Chương 256: Hỏng bét
Hoàng Oanh
15/11/2014
Là một sản
phẩm có quy định rõ ràng về giữ độc quyền trong cả nước, thuốc lá có lợi nhuận rất lớn. Bất kể là thời điểm nào, cũng đều như vậy.
Khách sạn Kim Bằng là khách sạn năm sao xa hoa nhất ở Giang Khẩu ở thời điểm hiện tại, không hề kém so với một số khách sạn nổi tiếng ở Hongkong, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.
Bước vào đại sảnh khách sạn Kim Bằng, Phạm Hồng Vũ cuối cùng cũng tìm được cảm giác khi bước vào một khách sạn của đời sau.
Còn ba mẹ con cô Trịnh, cuối cùng cũng tìm được sự tự tin “hơn người” vốn có.
Hôm nay thật sự là quá mất mặt.
Buổi Hội nghị tọa đàm của cán bộ lãnh đạo hệ thống thuốc lá khu vực Trung Nam có quy mô không nhỏ, khách mời rất đông, trong đó có không ít người đem cả gia đình đến. Dù sao cũng là tiền nhà nước, đãi ngộ như vậy mà không biết thưởng thì chỉ có kẻ ngốc mà thôi. Phó Đức Trăn đi cả nhà, ở một phòng chung và hai phòng riêng rất xa hoa.
Số người tham dự hội nghị đông, cho nên khách sạn Kim Bằng trở nên chật cứng.
Ba mẹ con cô Trịnh trở về khách sạn, Phó Đức Trăn vừa mới tiễn khách xong cũng trở về phòng, ngồi trên chiếc ghế sô pha màu trắng ngà, uống trà hút thuốc, vẻ mặt rất thích ý.
Cửa phòng khép hờ, Phó Đức Trăn định sau khi hút thuốc xong sẽ ra ngoài thăm hỏi khách khứa.
- Về sớm như vậy à?
Cô Trịnh vào cửa, Phó Đức Trăn có chút ngạc nhiên.
Theo lý, chưa đến giờ ăn cơm chiều thì ba mẹ con họ sẽ không về khách sạn. Phó Đức Trăn hiển nhiên là biết rõ ba mẹ con họ thích đi mua sắm, ưa náo nhiệt như thế nào.
Hôm nay có chuyện gì mà về sớm như vậy.
Cô Trịnh hừ một tiếng, ngồi bịch xuống ghế sô pha, hai chân bắt chéo, hai tay ôm ngực.
Phó Đức Trăn không khỏi cau mày, không vui hỏi:
- Làm sao vậy? Có chuyện gì à?
Bà vợ và hai đứa con bảo bối này từ trước đến giờ vẫn làm cho Phó Đức Trăn không bớt lo chút nào. Bình thường chỉ biết sống phóng túng, không giúp được mình việc gì còn khiến mình cảm thấy phiền phức. Để bọn họ đi dạo phố để mình có thể yên tĩnh một chút, ai ngờ…
- Ba…
Cô Trịnh chưa kịp trả lời thì Phó Đình Đình liền chạy tộc vào, vừa nhìn thấy Phó Đức Trăn thì lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài, bộ dạng như uất ức điều gì đó.
Dù là Phó Đức Trăn đã trải qua nhiều sương gió, nhưng nhìn thấy nước mắt của con, cũng không khỏi luống cuống chân tay, sắc mặt thay đổi.
Xem ra, đúng là có chuyện thật rồi.
- Có chuyện gì thế? Hả? Chuyện gì?
Phó Đức Trăn vừa ôm con gái, vừa liên thanh hỏi.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca đi vào sau, thấy cảnh tưởng như vậy lập tức ngơ ngác nhìn nhau.
Phạm Hồng Vũ đã được lĩnh giáo, biết “sự lợi hại” của ba mẹ con nhà này. Nhưng với Triệu Ca thì cô hoàn toàn sửng sốt.
- Ba, con bị người ta bắt nạt, ba phải báo thù cho con…
Phó Đình Đình vừa khóc vừa nói.
Phó tiểu thư từ bé đến lớn được cha mẹ nuông chiều, chưa từng bị bắt nạt như vậy bao giờ, không trả thù thì sao có thể chịu được?
Hai người xa lạ tự nhiên vào cửa, khiến cho Phó Đức Trăn giật mình, vẻ mặt tỏ ra xấu hổ, luống cuống chân tay đẩy con gái sang một bên rồi đứng dậy, khuôn mặt già nua trở nên đỏ ửng.
Ngày bình thường đóng cửa lại, có cãi nhau thì người bên ngoài cũng không nghe thấy.
Phó Đức Trăn làm lãnh đạo, cho nên rất để ý đến thể diện.
- Đừng ầm ĩ nữa.
Phó Đức Trăn rống lên một tiếng, mặt nghiêm lại.
- Thật chẳng ra làm sao cả.
Cô Trịnh lập tức nổi giận, nhảy dựng lên, quay sang Phó Đức Trăn mà quát:
- Ông quát chúng tôi cái gì? Vợ và con gái ông bị người ta bắt nạt đấy, ông còn ở đây phát uy cái khỉ gì?
- Đúng vậy, ba, hôm nay chúng ta chịu thiệt lớn, không thể để như vậy được…
Phó Ngọc Long nói phụ họa theo.
Không có ai chú ý đến Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca cả.
Triệu Ca há hốc miệng nhìn.
Cô chưa gặp cảnh này bao giờ.
Nghe Phạm Hồng Vũ nói, Phó Đức Trăn còn là cán bộ cao cấp ở Nhà máy thuốc lá Hồng Châu, đây là gia giáo nhà ông ta sao?
- Câm hết miệng cho tôi.
Phó Đức Trăn choáng váng đầu óc, rống to lên một tiếng.
Trong phòng lập tức im phăng phắc.
Phó Đức Trăn đến lúc này mới gật đầu với Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca, cười gượng, sau đó quay sang cô Trịnh nói:
- Ồn ào cái gì? Không thấy đang có khách sao? Thật là chẳng ra làm sao cả.
Với tính cách bình thường của cô Trịnh, thì sẽ đốp lại ngay, may mà Phó Đức Trăn lên tiếng nhắc nhở, bất kể thế nào Triệu Ca và Phạm Hồng Vũ cũng là khách quý, hôm nay coi như đã giúp bọn họ một đại ân, đối xử với khách như thế thì thật bất lịch sự.
Đương nhiên, còn có một điều đối với cô Trịnh quan trọng hơn, đó chính là không thể để mất mặt trước Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca được.
Nếu Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca là người bản địa ở Giang Khẩu này thì thôi, trong tiềm thức của cô Trịnh, cảm thấy người Giang Khẩu tài trí hơn người, mất thể diện trước mặt họ một chút cũng không sao, nhưng cả Triệu Ca và Phạm Hồng Vũ đều là người tỉnh Thanh Sơn, vẫn là “nông dân”, cho nên không thể để mất mặt được.
Vốn gia đình bọn họ mới là người thượng đẳng.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, Triệu tiểu thư, mời ngồi.
Cô Trịnh cười gượng nói.
- Cảm ơn cô Trịnh.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, gật gật đầu, hai mắt lại nhìn về phía Phó Đức Trăn.
Nghe xưng hô của cô Trịnh đối với Phạm Hồng Vũ, Phó Đức Trăn cả kinh, hồ nghi đánh giá Phạm Hồng Vũ một phen.
Người thanh niên này sao có thể là Chủ tịch thị trấn được?
Chủ tịch thị trấn ở Giang Khẩu sao?
Như thế thì thật ghê gớm.
Phó Đức Trăn không phải lần đầu đến Giang Khẩu, đối với tình hình ở Giang Khẩu thì ít nhiều cũng có chút hiểu biết, xét đơn giản về “tiền” thì Chủ tịch thành phố Hồng Châu cũng không thể so được với Chủ tịch thị trấn ở Giang Khẩu.
- Lão Phó, đây là Chủ tịch thị trấn Phạm, là người Thanh Sơn chúng ta, là Chủ tịch thị trấn ở Ngạn Hoa…cậu ấy là con trai của Chủ tịch huyện Vũ Dương, hôm tết có đến nhà mình, tôi đã kể với ông rồi đấy.
Cô Trịnh giải thích thêm.
Phó Đức Trăn vừa nghe, vẻ mặt hồ nghi liền kiềm chế lại, lập tức vẻ kiêu ngạo lại hiệu lên.
- Xin chào Giám đốc Phó.
- Xin chào.
Phó Đức Trăn khẽ vuốt cằm, nửa cười nửa không, nói.
Vị này là Triệu tiểu thư, là bạn gái của Chủ tịch thị trấn Phạm.
Cô Trịnh thuận miệng “xác định” quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca, mặc dù Phạm Hồng Vũ chưa giới thiệu Triệu Ca là bạn gái hắn, nhưng cô Trịnh không quan tâm đến điều này mà cho rằng chắc chăn là như vậy.
- Triệu tiểu thư giỏi giang lắm đấy, ở Giang Khẩu mở công ty làm bà chủ.
Cô Trịnh giải thích thêm một câu, trên mặt tỏ ra “kính trọng”, đối với cô Trịnh mà nói thân phận này còn cao hơn chức Chủ tịch thị trấn của Phạm Hồng Vũ nhiều.
- Xin chào Triệu tiểu thư.
Không chỉ cô Trịnh cho rằng như vậy mà Phó Đức Trăn cũng nghĩ như thế, chủ động đưa tay ra với Triệu Ca, sắc mặt rạng rỡ thêm vài phần, không còn là nửa cười nửa không như ban nãy nữa.
- Giám đốc Phó, xin chào.
Triệu Ca bắt tay Phó Đức Trăn rất tự nhiên, vẻ mặt có chút kiêu hãnh.
Tuy rằng giao tiếp một thời gian rất ngắn, nhưng Triệu Ca đã sớm nhìn ra, điệu bộ của gia đình này, thuộc loại “tắc kè hoa”, thay đổi thái độ còn giỏi hơn cả diễn viên. Mình càng bình dị thì họ càng coi thường, mà ngược lại mình càng kiêu ngạo thì bọn họ càng “kính sợ” mình.
Qua một năm rèn luyện, bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Triệu Ca tiến bộ lên không ít.
- Triệu tổng, tiểu Phạm, mời ngồi mời ngồi.
Phó Đức Trăn nói.
Từ việc xưng hô đối với Triệu Ca và Phạm Hồng Vũ cũng có thể nhìn ra, hai người này trong suy nghĩ của ông ta có địa vị như thế nào.
Chủ tịch thị trấn Phạm thật đáng thương, trong nháy mắt liền biến thành vật làm nền.
Phó Đình Đình vẫn còn ngồi ở ghế sô pha khóc lóc.
Phó Đức Trăn có chút không nhịn được nữa, quay sang quát:
- Đình Đình, có chuyện gì thì từ từ nói, ầm ĩ cái gì? Bao nhiêu tuổi rồi?
Cô Trịnh liền đi sang chỗ Phó Đình Đình, không ngừng an ủi.
Phó Đức Trăn quay sang Phó Ngọc Long trừng mắt, quát:
- Ngọc Long, còn ngồi ngẩn ra đó làm gì? Rót nước cho khách đi.
Thần sắc có chút không vui.
Sao mình lại sinh ra hai đứa con như vậy chứ?
Phó Ngọc Long bĩu môi, không muốn đi rót nước cho Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca.
Phó Đức Trăn vẻ mặt Phó Đức Trăn ngượng ngùng gật gật đầu vớin Triệu Ca, sau đó quay sang cô Trịnh nói:
- Có chuyện gì thế?
Thấy Phó Đình Đình khóc “thê thảm như vậy Phó Đức Trăn cũng thấy não ruột, dù thế nào cũng phải làm rõ sự tình. Con gái nhà mình luôn miệng nói bị người ta bắt nạt, chắc chắn không phải bình thường, Phó Đức Trăn vô cùng lo lắng.
Cũng may mà nhìn qua Phó Đình Đình ăn mặc vẫn còn chỉnh tề, còn mang một bộ áo mới về, xem ra không bị chịu thiệt quá, nên Phó Đức Trăn cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Có lẽ vấn đề không quá mức nghiêm trọng.
- Ông còn nói nữa à? Hôm nay đụng phải cường đạo thổ phỉ. Nếu không có Triệu tiểu thư và Tiểu Phạm ở đó thì chúng tôi có khi còn không về được ấy chứ.
Cô Trịnh lập tức nói.
Khách sạn Kim Bằng là khách sạn năm sao xa hoa nhất ở Giang Khẩu ở thời điểm hiện tại, không hề kém so với một số khách sạn nổi tiếng ở Hongkong, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.
Bước vào đại sảnh khách sạn Kim Bằng, Phạm Hồng Vũ cuối cùng cũng tìm được cảm giác khi bước vào một khách sạn của đời sau.
Còn ba mẹ con cô Trịnh, cuối cùng cũng tìm được sự tự tin “hơn người” vốn có.
Hôm nay thật sự là quá mất mặt.
Buổi Hội nghị tọa đàm của cán bộ lãnh đạo hệ thống thuốc lá khu vực Trung Nam có quy mô không nhỏ, khách mời rất đông, trong đó có không ít người đem cả gia đình đến. Dù sao cũng là tiền nhà nước, đãi ngộ như vậy mà không biết thưởng thì chỉ có kẻ ngốc mà thôi. Phó Đức Trăn đi cả nhà, ở một phòng chung và hai phòng riêng rất xa hoa.
Số người tham dự hội nghị đông, cho nên khách sạn Kim Bằng trở nên chật cứng.
Ba mẹ con cô Trịnh trở về khách sạn, Phó Đức Trăn vừa mới tiễn khách xong cũng trở về phòng, ngồi trên chiếc ghế sô pha màu trắng ngà, uống trà hút thuốc, vẻ mặt rất thích ý.
Cửa phòng khép hờ, Phó Đức Trăn định sau khi hút thuốc xong sẽ ra ngoài thăm hỏi khách khứa.
- Về sớm như vậy à?
Cô Trịnh vào cửa, Phó Đức Trăn có chút ngạc nhiên.
Theo lý, chưa đến giờ ăn cơm chiều thì ba mẹ con họ sẽ không về khách sạn. Phó Đức Trăn hiển nhiên là biết rõ ba mẹ con họ thích đi mua sắm, ưa náo nhiệt như thế nào.
Hôm nay có chuyện gì mà về sớm như vậy.
Cô Trịnh hừ một tiếng, ngồi bịch xuống ghế sô pha, hai chân bắt chéo, hai tay ôm ngực.
Phó Đức Trăn không khỏi cau mày, không vui hỏi:
- Làm sao vậy? Có chuyện gì à?
Bà vợ và hai đứa con bảo bối này từ trước đến giờ vẫn làm cho Phó Đức Trăn không bớt lo chút nào. Bình thường chỉ biết sống phóng túng, không giúp được mình việc gì còn khiến mình cảm thấy phiền phức. Để bọn họ đi dạo phố để mình có thể yên tĩnh một chút, ai ngờ…
- Ba…
Cô Trịnh chưa kịp trả lời thì Phó Đình Đình liền chạy tộc vào, vừa nhìn thấy Phó Đức Trăn thì lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài, bộ dạng như uất ức điều gì đó.
Dù là Phó Đức Trăn đã trải qua nhiều sương gió, nhưng nhìn thấy nước mắt của con, cũng không khỏi luống cuống chân tay, sắc mặt thay đổi.
Xem ra, đúng là có chuyện thật rồi.
- Có chuyện gì thế? Hả? Chuyện gì?
Phó Đức Trăn vừa ôm con gái, vừa liên thanh hỏi.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca đi vào sau, thấy cảnh tưởng như vậy lập tức ngơ ngác nhìn nhau.
Phạm Hồng Vũ đã được lĩnh giáo, biết “sự lợi hại” của ba mẹ con nhà này. Nhưng với Triệu Ca thì cô hoàn toàn sửng sốt.
- Ba, con bị người ta bắt nạt, ba phải báo thù cho con…
Phó Đình Đình vừa khóc vừa nói.
Phó tiểu thư từ bé đến lớn được cha mẹ nuông chiều, chưa từng bị bắt nạt như vậy bao giờ, không trả thù thì sao có thể chịu được?
Hai người xa lạ tự nhiên vào cửa, khiến cho Phó Đức Trăn giật mình, vẻ mặt tỏ ra xấu hổ, luống cuống chân tay đẩy con gái sang một bên rồi đứng dậy, khuôn mặt già nua trở nên đỏ ửng.
Ngày bình thường đóng cửa lại, có cãi nhau thì người bên ngoài cũng không nghe thấy.
Phó Đức Trăn làm lãnh đạo, cho nên rất để ý đến thể diện.
- Đừng ầm ĩ nữa.
Phó Đức Trăn rống lên một tiếng, mặt nghiêm lại.
- Thật chẳng ra làm sao cả.
Cô Trịnh lập tức nổi giận, nhảy dựng lên, quay sang Phó Đức Trăn mà quát:
- Ông quát chúng tôi cái gì? Vợ và con gái ông bị người ta bắt nạt đấy, ông còn ở đây phát uy cái khỉ gì?
- Đúng vậy, ba, hôm nay chúng ta chịu thiệt lớn, không thể để như vậy được…
Phó Ngọc Long nói phụ họa theo.
Không có ai chú ý đến Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca cả.
Triệu Ca há hốc miệng nhìn.
Cô chưa gặp cảnh này bao giờ.
Nghe Phạm Hồng Vũ nói, Phó Đức Trăn còn là cán bộ cao cấp ở Nhà máy thuốc lá Hồng Châu, đây là gia giáo nhà ông ta sao?
- Câm hết miệng cho tôi.
Phó Đức Trăn choáng váng đầu óc, rống to lên một tiếng.
Trong phòng lập tức im phăng phắc.
Phó Đức Trăn đến lúc này mới gật đầu với Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca, cười gượng, sau đó quay sang cô Trịnh nói:
- Ồn ào cái gì? Không thấy đang có khách sao? Thật là chẳng ra làm sao cả.
Với tính cách bình thường của cô Trịnh, thì sẽ đốp lại ngay, may mà Phó Đức Trăn lên tiếng nhắc nhở, bất kể thế nào Triệu Ca và Phạm Hồng Vũ cũng là khách quý, hôm nay coi như đã giúp bọn họ một đại ân, đối xử với khách như thế thì thật bất lịch sự.
Đương nhiên, còn có một điều đối với cô Trịnh quan trọng hơn, đó chính là không thể để mất mặt trước Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca được.
Nếu Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca là người bản địa ở Giang Khẩu này thì thôi, trong tiềm thức của cô Trịnh, cảm thấy người Giang Khẩu tài trí hơn người, mất thể diện trước mặt họ một chút cũng không sao, nhưng cả Triệu Ca và Phạm Hồng Vũ đều là người tỉnh Thanh Sơn, vẫn là “nông dân”, cho nên không thể để mất mặt được.
Vốn gia đình bọn họ mới là người thượng đẳng.
- Chủ tịch thị trấn Phạm, Triệu tiểu thư, mời ngồi.
Cô Trịnh cười gượng nói.
- Cảm ơn cô Trịnh.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, gật gật đầu, hai mắt lại nhìn về phía Phó Đức Trăn.
Nghe xưng hô của cô Trịnh đối với Phạm Hồng Vũ, Phó Đức Trăn cả kinh, hồ nghi đánh giá Phạm Hồng Vũ một phen.
Người thanh niên này sao có thể là Chủ tịch thị trấn được?
Chủ tịch thị trấn ở Giang Khẩu sao?
Như thế thì thật ghê gớm.
Phó Đức Trăn không phải lần đầu đến Giang Khẩu, đối với tình hình ở Giang Khẩu thì ít nhiều cũng có chút hiểu biết, xét đơn giản về “tiền” thì Chủ tịch thành phố Hồng Châu cũng không thể so được với Chủ tịch thị trấn ở Giang Khẩu.
- Lão Phó, đây là Chủ tịch thị trấn Phạm, là người Thanh Sơn chúng ta, là Chủ tịch thị trấn ở Ngạn Hoa…cậu ấy là con trai của Chủ tịch huyện Vũ Dương, hôm tết có đến nhà mình, tôi đã kể với ông rồi đấy.
Cô Trịnh giải thích thêm.
Phó Đức Trăn vừa nghe, vẻ mặt hồ nghi liền kiềm chế lại, lập tức vẻ kiêu ngạo lại hiệu lên.
- Xin chào Giám đốc Phó.
- Xin chào.
Phó Đức Trăn khẽ vuốt cằm, nửa cười nửa không, nói.
Vị này là Triệu tiểu thư, là bạn gái của Chủ tịch thị trấn Phạm.
Cô Trịnh thuận miệng “xác định” quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca, mặc dù Phạm Hồng Vũ chưa giới thiệu Triệu Ca là bạn gái hắn, nhưng cô Trịnh không quan tâm đến điều này mà cho rằng chắc chăn là như vậy.
- Triệu tiểu thư giỏi giang lắm đấy, ở Giang Khẩu mở công ty làm bà chủ.
Cô Trịnh giải thích thêm một câu, trên mặt tỏ ra “kính trọng”, đối với cô Trịnh mà nói thân phận này còn cao hơn chức Chủ tịch thị trấn của Phạm Hồng Vũ nhiều.
- Xin chào Triệu tiểu thư.
Không chỉ cô Trịnh cho rằng như vậy mà Phó Đức Trăn cũng nghĩ như thế, chủ động đưa tay ra với Triệu Ca, sắc mặt rạng rỡ thêm vài phần, không còn là nửa cười nửa không như ban nãy nữa.
- Giám đốc Phó, xin chào.
Triệu Ca bắt tay Phó Đức Trăn rất tự nhiên, vẻ mặt có chút kiêu hãnh.
Tuy rằng giao tiếp một thời gian rất ngắn, nhưng Triệu Ca đã sớm nhìn ra, điệu bộ của gia đình này, thuộc loại “tắc kè hoa”, thay đổi thái độ còn giỏi hơn cả diễn viên. Mình càng bình dị thì họ càng coi thường, mà ngược lại mình càng kiêu ngạo thì bọn họ càng “kính sợ” mình.
Qua một năm rèn luyện, bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt của Triệu Ca tiến bộ lên không ít.
- Triệu tổng, tiểu Phạm, mời ngồi mời ngồi.
Phó Đức Trăn nói.
Từ việc xưng hô đối với Triệu Ca và Phạm Hồng Vũ cũng có thể nhìn ra, hai người này trong suy nghĩ của ông ta có địa vị như thế nào.
Chủ tịch thị trấn Phạm thật đáng thương, trong nháy mắt liền biến thành vật làm nền.
Phó Đình Đình vẫn còn ngồi ở ghế sô pha khóc lóc.
Phó Đức Trăn có chút không nhịn được nữa, quay sang quát:
- Đình Đình, có chuyện gì thì từ từ nói, ầm ĩ cái gì? Bao nhiêu tuổi rồi?
Cô Trịnh liền đi sang chỗ Phó Đình Đình, không ngừng an ủi.
Phó Đức Trăn quay sang Phó Ngọc Long trừng mắt, quát:
- Ngọc Long, còn ngồi ngẩn ra đó làm gì? Rót nước cho khách đi.
Thần sắc có chút không vui.
Sao mình lại sinh ra hai đứa con như vậy chứ?
Phó Ngọc Long bĩu môi, không muốn đi rót nước cho Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca.
Phó Đức Trăn vẻ mặt Phó Đức Trăn ngượng ngùng gật gật đầu vớin Triệu Ca, sau đó quay sang cô Trịnh nói:
- Có chuyện gì thế?
Thấy Phó Đình Đình khóc “thê thảm như vậy Phó Đức Trăn cũng thấy não ruột, dù thế nào cũng phải làm rõ sự tình. Con gái nhà mình luôn miệng nói bị người ta bắt nạt, chắc chắn không phải bình thường, Phó Đức Trăn vô cùng lo lắng.
Cũng may mà nhìn qua Phó Đình Đình ăn mặc vẫn còn chỉnh tề, còn mang một bộ áo mới về, xem ra không bị chịu thiệt quá, nên Phó Đức Trăn cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Có lẽ vấn đề không quá mức nghiêm trọng.
- Ông còn nói nữa à? Hôm nay đụng phải cường đạo thổ phỉ. Nếu không có Triệu tiểu thư và Tiểu Phạm ở đó thì chúng tôi có khi còn không về được ấy chứ.
Cô Trịnh lập tức nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.