Quyến Luyến Em Từng Phút Từng Giây
Chương 18: Trong Cửa Hàng Tiện Lợi
Hỏa Thụ
18/03/2023
Cô vẫn cho rằng mình sẽ rất ung dung, không quyến luyến, sẽ không nản chí ngồi đợi thay đổi. Nhưng mà cô không hề ngờ rằng, một cuộc điện thoại của anh lại giống như là một tia ánh sáng bình minh chiếu vào sinh mệnh của cô vậy.
Vừa rồi ở của nhà nghe mọi người nói chuyện, trong lòng Lâm Phức Phức đúng là có chút khó chịu, nhưng mà cũng không phải kiểu rất khó chịu. Bởi vì chuyện dọn ra ngoài ở thì cô cũng đã từng nghĩ đến từ lâu rồi, từ khi anh trai Cương Cương bị gia đình giục cưới vợ, Lâm Phức Phức đã biết là sớm muộn gì mình cũng phải ra khỏi nhà.
Tập tục ở thành phố Phong là lúc cưới thì nhà trai phải có một căn nhà. Năm nay Lâm Cương Cương ba mươi tuổi, lớn nhỏ gì cũng là một nhân viên quản lý ở cục thuế, nghe thí chức vụ công việc có vẻ êm tai, nhưng mà căn bản anh ấy cũng chưa tích cóp được tiền mua nhà. Cho nên bố mẹ cô đã nhắc đến việc sửa sang nhà cửa, để Lâm Cương Cương làm phòng cưới. Mặc dù lấy tính cách bướng bỉnh của Lâm Cương Cương chưa chắc anh ấy đã đồng ý, nhưng mà trong căn nhà gần trường học của gia đình cô đối với con cái tương lai của Lâm Cương Cương mà nói thì quả thật là vùng đất quý giá.
Điều mà bây giờ Lâm Phức Phức thấy sợ đó là, nếu như cô dọn đi rồi thì một chút quan hệ giữa cô và Mạc Dương cũng mất luôn. Vốn dĩ hai người cũng không mấy khi được gặp nhau, sau này ngay cả hàng xóm của nhau cũng không phải thì liệu có còn cơ hội gặp nhau nữa không?
Nhưng mà bây giờ Lâm Phức Phức đang chờ anh, luôn cảm thấy nơi trống rỗng trong lòng đang từ từ được lấp đầy.
Nhân viên của cửa hàng tiện lợi đang ngủ gật, bên ngoài đường ánh đèn lấp lánh, Lâm Phức Phức ngồi yên lặng bưng cốc sữa nóng uống một ngụm. Quả thật là cô không mệt, vận động cả đêm nhưng cô không hề dùng chút sức lực nào. Nhưng mà đói thì thật sự là đói, dường như cô đã rên rỉ cả đêm.
Cô ăn từng miếng từng miếng cơm nắm vừa được hâm nóng, không thèm để ý đến cái gọi là hình tượng. Khi đói bụng đến mức độ nhất định thì miếng cơm nắm bình thường không hề chú ý cũng thành mỹ vị nhân gian.
Mạc Dương vừa xuống xe đã thấy cô ngồi ăn ngấu nghiến trong cửa hàng tiện lợi.
Phần lớn cửa hàng trên phố đều đã đóng cửa, chỉ có cửa hàng tiện lợi mở cửa hai mươi tư giờ là vẫn sáng đèn. Còn cô gái ngồi yên ở dưới ánh đèn đó.
Trông cô rất ngoan ngoãn, đôi má phúng phính và cái miệng căng tròn, trông giống như một con chuột tre màu trắng.
Vừa rồi ở của nhà nghe mọi người nói chuyện, trong lòng Lâm Phức Phức đúng là có chút khó chịu, nhưng mà cũng không phải kiểu rất khó chịu. Bởi vì chuyện dọn ra ngoài ở thì cô cũng đã từng nghĩ đến từ lâu rồi, từ khi anh trai Cương Cương bị gia đình giục cưới vợ, Lâm Phức Phức đã biết là sớm muộn gì mình cũng phải ra khỏi nhà.
Tập tục ở thành phố Phong là lúc cưới thì nhà trai phải có một căn nhà. Năm nay Lâm Cương Cương ba mươi tuổi, lớn nhỏ gì cũng là một nhân viên quản lý ở cục thuế, nghe thí chức vụ công việc có vẻ êm tai, nhưng mà căn bản anh ấy cũng chưa tích cóp được tiền mua nhà. Cho nên bố mẹ cô đã nhắc đến việc sửa sang nhà cửa, để Lâm Cương Cương làm phòng cưới. Mặc dù lấy tính cách bướng bỉnh của Lâm Cương Cương chưa chắc anh ấy đã đồng ý, nhưng mà trong căn nhà gần trường học của gia đình cô đối với con cái tương lai của Lâm Cương Cương mà nói thì quả thật là vùng đất quý giá.
Điều mà bây giờ Lâm Phức Phức thấy sợ đó là, nếu như cô dọn đi rồi thì một chút quan hệ giữa cô và Mạc Dương cũng mất luôn. Vốn dĩ hai người cũng không mấy khi được gặp nhau, sau này ngay cả hàng xóm của nhau cũng không phải thì liệu có còn cơ hội gặp nhau nữa không?
Nhưng mà bây giờ Lâm Phức Phức đang chờ anh, luôn cảm thấy nơi trống rỗng trong lòng đang từ từ được lấp đầy.
Nhân viên của cửa hàng tiện lợi đang ngủ gật, bên ngoài đường ánh đèn lấp lánh, Lâm Phức Phức ngồi yên lặng bưng cốc sữa nóng uống một ngụm. Quả thật là cô không mệt, vận động cả đêm nhưng cô không hề dùng chút sức lực nào. Nhưng mà đói thì thật sự là đói, dường như cô đã rên rỉ cả đêm.
Cô ăn từng miếng từng miếng cơm nắm vừa được hâm nóng, không thèm để ý đến cái gọi là hình tượng. Khi đói bụng đến mức độ nhất định thì miếng cơm nắm bình thường không hề chú ý cũng thành mỹ vị nhân gian.
Mạc Dương vừa xuống xe đã thấy cô ngồi ăn ngấu nghiến trong cửa hàng tiện lợi.
Phần lớn cửa hàng trên phố đều đã đóng cửa, chỉ có cửa hàng tiện lợi mở cửa hai mươi tư giờ là vẫn sáng đèn. Còn cô gái ngồi yên ở dưới ánh đèn đó.
Trông cô rất ngoan ngoãn, đôi má phúng phính và cái miệng căng tròn, trông giống như một con chuột tre màu trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.