Chương 461: Cục trưởng Trương
Hoàng Oanh
08/01/2015
Thượng Vi
Chính điểm danh Phạm Hồng Vũ cùng đi đến công ty bách hóa Ngạn Hoa là
nằm ngoài dự liệu của mọi người. Nhất là những cán bộ địa khu Ngạn Hoa,
đối với vị thư ký Chủ tịch tỉnh cấp cục phó trẻ nhất trong toàn tỉnh này có thể nói là biết rất rõ. Phạm Hồng Vũ khi còn công tác tại Ngạn Hoa,
đã là đại danh đỉnh đỉnh, khi rời khỏi Ngạn Hoa đến nhậm chức tại Tỉnh
ủy thì càng trở thành một nhân vật “truyền kỳ”.
Rất nhiều người lăn lộn cả nửa đời, nằm mơ cũng không nghĩ tới, quan cũng có thể làm như vậy. Nói thật, đại đa số người đối với Phạm Hồng Vũ cho tới này đều không ủng hộ, nhưng Phạm Hồng Vũ cố tình vào lúc hai mươi ba tuổi đã trở thành cán bộ cấp cục phó thực quyền lớn nhất trong toàn tỉnh. Thậm chí, có không ít những cán bộ cao cấp cấp Phó giám đốc sở đều ở trước mặt Phạm Hồng Vũ khúm na khúm núm, vẻ mặt nịnh nọt, coi chàng thanh niên này như lãnh đạo cấp trên của mình.
Dù là như thế, con đường làm quan của Phạm Hồng Vũ không phải là một ví dụ để noi theo.
Một số người đem Phạm Hồng Vũ ra “nghiên cứu”, cuối cùng cho ra hai kết luận: Gan to và may mắn.
Nhưng vận may của một người luôn có thời điểm chấm hết.
Hiện tại, Thượng Vi Chính tự mình điểm danh, dường như có ý nghĩa, may mắn của Phạm Hồng Vũ đã chấm dứt. Chẳng những vận may của hắn, mà ngay cả cha hắn cũng vậy.
Phạm Vệ Quốc dựa vào cái gì mà chưa đến một năm, từ Chủ tịch huyện trở thành Phó chủ tịch thường trực địa khu?
Vẫn là câu nói kia, không phải không báo mà là thời điểm chưa tới.
Nhưng thật ra Phạm Hồng Vũ vẫn rất điềm tĩnh, mỉm cười gật đầu:
- Vâng, Thượng lão!
Hội nghị sau khi chấm dứt, Phạm Hồng Vũ lập tức đi theo phía sau Thượng Vi Chính. Toàn bộ tổ điều tra có chín người, chia ra làm ba tổ, mỗi tổ ba người. Thượng Vi Chính tự mình dẫn một tổ, ngoại trừ ông ta ra còn có thư ký của ông và một vị cán bộ cấp cục của Ủy ban Cải cách quốc gia, họ Trương. Nhìn vẻ bề ngoài thì chưa đến bốn mươi, hết sức điềm đạm, chắc chắn, chỉ đi bên cạnh Thượng Vi Chính mà không nói lời nào. Đối với Phạm Hồng Vũ chỉ có điều gật đầu, dường như lời nói được tính bằng vàng.
Cục trưởng Trương tất nhiên không biết, lý lịch của ông Phạm Hồng Vũ nắm trong tay.
Có liên quan đến chín thành viên trong tổ điều tra, bao gồm Thượng Vi Chính ở bên trong, khi bọn họ còn ở thủ đô, những tình huống có liên quan đến bọn họ, Lý Xuân Vũ và Dương Thanh Sơn đã nhanh chóng giới thiệu với Phạm Hồng Vũ. Thậm chí ngay cả Dương Dật Thì, Dương Thanh Sơn cũng không ngoại lệ, thuyết minh tình huống căn bản.
Vị Cục trưởng Trương này là chú của Trương Băng, cháu ruột của Trương lão. Em trai của Trương lão vẫn ở lại trong gia tộc, phụng dưỡng cha mẹ trong quãng đời còn lại. Cả đời là một nông dân bình thường, và đã mất nhiều năm trước kia. Trương lão thì không thể trước giường tận hiếu. Đối với cha mẹ và em trai cảm thấy áy náy vô cùng. Cha mẹ và em trai đã không còn tại thế, đối với con của em trai mình liền đặc biệt chú ý hơn. Bởi vậy, Cục trưởng Vương chỉ mới hơn bốn mươi nhưng thân đã tại chức vị cao.
Là chú vợ của Lục Nguyệt, Cục trưởng Trương tất nhiên đối với Trưởng phòng Phạm nửa phần hảo cảm cũng không có, một câu cũng không nguyện nói nhiều với Phạm Hồng Vũ. Có thể hướng Phạm Hồng Vũ gật đầu xem như là đã khách khí lắm rồi. Đây cũng là bởi vì ở Ngạn Hoa, Cục trưởng Trương phải chú ý đến ảnh hưởng. Nếu là ở thủ đô gặp phải Phạm Hồng Vũ, Cục trưởng Trương nhất định sẽ không để ý đến hắn.
Chỉ là một cán bộ cấp cục phó, là thư ký của Vưu Lợi Dân, Cục trưởng Trương không thèm để hắn vào mắt.
Còn thư ký của Thượng Vi Chính cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhã nhặn, hòa khí, đối với Phạm Hồng Vũ luôn tươi cười chào hỏi. Đại đa số thư ký lãnh đạo đều là cái dạng này. Hơn nữa, bình thường mà nói, lãnh đạo cấp bậc càng cao thì tính tình thư ký lại càng hòa nhã. Cũng không phải nói là làm thư ký đại lãnh đạo thì có thể đem tính cách của một người hoàn toàn thay đổi, mà là vì đại lãnh đạo khi chọn thư ký, tính cách tương đương với mình cũng là một trong những nguyên nhân đáng để tham khảo. Ví dụ như Trịnh Mỹ Đường, trước khi làm thư ký cho Viên Lưu Ngạn thì cũng không ngang ngược giống như bây giờ, mà tương đối cẩn thận, làm việc tuân theo quy củ nghiêm ngặt.
Cuối cùng, sau khi con đường làm quan rộng mở, cái tật làm quan mới lộ ra.
Bằng không, với một bộ dạng nghèo túng, ngay cả ngựa cũng không có thì bày ra tật xấu gì chứ?
Ngoài ra, lãnh đạo tầng cấp càng cao, thì lại càng không có chuyện đụng vào thư ký của lãnh đạo. Người ta mong may còn không kịp, làm sao dám trêu vào thư ký của lãnh đạo, tự tìm phiền phức sao?
Thượng Vi Chính yêu cầu rất rõ ràng, cán bộ ông không điểm danh thì không được đi. Địa khu Ngạn Hoa cũng không thuộc phạm vi của ông, chuẩn bị một chiếc xe nhỏ, một lái xe và một người dẫn đường là được.
Vị dẫn đường này, lại nói tiếp, cũng là người quen của Phạm Hồng Vũ, là bạn cùng phòng với hắn ở trường Đảng tỉnh ủy, Tạ Văn Kiện. Trước khi đến trường đảng tỉnh ủy học tập, Tạ Văn Kiện là Phó chánh văn phòng Mặt trận Tổ quốc Ủy ban Liên minh Công nhân địa khu Ngạn Hoa. Sau khi trải qua đợt huấn luyện, Tạ Văn Kiện được điều đến văn phòng Địa ủy đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng, cấp bậc điều chỉnh lên làm Cục trưởng, phân công quản lý phòng thư ký 1 và các bộ môn khác, kỳ thật chính là thư ký lớn của Khâu Minh Sơn. Đây cũng là tâm phúc mà Khâu Minh Sơn muốn bồi dưỡng, trước thả bên ngoài một thời gian, tự mình dạy bảo một phen. Khi thời cơ thích hợp thì lại bỏ ra ngoài huyện, thị xã ở dưới tiến thêm một bước lịch lãm, đồng thời tích lũy kinh nghiệm công tác cơ sở.
Thư ký của Bí thư Địa ủy so với thư ký của Chủ tịch tỉnh cấp bậc cao hơn, ước chừng cũng chỉ có tỉnh Thanh Sơn mới điều tình huống lạ kỳ như vậy xuất hiện.
Tuy nhiên, ở trong thể chế, cấp bậc cho tới bây giờ cũng không phải là chỉ tiêu chủ yếu để tham khảo. Trong tay cầm thực quyền mới là quan trọng. Phạm Hồng Vũ trong mắt cán bộ toàn tỉnh, chỉ sợ cũng có thể coi là lãnh đạo tỉnh rồi.
Từ xa thấy Thượng Vi Chính, Tạ Văn Kiện đã lập tức bước nhanh tới, cúi đầu làm lễ, kính cẩn nói:
- Thượng lão, chào ngài, tôi tên là Tạ Văn Kiện, là Phó chánh văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa. Bí thư Khâu chỉ thị, do tôi làm dẫn đường cho ngài.
Thượng Vi Chính gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, chủ động hướng Tạ Văn Kiện vươn tay nói:
- Đồng chí Tiểu Tạ, vất vả cho đồng chí rồi. Trong khoảng thời gian này, phải làm phiền cậu rồi.
Tạ Văn Kiện vội vàng khiêm tốn một phen.
- Đi thôi, Tiểu Tạ, chúng ta đến công ty bách hóa Ngạn Hoa.
Thượng Vi Chính nói xong, dẫn đầu bước lên xe, thư ký vội vàng đuổi theo đằng sau.
Đi vào bên trong xe, Cục trưởng Trương hơi cau mày lại. Thật sự là chiếc xe này khá khó coi, hoàn toàn không thể sánh bằng những chiếc xe mà Cục trưởng Trương đã ngồi trước đó. Nhưng trên thực tế, chiếc xe này lại là hàng nhập khẩu từ Nhật.
Toàn bộ những năm 80, quốc gia của chúng ta đều rất ít xưởng chế tạo xe tải chuyên nghiệp. Ngành sản xuất ô tô trong nước nổi danh chỉ có thương hiệu xe tải cỡ trung và xe Hồng Kỳ. Xe tải đa số là nhập khẩu từ Nhật Bản, bởi vì ngoại hình giống cái bánh mỳ, hơn nữa âm đọc minibus cũng gần giống như cái bành mỳ nên dần dần được gọi là xe tải. Còn tên chính xác của nó thì không ai còn nhớ.
Lúc ấy, xe nhập khẩu ngoại hình xấu nhất chính là hình chữ nhật. Đệm trong xe cũng bằng da nhân tạo, tỏa ra một cái mùi khó chịu. Đây là nhân viên công tác của địa khu Ngạn Hoa đã chịu khó tẩy mùi, đổ thêm nước hoa. Bằng không thì mùi lại càng khó chịu.
Xe thì chú ý nhất là cái gì?
Tổ điều tra ba người, cộng thêm Phạm Hồng Vũ, Tạ Văn Kiện, lái xe tổng cộng sáu người. Xe bình thường thì không thể ngồi được. Địa khu Ngạn Hoa bất đắc dĩ cũng đành phải an bài như vậy.
Nhưng nhìn thần thái của Thượng Vi Chính cũng không có bất cứ điều gì không hài lòng.
Ở phương diện cần tiết kiệm, đại đa số cán bộ lão thành đều có thể làm gương tốt.
- Cục trưởng Trương, xin mời!
Phạm Hồng Vũ
Cục trưởng Trương mày đang nhíu chặt lập tức giãn ra, gật đầu rồi xoay người bước lên xe, trong lòng cười lạnh. Lãnh đạo địa khu Ngạn Hoa, thanh liêm hơi quá, lại còn dám cấp cho Thượng Vi Chính ngồi xe như vậy. Đừng nhìn Thượng Vi Chính bên ngoài dấu diếm thanh sắc, nhưng trong lòng không chừng đang tức giận đấy.
Người đã quen làm đại lãnh đạo, chú ý nhất chính là vấn đề thể diện.
Bề ngoài, ai cũng sẽ đường hoàng, nhưng bên trong thì như thế nào không ai biết. Cán bộ lãnh đạo địa khu Ngạn Hoa tốt xấu gì cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, điểm kiến thức phổ thông như vậy mà còn không hiểu sao?
Cục trưởng Trương cảm thấy quả thực buồn cười.
Nhưng chuyện như vậy, đám người Khâu Minh Sơn lại cố tình làm ra, chỉ có thể nói rằng cán bộ cơ sở thật sự rất láo rồi. Phong độ so với lãnh đạo cao tầng chân chính còn cách quá xa.
Tuy nhiên, đây đối với Cục trưởng Trương mà nói, lại gãi đúng chỗ ngứa.
Phạm Hồng Vũ lên xe, ngồi ở hàng cuối cùng. Tạ Văn Kiện ngồi bên cạnh tài xế. Chiếc xe khởi động rời khỏi nhà khách Ngạn Hoa, hướng công ty bách hóa Ngạn Hoa chạy tới.
Đối với những thị xã nhỏ trong những năm tám mươi, phương diện bố cục cơ bản đều giống nhau. Công ty bách hóa hoặc những cửa hàng bán lẻ bình thường đều tọa lạc ở vị trí trung tâm, thuận tiện cho quần chúng mua sắm.
Ngạn Hoa hoàn toàn không thể sánh bằng với bất kỳ thành phố lớn nào trong cả nước. Đường phố hẹp, dân cư và cửa hàng hai bên đều khá cổ xưa, nhưng đường thì lại rất bằng phẳng, rõ ràng là đang được tiến hành sửa chữa. Toàn bộ bề mặt đường đều là bằng xi măng. Ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy những căn nhà lầu mới xây ở hai bên đường, tăng thêm vẻ đẹp cho cả tòa thị xã vốn trống rỗng.
Tốc độ xe đi không nhanh!
Thượng Vi Chính quay cửa kính xe xuống, hứng thú đánh giá cảnh vật hai bên đường. Có lẽ cũng đã có rất nhiều năm, Thượng Vi Chính đã không còn nhìn thấy một thị xã nhỏ đang vươn mình phát triển.
Ước chừng sau hơn mười phút, một tòa lầu “nguy nga” đập vào mắt. Đây là một tòa lầu ba tầng xây dựng bằng xi măng, kiểu dáng kỳ thật khá xưa, không có bất kỳ một đặc sắc nào. Tuy nhiên, tường bên ngoài lại được trát vôi khá mới, có vẻ trơn bóng. Chỉ một chút như vậy, nhưng cũng khiến cho nó hoàn toàn khác hẳn với những căn nhà xung quanh.
Trên nóc nhà, còn có mấy người đang dùng thép hàn những chữ to “Công ty bách hóa thị xã Ngạn Hoa”.
Nhìn qua có chút khí thế!
Chiếc xe đi càng lúc càng chậm, trên con đường vốn đã chật hẹp, dòng người hối hả, khoảng cách chỉ còn cách công ty bách hóa hơn mười mét, nhưng tốc độ của xe lúc này lại như rùa.
Lái xe trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Y biết rõ thân phận của Thượng Vi Chính, ấn còi cũng không dám quá lớn tiếng.
Nghe nói, ông cụ này so với Bí thư Tỉnh ủy quan còn lớn hơn.
Rất nhiều người lăn lộn cả nửa đời, nằm mơ cũng không nghĩ tới, quan cũng có thể làm như vậy. Nói thật, đại đa số người đối với Phạm Hồng Vũ cho tới này đều không ủng hộ, nhưng Phạm Hồng Vũ cố tình vào lúc hai mươi ba tuổi đã trở thành cán bộ cấp cục phó thực quyền lớn nhất trong toàn tỉnh. Thậm chí, có không ít những cán bộ cao cấp cấp Phó giám đốc sở đều ở trước mặt Phạm Hồng Vũ khúm na khúm núm, vẻ mặt nịnh nọt, coi chàng thanh niên này như lãnh đạo cấp trên của mình.
Dù là như thế, con đường làm quan của Phạm Hồng Vũ không phải là một ví dụ để noi theo.
Một số người đem Phạm Hồng Vũ ra “nghiên cứu”, cuối cùng cho ra hai kết luận: Gan to và may mắn.
Nhưng vận may của một người luôn có thời điểm chấm hết.
Hiện tại, Thượng Vi Chính tự mình điểm danh, dường như có ý nghĩa, may mắn của Phạm Hồng Vũ đã chấm dứt. Chẳng những vận may của hắn, mà ngay cả cha hắn cũng vậy.
Phạm Vệ Quốc dựa vào cái gì mà chưa đến một năm, từ Chủ tịch huyện trở thành Phó chủ tịch thường trực địa khu?
Vẫn là câu nói kia, không phải không báo mà là thời điểm chưa tới.
Nhưng thật ra Phạm Hồng Vũ vẫn rất điềm tĩnh, mỉm cười gật đầu:
- Vâng, Thượng lão!
Hội nghị sau khi chấm dứt, Phạm Hồng Vũ lập tức đi theo phía sau Thượng Vi Chính. Toàn bộ tổ điều tra có chín người, chia ra làm ba tổ, mỗi tổ ba người. Thượng Vi Chính tự mình dẫn một tổ, ngoại trừ ông ta ra còn có thư ký của ông và một vị cán bộ cấp cục của Ủy ban Cải cách quốc gia, họ Trương. Nhìn vẻ bề ngoài thì chưa đến bốn mươi, hết sức điềm đạm, chắc chắn, chỉ đi bên cạnh Thượng Vi Chính mà không nói lời nào. Đối với Phạm Hồng Vũ chỉ có điều gật đầu, dường như lời nói được tính bằng vàng.
Cục trưởng Trương tất nhiên không biết, lý lịch của ông Phạm Hồng Vũ nắm trong tay.
Có liên quan đến chín thành viên trong tổ điều tra, bao gồm Thượng Vi Chính ở bên trong, khi bọn họ còn ở thủ đô, những tình huống có liên quan đến bọn họ, Lý Xuân Vũ và Dương Thanh Sơn đã nhanh chóng giới thiệu với Phạm Hồng Vũ. Thậm chí ngay cả Dương Dật Thì, Dương Thanh Sơn cũng không ngoại lệ, thuyết minh tình huống căn bản.
Vị Cục trưởng Trương này là chú của Trương Băng, cháu ruột của Trương lão. Em trai của Trương lão vẫn ở lại trong gia tộc, phụng dưỡng cha mẹ trong quãng đời còn lại. Cả đời là một nông dân bình thường, và đã mất nhiều năm trước kia. Trương lão thì không thể trước giường tận hiếu. Đối với cha mẹ và em trai cảm thấy áy náy vô cùng. Cha mẹ và em trai đã không còn tại thế, đối với con của em trai mình liền đặc biệt chú ý hơn. Bởi vậy, Cục trưởng Vương chỉ mới hơn bốn mươi nhưng thân đã tại chức vị cao.
Là chú vợ của Lục Nguyệt, Cục trưởng Trương tất nhiên đối với Trưởng phòng Phạm nửa phần hảo cảm cũng không có, một câu cũng không nguyện nói nhiều với Phạm Hồng Vũ. Có thể hướng Phạm Hồng Vũ gật đầu xem như là đã khách khí lắm rồi. Đây cũng là bởi vì ở Ngạn Hoa, Cục trưởng Trương phải chú ý đến ảnh hưởng. Nếu là ở thủ đô gặp phải Phạm Hồng Vũ, Cục trưởng Trương nhất định sẽ không để ý đến hắn.
Chỉ là một cán bộ cấp cục phó, là thư ký của Vưu Lợi Dân, Cục trưởng Trương không thèm để hắn vào mắt.
Còn thư ký của Thượng Vi Chính cũng chỉ khoảng bốn mươi tuổi, nhã nhặn, hòa khí, đối với Phạm Hồng Vũ luôn tươi cười chào hỏi. Đại đa số thư ký lãnh đạo đều là cái dạng này. Hơn nữa, bình thường mà nói, lãnh đạo cấp bậc càng cao thì tính tình thư ký lại càng hòa nhã. Cũng không phải nói là làm thư ký đại lãnh đạo thì có thể đem tính cách của một người hoàn toàn thay đổi, mà là vì đại lãnh đạo khi chọn thư ký, tính cách tương đương với mình cũng là một trong những nguyên nhân đáng để tham khảo. Ví dụ như Trịnh Mỹ Đường, trước khi làm thư ký cho Viên Lưu Ngạn thì cũng không ngang ngược giống như bây giờ, mà tương đối cẩn thận, làm việc tuân theo quy củ nghiêm ngặt.
Cuối cùng, sau khi con đường làm quan rộng mở, cái tật làm quan mới lộ ra.
Bằng không, với một bộ dạng nghèo túng, ngay cả ngựa cũng không có thì bày ra tật xấu gì chứ?
Ngoài ra, lãnh đạo tầng cấp càng cao, thì lại càng không có chuyện đụng vào thư ký của lãnh đạo. Người ta mong may còn không kịp, làm sao dám trêu vào thư ký của lãnh đạo, tự tìm phiền phức sao?
Thượng Vi Chính yêu cầu rất rõ ràng, cán bộ ông không điểm danh thì không được đi. Địa khu Ngạn Hoa cũng không thuộc phạm vi của ông, chuẩn bị một chiếc xe nhỏ, một lái xe và một người dẫn đường là được.
Vị dẫn đường này, lại nói tiếp, cũng là người quen của Phạm Hồng Vũ, là bạn cùng phòng với hắn ở trường Đảng tỉnh ủy, Tạ Văn Kiện. Trước khi đến trường đảng tỉnh ủy học tập, Tạ Văn Kiện là Phó chánh văn phòng Mặt trận Tổ quốc Ủy ban Liên minh Công nhân địa khu Ngạn Hoa. Sau khi trải qua đợt huấn luyện, Tạ Văn Kiện được điều đến văn phòng Địa ủy đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng, cấp bậc điều chỉnh lên làm Cục trưởng, phân công quản lý phòng thư ký 1 và các bộ môn khác, kỳ thật chính là thư ký lớn của Khâu Minh Sơn. Đây cũng là tâm phúc mà Khâu Minh Sơn muốn bồi dưỡng, trước thả bên ngoài một thời gian, tự mình dạy bảo một phen. Khi thời cơ thích hợp thì lại bỏ ra ngoài huyện, thị xã ở dưới tiến thêm một bước lịch lãm, đồng thời tích lũy kinh nghiệm công tác cơ sở.
Thư ký của Bí thư Địa ủy so với thư ký của Chủ tịch tỉnh cấp bậc cao hơn, ước chừng cũng chỉ có tỉnh Thanh Sơn mới điều tình huống lạ kỳ như vậy xuất hiện.
Tuy nhiên, ở trong thể chế, cấp bậc cho tới bây giờ cũng không phải là chỉ tiêu chủ yếu để tham khảo. Trong tay cầm thực quyền mới là quan trọng. Phạm Hồng Vũ trong mắt cán bộ toàn tỉnh, chỉ sợ cũng có thể coi là lãnh đạo tỉnh rồi.
Từ xa thấy Thượng Vi Chính, Tạ Văn Kiện đã lập tức bước nhanh tới, cúi đầu làm lễ, kính cẩn nói:
- Thượng lão, chào ngài, tôi tên là Tạ Văn Kiện, là Phó chánh văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa. Bí thư Khâu chỉ thị, do tôi làm dẫn đường cho ngài.
Thượng Vi Chính gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, chủ động hướng Tạ Văn Kiện vươn tay nói:
- Đồng chí Tiểu Tạ, vất vả cho đồng chí rồi. Trong khoảng thời gian này, phải làm phiền cậu rồi.
Tạ Văn Kiện vội vàng khiêm tốn một phen.
- Đi thôi, Tiểu Tạ, chúng ta đến công ty bách hóa Ngạn Hoa.
Thượng Vi Chính nói xong, dẫn đầu bước lên xe, thư ký vội vàng đuổi theo đằng sau.
Đi vào bên trong xe, Cục trưởng Trương hơi cau mày lại. Thật sự là chiếc xe này khá khó coi, hoàn toàn không thể sánh bằng những chiếc xe mà Cục trưởng Trương đã ngồi trước đó. Nhưng trên thực tế, chiếc xe này lại là hàng nhập khẩu từ Nhật.
Toàn bộ những năm 80, quốc gia của chúng ta đều rất ít xưởng chế tạo xe tải chuyên nghiệp. Ngành sản xuất ô tô trong nước nổi danh chỉ có thương hiệu xe tải cỡ trung và xe Hồng Kỳ. Xe tải đa số là nhập khẩu từ Nhật Bản, bởi vì ngoại hình giống cái bánh mỳ, hơn nữa âm đọc minibus cũng gần giống như cái bành mỳ nên dần dần được gọi là xe tải. Còn tên chính xác của nó thì không ai còn nhớ.
Lúc ấy, xe nhập khẩu ngoại hình xấu nhất chính là hình chữ nhật. Đệm trong xe cũng bằng da nhân tạo, tỏa ra một cái mùi khó chịu. Đây là nhân viên công tác của địa khu Ngạn Hoa đã chịu khó tẩy mùi, đổ thêm nước hoa. Bằng không thì mùi lại càng khó chịu.
Xe thì chú ý nhất là cái gì?
Tổ điều tra ba người, cộng thêm Phạm Hồng Vũ, Tạ Văn Kiện, lái xe tổng cộng sáu người. Xe bình thường thì không thể ngồi được. Địa khu Ngạn Hoa bất đắc dĩ cũng đành phải an bài như vậy.
Nhưng nhìn thần thái của Thượng Vi Chính cũng không có bất cứ điều gì không hài lòng.
Ở phương diện cần tiết kiệm, đại đa số cán bộ lão thành đều có thể làm gương tốt.
- Cục trưởng Trương, xin mời!
Phạm Hồng Vũ
Cục trưởng Trương mày đang nhíu chặt lập tức giãn ra, gật đầu rồi xoay người bước lên xe, trong lòng cười lạnh. Lãnh đạo địa khu Ngạn Hoa, thanh liêm hơi quá, lại còn dám cấp cho Thượng Vi Chính ngồi xe như vậy. Đừng nhìn Thượng Vi Chính bên ngoài dấu diếm thanh sắc, nhưng trong lòng không chừng đang tức giận đấy.
Người đã quen làm đại lãnh đạo, chú ý nhất chính là vấn đề thể diện.
Bề ngoài, ai cũng sẽ đường hoàng, nhưng bên trong thì như thế nào không ai biết. Cán bộ lãnh đạo địa khu Ngạn Hoa tốt xấu gì cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm, điểm kiến thức phổ thông như vậy mà còn không hiểu sao?
Cục trưởng Trương cảm thấy quả thực buồn cười.
Nhưng chuyện như vậy, đám người Khâu Minh Sơn lại cố tình làm ra, chỉ có thể nói rằng cán bộ cơ sở thật sự rất láo rồi. Phong độ so với lãnh đạo cao tầng chân chính còn cách quá xa.
Tuy nhiên, đây đối với Cục trưởng Trương mà nói, lại gãi đúng chỗ ngứa.
Phạm Hồng Vũ lên xe, ngồi ở hàng cuối cùng. Tạ Văn Kiện ngồi bên cạnh tài xế. Chiếc xe khởi động rời khỏi nhà khách Ngạn Hoa, hướng công ty bách hóa Ngạn Hoa chạy tới.
Đối với những thị xã nhỏ trong những năm tám mươi, phương diện bố cục cơ bản đều giống nhau. Công ty bách hóa hoặc những cửa hàng bán lẻ bình thường đều tọa lạc ở vị trí trung tâm, thuận tiện cho quần chúng mua sắm.
Ngạn Hoa hoàn toàn không thể sánh bằng với bất kỳ thành phố lớn nào trong cả nước. Đường phố hẹp, dân cư và cửa hàng hai bên đều khá cổ xưa, nhưng đường thì lại rất bằng phẳng, rõ ràng là đang được tiến hành sửa chữa. Toàn bộ bề mặt đường đều là bằng xi măng. Ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy những căn nhà lầu mới xây ở hai bên đường, tăng thêm vẻ đẹp cho cả tòa thị xã vốn trống rỗng.
Tốc độ xe đi không nhanh!
Thượng Vi Chính quay cửa kính xe xuống, hứng thú đánh giá cảnh vật hai bên đường. Có lẽ cũng đã có rất nhiều năm, Thượng Vi Chính đã không còn nhìn thấy một thị xã nhỏ đang vươn mình phát triển.
Ước chừng sau hơn mười phút, một tòa lầu “nguy nga” đập vào mắt. Đây là một tòa lầu ba tầng xây dựng bằng xi măng, kiểu dáng kỳ thật khá xưa, không có bất kỳ một đặc sắc nào. Tuy nhiên, tường bên ngoài lại được trát vôi khá mới, có vẻ trơn bóng. Chỉ một chút như vậy, nhưng cũng khiến cho nó hoàn toàn khác hẳn với những căn nhà xung quanh.
Trên nóc nhà, còn có mấy người đang dùng thép hàn những chữ to “Công ty bách hóa thị xã Ngạn Hoa”.
Nhìn qua có chút khí thế!
Chiếc xe đi càng lúc càng chậm, trên con đường vốn đã chật hẹp, dòng người hối hả, khoảng cách chỉ còn cách công ty bách hóa hơn mười mét, nhưng tốc độ của xe lúc này lại như rùa.
Lái xe trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Y biết rõ thân phận của Thượng Vi Chính, ấn còi cũng không dám quá lớn tiếng.
Nghe nói, ông cụ này so với Bí thư Tỉnh ủy quan còn lớn hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.