình cười nhạt một tiếng, nói, cũng không thấy sợ sệt.

Tục ngưc có nói: bi thương lớn chết trong tim.

Trái tim cảu cô gái này dù chưa chết, nhưng ít nhất đã thấy vô cùng tuyệt vọng nên không còn thấy sợ hãi nữa.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng nhăn mày, nói: - Cô giáo Lã, phàm chuyện gì cũng không tuyệt đối. Bây giờ cô có thể nằm trong bệnh viện Vân Hồ, thì có thể thấy vấn đề của cô hoàn toàn không có cách giải quyết khác, hầu hết cán bộ của Vân Hồ đều tốt, tôi tin hầu hết cán bộ của Mặc Bình cũng tốt.

Hắn là Chủ tịch huyện, những lời như vậy cần phải nói, hơn nữa trong lòng Phạm Hồng Vũ thực sự cũng cho rằng như vậy.

Lã Đình đang định nói thì bỗng ho khan.

Tiểu Ưu vội nhảy từ trên giường xuống, đi đến giường bệnh, cầm tay cô, mắt không rời khỏi mẹ. Tay Lã Đình rất gầy, từng mạch máu xanh nhạt lồi lên.

Lã Đình ho khan vài tiếng, quay đầu nhìn con gái, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng vô cùng, tràn đầy vẻ trìu mến, sau đó mới quay sang Phạm Hồng Vũ, nói: - Dù nói thế nào, Chủ tịch huyện Phạm, tôi rất cảm ơn anh, đặc biệt là anh đã đối xử với Tiểu Ưu tốt như vậy… Xin lỗi, lúc nãy anh nói chuyện với viện trưởng, tôi nghe rồi, tôi không cố ý nghe lén, nhưng không muốn cắt ngang hai người… Anh là lãnh đạo tốt, dù tôi vẫn không tin phần lớn cán bộ Mặc Bình đều tốt, nhưng tôi có thể khẳng định, anh là lãnh đạo tốt. Cảm ơn anh!

Phạm Hồng Vũ khoát tay nói: - Cô giáo Lã, hiện tại sức khỏe của cô rất yếu, đừng phí sức quá. Cô cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh đi, đợi cô bình phục, tôi sẽ tới tìm cô nói chuyện. Yên tâm, dù ở Vân Hồ hay ở Mặc Bình, có vấn đề thì nhất định cũng sẽ giải quyết được. Nhiệm vụ chủ yếu của cô trong thời gian này là dưỡng bệnh. Những vấn đề khác, đợi hết bệnh hẵng nói.

Vào lúc này, điện thoại bên hông Phạm Hồng Vũ vang lên.

Phạm Hồng Vũ cầm lên xem, hai hàng lông mày nhướn lên.

Là điện thoại nhà của Lục Cửu.

Thông thường mà nói, sau giờ làm việc, Lục Cửu rất ít tìm hắn. Hắn đến Vân Hồ nhậm chức tám tháng, chưa từng tiếp xúc Lục Cửu vì chuyện riêng, toàn qua lại vì công việc.

Lúc này Lục Cửu gọi điện cho hắn, hẳn là có chuyện khá khẩn cấp.

- Cô giáo Lã, tôi có chút chuyện phải xử lý, cô an tâm dưỡng bệnh đi... Tiểu Ưu Ưu, bye bye!

- Bye chú ạ…

Tiểu Ưu Ưu liền vẩy vẩy bàn tay bé nhỏ với hắn, vẻ mặt lưu luyến.

Phạm Hồng Vũ và Lôi Minh xoay người đi.

- Chú…

Tiểu Ưu Ưu bỗng nhiên lại kêu một tiếng.

- Ngày mai chú có tới thăm cháu không? Cháu sẽ nhớ chú lắm…

Phạm Hồng Vũ liền mỉm cười, gật gật đầu, nói: - Được, ngày mai chú sẽ đến thăm cháu. Chú còn hứa với cháu, sẽ mang đồ ăn ngon đến cho cháu mà!



- Cảm ơn chú!

Cô bé liền vui vẻ. Cùng Phạm Hồng Vũ bước ra cửa, còn liên tục vẫy tay với bóng lưng chú.

- Ưu Ưu, chú đi rồi.

- Dạ, con biết rồi. Mẹ, chú là người tốt đúng không ạ?

Tiểu Ưu Ưu xoay người lại, nhìn về phía mẹ, rất chân thành hỏi.

Lã Đình khẽ gật đầu, nói: - Chú là người tốt… Ưu Ưu, tự múc nước , rửa mặt rửa chân, ngủ sớm một chút đi.

- Dạ!

Tiểu Ưu Ưu ngoan ngoãn gật đầu.

Phạm Hồng Vũ ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến phòng trực ban của bác sĩ, cầm điện thoại lên gọi cho Lục Cửu.

- Chủ tịch huyện, đang ở đâu đấy?

Lục Cửu hỏi, giọng bình thường như vẫn có vẻ hơi khác.

- Ở bệnh viện nhân dân.

Lục Cửu trầm mặc một chút, mới chậm rãi nói: - Chủ tịch huyện, hôm nay, có phải anh đã đưa một đồng chí nữa của xã Quyến Khẩu, huyện Mặc Bình đi đúng không, đồng chí đó họ Lã, là một dân thôn địa phương.

- Đúng, có chuyện đó. Bí thư, ai báo cáo anh vậy?

Lục Cửu lại thoáng trầm mặc, nói: - Chủ tịch huyện, hay thế này đi, nếu anh tiện thì ghé sang nhà tôi một chút?

Xem ra, Lục Cửu rất coi trọng chuyện này.

Phạm Hồng Vũ đại khái cũng có thể đoán được nguyên nhân.

- Được, Bí thư chờ một chút, tôi sẽ đến ngay!

Rất nhanh, chiếc xe Nissan đã chạy về tòa nhà huyện ủy, ngừng ở dưới tòa lầu Ủy viên thường vụ, Phạm Hồng Vũ lập tức đến nhà Lục Cửu.

Cửa phòng đang khép hờ.

Rõ ràng, Lục Cửu đang chờ Phạm Hồng Vũ bằng không, cánh cửa nhà Bí thư huyện ủy buổi tối chắc chắn sẽ không khép hờ. Mỗi tối, không biết bao người đứng xếp hàng chờ gặp Lục Cửu. Giống như cửa nhà Phạm Hồng Vũ, ba bốn tháng nay không ngừng có khách đến nhà.

Phạm Hồng Vũ vẫn lễ phép gõ cửa.

- Chủ tịch huyện Phạm đến rồi à…

Ra mở cửa là Quan Tú Lệ vợ Lục Cửu, khuôn mặt mỉm cười, gật đầu chào Phạm Hồng Vũ.

Quan Tú Lệ khoảng chừng ba bảy, ba tám tuổi, nhỏ hơn Lục Cửu hai ba tuổi, diện mạo đoan chính, cách ăn mặc theo mốt phương Tây, tóc uốn, người mặc chiếc áo lông cao cổ bó sát, dù buổi tối, cũng trang điểm rất đậm.

Cũng không phải Quan Tú Lệ thích ăn mặc như vậy, cũng có chút “bất đắc dĩ”. Hầu như ngày nào trong nhà cũng có khách đến chơi, thân là nữ chủ nhân cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện, để không bị người ta coi thường.

Tính tình “đệ nhất phu nhân” huyện Vân Hồ Quan Tú Lệ rất tốt, rất chú trọng thể diện.

- Chào chị dâu!

Phạm Hồng Vũ cười đáp lễ.

Hắn và Lục Cửu hợp tác, cũng là không tiện xưng hô chức vụ với Quan Tú Lệ, không khỏi khách khí. Ở bên ngoài, Chủ tịch huyện Phạm và Bí thư Lục có quan hệ đồng chí vô cùng khăng khít.

- Mau mau, Chủ tịch huyện Phạm, mời vào nhà ngồi!

Quan Tú Lệ rất khách khí.

Cả huyện Vân Hồ, người có thể hưởng “đãi ngộ” như thế này của Quan Tú Lệ, ngoại trừ vài đồng chí lão thành đã về hưu, ước chừng cũng chỉ có Phạm Hồng Vũ. Ngay cả Tạ Hậu Minh cũng không được như thế. Đương nhiên, Tạ Hậu Minh bình thường cũng không đổ bộ đến nhà Lục Cửu.



- Chủ tịch huyện đến rồi!

Phạm Hồng Vũ bước vào, Lục Cửu đã đứng dậy đón.

Đối với người cộng sự trẻ tuổi này, Lục Cửu càng ngày càng khách khí, cũng không dám khinh thường vì Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi, tuy nhiên quan hệ của cả hai cũng càng ngày càng xa cách. Lúc Phạm Hồng Vũ mới tới Vân Hồ, Lục Cửu ít nhiều có chút coi thường Phạm Hồng Vũ, sự “phòng bị” với Phạm Hồng Vũ vì thế cũng không quá cao.

Sự biến hóa kỳ diệu này, trong ngoài đều rất khó nhận ra, chỉ có đương sự hai bên, trong lòng biết rõ.

- Bí thư!

Phạm Hồng Vũ bước vào, bắt tay Lục Cửu.

- Mời Chủ tịch huyện ngồi!

Hỏi han hai câu, khách chủ ngồi xuống, Quan Tú Lệ đích thân bưng trà lên, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, mọi người nói chuyện đi nhé!

- Cảm ơn chị dâu.

Phạm Hồng Vũ khom người, khách khí nói.

Bình thường, trong nhà có khách, Quan Tú Lệ cũng ở bên cạnh tiếp khách, cô tuy rằng không hiểu lắm những luồn lách trong chốn quan trường, nhưng vẫn cố tình ngồi chung, để được các cán bộ cấp dưới nịnh nọt.

Lần này không “dự thính”, chắc hẳn là do Lục Cửu đặc biệt dặn dò.

Phạm Hồng Vũ không giống các cán bộ khác.

- Chủ tịch huyện, lúc nãy Bí thư Cừu huyện Mặc Bình mới gọi cho tôi… Lục Cửu đưa thuốc cho Phạm Hồng Vũ, thuận miệng nói: - Ông ấy nói với tôi, cán bộ cơ sở xã Quyến Khẩu Mặc Bình, nếu trong công việc có gì không đúng, thì mởi chúng ta phê bình chỉ ra chỗ sai.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, châm thuốc cho Lục Cửu trước, sau đó châm cho mình, rít một hơi, rồi mới lên tiếng: - Bí thư Cừu đúng là khách khí. Chẳng dám nói phê bình chỉ ra chỗ sai, bình thường, tôi cũng sẽ không đi phê bình chỉ ra chỗ sai của cán bộ Mặc Bình. Tuy nhiên tình hình lúc đó, tương đối hỗn loạn, phương pháp phương thức xử lý vấn đề của Phó chủ tịch xã Cừu xã Quyến Khẩu quá thô bạo, không tát hắn hai tát, hắn không tỉnh táo được, như vậy sẽ trì hoãn thời gian nhập viện chữa trị!

- Tát hai tát?

Lục Cửu không khỏi kinh ngạc, lập tức lại cười khổ.

Tính tình Chủ tịch huyện Phạm thật sự quá nóng nảy, là Chủ tịch huyện, vậy mà lại thích động thủ. Tình hình này, Lục Cửu lại không rõ lắm, trong điện thoại Cừu Hạo Minh không nói rõ. Tuy nhiên khi điểm danh Phạm Hồng Vũ, cảm xúc Cừu Hạo Minh không thoải mái. Lúc Lục Cửu kể lại, đã cố nói giảm nói tránh đi nhiều.

Cũng không phải là y không muốn Phạm Hồng Vũ và Cừu Hạo Minh nảy sinh mâu thuẫn, ngược lại y vô cùng vui mừng khi chuyện này xảy ra. Phạm Hồng Vũ gây thù hằn càng nhiều, địch càng lợi hại, áp lực của Lục Cửu càng nhẹ đi.

Mấu chốt mâu thuẫn này, không nên do y khơi mào.

Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Có một điều kiện tiên quyết, đó là ngư ông không thể trực tiếp tham dự trận chiến của trai cò.

Nếu không, sẽ biến thành Tam quốc hỗn chiến, cuối cùng ai được lợi, khó có thể nói được, chưa chắc cứ phải là ngư ông.

- Bí thư, tình hình là thế này…

Phạm Hồng Vũ không che giấu, chủ động kể lại chuyện xảy ra ban sáng cho Lục Cửu.

Sắc mặt Lục Cửu lập tức liền trở nên nghiêm túc, hai hàng lông mày nhíu lại, rất không hài lòng nói: - Cừu Lập Hành này quá vô lý, sao có thể như thế? Cán bộ Mặc Bình bọn họ sao có thể không tôn trọng lãnh đạo Vân Hồ chúng ta?

Phạm Hồng Vũ ngầm thở dài.

Lối suy nghĩ, quan niệm của Lục Cửu và hắn quả nhiên hoàn toàn khác nhau.

Hắn quan tâm đến chuyện cuộc ẩu đả có nguy hiểm đến tính mạng Lã Đình không, còn Lục Cửu lại quan tâm đến thể diện của cán bộ lãnh đạo Vân Hồ.

- Chủ tịch huyện, chuyện đó, anh định xử lý như thế nào?

- Tạm thời chưa có cách xử lý, đợi thương thế của Lã Đình ổn định lại, tôi sẽ tìm hiểu kỹ tình hình rồi quyết định.

- Ừ, như vậy cũng tốt.

Lục Cửu khẽ vuốt cằm.

Chuyện này, y tạm thời không muốn dính vào, cứ xem xem sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook