Chương 276: Tiểu Cao, cô cảm thấy Phạm Hồng Vũ như thế nào?
Hoàng Oanh
01/12/2014
Phạm Hồng Vũ
cũng có chút không chính xác, rất tự nhiên ngẩng đầu nhìn lên bàn trên.
Tống Mân và các lãnh đạo Địa ủy đang ngồi chỗ đó. Vừa hay nhìn thấy Lục
Nguyệt nâng ly rượu lên mời lãnh đạo Địa ủy, ánh mắt cũng vô tình hướng
sang bên này. Hai mắt chạm vào nhau.
Lục Nguyệt khẽ mỉm cười, gật đầu chào Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên gật đầu.
Bữa tiệc kéo dài gần hai tiếng mới chính thức chấm dứt. Lãnh đạo công ty thuốc lá tỉnh leo lên xe trở về tỉnh. Phó Đức Trăn cùng với Bành Thanh và lãnh đạo phụ trách nhà máy thuốc lá cùng với đám người Phạm Vệ Quốc ngồi ô tô đến huyện Vũ Dương.
Tuy rằng hiệp nghị đã chính thức ký tên, nhưng việc hợp tác còn cần phải trải qua trao đổi tỉ mỉ, lựa chọn căn cứ gieo trồng thuốc lá như thế nào là tốt nhất, cũng cần Bành Thanh nhân viên kỹ thuật tiến hành chỉ đạo.
Bành Na đi theo đến Vũ Dương, chuẩn bị tiến hành phỏng vấn đưa tin, đem việc này viết thành một bài báo tốt nhất.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ đưa Cao Khiết đến tòa nhà Thành ủy, đi sau xe số một của Tống Mân. Sau khi xe dừng lại, Tống Mân hướng hai người bọn họ gật đầu, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào tòa nhà làm việc của Thị ủy. Thư ký Cố sóng vai cùng với Cao Khiết.
Chủ tịch thị trấn Phạm không có việc gì, ngồi trở lại xe jeep hút thuốc, nghĩ ngợi lung tung.
Hiểu ra, Chủ tịch thị trấn Phạm chẳng những là Chủ tịch một thị trấn, đồng thời còn kiêm nhiệm luôn lái xe chuyên trách của Bí thư Cao. Lãnh đạo không có nói gì thì đồng chí lái xe không thể tự tiện rời khỏi cương vị công tác.
Là người hầu thì phải tuân theo quy củ.
- Tiểu Cao, ngồi đi!
Đi vào văn phòng Bí thư Thị ủy, Tống Mân không ngờ không có bước ra sau bàn làm việc, mà ngồi xuống sofa tiếp đãi khách, hướng Cao Khiết ra hiệu, giọng điệu tương đối ôn hòa.
Nhìn tư thế này, giống như là có chuyện xấu.
Cao Khiết ngồi xuống một bên ghế sofa, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn thẳng Tống Mân, tư thế ngồi rất đoan chính.
Tống Mân liền mỉm cười, nói:
- Tiểu Cao, cứ tự nhiên, không cần câu nệ như vậy, tôi đáng sợ như vậy sao?
Cao Khiết tự nhiên cười, nhưng tư thế vẫn đoan chính như trước, một chút cũng không thay đổi.
Lãnh đạo có thể cùng anh tùy ý, đó là đặc quyền của lãnh đạo nhưng không thể quá đáng, nhất là Tống Mân là tay già đời trong quan trường, trong miệng ông ta nói cái gì, đích thực là ý tưởng trong lòng của ông ta. Trống đánh xuôi kèn thổi ngược là không có.
Thư ký Cố mang trà lên rồi lập tức ngồi xuống bên cạnh sofa.
Làm thư ký cho Tống Mân đã lâu, hai người đã sớm tạo thành sự ăn ý nào đó. Tống Mân bình thường không thích có một cấp dưới xinh đẹp làm chung phòng với mình. Còn về phần có thể sống chung một chỗ hay không thì không ai rõ ràng lắm.
- Tiểu Cao, cô đến Phong Lâm cũng đã hơn một năm rồi nhỉ?
Tống Mân thuận miệng hỏi, giống như là đang hỏi việc nhà.
- Vâng, Bí thư Tống, đã gần một năm rưỡi rồi. Tôi tết vừa rồi là tròn một năm ở thị trấn Phong Lâm.
- Chà, thời gian trôi qua thật nhanh. Tiểu Cao, trong một năm công tác ở Phong Lâm làm việc rất tốt, thành tích rõ như ban ngày. Trong hơn một năm ngắn ngủi, Phong Lâm đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Điều này rất tốt. Phong Lâm phát triển làm thành tấm gương cho toàn bộ địa khu Tây bộ. Vì đại cục xây dựng kinh tế của thị xã mà làm ra cống hiến rất lớn.
Tống Mân vừa nói vừa gật đầu, nêu ra khẳng định.
- Cảm ơn Bí thư Tống đã khen ngợi. Chúng tôi chỉ là làm tròn công tác của mình. Vẫn còn có những chỗ chưa đủ.
Cao Khiết dựa theo quy trình tiêu chuẩn, khiêm tốn nói vài câu, trong lòng lại càng thêm cảnh giác.
Nói như vậy, lãnh đạo tìm anh nói chuyện, vô duyên vô cớ khen ngợi, tổng kết công tác của anh, chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất, đề bạt; thứ hai, điều đi.
Trong tình huống này, Cao Khiết cảm thấy khả năng cất nhắc mình không lớn. Mặc dù hình thức Phong Lâm đạt được thành công nhất định, giống như lời Tống Mân nói, thành tích rõ như ban ngày, nhưng dù sao thì thời gian ở cấp trưởng phòng còn chưa đủ dài.
Trong giai đoạn này, trong thể chế, phân biệt đối xử vẫn là một nhân tố suy tính quan trọng.
Như vậy, chính là điều đi rồi.
Điều đi nơi nào?
Cao Khiết gần như lập tức liên tưởng lại sáng hôm nay, Tống Mân cùng với Lục Nguyệt cùng ngồi một xe đến nhà khách Địa ủy.
Chẳng lẽ, vẫn có liên quan đến Lục Nguyệt?
- Tiểu Cao, cô cảm thấy đồng chí Phạm Hồng Vũ như thế nào? Nói lên cái nhìn của mình đi.
Đang lúc đầu óc Cao Khiết vận chuyển, Tống Mân lại đổi đề tài, đột nhiên nhắc tới Phạm Hồng Vũ.
Cao Khiết vội vàng nói:
- Bí thư Tống, câu hỏi này quá lớn, hơi chút không thể trả lời.
Bởi vì Tống Mân hỏi Phạm Hồng Vũ người này như thế nào, mà không phải hỏi năng lực công tác của người này như thế nào. Điều này dính đến rất nhiều phương diện, như là phẩm chất cá nhân, tác phong làm việc…
- Không sao, cứ nói ra. Đây không được xem là buổi nói chuyện chính thức. Tôi chỉ muốn nghe xem đánh giá của cô về cậu ta. Dù sao hai người hợp tác cũng hơn một năm rồi. Trước kia ở cơ quan Địa ủy làm việc, cũng coi như là đồng nghiệp. Tôi tin rằng cô đối với cậu ta là hiểu rất rõ. Đương nhiên, đánh giá của cô đối với Phạm Hồng Vũ, cũng không tính là đánh giá chính thức của tổ chức.
Tống Mân nhẹ nhàng khoát tay chặn lại.
Tống Mân làm như vậy là có đạo lý.
Là Bí thư Thị ủy, Tống Mân có thể thông qua nhiều cách khác nhau để tìm hiểu cán bộ lãnh đạo chủ chốt cấp dưới của mình. Phạm Hồng Vũ mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng trong cán bộ trung tầng thị xã Ngạn Hoa lại có tác dụng hết sức quan trọng.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hình thức Phong Lâm đã không còn thuộc về thị xã Ngạn Hoa nữa mà đã trở thành một điển hình trên toàn tỉnh. Qua một thời gian ngắn, thậm chí ngay cả hiện tại cũng đủ tư cách tuyên truyền trên cả nước rồi.
Theo Tống Mân được biết, giai đoạn hiện tại, bỏ qua địa khu, xã thị trấn vùng duyên hải không nói, nhất là vùng giải phóng cách mạng cũ, đối với sự kiện tiến cử đầu tư bên ngoài vào, phát triển công nghiệp điện tử như thị trấn Phong Lâm thì vẫn là có một không hai.
Đây chính là điển hình.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ chính là người sáng lập ra điển hình đó.
Cao Khiết hơi trầm tư một lát, nói:
- Bí thư Tống, tôi chỉ nói chơi, chứ không có nói thật.
Tống Mân khẽ mỉm cười, nói:
- Được, cô nói chơi hay nói thật thì đối với tôi cũng vậy thôi.
- Phạm Hồng Vũ người này năng lực làm việc rất mạnh. Hơn nữa cũng không mạnh về một phía, mà là năng lực làm việc toàn diện rất mạnh. Khả năng lãnh đạo, khả năng tổ chức, khả năng chấp hành, trước mắt ở thị trấn Phong Lâm được xem là số một.
Cao Khiết cũng không khách khí, mới mở miệng đã tung đồng chí Phạm Hồng Vũ đến tận trời xanh.
Thư ký Cố trên mặt hiện ra vẻ mỉm cười.
Cao Khiết vẫn như vậy, vẫn ủng hộ thậm chí là thiên vị Phạm Hồng Vũ, tận hết sức lực. Giống như bốn chục ngàn tiền thưởng lần trước, trực tiếp xông vào phòng Bí thư Thị ủy, giáp mặt nói chuyện với Tống Mân.
Tuy nhiên, Cao Khiết vẫn giữ đúng mực, cố ý nâng Phạm Hồng Vũ lên tận mây xanh, nhưng lại đem phạm vi giới hạn trong vòng thị trấn Phong Lâm.
Phạm Hồng Vũ vốn là Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, nói hắn ở thị trấn Phong Lâm là số một số hai cũng không sai. Bằng không, lãnh đạo cấp trên làm sao có thể để cho hắn đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn?
- Cách nhìn của cá nhân tôi không quan trọng, quan trọng nhất là cậu ấy có khả năng dự đoán được tương lai mà các cán bộ khác không có được. Cái nhìn về đại cục rất mạnh, nhìn vấn đề luôn xuất phát từ toàn cục, cũng không giới hạn ở một chuyện nào. Bí thư Tống, khách quan mà nói, loại năng lực này của Phạm Hồng Vũ, tôi còn kém xa. Xây dựng khu công nghiệp, tiến cử đầu tư từ bên ngoài vào, toàn lực phát triển xã thị trấn, mạnh mẽ thi hành công tác xây dựng nông thôn, đều là do cậu ấy nói ra. Tôi chủ yếu chỉ làm một ít công tác hậu cần cho cậu ấy.
Cao Khiết thành khẩn nói.
- Haha, Tiểu Cao, đừng khiêm tốn quá. Bí thư Đảng ủy, công tác chính là đoàn kết đồng chí, phát huy sức chiến đấu đến cực hạn. Từ điểm này mà nói, cô làm rất khá. Chính vì có sự mạnh mẽ ủng hộ của cô, Phạm Hồng Vũ mới có khả năng thi triển tài hoa của mình. Thiên lý mã đã có mà Bá Nhạc không có thì cũng trở thành tầm thường.
Tống Mân cười nói, trong mắt hiện lên một chút khác thường. Nếu cẩn thận quan sát mà nói, đó chính là cảm động. Sự khích lệ Cao Khiết cũng xuất phát từ nội tâm.
Trong thể chế, lãnh đạo giống như Cao Khiết, không kể công lao cho mình, mà quy hết công lao cho cấp dưới quả nhiên là rất đáng quý. Phỏng chừng bất cứ một người cấp dưới nào cũng đều mơ ước gặp được một vị Bí thư như Cao Khiết.
Cao Khiết thẹn thùng cười, hơi ngượng ngùng nói:
- Bí thư Tống, những gì tôi nói là thật lòng.
- Đương nhiên, tôi nghe rõ mà. Tiểu Phạm cũng là một nhân tài, điểm này mọi người ai cũng công nhận.
Tống Mân cười hòa nhã, lập tức lại hỏi:
- Dựa theo đánh giá của cô, nếu như để cho đồng chí Phạm Hồng Vũ độc lập phụ trách công tác toàn bộ thị trấn thì có thể được không?
- Hoàn toàn có thể đủ đảm nhiệm.
Cao Khiết lập tức đáp.
Kỳ thật, cô đã dự cảm được mục đích thật sự của việc Tống Mân tìm cô nói chuyện. Sở dĩ dụ dỗ cô đánh giá Phạm Hồng Vũ, đơn giản là muốn làm một sự chuẩn bị. Cô tôn sùng Phạm Hồng Vũ như thế thì cứ để cho hắn làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, toàn diện tiếp nhận, hẳn là không thành vấn đề.
Cũng không thể khi cô vừa mới đi rồi lại lập tức phủ định lời mình vừa nói.
Nhưng Cao Khiết vẫn không chút do dự trả lời cho Tống Mân.
Chỉ cần có thể đem Phạm Hồng Vũ đẩy lên bậc thang cao hơn, Cao Khiết không tiếc làm bất cứ chuyện gì, thậm chí hy sinh lợi ích của cô.
Hoàn toàn là theo bản năng suy nghĩ.
Tống Mân mỉm cười gật đầu, lập tức nghiêm túc nói:
- Tiểu Cao, cô cũng thấy đấy, hiện tại toàn bộ địa khu đều làm công tác xây dựng kinh tế. Bí thư Lương trong hội nghị cũng đã chỉ thị rõ ràng, sau này toàn bộ địa khu đều phải lấy công tác xây dựng kinh tế làm trọng. Đây là chính sách quan trọng. Tham gia nghi thức ký tên hôm nay, tôi cũng có sự chấn động. Đồng chí ở huyện Vũ Dương bước chân cải cách thật mau. Hạng mục hợp tác chính thức khởi động, toàn bộ huyện Vũ Dương được lợi ích không nhỏ. Trái lại Ngạn Hoa chúng ta, là thủ phủ của địa khu thì lại không bằng tư tưởng của đồng chí huyện Vũ Dương. Tốc độ xây dựng kinh tế của chúng ta phải nhanh hơn, lá gan phải lớn hơn, động tác chính xác hơn, nỗ lực phấn đấu hơn.
Lục Nguyệt khẽ mỉm cười, gật đầu chào Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên gật đầu.
Bữa tiệc kéo dài gần hai tiếng mới chính thức chấm dứt. Lãnh đạo công ty thuốc lá tỉnh leo lên xe trở về tỉnh. Phó Đức Trăn cùng với Bành Thanh và lãnh đạo phụ trách nhà máy thuốc lá cùng với đám người Phạm Vệ Quốc ngồi ô tô đến huyện Vũ Dương.
Tuy rằng hiệp nghị đã chính thức ký tên, nhưng việc hợp tác còn cần phải trải qua trao đổi tỉ mỉ, lựa chọn căn cứ gieo trồng thuốc lá như thế nào là tốt nhất, cũng cần Bành Thanh nhân viên kỹ thuật tiến hành chỉ đạo.
Bành Na đi theo đến Vũ Dương, chuẩn bị tiến hành phỏng vấn đưa tin, đem việc này viết thành một bài báo tốt nhất.
[CHARGE=3]Phạm Hồng Vũ đưa Cao Khiết đến tòa nhà Thành ủy, đi sau xe số một của Tống Mân. Sau khi xe dừng lại, Tống Mân hướng hai người bọn họ gật đầu, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vào tòa nhà làm việc của Thị ủy. Thư ký Cố sóng vai cùng với Cao Khiết.
Chủ tịch thị trấn Phạm không có việc gì, ngồi trở lại xe jeep hút thuốc, nghĩ ngợi lung tung.
Hiểu ra, Chủ tịch thị trấn Phạm chẳng những là Chủ tịch một thị trấn, đồng thời còn kiêm nhiệm luôn lái xe chuyên trách của Bí thư Cao. Lãnh đạo không có nói gì thì đồng chí lái xe không thể tự tiện rời khỏi cương vị công tác.
Là người hầu thì phải tuân theo quy củ.
- Tiểu Cao, ngồi đi!
Đi vào văn phòng Bí thư Thị ủy, Tống Mân không ngờ không có bước ra sau bàn làm việc, mà ngồi xuống sofa tiếp đãi khách, hướng Cao Khiết ra hiệu, giọng điệu tương đối ôn hòa.
Nhìn tư thế này, giống như là có chuyện xấu.
Cao Khiết ngồi xuống một bên ghế sofa, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn thẳng Tống Mân, tư thế ngồi rất đoan chính.
Tống Mân liền mỉm cười, nói:
- Tiểu Cao, cứ tự nhiên, không cần câu nệ như vậy, tôi đáng sợ như vậy sao?
Cao Khiết tự nhiên cười, nhưng tư thế vẫn đoan chính như trước, một chút cũng không thay đổi.
Lãnh đạo có thể cùng anh tùy ý, đó là đặc quyền của lãnh đạo nhưng không thể quá đáng, nhất là Tống Mân là tay già đời trong quan trường, trong miệng ông ta nói cái gì, đích thực là ý tưởng trong lòng của ông ta. Trống đánh xuôi kèn thổi ngược là không có.
Thư ký Cố mang trà lên rồi lập tức ngồi xuống bên cạnh sofa.
Làm thư ký cho Tống Mân đã lâu, hai người đã sớm tạo thành sự ăn ý nào đó. Tống Mân bình thường không thích có một cấp dưới xinh đẹp làm chung phòng với mình. Còn về phần có thể sống chung một chỗ hay không thì không ai rõ ràng lắm.
- Tiểu Cao, cô đến Phong Lâm cũng đã hơn một năm rồi nhỉ?
Tống Mân thuận miệng hỏi, giống như là đang hỏi việc nhà.
- Vâng, Bí thư Tống, đã gần một năm rưỡi rồi. Tôi tết vừa rồi là tròn một năm ở thị trấn Phong Lâm.
- Chà, thời gian trôi qua thật nhanh. Tiểu Cao, trong một năm công tác ở Phong Lâm làm việc rất tốt, thành tích rõ như ban ngày. Trong hơn một năm ngắn ngủi, Phong Lâm đã thay đổi nghiêng trời lệch đất. Điều này rất tốt. Phong Lâm phát triển làm thành tấm gương cho toàn bộ địa khu Tây bộ. Vì đại cục xây dựng kinh tế của thị xã mà làm ra cống hiến rất lớn.
Tống Mân vừa nói vừa gật đầu, nêu ra khẳng định.
- Cảm ơn Bí thư Tống đã khen ngợi. Chúng tôi chỉ là làm tròn công tác của mình. Vẫn còn có những chỗ chưa đủ.
Cao Khiết dựa theo quy trình tiêu chuẩn, khiêm tốn nói vài câu, trong lòng lại càng thêm cảnh giác.
Nói như vậy, lãnh đạo tìm anh nói chuyện, vô duyên vô cớ khen ngợi, tổng kết công tác của anh, chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất, đề bạt; thứ hai, điều đi.
Trong tình huống này, Cao Khiết cảm thấy khả năng cất nhắc mình không lớn. Mặc dù hình thức Phong Lâm đạt được thành công nhất định, giống như lời Tống Mân nói, thành tích rõ như ban ngày, nhưng dù sao thì thời gian ở cấp trưởng phòng còn chưa đủ dài.
Trong giai đoạn này, trong thể chế, phân biệt đối xử vẫn là một nhân tố suy tính quan trọng.
Như vậy, chính là điều đi rồi.
Điều đi nơi nào?
Cao Khiết gần như lập tức liên tưởng lại sáng hôm nay, Tống Mân cùng với Lục Nguyệt cùng ngồi một xe đến nhà khách Địa ủy.
Chẳng lẽ, vẫn có liên quan đến Lục Nguyệt?
- Tiểu Cao, cô cảm thấy đồng chí Phạm Hồng Vũ như thế nào? Nói lên cái nhìn của mình đi.
Đang lúc đầu óc Cao Khiết vận chuyển, Tống Mân lại đổi đề tài, đột nhiên nhắc tới Phạm Hồng Vũ.
Cao Khiết vội vàng nói:
- Bí thư Tống, câu hỏi này quá lớn, hơi chút không thể trả lời.
Bởi vì Tống Mân hỏi Phạm Hồng Vũ người này như thế nào, mà không phải hỏi năng lực công tác của người này như thế nào. Điều này dính đến rất nhiều phương diện, như là phẩm chất cá nhân, tác phong làm việc…
- Không sao, cứ nói ra. Đây không được xem là buổi nói chuyện chính thức. Tôi chỉ muốn nghe xem đánh giá của cô về cậu ta. Dù sao hai người hợp tác cũng hơn một năm rồi. Trước kia ở cơ quan Địa ủy làm việc, cũng coi như là đồng nghiệp. Tôi tin rằng cô đối với cậu ta là hiểu rất rõ. Đương nhiên, đánh giá của cô đối với Phạm Hồng Vũ, cũng không tính là đánh giá chính thức của tổ chức.
Tống Mân nhẹ nhàng khoát tay chặn lại.
Tống Mân làm như vậy là có đạo lý.
Là Bí thư Thị ủy, Tống Mân có thể thông qua nhiều cách khác nhau để tìm hiểu cán bộ lãnh đạo chủ chốt cấp dưới của mình. Phạm Hồng Vũ mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng trong cán bộ trung tầng thị xã Ngạn Hoa lại có tác dụng hết sức quan trọng.
Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hình thức Phong Lâm đã không còn thuộc về thị xã Ngạn Hoa nữa mà đã trở thành một điển hình trên toàn tỉnh. Qua một thời gian ngắn, thậm chí ngay cả hiện tại cũng đủ tư cách tuyên truyền trên cả nước rồi.
Theo Tống Mân được biết, giai đoạn hiện tại, bỏ qua địa khu, xã thị trấn vùng duyên hải không nói, nhất là vùng giải phóng cách mạng cũ, đối với sự kiện tiến cử đầu tư bên ngoài vào, phát triển công nghiệp điện tử như thị trấn Phong Lâm thì vẫn là có một không hai.
Đây chính là điển hình.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ chính là người sáng lập ra điển hình đó.
Cao Khiết hơi trầm tư một lát, nói:
- Bí thư Tống, tôi chỉ nói chơi, chứ không có nói thật.
Tống Mân khẽ mỉm cười, nói:
- Được, cô nói chơi hay nói thật thì đối với tôi cũng vậy thôi.
- Phạm Hồng Vũ người này năng lực làm việc rất mạnh. Hơn nữa cũng không mạnh về một phía, mà là năng lực làm việc toàn diện rất mạnh. Khả năng lãnh đạo, khả năng tổ chức, khả năng chấp hành, trước mắt ở thị trấn Phong Lâm được xem là số một.
Cao Khiết cũng không khách khí, mới mở miệng đã tung đồng chí Phạm Hồng Vũ đến tận trời xanh.
Thư ký Cố trên mặt hiện ra vẻ mỉm cười.
Cao Khiết vẫn như vậy, vẫn ủng hộ thậm chí là thiên vị Phạm Hồng Vũ, tận hết sức lực. Giống như bốn chục ngàn tiền thưởng lần trước, trực tiếp xông vào phòng Bí thư Thị ủy, giáp mặt nói chuyện với Tống Mân.
Tuy nhiên, Cao Khiết vẫn giữ đúng mực, cố ý nâng Phạm Hồng Vũ lên tận mây xanh, nhưng lại đem phạm vi giới hạn trong vòng thị trấn Phong Lâm.
Phạm Hồng Vũ vốn là Chủ tịch thị trấn Phong Lâm, nói hắn ở thị trấn Phong Lâm là số một số hai cũng không sai. Bằng không, lãnh đạo cấp trên làm sao có thể để cho hắn đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn?
- Cách nhìn của cá nhân tôi không quan trọng, quan trọng nhất là cậu ấy có khả năng dự đoán được tương lai mà các cán bộ khác không có được. Cái nhìn về đại cục rất mạnh, nhìn vấn đề luôn xuất phát từ toàn cục, cũng không giới hạn ở một chuyện nào. Bí thư Tống, khách quan mà nói, loại năng lực này của Phạm Hồng Vũ, tôi còn kém xa. Xây dựng khu công nghiệp, tiến cử đầu tư từ bên ngoài vào, toàn lực phát triển xã thị trấn, mạnh mẽ thi hành công tác xây dựng nông thôn, đều là do cậu ấy nói ra. Tôi chủ yếu chỉ làm một ít công tác hậu cần cho cậu ấy.
Cao Khiết thành khẩn nói.
- Haha, Tiểu Cao, đừng khiêm tốn quá. Bí thư Đảng ủy, công tác chính là đoàn kết đồng chí, phát huy sức chiến đấu đến cực hạn. Từ điểm này mà nói, cô làm rất khá. Chính vì có sự mạnh mẽ ủng hộ của cô, Phạm Hồng Vũ mới có khả năng thi triển tài hoa của mình. Thiên lý mã đã có mà Bá Nhạc không có thì cũng trở thành tầm thường.
Tống Mân cười nói, trong mắt hiện lên một chút khác thường. Nếu cẩn thận quan sát mà nói, đó chính là cảm động. Sự khích lệ Cao Khiết cũng xuất phát từ nội tâm.
Trong thể chế, lãnh đạo giống như Cao Khiết, không kể công lao cho mình, mà quy hết công lao cho cấp dưới quả nhiên là rất đáng quý. Phỏng chừng bất cứ một người cấp dưới nào cũng đều mơ ước gặp được một vị Bí thư như Cao Khiết.
Cao Khiết thẹn thùng cười, hơi ngượng ngùng nói:
- Bí thư Tống, những gì tôi nói là thật lòng.
- Đương nhiên, tôi nghe rõ mà. Tiểu Phạm cũng là một nhân tài, điểm này mọi người ai cũng công nhận.
Tống Mân cười hòa nhã, lập tức lại hỏi:
- Dựa theo đánh giá của cô, nếu như để cho đồng chí Phạm Hồng Vũ độc lập phụ trách công tác toàn bộ thị trấn thì có thể được không?
- Hoàn toàn có thể đủ đảm nhiệm.
Cao Khiết lập tức đáp.
Kỳ thật, cô đã dự cảm được mục đích thật sự của việc Tống Mân tìm cô nói chuyện. Sở dĩ dụ dỗ cô đánh giá Phạm Hồng Vũ, đơn giản là muốn làm một sự chuẩn bị. Cô tôn sùng Phạm Hồng Vũ như thế thì cứ để cho hắn làm Bí thư Đảng ủy thị trấn, toàn diện tiếp nhận, hẳn là không thành vấn đề.
Cũng không thể khi cô vừa mới đi rồi lại lập tức phủ định lời mình vừa nói.
Nhưng Cao Khiết vẫn không chút do dự trả lời cho Tống Mân.
Chỉ cần có thể đem Phạm Hồng Vũ đẩy lên bậc thang cao hơn, Cao Khiết không tiếc làm bất cứ chuyện gì, thậm chí hy sinh lợi ích của cô.
Hoàn toàn là theo bản năng suy nghĩ.
Tống Mân mỉm cười gật đầu, lập tức nghiêm túc nói:
- Tiểu Cao, cô cũng thấy đấy, hiện tại toàn bộ địa khu đều làm công tác xây dựng kinh tế. Bí thư Lương trong hội nghị cũng đã chỉ thị rõ ràng, sau này toàn bộ địa khu đều phải lấy công tác xây dựng kinh tế làm trọng. Đây là chính sách quan trọng. Tham gia nghi thức ký tên hôm nay, tôi cũng có sự chấn động. Đồng chí ở huyện Vũ Dương bước chân cải cách thật mau. Hạng mục hợp tác chính thức khởi động, toàn bộ huyện Vũ Dương được lợi ích không nhỏ. Trái lại Ngạn Hoa chúng ta, là thủ phủ của địa khu thì lại không bằng tư tưởng của đồng chí huyện Vũ Dương. Tốc độ xây dựng kinh tế của chúng ta phải nhanh hơn, lá gan phải lớn hơn, động tác chính xác hơn, nỗ lực phấn đấu hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.