Chương 316: Tôi ủng hộ cậu
Hoàng Oanh
13/12/2014
- Chủ tịch Hạ, tôi lá gan quả thật rất lớn.
Phạm Hồng Vũ vẫn không sợ, mỉm cười nói, vẫn đứng thẳng nơi đó, ánh mắt kiên định, tuyệt không lảng tránh.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, xem ra cậu còn chưa nhận ra sai lầm của mình. Tôi hỏi cậu, cậu đối với quyết định của thị xã không có ý kiến, vì sao trước đó không báo cáo với lãnh đạo Thị ủy? Hành động vô tổ chức vô kỷ luật như vậy, đó chính là sai lầm. Cậu nhất định phải nhận thức được điểm này.
Hạ Uy vẫn sa sầm nét mặt, nghiêm túc nói.
Phạm Hồng Vũ cười, hỏi ngược lại:
- Chủ tịch Hạ, ngài cho là tôi trước đó hướng lãnh đạo Thị ủy báo cáo thì có tác dụng sao? Văn kiện của Thị ủy trước khi phát xuống, ngay cả cái ý kiến trưng cầu dự thảo cũng không có, trực tiếp phát thẳng xuống dưới, có thể thấy được quyết tâm của Thị ủy, cũng không có tính toán nghe ý kiến của các đồng chí ở dưới.
- Nếu thị xã đã hạ quyết tâm, vậy thì cậu cũng nên kiên quyết quán triệt chứng thực. Là đảng viên, tuyệt đối không thể đối nghịch với tổ chức. Đây là một sai lầm nghiêm trọng.
[CHARGE=3]- Chủ tịch Hạ, thủ trưởng tối cao đã từng nói, thực tiễn mới chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Biết rõ quyết định của Thị ủy là sai lầm, là đảng viên, tôi nên có nghĩa vụ đề xuất. Ở Nhật báo Quần Chúng đăng một bài văn, cũng là một phương thức phát biểu ý kiến. Tôi không cho rằng tôi làm vậy là phạm sai lầm. Ý kiến chính xác thì tôi nhất định phải kiên trì. Đây mới chính là điều người Đảng viên phải làm.
Phạm Hồng Vũ không chút để ý đến lời phê bình của Hạ Uy, mà chậm rãi nói.
Hạ Uy không nói, gắt gao nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, ánh mắt nghiêm nghị.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đối diện, tuyệt không lùi bước.
- Haha…
Hạ Uy chợt cười to, vui mừng.
- Được, tốt lắm, không hổ danh là con trai của Phạm Vệ Quốc, tính cách mạnh mẽ.
Hạ Uy nói xong, nhẹ vỗ bàn một cái, vẻ mặt nghiêm túc không còn thấy nữa, thay vào đó là một sự thưởng thức không hề che giấu.
Lúc trước, ở trường cán bộ, Phạm Vệ Quốc cũng đón nhận một áp lực cực lớn, phiêu lưu chính trị cũng thật lớn, bảo vệ một số cán bộ đồng chí lão thành, trăm phương nghìn kế giảm bớt lượng công việc cho họ, cải thiện cuộc sống. Hạ Uy cũng là người có lợi trong đó. Đối với Phạm Vệ Quốc không sợ gì cả và phúc hậu làm người rất tán thưởng.
Nếu không phải Khâu Minh Sơn đến nhậm chức Phó bí thư Địa ủy thì đã lập tức đề bạt Phạm Vệ Quốc rồi. Hạ Uy sớm muốn Phạm Vệ Quốc đến thị xã Ngạn Hoa công tác, thứ nhất nhân phẩm như Phạm Vệ Quốc là khó có được, thứ hai cũng là để biểu đạt một chút lòng cảm kích.
- Cảm ơn Chủ tịch Hạ đã khen ngợi.
- Ừ, lại đây ngồi đi.
Hạ Uy từ sau bàn làm việc đi ra, bước nhanh đến chỗ tiếp khách, hướng Phạm Hồng Vũ vẫy tay hòa ái.
Tuổi gần bảy mươi giống như một cây tùng cao ngất, không hề thể hiện một chút già nua, quả thật người cũng như tên. Có một số người cả đời không bao giờ già, Hạ Uy chính là người như thế.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ bước lại ngồi một bên, chỉ cảm thấy băng ghế này thật cứng, so với việc ngồi trên ghế salon nệm da thì thật thoải mái hơn nhiều.
- Tiểu Phạm, lại rước lấy rắc rối nữa à?
Hạ Uy chăm chú nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, lắc đầu thở dài nói.
Ông là lão Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thị xã Ngạn Hoa, thị trấn Phong Lâm hai năm qua phát triển nhanh chóng, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Hạ Uy không thể không chú ý. Đối với hai người trẻ tuổi sáng tạo kỳ tích Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, ở sâu trong nội tâm rất có hảo cảm. Huống chi còn có Phạm Vệ Quốc, Hạ Uy đối với Phạm Hồng Vũ càng có thêm vài phần thân cận, thật giống như đối mặt với chính con cháu bình thường của mình.
Hiện giờ Phạm Hồng Vũ bị giáng chức, Hạ Uy cảm thấy tiếc hận thay cho hắn.
Chỉ có điều ông đã rời khỏi cương vị lãnh đạo thực quyền đã lâu, thật sự là không tốt để nhúng tay vào. Hơn nữa, lần này áp lực là đến từ ở trên, Lương Quang Hoa tự mình hỏi đến, Bí thư Vinh cũng lên tiếng thì lại càng thêm khó nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ cười nói, bỗng nhiên hỏi ngược lại:
- Chủ tịch Hạ, nếu đổi lại là ngài, biết rõ bọn họ làm vậy là không đúng, ngài sẽ làm sao?
- Hảo tiểu tư, cậu lại hoài nghi tính giai cấp của tôi sao?
Hạ Uy nửa thật nửa đùa hỏi.
- Không dám, chính là đột nhiên hỏi một chút để tăng thêm can đảm cho mình.
Hạ Uy cười ha hả nói:
- Tốt, những lời này nói rất có lý. Làm sao cậu biết tôi nhất định sẽ cho cậu thêm can đảm?
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự:
- Bởi vì ngài là Hạ Uy.
Sự tâng bốc này thật cao minh.
Quả nhiên, Hạ Uy trên mặt lập tức hiện ra vẻ ngạo nhiên:
- Tiểu tử cậu thật tinh mắt, biết Hạ Uy tôi là hạng người nào. Nói thật cho cậu biết, bọn họ muốn làm cải cách, muốn thu hút đầu tư, tôi không phản đối. Con đường này là đúng, nhất định phải đem tài chính bên ngoài tiến cử vào, thì chúng ta mới có thể phát triển xây dựng, quần chúng mới có khả năng giàu có lên. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là không có bất kỳ điểm mấu chốt nào. Chế độ công hữu là nguyên tắc không thể thay đổi. Nếu thay đổi sẽ xảy ra vấn đề lớn. Có những quốc gia tư bản có tiền, nhưng không phải cái gì cũng rập khuôn theo hình thức của bọn họ. Quốc gia chúng ta có đặc sắc riêng của mình, nếu rập khuôn toàn bộ thì cái gì cũng sẽ không thông.
- Đúng vậy, Chủ tịch Hạ, chế độ công hữu không phải là không thể sửa, nếu cần thiết thì chúng ta cũng có thể sửa. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải nghiên cứu thật sâu và làm thí điểm kiểm nghiệm, đưa ra được những biện pháp tốt, đem ảnh hưởng tiêu cực hạ đến mức thấp nhất. Hiện tại chúng ta vội vã thử nghiệm như vậy, nếu chỉ giới hạn trong phạm vi thị xã Ngạn Hoa thì còn có thể, xem như là một điểm để thí nghiệm. Nhưng vấn đề là ở chỗ, chúng ta không thí điểm thì ở trên cũng chẳng có văn kiện thí điểm tương quan. Hiện tại không phân tích rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, các huyện thị khác như ong vỡ tổ làm theo thì vấn đề sẽ liền lớn lên, đến cuối cùng căn bản là không khống chế nổi.
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói, trên mặt không còn cười tươi.
Trước mặt Hạ Uy, Phạm Hồng Vũ tất nhiên là không thể cợt nhả. Hơn nữa việc đang bàn là đại sự, vậy thì càng thêm chú ý.
- Đúng, đó là một vấn đề lớn. Cho nên nói, cậu viết bài văn đó rất tốt, viết rất đúng thời điểm. Chỉ có như vậy mới có thể gõ vang cho bọn họ một cảnh báo.
Hạ Uy đồng ý với ý kiến của Phạm Hồng Vũ. Ông ta ở trong thể chế chìm nổi hơn bốn mươi năm, đối với hết thảy vận tác của quan trường có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Phạm Hồng Vũ nếu thật thông qua cách phát biểu ý kiến bình thường, mấy vị lãnh đạo Thị ủy kia căn bản sẽ nghe không lọt. Kéo dài như vậy càng ngày càng không tốt. Có lẽ, quyền uy của Nhật báo Quần Chúng có thể phát huy được tác dụng thức tỉnh.
Phạm Hồng Vũ lúc này lại gặp rắc rối, Hạ Uy thực cảm thấy bất đắc dĩ.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ có thể làm bộ như không thấy, cái gì cũng không nói. Dù sao hắn cũng không phải là lãnh đạo thị xã, chỉ là một Bí thư Đảng ủy thị trấn. Nếu thật xảy ra vấn đề, truy cứu cũng không đến trên đầu của hắn. Hắn hoàn toàn có thể ngồi yên trên ghế của mình xem náo nhiệt.
Nhưng theo như lời Hạ Uy nói, đây không phải là tính cách của Phạm Hồng Vũ. Cha con Phạm gia đều có tính cách cứng rắn như nhau.
Đây chính là chỗ mà Hạ Uy rất thích ở Phạm Hồng Vũ.
Người trẻ tuổi, kinh tài tuyệt diễm chỉ có thể đại diện cho thiên phú hơn người. Nhưng người không sợ đắc tội lãnh đạo, có gan kiên trì nguyên tắc thì mới chân chính là người đàn ông tốt.
Hạ Uy vung tay lên, hào khí nói:
- Tiểu Phạm, bất kể thế nào, có gan kiên trì nguyên tắc đến cùng, tôi ủng hộ cậu. Hiện tại bị điều động công việc cũng không nên nản chí. Ở đâu cũng là cách mạng, đều là vì nhân dân phục vụ. Nói một chút, cậu nếu muốn được phân công quản lý khối công tác văn phòng thì tôi tận lực phối hợp với cậu. Tuy nhiên, tôi không hy vọng cậu lại đi quản lý cái việc xoong chảo nhỏ này. Đây thật sự là nhân tài không được trọng dụng.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chủ tịch Hạ, tôi mới đến, với công tác của Mặt trận tổ quốc tiếp xúc tương đối ít. Tạm thời tôi thực không biết mình nên quản lý khối công tác nào mới đúng. Thôi thì hết thảy đều phục tùng an bài của Chủ tịch Hạ.
- Được rồi, tôi cũng không quanh co lòng vòng. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng lo lắng, muốn làm thế nào để phát huy hết công năng thảo luận chính sự của Mặt trận tổ quốc nhân dân. Cậu cũng biết, bất cứ một đề án nào của Mặt trận tổ quốc đều thành lập trên cơ sở có thể thực hành. Lãnh đạo vĩ đại đã từng dạy bảo chúng ta, không có điều tra thì không có quyền lên tiếng. Một đề án tốt thì công tác khảo sát nhất định phải làm tốt và vững chắc. Nói thật, đại bộ phận đồng chí lãnh đạo Mặt trận tổ quốc của chúng ta, đa số tuổi cũng đã lớn, sức khỏe cũng không còn tốt. Hơn nữa, dưới tình thế mới bây giờ, công tác xây dựng kinh tế hiểu biết rất ít. Cậu đã đến đây, vậy hãy bổ sung vào chỗ trống này. Tôi thấy, cậu cần tổ chức một tổ nhỏ, cùng với hai ba cán bộ trẻ tuổi, đến các xã thị trấn điều tra một chút, đem những tư liệu thực tế về, sau đó có thể đưa ra đề án thực hành.
Phạm Hồng Vũ âm thầm buồn cười.
Đây thật là trùng hợp, vốn hắn cũng muốn hướng Hạ Uy nói ra yêu cầu này, thậm chí đã nghĩ đến điều kiện trao đổi, tính toán kéo cho Mặt trận tổ quốc một số tài trợ, để đổi lấy sự ủng hộ của Hạ Uy. Ai ngờ hắn còn chưa mở miệng, Hạ Uy chính mình đã đề nghị đầu tiên.
Vừa buồn ngủ, người khác vội vàng mang cho anh một cái gối.
Điều thú vị trong thiên hạ thật vô cùng quá mức.
- Chủ tịch Hạ, tôi kiên quyết phục tùng an bài. Không nói gạt ngài, Phong Lâm bên kia tôi thật sự là không thể bỏ qua được. Chủ tịch thị xã Cao tuy rằng kiêm nhiệm Bí thư, nhưng dù sao tinh lực của cô ấy cũng phải đặt ở thu hút đầu tư. Phong Lâm chỉ là kiêm quản. Tôi muốn thường xuyên đến Phong Lâm, hiệp trợ cho Chủ tịch thị xã Cao một chút công việc, khiến cho tình thế tốt của Phong Lâm tiếp tục phát triển.
Phạm Hồng Vũ đem suy nghĩ của mình nói thẳng ra.
Với thái độ của Hạ Uy ngày hôm nay, hắn cảm thấy không cần phải dấu giếm Hạ Uy mục đích của mình.
- Haha, không thành vấn đề. Phong Lâm là thị trấn phát triển nhất của thị xã chúng ta, cậu thường xuyên đến đó, hẳn là với kinh nghiệm phát triển Phong Lâm cũng có thể tổng kết một chút.
- Vâng, Chủ tịch Hạ, tôi chỉ lo lắng, các lãnh đạo khác của thị xã không muốn thấy an bài như vậy. Đến lúc đó công tác sẽ bị động, không thể triển khai.
Hạ Uy vung tay lên, khí phách nói:
- Điều này không cần lo lắng, nếu cậu là cán bộ của Mặt trận tổ quốc chúng tôi, an bài công tác của cậu như thế nào thì đó là sự việc của chúng tôi. Thị ủy và UBND thị xã nếu thật can thiệp, cậu có thể yên tâm, hết thảy có tôi đây.
Vẫn không tin đám người Lục Nguyệt và Tống Mân có thể trước mặt Hạ Uy tôi làm ra điều gì.
Muốn tìm mắng à?
Phạm Hồng Vũ hiểu ý gật đầu, khóe miệng hiện lên chút tươi cười.
Phạm Hồng Vũ vẫn không sợ, mỉm cười nói, vẫn đứng thẳng nơi đó, ánh mắt kiên định, tuyệt không lảng tránh.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, xem ra cậu còn chưa nhận ra sai lầm của mình. Tôi hỏi cậu, cậu đối với quyết định của thị xã không có ý kiến, vì sao trước đó không báo cáo với lãnh đạo Thị ủy? Hành động vô tổ chức vô kỷ luật như vậy, đó chính là sai lầm. Cậu nhất định phải nhận thức được điểm này.
Hạ Uy vẫn sa sầm nét mặt, nghiêm túc nói.
Phạm Hồng Vũ cười, hỏi ngược lại:
- Chủ tịch Hạ, ngài cho là tôi trước đó hướng lãnh đạo Thị ủy báo cáo thì có tác dụng sao? Văn kiện của Thị ủy trước khi phát xuống, ngay cả cái ý kiến trưng cầu dự thảo cũng không có, trực tiếp phát thẳng xuống dưới, có thể thấy được quyết tâm của Thị ủy, cũng không có tính toán nghe ý kiến của các đồng chí ở dưới.
- Nếu thị xã đã hạ quyết tâm, vậy thì cậu cũng nên kiên quyết quán triệt chứng thực. Là đảng viên, tuyệt đối không thể đối nghịch với tổ chức. Đây là một sai lầm nghiêm trọng.
[CHARGE=3]- Chủ tịch Hạ, thủ trưởng tối cao đã từng nói, thực tiễn mới chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Biết rõ quyết định của Thị ủy là sai lầm, là đảng viên, tôi nên có nghĩa vụ đề xuất. Ở Nhật báo Quần Chúng đăng một bài văn, cũng là một phương thức phát biểu ý kiến. Tôi không cho rằng tôi làm vậy là phạm sai lầm. Ý kiến chính xác thì tôi nhất định phải kiên trì. Đây mới chính là điều người Đảng viên phải làm.
Phạm Hồng Vũ không chút để ý đến lời phê bình của Hạ Uy, mà chậm rãi nói.
Hạ Uy không nói, gắt gao nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, ánh mắt nghiêm nghị.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên đối diện, tuyệt không lùi bước.
- Haha…
Hạ Uy chợt cười to, vui mừng.
- Được, tốt lắm, không hổ danh là con trai của Phạm Vệ Quốc, tính cách mạnh mẽ.
Hạ Uy nói xong, nhẹ vỗ bàn một cái, vẻ mặt nghiêm túc không còn thấy nữa, thay vào đó là một sự thưởng thức không hề che giấu.
Lúc trước, ở trường cán bộ, Phạm Vệ Quốc cũng đón nhận một áp lực cực lớn, phiêu lưu chính trị cũng thật lớn, bảo vệ một số cán bộ đồng chí lão thành, trăm phương nghìn kế giảm bớt lượng công việc cho họ, cải thiện cuộc sống. Hạ Uy cũng là người có lợi trong đó. Đối với Phạm Vệ Quốc không sợ gì cả và phúc hậu làm người rất tán thưởng.
Nếu không phải Khâu Minh Sơn đến nhậm chức Phó bí thư Địa ủy thì đã lập tức đề bạt Phạm Vệ Quốc rồi. Hạ Uy sớm muốn Phạm Vệ Quốc đến thị xã Ngạn Hoa công tác, thứ nhất nhân phẩm như Phạm Vệ Quốc là khó có được, thứ hai cũng là để biểu đạt một chút lòng cảm kích.
- Cảm ơn Chủ tịch Hạ đã khen ngợi.
- Ừ, lại đây ngồi đi.
Hạ Uy từ sau bàn làm việc đi ra, bước nhanh đến chỗ tiếp khách, hướng Phạm Hồng Vũ vẫy tay hòa ái.
Tuổi gần bảy mươi giống như một cây tùng cao ngất, không hề thể hiện một chút già nua, quả thật người cũng như tên. Có một số người cả đời không bao giờ già, Hạ Uy chính là người như thế.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ bước lại ngồi một bên, chỉ cảm thấy băng ghế này thật cứng, so với việc ngồi trên ghế salon nệm da thì thật thoải mái hơn nhiều.
- Tiểu Phạm, lại rước lấy rắc rối nữa à?
Hạ Uy chăm chú nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, lắc đầu thở dài nói.
Ông là lão Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thị xã Ngạn Hoa, thị trấn Phong Lâm hai năm qua phát triển nhanh chóng, xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, Hạ Uy không thể không chú ý. Đối với hai người trẻ tuổi sáng tạo kỳ tích Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, ở sâu trong nội tâm rất có hảo cảm. Huống chi còn có Phạm Vệ Quốc, Hạ Uy đối với Phạm Hồng Vũ càng có thêm vài phần thân cận, thật giống như đối mặt với chính con cháu bình thường của mình.
Hiện giờ Phạm Hồng Vũ bị giáng chức, Hạ Uy cảm thấy tiếc hận thay cho hắn.
Chỉ có điều ông đã rời khỏi cương vị lãnh đạo thực quyền đã lâu, thật sự là không tốt để nhúng tay vào. Hơn nữa, lần này áp lực là đến từ ở trên, Lương Quang Hoa tự mình hỏi đến, Bí thư Vinh cũng lên tiếng thì lại càng thêm khó nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ cười nói, bỗng nhiên hỏi ngược lại:
- Chủ tịch Hạ, nếu đổi lại là ngài, biết rõ bọn họ làm vậy là không đúng, ngài sẽ làm sao?
- Hảo tiểu tư, cậu lại hoài nghi tính giai cấp của tôi sao?
Hạ Uy nửa thật nửa đùa hỏi.
- Không dám, chính là đột nhiên hỏi một chút để tăng thêm can đảm cho mình.
Hạ Uy cười ha hả nói:
- Tốt, những lời này nói rất có lý. Làm sao cậu biết tôi nhất định sẽ cho cậu thêm can đảm?
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự:
- Bởi vì ngài là Hạ Uy.
Sự tâng bốc này thật cao minh.
Quả nhiên, Hạ Uy trên mặt lập tức hiện ra vẻ ngạo nhiên:
- Tiểu tử cậu thật tinh mắt, biết Hạ Uy tôi là hạng người nào. Nói thật cho cậu biết, bọn họ muốn làm cải cách, muốn thu hút đầu tư, tôi không phản đối. Con đường này là đúng, nhất định phải đem tài chính bên ngoài tiến cử vào, thì chúng ta mới có thể phát triển xây dựng, quần chúng mới có khả năng giàu có lên. Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là không có bất kỳ điểm mấu chốt nào. Chế độ công hữu là nguyên tắc không thể thay đổi. Nếu thay đổi sẽ xảy ra vấn đề lớn. Có những quốc gia tư bản có tiền, nhưng không phải cái gì cũng rập khuôn theo hình thức của bọn họ. Quốc gia chúng ta có đặc sắc riêng của mình, nếu rập khuôn toàn bộ thì cái gì cũng sẽ không thông.
- Đúng vậy, Chủ tịch Hạ, chế độ công hữu không phải là không thể sửa, nếu cần thiết thì chúng ta cũng có thể sửa. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải nghiên cứu thật sâu và làm thí điểm kiểm nghiệm, đưa ra được những biện pháp tốt, đem ảnh hưởng tiêu cực hạ đến mức thấp nhất. Hiện tại chúng ta vội vã thử nghiệm như vậy, nếu chỉ giới hạn trong phạm vi thị xã Ngạn Hoa thì còn có thể, xem như là một điểm để thí nghiệm. Nhưng vấn đề là ở chỗ, chúng ta không thí điểm thì ở trên cũng chẳng có văn kiện thí điểm tương quan. Hiện tại không phân tích rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó, các huyện thị khác như ong vỡ tổ làm theo thì vấn đề sẽ liền lớn lên, đến cuối cùng căn bản là không khống chế nổi.
Phạm Hồng Vũ nghiêm túc nói, trên mặt không còn cười tươi.
Trước mặt Hạ Uy, Phạm Hồng Vũ tất nhiên là không thể cợt nhả. Hơn nữa việc đang bàn là đại sự, vậy thì càng thêm chú ý.
- Đúng, đó là một vấn đề lớn. Cho nên nói, cậu viết bài văn đó rất tốt, viết rất đúng thời điểm. Chỉ có như vậy mới có thể gõ vang cho bọn họ một cảnh báo.
Hạ Uy đồng ý với ý kiến của Phạm Hồng Vũ. Ông ta ở trong thể chế chìm nổi hơn bốn mươi năm, đối với hết thảy vận tác của quan trường có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Phạm Hồng Vũ nếu thật thông qua cách phát biểu ý kiến bình thường, mấy vị lãnh đạo Thị ủy kia căn bản sẽ nghe không lọt. Kéo dài như vậy càng ngày càng không tốt. Có lẽ, quyền uy của Nhật báo Quần Chúng có thể phát huy được tác dụng thức tỉnh.
Phạm Hồng Vũ lúc này lại gặp rắc rối, Hạ Uy thực cảm thấy bất đắc dĩ.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ có thể làm bộ như không thấy, cái gì cũng không nói. Dù sao hắn cũng không phải là lãnh đạo thị xã, chỉ là một Bí thư Đảng ủy thị trấn. Nếu thật xảy ra vấn đề, truy cứu cũng không đến trên đầu của hắn. Hắn hoàn toàn có thể ngồi yên trên ghế của mình xem náo nhiệt.
Nhưng theo như lời Hạ Uy nói, đây không phải là tính cách của Phạm Hồng Vũ. Cha con Phạm gia đều có tính cách cứng rắn như nhau.
Đây chính là chỗ mà Hạ Uy rất thích ở Phạm Hồng Vũ.
Người trẻ tuổi, kinh tài tuyệt diễm chỉ có thể đại diện cho thiên phú hơn người. Nhưng người không sợ đắc tội lãnh đạo, có gan kiên trì nguyên tắc thì mới chân chính là người đàn ông tốt.
Hạ Uy vung tay lên, hào khí nói:
- Tiểu Phạm, bất kể thế nào, có gan kiên trì nguyên tắc đến cùng, tôi ủng hộ cậu. Hiện tại bị điều động công việc cũng không nên nản chí. Ở đâu cũng là cách mạng, đều là vì nhân dân phục vụ. Nói một chút, cậu nếu muốn được phân công quản lý khối công tác văn phòng thì tôi tận lực phối hợp với cậu. Tuy nhiên, tôi không hy vọng cậu lại đi quản lý cái việc xoong chảo nhỏ này. Đây thật sự là nhân tài không được trọng dụng.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:
- Chủ tịch Hạ, tôi mới đến, với công tác của Mặt trận tổ quốc tiếp xúc tương đối ít. Tạm thời tôi thực không biết mình nên quản lý khối công tác nào mới đúng. Thôi thì hết thảy đều phục tùng an bài của Chủ tịch Hạ.
- Được rồi, tôi cũng không quanh co lòng vòng. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng lo lắng, muốn làm thế nào để phát huy hết công năng thảo luận chính sự của Mặt trận tổ quốc nhân dân. Cậu cũng biết, bất cứ một đề án nào của Mặt trận tổ quốc đều thành lập trên cơ sở có thể thực hành. Lãnh đạo vĩ đại đã từng dạy bảo chúng ta, không có điều tra thì không có quyền lên tiếng. Một đề án tốt thì công tác khảo sát nhất định phải làm tốt và vững chắc. Nói thật, đại bộ phận đồng chí lãnh đạo Mặt trận tổ quốc của chúng ta, đa số tuổi cũng đã lớn, sức khỏe cũng không còn tốt. Hơn nữa, dưới tình thế mới bây giờ, công tác xây dựng kinh tế hiểu biết rất ít. Cậu đã đến đây, vậy hãy bổ sung vào chỗ trống này. Tôi thấy, cậu cần tổ chức một tổ nhỏ, cùng với hai ba cán bộ trẻ tuổi, đến các xã thị trấn điều tra một chút, đem những tư liệu thực tế về, sau đó có thể đưa ra đề án thực hành.
Phạm Hồng Vũ âm thầm buồn cười.
Đây thật là trùng hợp, vốn hắn cũng muốn hướng Hạ Uy nói ra yêu cầu này, thậm chí đã nghĩ đến điều kiện trao đổi, tính toán kéo cho Mặt trận tổ quốc một số tài trợ, để đổi lấy sự ủng hộ của Hạ Uy. Ai ngờ hắn còn chưa mở miệng, Hạ Uy chính mình đã đề nghị đầu tiên.
Vừa buồn ngủ, người khác vội vàng mang cho anh một cái gối.
Điều thú vị trong thiên hạ thật vô cùng quá mức.
- Chủ tịch Hạ, tôi kiên quyết phục tùng an bài. Không nói gạt ngài, Phong Lâm bên kia tôi thật sự là không thể bỏ qua được. Chủ tịch thị xã Cao tuy rằng kiêm nhiệm Bí thư, nhưng dù sao tinh lực của cô ấy cũng phải đặt ở thu hút đầu tư. Phong Lâm chỉ là kiêm quản. Tôi muốn thường xuyên đến Phong Lâm, hiệp trợ cho Chủ tịch thị xã Cao một chút công việc, khiến cho tình thế tốt của Phong Lâm tiếp tục phát triển.
Phạm Hồng Vũ đem suy nghĩ của mình nói thẳng ra.
Với thái độ của Hạ Uy ngày hôm nay, hắn cảm thấy không cần phải dấu giếm Hạ Uy mục đích của mình.
- Haha, không thành vấn đề. Phong Lâm là thị trấn phát triển nhất của thị xã chúng ta, cậu thường xuyên đến đó, hẳn là với kinh nghiệm phát triển Phong Lâm cũng có thể tổng kết một chút.
- Vâng, Chủ tịch Hạ, tôi chỉ lo lắng, các lãnh đạo khác của thị xã không muốn thấy an bài như vậy. Đến lúc đó công tác sẽ bị động, không thể triển khai.
Hạ Uy vung tay lên, khí phách nói:
- Điều này không cần lo lắng, nếu cậu là cán bộ của Mặt trận tổ quốc chúng tôi, an bài công tác của cậu như thế nào thì đó là sự việc của chúng tôi. Thị ủy và UBND thị xã nếu thật can thiệp, cậu có thể yên tâm, hết thảy có tôi đây.
Vẫn không tin đám người Lục Nguyệt và Tống Mân có thể trước mặt Hạ Uy tôi làm ra điều gì.
Muốn tìm mắng à?
Phạm Hồng Vũ hiểu ý gật đầu, khóe miệng hiện lên chút tươi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.