Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 459: Trận địa sẵn sàng đón quân địch

Hoàng Oanh

08/01/2015

Đến địa khu Ngạn Hoa vào buổi tối, Thượng Vi Chính và tổ điều tra cũng không an bài hoạt động nào khác. Giống như Thượng Vi Chính đã nói, ông lần này đến Ngạn Hoa, hành trình không có quy tắc đã định, muốn đi mỗi chỗ một chút. Nói một cách khác, Thượng Vi Chính nhớ tới chỗ nào thì đi chỗ đó, địa phương muốn an bài hành trình cho ông, sợ là không tiện.

Điều này cũng rất hợp với thân phận của Thượng Vi Chính. Lần này đến điều tra, hết thảy đều phải dựa theo quy củ của tôi, ai cũng đừng nghĩ sẽ nói dối.

Ở trong phòng Thượng Vi Chính chừng nửa tiếng, Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn liền cáo từ rời khỏi.

Phạm Hồng Vũ vẫn luôn ở bên ngoài chờ Vưu Lợi Dân. Tào Thành và Trịnh Mỹ Đường cũng đều đang đợi lãnh đạo của mình chỉ thị. Thân là thư ký lãnh đạo chủ chốt, quả thật không được tự do.

Trở lại gian phòng của mình, Vưu Lợi Dân ngồi xuống ghế sofa.

Đối với nhà khách Thanh Sơn mà nói thì nhà khách Ngạn Hoa điều kiện quả thật có chút đơn sơ, nhưng vẫn phải có những phòng khách quý. Bởi vì Ngạn Hoa là vùng cách mạng giải phóng cũ, thỉnh thoảng sẽ có những cán bộ lãnh đạo cao cấp đến tham quan thánh địa cách mạng, việc tiếp đãi cũng không thể quá mức keo kiệt.

Phạm Hồng Vũ rót cho Vưu Lợi Dân một ly nước.

Vưu Lợi Dân thản nhiên nói:

- Thượng lão đã đồng ý, Tào Thành, cậu và Trịnh Mỹ Đường đều lưu lại, cùng đi điều tra với ông ấy.

- Trịnh Mỹ Đường cũng lưu lại?

Phạm Hồng Vũ cảm thấy kinh ngạc.

Vưu Lợi Dân gật đầu.

Tào Thành lưu lại, là biểu đạt ý tứ nào đó của “lão đại Tỉnh ủy”, cũng là một biểu hiện sự mạnh mẽ, cứng rắn của Vinh Khải Cao. Nếu là chuyện của tỉnh Thanh Sơn, dù thế nào cũng không thể đem Bí thư Tỉnh ủy gạt qua một bên.

Vào thập niên 90, bởi vì nguyên nhân lịch sử, sinh thái chính trị trong cả nước đều rất đặc biệt. Hơn nữa, quan trọng chính là, các “đại tướng biên cương” thế lực rất lớn. Lãnh tụ vĩ đại đã từng nói: Đảng ngoại vô Đảng, tư tưởng đế vương; Đảng nội vô phái. Thiên kỳ bách quái!

Chẳng những bộ phận quân đội như đỉnh núi san sát nhau, từ cao tầng đến địa phương, tất cả những “đỉnh núi chính trị” số lượng cũng không ít. Các loại quan hệ rắc rối khó gỡ. Mỗi lần trong quốc nội hoặc trong Đảng phát sinh sự kiện trọng đại, thái độ của tướng lĩnh trọng yếu trong quân đội và nhân vật số một các tỉnh, thành phố trở nên rất quan trọng. Cao tầng trước khi làm ra quyết định cuối cùng, bình thường đều phải chú ý thái độ của những người này trước.

Mấy năm nay, chính đàn quốc nội liên tiếp phát sinh những chấn động, đồng thời cũng tiến hành điều động nhân sự đại quy mô. Nhưng chủ yếu là tập trung ở tầng cao nhất. Tương đối mà nói, vị trí các nơi đều một phen củng cố. Chính bởi vì như thế, vì kinh nghiệm lý lịch lão làng, danh vọng cực cao, lại có “Thượng phương bảo kiếm”, cũng không thể không bận tâm đến cảm nhận của Vinh Khải Cao.

Bên trong các “Đại tướng biên cương”, Vinh Khải Cao được cho là một lãnh đạo có tính cách ôn hòa, đối với chính sách, phương châm của cao tầng đa số đều là ủng hộ. Dưới tình huống bình thường, cũng không “cầm giữ quyền tự trọng”. Nhưng điều này cũng không thể nói lên Vinh Khải Cao trước mặt đại lão cao tầng lời nói sẽ không có trọng lượng. Những thứ khác không nói, chỉ là ông ta có hơn mười năm là nhân vật số một của Tỉnh ủy. Trong số những Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm, rất ít người có được danh vọng này.

Thời gian nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy, ngay cả Thượng Vi Chính cũng không thể đánh đồng.

Một Bí thư Tỉnh ủy có tư cách lão như vậy, một khi mạnh mẽ, cứng rắn lên, mặc cho ai cũng không thể không nhìn thấy. Trên thực tế, rất nhiều đại lão cao tầng đối với Vinh Khải Cao rất tôn trọng.

Lần này, thái độ của Vinh Khải Cao đối với doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ hơi nằm ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ. Mặc dù cho tới bây giờ, Vinh Khải Cao vẫn chưa từng có thái độ chính thức, nhưng vẫn nhìn ra được, ông ta vẫn có được khuynh hướng mang tính nhất định. Đương nhiên, điều này cũng không tỏ vẻ Vinh Khải Cao đối với Vưu Lợi Dân và Khâu Minh Sơn khẳng định và ủng hộ. Chỉ có điều là Bí thư Tỉnh ủy, đối với những chuyện trọng đại của tỉnh Thanh Sơn, ông ta nhất định phải giữ vững quyền nói chuyện của mình.

Bất kể nói như thế nào, thái độ này của Vinh Khải Cao, đối với Phạm Hồng Vũ mà nói là khá có lợi.

Nhưng Trịnh Mỹ Đường lưu lại cùng đi với Thượng Vi Chính, khiến cho Phạm Hồng Vũ có chút bất ngờ. Lại không biết là Viên Lưu Ngạn chủ động yêu cầu hay là Vinh Khải Cao vì muốn bộ máy ổn định hài hòa mà làm ra xử trí như vậy. Nếu Viên Lưu Ngạn cùng tới Ngạn Hoa, Vinh Khải Cao giáp mặt đề xuất lưu lại thư ký của ông và Vưu Lợi Dân, bỏ Viên Lưu Ngạn qua một bên thì sợ cũng có chút không ổn.

Vưu Lợi Dân cũng không nói thì Phạm Hồng Vũ cũng không hỏi.

Trịnh Mỹ Đường có lưu lại hay không, Phạm Hồng Vũ cho rằng cũng không quan trọng.



Sau khi cùng với Trịnh Mỹ Đường giao thủ, Phạm Hồng Vũ đã không xem “nhị thư ký” của Tỉnh ủy này như một đối thủ chính thức. Giở âm mưu quỷ kế, muốn làm chút động tác nhỏ, Trịnh Mỹ Đường có thể có chút tài năng, nhưng đánh cờ với tầng cấp cao hơn, trí tuệ chính trị của Trịnh Mỹ Đường rõ ràng là không đủ trình độ. Không có Viên Lưu Ngạn chính miệng chỉ thị, Trịnh Mỹ Đường hẳn là lúc này chỉ là chân chính “cùng đi”, biểu lộ quyền uy và địa vị của Viên Lưu Ngạn trong bộ máy Tỉnh ủy vẫn không dưới Vưu Lợi Dân.

Đương nhiên, nếu Trịnh Mỹ Đường lưu lại, Phạm Hồng Vũ trong lòng tất nhiên là phải phòng bị. Trong thời khắc mấu chốt, Viên Lưu Ngạn nếu muốn hướng vào Trịnh Mỹ Đường đâm ra một dao thì cũng phải cẩn thận để ý.

Kiếm lợi từ trong loạn lạc, cho tới bây giờ đều là thủ pháp nhất quán của đám chính khách bọn họ.

- Bọn họ an bài thế nào rồi?

Vưu Lợi Dân nâng tách trà lên uống, thản nhiên hỏi.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười đáp:

- Hôm qua đã có người đến thủ đô rồi, tổng cộng có bảy người, nằm giường mềm của tàu hỏa. Tuổi đều đã lớn, nên sợ ngồi máy bay không an toàn.

Vưu Lợi Dân hai hàng lông mày cau lại:

- Sức khỏe hẳn còn rất tốt chứ?

- Vâng, đều đã trải qua kiểm tra sức khỏe, thân thể vẫn còn tương đối cường tráng. Ngược lại so với những người đi theo đội ngũ năm đó sức khỏe khỏe mạnh hơn một chút.

Vưu Lợi Dân khẽ thở dài nói:

- Tình huống năm đó nguy cấp, có thể thấy được là bọn họ nhiều khi cũng không muốn đi, nhưng cũng không có nguyên nhân để ở lại.

- Đúng vậy, có một số người, lúc ấy bị thương đi không được. Chiến tranh thời đó, thân thể cường tráng cũng chưa chắc có thể sống sót, bị thương lại càng nhiều. Bọn họ có thể sống đến sau giải phóng cũng rất không dễ dàng.

Vưu Lợi Dân lại thở dài:

- Cũng không thể làm được gì.

Phạm Hồng Vũ biết Vưu Lợi Dân đang cảm thán cái gì nên cũng không nói thêm.

Một lát sau, Vưu Lợi Dân khoát tay nói:

- Cậu đi nghỉ ngơi đi, ngày mai sau khi kết thúc cuộc họp báo cáo, tôi sẽ trở về tỉnh.

- Vâng, Chủ tịch tỉnh!

Phạm Hồng Vũ gật đầu, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Sau khi rời khỏi phòng Vưu Lợi Dân, Phạm Hồng Vũ vẫn chưa về phòng của mình, lập tức lái chiếc xe Santana nhanh chóng rời khỏi nhà khách Ngạn Hoa, trực chỉ tòa nhà Thị ủy Ngạn Hoa.

Chiếc xe Santana này là thị xã Ngạn Hoa đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Chiều hôm qua Cao Khiết đã đưa chìa khóa cho hắn.

Thượng Vi Chính và tổ điều tra đến đã có chuẩn bị, bên Ngạn Hoa cũng không phải là không có chuẩn bị, đã sớm giăng “trận địa sẵn sàng đón quân địch”. Phàm là dính đến những ván cờ trọng đại, Phạm Hồng Vũ cũng không bị động chờ đợi, nhất quán đều là chủ động xuất kích. Tuy nói quốc gia chúng ta có câu ngạn ngữ “hậu phát chế nhân”, nhưng trong những thời điểm vẫn là ‘tiên phát chế nhân (hành động trước để kềm chế đối phương).

Phong ba của việc doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ đã phát triển cho tới ngày hôm nay, nhảy lên trên bàn cờ của tầng cao nhất. Kết quả đánh cờ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, Cao Khiết, thậm chí là Cao Hưng Hán và Vưu Lợi Dân. Cho nên không chấp nhận Phạm Hồng Vũ có nửa điểm sơ xuất.



Trong bóng đêm, tòa nhà Thị ủy Ngạn Hoa cũng không bởi vì tổ điều tra đến mà không khí khẩn trương. Bãi cỏ xung quanh cây xanh, thỉnh thoảng lại có bóng người xuất hiện. Đó là nhân viên công tác của Thị ủy lúc rảnh rỗi mang theo con cái ra ngoài dạo mát. Tiếng cười của bọn nhỏ trong trẻo vô cùng.

Chiếc xe Santana dừng lại trước cửa lầu thường vụ số hai. Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn vào một cánh cửa sổ nào đó, ánh đèn vẫn còn sáng. Phạm Hồng Vũ trong lòng lập tức sinh ra một cảm giác ấm áp.

Đây là phòng của Cao Khiết.

Trong căn phòng có ba phòng ngủ một phòng khách này có quá nhiều kỷ niệm ngọt ngào. Lúc còn học ở trường Đảng tỉnh ủy, chỉ cần có thời gian rảnh, Phạm Hồng Vũ bình thường đều chạy về Ngạn Hoa, cùng với Cao Khiết trốn trong phòng, anh anh em em vô cùng ngọt ngào. Trong khoảng thời gian này, do công tác quá bận rộn nên Phạm Hồng Vũ đã hai tháng rồi không có đến phòng Cao Khiết.

Phạm Hồng Vũ bước nhanh lên lầu hai, cửa phòng không có đóng, vẫn khép hờ.

Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ vẫn gõ cửa rồi mới đẩy cửa vào.

Trong lúc này, Phạm Hồng Vũ rất lo lắng cho Cao Khiết.

Ngồi ở sofa xem TV, Cao Khiết liền đứng dậy, vẫn mặc bộ đồ công sở màu đen chỉnh tề. Chiếc áo màu xanh bên trong bó chặt bầu ngực cao vút.

- Tiểu Khiết….

Phạm Hồng Vũ thật cẩn thận khép cửa phòng lại, bước ra, duỗi tay ra, nắm lấy bờ eo thon mềm mại của Cao Khiết. Thân hình của Cao Khiết liền dựa sát vào hắn.

Hai tay của Cao Khiết ôm lấy vòng eo của hắn.

Phạm Hồng Vũ cúi người xuống, khẽ hôn lên hai má của Cao Khiết:

- Thượng Vi Chính có làm khó em không?

Trong suốt cả buổi chiều, Thượng Vi Chính chỉ gặp mặt có một mình Cao Khiết. Ở nhà khách thì lại không tiện nói chuyện, cho nên bây giờ Phạm Hồng Vũ liền tranh thủ hỏi han.

Cao Khiết lắc đầu, nói:

- Không có, ông ấy chỉ hỏi những tình huống khách quan.

Mặc dù Thượng Vi Chính là hướng về doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ mà đến, nhưng Cao Khiết cũng là một lãnh đạo chủ quản việc này. Dù sao song phương thân phận địa vị kém rất xa, không có khả năng Thượng Vi Chính làm khó Cao Khiết. Bất quá là cho thấy thái độ nào đó mà thôi.

- Ừ, như vậy cũng tốt. Vừa rồi, Bí thư Vinh đã nói chuyện với Thượng Vi Chính, anh, Tào Thành và Trịnh Mỹ Đường sẽ ở lại, cùng đi với tổ điều tra.

Cao Khiết cũng sửng sốt nói:

- Trịnh Mỹ Đường cũng ở lại?

- Đúng, tuy nhiên cũng không sao. Sự tình lớn như vậy, anh ta cũng không dám làm xằng bậy đâu. Anh ta không có lá gan đó. Chúng ta hết thảy cứ dựa theo phương châm mà xử lý, chắc có lẽ không có vấn đề quá lớn.

- Hồng Vũ, em trong lòng vẫn cảm thấy không nỡ.

Phạm Hồng Vũ ôm chặt cô vào lòng, thản nhiên nói:

- Đừng lo, việc này, cuối cùng rồi cũng phải kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook