Quyến Luyến Em Từng Phút Từng Giây
Chương 17: Khởi Động Làm Nóng Người
Hỏa Thụ
18/03/2023
Yên tĩnh một lát.
Sau đó Lâm Phức Phức nghe thấy tiếng mở ra của bật lửa.
Buổi đêm tháng tám thật ra không hề lạnh chút nào, nhưng mà Lâm Phức Phức lại cảm thấy hơi lạnh. Cô vào cũng không được mà đi cũng chẳng xong, ngồi trên bậc thềm nhà cong gối ôm lấy hai chân.
Không biết là chó nhà nào bỗng nhiên sủa to, trong đêm thinh vắng lặng lẽ nghe rất ầm ĩ, Lâm Phức Phức chợt cảm thấy sợ hãi.
Trong giấc mơ, Mạc Dương cũng nghe thấy tiếng chó sủa, anh thấy sốt ruột vì cô bé lúc trước sợ chó, muốn xông qua chạy đến trước mặt cô bảo vệ cô, không ngờ con chó kia lại cắn vào mắt cá chân của anh. Anh giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mở hai mắt ra.
Cô gái đó đã không còn bên cạnh anh. Mạc Dương ngồi xuống, chăn trượt đến dưới lưng anh, làm lộ ra cơ ngực rắn chắc và đường nhân ngư đẹp đẽ.
Anh hướng về phía căn phòng gọi lên một tiếng: “Lâm Phức Phức.”
Quả nhiên không có người trả lời.
Anh cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, không cần nhìn lại số điện thoại mà gọi thẳng sang luôn.
Bên này Lâm Phức Phức bị tiếng chuông điện thoại đột ngột xuất hiện làm cho giật mình một cái, cô vội vội vàng vàng đứng lên cầm điện thoại định chạy đến vỉa hè bên đường nghe.
“A lô…”
Bỗng nhiên có một chiếc xe chạy rất nhanh vụt qua người cô đồng thời nhấn còi một phát. Đồng thời lúc đó, giọng nói của Mạc Dương truyền đến từ đầu dây bên kia: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Lâm Phức Phức lẻ loi một mình đứng bên vỉa hè nhìn dòng xe đi qua đi lại.
Rõ ràng lúc này đã là mười hai giờ đêm, nhưng số lượng xe cộ qua lại vẫn không ít.
Cô giật mình bối rối, mất tự nhiên nói : “Em về nhà rồi.”
“Đến nhà rồi à?”
“Ừm.”
Đầu bên kia cười khẽ rồi nói: “Lâm Phức Phức, em lừa ai đấy?”
“...”
“Gửi định vị cho anh.”
“Ờ.” Cô yên lặng trả lời, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại: “Gửi định vị cho anh làm gì?”
“Lâm Phức Phức.”
“Vâng.”
“Anh vừa mới bắt đầu khởi động làm nóng người mà em đã dám chạy?”
Nửa tiếng sau mới nhìn thấy Mạc Dương.
Một mình Lâm Phức Phức ngồi ở cửa hàng tiện lợi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy mình vô cùng đói bụng. Tối hôm qua ngay cả miếng bò bít tết cô vẫn chưa ăn xong mà đã bị anh bế lên giường làm vận động rồi, căn bản là giống như chưa ăn gì vậy.
Rõ ràng là từ bảy giờ đến mười một giờ anh chưa từng dừng lại… anh lại nói là mình mới chỉ khởi động làm nóng người?
Nhưng mà trong lòng Lâm Phức Phức lại thấy rất vui vẻ.
Sau đó Lâm Phức Phức nghe thấy tiếng mở ra của bật lửa.
Buổi đêm tháng tám thật ra không hề lạnh chút nào, nhưng mà Lâm Phức Phức lại cảm thấy hơi lạnh. Cô vào cũng không được mà đi cũng chẳng xong, ngồi trên bậc thềm nhà cong gối ôm lấy hai chân.
Không biết là chó nhà nào bỗng nhiên sủa to, trong đêm thinh vắng lặng lẽ nghe rất ầm ĩ, Lâm Phức Phức chợt cảm thấy sợ hãi.
Trong giấc mơ, Mạc Dương cũng nghe thấy tiếng chó sủa, anh thấy sốt ruột vì cô bé lúc trước sợ chó, muốn xông qua chạy đến trước mặt cô bảo vệ cô, không ngờ con chó kia lại cắn vào mắt cá chân của anh. Anh giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mở hai mắt ra.
Cô gái đó đã không còn bên cạnh anh. Mạc Dương ngồi xuống, chăn trượt đến dưới lưng anh, làm lộ ra cơ ngực rắn chắc và đường nhân ngư đẹp đẽ.
Anh hướng về phía căn phòng gọi lên một tiếng: “Lâm Phức Phức.”
Quả nhiên không có người trả lời.
Anh cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, không cần nhìn lại số điện thoại mà gọi thẳng sang luôn.
Bên này Lâm Phức Phức bị tiếng chuông điện thoại đột ngột xuất hiện làm cho giật mình một cái, cô vội vội vàng vàng đứng lên cầm điện thoại định chạy đến vỉa hè bên đường nghe.
“A lô…”
Bỗng nhiên có một chiếc xe chạy rất nhanh vụt qua người cô đồng thời nhấn còi một phát. Đồng thời lúc đó, giọng nói của Mạc Dương truyền đến từ đầu dây bên kia: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Lâm Phức Phức lẻ loi một mình đứng bên vỉa hè nhìn dòng xe đi qua đi lại.
Rõ ràng lúc này đã là mười hai giờ đêm, nhưng số lượng xe cộ qua lại vẫn không ít.
Cô giật mình bối rối, mất tự nhiên nói : “Em về nhà rồi.”
“Đến nhà rồi à?”
“Ừm.”
Đầu bên kia cười khẽ rồi nói: “Lâm Phức Phức, em lừa ai đấy?”
“...”
“Gửi định vị cho anh.”
“Ờ.” Cô yên lặng trả lời, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại: “Gửi định vị cho anh làm gì?”
“Lâm Phức Phức.”
“Vâng.”
“Anh vừa mới bắt đầu khởi động làm nóng người mà em đã dám chạy?”
Nửa tiếng sau mới nhìn thấy Mạc Dương.
Một mình Lâm Phức Phức ngồi ở cửa hàng tiện lợi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy mình vô cùng đói bụng. Tối hôm qua ngay cả miếng bò bít tết cô vẫn chưa ăn xong mà đã bị anh bế lên giường làm vận động rồi, căn bản là giống như chưa ăn gì vậy.
Rõ ràng là từ bảy giờ đến mười một giờ anh chưa từng dừng lại… anh lại nói là mình mới chỉ khởi động làm nóng người?
Nhưng mà trong lòng Lâm Phức Phức lại thấy rất vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.