Chương 317: Phó Chánh văn phòng Phạm? Bí thư Phạm?
Hoàng Oanh
13/12/2014
Buổi sáng ngày thứ hai, Đảng ủy thị trấn Phong Lâm và thành viên bộ máy chính quyền
lần lượt hướng đến phòng họp nhỏ tham gia hội nghị.
Đây đã thành lệ thường.
Cao Khiết khi còn đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy, mỗi tuần đều phải mời dự họp hội nghị liên tịch, bố trí công tác trọng điểm trong một tuần, và nó đã trở thành quy phạm. Khi Cao Khiết đi rồi, Phạm Hồng Vũ tiếp nhận chức vụ Bí thư, quy củ này vẫn không thay đổi.
Hiện tại, Bí thư Phạm đi rồi, Bí thư Cao trở về thì mọi người vẫn trước sau tiến đến phòng họp như cũ.
Thành viên bộ máy vừa vào phòng, tất cả đều không khỏi ngẩn cả người.
Trên đài Chủ tịch không phải là Chủ tịch thị xã Cao, mà là Bí thư Phạm. Chủ tịch thị trấn Cố Dưỡng Hạo ngồi một bên, thấp giọng trò chuyện với Phạm Hồng Vũ.
Bí thư Phạm…ồ, hiện tại nên gọi là Phó Chánh văn phòng Phạm. Phó Chánh văn phòng Phạm sao lại trở về? Hơn nữa công khai ngồi ở vị trí Chủ tịch, vẫn giống như trước kia, chẳng có gì khác nhau.
[CHARGE=3]Tuy nhiên, các thành viên cũng chỉ ngẩn người một chút rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường, một đám vẻ mặt tươi cười, chào hỏi Phạm Hồng Vũ. Tiếng “Chào buổi sáng, Bí thư Phạm” vang lên không dứt.
Không có người nào gọi là Phạm Chánh văn phòng.
Dây không phải là cố ý không tìm thoải mái sao?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, nhất nhất đáp lễ, không có chút thần sắc dị thường nào.
Thành viên bộ máy đều ngồi xuống đâu vào đấy.
Chưa đến chín giờ, tất cả nhân viên tham dự hội nghị đều đến đông đủ, một đám hướng đến vị trí chủ chốt, mắt nhìn Bí thư Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ ánh mắt chậm rãi quét nhìn chung quanh, mỉm cười nói:
- Các đồng chí, hiện tại chúng ta bắt đầu họp. Tôi xin thay mặt cho Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Hạ uy, đến thị trấn Phong Lâm khảo sát công tác xây dựng kinh tế.
Các cán bộ ngơ ngác nhìn nhau, lập tức ngầm hiểu, một đám lộ ra ý cười.
Chủ tịch Hạ quả nhiên là người hay. Cái lý do như vậy mà cũng có thể nghĩ ra.
- Nói ít một chút, chúng ta đi vào chủ đề. Đại Chính, cậu trước tiên hãy nói đến công tác của khu công nghiệp. Nhà máy hàn điện của Trần Hữu Thái đã có sản phẩm đầu tiên nào chưa? Kết quả khảo nghiệm như thế nào?
Chỉ một câu nói thông báo, Phạm Hồng Vũ lập tức bắt tay vào quy trình hội nghị cụ thể, vẫn giống như trước kia hắn là Bí thư Đảng ủy, nửa điểm “cán bộ khảo sát” cũng không có, hoàn toàn xem mình là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm.
- Vâng, Bí thư.
Lư Đại Chính thuận miệng đáp, rồi mở quyển sổ màu đen trước mặt, bắt đầu hướng Phạm Hồng Vũ báo cáo.
Cậu ta bây giờ là Phó chủ tịch thường vụ thị trấn, đảm nhiệm chức Chánh văn phòng Ban quản lý khu công nghiệp. Công việc này vẫn do cậu ta phụ trách. Chỉ cần cậu ta còn ở lại thị trấn Phong Lâm thì không cần phải đổi người. Trừ phi một ngày nào đó, cậu ta làm Chủ tịch thị trấn hoặc Bí thư Đảng ủy thị trấn, quản lý toàn bộ thì lúc đó lo lắng người nối nghiệp cũng không muộn.
Thấy thái độ của Lư Đại Chính, hoàn toàn vẫn xem Phạm Hồng Vũ như Bí thư Đảng ủy thị trấn, không có nửa phần thay đổi.
Những cán bộ khác tham dự hội nghị một đám thần sắc thản nhiên.
Ngay cả Chủ tịch thị trấn Cố Dưỡng Hạo cũng không có vẻ mặt dị thường.
Trên thực tế, đây là một hội nghị liên tịch bình thường, Phạm Hồng Vũ vẫn theo lẽ thường khi hắn còn là Bí thư đảng ủy thị trấn mà chủ trì hội nghị, an bài các hạng mục công tác đâu vào đấy.
Các cán bộ trong thị trấn theo thứ tự hướng Bí thư Phạm báo cáo công tác và nhiệm vụ của mình.
Một tiếng sau, hội nghị liên tịch chấm dứt, Bí thư Phạm chậm rãi bước đến văn phòng của hắn trước kia, đặt mông ngồi xuống, mở văn kiện trên bàn, bắt đầu làm việc.
Cái gọi là “Tổ khảo sát Mặt trận Tổ quốc” không ngờ cũng chỉ có một mình Phó Chánh văn phòng Phạm mà thôi, lại công khai ở trong phòng Bí thư Đảng ủy mà triển khai công tác.
Giữa trưa, Phạm Hồng Vũ theo lẽ thường đến căn tin thị trấn dùng cơm.
Buổi tối hắn ở lại căn phòng của mình lúc trước. Những đồ dùng trong cuộc sống hàng ngày Phạm Hồng Vũ vẫn chưa mang đi, vẫn còn nguyên. Dường như Bí thư Phạm đã sớm quyết định “tạm rời cương vị công tác không rời nhà”.
Trên thực tế, hắn ngay cả chức vụ cũng không bỏ. Thị trấn Phong Lâm vẫn là của họ Phạm. Một tờ văn kiện bổ nhiệm và miễn nhiệm của Thị ủy nhưng sự việc cũng chẳng có gì thay đổi.
Hoặc có thể nói, thay đổi duy nhất chính là cấp bậc của Cao Khiết. Từ một cấp bậc lưng chừng, rõ ràng là biến thành cấp cục Phó, chính thức trở thành lãnh đạo thị xã.
Ở thị xã rốt cuộc là xử phạt Phạm Hồng Vũ, nhưng lại đề bạt Cao Khiết.
Đương nhiên, cũng không phải nói tất cả các cán bộ thị trấn Phong Lâm ai cũng phục. Cho dù Phạm Hồng Vũ uy vọng cao đến đâu, thị trấn Phong Lâm cũng không có khả năng toàn bộ cán bộ đều nhất trí ủng hộ. Lá phiếu nhất trí chỉ có thể phát sinh trong hội nghị tuyển cử mà thôi.
Lòng người, không có khả năng toàn bộ đều nhất trí.
Nhưng đối với những cán bộ không phục, dưới ảnh hưởng của Phạm Hồng Vũ, cũng không dám công nhiên đối kháng. Chỉ có điều hướng lãnh đạo thị xã đâm thọc, hy vọng lãnh đạo thị xã có thể quản lý cái hiện tượng quái lạ này.
Phạm Hồng Vũ thật sự quá kiêu ngạo rồi, đem thị trấn Phong Lâm trở thành tài sản riêng của Phạm gia hắn sao?
Đồng chí Phạm Hồng Vũ ương ngạnh như thế, không thèm để mắt đến quyết định của thị xã, và sự nhẫn nại của lãnh đạo thị xã tất nhiên là cũng có giới hạn.
Phó Chánh văn phòng Phạm đến thị trấn Phong Lâm khảo sát đã là ngày thứ tư. Lúc này Phó bí thư Thị ủy, Phó chủ tịch thường trực thị xã đồng chí Lục Nguyệt tự mình đến thị sát thị trấn Phong Lâm.
Trên đường đến Phong Lâm, ngồi trên xe, Phó chủ tịch thị xã Lục sắc mặt âm trầm đáng sợ, hai mắt phát ra tia lửa giận, không thèm nói câu nào.
Thư ký và lái xe cũng câm như hến.
Hiện tại, có liên quan đến tình cảm gút mắc giữa Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ và Lục Nguyệt dần dần lưu truyền ở Thị ủy. Chủ yếu là bởi vì trong sự kiện lần này, biểu hiện của đương sự làm cho lòng người sinh ra nghi hoặc.
Đầu tiên, chính là Lục Nguyệt đối với Phạm Hồng Vũ cực độ phản cảm, thậm chí có thể nói là căm thù, làm cho người ta có chút không thể lý giải. Đương nhiên, bài văn Lục Nguyệt phát biểu lúc trước, vì cải cách chế độ công hữu của thị xã Ngạn Hoa mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Phạm Hồng Vũ sau lưng liền công khai làm trái lại thị xã, đối nghịch với Lục Nguyệt. Lục Nguyệt quả thật có lý do để tức giận.
Tuy nhiên, biểu hiện của Lục Nguyệt lại quá mức thái quá. Theo lý, người tức giận nhất hẳn là Bí thư Thị ủy Tống Mân. Dù sao Tống Mân mới là nhân vật số một thị xã Ngạn Hoa, Bí thư Đảng ủy thị trấn chẳng khác nào là cán bộ lệ thuộc trực tiếp của ông. Muốn nói mất mặt nhất thì chính là Tống Mân mới đúng.
Nhưng cán bộ biết rõ nội tình đều rõ ràng, trong vấn đề xử lý Lục Nguyệt, Lục Nguyệt và Phó bí thư Lý là người nôn nóng nhất. Nhạc Tây Đình là người phản đối duy nhất còn Tống Mân thì lại lập lờ nước đôi. Sau khi Lương Quang Hoa tự mình gọi điện thoại thì Tống Mân mới không thể không làm ra quyết định. Dù là như thế, nhưng vẫn còn lưu lại một đường sống, chỉ có điều Phạm Hồng Vũ đi, an bài một chức vụ mới mang hàm nghĩa giáng chức, nhưng không chút đề cập đến sai lầm của Phạm Hồng Vũ.
Lục Nguyệt vì sao lại căm hận Phạm Hồng Vũ như vậy?
Ngoại trừ công việc, có phải hay không còn có một nguyên nhân khác không thể cho người ngoài biết được?
Sau khi Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết cùng nhau xin nghỉ phép đi Hồng Châu thì lại càng làm cho người ta miên man bất định. Mọi người nhất trí cho rằng, Cao Khiết đã dẫn Phạm Hồng Vũ đến Hồng Châu để cầu viện.
Cao Khiết vốn là cán bộ từ tỉnh xuống mạ vàng, ở tỉnh có rất nhiều mối quan hệ với cao tầng không muốn nhiều người biết.
Cao Khiết che chở cho Phạm Hồng Vũ như vậy, vì Phạm Hồng Vũ mà liều lĩnh, Lục Nguyệt có phải hay không vì thế mà căm hận Phạm Hồng Vũ? Ra vẻ Lục Nguyệt và Cao Khiết mới là xứng đôi?
Mặc dù không có bất cứ một căn cứ xác minh chính xác nào chứng minh Lục Nguyệt đang ghen, nhưng mọi người cũng không tự chủ được hướng phương diện này mà triển khai suy đoán.
Nếu thật là như vậy thì càng có trò hay để xem.
Ai cũng không phải là đèn cạn dầu.
Lục Nguyệt cũng không dễ chọc, vậy chẳng lẽ Phạm Hồng Vũ lại dễ chọc? Thống ra cái sọt lớn như vậy, Thị ủy cuối cùng cũng không dám chính thức xử phạt hắn. Nếu nói Lục Nguyệt là cường long, thì Phạm Hồng Vũ mới chính là địa đầu xà mạnh mẽ. Trong mối quan hệ cao tầng, Phạm Hồng Vũ có lẽ không thể so với Lục Nguyệt, nhưng ở địa khu Ngạn Hoa, muốn Lục Nguyệt hoàn toàn giết chết Phạm Hồng Vũ thì tuyệt không dễ dàng.
Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, thậm chí là đại nhân vật sau lưng Cao Khiết chắc chắn sẽ không ngồi xem mà bỏ qua.
Có vẻ như trong cuộc chiến tình cảm, Lục Nguyệt bị vây trong hoàn cảnh xấu.
Cao Khiết đối với y căn bản chẳng có nửa điểm hảo cảm.
Không sợ Chủ tịch thị xã Lục anh bối cảnh thông thiên, bản lĩnh hơn người thì cô gái kia cũng chẳng thích anh. Trên thế giới này, thứ không thể miễn cưỡng được, chính là tình yêu.
Chủ tịch thị xã Cao thích Phạm Hồng Vũ, anh có thể làm gì?
Cắn cô ấy à?
Lục Nguyệt lần này tới thị trấn Phong Lâm kiểm tra công việc, trước đó không có nửa phần dấu hiệu, chỉ có điều trước khi xuất phát mới báo cho Tống Mân. Cao Khiết sau khi biết được tin tức thì chiếc xe của Lục Nguyệt đã rời khỏi tòa nhà Thị ủy.
Cao Khiết vội vàng gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, trực tiếp gọi tới văn phòng Bí thư. Phạm Hồng Vũ sau khi nhận được thì vẫn cứ bình thản.
- Lục Nguyệt đến thị trấn Phong Lâm rồi, đang trên đường đi.
Điện thoại sau khi được chuyển, Cao Khiết lập tức thông báo tình huống.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Hoan nghênh Phó chủ tịch thị xã Lục đến thị trấn Phong Lâm kiểm tra công tác. Tôi phải đi chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo.
Sợ Phạm Hồng Vũ tắt điện thoại, Cao Khiết vội vàng kêu lên:
- Khoan, chờ một chút, cậu hãy nên tránh mặt một chút, không cần đem cục diện trở nên căng thẳng. Lúc này anh ta đang chiếm lý.
Cao Khiết lời này không phải là không có lý.
Bất kể thế nào, Thị ủy đã hạ văn kiện chính thức bổ nhiệm và miễn nhiệm, đồng chí Phạm Hồng Vũ đã không còn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, kết quả đổi danh nghĩa, lại công khai trở về Phong Lâm tiếp tục làm Bí thư ngoài biên chế, một tay che trời, thực tế khống chế hết thảy mọi việc lớn nhỏ của Phong Lâm.
Hắn cảm thấy văn kiện bổ nhiệm và miễn nhiệm của Thị ủy thối lắm sao?
Tật xấu này bất kể thế nào cũng không thể chiều chuộng.
Bằng không, những cán bộ điều nhiệm đều làm như vậy, hết thảy đều loạn cả lên, lãnh đạo thị xã làm sao mà quản lý được nữa? Trực tiếp về nhà bán khoai lang cho rồi.
Lục Nguyệt biết rõ Phạm Hồng Vũ sẽ không khách khí với mình, thậm chí có thể giáp mặt bùng nổ, tổn thương đến uy nghiêm của Phó chủ tịch thường trực thị xã, nhưng nếu không đến thị trấn Phong Lâm thì chỉ sợ là không an tâm.
Phạm Hồng Vũ trước mặt mọi người chống đối y. Sự chống đối đó càng lúc càng ngang ngược, càn rỡ.
Nợ cũ nợ mới tính một lượt, tiếp tục cách chức, xem ai còn dám tiếp tục bao che cho hắn.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chị, yên tâm đi, tôi đang muốn mời Chủ tịch thị xã Lục chỉ giáo một chút. Công tác điều tra của Mặt trận tổ quốc nên triển khai như thế nào để tôi có thể về báo cáo công tác cho Chủ tịch Hạ.
- Tóm lại không cần cãi nhau.
Cao Khiết lo lắng, dặn dò một câu.
- Tính cách của Chủ tịch thị xã Lục như đàn bà, làm sao mà cãi nhau ầm ĩ được?
Cao Khiết lập tức dở khóc dở cười.
Đây đã thành lệ thường.
Cao Khiết khi còn đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy, mỗi tuần đều phải mời dự họp hội nghị liên tịch, bố trí công tác trọng điểm trong một tuần, và nó đã trở thành quy phạm. Khi Cao Khiết đi rồi, Phạm Hồng Vũ tiếp nhận chức vụ Bí thư, quy củ này vẫn không thay đổi.
Hiện tại, Bí thư Phạm đi rồi, Bí thư Cao trở về thì mọi người vẫn trước sau tiến đến phòng họp như cũ.
Thành viên bộ máy vừa vào phòng, tất cả đều không khỏi ngẩn cả người.
Trên đài Chủ tịch không phải là Chủ tịch thị xã Cao, mà là Bí thư Phạm. Chủ tịch thị trấn Cố Dưỡng Hạo ngồi một bên, thấp giọng trò chuyện với Phạm Hồng Vũ.
Bí thư Phạm…ồ, hiện tại nên gọi là Phó Chánh văn phòng Phạm. Phó Chánh văn phòng Phạm sao lại trở về? Hơn nữa công khai ngồi ở vị trí Chủ tịch, vẫn giống như trước kia, chẳng có gì khác nhau.
[CHARGE=3]Tuy nhiên, các thành viên cũng chỉ ngẩn người một chút rồi rất nhanh khôi phục lại bình thường, một đám vẻ mặt tươi cười, chào hỏi Phạm Hồng Vũ. Tiếng “Chào buổi sáng, Bí thư Phạm” vang lên không dứt.
Không có người nào gọi là Phạm Chánh văn phòng.
Dây không phải là cố ý không tìm thoải mái sao?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, nhất nhất đáp lễ, không có chút thần sắc dị thường nào.
Thành viên bộ máy đều ngồi xuống đâu vào đấy.
Chưa đến chín giờ, tất cả nhân viên tham dự hội nghị đều đến đông đủ, một đám hướng đến vị trí chủ chốt, mắt nhìn Bí thư Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ ánh mắt chậm rãi quét nhìn chung quanh, mỉm cười nói:
- Các đồng chí, hiện tại chúng ta bắt đầu họp. Tôi xin thay mặt cho Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Hạ uy, đến thị trấn Phong Lâm khảo sát công tác xây dựng kinh tế.
Các cán bộ ngơ ngác nhìn nhau, lập tức ngầm hiểu, một đám lộ ra ý cười.
Chủ tịch Hạ quả nhiên là người hay. Cái lý do như vậy mà cũng có thể nghĩ ra.
- Nói ít một chút, chúng ta đi vào chủ đề. Đại Chính, cậu trước tiên hãy nói đến công tác của khu công nghiệp. Nhà máy hàn điện của Trần Hữu Thái đã có sản phẩm đầu tiên nào chưa? Kết quả khảo nghiệm như thế nào?
Chỉ một câu nói thông báo, Phạm Hồng Vũ lập tức bắt tay vào quy trình hội nghị cụ thể, vẫn giống như trước kia hắn là Bí thư Đảng ủy, nửa điểm “cán bộ khảo sát” cũng không có, hoàn toàn xem mình là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm.
- Vâng, Bí thư.
Lư Đại Chính thuận miệng đáp, rồi mở quyển sổ màu đen trước mặt, bắt đầu hướng Phạm Hồng Vũ báo cáo.
Cậu ta bây giờ là Phó chủ tịch thường vụ thị trấn, đảm nhiệm chức Chánh văn phòng Ban quản lý khu công nghiệp. Công việc này vẫn do cậu ta phụ trách. Chỉ cần cậu ta còn ở lại thị trấn Phong Lâm thì không cần phải đổi người. Trừ phi một ngày nào đó, cậu ta làm Chủ tịch thị trấn hoặc Bí thư Đảng ủy thị trấn, quản lý toàn bộ thì lúc đó lo lắng người nối nghiệp cũng không muộn.
Thấy thái độ của Lư Đại Chính, hoàn toàn vẫn xem Phạm Hồng Vũ như Bí thư Đảng ủy thị trấn, không có nửa phần thay đổi.
Những cán bộ khác tham dự hội nghị một đám thần sắc thản nhiên.
Ngay cả Chủ tịch thị trấn Cố Dưỡng Hạo cũng không có vẻ mặt dị thường.
Trên thực tế, đây là một hội nghị liên tịch bình thường, Phạm Hồng Vũ vẫn theo lẽ thường khi hắn còn là Bí thư đảng ủy thị trấn mà chủ trì hội nghị, an bài các hạng mục công tác đâu vào đấy.
Các cán bộ trong thị trấn theo thứ tự hướng Bí thư Phạm báo cáo công tác và nhiệm vụ của mình.
Một tiếng sau, hội nghị liên tịch chấm dứt, Bí thư Phạm chậm rãi bước đến văn phòng của hắn trước kia, đặt mông ngồi xuống, mở văn kiện trên bàn, bắt đầu làm việc.
Cái gọi là “Tổ khảo sát Mặt trận Tổ quốc” không ngờ cũng chỉ có một mình Phó Chánh văn phòng Phạm mà thôi, lại công khai ở trong phòng Bí thư Đảng ủy mà triển khai công tác.
Giữa trưa, Phạm Hồng Vũ theo lẽ thường đến căn tin thị trấn dùng cơm.
Buổi tối hắn ở lại căn phòng của mình lúc trước. Những đồ dùng trong cuộc sống hàng ngày Phạm Hồng Vũ vẫn chưa mang đi, vẫn còn nguyên. Dường như Bí thư Phạm đã sớm quyết định “tạm rời cương vị công tác không rời nhà”.
Trên thực tế, hắn ngay cả chức vụ cũng không bỏ. Thị trấn Phong Lâm vẫn là của họ Phạm. Một tờ văn kiện bổ nhiệm và miễn nhiệm của Thị ủy nhưng sự việc cũng chẳng có gì thay đổi.
Hoặc có thể nói, thay đổi duy nhất chính là cấp bậc của Cao Khiết. Từ một cấp bậc lưng chừng, rõ ràng là biến thành cấp cục Phó, chính thức trở thành lãnh đạo thị xã.
Ở thị xã rốt cuộc là xử phạt Phạm Hồng Vũ, nhưng lại đề bạt Cao Khiết.
Đương nhiên, cũng không phải nói tất cả các cán bộ thị trấn Phong Lâm ai cũng phục. Cho dù Phạm Hồng Vũ uy vọng cao đến đâu, thị trấn Phong Lâm cũng không có khả năng toàn bộ cán bộ đều nhất trí ủng hộ. Lá phiếu nhất trí chỉ có thể phát sinh trong hội nghị tuyển cử mà thôi.
Lòng người, không có khả năng toàn bộ đều nhất trí.
Nhưng đối với những cán bộ không phục, dưới ảnh hưởng của Phạm Hồng Vũ, cũng không dám công nhiên đối kháng. Chỉ có điều hướng lãnh đạo thị xã đâm thọc, hy vọng lãnh đạo thị xã có thể quản lý cái hiện tượng quái lạ này.
Phạm Hồng Vũ thật sự quá kiêu ngạo rồi, đem thị trấn Phong Lâm trở thành tài sản riêng của Phạm gia hắn sao?
Đồng chí Phạm Hồng Vũ ương ngạnh như thế, không thèm để mắt đến quyết định của thị xã, và sự nhẫn nại của lãnh đạo thị xã tất nhiên là cũng có giới hạn.
Phó Chánh văn phòng Phạm đến thị trấn Phong Lâm khảo sát đã là ngày thứ tư. Lúc này Phó bí thư Thị ủy, Phó chủ tịch thường trực thị xã đồng chí Lục Nguyệt tự mình đến thị sát thị trấn Phong Lâm.
Trên đường đến Phong Lâm, ngồi trên xe, Phó chủ tịch thị xã Lục sắc mặt âm trầm đáng sợ, hai mắt phát ra tia lửa giận, không thèm nói câu nào.
Thư ký và lái xe cũng câm như hến.
Hiện tại, có liên quan đến tình cảm gút mắc giữa Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ và Lục Nguyệt dần dần lưu truyền ở Thị ủy. Chủ yếu là bởi vì trong sự kiện lần này, biểu hiện của đương sự làm cho lòng người sinh ra nghi hoặc.
Đầu tiên, chính là Lục Nguyệt đối với Phạm Hồng Vũ cực độ phản cảm, thậm chí có thể nói là căm thù, làm cho người ta có chút không thể lý giải. Đương nhiên, bài văn Lục Nguyệt phát biểu lúc trước, vì cải cách chế độ công hữu của thị xã Ngạn Hoa mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Phạm Hồng Vũ sau lưng liền công khai làm trái lại thị xã, đối nghịch với Lục Nguyệt. Lục Nguyệt quả thật có lý do để tức giận.
Tuy nhiên, biểu hiện của Lục Nguyệt lại quá mức thái quá. Theo lý, người tức giận nhất hẳn là Bí thư Thị ủy Tống Mân. Dù sao Tống Mân mới là nhân vật số một thị xã Ngạn Hoa, Bí thư Đảng ủy thị trấn chẳng khác nào là cán bộ lệ thuộc trực tiếp của ông. Muốn nói mất mặt nhất thì chính là Tống Mân mới đúng.
Nhưng cán bộ biết rõ nội tình đều rõ ràng, trong vấn đề xử lý Lục Nguyệt, Lục Nguyệt và Phó bí thư Lý là người nôn nóng nhất. Nhạc Tây Đình là người phản đối duy nhất còn Tống Mân thì lại lập lờ nước đôi. Sau khi Lương Quang Hoa tự mình gọi điện thoại thì Tống Mân mới không thể không làm ra quyết định. Dù là như thế, nhưng vẫn còn lưu lại một đường sống, chỉ có điều Phạm Hồng Vũ đi, an bài một chức vụ mới mang hàm nghĩa giáng chức, nhưng không chút đề cập đến sai lầm của Phạm Hồng Vũ.
Lục Nguyệt vì sao lại căm hận Phạm Hồng Vũ như vậy?
Ngoại trừ công việc, có phải hay không còn có một nguyên nhân khác không thể cho người ngoài biết được?
Sau khi Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết cùng nhau xin nghỉ phép đi Hồng Châu thì lại càng làm cho người ta miên man bất định. Mọi người nhất trí cho rằng, Cao Khiết đã dẫn Phạm Hồng Vũ đến Hồng Châu để cầu viện.
Cao Khiết vốn là cán bộ từ tỉnh xuống mạ vàng, ở tỉnh có rất nhiều mối quan hệ với cao tầng không muốn nhiều người biết.
Cao Khiết che chở cho Phạm Hồng Vũ như vậy, vì Phạm Hồng Vũ mà liều lĩnh, Lục Nguyệt có phải hay không vì thế mà căm hận Phạm Hồng Vũ? Ra vẻ Lục Nguyệt và Cao Khiết mới là xứng đôi?
Mặc dù không có bất cứ một căn cứ xác minh chính xác nào chứng minh Lục Nguyệt đang ghen, nhưng mọi người cũng không tự chủ được hướng phương diện này mà triển khai suy đoán.
Nếu thật là như vậy thì càng có trò hay để xem.
Ai cũng không phải là đèn cạn dầu.
Lục Nguyệt cũng không dễ chọc, vậy chẳng lẽ Phạm Hồng Vũ lại dễ chọc? Thống ra cái sọt lớn như vậy, Thị ủy cuối cùng cũng không dám chính thức xử phạt hắn. Nếu nói Lục Nguyệt là cường long, thì Phạm Hồng Vũ mới chính là địa đầu xà mạnh mẽ. Trong mối quan hệ cao tầng, Phạm Hồng Vũ có lẽ không thể so với Lục Nguyệt, nhưng ở địa khu Ngạn Hoa, muốn Lục Nguyệt hoàn toàn giết chết Phạm Hồng Vũ thì tuyệt không dễ dàng.
Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, thậm chí là đại nhân vật sau lưng Cao Khiết chắc chắn sẽ không ngồi xem mà bỏ qua.
Có vẻ như trong cuộc chiến tình cảm, Lục Nguyệt bị vây trong hoàn cảnh xấu.
Cao Khiết đối với y căn bản chẳng có nửa điểm hảo cảm.
Không sợ Chủ tịch thị xã Lục anh bối cảnh thông thiên, bản lĩnh hơn người thì cô gái kia cũng chẳng thích anh. Trên thế giới này, thứ không thể miễn cưỡng được, chính là tình yêu.
Chủ tịch thị xã Cao thích Phạm Hồng Vũ, anh có thể làm gì?
Cắn cô ấy à?
Lục Nguyệt lần này tới thị trấn Phong Lâm kiểm tra công việc, trước đó không có nửa phần dấu hiệu, chỉ có điều trước khi xuất phát mới báo cho Tống Mân. Cao Khiết sau khi biết được tin tức thì chiếc xe của Lục Nguyệt đã rời khỏi tòa nhà Thị ủy.
Cao Khiết vội vàng gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, trực tiếp gọi tới văn phòng Bí thư. Phạm Hồng Vũ sau khi nhận được thì vẫn cứ bình thản.
- Lục Nguyệt đến thị trấn Phong Lâm rồi, đang trên đường đi.
Điện thoại sau khi được chuyển, Cao Khiết lập tức thông báo tình huống.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói:
- Hoan nghênh Phó chủ tịch thị xã Lục đến thị trấn Phong Lâm kiểm tra công tác. Tôi phải đi chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo.
Sợ Phạm Hồng Vũ tắt điện thoại, Cao Khiết vội vàng kêu lên:
- Khoan, chờ một chút, cậu hãy nên tránh mặt một chút, không cần đem cục diện trở nên căng thẳng. Lúc này anh ta đang chiếm lý.
Cao Khiết lời này không phải là không có lý.
Bất kể thế nào, Thị ủy đã hạ văn kiện chính thức bổ nhiệm và miễn nhiệm, đồng chí Phạm Hồng Vũ đã không còn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, kết quả đổi danh nghĩa, lại công khai trở về Phong Lâm tiếp tục làm Bí thư ngoài biên chế, một tay che trời, thực tế khống chế hết thảy mọi việc lớn nhỏ của Phong Lâm.
Hắn cảm thấy văn kiện bổ nhiệm và miễn nhiệm của Thị ủy thối lắm sao?
Tật xấu này bất kể thế nào cũng không thể chiều chuộng.
Bằng không, những cán bộ điều nhiệm đều làm như vậy, hết thảy đều loạn cả lên, lãnh đạo thị xã làm sao mà quản lý được nữa? Trực tiếp về nhà bán khoai lang cho rồi.
Lục Nguyệt biết rõ Phạm Hồng Vũ sẽ không khách khí với mình, thậm chí có thể giáp mặt bùng nổ, tổn thương đến uy nghiêm của Phó chủ tịch thường trực thị xã, nhưng nếu không đến thị trấn Phong Lâm thì chỉ sợ là không an tâm.
Phạm Hồng Vũ trước mặt mọi người chống đối y. Sự chống đối đó càng lúc càng ngang ngược, càn rỡ.
Nợ cũ nợ mới tính một lượt, tiếp tục cách chức, xem ai còn dám tiếp tục bao che cho hắn.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chị, yên tâm đi, tôi đang muốn mời Chủ tịch thị xã Lục chỉ giáo một chút. Công tác điều tra của Mặt trận tổ quốc nên triển khai như thế nào để tôi có thể về báo cáo công tác cho Chủ tịch Hạ.
- Tóm lại không cần cãi nhau.
Cao Khiết lo lắng, dặn dò một câu.
- Tính cách của Chủ tịch thị xã Lục như đàn bà, làm sao mà cãi nhau ầm ĩ được?
Cao Khiết lập tức dở khóc dở cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.