Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 766: Chủ tịch huyện Vân Hồ?

Hoàng Oanh

23/02/2015

Buổi tối, Phạm Hồng Vũ và Lôi Minh đi đến phòng bệnh đặc biệt của Bệnh viện nhân dân huyện.

Trên giường bệnh trắng toát, Lã Đình đang nằm yên, đang truyền dịch, sắc mặt tái nhợt. Giám đốc bệnh viện nhân dân huyện đã báo cáo qua với Chủ tịch huyện Phạm Hồng Vũ. Lã Đình trong thời gian dài ăn uống không đủ chất dẫn đến suy nhược cơ thể rất nặng, lại thêm chấn động tinh thần và vết thương bên ngoài, dẫn đến hôn mê. Qua kiểm tra có thể thấy, bên trong có máu tụ nên vẫn phải tiếp tục theo dõi, nếu như cơ quan nội tạng bị vỡ xuất huyết với lượng nhiều thì sẽ phải lập tức phẫu thuật ngay. Tạm thời áp dụng phương pháp trị liệu cũ, cố gắng hết sức giữ cho nội tạng không xuất huyết thì sẽ không cần phẫu thuật.

Một lần phẫu thuật lớn thế này sẽ có ảnh hưởng rất nhiều đến tình trạng phục hồi của bệnh nhân, mà có một số di chứng có thể có ảnh hưởng xấu đi.

Giám đốc bệnh viện nói một số thuật ngữ chuyên ngành, nói một cách đơn giản, nếu tình hình có thể không nhất thiết phải phẫu thuật thì nên cố hết sức để tránh.

Chính là cái lý do này.

Sau khi Phạm Hồng Vũ đưa Lã Đình đến bệnh viện nhân dân huyện, dặn dò một lượt để bệnh viện chăm sóc tốt cho Lã Đình và Tiểu Ưu Ưu rồi vội về Ủy ban huyện để làm việc.

Đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, Chủ tịch huyện Phạm còn rất nhiều chuyện lớn cần giải quyết, không thể nào cả ngày ngồi đợi ở phòng bệnh được. Việc này được giải quyết ổn thỏa chỉ sau khi Lã Đình đã phục hồi sức khỏe thì mới nói đến được.

Lôi Minh đề xuất nên sớm làm rõ chuyện này, dù sao thì Lã Đình cũng không phải người của huyện Vân Hồ mà là người của huyện Mạc Bình. Chủ tịch huyện Phạm tình cờ gặp phải nên ra tay giúp đỡ một cách tự nhiên. Mặc dù Lôi Minh có phần kinh ngạc khi chủ tịch huyện ra tay đánh người, nhưng lúc xảy ra chuyện Lôi Minh cũng cảm thấy cách của chủ tịch huyện Phạm là cách hay nhất rồi.

Lã Đình đã bị hôn mê rồi, không biết sống chết ra sao, mà Cừu Lập Hành còn đứng đó gào thé, Chủ tịch huyện Phạm muốn nói chuyện đạo lý với gã ta một phen nhưng chỉ sợ Lã Đình chết thì không cứu chữa được nữa.

Trực tiếp tả xung hữu đọt trong hiện trường để cứu Lã Đình ra đưa đến bệnh viện mới là việc cấp bách.

Cừu Lập Hành cũng là gặp xui xẻo đấy, cán bộ của huyện Mạc Bình đụng phải lãnh đạo huyện Vân Hồ, đụng phải ai không đụng lại đi dụng phải Phạm Hồng Vũ , lại còn không biết đến sống chết là thế nào mà còn kêu gào trước mặt hắn, gã không đánh ai thì ai đánh gã?

Nếu nói đến cả câu chuyện thì Lôi Minh vẫn cho rằng là “việc nhà” của huyện Mạc Bình, thì nên để huyện Mạc Bình tự giải quyết, Phạm Hồng Vũ thọc một gậy vào, “chỉ do ngẫu nhiên”. Sau khi làm rõ, đợi cho Lã Đình hồi phục kha khá rồi thì sẽ giao lại cho ban ngành có liên quan của huyện Mạc Bình là được rồi, đó mới là cách giải quyết chính đáng.

- Chú, chú đến rồi ạ…

Phạm Hồng Vũ vừa mới bước vào cửa, liền nghe thấy giọng non nớt của Khê Tiểu Ưu.

Nhìn kỹ, hóa ra cô bé đang co quắp trên một chiếc giường bạt, người trùm một chiếc chăn, đôi mắt nhìn Phạm Hồng Vũ vẻ trông mong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên một nụ cười.

Theo lý thì một đứa trẻ bé như thế này không được trú ngụ trong bệnh viện. Chắc rằng sau khi bệnh viện hỏi rõ về hoàn cảnh của Khê Tiểu Ưu thì thấy cũng không dễ dàng gì, đành phải tạm thời bố trí cho cô bé ở trên một chiếc giường bạt.

Người bệnh mà Chủ tịch huyện Phạm đích thân đưa đến, còn cho rằng là người thân thích của hắn, hóa ra là không phải. Nhưng cũng không thể thờ ơ, dù sao thì Khê Tiểu Ưu chỉ là một cô bé mới năm sáu tuổi thôi, lại cũng không thể nào mà tường thuật lại rõ ràng sự thật.

Không cần biết hai mẹ con là ai. Chủ tịch huyện Phạm không giả dối.

- Ưu Ưu, mẹ cháu tỉnh chưa?

Phạm Hồng Vũ bước tới, mỉm cười thấp giọng hỏi.

- Mẹ cháu khi nãy tỉnh rồi, nói chuyện với cháu rồi lại ngủ rồi…

Tiểu Ưu Ưu trả lời đơn giản, nhưng cũng vô cùng rõ ràng. Chắc là do cơ thể Lã Đình suy nhược quá, không đủ sức để nói chuyện nhiều với con gái, thế nhưng chị nhìn thấy con gái ngồi bên cạnh, hẳn là đã yên tâm nhiều rồi.

Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, vội nói: - Ưu Ưu, cháu có anh chị em không?

Ưu Ưu khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra thần sắc cô đơn.

Phạm Hồng Vũ thì ngược lại cảm thấy yên lòng, nếu không mà vẫn còn trẻ con ở nhà thì không biết là có ai đến “chăm sóc” rồi.

- Ưu Ưu, cháu đã ăn cơm chưa?

- Cháu ăn rồi, cô mang cơm cho cháu, có thịt ngon lắm ạ…

Tiểu Ưu Ưu bèn vui vẻ trở lại. Trẻ con vẫn là trẻ con, chỉ cần cho nó một chút ánh sáng thì cả bầu trời liền sáng lạn.



Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười gật gật đầu, nói: - Ưu Ưu rất ngoan, ngày mai chú sẽ đưa món ngon đến cho cháu ăn.

- Cháu cảm ơn chú!

Ưu Ưu rất nói một cách rất hiểu chuyện.

Phạm Hồng Vũ xoa xoa đầu đứa trẻ, đảo mắt nhìn Lã Đình đang nằm trên giường bệnh, mặt chị đã được rửa sạch, khuôn mặt rất thanh tú, mũi cao, mặt trái xoan, rất xinh đẹp, nhưng quầng trũng sâu, sắc mặt vàng, môi rạn nứt, trông vô cùng tiều tụy.

Khuôn mặt của Ưu Ưu cũng giống mẹ được bảy tám phần.

Phạm Hồng Vũ liền quay người đi đến phòng Giám đốc bệnh viện, nói: - Giám đốc Trương, xin bệnh viện nhất định phải chữa trị tốt cho người bệnh, những chi phí liên quan đến việc điều trị cứ để tôi chi trả.

Giám đốc Trương vội vàng gật đầu, hấp tấp nói: - Xin chủ tịch huyện Phạm hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hết sức, bệnh viện đã sắp xếp bác sĩ chuyên ngành theo dõi bệnh rồi, chăm sóc thì có y tá trực 24 giờ mỗi ngày.

Về chi phí chữa trị thì Giám đốc Trương không biết phải nói thế nào.

Cái chi phí này mà Ủy ban huyện thanh toán thì ông ta sẽ nhận, nhưng nếu như là tiền túi của Chủ tịch huyện thì phải làm thế nào?

- Ngoài ra còn đứa trẻ này nữa, cũng cần làm phiền Giám đốc Trương, trong thời gian mà mẹ nó nằm viện, xin Giám đốc hãy cắt cử y tá chăm sóc nó một chút, cho nó ăn uống đầy đủ. Ngoài ra cũng phải chú ý an toàn nữa, không được để cho nó chạy nhảy lung tung.

Thị trấn lớn như vậy, đứa trẻ chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, nếu thật sự đi lạc thì gay go đấy.

- Chú ơi, Ưu Ưu ngoan lắm, sẽ không chạy lung tung đâu, Ưu Ưu phải ở bên mẹ mà…

Không đợi Giám đốc Trương đáp lời, Tiểu Ưu Ưu đã chen vào nói trước, nhìn Phạm Hồng Vũ, nét mặt vô cùng thành thật, cứ như là đang hạ quyết tâm với hắn.

Phạm Hồng Vũ bèn cười, lại đưa tay xoa xoa đầu đứa trẻ.

Giám đốc Trương vội nói: - Chủ tịch huyện Phạm, người bạn nhỏ Tiểu Ưu Ưu thật sự rất là ngoan, lại nói năng lễ phép, biết gọi người, các cán bộ y tá bác sĩ ở đây đều rất yêu quý nó. Về phần này anh cứ yên tâm đi, tôi đã dặn dò riêng y tá trưởng rồi, để cho cô ấy sắp xếp, mỗi một ca đều có một y tá chuyên chăm sóc Ưu Ưu…Tuy là việc thêm nhưng cũng không để chậm chễ đâu.

Từ lâu đã nghe nói rằng Chủ tịch huyện Phạm cực kỳ coi trọng thái độ làm việc của mọi người, mình không thể tùy tiện tâng bốc, nếu nói hớ thì sẽ không tránh khỏi chuyện gây ấn tượng xấu với hắn ta.

Nhưng mà Tiểu Ưu Ưu thật sự là rất ngoan, rất nhiều bác sĩ nữ và y tá đều vô cùng thích cô bé, đó là sự thật.

- Tốt, Giám đốc Trương vất vả rồi. Giám đốc Trương, theo như chẩn đoán của các anh, nếu như tình hình tất cả đều tốt thì bệnh nhân cần khoảng bao nhiêu thời gian mới phục hồi được sức khỏe?

- Chủ tịch huyện Phạm, điều này thì không chính xác được. Nếu như nhìn vào vết thương của chị ấy, chỉ cần ngăn chặn được xuất huyết nội tạng thì trong vòng 6,7 ngày có thể cơ bản khỏi được 80% rồi. Quan trọng là cơ thể chị ấy suy nhược nghiêm trọng, thời gian dài không ăn uống đầy đủ, sức đề kháng rất kém, điều chỉnh được tốt lên thì sợ rằng cần một thời gian dài, ít nhất cũng phải 2,3 tháng…Cái này tùy thuộc vào điều kiện hoàn cảnh gia đình nữa.

Giám đốc Trương rốt cục cuối cùng cũng thốt ra câu này.

Giữa người nữ bệnh nhân này với Chủ tịch huyện Phạm rốt cục là có quan hệ như thế nào, Giám đốc Trương vẫn muốn làm rõ từ lâu, cũng không phải vì anh ta có suy nghĩ gì khác, chỉ là con người đều có tính hiếu kỳ vậy thôi!

Phạm Hồng Vũ chỉ cười cười không lên tiếng.

Ngọn nguồn của câu chuyện này, ngay cả hắn ta cũng không thể nắm rõ được, cũng không nên tùy tiện biểu lộ cái gì trước mặt Giám đốc Trương.

Giám đốc Trương cũng biết điều nên ngậm miệng lại ngay.

- Giám đốc Trương, thế thì làm phiền anh rồi, làm phiền các anh chị em cán bộ bệnh viện rồi, tôi về trước đây.

Tìm hiểu được tình hình cơ bản rồi, trong lòng Phạm Hồng Vũ cũng yên tâm đôi chút.

- Được rồi, được rồi, xin Chủ tịch huyện Phạm hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt bệnh nhân, à cả Tiểu Ưu Ưu nữa.

- Mẹ!mẹ! mẹ! mẹ! mẹ tỉnh dậy rồi…



Đang chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, lại bất ngờ nghe thấy sau lưng có tiêng kêu mừng rỡ của Tiểu Ưu Ưu.

Phạm Hồng Vũ bèn quay đầu lại, quả nhiên Lã Đình đang nằm trên giường bệnh đã mở mắt, hai hàng nước mắt đã giàn dụa từ bao giờ, nhìn Phạm Hồng Vũ, đôi môi run rẩy, dường như tâm trạng rất xúc động.

Phạm Hồng Vũ trong chớp mắt đã có nhận định rằng Lã Đình đã tỉnh lại từ lâu, nghe hết được những lời trao đổi giữa hai người, cũng không trách được người đàn bà này có tâm tư, phải chịu đựng sự hành hạ như vậy, ai mà không đau xót chứ?

- Chào chị, cô giáo Lã

Phạm Hồng Vũ đến bên đầu giường bệnh, chủ động chào chị một câu.

- Anh…chào anh!

Lã Đình khó nhọc mở miệng, giọng nói hơi khàn.

- Giám đốc bệnh viện Trương, anh đi làm việc của anh đi.

Phạm Hồng Vũ quay đầu nói với Giám đốc Trương, mỉm cười rất dịu dàng.

Giám đốc Trương liền hiểu ngay, Chủ tịch huyện Phạm không muốn người khác nghe được cuộc nói chuyện với cô giáo Lã, liền đáp một tiếng rồi cùng với bác sĩ trực nhẹ nhàng đi ra ngoài còn đóng cửa lại.

- Xin hỏi, vị lãnh đạo này, anh là Chủ tịch huyện sao?

Lã Đình dồn hơi sức thấp giọng hỏi, dùng hết sức ngẩng đầu lên, dường như là muốn ngồi dậy nói chuyện với Phạm Hồng Vũ. Cứ nằm thế này mà nói chuyện với lãnh đạo thì rất không lễ độ, mà còn sự phân biệt giữa nam nữ nữa nên Lã Đình cũng thấy hơi ngại ngùng.

Phạm Hồng Vũ khoát tay nói: - Cô giáo Lã, chị cứ nằm đi, chị bị thương rồi, không được ngồi dậy, cứ nằm như vậy nói chuyện thôi.

- Thất lễ với anh rồi…

Lã Đình cố gắng một hồi, cuối cùng cũng đành ngã nằm xuống giường trở lại, toàn thân chỗ nào cũng đau nhức, sự thực là cũng không thể nào ngồi dậy được, bèn nói lời xin lỗi.

Nhìn qua thấy là người rất có giáo dục

Nhưng không biết tại sao lại chống cự khoản nộp của Ủy ban xã, lại còn kích động dân thôn cùng nhau kháng cự. Đương nhiên đây toàn là những lời của Cừu Lập Hành, rốt cuộc là có mấy phần đáng tin, vẫn còn đang nghi vấn.

Ít nhất thì Phạm Hồng Vũ cũng là thấy những lời của gã ta không đáng tin.

- Đừng khách sáo, tôi là Phạm Hồng Vũ quyền chủ tịch huyện Vân Hồ.

Phạm Hồng Vũ giới thiệu luôn thân phận của mình.

- Quyền chủ tịch huyện Vân Hồ? tôi đang ở bệnh viện huyện Vân Hồ sao?

Hai tròng mắt Lã Đình mở lớn hết cỡ, thể hiện vẻ khó tin, sao mình lại chạy đến được bệnh viện huyện Vân Hồ nhỉ?

- Đúng, đây là bệnh viện nhân dân huyện Vân Hồ.

- Chủ tịch huyện Phạm, tôi, tôi không hiểu…

Lã Đình vội vàng nói.

Lôi Minh nói chen vào: - Là như thế này, cô giáo Lã, buổi sáng hôm nay đúng vào lúc Chủ tịch huyện Phạm đi ngang qua thôn Hoa Kiều, thì bắt gặp cảnh tượng này, nên cứu chị về đây.

- Ôi, hóa ra là như vậy… Tôi còn cho rằng tôi đang ở bệnh viện huyện Mạc Bình, chủ tịch huyện Mạc Bình đến thăm tôi cơ đấy…

Nói rồi, trên mặt Lã Đình lộ ra vẻ thất vọng tràn trề.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook