Chương 257: Chủ nhiệm Diệp
Hoàng Oanh
15/11/2014
Trịnh cô tinh
thần kích động, đem chuyện tên đầu trọc gắt gao đè Phó Đình Đình trên
quầy kính, buộc bọn họ giao ra mười hai ngàn đồng kể lại, đồng thời đem
tam đại tổ tông nhà tên đầu trọc ra chửi.
Phó Đức Trăn một tia tươi cười đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, vẻ mặt bao phủ một tầng sương lạnh.
- Thật buồn cười! Cái đám khốn kiếp!
Nghe đến đó, Phó Đức Trăn cũng giận không kềm chế được, vỗ một cái thật mạnh xuống bàn khiến ly nước sóng sánh ra ngoài.
- Đúng vậy, ba, mấy tên lưu manh đó thật kỳ cục. Chính là bọn thổ phỉ cường đạo mà!
Phó Ngọc Long ở một bên phụ họa.
- Con là thứ khốn kiếp! Con là đàn ông, vì sao lại không động thủ? Con có bản lĩnh hay không?
Phó Đức Trăn tức giận trừng mắt nhìn Phó Ngọc Long, hét to lên.
Phó Ngọc Long lập tức rụt cổ một cái, vẻ mặt hoảng sợ, kháng nghị nói:
- Bọn họ có nhiều người…
Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười.
Lúc ấy, Phó Ngọc Long nếu dám động thủ, kết quả không phải là thê thảm bình thường.
Xem ra vị Giám đốc Phó này hơi có chút không thực sự cầu thị.
Con trai của mình thuộc loại như thế nào, chẳng lẽ ông không rõ ràng lắm?
- Giám đốc Phó, tình huống lúc ấy không động thủ thì tốt hơn. Bằng không sẽ càng chịu thiệt.
Phạm Hồng Vũ tất nhiên là không vui sướng khi người khác gặp họa, ngược lại còn biện giải cho Phó Ngọc Long.
- Hừ, tôi thật không tin, bọn họ có gan coi trời bằng vung.
Phó Đức Trăn lửa giận bùng cháy, lớn tiếng nói, trên cổ gân xanh nổi lên.
Giám đốc Phó thật sự là bị chọc tức.
Tính tình của Phó Ngọc Long và Phó Đình Đình như vậy, có thể thấy được Phó Đức Trăn yêu thương con mình đến trình độ nào. Vừa nghĩ đến vợ con của mình bị người ta ức hiếp, Phó Đức Trăn trong cơn giận dữ, bất kể thế nào cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
- Báo công an! Lập tức báo công an. Các người vì sao lại không báo công an?
[CHARGE=3]Lúc ấy tình huống lộn xộn, Phó Đình Đình bị kinh hãi thật nhiều. Mọi người chỉ muốn khẩn trương đưa cô bé về nhà, cũng không ai nghĩ đến việc đến đồn công an báo án.
Phó Ngọc Long nói thầm:
- Báo cảnh sát cái rắm ấy! Nơi này là Giang Khẩu, chứ không phải Hồng Châu.
Con ông cháu cha khắp thiên hạ cùng có lối suy nghĩ nhất trí. Chỉ khi nào ở trên một mẫu ruộng có ba phần đất của mình thì mới hoành hành không sợ. Nếu ra khỏi thì lập tức biến thành con gà mái.
- Giang Khẩu thì thế nào? Giang Khẩu không có luật pháp sao? Mấy tên lưu manh đó dám bắt nạt khách hàng, lũng đoạn thị trường, ỷ thế hiếp người? Con chính là thứ rác rưởi.
Phó Đức Trăn không chút khách khí đem con khiển trách một chút.
Ông ta cũng không muốn nghĩ Phó Ngọc Long là thứ rác rưởi, nhưng rốt cuộc trách nhiệm là của ai chứ?
- Lập tức báo công an!
Phó Đức Trăn đứng phắt dậy.
- Lão Phó!
Trịnh cô kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ chần chừ.
- Ngọc Long nói đúng, nơi này là Giang Khẩu chứ không phải Hồng Châu. Chúng ta không quen thuộc với cuộc sống ở đây. Mấy tên lưu manh dám làm như vậy thì chính là có hậu trường sau lưng.
- Tôi không tin tụi nó có hậu trường. Cảnh sát lại đi giúp đám lưu manh này ư?
Phó Đức Trăn tức giận đến mặt mày đều sai lệch.
Bình thường, Phó Đức Trăn cũng không phải thiếu kiên nhẫn như vậy. Đường đường là lãnh đạo nhà máy, cán bộ cấp Phó Giám đốc Phó, chỉ có điều chuyện ngày hôm nay thật sự làm ông tức giận đến cực độ. Cái gì là khí độ lãnh đạo, con mẹ nó, đi gặp quỷ đi thôi.
Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
Phó Đức Trăn vung tay thật mạnh, nổi giận đùng đùng bước vào trong phòng ngủ. Chỉ trong chốc lát, bên trong liền vang lên tiếng chuông điện thoại.
- Xin chào, xin hỏi có phải là Chủ nhiệm Diệp? A, xin chào, xin chào, Chủ nhiệm Diệp, tôi là Phó Đức Trăn đến từ Hồng Châu.
Phó Đức Trăn giọng điệu chuyển biến 180o, trở nên khách khí dịu dàng vô cùng, còn mang theo vài phần nịnh hót. Có thể thấy được vị Chủ nhiệm Diệp đầu dây bên kia thực là một đại nhân vật.
- Là như vầy, Chủ nhiệm Diệp, vợ con của tôi hôm nay gặp phải một chuyện, thật là làm cho người ta tức giận rồi. Ác bá lưu manh Giang Khẩu quả thật là quá kiêu ngạo. Ban ngày ban mặt mà xảo trá, vơ vét tài sản, ức hiếp quần chúng.
Phó Đức Trăn trong điện thoại hướng Chủ nhiệm Diệp giải thích, giọng điệu rất phẫn nộ.
- A, vâng vâng, Chủ nhiệm Diệp, chúng tôi lập tức qua ngay. Cảm ơn anh, Chủ nhiệm Diệp, cảm ơn anh.
Một lát sau, Phó Đức Trăn cúp máy, đi vào trong phòng khách.
- Chúng ta đi tìm Chủ nhiệm Diệp. Ông ta là Chủ nhiệm cục Độc quyền thuốc lá thành phố Giang Khẩu, đối với tình huống ở đây rất quen thuộc, nhất định có thể bắt được đám lưu manh này.
Trong khoảnh khắc, Phó Đức Trăn liền trở nên hào khí ngất trời, tin tưởng gấp trăm lần.
Hội nghị tọa đàm cán bộ lãnh đạo hệ thống thuốc lá địa khu trung nam là do cục Độc quyền thuốc lá chủ trì. Địa điểm ở Giang Khẩu, cho nên nhiệm vụ tiếp đãi và chuẩn bị phải do cục Độc quyền thuốc lá gánh vác.
Mọi người liền đứng dậy.
Phó Đức Trăn nói với Triệu Ca:
- Triệu tổng, xin cô cứ yên tâm. Mười ngàn mà cô bị bọn lưu manh gạt, tôi nhất định sẽ trả cho cô.
Về phần Chủ tịch thị trấn Phạm, Phó Đức Trăn chưa hề nhìn qua.
Sự tình rõ ràng, Chủ tịch thị trấn Phong Lâm thị xã Ngạn Hoa không có khả năng bỏ ra mười ngàn đồng được. Số tiền này chỉ có thể là của Triệu tổng, bà chủ lớn ở Giang Khẩu.
Chỉ có điều, lời này của Giám đốc Phó nói rất hay.
Rõ ràng là Phạm Hồng Vũ vì vợ con của ông ta bỏ ra mười ngàn đồng, như thế nào qua miệng của ông liền biến thành Triệu Ca bị bọn lưu manh lừa? Chiếu theo ý tứ này, nếu gã đầu trọc không chịu trả tiền thì tổn thất này phải do Triệu Ca và Phạm Hồng Vũ tự mình gánh vác?
Triệu Ca mày cau lại, nhưng không trả lời, nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Hồng Vũ, những người này không đáng tin cậy.
Triệu Ca trong lòng rõ ràng, Phạm Hồng Vũ nhất định có việc muốn trao đổi với Phó Đức Trăn. Nói không chừng còn muốn cầu cạnh Phó Đức Trăn, cho nên mới khách khí như vậy. Chẳng những bất bình rút dao tương trợ, mà còn tự mình đưa mẹ con Trịnh cô về khách sạn. Nhưng nhìn biểu hiện của Phó Đức Trăn, chỉ sợ tính toán của Phạm Hồng Vũ có chút khó khăn.
Người này thật khó chịu!
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười, điềm tĩnh như không.
Phó Đức Trăn làm nhân vật số một đã quen, đến Giang Khẩu rồi mà còn cứ tưởng ở Hồng Châu.
Nói xong một câu như vậy, Phó Đức Trăn liền ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra khỏi cửa.
Phạm Hồng Vũ cũng mỉm cười, đi theo ra ngoài.
Triệu Ca đành phải đuổi theo, tuy nhiên nét mặt có chút không hài lòng. Chiếu theo tính tình của Triệu Ca, thì cô không nguyện ý giao tiếp với gia đình của Phó Đức Trăn.
Về phần mười ngàn có lấy về được hay không thì cũng không phải chuyện lớn.
Mấu chốt là tiền này tiêu không đúng chỗ.
Tuy nhiên, có Phạm Hồng Vũ ở đây, Triệu Ca tự nhiên hết thảy đều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Phạm Hồng Vũ nếu làm như vậy, khẳng định là có đạo lý, chỉ là mình tạm thời không thể nghĩ ra được mà thôi.
Phó Đức Trăn ở lầu mười, một lát sau, mọi người đến trước cửa phòng 1208.
- Chủ nhiệm Diệp!
Cửa phòng khép hờ, Phó Đức Trăn vẫn khách khí gõ cửa trước, lộ ra kính cẩn mười phần.
Nói về Chủ nhiệm Cục Độc quyền thuốc lá, tuy rằng là cán bộ cấp cục, so với Phó Đức Trăn cấp bậc hành chính còn thấp hơn, huống chi Phó Đức Trăn lại là Giám đốc Phó nhà máy, xứng đáng là nhân vật số một, nguyên bản không cần cẩn thận trước mặt Chủ nhiệm Diệp như vậy. Nhưng đây là lúc có việc cầu người, thái độ không thể thả thấp vài phần.
- Giám đốc Phó, mời vào!
Trong phòng truyền ra một giọng phổ thông hoàn toàn không chuẩn, mang theo khẩu âm địa phương hơi nặng.
Đẩy cửa bước vào, một gã đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi đang ngồi ngay ngắn trên salon, chân mang giày tây, tóc chải lóng cóng, sắc mặt cũng bóng lưỡng như đầu.
Đây chắc hẳn là Chủ nhiệm Diệp.
- Chủ nhiệm Diệp, xin chào!
Phó Đức Trăn bước nhanh hơn, vẻ mặt tươi cười, vươn tay ra thật dài.
Chủ nhiệm Diệp thì lại không được nhiệt tình như vậy, chậm rãi đứng dậy, đợi Phó Đức Trăn đến trước mặt rồi mới đưa tay phải ra, tùy ý cho Phó Đức Trăn cầm, hung hăng lắc lư một phen, giống như y là lãnh đạo cấp trên.
Lúc này xem ra, vẫn còn quan niệm khu vực tồn tại.
Người của thành phố lớn luôn không tránh được cái cảm giác về sự ưu việt trong đầu.
- Giám đốc Phó, mời ngồi!
Một lát sau, Chủ nhiệm Diệp mới thu tay, kiêu ngạo nói, ánh mắt đảo qua mọi người. Đến lượt Triệu Ca, Chủ nhiệm Diệp không khỏi ngơ ngẩn, ánh mắt trong phút chốc hiện lên vẻ kinh diễm.
- Giám đốc Phó, mấy vị này là…
Chủ nhiệm Diệp chủ động hỏi, không kìm nổi nhìn về phía Triệu Ca gật đầu không ngừng.
Phó Đức Trăn vội vàng giới thiệu thân phận của mọi người.
Nghe nói Triệu Ca không phải là người nhà của Giám đốc Phó, cũng không phải là nhân viên của nhà máy thuốc lá Hồng Châu, nên Chủ nhiệm Diệp có vài phần thất vọng. Nếu là cán bộ trong hệ thống thuốc lá, vậy thì tiếp xúc sẽ tiện hơn nhiều.
Không ngờ lại là nữ cường nhân trong thương giới Giang Khẩu.
Về phần vợ con của Phó Đức Trăn, Chủ nhiệm Diệp rõ ràng không có hứng thú, chỉ xuất phát từ lễ tiết bắt tay một lần. Đến lượt Triệu Ca, Chủ nhiệm Diệp chủ động giơ tay, Triệu Ca lại không bắt lại, chỉ cười nhẹ một cái, gật đầu chào hỏi.
Triệu tổng bây giờ không phải ai cũng có thể bắt tay.
Chủ nhiệm văn phòng Cục Độc quyền thuốc lá cũng chỉ là đại nhân vật trong mắt Phó Đức Trăn mà thôi.
Chủ nhiệm Diệp có chút ngượng ngùng thu tay lại, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ và tức giận.
Triệu Ca sao lại như thế?
- Giám đốc Phó, Triệu tổng, mời ngồi. Tất cả mọi người ngồi đi.
Ngay sau đó, Chủ nhiệm Diệp lại trở nên cười rất tươi, liên tiếp phát ra lời mời.
Bên trong thể chế, có thể làm được tới vị trí này, bản lĩnh biến sắc mặt nhất định phải coi trọng, tuyệt đối không thể thiếu được.
Chủ tịch thị trấn Phạm lại một lần nữa không được để ý tới.
Vừa rồi Phó Đức Trăn khi giới thiệu hắn cũng có nói ra chức vụ quan hàm, nhưng Chủ nhiệm Diệp lại hồn nhiên không để ý. Phó Đức Trăn đường đường là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, Chủ nhiệm Diệp cũng không thèm coi trọng, thì một vị Chủ tịch thị trấn nho nhỏ, như thế nào lại lọt vào trong mắt Chủ nhiệm Diệp chứ?
Chống đỡ thì cũng chỉ là cán bộ cấp phó phòng thôi.
- Giám đốc Phó, sao lại thế này? Nghe nói chị dâu và Phó tiểu thư bị bắt nạt?
Mọi người sau khi ngồi xuống, Chủ nhiệm Diệp cầm lấy thuốc lá trên bàn đưa cho Phó Đức Trăn một điếu, thuận miệng hỏi, giọng điệu thần thái mười phần là lãnh đạo cấp trên.
Tuổi của y chỉ mới hơn ba mươi, so với Phó Đức Trăn và Trịnh cô thì nhỏ hơn mười mấy tuổi, so với Phó Ngọc Long thì chẳng lớn hơn mấy tuổi, nhưng lại không chút do dự tự coi mình là bề trên.
Chỉ có điều, trong lúc này Phó Đức Trăn tự nhiên không dám đi so đo việc nhỏ này.
Phó Đức Trăn một tia tươi cười đã sớm biến mất không thấy tăm hơi, vẻ mặt bao phủ một tầng sương lạnh.
- Thật buồn cười! Cái đám khốn kiếp!
Nghe đến đó, Phó Đức Trăn cũng giận không kềm chế được, vỗ một cái thật mạnh xuống bàn khiến ly nước sóng sánh ra ngoài.
- Đúng vậy, ba, mấy tên lưu manh đó thật kỳ cục. Chính là bọn thổ phỉ cường đạo mà!
Phó Ngọc Long ở một bên phụ họa.
- Con là thứ khốn kiếp! Con là đàn ông, vì sao lại không động thủ? Con có bản lĩnh hay không?
Phó Đức Trăn tức giận trừng mắt nhìn Phó Ngọc Long, hét to lên.
Phó Ngọc Long lập tức rụt cổ một cái, vẻ mặt hoảng sợ, kháng nghị nói:
- Bọn họ có nhiều người…
Phạm Hồng Vũ không khỏi bật cười.
Lúc ấy, Phó Ngọc Long nếu dám động thủ, kết quả không phải là thê thảm bình thường.
Xem ra vị Giám đốc Phó này hơi có chút không thực sự cầu thị.
Con trai của mình thuộc loại như thế nào, chẳng lẽ ông không rõ ràng lắm?
- Giám đốc Phó, tình huống lúc ấy không động thủ thì tốt hơn. Bằng không sẽ càng chịu thiệt.
Phạm Hồng Vũ tất nhiên là không vui sướng khi người khác gặp họa, ngược lại còn biện giải cho Phó Ngọc Long.
- Hừ, tôi thật không tin, bọn họ có gan coi trời bằng vung.
Phó Đức Trăn lửa giận bùng cháy, lớn tiếng nói, trên cổ gân xanh nổi lên.
Giám đốc Phó thật sự là bị chọc tức.
Tính tình của Phó Ngọc Long và Phó Đình Đình như vậy, có thể thấy được Phó Đức Trăn yêu thương con mình đến trình độ nào. Vừa nghĩ đến vợ con của mình bị người ta ức hiếp, Phó Đức Trăn trong cơn giận dữ, bất kể thế nào cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
- Báo công an! Lập tức báo công an. Các người vì sao lại không báo công an?
[CHARGE=3]Lúc ấy tình huống lộn xộn, Phó Đình Đình bị kinh hãi thật nhiều. Mọi người chỉ muốn khẩn trương đưa cô bé về nhà, cũng không ai nghĩ đến việc đến đồn công an báo án.
Phó Ngọc Long nói thầm:
- Báo cảnh sát cái rắm ấy! Nơi này là Giang Khẩu, chứ không phải Hồng Châu.
Con ông cháu cha khắp thiên hạ cùng có lối suy nghĩ nhất trí. Chỉ khi nào ở trên một mẫu ruộng có ba phần đất của mình thì mới hoành hành không sợ. Nếu ra khỏi thì lập tức biến thành con gà mái.
- Giang Khẩu thì thế nào? Giang Khẩu không có luật pháp sao? Mấy tên lưu manh đó dám bắt nạt khách hàng, lũng đoạn thị trường, ỷ thế hiếp người? Con chính là thứ rác rưởi.
Phó Đức Trăn không chút khách khí đem con khiển trách một chút.
Ông ta cũng không muốn nghĩ Phó Ngọc Long là thứ rác rưởi, nhưng rốt cuộc trách nhiệm là của ai chứ?
- Lập tức báo công an!
Phó Đức Trăn đứng phắt dậy.
- Lão Phó!
Trịnh cô kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ chần chừ.
- Ngọc Long nói đúng, nơi này là Giang Khẩu chứ không phải Hồng Châu. Chúng ta không quen thuộc với cuộc sống ở đây. Mấy tên lưu manh dám làm như vậy thì chính là có hậu trường sau lưng.
- Tôi không tin tụi nó có hậu trường. Cảnh sát lại đi giúp đám lưu manh này ư?
Phó Đức Trăn tức giận đến mặt mày đều sai lệch.
Bình thường, Phó Đức Trăn cũng không phải thiếu kiên nhẫn như vậy. Đường đường là lãnh đạo nhà máy, cán bộ cấp Phó Giám đốc Phó, chỉ có điều chuyện ngày hôm nay thật sự làm ông tức giận đến cực độ. Cái gì là khí độ lãnh đạo, con mẹ nó, đi gặp quỷ đi thôi.
Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
Phó Đức Trăn vung tay thật mạnh, nổi giận đùng đùng bước vào trong phòng ngủ. Chỉ trong chốc lát, bên trong liền vang lên tiếng chuông điện thoại.
- Xin chào, xin hỏi có phải là Chủ nhiệm Diệp? A, xin chào, xin chào, Chủ nhiệm Diệp, tôi là Phó Đức Trăn đến từ Hồng Châu.
Phó Đức Trăn giọng điệu chuyển biến 180o, trở nên khách khí dịu dàng vô cùng, còn mang theo vài phần nịnh hót. Có thể thấy được vị Chủ nhiệm Diệp đầu dây bên kia thực là một đại nhân vật.
- Là như vầy, Chủ nhiệm Diệp, vợ con của tôi hôm nay gặp phải một chuyện, thật là làm cho người ta tức giận rồi. Ác bá lưu manh Giang Khẩu quả thật là quá kiêu ngạo. Ban ngày ban mặt mà xảo trá, vơ vét tài sản, ức hiếp quần chúng.
Phó Đức Trăn trong điện thoại hướng Chủ nhiệm Diệp giải thích, giọng điệu rất phẫn nộ.
- A, vâng vâng, Chủ nhiệm Diệp, chúng tôi lập tức qua ngay. Cảm ơn anh, Chủ nhiệm Diệp, cảm ơn anh.
Một lát sau, Phó Đức Trăn cúp máy, đi vào trong phòng khách.
- Chúng ta đi tìm Chủ nhiệm Diệp. Ông ta là Chủ nhiệm cục Độc quyền thuốc lá thành phố Giang Khẩu, đối với tình huống ở đây rất quen thuộc, nhất định có thể bắt được đám lưu manh này.
Trong khoảnh khắc, Phó Đức Trăn liền trở nên hào khí ngất trời, tin tưởng gấp trăm lần.
Hội nghị tọa đàm cán bộ lãnh đạo hệ thống thuốc lá địa khu trung nam là do cục Độc quyền thuốc lá chủ trì. Địa điểm ở Giang Khẩu, cho nên nhiệm vụ tiếp đãi và chuẩn bị phải do cục Độc quyền thuốc lá gánh vác.
Mọi người liền đứng dậy.
Phó Đức Trăn nói với Triệu Ca:
- Triệu tổng, xin cô cứ yên tâm. Mười ngàn mà cô bị bọn lưu manh gạt, tôi nhất định sẽ trả cho cô.
Về phần Chủ tịch thị trấn Phạm, Phó Đức Trăn chưa hề nhìn qua.
Sự tình rõ ràng, Chủ tịch thị trấn Phong Lâm thị xã Ngạn Hoa không có khả năng bỏ ra mười ngàn đồng được. Số tiền này chỉ có thể là của Triệu tổng, bà chủ lớn ở Giang Khẩu.
Chỉ có điều, lời này của Giám đốc Phó nói rất hay.
Rõ ràng là Phạm Hồng Vũ vì vợ con của ông ta bỏ ra mười ngàn đồng, như thế nào qua miệng của ông liền biến thành Triệu Ca bị bọn lưu manh lừa? Chiếu theo ý tứ này, nếu gã đầu trọc không chịu trả tiền thì tổn thất này phải do Triệu Ca và Phạm Hồng Vũ tự mình gánh vác?
Triệu Ca mày cau lại, nhưng không trả lời, nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Hồng Vũ, những người này không đáng tin cậy.
Triệu Ca trong lòng rõ ràng, Phạm Hồng Vũ nhất định có việc muốn trao đổi với Phó Đức Trăn. Nói không chừng còn muốn cầu cạnh Phó Đức Trăn, cho nên mới khách khí như vậy. Chẳng những bất bình rút dao tương trợ, mà còn tự mình đưa mẹ con Trịnh cô về khách sạn. Nhưng nhìn biểu hiện của Phó Đức Trăn, chỉ sợ tính toán của Phạm Hồng Vũ có chút khó khăn.
Người này thật khó chịu!
Phạm Hồng Vũ thản nhiên cười, điềm tĩnh như không.
Phó Đức Trăn làm nhân vật số một đã quen, đến Giang Khẩu rồi mà còn cứ tưởng ở Hồng Châu.
Nói xong một câu như vậy, Phó Đức Trăn liền ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra khỏi cửa.
Phạm Hồng Vũ cũng mỉm cười, đi theo ra ngoài.
Triệu Ca đành phải đuổi theo, tuy nhiên nét mặt có chút không hài lòng. Chiếu theo tính tình của Triệu Ca, thì cô không nguyện ý giao tiếp với gia đình của Phó Đức Trăn.
Về phần mười ngàn có lấy về được hay không thì cũng không phải chuyện lớn.
Mấu chốt là tiền này tiêu không đúng chỗ.
Tuy nhiên, có Phạm Hồng Vũ ở đây, Triệu Ca tự nhiên hết thảy đều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Phạm Hồng Vũ nếu làm như vậy, khẳng định là có đạo lý, chỉ là mình tạm thời không thể nghĩ ra được mà thôi.
Phó Đức Trăn ở lầu mười, một lát sau, mọi người đến trước cửa phòng 1208.
- Chủ nhiệm Diệp!
Cửa phòng khép hờ, Phó Đức Trăn vẫn khách khí gõ cửa trước, lộ ra kính cẩn mười phần.
Nói về Chủ nhiệm Cục Độc quyền thuốc lá, tuy rằng là cán bộ cấp cục, so với Phó Đức Trăn cấp bậc hành chính còn thấp hơn, huống chi Phó Đức Trăn lại là Giám đốc Phó nhà máy, xứng đáng là nhân vật số một, nguyên bản không cần cẩn thận trước mặt Chủ nhiệm Diệp như vậy. Nhưng đây là lúc có việc cầu người, thái độ không thể thả thấp vài phần.
- Giám đốc Phó, mời vào!
Trong phòng truyền ra một giọng phổ thông hoàn toàn không chuẩn, mang theo khẩu âm địa phương hơi nặng.
Đẩy cửa bước vào, một gã đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi đang ngồi ngay ngắn trên salon, chân mang giày tây, tóc chải lóng cóng, sắc mặt cũng bóng lưỡng như đầu.
Đây chắc hẳn là Chủ nhiệm Diệp.
- Chủ nhiệm Diệp, xin chào!
Phó Đức Trăn bước nhanh hơn, vẻ mặt tươi cười, vươn tay ra thật dài.
Chủ nhiệm Diệp thì lại không được nhiệt tình như vậy, chậm rãi đứng dậy, đợi Phó Đức Trăn đến trước mặt rồi mới đưa tay phải ra, tùy ý cho Phó Đức Trăn cầm, hung hăng lắc lư một phen, giống như y là lãnh đạo cấp trên.
Lúc này xem ra, vẫn còn quan niệm khu vực tồn tại.
Người của thành phố lớn luôn không tránh được cái cảm giác về sự ưu việt trong đầu.
- Giám đốc Phó, mời ngồi!
Một lát sau, Chủ nhiệm Diệp mới thu tay, kiêu ngạo nói, ánh mắt đảo qua mọi người. Đến lượt Triệu Ca, Chủ nhiệm Diệp không khỏi ngơ ngẩn, ánh mắt trong phút chốc hiện lên vẻ kinh diễm.
- Giám đốc Phó, mấy vị này là…
Chủ nhiệm Diệp chủ động hỏi, không kìm nổi nhìn về phía Triệu Ca gật đầu không ngừng.
Phó Đức Trăn vội vàng giới thiệu thân phận của mọi người.
Nghe nói Triệu Ca không phải là người nhà của Giám đốc Phó, cũng không phải là nhân viên của nhà máy thuốc lá Hồng Châu, nên Chủ nhiệm Diệp có vài phần thất vọng. Nếu là cán bộ trong hệ thống thuốc lá, vậy thì tiếp xúc sẽ tiện hơn nhiều.
Không ngờ lại là nữ cường nhân trong thương giới Giang Khẩu.
Về phần vợ con của Phó Đức Trăn, Chủ nhiệm Diệp rõ ràng không có hứng thú, chỉ xuất phát từ lễ tiết bắt tay một lần. Đến lượt Triệu Ca, Chủ nhiệm Diệp chủ động giơ tay, Triệu Ca lại không bắt lại, chỉ cười nhẹ một cái, gật đầu chào hỏi.
Triệu tổng bây giờ không phải ai cũng có thể bắt tay.
Chủ nhiệm văn phòng Cục Độc quyền thuốc lá cũng chỉ là đại nhân vật trong mắt Phó Đức Trăn mà thôi.
Chủ nhiệm Diệp có chút ngượng ngùng thu tay lại, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ và tức giận.
Triệu Ca sao lại như thế?
- Giám đốc Phó, Triệu tổng, mời ngồi. Tất cả mọi người ngồi đi.
Ngay sau đó, Chủ nhiệm Diệp lại trở nên cười rất tươi, liên tiếp phát ra lời mời.
Bên trong thể chế, có thể làm được tới vị trí này, bản lĩnh biến sắc mặt nhất định phải coi trọng, tuyệt đối không thể thiếu được.
Chủ tịch thị trấn Phạm lại một lần nữa không được để ý tới.
Vừa rồi Phó Đức Trăn khi giới thiệu hắn cũng có nói ra chức vụ quan hàm, nhưng Chủ nhiệm Diệp lại hồn nhiên không để ý. Phó Đức Trăn đường đường là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, Chủ nhiệm Diệp cũng không thèm coi trọng, thì một vị Chủ tịch thị trấn nho nhỏ, như thế nào lại lọt vào trong mắt Chủ nhiệm Diệp chứ?
Chống đỡ thì cũng chỉ là cán bộ cấp phó phòng thôi.
- Giám đốc Phó, sao lại thế này? Nghe nói chị dâu và Phó tiểu thư bị bắt nạt?
Mọi người sau khi ngồi xuống, Chủ nhiệm Diệp cầm lấy thuốc lá trên bàn đưa cho Phó Đức Trăn một điếu, thuận miệng hỏi, giọng điệu thần thái mười phần là lãnh đạo cấp trên.
Tuổi của y chỉ mới hơn ba mươi, so với Phó Đức Trăn và Trịnh cô thì nhỏ hơn mười mấy tuổi, so với Phó Ngọc Long thì chẳng lớn hơn mấy tuổi, nhưng lại không chút do dự tự coi mình là bề trên.
Chỉ có điều, trong lúc này Phó Đức Trăn tự nhiên không dám đi so đo việc nhỏ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.