Chương 462: Công ty bách hóa
Hoàng Oanh
08/01/2015
Thượng Vi Chính cũng nhận ra lái xe khó xử, cười nói:
- Đồng chí lái xe, cứ dừng xe ở đây đi, chúng ta xuống đi bộ. Dù sao cũng không xa, chỉ cách hơn 10m, đi một chút là tới ấy mà.
Những kinh nghiệm chiến tranh tàn khốc đã khảo nghiệm cán bộ lão thành, luôn thường nhớ lại những năm tháng “khí thế hào hung, khí thôn ngàn dặm”.
- Vâng, thủ trưởng.
Lái xe vội vàng đáp ứng một tiếng, thật cẩn thận dừng xe sang một bên, rồi lập tức phát hiện chỉ là phí công. Dòng người như thoi đưa, hướng sang chỗ nào cũng khó khăn, chỉ biết ngay tại chỗ ngừng xe lại.
- Tất cả mọi người nhớ kỹ, đừng gọi tôi là thủ trưởng, kêu tên của tôi là được rồi.
Trước khi xuống xe, Thượng Vi Chính còn cố ý dặn dò một câu.
- Vâng, Thượng lão.
Mọi người đồng loạt đáp ứng.
Gọi Thượng lão thì có chút không được bình thường, nhưng cũng chỉ có thể như thế, tuyệt đối không người nào dám chân chính gọi thẳng tên của ông.
Tạ Văn Kiện, Phạm Hồng Vũ và thư ký dẫn đầu xuống xe, Cục trưởng Trương đi theo phía sau Thượng Vi Chính, làm ra tư thế đỡ. Nhưng Thượng Vi Chính khoát tay ra hiệu không cần.
- Haha, lưu lượng người thật lớn.
Vừa mới xuống xe, Thượng Vi Chính cũng không vội đi, đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, hứng thú nói, giống như ông chỉ là một du khách bình thường, chút cũng không giống là tới để “bới móc”.
Tạ Văn Kiện vội vàng đáp:
- Vâng, Thượng lão, công ty bách hóa sau khi trải qua thay đổi chế độ, chủng loại sản phẩm, số lượng, chất lượng so với trước kia có sự thay đổi rất lớn. Thái độ phục vụ cũng vậy, hấp dẫn rất nhiều quần chúng đến mua đồ.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ đối với tình huống của công ty bách hóa Ngạn Hoa hiểu rõ không thua gì y, nhưng giờ phút này, y mới chân chính là cán bộ địa khu Ngạn Hoa đi cùng. Phạm Hồng Vũ chỉ có thể coi là thành viên ngoài biên chế của tổ điều tra. Đương nhiên là phải do y giới thiệu những tình huống này.
Thượng Vi Chính hơi gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Cục trưởng Trương thản nhiên nói:
- Bất luận cái gì cũng phải có một quy luật phát triển. Công ty bách hóa Ngạn Hoa được thành lập mấy chục năm rồi, quần chúng đã nhìn thấy thành quen. Đột nhiên xuất hiện một chút thay đổi, mặc kệ là tốt hay xấu, đều trong thời gian ngắn làm cho hai mắt người ta tỏa sáng. Làm việc gì cũng phải trải qua thời gian khảo nghiệm mới được.
Tạ Văn Kiện không khỏi sững sờ.
Cục trưởng ý tứ phủ định trong lời nói là hoàn toàn rõ ràng.
Đối với tổ điều tra lần này đến đây, các cán bộ có địa vị nhất định ở Ngạn Hoa đều rõ ràng đây chẳng phải là chuyện tốt gì. Nhưng nghĩ đến tổ điều tra quy cách cao như vậy, tất nhiên sẽ đứng trên lập trường công bằng công chính. Không ngờ chưa đặt chân vào công ty bách hóa, Cục trưởng Trương đã nói ra những lời như vậy.
Có vẻ Tạ Văn Kiện vừa rồi chỉ là đơn giản báo cáo, miêu tả tương đương khách quan, vẫn chưa cố ý tô điểm cho hiện trạng của công ty bách hóa hiện tại.
- Đúng vậy, Cục trưởng Trương.
Sau khi ngẩn người một lát, Tạ Văn Kiện buồn bực đáp một tiếng, thuần túy là từ lễ phép.
Thượng Vi Chính bước về phía trước.
Đến vùng phụ cận, phát hiện chẳng những bên ngoài được sửa chữa, mà cửa lớn cũng được tân trang lại, cầu thang bằng đá cẩm thạch màu đen, bóng đến độ có thể soi gương được. Tuy rằng bậc thang không cao, nhưng có phần hiển lộ đẳng cấp. Trên bậc thang còn có hai cánh cửa thủy tinh rất nặng, trông rất có khí thế. Tuy là ban ngày, nhưng trong tòa nhà cũng sáng lên ánh đèn. Ngọn đèn huỳnh quang chiếu lên vô cùng sáng ngời. Bên trong cửa hàng được lót gạch màu vàng nhạt, sáng bóng sạch sẽ, chói mắt như bậc thang đá cẩm thạch bên ngoài.
Toàn bộ lầu một của công ty bách hóa ước chừng diện tích khoảng bảy tám trăm mét vuông. Diện tích như vậy, so với đời sau chỉ chẳng khác nào một đứa con nít. Nhưng từ bên ngoài một con đường chật hẹp bước vào một không gian rộng rãi như vậy, sự đối lập dị thường khiến cho người ta không tự chủ được tinh thần phấn chấn, sinh ra cảm giác dục vọng mãnh liệt.
Là một cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hóa dịch vụ, bố cục nội thất trang hoàng bên trong đều có chủ ý.
Bố cục bên trong cũng rất khác biệt với những công ty bách hóa khác. Từng quầy thủy tinh mới, ngăn bảy tám trăm mét vuông thành từng hộp vuông be bé, bố trí giống như một mê cung. Trong những quầy thương phẩm rực rỡ muôn màu, trên vách tường cũng là từng dãy chứa đồ, bày rất nhiều các loại thương phẩm, nhìn qua còn rất mới, không dính đến nửa hạt bụi.
So sánh với đường phố chật hẹp bên ngoài, bên trong công ty bách hóa dòng người lại càng đông đúc. Đứng trước từng quầy hàng vây quanh không ít người. Rất nhiều khách hàng không vội mua đồ, mà đi đến từng quầy nhìn một chút, dường như chỉ là thưởng thức các món hàng.
Ngạn Hoa chỉ là địa phương nhỏ, không có công viên.
Trên thực tế, sau khi thay đổi chế độ, công ty bách hóa Ngạn Hoa đã trở thành nơi thư giãn lớn nhất của thị xã. Chẳng những cư dân trong thị xã thường xuyên đến, mà những xã, thị trấn gần đó cũng có không ít người tới, mở mang kiến thức về Ngạn Hoa “Hongkong” một chút. Sau khi về nhà sẽ có đề tài để nói chuyện.
Một số nông dân ăn mặc rất quê mùa, và cửa hàng sạch sẽ sáng ngời này đã tạo thành hình ảnh tương phản vô cùng rõ ràng.
Thượng Vi Chính hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước đến quầy hàng thương phẩm gần nhất.
- Lão tiên sinh, ngài muốn mua gì? Chúng tôi ở đây có dao cạo râu chạy bằng điện, ngài có muốn xem một chút không…
Thượng Vi Chính vừa mới đến trước quầy, một nữ bán hàng trẻ tuổi liền lập tức khuôn mặt tươi cười chào đón, hướng Thượng Vi Chính giới thiệu sản phẩm. Cô nhìn ra được, vị khách này không phải là khách hàng bình thường. Mặc dù Thượng Vi Chính ăn mặc rất mộc mạc, chút cũng không giống như mấy ông cụ ăn mặc sang trọng trong cửa hàng, nhưng khí thế này tuyệt không phải người bình thường có thể so sánh được. Nhìn lại, thấy bên cạnh ông ta còn có một đám “người hầu”, tiền hô hậu ủng thì lại càng không phải người bình thường rồi.
Chỉ tiếc là cô lại dùng phương ngôn của Ngạn Hoa, nhiệt tình nhưng Thượng Vi Chính lại một câu cũng không nghe ra được.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cô em, cô nói được tiếng phổ thông không?
Người nữ nhân viên bán hàng tuy rằng tuổi còn trẻ, nhìn qua cũng phải hai ba hai bốn tuổi, không thể nhỏ hơn so với Phạm Hồng Vũ, Nhưng Trưởng phòng Phạm mở miệng lại là “cô em”, không khỏi khiến cho mọi người hiềm nghi. Chẳng qua ở thế giới này, vốn không có con gái thích giả bộ nai tơ. Trưởng phòng Phạm cho dù phổi bò, không hiểu con gái, nhưng điểm kiến thức ấy vẫn phải có. Quả nhiên, một câu nói “cô em”, đã làm cho người nhân viên bán hàng mặt mày hớn hở, nhìn Trưởng phòng Phạm hai mắt trở nên long lanh.
- Lão tiên sinh….
Nữ nhân viên bán hàng lập tức dùng tiếng phổ thông khá tiêu chuẩn, mang chút giọng điệu Hương Cảng. Chắc là “sản phẩm” mà ông chủ Hongkong đã huấn luyện. Nhưng dường như, hương vị Hongkong ở công ty bách hóa lại càng nồng đậm rồi.
Người nữ bán hàng từ trong quầy lấy ra một con dao cạo râu chạy bằng điện, đưa tới trước mặt Thượng Vi Chính, vẻ mặt càng thêm nhiệt tình.
Thật sự là nhân vật có lai lịch lớn!
Loại dao cạo râu chạy bằng điện này, trong mắt Phạm Hồng Vũ chỉ là đồ cổ, nhưng trong thời điểm này, hoàn toàn là một sản phẩm rất mới.
Lão tiên sinh?
Thượng Vi Chính cảm thấy nao nao, tựa hồ như đối với cách xưng hô này nghe không quen. Thực tại nhiều năm như vậy, Thượng Vi Chính rất ít khi nghe được xưng hô như vậy, nhất là lại được dùng cho ông ta.
- Đúng vậy, lão tiên sinh, ngài xem, dao cạo râu chạy bằng điện này dùng rất tốt. Cạo râu vừa nhanh lại vừa tiện, so với dao lam thì tốt hơn nhiều, tuyệt sẽ không gây ra vết thương trên mặt. Ngài mua một cái đi, tôi cam đoan ngài sẽ thích. Đây là sản phẩm điện tử nhập từ Hongkong về…
Người nữ bán hàng vừa nói, vừa cầm con dao cạo râu bằng điện chà chà lên mặt của mình. Đáng tiếc, mặt của cô “dày” quá, đến cả râu cũng không mọc ra ngoài nổi, cũng chỉ có thể dùng hình thức làm mẫu mà thôi.
Thượng Vi Chính cười nhận lấy, cầm trong tay vuốt vuốt, thuận miệng hỏi:
- Ở nơi này, sản phẩm của Hongkong nhiều không?
- Nhiều, nhiều lắm!
Người nữ bán hàng lập tức khẳng định thật nhanh.
- Ngài xem, trong các quầy ở đây, tuyệt đại bộ phận đều là hàng điện tử mới nhất, đều từ Hongkong nhập khẩu qua. Công ty bách hóa này của chúng tôi bây giờ trở thành xí nghiệp của Hongkong, khắp nơi đều là sản phẩm của Hongkong. Lão tiên sinh, vừa thấy thì biết ngài là đại nhân vật, gặp lớn quen mặt. Ngài khẳng định biết, sản phẩm nhập khẩu từ Hongkong so với hàng trong nước thì tốt hơn nhiều. Ngoại hình, mỹ quan, chất lượng đều đáng tin cậy.
Nữ bán hàng xem ra rất chuyên nghiệp, lại có tính cách hướng ngoại. Vừa nhắc tới sản phẩm Hongkong, liền hưng phấn, nói tràn lan không ngừng.
- Thế thì giá như thế nào? Hẳn là rất đắt?
Cục trưởng Trương mở miệng hỏi dò.
- Haha, không nói gạt ngài, giá so với hàng trong nước đắt hơn một chút. Tiền nào của nấy mà. Người ta làm ra hàng tốt, giá cả đắt hơn một chút cũng là nên thế.
Nữ nhân viên bán hàng cũng không nói dối.
Thượng Vi Chính đem dao cạo râu đặt lại trên quầy, cười nói:
- Tiểu đồng chí, cảm ơn cô, chúng tôi lại đến quầy khác xem.
Người nữ nhân viên lập tức vô cùng thất vọng, vội vàng nói:
- Lão tiên sinh, ngài mua một cái đi. Nếu không, tôi tính giảm giá một chút, còn 90%. Đây là giá ưu đãi nhất rồi, người bình thường tôi sẽ không bán giá ưu đãi đó đâu.
Thấy nữ nhân viên bán hàng vẻ mặt thất vọng, Thượng Vi Chính trong lòng vừa động, dừng bước, quay đầu hỏi:
- Tiểu đồng chí, các người tiền lương là cố định hay là có trích phần trăm?
Hiển nhiên, đối với Thượng Vi Chính, danh từ “trích phần trăm” vẫn còn là danh từ mới.
- Đúng vậy, chúng tôi được trích phần trăm. Làm nhiều thì có nhiều. Ai bán được nhiều hàng thì tiền lương lại càng cao.
Thượng Vi Chính hứng thú càng đậm hỏi:
- Nếu bán không được thì người bán hàng sẽ như thế nào? Công ty không phát tiền lương à?
- Nếu thật không bán được món đồ nào thì thật là xui xẻo rồi. Ai bảo mình không cố gắng. Nếu liên tục trong ba tháng, thành tích không tốt thì sẽ bị sa thải. Công ty sẽ an bài người khác vào tiếp nhận.
Thượng Vi Chính hơi cau mày.
- Đồng chí lái xe, cứ dừng xe ở đây đi, chúng ta xuống đi bộ. Dù sao cũng không xa, chỉ cách hơn 10m, đi một chút là tới ấy mà.
Những kinh nghiệm chiến tranh tàn khốc đã khảo nghiệm cán bộ lão thành, luôn thường nhớ lại những năm tháng “khí thế hào hung, khí thôn ngàn dặm”.
- Vâng, thủ trưởng.
Lái xe vội vàng đáp ứng một tiếng, thật cẩn thận dừng xe sang một bên, rồi lập tức phát hiện chỉ là phí công. Dòng người như thoi đưa, hướng sang chỗ nào cũng khó khăn, chỉ biết ngay tại chỗ ngừng xe lại.
- Tất cả mọi người nhớ kỹ, đừng gọi tôi là thủ trưởng, kêu tên của tôi là được rồi.
Trước khi xuống xe, Thượng Vi Chính còn cố ý dặn dò một câu.
- Vâng, Thượng lão.
Mọi người đồng loạt đáp ứng.
Gọi Thượng lão thì có chút không được bình thường, nhưng cũng chỉ có thể như thế, tuyệt đối không người nào dám chân chính gọi thẳng tên của ông.
Tạ Văn Kiện, Phạm Hồng Vũ và thư ký dẫn đầu xuống xe, Cục trưởng Trương đi theo phía sau Thượng Vi Chính, làm ra tư thế đỡ. Nhưng Thượng Vi Chính khoát tay ra hiệu không cần.
- Haha, lưu lượng người thật lớn.
Vừa mới xuống xe, Thượng Vi Chính cũng không vội đi, đứng ở nơi đó nhìn xung quanh, hứng thú nói, giống như ông chỉ là một du khách bình thường, chút cũng không giống là tới để “bới móc”.
Tạ Văn Kiện vội vàng đáp:
- Vâng, Thượng lão, công ty bách hóa sau khi trải qua thay đổi chế độ, chủng loại sản phẩm, số lượng, chất lượng so với trước kia có sự thay đổi rất lớn. Thái độ phục vụ cũng vậy, hấp dẫn rất nhiều quần chúng đến mua đồ.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ đối với tình huống của công ty bách hóa Ngạn Hoa hiểu rõ không thua gì y, nhưng giờ phút này, y mới chân chính là cán bộ địa khu Ngạn Hoa đi cùng. Phạm Hồng Vũ chỉ có thể coi là thành viên ngoài biên chế của tổ điều tra. Đương nhiên là phải do y giới thiệu những tình huống này.
Thượng Vi Chính hơi gật đầu, từ chối cho ý kiến.
Cục trưởng Trương thản nhiên nói:
- Bất luận cái gì cũng phải có một quy luật phát triển. Công ty bách hóa Ngạn Hoa được thành lập mấy chục năm rồi, quần chúng đã nhìn thấy thành quen. Đột nhiên xuất hiện một chút thay đổi, mặc kệ là tốt hay xấu, đều trong thời gian ngắn làm cho hai mắt người ta tỏa sáng. Làm việc gì cũng phải trải qua thời gian khảo nghiệm mới được.
Tạ Văn Kiện không khỏi sững sờ.
Cục trưởng ý tứ phủ định trong lời nói là hoàn toàn rõ ràng.
Đối với tổ điều tra lần này đến đây, các cán bộ có địa vị nhất định ở Ngạn Hoa đều rõ ràng đây chẳng phải là chuyện tốt gì. Nhưng nghĩ đến tổ điều tra quy cách cao như vậy, tất nhiên sẽ đứng trên lập trường công bằng công chính. Không ngờ chưa đặt chân vào công ty bách hóa, Cục trưởng Trương đã nói ra những lời như vậy.
Có vẻ Tạ Văn Kiện vừa rồi chỉ là đơn giản báo cáo, miêu tả tương đương khách quan, vẫn chưa cố ý tô điểm cho hiện trạng của công ty bách hóa hiện tại.
- Đúng vậy, Cục trưởng Trương.
Sau khi ngẩn người một lát, Tạ Văn Kiện buồn bực đáp một tiếng, thuần túy là từ lễ phép.
Thượng Vi Chính bước về phía trước.
Đến vùng phụ cận, phát hiện chẳng những bên ngoài được sửa chữa, mà cửa lớn cũng được tân trang lại, cầu thang bằng đá cẩm thạch màu đen, bóng đến độ có thể soi gương được. Tuy rằng bậc thang không cao, nhưng có phần hiển lộ đẳng cấp. Trên bậc thang còn có hai cánh cửa thủy tinh rất nặng, trông rất có khí thế. Tuy là ban ngày, nhưng trong tòa nhà cũng sáng lên ánh đèn. Ngọn đèn huỳnh quang chiếu lên vô cùng sáng ngời. Bên trong cửa hàng được lót gạch màu vàng nhạt, sáng bóng sạch sẽ, chói mắt như bậc thang đá cẩm thạch bên ngoài.
Toàn bộ lầu một của công ty bách hóa ước chừng diện tích khoảng bảy tám trăm mét vuông. Diện tích như vậy, so với đời sau chỉ chẳng khác nào một đứa con nít. Nhưng từ bên ngoài một con đường chật hẹp bước vào một không gian rộng rãi như vậy, sự đối lập dị thường khiến cho người ta không tự chủ được tinh thần phấn chấn, sinh ra cảm giác dục vọng mãnh liệt.
Là một cửa hàng lớn và đa dạng về hàng hóa dịch vụ, bố cục nội thất trang hoàng bên trong đều có chủ ý.
Bố cục bên trong cũng rất khác biệt với những công ty bách hóa khác. Từng quầy thủy tinh mới, ngăn bảy tám trăm mét vuông thành từng hộp vuông be bé, bố trí giống như một mê cung. Trong những quầy thương phẩm rực rỡ muôn màu, trên vách tường cũng là từng dãy chứa đồ, bày rất nhiều các loại thương phẩm, nhìn qua còn rất mới, không dính đến nửa hạt bụi.
So sánh với đường phố chật hẹp bên ngoài, bên trong công ty bách hóa dòng người lại càng đông đúc. Đứng trước từng quầy hàng vây quanh không ít người. Rất nhiều khách hàng không vội mua đồ, mà đi đến từng quầy nhìn một chút, dường như chỉ là thưởng thức các món hàng.
Ngạn Hoa chỉ là địa phương nhỏ, không có công viên.
Trên thực tế, sau khi thay đổi chế độ, công ty bách hóa Ngạn Hoa đã trở thành nơi thư giãn lớn nhất của thị xã. Chẳng những cư dân trong thị xã thường xuyên đến, mà những xã, thị trấn gần đó cũng có không ít người tới, mở mang kiến thức về Ngạn Hoa “Hongkong” một chút. Sau khi về nhà sẽ có đề tài để nói chuyện.
Một số nông dân ăn mặc rất quê mùa, và cửa hàng sạch sẽ sáng ngời này đã tạo thành hình ảnh tương phản vô cùng rõ ràng.
Thượng Vi Chính hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước đến quầy hàng thương phẩm gần nhất.
- Lão tiên sinh, ngài muốn mua gì? Chúng tôi ở đây có dao cạo râu chạy bằng điện, ngài có muốn xem một chút không…
Thượng Vi Chính vừa mới đến trước quầy, một nữ bán hàng trẻ tuổi liền lập tức khuôn mặt tươi cười chào đón, hướng Thượng Vi Chính giới thiệu sản phẩm. Cô nhìn ra được, vị khách này không phải là khách hàng bình thường. Mặc dù Thượng Vi Chính ăn mặc rất mộc mạc, chút cũng không giống như mấy ông cụ ăn mặc sang trọng trong cửa hàng, nhưng khí thế này tuyệt không phải người bình thường có thể so sánh được. Nhìn lại, thấy bên cạnh ông ta còn có một đám “người hầu”, tiền hô hậu ủng thì lại càng không phải người bình thường rồi.
Chỉ tiếc là cô lại dùng phương ngôn của Ngạn Hoa, nhiệt tình nhưng Thượng Vi Chính lại một câu cũng không nghe ra được.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Cô em, cô nói được tiếng phổ thông không?
Người nữ nhân viên bán hàng tuy rằng tuổi còn trẻ, nhìn qua cũng phải hai ba hai bốn tuổi, không thể nhỏ hơn so với Phạm Hồng Vũ, Nhưng Trưởng phòng Phạm mở miệng lại là “cô em”, không khỏi khiến cho mọi người hiềm nghi. Chẳng qua ở thế giới này, vốn không có con gái thích giả bộ nai tơ. Trưởng phòng Phạm cho dù phổi bò, không hiểu con gái, nhưng điểm kiến thức ấy vẫn phải có. Quả nhiên, một câu nói “cô em”, đã làm cho người nhân viên bán hàng mặt mày hớn hở, nhìn Trưởng phòng Phạm hai mắt trở nên long lanh.
- Lão tiên sinh….
Nữ nhân viên bán hàng lập tức dùng tiếng phổ thông khá tiêu chuẩn, mang chút giọng điệu Hương Cảng. Chắc là “sản phẩm” mà ông chủ Hongkong đã huấn luyện. Nhưng dường như, hương vị Hongkong ở công ty bách hóa lại càng nồng đậm rồi.
Người nữ bán hàng từ trong quầy lấy ra một con dao cạo râu chạy bằng điện, đưa tới trước mặt Thượng Vi Chính, vẻ mặt càng thêm nhiệt tình.
Thật sự là nhân vật có lai lịch lớn!
Loại dao cạo râu chạy bằng điện này, trong mắt Phạm Hồng Vũ chỉ là đồ cổ, nhưng trong thời điểm này, hoàn toàn là một sản phẩm rất mới.
Lão tiên sinh?
Thượng Vi Chính cảm thấy nao nao, tựa hồ như đối với cách xưng hô này nghe không quen. Thực tại nhiều năm như vậy, Thượng Vi Chính rất ít khi nghe được xưng hô như vậy, nhất là lại được dùng cho ông ta.
- Đúng vậy, lão tiên sinh, ngài xem, dao cạo râu chạy bằng điện này dùng rất tốt. Cạo râu vừa nhanh lại vừa tiện, so với dao lam thì tốt hơn nhiều, tuyệt sẽ không gây ra vết thương trên mặt. Ngài mua một cái đi, tôi cam đoan ngài sẽ thích. Đây là sản phẩm điện tử nhập từ Hongkong về…
Người nữ bán hàng vừa nói, vừa cầm con dao cạo râu bằng điện chà chà lên mặt của mình. Đáng tiếc, mặt của cô “dày” quá, đến cả râu cũng không mọc ra ngoài nổi, cũng chỉ có thể dùng hình thức làm mẫu mà thôi.
Thượng Vi Chính cười nhận lấy, cầm trong tay vuốt vuốt, thuận miệng hỏi:
- Ở nơi này, sản phẩm của Hongkong nhiều không?
- Nhiều, nhiều lắm!
Người nữ bán hàng lập tức khẳng định thật nhanh.
- Ngài xem, trong các quầy ở đây, tuyệt đại bộ phận đều là hàng điện tử mới nhất, đều từ Hongkong nhập khẩu qua. Công ty bách hóa này của chúng tôi bây giờ trở thành xí nghiệp của Hongkong, khắp nơi đều là sản phẩm của Hongkong. Lão tiên sinh, vừa thấy thì biết ngài là đại nhân vật, gặp lớn quen mặt. Ngài khẳng định biết, sản phẩm nhập khẩu từ Hongkong so với hàng trong nước thì tốt hơn nhiều. Ngoại hình, mỹ quan, chất lượng đều đáng tin cậy.
Nữ bán hàng xem ra rất chuyên nghiệp, lại có tính cách hướng ngoại. Vừa nhắc tới sản phẩm Hongkong, liền hưng phấn, nói tràn lan không ngừng.
- Thế thì giá như thế nào? Hẳn là rất đắt?
Cục trưởng Trương mở miệng hỏi dò.
- Haha, không nói gạt ngài, giá so với hàng trong nước đắt hơn một chút. Tiền nào của nấy mà. Người ta làm ra hàng tốt, giá cả đắt hơn một chút cũng là nên thế.
Nữ nhân viên bán hàng cũng không nói dối.
Thượng Vi Chính đem dao cạo râu đặt lại trên quầy, cười nói:
- Tiểu đồng chí, cảm ơn cô, chúng tôi lại đến quầy khác xem.
Người nữ nhân viên lập tức vô cùng thất vọng, vội vàng nói:
- Lão tiên sinh, ngài mua một cái đi. Nếu không, tôi tính giảm giá một chút, còn 90%. Đây là giá ưu đãi nhất rồi, người bình thường tôi sẽ không bán giá ưu đãi đó đâu.
Thấy nữ nhân viên bán hàng vẻ mặt thất vọng, Thượng Vi Chính trong lòng vừa động, dừng bước, quay đầu hỏi:
- Tiểu đồng chí, các người tiền lương là cố định hay là có trích phần trăm?
Hiển nhiên, đối với Thượng Vi Chính, danh từ “trích phần trăm” vẫn còn là danh từ mới.
- Đúng vậy, chúng tôi được trích phần trăm. Làm nhiều thì có nhiều. Ai bán được nhiều hàng thì tiền lương lại càng cao.
Thượng Vi Chính hứng thú càng đậm hỏi:
- Nếu bán không được thì người bán hàng sẽ như thế nào? Công ty không phát tiền lương à?
- Nếu thật không bán được món đồ nào thì thật là xui xẻo rồi. Ai bảo mình không cố gắng. Nếu liên tục trong ba tháng, thành tích không tốt thì sẽ bị sa thải. Công ty sẽ an bài người khác vào tiếp nhận.
Thượng Vi Chính hơi cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.