Chương 4: Đêm khuya ở Barcelona
Xuân Thập Tam Thiếu
04/03/2014
Ánh mặt trời vào tháng tám ở miền Nam nước Pháp thật mãnh liệt. Bầu trời xanh thẳm như mở ra một chiếc lưới thật lớn bao phủ vạn vật của trời đất. Giờ phút này tôi đang ngồi trong xe cho thuê, chạy thẳng một đường đến nơi tôi không biết. Dù vậy, tôi không cảm thấy sợ hãi hay bất an chút nào. Ngược lại, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác yên tâm thoải mái khi rời khỏi nhà mình ở ngoài ngàn dậm mà đi vào một nơi xa xôi.
Sáng nay, sau khi tạm biệt người cha ruột vừa mới nhận lại, tôi liền đi theo anh trai cùng cha khác mẹ và cậu em họ lên đường. Tôi không biết đích đến của chuyến đi này là ở đâu, cũng không biết phải mất bao lâu, tôi chỉ biết rằng, khi tôi nghĩ đến người ngồi bên cạnh chảy chung một dòng máu với tôi thì trong lòng tôi có sức mạnh vô cùng ấm áp mà lại kiên cường.
Đang lúc tôi đang đắm chìm trong sự ôn hoà ở đây thì xe bỗng nhiên dừng lại ở trạm xăng dầu, xe mới ngừng lại, cậu em họ ngồi ở phía sau liền nhảy xuống xe, anh Hai kéo thắng tay, hạ cửa kính xe hô to với bóng lưng đang chạy kia:
“Lộ Tử An, em đi ngoài thì đừng lấy điện thoại ra đùa, mau lên đó!”
Người cao to không quay đầu lại mà chỉ “Ờ” một tiếng, rồi chạy mất tiêu.
“…” Trên đầu tôi bị ba đường đen đâm vào đau quá.
“Khát không?” Sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh Hai đột nhiên hỏi.
Tôi không biết anh có thật sự quan tâm tôi khát hay không, nhưng chúng tôi bỗng nhiên trở thành anh em, quan hệ trở nên hơi gượng gạo. Tôi có thể hiểu được tất cả phản cảm của anh đối với tôi, cho nên dọc đường đi anh xa cách với tôi, tôi cũng không để ý.
“Em không khát.” Tôi nhìn anh nói.
Anh lại quay đầu đi chỗ khác nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, không thèm nói lại nữa.
Tôi thở dài dưới đáy lòng, cố gắng thoải mái nói: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”
“Di tích của một toà thành thời Trung cổ.” Anh vẫn không nhìn tôi.
“Em nghe nói… anh học kiến trúc?”
“Ừm.”
“Cho nên anh cũng biết vẽ tranh sao?”
“Biết.”
“Nhưng lúc trước anh nói anh làm mô hình ——”
Tôi còn muốn tiếp tục đề tài nhạt nhẽo này thì bỗng nhiên Lộ Tử An mở cửa xe đi vào, vì thế lời tôi bị ngắt ngang, anh Hai quay đầu lại dặn Tử An mang dây an toàn, sau đó anh lái xe đi.
Tôi im lặng ngồi nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng có cảm giác thất bại mãnh liệt, nhưng tôi cố gắng không biểu hiện ra ngoài.
Xe chạy trên con đường nhỏ của vùng quê miền Nam nước Pháp, cây cối ven đường giống hệt như tranh của Van Gogh, hình dáng kia giống như một người giơ hai tay trên đầu. Tôi nhớ lại hồi bé không vâng lời, đã bị mắng còn muốn cãi lại, có một lần mẹ tôi tức giận, phạt tôi đứng ở ban công giơ lên cái giá áo, tôi quật cường đứng mấy giờ liền, từ bảy giờ tối đến mười giờ tối. Sau đó hàng xóm cạnh nhà trông thấy bộ dáng cầm giá áo quỳ gối cắn răng chảy nước mắt của tôi, người đó liền xin mẹ tôi, như vậy thì không giải quyết được gì.
Trở về phòng, hai cánh tay tôi bủn rủn không còn sức, ngay cả sức lực cầm đũa cũng không có, nhưng mẹ tôi không mềm lòng, chỉ nói thầm một câu: “Không ăn thì ngủ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bà mà căm hận tới cực điểm, nhưng đến nửa đêm mơ màng mở mắt, tôi thấy bà đang đóng cửa sổ đắp chăn cho tôi. Khi đó tôi không biết, tôi hận bà bao nhiêu thì yêu bà bấy nhiêu…
Anh Hai lái xe đến một con đường ngoằn ngoèo hình chữ T, sau đó cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên khiến tôi rung động.
Nhìn về phía trước, bụi cỏ xanh nằm sâu trong con đường uốn lượn như mãng xà, con đường quanh co này dẫn đến ngọn núi màu vôi, cuối con đường có một toà thành được dựng lên bằng những hòn đá chồng chất lên nhau. Nhưng trên thực tế tôi cảm thấy gọi nó là toà thành cũng không thích hợp, bởi vì nó thật sự…rất cũ nát!
“Có lẽ hai đứa không tưởng tượng được thành cổ loại này,” Anh Hai dường như luôn trong lúc tôi không ngờ đến mà nhìn thấu suốt suy nghĩ trong đầu tôi, “Nó không được bảo tồn bằng những thiết bị tiên tiến như các di tích khác ở vùng quê Anh quốc.”
Tử An ở ghế sau ló đầu ra xem giống tôi, như bị một lực lượng thiên nhiên ngăn trở tất cả để chỉ nhìn cảnh trước mắt.
“Nhưng hai đứa phải nhớ rằng đây là thời Trung cổ, vào thời điểm đó trình độ phát triển của xã hội và phương diện kỹ thuật của loài người so với sau cách mạng công nghệ quả thực là cách biệt một trời ——”
“—— được rồi anh Hai,” Tử An nhịn không được nói, “Bây giờ anh không còn là thầy giáo, đừng xem người khác là học trò được không, tụi em không có hứng thú biết lịch sử của kiến trúc vứt đi này…”
Anh Hai với tay gõ mạnh trên đầu cậu ấy, rồi ngậm miệng im lặng mà lái xe.
“Anh từng là thầy giáo?” Tôi như phát hiện một điều mới lạ, nhìn chằm chằm vào một bên mặt của anh.
“Thế nào,” Anh Hai liếc tôi một cái, “Không giống sao?”
“Không phải,” tôi lắc đầu như trống bỏi, “Quá giống, anh vừa nói thế em mới phát hiện quá giống đi thôi!”
Hai tay anh vẫn nắm tay lái, chăm chú lái xe, vui vẻ giận dữ hoàn toàn không hiện ra ngoài, căn bản không biết anh đang suy nghĩ gì.
“Em luôn cảm thấy anh rất giống một người, nhưng làm sao cũng không nhớ ra là ai, nhưng bây giờ em rốt cục nhớ rồi.” Tôi nói.
“Là ai là ai?” Không thể thiếu Lộ Tử An vào giúp vui.
“Khổng Phu Tử a!”
“…” Anh Hai đang lái xe đầu tiên sửng sốt, sau đó thuận tay vỗ trên trán tôi, “Không nói lời nào không ai coi em câm điếc.”
Tôi bị đánh trúng nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng. Bởi vì điều này khiến tôi chợt cảm thấy chúng tôi như là một đôi anh em cãi nhau, đó là một cảm giác…rất kỳ diệu.
Chúng tôi cứ như vậy chạy về phía toà thành trên đỉnh núi, dưới ánh mặt trời vào tháng tám ở miền Nam nước Pháp, trái tim tôi dần sưởi ấm.
Toà thành này được tạo thành bởi những hòn đá chồng chất lên nhau, thà nói nó là một toà thành, không bằng nói nó là di tích còn sót lại. Theo con đường từ bãi đỗ xe hướng đến đỉnh núi có thể mang máng phân biệt hình dáng của toà thành cổ, tôi đứng cạnh những viên gạch màu vàng đất, tưởng tượng nơi này từng có dáng vẻ phồn hoa như thế nào.
Chúng tôi lên đỉnh núi, ở đây đã là một đống hoang tàn phủ kín bởi đá vụn, nhưng đứng cạnh vách đá bị vỡ nhìn xuống, cánh đồng xanh ngát rộng lớn của Provence giống như một chiếc lưới lan tràn đến chân trời.
“Cuối cùng em đã biết vì sao muốn xây dựng toà thành ở trong này,” tôi nhịn không được nói, “Bởi vì khi chúng ta đứng ở chỗ cao nhất quan sát quang cảnh phía dưới, chúng ta sẽ cảm thấy nếu con người có thể nắm giữ thế giới này thì tốt bao nhiêu…”
“Nhưng con người không thể nắm giữ thế giới.” Anh Hai đứng bên cạnh tôi, gió to trên đỉnh núi thổi áo sơ mi trắng trên người anh phập phồng, “Có người, ngay cả nắm giữ chính mình cũng không được.”
Tử An đang chụp ảnh ở bên kia đỉnh núi cách đó không xa, tính tình hoạt bát như con nít của cậu ấy chỉ có lúc cầm máy ảnh mới có thể biểu hiện ra một mặt chín chắn và chuyên tâm của cậu ấy.
Tôi lấy tay đè lại mái tóc bị thổi loạn: “Cảm tình giữa anh và Tử An tốt lắm.”
Khoé miệng của anh Hai hơi giật giật, không hề đáp lời tôi.
“Cậu ấy rất ỷ lại anh.” Tôi tiếp tục nói.
“Nó vẫn là một đứa nhỏ.” Anh Hai rốt cục mở miệng.
“Đừng cho rằng anh lớn tuổi hơn mà coi người khác đều là đứa nhỏ.” Tôi dường như lúc nào cũng không nhịn được mà tranh cãi với anh.
Anh rốt cục quay đầu nhìn tôi, khoé miệng mỉm cười rất chói mắt: “Em và Tử An cũng không kém nhau nhiều lắm.”
Nói xong anh xoay người đi đến một chỗ rất cao.
Tôi vội vàng theo sau: “Có lẽ em nhỏ tuổi hơn anh, nhưng em dám nói, những chuyện em đã trải qua còn nhiều hơn anh.”
“Em trải qua nhiều hơn tôi?” Anh Hai bỗng nhiên xoay người nhìn tôi, ánh mắt này gợn sóng không sợ hãi, lại khiến người ta không khỏi kinh ngạc, “Em hiểu tôi bao nhiêu?”
“Em…” Tôi nhìn anh nói không ra lời. Nhưng tôi ý thức được theo một góc độ nào đó, lời nói của tôi đã chọc giận anh.
“Em có thử qua năm mười ba tuổi rời khỏi nơi em đã sinh ra và trưởng thành đến một chỗ hoàn toàn xa lạ để sinh sống hay không? Em có thử qua năm mười sáu tuổi bắt đầu cuộc sống một mình hay không? Em có thử qua ở nơi đất khách quê người cố gắng hoà hợp trong một xã hội mà em tuyệt đối không thích lại không được người khác tiếp nhận? Đúng vậy từ nhỏ em đã không có ba, quả nhiên là chuyện khiến người ta lấy làm tiếc, có lẽ em đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng đừng tưởng rằng toàn bộ thế giới này chỉ có một mình em chịu khổ, đa số người trên thế giới này đều gặp phải đủ loại vấn đề, còn có rất nhiều người vất vả hơn em, nhưng bọn họ chưa bao giờ oán giận một câu.”
“…”
“Tôi nói em và Tử An gần giống nhau,” anh nhìn đôi mắt tôi, “Ý tôi là hai đứa đều bị ba mẹ làm hư.”
Nói xong, Lộ Ngụy Minh xoay người tiếp tục hướng lên trên.
Tôi nhìn bóng lưng màu trắng của anh, ở trong gió lớn nó giống như ngọn lửa màu trắng trôi lơ lửng. Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, tôi rất sợ —— sợ anh thật sự hận tôi.
Sau khi xuống núi, chúng tôi tuỳ tiện mua chút bánh mì trái cây và nước khoáng ở thị trấn nhỏ, rồi lên xe tiếp tục xuất phát. Tôi và Tử An chẳng nói câu nào mà ngồi trên ghế ăn bữa trưa, Tử An vì đói mà chăm chú ăn, còn tôi vì bất an mà ăn.
Từ ánh sáng phản chiếu của cửa kính xe, tôi lén quan sát anh Hai đang lái xe, sườn mặt anh vẫn kiên nghị và vô tình như vậy. Tôi nhớ lại những lời anh đã nói ban nãy, nếu tất cả là sự thật, tôi nghĩ tôi rốt cục có thể hiểu tính cách lạnh lùng lại ẩn nhẫn của anh.
Trong đầu tôi bỗng nhiên tràn đầy bóng dáng của mẹ, tôi…thật sự bị bà làm hư sao?
Chúng tôi dọc theo quốc lộ tiếp tục xuống phía Nam, bầu trời vốn quang đãng dần dần biến thành mây đen dầy đặc. Bầu trời đầy mây xám, vừa dày vừa nặng khiến người ta không thở nổi, giọt mưa bắt đầu rơi trên kính chắn gió. Đầu tiên là những giọt nước bé nhỏ, sau đó dần lớn như hạt đậu, anh Hai mở cần gạt nước, trong xe không bật radio, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe tiếng lốp xe ma xát với mặt đường, và tiếng cần gạt nước sàn sạt trên cửa kính xe.
Không khí trong xe thật sự trầm mặc khiến người ta hơi xấu hổ, sau khi giáo huấn tôi một hồi khi nãy, anh Hai dường như không muốn để ý tôi (có lẽ anh vốn không bằng lòng phản ứng với tôi), tôi rất muốn nói gì đó để làm dịu không khí, nhưng lại không biết nói gì mới tốt. Ngay lúc này, tiếng ngáy “du dương” đánh vỡ sự im lặng…
Tôi và anh Hai kinh ngạc liếc nhìn nhau, sau đó mới biết thanh âm đó phát ra từ Tử An, tôi quay đầu nhìn, người cao to đã ngã ngang người vào ghế ngồi từ lâu, ngửa đầu ngủ say sưa. Tôi cười ra tiếng, quay đầu lại thì phát hiện anh Hai cũng đang cười.
Có lẽ vì anh ít cười, cho nên mỗi lần khi anh cười, tôi đều nhịn không được mà nhìn anh vài lần.
“Đầu heo này…” Anh cười lẩm bẩm.
Tôi cũng cười, bỗng nhiên cảm thấy cho dù mưa rơi, trong lòng cũng không còn mây đen dày đặc nữa.
Một lát sau, mí mắt tôi cũng trở nên nặng trĩu, sau đó ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh lại thì bên ngoài còn đang mưa, tí tách tí tách, Tử An vẫn ngáy khò khò ở ghế sau. Tôi mở to mắt, phát hiện trên người mình có chiếc áo khoác nam, xe dừng lại ở bãi đỗ xe của một trạm nghỉ ngơi nào đó, chẳng biết anh Hai đi đâu.
Tôi ngồi thẳng người, động đậy cái cổ hơi đau, rồi nhìn ra bên ngoài. Trên cửa kính xe đầy nước mưa, tôi nhìn xuyên qua, mơ hồ trông thấy anh Hai đứng một mình dưới mái hiên uống nước. Anh thỉnh thoảng nhìn bầu trời, trong ánh mắt có gì đó…khiến người ta khó có thể nắm bắt. Như là hiu quạnh, lại giống như chẳng phải gì cả.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy, thoạt nhìn anh kiên nghị như thế, nếu anh không nói, không ai biết được anh đã từng trải qua những gì, anh suy nghĩ gì.
Anh Hai ngửa đầu uống hết chai nước, sau đó đậy nắp lại rồi ném vào thùng rác. Anh tiện tay lấy một hộp thuốc trong túi quần ra, nhưng vừa mới cầm trong tay thì nghĩ đến gì đó rồi bỏ lại vào trong túi. Sau đó anh duỗi vòng eo, khi anh duỗi hai cánh tay, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cường tráng của cơ thể anh từ áo sơ mi trắng. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời một hồi lâu, sau đó như là hoàn thành nghi thức nào đó rồi đi về hướng này. Lúc này, sự hiu quạnh trong mắt anh đã tan biến…
Anh Hai mở cửa xe ngồi vào trong, phát hiện tôi đang mở to mắt nhìn anh, anh gật đầu nói, “Tỉnh rồi.”
Tôi rủ ánh mắt xuống, không nhìn anh: “Hiện tại mấy giờ?”
Anh nâng cánh tay nhìn đồng hồ: “Bốn giờ kém mười.”
“Còn chạy bao lâu?”
“Khoảng một tiếng nữa.”
“À…”
Anh mang dây an toàn, khởi động xe, chạy ra khỏi trạm nghỉ ngơi, rồi tiến lên đường quốc lộ.
Hai bên quốc lộ vẫn là núi non và cánh đồng rộng lớn, phía trên thỉnh thoảng có bảng đường màu lam, nhưng xe chạy rất nhanh, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã vượt qua cột mốc đường.
“Chúng ta đi đâu thế?” Tôi rốt cục hỏi ra miệng.
Vấn đề này thật ra nên hỏi từ lâu, nhưng cho tới nay, tâm tư của tôi cũng không ở đó, bởi vì đối với tôi, đi đâu cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là, nếu tôi quyết định bắt đầu chặng đường này, tôi và người anh trai cùng cha khác mẹ cuối cùng sẽ biến thành quan hệ như thế nào. Chúng tôi có thể hiểu nhau hay không, có thật sự hình thành mối quan hệ thân thiết không, đây mới là đáp án tôi muốn tìm.
Nhưng hiện tại tôi bỗng nhiên rất muốn biết, chúng tôi sắp sửa đến chỗ nào. Tôi phát hiện rốt cuộc mình đã trở nên khát khao muốn hiểu anh, hiểu rõ người chảy chung dòng máu với tôi.
“Barcelona.” Anh trả lời.
Tôi kinh ngạc nhìn sườn mặt anh, phát hiện anh thật sự có nhiều điểm nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Anh đang…công tác ở đó?” Tôi ngồi ngay ngắn, đem áo khoác đắp trên người đặt lên đùi.
“Ừm.”
“Anh rốt cuộc làm gì thế?”
“Đã hơn một năm nay, công việc của tôi là tạo mô hình.”
“Có liên quan đến kiến trúc không?” Tôi biết vấn đề tôi hỏi có chút ngu ngốc, nhưng mà đối mặt với người tôi gần như không biết gì cả, tôi không thể hỏi ra vấn đề khác.
“Ừm, làm mô hình nhà cửa.”
“Mô hình loại nào? Dùng để trang trí bán ra ngoài sao?”
“Không, mô hình do chúng tôi làm là về cơ cấu của kiến trúc, nói đơn giản một chút, mục đích làm vậy là để xây dựng nhà cửa tốt hơn.”
“Ồ…” Tuy rằng tôi không thể nói mình hiểu tất cả, nhưng vẫn hiểu được bảy tám phần, “Nghe ra hình như rất lợi hại.”
Anh Hai kéo khoé miệng, không tỏ rõ ý kiến.
“Phần lớn thời gian trong công việc của em đều rất buồn tẻ,” không biết vì sao tôi thật hy vọng hiểu anh, đồng thời anh cũng có thể hiểu tôi, “Nếu nhận một hoạt động nào đó, hoặc là toạ đàm, hoặc là những việc giống vậy, trước tiên em phải đọc rất nhiều tài liệu của khách hàng, phần lớn đều là thông tin em hoàn toàn không biết, như là y học, thiên văn học, kinh doanh, thuật ngữ của những chuyên ngành này quả thực muốn làm người ta đau đầu.”
Anh Hai cho tôi một ánh mắt gợn sóng không sợ hãi. Được rồi, tôi an ủi chính mình, chỉ cần anh không chán ghét, tôi liền nói tiếp:
“Có đôi khi, lúc tới địa điểm làm việc thì chỉ cần một giờ, nhưng trước đó em phải cần một tuần để chuẩn bị, mà một giờ ở địa điểm kia, em phải tuyệt đối chăm chú lắng nghe để phiên dịch, vì vậy mỗi lần kết thúc em đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Buổi tối về đến nhà, em không muốn làm gì cả, ngay cả cơm cũng lười ăn, chỉ tắm một cái rồi nằm trên giường ngây người xem TV. Cho nên em thường nói, công việc này của em như là ăn tuổi trẻ.”
Nghe tôi nói nhiều như vậy nhưng anh Hai vẫn không nói lời nào, anh quay đầu liếc nhìn tôi một cái: “Thế thì em có thích công việc của em không?”
Tôi suy nghĩ một chút, nói thật: “Không biết, em cảm thấy, thật sự rất khó để nói rõ ràng… Nhưng ít nhất em có thể đảm nhiệm, cũng không chán ghét, điều quan trọng chính là, em có thể dựa vào công việc này để nuôi sống bản thân.”
Gương mặt anh bỗng nhiên có một tia sáng dịu dàng: “Con người cảm thấy thoả mãn sẽ hạnh phúc hơn.”
Nhìn anh như vậy, tôi nhịn không được hỏi: “Anh thật sự bắt đầu cuộc sống tự lập lúc mười sáu tuổi à?”
Tia sáng dịu dàng thoáng tan biến một chút, nhưng dáng vẻ của anh cũng chẳng có gì là không vui, mà thẳng thắn vô tư nói: “Trước năm mười ba tuổi, tôi sống với mẹ, hằng năm có lẽ gặp mặt ba một hai lần.”
“?!”
Anh dường như không kinh ngạc với phản ứng của tôi, ngược lại bình tĩnh tiếp tục nói: “Lúc mới sinh ra không bao lâu, ba tôi đã nhận được học bổng đến Pháp học, cho nên chúng tôi rất ít gặp nhau. Năm mười ba tuổi, mẹ tôi rốt cục dẫn tôi đến ở bên cạnh ba, nhưng không bao lâu bọn họ liền chia tay. Năm mười sáu tuổi, mẹ tôi tái hôn, lúc ấy tôi được nhận vào một trường nội trú, từ đó về sau tôi bắt đầu cuộc sống độc lập.”
Chỉ vài ba câu sơ sài anh đã nói xong quá trình trưởng thành của mình, giống như những việc này không phải chính anh đã trải qua, giống như là…một câu chuyện xưa, chuyện xưa của người khác. Tôi lại nói không ra mình có cảm nhận thế nào, tôi luôn nghĩ rằng, chỉ cần trong cuộc sống của tôi có nhân vật “người cha” thì tôi có thể có được cuộc sống mà mình mong muốn —— có người cha yêu thương, nuông chiều tôi, có người mẹ nghiêm khắc nhưng cũng yêu thương tôi, có lẽ bọn họ sẽ thỉnh thoảng cãi nhau, nhưng càng có nhiều thời gian vui vẻ chung sống cùng nhau, gia đình của chúng tôi bởi yêu thương và huyết thống mà liên quan chặt chẽ với nhau…
Nhưng cuộc sống có lẽ không theo ý ai mà thay đổi, xuân đi thu đến, chỉ có sự chân thật của nó kéo dài sinh mệnh của chúng ta.
“Anh có hận ba không?” Tôi theo bản năng hỏi ra miệng.
Anh kinh ngạc nhìn tôi, sau đó nói: “Em thì sao? Em có hận không?” Tôi hận không?
Tôi thẫn thờ suy nghĩ về vấn đề này, giống như đó không chỉ là một đáp án thuần tuý, không thể dùng hai lựa chọn đơn giản “hận” hoặc “không hận” để trả lời.
“Nếu em thật sự hận ba mẹ em,” Anh Hai dường như cũng không chờ đợi câu trả lời của tôi, mà nói tiếp, “Em có nghĩ tới, cuối cùng là bọn họ làm cho em quá ít, hay là em muốn quá nhiều?”
Ngoài cửa sổ gió lại nổi lên, bầu trời vẫn mây đen dày đặc. Tôi nhìn hết thảy xa lạ ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng xuất hiện những mảnh hồi ức của tôi và mẹ.
Tôi nhớ tới rất nhiều hình ảnh cãi vã, tôi đã không còn nhớ rõ vì sao tranh cãi, nhưng trong trí nhớ của tôi hai năm nay gần đây, tôi và bà hầu như không nói chuyện tốt đẹp nhiều lắm. Tôi không hận bà, tôi chỉ là…không biết phải làm sao sống chung với bà thật tốt. Chúng tôi khác biệt như vậy, gần như không có chỗ giống nhau. Tôi thậm chí không muốn suy nghĩ, ở trong mắt bà tôi là người thế nào, tôi cảm thấy bà nhất định rất thất vọng với tôi.
Xe chạy dọc theo quốc lộ xuống phía Nam, Lộ Tử An vẫn ngủ ngon lành ở ghế sau, tôi và anh Hai lại trầm mặc, suy nghĩ tâm sự của riêng mình. Tôi thật không ngờ cuộc sống thời thơ ấu của anh cũng không thuận buồm xuôi gió, cho nên tôi càng cảm thấy áy náy. Trong âm u, tôi nghĩ có lẽ vì sự tồn tại của mẹ và tôi, nên anh mới trải qua những việc như vậy.
Xe trên quốc lộ bắt đầu nhiều hơn, mặc dù mưa rơi, nhưng không ai giảm bớt tốc độ xe, sau khi chạy ra khỏi đường hầm, chúng tôi rốt cục đã tới Barcelona —— đây là đô thị nhiệt tình, gợi cảm, điên cuồng, lại tràn ngập bất an trong con mắt Woody Allen.
Sau khi ở vùng núi Provence một thời gian, bỗng nhiên đi vào thành phố lớn, tôi lại có cảm giác hưng phấn và mất mát không thể nói rõ. Hưng phấn với cửa hàng ở hai bên ngã tư đường rực rỡ muôn màu, đầu đường rộng lớn lại náo nhiệt, đoàn người rộn ràng nhốn nháo. Đồng thời lại mất mát vì mất đi sự điềm tĩnh an bình của trấn nhỏ trong vùng núi.
Tôi xem đồng hồ trên cổ tay, đã bảy giờ tối, là thời gian ăn cơm. Mùa hè của Châu Âu, ban ngày rất dài, thường thường sau chín giờ mặt trời mới bắt đầu lặn xuống núi, vì vậy trên cơ bản tôi chưa ngắm cảnh đêm ở đây. Tôi nhớ tới bộ phim “Đêm khuya ở Barcelona” của Woody Allen, cho nên…đây thật là đêm khuya sao?
Nói tới đêm khuya, tôi lại nhớ đến một vấn đề, nói chính xác, là một người —— Hạ Ương?
Tối hôm đó, sau khi anh nói một câu quái lạ kia, tôi quả thực không biết nên làm gì bây giờ.
Anh nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em vui vẻ.
Tôi cảm thấy khuôn mặt tôi lúc ấy lập tức ửng đỏ, không đợi tôi phản ứng lại, Hạ Ương điềm nhiên như không mà nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, anh mệt quá, em cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
Tôi chưa kịp nói với anh rằng tôi sắp sửa bắt đầu một hành trình khác, tôi cũng chưa kịp nói với anh cảm nhận trong lòng mình sau khi tôi và ba ruột nhận nhau, tôi thậm chí chưa kịp hỏi anh, vì sao anh muốn nói câu kia.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác, có lẽ tôi không hiểu Hạ Ương như mình tưởng, hoặc là nói, con người hay thay đổi, có đôi khi ngay cả bản thân chúng ta cũng không hiểu chính mình, thì sao có thể hoàn toàn hiểu một người khác?
“Căn hộ của tôi chỉ có hai gian phòng,” anh Hai đang lái xe chợt nói, “Lúc đầu tôi tưởng rằng chỉ có Tử An sẽ theo tôi trở về…”
“Không sao,” tôi vội vàng lấy lại tinh thần, “Em ngủ trên sàn trải chăn là được.”
Anh Hai liếc nhìn tôi kỳ quái nói: “Tôi chỉ muốn nói, trước khi đi tôi chỉ thu dọn gian phòng của Tử An, phòng của tôi thì chưa dọn dẹp, em đừng chê bai.”
“Em ở phòng anh?” Tôi kinh ngạc nhìn anh.
“Ừm.” Anh gật đầu.
Tôi ngạc nhiên mở to mắt: “Cái này không tốt lắm đâu…”
Anh khẽ nhíu mày: “Em không cần khách sáo như vậy.”
“Việc này…không phải là vấn đề khách khí,” tôi nói, “Tuy rằng chúng ta là anh em, nhưng…nam nữ vẫn khác biệt, ngủ chung một phòng không tiện lắm…”
Anh Hai sửng sốt hai giây, sau đó cười rộ lên: “Đại tiểu thư, tôi nhường phòng của tôi cho em, tôi ngủ ở phòng khách!”
“À…”
Anh lại liếc tôi một cái, ánh mắt kia giống như đang nói: đầu óc của cô tăng trưởng thế nào vậy?
Tôi không có gì để nói, tôi chỉ không muốn anh ngủ ở phòng khách.
“Nhưng mà,” tôi ngụy biện, “Anh và Tử An ngủ ở phòng anh, em ngủ ở thư phòng là được rồi. Nào có kiểu bảo chủ nhân ngủ phòng khách chứ.”
“Tôi quen ngủ một mình,” anh nói, “Hơn nữa tôi tin Tử An cũng vậy.”
Được rồi, tôi im miệng.
Anh Hai lái xe chạy vào phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt, chạy qua một tấm bảng hiệu Real Madrid thật to, chạy qua con đường có đủ loại tượng điêu khắc cổ quái đứng yên lặng, cuối cùng đi trên con đường có cây ngô đồng. Con phố này vô cùng rộng rãi, hai bên đường có đủ loại chung cư, kiến trúc ở đây rất ít chú trọng tính chất thống nhất, mỗi thứ đều đặc trưng, nhưng xếp cạnh nhau lại rất hài hoà.
Anh Hai đậu xe ở chỗ trống ven đường, sau đó xoay người xoa đầu Tử An đang ngủ mê mệt: “Nhóc con, tới rồi!”
Tử An mơ màng mở to mắt, rồi cùng anh xuống xe lấy hành lý. Tôi cũng xuống xe, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Với tôi mà nói đây là một quốc gia hoàn toàn xa lạ, một thành phố hoàn toàn xa lạ.
“Đi thôi.” Anh Hai và Tử An mỗi người kéo hai cái va ly, hướng về phía chung cư.
Tôi đi theo, trong lòng rất hiếu kỳ về nơi ở của anh Hai, hoặc là chính xác hơn, tôi hẳn là tò mò tất cả những gì có liên quan đến anh.
Căn hộ của anh Hai ở lầu hai, ra thang máy liền trông thấy cửa phòng ở hai bên. Dường như trong chung cư này tất cả đều là màu trắng. Vách tường màu trắng, trần nhà màu trắng, đèn treo màu trắng, lót đá màu trắng, cửa phòng màu trắng.
Anh mang chúng tôi đến một căn hộ ở bên trái, mở cửa phòng ra, tôi đi vào phát hiện…hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi.
Dựa theo sự hiểu biết của tôi đối với Lộ Ngụy Minh, anh là một người trầm tĩnh, lý trí, cẩn thận, hướng nội, nhà của anh nên có màu sắc đơn giản, tỷ như trắng đen xám. Nhưng đẩy cửa phòng màu trắng đi vào, đập vào mắt tôi đầu tiên là sô pha màu đỏ, màu đỏ này quả thực sáng chói khiến người ta không thể mở mắt.
Không chỉ có thế, phòng bếp kiểu mở ra rất rộng rãi cũng cùng màu với tủ bát, phòng ăn rất đơn giản, chỉ có chiếc bàn gỗ màu trắng, thế nhưng phía dưới chiếc bàn là tấm thảm màu sắc tươi đẹp, đỏ da cam xanh lá cây xanh da trời tím, màu gì cũng có.
Trước tiên anh Hai dẫn Tử An đến thư phòng đã chuẩn bị sẵn cho cậu ấy, thư phòng trái lại rất trắng mộc mạc, giá sách màu trắng phối hợp với cái bàn màu trắng và ghế xoay màu đen. Cửa sổ cũng là màu trắng, bên cạnh cửa sổ là một chiếc giường đơn, tôi đoán chiều dài kia có thể vừa vặn cho Tử An nằm vào.
Sau đó anh Hai xách hành lý của tôi đi vào phòng anh. Tôi vốn tưởng rằng hẳn là khó coi vì anh nói chưa thu dọn, nhưng thực ra vẫn rất sạch sẽ. Hơn nữa khiến cho tôi hơi kinh ngạc chính là, phòng ngủ của anh khác với phòng khách màu sắc rực rỡ và thư phòng màu trắng, cả phòng ngủ là màu xám nhạt hoặc đen, có vẻ hơi nặng nề, chẳng qua, loại nặng nề này không khiến người ta cảm thấy áp lực, ngược lại có cảm giác yên tĩnh.
Anh Hai mở ra cái tủ kiểu nằm trong tường, từ ra giường gối đầu đến chăn toàn bộ đều thay đổi một lượt, sau đó anh dành ra hai ngăn trống ở trong tủ, nói: “Đồ đạc của em có thể đặt ở đây.”
Tôi kinh ngạc gật đầu, vẫn còn đắm chìm trong sự hiếu kỳ đối với nơi xa lạ này.
“Ở đây chỉ có một toilet, ngay tại phòng sát vách em.” Anh nói thêm.
Tôi gật đầu, đi đến trước cửa sổ, phát hiện đối diện nó là một gốc cây bạch quả, phía dưới là một sân nhỏ, đủ loại hoa màu sắc tươi đẹp.
“Em…nghỉ ngơi một chút trước đi. Đợi đến chiều ra ngoài ăn cơm.” Nói xong, anh Hai liền ôm ra giường được thay đi ra ngoài.
Nhìn thấy anh đóng cửa lại, tôi vẫn ngồi trên bệ cửa sổ, đi đường cả ngày khiến tôi hơi mệt mỏi. Một lát sau có người gõ cửa, tôi nói “Mời vào”, là anh Hai, một tay anh cầm di động nói: “Ba tôi nói ông ấy đã đến Oslo.” (thủ đô Na Uy)
“À…”
Anh Hai gật đầu rồi đóng cửa ra ngoài.
Tôi nghĩ anh vẫn không thể chấp nhận tôi, cho nên vẫn nói chuyện với tôi giống như người ngoài, nhưng tôi không trách anh chút nào, tôi chỉ suy nghĩ, một người ngoan cố như anh, rốt cuộc cần bao lâu mới có thể tiếp nhận một người có quan hệ huyết thống trong cuộc sống của anh…
Tám giờ mười phút, chúng tôi một nhóm ba người đi trên đường tìm gì đó để ăn. Nói thật, tôi đói bụng lắm, cho nên lúc đi qua tiệm bánh ngọt ở góc đường, tôi nhịn không được mà đứng trước cửa kính nhìn đủ loại bánh ngọt được trưng bày bên trong. Khoé miệng anh Hai chứa ý cười không thể nhận ra, anh không chút khách khí mà kéo cánh tay tôi đi về phía trước.
Tử An đút hai tay vào túi, cười nhạo nói chỉ có mấy miếng bánh ngọt mà tôi đã bị hạ gục. Nhưng mà chưa đi được mấy bước, chính cậu ấy cũng bị McDonald hạ gục. Anh Hai mỗi tay kéo cánh tay của mỗi người tiếp tục đi phía trước. Sau khi quẹo qua hai con đường, anh rốt cục mang chúng tôi vào một nhà hàng nhỏ.
Chúng tôi vừa vào thì có người đẹp Tây Ban Nha dáng người cao gầy đến chào hỏi anh Hai. Anh Hai đưa chúng tôi vào bàn ăn cạnh cửa sổ, còn chính mình thì chạy tới hôn bên mặt người đẹp, họ tán gẫu rất sôi nổi. Thấy bọn họ nói tiếng Tây Ban Nha, tôi và Tử An chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, một câu cũng nghe không hiểu. Anh Hai nhanh chóng nói chuyện xong với người đẹp, cô gái đó xoay người vào nhà bếp, anh thì trở lại ngồi bên cạnh tôi, nói:
“Anh đã giúp hai đứa chọn đồ ăn ngon.”
“Anh Hai,” vẻ mặt Tử An bất mãn, “Vì sao lúc nào anh cũng được con gái ngoại quốc hoan nghênh, em ở nước ngoài không được con gái ưa thích chút nào.”
Anh Hai trừng to mắt, căn bản không định trả lời.
“Không thể nào,” tôi nói với Tử An, “Con gái ngoại quốc không phải thích loại muscle man (đàn ông có cơ bắp) như em sao?”
“Đúng vậy, em luôn cảm thấy như thế, nhưng sự thật căn bản không phải vậy…” Vẻ mặt Tử An tủi thân.
“Sẽ không phải là vấn đề diện mạo chứ?” Tôi thử giúp cậu ấy tìm ra nguyên do của vấn đề ở chỗ nào.
“Đùa à!” Tử An kêu to, “Chị cảm thấy anh Hai đẹp trai hơn em sao?”
Nói xong, cậu ấy kéo anh Hai đã đen mặt qua, miệng tươi cười, nói: “Chị à, chị nhìn kỹ xem.”
Tôi mở to mắt, nói thật, hai anh em này…theo tôi thấy không ai đẹp trai hơn ai ở chỗ nào.
Anh Hai gỡ ra bàn tay của Tử An đang nắm vai anh, rốt cục mở miệng: “Em cảm thấy bề ngoài đối với đàn ông rất quan trọng sao?”
“Cái này…” Người cao to nhíu mày, như là nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Tôi và anh Hai trao đổi ánh mắt, không khỏi đồng thời mỉm cười.
“Không được phụ nữ hoan nghênh là một chuyện,” Anh Hai tiếp tục giáo huấn, “Nhưng mà đối với đàn ông, điểm quan trọng nhất là có thể được người khác tin cậy hay không thôi.”
“Nhưng tính tình của anh rất thành thật, cũng được người khác tin cậy a.” Tử An phản bác.
Anh Hai khẽ cười một chút, đưa tay vỗ trán cậu ấy một cái: “Em đó, đừng trẻ con như vậy, tính tình và cách đối xử chín chắn một chút, đương nhiên người khác sẽ tín nhiệm em.”
Tử An không phục ừ một tiếng, mười phần giống con nít.
Anh Hai nhìn cậu ấy mà cười, cười rất vui vẻ, lúc anh cười rộ lên hai má lộ ra má lúm đồng tiền không sâu lắm, tôi nghĩ đây là nguyên nhân vì sao khi anh cười sẽ thoạt nhìn có chút dịu dàng. Anh đưa tay xoa đầu Tử An, miệng “mắng” nói: “Nhóc con thối tha!”
Tử An đưa ra vẻ mặt chán ghét muốn tránh, nhưng làm sao cũng trốn không thoát.
“Em rất hâm mộ hai người.” Tôi theo bản năng thốt ra.
Anh Hai và Tử An ngừng động tác lại, cùng nhau quay đầu nhìn tôi. Điều này khiến tôi không biết làm sao, bởi vì những lời này vốn là chỉ nảy sinh trong lòng…
Tôi há hốc miệng, rốt cục nói: “Bởi vì cảm tình của hai người tốt lắm.”
Chính xác hơn là tôi hâm mộ Tử An. Anh Hai luôn ngoài miệng mắng cậu ấy, thực ra không biết anh bảo vệ cậu ấy nhiều bấy nhiêu. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: nếu tôi và Tử An cùng rơi xuống biển, anh sẽ cứu ai?
Tôi nghĩ, đáp án nhất định là Tử An, không sai đâu.
Nhưng tưởng tượng bộ dáng chật vật của anh Hai nhảy vào biển cứu người cao to, tôi lại cảm thấy buồn cười…
Hai anh em họ Lộ nhìn vẻ mặt tôi khi thì âm u khi thì sáng sủa, thấy vậy bọn họ cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Bữa tối do anh Hai chọn nhanh chóng được đưa lên, Tử An ăn liền vài miếng pizza, còn đưa ra bộ dáng vừa mới bắt đầu, tôi hơi kinh ngạc nhìn cậu ấy, anh Hai thì có vẻ nhìn quen rồi nên không trách, chỉ là nhắc nhở cậu ấy: “Đừng ăn nhiều quá, không thì lại đau dạ dày.”
Tử An căn bản không rảnh trả lời anh, cậu ấy uống một ngụm nước, rồi tiếp tục ăn đùi gà nướng.
Ăn xong bữa tối ra khỏi nhà hàng thì đã khoảng chín giờ, mặt trời bắt đầu lặn xuống núi, anh Hai đi tuốt đằng trước, tôi đi theo sau anh, Tử An thì vỗ bụng đi sau cùng. Anh Hai đút hai tay vào túi quần, đi rất chậm giống như là tản bộ, anh thường quay đầu nhìn xem chúng tôi có theo kịp hay không.
Khi đi ngang qua tiệm kem, tôi bị đủ loại kem trong tủ kính hấp dẫn, tôi đứng đó nhìn không biết chán. Anh Hai đi tới, đưa cho nhân viên cửa tiệm một đồng xu, sau đó nói với tôi: “Em muốn ăn vị gì?”
“Bạc hà.” Tôi muốn cũng không muốn trả lời.
Anh gật đầu, vừa muốn nói với nhân viên cửa tiệm thì lại bị tôi giữ chặt.
“Vani thì sao? Vani có ngon hơn không?”
Anh liếc tôi một cái, không phát biểu ý kiến gì, chỉ là hai má có chút co giật, anh nghi ngờ đợi tôi.
“Nếu không thì bạc hà đi.” Tôi cắn móng tay nói.
Nhưng vừa nói xong tôi lại hối hận: “Vani! Em muốn vani!”
Anh Hai khẽ thở dài một hơi, lại lấy ra một đồng xu đưa cho nhân viên cửa tiệm mỉm cười, nói vài câu Tây Ban Nha. Một phút sau, trên tay tôi còn hai quả cầu kem, mùi vị khác nhau, là bạc hà và vani.
Tôi nhìn kem trên tay, rồi lại nhìn anh Hai. Anh hậm hực nói: “Cái này vừa lòng rồi chứ.”
Tôi kéo khoé miệng, vẻ mặt tươi cười: “Khi nãy em đã quên một việc.”
“?”
“Thực ra, em ăn không vô chút nào.”
“…”
Tôi nghĩ, nếu cuối cùng Tử An không vui vẻ nhận kem rồi ăn hết, anh Hai có thể có lòng muốn giết tôi.
Trở lại căn hộ, tất cả mọi người đều mệt mỏi, chúng tôi thay nhau tắm rửa rồi đi ngủ. Anh Hai là người tắm cuối cùng, khi tôi vừa mới sắp xếp lại va ly, trải ra giường xong rồi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, thì anh đến gõ cửa phòng.
Tôi mở cửa ra, nhờ ngọn đèn trong phòng khách, tôi phát hiện vẻ mặt của anh có chút ngượng ngùng.
“?”
“Uhm…” Anh trầm ngâm một chút, “Tôi có thể đi vào lấy chút đồ không?”
Tôi vội vàng tránh qua một bên, mời anh tiến vào.
Anh đến tủ quần áo, lúc lọi trong chốc lát rồi xoay người muốn đi.
“Quên lấy quần lót?” Tôi không biết có lá gan từ đâu lại trêu chọc anh Hai.
Anh xấu hổ trả lời, rồi ra ngoài.
Đầu tiên tôi cười trong lòng, sau đó nhịn không được mà cười thành tiếng. Vẻ mặt anh Hai thật sự…rất thú vị!
Tối nay tôi vốn tưởng rằng không ngủ ngon, hoàn cảnh lạ lẫm thường khiến người ta khó có thể ngủ được, nhưng khi nằm xuống, một trận buồn ngủ liền kéo tới. Tôi nhắm mắt lại, trong đầu óc rất hỗn loạn, tất cả mọi việc và mọi người đều giống như lồng đèn kéo quân liên tục xoay tròn.
Cuối cùng tôi nghĩ đến Hạ Ương, nghĩ đến anh nói ở đầu dây điện thoại bên kia: Anh nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em vui vẻ.
Nhưng mà, tôi chưa kịp suy nghĩ gì thì đã ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng một giấc đến trời đất tối tăm. Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ tôi chợt nghe tiếng anh Hai, ở trong mộng anh hô lên:
Tử An! Tử An! Em làm sao vậy?! “Tây Vĩnh! Tây Vĩnh! Lỗ Tây Vĩnh!”
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe được có người gọi tên tôi, tôi trở người định ngủ tiếp, sau đó chợt nghe thấy tiếng gì đó va chạm sàn nhà, nặng nề và mạnh mẽ —— tôi lập tức tỉnh dậy.
Tôi đột nhiên ngồi dậy, đầu óc vẫn hỗn loạn, da đầu tê dại, huyết áp tăng cao, tôi bỗng nhiên rất khẳng định, vừa rồi là tiếng của anh Hai!
Chẳng lẽ anh thật sự gọi tôi?!
Tôi lăn xuống giường, mở cửa ra, đèn trong phòng khách sáng lên, Tử An ngã trên mặt đất, tứ chi co quắp lại, anh Hai đưa tay kéo cậu ấy dậy, nhưng người cao to một mét chín, rất khó điều khiển. Anh Hai thấy tôi xuất hiện, vội vàng nói:
“Mau gọi điện thoại kêu xe cứu thương!”
Nhưng tôi bị hoảng sợ mà đứng sững sờ tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời.
“Còn thất thần làm gì!” Anh Hai gầm lên giận dữ, “Mau đi gọi điện thoại!”
Tôi lắc lắc đầu rồi xoay người vào phòng, trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn, tôi tìm di động khắp nơi, tìm một hồi lâu mới phát hiện nó ở ngay tủ đầu giường. Tôi cầm di động, muốn gọi điện thoại, nhưng tôi mù mờ đứng tại chỗ —— xe cứu thương rốt cuộc là số mấy đây?!
Tôi cầm di động xông ra ngoài, hô to: “Anh Hai! Anh Hai! Xe cứu thương số mấy?!”
“112!”
Tôi run rẩy bấm số, sau đó phát hiện đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng bô bô tôi không nghe hiểu, anh Hai đi tới đoạt lấy điện thoại trong tay tôi, cũng bắt đầu bô bô. Tôi đi qua nhìn tình hình của Tử An, đầu cậu ấy đổ đầy mồ hôi, tôi đưa tay muốn dìu cậu ấy, nhưng phát hiện cậu ấy quả thật nặng như khối đá, hoàn toàn bất động.
Anh Hai nói điện thoại xong, cúi đầu nhìn chúng tôi, tôi cũng ngẩng đầu nhìn anh, tôi nghĩ chúng tôi đều trông thấy sự lo âu và đành chịu ở trong mắt đối phương.
Xe cứu thương đến còn nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi, tiếng còi cảnh sát đánh vỡ sự im lặng của khu vực này. Trên cơ bản tôi vẫn còn hoang mang lo sợ, anh Hai đã chuẩn bị xong một cái ba lô, mở cửa phòng đi xuống. Tử An nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương. Trong hỗn loạn, anh Hai choàng áo khoác của anh trên người tôi, sau đó đẩy tôi cùng tiến lên xe cứu thương.
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe cứu thương, bên trong thật sự quá nhỏ hẹp, nhân viên cứu hộ đang bận rộn cấp cứu, tôi nghĩ sắc mặt của tôi vào lúc này khẳng định không kém hơn Lộ Tử An đang nằm ở đó bao nhiêu.
Một bác sĩ nam xoay người lại nói với anh Hai, nói xong thì nhún vai, anh Hai thở dài một hơi, sau đó xoay lại nói với tôi: “Tử An không sao. Nó chỉ…viêm dạ dày cấp tính.”
Tôi đem năm chữ này tiêu hoá trong đầu, sau đó mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Hai người chúng tôi đều nhẹ nhàng thở ra, tôi tựa vào cửa kính xe, cảm thấy như muốn xỉu lần nữa.
Anh Hai bỗng nhiên vươn cánh tay ôm vai tôi, nói: “Yên tâm đi, tôi nghĩ hẳn là không có việc gì.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, đây là lần đầu tiên anh tỏ ra…nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy nên nói là loại tình cảm anh em với tôi. Anh hiếm khi cười với tôi, càng đừng nói là ôm, phần lớn thời gian anh cũng không thích để ý tôi, tôi nghĩ có lẽ từ chuyện của Tử An mà khiến cái kẹp huyết thống giữa chúng tôi càng ràng buộc chặt chẽ vào nhau.
Hay là, có lẽ anh đã chấp nhận người em gái này rồi, nhưng anh không phải là loại người giỏi biểu đạt tình cảm trong lòng mình.
Sau khi uống thuốc và truyền nước biển ở bệnh viện, sáng hôm sau Tử An được xuất viện. Một người vốn hoạt bát hiếu động như cậu ấy lập tức mất sức sống, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt uể oải, người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Sau khi về nhà, cậu ấy bị anh Hai bắt buộc đi tắm, sau đó nằm trên giường không được nhúc nhích.
“Anh coi em về sau còn dám ăn lung tung không!” Anh Hai bưng một dĩa salad trộn đặt trên bệ cửa sổ cạnh cậu ấy.
Tử An bĩu môi, mặc dù một bụng uỷ khuất nhưng không dám phát tác.
Anh Hai lại đặt một ấm nước nóng và một ly thuỷ tinh trên bệ cửa sổ, sau đó xoay người nói với tôi đang tựa trên cửa: “Chúng ta ra ngoài.”
“Anh chị đi đâu thế?” Người cao to nhíu mày nhìn anh.
“Đi siêu thị mua thức ăn cho em!” Anh Hai trừng cậu ấy, “Em viêm dạ dày chỉ có thể ăn cháo, nhưng trong nhà không có gạo.”
Tử An rụt cổ lại, không nói nữa.
Anh Hai lại trừng mắt liếc cậu ấy một cái, kéo bức màn rồi xoay người ra khỏi phòng.
“Anh Hai,” trước khi ra cửa tôi bỗng nhiên nhìn anh nói, “Nếu em bị ốm anh cũng sẽ chăm sóc em giống như chăm sóc Tử An hay không?”
Lộ Ngụy Minh thay giày thể thao, không nhìn tôi một cái, chỉ khẽ “Hừ” một tiếng rồi mở cửa ra ngoài.
Tôi đi theo ra ngoài, trở tay đóng cửa lại. Đến khi xuống dưới lầu lại không nhìn thấy bóng dáng của anh Hai. Ngay lúc tôi mù mờ, phía sau có một chiếc xe lặng lẽ chạy sang đây, dừng lại trước mặt tôi. Anh Hai hạ cửa kính xe xuống, nói: “Lên xe.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn chiếc xe Nhật Bản thân thiện môi trường ở trước mắt, nghĩ thầm, cái này có lẽ là xe của anh.
Tôi lên xe đeo dây an toàn, anh Hai không nói lời nào mà đạp chân ga lên đường. Tôi không biết siêu thị ở đâu, nhưng đã chạy xe thì hẳn là không gần.
Radio trong xe đang phát tiết mục Tây Ban Nha, một câu bô bô tôi cũng không nghe hiểu. Tôi thỉnh thoảng lén quan sát vẻ mặt của anh Hai, phát hiện dường như anh đang đưa ra vẻ mặt tú-lơ-khơ, khi nữ chủ trì trong tiết mục cười đến run rẩy cả người, anh chỉ hơi nhướng lông mày.
Trải qua một đêm hết hồn, tôi thật sự mệt mỏi, cho nên không bao lâu tôi liền ngủ gật. Khi tôi tỉnh lại, trên trán là bàn tay thô ráp lại ấm áp của anh Hai.
Tôi khó hiểu nên nhìn anh, anh lại đặt bàn tay trên trán mình, nghiêm túc suy nghĩ rồi mới đưa ra kết luận: “Không phát sốt.”
“…Anh cho rằng em phát sốt?” Vừa mới tỉnh ngủ nên giọng tôi hơi khàn, “Em chỉ hơi mệt chút thôi.”
“Không,” anh Hai tắt máy xe, “Tôi nghi ngờ tôi hơi phát sốt.”
“…”
Tôi từ trong xe bước xuống, phát hiện lúc này chúng tôi đang ở trong một ga ra ngầm to lớn, tôi nghĩ đây là chỗ đậu xe ngầm của siêu thị.
“Đi.” Anh kéo tôi đến thang cuốn tự động.
Đây thật sự là một siêu thị rất lớn, lớn đến mức tôi nghi ngờ sẽ lạc đường ở bên trong, nhưng anh Hai lại giống như là nhà mình, dẫn tôi đi qua đủ loại cửa hàng. Chúng tôi nhanh chóng tìm được gian hàng cung cấp gạo, anh Hai cầm đủ loại bao gạo so sánh, tôi đút hai tay vào túi đứng bên cạnh. Bỗng nhiên anh quay đầu hỏi tôi:
“Em biết nấu cơm không?”
Tròng mắt tôi xoay vòng, quyết định ăn ngay nói thật: “Không biết.”
“Cái gì cũng không biết?”
Tròng mắt tôi lại xoay một vòng: “Em biết chiên trứng.”
Anh cười lạnh một cái, đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy anh cười với tôi…
“Em còn biết nấu mì ăn liền.” Tôi không phục nói, “Em nấu mì ăn liền rất ngon!”
Anh Hai vểnh môi, quay đầu lại tiếp tục làm chuyện của anh.
Điều này có phần chọc giận tôi, vì thế tôi tiếp tục lục lọi trong đầu tất cả những gì có thể nghĩ đến, định xoay chuyển ấn tượng không tốt ở trong cảm nhận của anh: “Em còn biết sử dụng máy giặt để giặt quần áo!”
Anh Hai hình như đã chọn xong thứ anh muốn, sau khi bỏ hai túi gạo vào trong xe đẩy, anh đứng lên chuyển qua gian hàng khác. Khi đi qua cạnh tôi, tôi nghe được anh dùng giọng nói bình tĩnh thầm nói bên tai tôi:
“Vậy em hẳn là cũng biết dùng nước ngọt trong tủ lạnh, biết dùng lò vi sóng để hâm nóng sữa, còn biết ấn nút xả nước trên bồn cầu. Wow, em thật sự rất lợi hại.”
Nói xong, anh xoay người biến mất ở gian hàng phía sau.
“…”
Khi về đến nhà xách theo túi lớn túi nhỏ, tôi vẫn còn chút giận dỗi. Anh Hai buông túi lớn trong tay xuống, rồi nhận lấy túi trong tay tôi, sau khi xếp gọn gàng trong phòng bếp, anh liền lập tức đến thư phòng xem Tử An.
Người cao to vì ngã bệnh lại giày vò hơn nửa đêm nên lúc này ngủ rất ngon. Trong mờ tối, tôi nhìn thấy trên mặt anh Hai có nụ cười ấm áp không thể nhận ra, sau đó anh liền rời khỏi, đóng cửa lại rồi đẩy tôi vào phòng ngủ.
“Em cũng ngủ một giấc đi, vừa rồi tôi thấy em ngủ gật trên xe. Đến lúc thức dậy sẽ có đồ ăn.”
Tôi ngồi trên giường, nhìn anh biến mất trong hành lang, cảm thấy xúc động không hiểu rõ. Tôi thật sự mệt mỏi, ngã trên giường, trong sự hài lòng luôn có đau buồn khác thường không nói rõ. Tôi không biết, phải đến khi nào thì anh Hai mới có thể đối xử với tôi như với Tử An…
Tôi mở to mắt nằm hồi lâu, quyết định gọi điện cho Hạ Ương. Trong phút chốc chuông điện thoại vang lên, tôi bỗng có chút hối hận. Tôi hình như…hơi khó đối mặt với anh.
“A lô?” Cũng may điện thoại được tiếp ngay lập tức, tôi khôi phục lại bình thường, “Là em.”
“Chuyện gì?” Giọng của Hạ Ương nghe ra hơi sốt ruột, “Anh sắp lên máy bay đây.”
“…Vậy tối em gọi cho anh.” Tôi vội nói.
“Đừng,” anh nói, “Có việc thì nói đi.”
“…Không, không có việc gì.”
“Lỗ Tây Vĩnh?” Anh như là thật sự không kiên nhẫn lắm.
“Thật sự không có việc gì,” tôi thở dài, “Em chỉ là…rất muốn nghe một chút âm thanh của quê nhà.”
Hạ Ương nghe xong dường như hơi kinh ngạc, anh cười nói: “Em đó, rốt cục bắt đầu nhớ nhà?”
“Ừm…” Giờ phút này, tôi bỗng nhiên rất nhớ rất nhớ nhà.
Nhớ đến một mảnh trời mông lung, nhớ đến rừng cây xanh ngát, nhớ đến đầu phố đầy người đi qua lại, nhớ đến những người tôi yêu mến và yêu mến tôi.
“Vậy em mau trở về đi.” Hạ Ương nói.
“Em sẽ về,” tôi nói, “Nhưng không phải bây giờ.”
“Tây Vĩnh…” Anh ở đầu dây bên kia bỗng nhiên yên lặng mà nghiêm túc, “Có một số chuyện, anh vẫn luôn muốn nói với em…”
“?”
“Nhưng anh không muốn thảo luận qua điện thoại. Chờ em trở về đi, chờ em trở về chúng ta nói chuyện.”
“Chuyện gì?” Trong lòng tôi lại bất an, rất muốn biết đáp án.
“Đợi đến khi em trở về rồi nói.” Anh nói, như là không muốn tiếp tục vấn đề này nữa.
“Được rồi…”
“Em chờ chút!” Không biết Hạ Ương biết đang muốn chơi trò gì đây. Một lát sau, trong điện thoại truyền đến âm thanh hỗn độn và ồn ào.
“Em nghe thấy không?” Anh nói, “Đây là âm thanh của quê nhà.”
Tôi im lặng lắng nghe, lấy tay che miệng lại, muốn làm cho chính mình đừng khóc ra tiếng.
“Được rồi,” không biết qua bao lâu, Hạ Ương nói, “Anh phải tiếp tục làm việc. Nếu em nhớ nhà thì hãy trở về đi.”
Cúp điện thoại, tôi chui vào trong chăn, khó chịu trong lòng không biết từ đâu đến. Tôi chợt phát hiện, cuối cùng tôi đã hiểu cái gì là nhớ nhà. Có lẽ khi người ta ở xa xứ mới có thể hiểu được nỗi nhớ quê nhà; sau khi vĩnh biệt, mới có thể biết yêu là gì; sau khi mất đi mới biết quý trọng.
Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa, tại thành phố xa lạ này, tôi bỗng nhiên muốn biết, chỗ nào là của tôi.
Tôi bị tiếng đập cửa đánh thức, anh Hai ở bên ngoài đang gọi tên tôi, tôi lờ mờ lên tiếng, tôi nghĩ anh gọi tôi dậy ăn cơm.
Chờ tôi thay quần áo rửa mặt xong rồi đi vào phòng ăn, thì thấy Tử An bọc chăn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, đang thổi chén cháo nóng.
Trên bàn đặt vài dĩa rau xào nóng hổi, ở giữa còn có một nồi canh trứng cà chua. Tôi nhìn bàn đồ ăn này, không biết có bao nhiêu cảm động, giống như người lữ hành phiêu bạt rốt cuộc tìm được hương vị của quê nhà.
“Anh Hai đâu?” Tôi nuốt nước miếng, hỏi.
“Ảnh nói để chúng ta ăn trước, ảnh đang ở trong phòng em.”
Tôi gật đầu, muốn ngồi xuống, nhưng đổi ý đi đến thư phòng.
Lúc này ánh sáng ngoài cửa sổ hơi mờ, trong phòng không bật đèn, tôi đi vào, phát hiện anh Hai dựa vào bệ cửa sổ. Chăn trên chiếc giường của Tử An đã được xếp ngay ngắn, hết thảy trong phòng này đều có vẻ rất ngăn nắp.
Tôi đi từng bước về phía trước, muốn gọi anh ăn cơm, nhưng phát hiện anh đã nhắm mắt. Lại đến gần bước nữa, tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh. Anh ngủ rất yên ổn, như là con người của anh vậy, luôn lặng yên nhưng làm cho người ta an tâm.
Tôi lấy áo khoác của Tử An treo lên lưng ghế đắp trước ngực anh, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Bữa ăn tối nay là bữa mà tôi thoả mãn nhất từ khi rời khỏi nhà, trước kia tôi chưa bao giờ cảm thấy cháo trắng với vài món xào nhẹ lại ăn ngon như vậy. Cho dù là Tử An đang bệnh cũng nhịn không được mà ăn ngốn nghiến, nhưng tôi lập tức lấy đũa của mình kẹp đũa của cậu ấy lại, nói:
“Ăn ít thôi, đừng quên em vẫn còn bị ốm!”
Cậu ấy bĩu môi: “Em đói…”
“Đói một hai bữa cũng không chết đâu,” tôi trừng cậu ấy, “Nửa đêm bụng đau thì em chịu đựng đi.”
Tử An nhìn tôi một cách đáng thương, lại nhìn thức ăn trên bàn, cuối cùng cậu ấy mím môi buông đũa, miệng không quên than thở nói: “Nói chị là em gái của anh Hai thật sự không giả chút nào, cả hai người đều bắt nạt em…”
Tôi tiếp tục trừng cậu ấy, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Ăn xong bữa tối, tôi rửa sạch chén dĩa, rồi cùng Tử An đang bưng ly nước nóng ngồi trên sô pha xem TV. Qua chín giờ, tôi thấy anh Hai còn chưa ra nên vào thư phòng xem thử.
Lúc này trời đã sắp tối đen, trong mơ hồ chỉ nhìn thấy hình dáng của anh, nghe được tiếng hít thở ổn định của anh. Tôi đi qua, đang do dự có nên đánh thức anh hay không, thì trong không gian mờ tối, anh Hai bỗng nhiên mở mắt, thấy tôi, anh vẫn không nhúc nhích.
Tôi hoảng sợ đứng tại chỗ, cũng không dám động đậy.
“Mấy giờ rồi…” Không biết qua bao lâu, anh Hai mở miệng hỏi.
“Hơn chín giờ…”
“À,” anh cúi đầu nhìn áo khoác đắp trên người, sau đó nhìn tôi nói, “Cảm ơn.”
Tôi lắc đầu.
“Hai đứa ăn xong chưa?”
“Xong lâu rồi.”
Anh Hai đặt áo khoác sang một bên, đứng lên nói: “Vậy là tốt rồi, tối nay hai đứa ngủ sớm một chút.”
Nhìn thấy anh như vậy, tôi bỗng nhiên có chút áy náy, cũng hơi đau lòng. Những việc anh đã trải qua khi trưởng thành cũng không có chỗ nào tốt hơn tôi, nhưng anh không oán giận một câu, còn luôn lặng lẽ chiếu cố người bên cạnh.
Nhưng mà rất ít người quan tâm cho anh sao?
Bởi vì tính cách anh quái đản, không gần gũi, hơn nữa anh là một người…chưa bao giờ cần người khác.
Anh Hai đi tới, hơi lắc lắc đầu, ngay lúc tôi đoán chắc anh còn chưa tỉnh ngủ thì anh chợt ôm bờ vai tôi, thở hổn hển, ngay cả hô hấp cũng trở nên không ổn định: “Hình như tôi…hơi phát sốt.”
Bờ vai chịu trọng lượng nên hơn đau, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là sờ trán anh, tay vừa đặt lên, tôi liền sợ tới mức muốn nhảy dựng lên: rất nóng!
Tôi bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, tôi quyết định dìu anh Hai vào phòng ngủ.
Tay chân tôi vội vàng đưa anh lên giường, anh yếu ớt nói: “Tôi không sao…ngồi một lúc thì không sao…”
Tôi không nói gì, trực tiếp đặt anh trên giường, đắp chăn cho anh, rồi xoay người đi đến phòng bếp làm chút gì cho anh ăn.
Vẻ mặt Tử An vẫn suy yếu đang ngã trên sô pha phòng khách xem TV, có lẽ nhìn thấy thần sắc của tôi khác thường, vì thế hỏi: “Sao vậy chị?”
“Anh Hai bị bệnh.”
Tôi lấy dĩa rau xào trên bàn bỏ vào lò vi sóng, sau đó múc cháo ra đổ vào nồi, cho thêm chút nước rồi đặt trên bếp hâm nóng.
“Anh Hai bệnh gì?” Vẻ mặt Tử An lo lắng.
“Chị nghĩ là do quá mệt mỏi, hơi phát sốt.”
“Em vào xem thử.”
Nói xong, người cao to muốn đứng dậy, tôi vội đi qua ngăn cậu ấy lại: “Chính em cũng đang bệnh, đừng đi vào thêm phiền phức nữa. Em yên tâm, chị sẽ chăm sóc anh Hai.”
Tử An nhíu mày, dường như là phải cùng anh Hai sinh ly tử biệt, tôi thấy vậy nhịn không được mà cười rộ lên.
“Chị, chị cười cái gì…” Cậu ấy đưa ra khuôn mặt như trái khổ qua.
“Không có gì,” lò vi sóng vang lên, tôi đi qua lấy cái khay, “Em uống hết nước nóng thì đi ngủ sớm một chút.”
Tôi đem đồ ăn và cháo đã hâm nóng đặt trên khay, bưng vào phòng ngủ. Anh Hai nhắm mắt lại, tựa nửa người vào đầu giường, có lẽ nghe được tiếng tôi vào phòng, vì thế anh thấp giọng nói:
“Tôi có thể tự chăm sóc mình…”
Tôi đặt khay trên tủ đầu giường, xoay người, khẽ hừ một tiếng: “Chăm sóc cái quỷ!”
Có lẽ anh không ngờ ngã bệnh cũng bị người ta mắng, cho nên miễn cưỡng mở to mắt nhìn tôi.
“Thuốc hạ sốt ở đâu?” Tôi không khách khí hỏi.
“Ở…trong tủ TV của phòng khách…”
Tôi tới phòng khách tìm, nhanh chóng tìm thấy. Anh Hai là một người cực kỳ có trật tự, các loại thuốc đều được dán nhãn ghi rõ, phân loại đặt trong ngăn kéo, vừa thấy là biết ngay.
Tôi cầm viên thuốc hạ sốt, rồi rót ly nước ấm đi vào phòng ngủ.
“Anh ăn chút gì trước, cả ngày chưa ăn uống, còn phải mua thức ăn nấu cơm, anh cho là mình làm bằng sắt sao?” Tôi đưa cháo tới trước mặt anh, trong chén chỉ có chút cháo, bởi vì tôi đoán anh không ăn nhiều lắm.”
Anh Hai nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề động đậy.
“Làm gì? Muốn em đút anh sao?” Tôi nhướng lông mày.
Anh lập tức mở to mắt, chìa tay nhận chén.
Tôi bỏ thêm chút dưa cải vào chén cháo của anh, thấy anh ăn xong, tôi liền đưa viên thuốc hạ sốt và nước ấm cho anh. Anh nhìn tôi, đoán chừng không thể từ chối, vì thế anh khẽ nhíu mày, nuốt viên thuốc xuống.
Vừa nuốt xong, cả khuôn mặt anh thay đổi, mặt mày đau khổ nhăn lại, vẻ mặt kia thật quá buồn cười, giống như tôi cho anh uống thuốc độc vậy.
Tôi nhìn anh, dở khóc dở cười, hoá ra anh lớn như vậy mà còn sợ đắng!
Tôi vội đứng dậy đến mở va ly tìm đồ ăn vặt, khi ra ngoài tôi thích mang theo nhiều mứt trái cây, bây giờ vừa lúc có công dụng. Anh Hai hẳn là loại người không tuỳ tiện ăn đồ của người xa lạ, bởi vì khi tôi đưa ra hũ mứt trước mặt anh, phản ứng đầu tiên của anh là từ chối. Nhưng tôi không rút tay về, anh suy nghĩ một chút, chắc là rất đắng nên anh vẫn nhận lấy rồi mở ra ăn.
Tôi thấy anh ngậm nho khô trong miệng, vẻ mặt lập tức nới lỏng ra, tôi chợt thấy rằng, có lẽ anh rất biết chăm sóc người khác, nhưng không nhất định biết chăm sóc bản thân anh…
Tôi bưng khay ra ngoài, nước ấm vẫn để lại cho anh đặt trên tủ đầu giường. Đợi khi tôi quay lại, anh đang xốc chăn lên muốn đứng dậy.
“Anh làm gì?” Tôi trừng anh.
“Tôi…nên ngủ ngoài sô pha.” Trên mặt anh có lớp mồ hôi mỏng, hai gò má đỏ lên.
“Anh để em ngủ một ngày trên sô pha thì sẽ chết à?” Tôi đẩy anh quay về giường, vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy ánh mắt anh có chút kỳ lạ…
Tôi xấu hổ ho nhẹ một tiếng, mặc dù chúng tôi là anh em ruột, nhưng bây giờ vẫn chưa coi là quá quen thuộc, vì vậy tôi nghĩ có lẽ anh không quen với hành động của tôi.
“Anh hãy ngủ trên giường của mình đi, ngã bệnh mà còn nhiều mưu ma chước quỷ như vậy! Em ngủ ở sô pha không sao đâu, chủ yếu là anh không thể ngã bệnh, bằng không ai dẫn em và Tử An ra ngoài chơi.”
Anh Hai đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, rốt cục gật đầu.
“Anh mau ngủ đi.” Tôi không biết vì sao, bỗng nhiên nổi lên bản tính người mẹ, giúp anh nhét chăn vào, đóng cửa tắt đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn ở đầu giường.
Anh nhắm mắt lại.
“Em ngồi ở đây một lát,” tôi nói, “Đợi anh ngủ em sẽ ra ngoài.”
Anh không trả lời tôi. Vì thế, tôi ngồi trên tấm đệm lông cừu ở bệ cửa sổ, nhìn những chấm đèn ngoài cửa sổ.
Qua một hồi lâu, anh Hai bỗng nhiên thấp giọng nói:
“Khi ra ngoài em đừng tắt đèn.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, phát hiện đường nét trên mặt anh rất giống ba của chúng tôi.
“Ờ.” Tôi cũng thấp giọng đáp.
Rất nhanh, anh Hai phát ra tiếng hít thở đều đều, tôi nghĩ anh đã ngủ. Tôi lại ngồi một lúc, rồi định đứng dậy đi ra ngoài.
Khi đi qua góc giá sách, tôi vô ý phát hiện trên vách ngăn có một khung ảnh bị ụp xuống, tôi đứng đó, đầu óc hơi ong ong, nhưng vẫn theo bản năng đưa tay nâng cái khung lên.
Trên ảnh là hai người, một người là anh Hai, cả người anh mặc một chiếc áo choàng màu đen, trên đầu đội mũ vuông, nét mặt vẫn thấp thoáng vẻ ngây thơ. Người phụ nữ bên cạnh anh vô cùng xinh đẹp, mặc dù lớn tuổi nhưng vẫn xinh đẹp…khiến tròng mắt người ta đui mù.
Tôi không biết mình nhìn bao lâu, lâu giống như dài cả thế kỷ vậy. Sau đó tôi nặng nề lật khung ảnh xuống, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Sáng nay, sau khi tạm biệt người cha ruột vừa mới nhận lại, tôi liền đi theo anh trai cùng cha khác mẹ và cậu em họ lên đường. Tôi không biết đích đến của chuyến đi này là ở đâu, cũng không biết phải mất bao lâu, tôi chỉ biết rằng, khi tôi nghĩ đến người ngồi bên cạnh chảy chung một dòng máu với tôi thì trong lòng tôi có sức mạnh vô cùng ấm áp mà lại kiên cường.
Đang lúc tôi đang đắm chìm trong sự ôn hoà ở đây thì xe bỗng nhiên dừng lại ở trạm xăng dầu, xe mới ngừng lại, cậu em họ ngồi ở phía sau liền nhảy xuống xe, anh Hai kéo thắng tay, hạ cửa kính xe hô to với bóng lưng đang chạy kia:
“Lộ Tử An, em đi ngoài thì đừng lấy điện thoại ra đùa, mau lên đó!”
Người cao to không quay đầu lại mà chỉ “Ờ” một tiếng, rồi chạy mất tiêu.
“…” Trên đầu tôi bị ba đường đen đâm vào đau quá.
“Khát không?” Sau khi trầm mặc một lúc lâu, anh Hai đột nhiên hỏi.
Tôi không biết anh có thật sự quan tâm tôi khát hay không, nhưng chúng tôi bỗng nhiên trở thành anh em, quan hệ trở nên hơi gượng gạo. Tôi có thể hiểu được tất cả phản cảm của anh đối với tôi, cho nên dọc đường đi anh xa cách với tôi, tôi cũng không để ý.
“Em không khát.” Tôi nhìn anh nói.
Anh lại quay đầu đi chỗ khác nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, không thèm nói lại nữa.
Tôi thở dài dưới đáy lòng, cố gắng thoải mái nói: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”
“Di tích của một toà thành thời Trung cổ.” Anh vẫn không nhìn tôi.
“Em nghe nói… anh học kiến trúc?”
“Ừm.”
“Cho nên anh cũng biết vẽ tranh sao?”
“Biết.”
“Nhưng lúc trước anh nói anh làm mô hình ——”
Tôi còn muốn tiếp tục đề tài nhạt nhẽo này thì bỗng nhiên Lộ Tử An mở cửa xe đi vào, vì thế lời tôi bị ngắt ngang, anh Hai quay đầu lại dặn Tử An mang dây an toàn, sau đó anh lái xe đi.
Tôi im lặng ngồi nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng có cảm giác thất bại mãnh liệt, nhưng tôi cố gắng không biểu hiện ra ngoài.
Xe chạy trên con đường nhỏ của vùng quê miền Nam nước Pháp, cây cối ven đường giống hệt như tranh của Van Gogh, hình dáng kia giống như một người giơ hai tay trên đầu. Tôi nhớ lại hồi bé không vâng lời, đã bị mắng còn muốn cãi lại, có một lần mẹ tôi tức giận, phạt tôi đứng ở ban công giơ lên cái giá áo, tôi quật cường đứng mấy giờ liền, từ bảy giờ tối đến mười giờ tối. Sau đó hàng xóm cạnh nhà trông thấy bộ dáng cầm giá áo quỳ gối cắn răng chảy nước mắt của tôi, người đó liền xin mẹ tôi, như vậy thì không giải quyết được gì.
Trở về phòng, hai cánh tay tôi bủn rủn không còn sức, ngay cả sức lực cầm đũa cũng không có, nhưng mẹ tôi không mềm lòng, chỉ nói thầm một câu: “Không ăn thì ngủ.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của bà mà căm hận tới cực điểm, nhưng đến nửa đêm mơ màng mở mắt, tôi thấy bà đang đóng cửa sổ đắp chăn cho tôi. Khi đó tôi không biết, tôi hận bà bao nhiêu thì yêu bà bấy nhiêu…
Anh Hai lái xe đến một con đường ngoằn ngoèo hình chữ T, sau đó cảnh sắc trước mắt bỗng nhiên khiến tôi rung động.
Nhìn về phía trước, bụi cỏ xanh nằm sâu trong con đường uốn lượn như mãng xà, con đường quanh co này dẫn đến ngọn núi màu vôi, cuối con đường có một toà thành được dựng lên bằng những hòn đá chồng chất lên nhau. Nhưng trên thực tế tôi cảm thấy gọi nó là toà thành cũng không thích hợp, bởi vì nó thật sự…rất cũ nát!
“Có lẽ hai đứa không tưởng tượng được thành cổ loại này,” Anh Hai dường như luôn trong lúc tôi không ngờ đến mà nhìn thấu suốt suy nghĩ trong đầu tôi, “Nó không được bảo tồn bằng những thiết bị tiên tiến như các di tích khác ở vùng quê Anh quốc.”
Tử An ở ghế sau ló đầu ra xem giống tôi, như bị một lực lượng thiên nhiên ngăn trở tất cả để chỉ nhìn cảnh trước mắt.
“Nhưng hai đứa phải nhớ rằng đây là thời Trung cổ, vào thời điểm đó trình độ phát triển của xã hội và phương diện kỹ thuật của loài người so với sau cách mạng công nghệ quả thực là cách biệt một trời ——”
“—— được rồi anh Hai,” Tử An nhịn không được nói, “Bây giờ anh không còn là thầy giáo, đừng xem người khác là học trò được không, tụi em không có hứng thú biết lịch sử của kiến trúc vứt đi này…”
Anh Hai với tay gõ mạnh trên đầu cậu ấy, rồi ngậm miệng im lặng mà lái xe.
“Anh từng là thầy giáo?” Tôi như phát hiện một điều mới lạ, nhìn chằm chằm vào một bên mặt của anh.
“Thế nào,” Anh Hai liếc tôi một cái, “Không giống sao?”
“Không phải,” tôi lắc đầu như trống bỏi, “Quá giống, anh vừa nói thế em mới phát hiện quá giống đi thôi!”
Hai tay anh vẫn nắm tay lái, chăm chú lái xe, vui vẻ giận dữ hoàn toàn không hiện ra ngoài, căn bản không biết anh đang suy nghĩ gì.
“Em luôn cảm thấy anh rất giống một người, nhưng làm sao cũng không nhớ ra là ai, nhưng bây giờ em rốt cục nhớ rồi.” Tôi nói.
“Là ai là ai?” Không thể thiếu Lộ Tử An vào giúp vui.
“Khổng Phu Tử a!”
“…” Anh Hai đang lái xe đầu tiên sửng sốt, sau đó thuận tay vỗ trên trán tôi, “Không nói lời nào không ai coi em câm điếc.”
Tôi bị đánh trúng nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng. Bởi vì điều này khiến tôi chợt cảm thấy chúng tôi như là một đôi anh em cãi nhau, đó là một cảm giác…rất kỳ diệu.
Chúng tôi cứ như vậy chạy về phía toà thành trên đỉnh núi, dưới ánh mặt trời vào tháng tám ở miền Nam nước Pháp, trái tim tôi dần sưởi ấm.
Toà thành này được tạo thành bởi những hòn đá chồng chất lên nhau, thà nói nó là một toà thành, không bằng nói nó là di tích còn sót lại. Theo con đường từ bãi đỗ xe hướng đến đỉnh núi có thể mang máng phân biệt hình dáng của toà thành cổ, tôi đứng cạnh những viên gạch màu vàng đất, tưởng tượng nơi này từng có dáng vẻ phồn hoa như thế nào.
Chúng tôi lên đỉnh núi, ở đây đã là một đống hoang tàn phủ kín bởi đá vụn, nhưng đứng cạnh vách đá bị vỡ nhìn xuống, cánh đồng xanh ngát rộng lớn của Provence giống như một chiếc lưới lan tràn đến chân trời.
“Cuối cùng em đã biết vì sao muốn xây dựng toà thành ở trong này,” tôi nhịn không được nói, “Bởi vì khi chúng ta đứng ở chỗ cao nhất quan sát quang cảnh phía dưới, chúng ta sẽ cảm thấy nếu con người có thể nắm giữ thế giới này thì tốt bao nhiêu…”
“Nhưng con người không thể nắm giữ thế giới.” Anh Hai đứng bên cạnh tôi, gió to trên đỉnh núi thổi áo sơ mi trắng trên người anh phập phồng, “Có người, ngay cả nắm giữ chính mình cũng không được.”
Tử An đang chụp ảnh ở bên kia đỉnh núi cách đó không xa, tính tình hoạt bát như con nít của cậu ấy chỉ có lúc cầm máy ảnh mới có thể biểu hiện ra một mặt chín chắn và chuyên tâm của cậu ấy.
Tôi lấy tay đè lại mái tóc bị thổi loạn: “Cảm tình giữa anh và Tử An tốt lắm.”
Khoé miệng của anh Hai hơi giật giật, không hề đáp lời tôi.
“Cậu ấy rất ỷ lại anh.” Tôi tiếp tục nói.
“Nó vẫn là một đứa nhỏ.” Anh Hai rốt cục mở miệng.
“Đừng cho rằng anh lớn tuổi hơn mà coi người khác đều là đứa nhỏ.” Tôi dường như lúc nào cũng không nhịn được mà tranh cãi với anh.
Anh rốt cục quay đầu nhìn tôi, khoé miệng mỉm cười rất chói mắt: “Em và Tử An cũng không kém nhau nhiều lắm.”
Nói xong anh xoay người đi đến một chỗ rất cao.
Tôi vội vàng theo sau: “Có lẽ em nhỏ tuổi hơn anh, nhưng em dám nói, những chuyện em đã trải qua còn nhiều hơn anh.”
“Em trải qua nhiều hơn tôi?” Anh Hai bỗng nhiên xoay người nhìn tôi, ánh mắt này gợn sóng không sợ hãi, lại khiến người ta không khỏi kinh ngạc, “Em hiểu tôi bao nhiêu?”
“Em…” Tôi nhìn anh nói không ra lời. Nhưng tôi ý thức được theo một góc độ nào đó, lời nói của tôi đã chọc giận anh.
“Em có thử qua năm mười ba tuổi rời khỏi nơi em đã sinh ra và trưởng thành đến một chỗ hoàn toàn xa lạ để sinh sống hay không? Em có thử qua năm mười sáu tuổi bắt đầu cuộc sống một mình hay không? Em có thử qua ở nơi đất khách quê người cố gắng hoà hợp trong một xã hội mà em tuyệt đối không thích lại không được người khác tiếp nhận? Đúng vậy từ nhỏ em đã không có ba, quả nhiên là chuyện khiến người ta lấy làm tiếc, có lẽ em đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng đừng tưởng rằng toàn bộ thế giới này chỉ có một mình em chịu khổ, đa số người trên thế giới này đều gặp phải đủ loại vấn đề, còn có rất nhiều người vất vả hơn em, nhưng bọn họ chưa bao giờ oán giận một câu.”
“…”
“Tôi nói em và Tử An gần giống nhau,” anh nhìn đôi mắt tôi, “Ý tôi là hai đứa đều bị ba mẹ làm hư.”
Nói xong, Lộ Ngụy Minh xoay người tiếp tục hướng lên trên.
Tôi nhìn bóng lưng màu trắng của anh, ở trong gió lớn nó giống như ngọn lửa màu trắng trôi lơ lửng. Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, tôi rất sợ —— sợ anh thật sự hận tôi.
Sau khi xuống núi, chúng tôi tuỳ tiện mua chút bánh mì trái cây và nước khoáng ở thị trấn nhỏ, rồi lên xe tiếp tục xuất phát. Tôi và Tử An chẳng nói câu nào mà ngồi trên ghế ăn bữa trưa, Tử An vì đói mà chăm chú ăn, còn tôi vì bất an mà ăn.
Từ ánh sáng phản chiếu của cửa kính xe, tôi lén quan sát anh Hai đang lái xe, sườn mặt anh vẫn kiên nghị và vô tình như vậy. Tôi nhớ lại những lời anh đã nói ban nãy, nếu tất cả là sự thật, tôi nghĩ tôi rốt cục có thể hiểu tính cách lạnh lùng lại ẩn nhẫn của anh.
Trong đầu tôi bỗng nhiên tràn đầy bóng dáng của mẹ, tôi…thật sự bị bà làm hư sao?
Chúng tôi dọc theo quốc lộ tiếp tục xuống phía Nam, bầu trời vốn quang đãng dần dần biến thành mây đen dầy đặc. Bầu trời đầy mây xám, vừa dày vừa nặng khiến người ta không thở nổi, giọt mưa bắt đầu rơi trên kính chắn gió. Đầu tiên là những giọt nước bé nhỏ, sau đó dần lớn như hạt đậu, anh Hai mở cần gạt nước, trong xe không bật radio, trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghe tiếng lốp xe ma xát với mặt đường, và tiếng cần gạt nước sàn sạt trên cửa kính xe.
Không khí trong xe thật sự trầm mặc khiến người ta hơi xấu hổ, sau khi giáo huấn tôi một hồi khi nãy, anh Hai dường như không muốn để ý tôi (có lẽ anh vốn không bằng lòng phản ứng với tôi), tôi rất muốn nói gì đó để làm dịu không khí, nhưng lại không biết nói gì mới tốt. Ngay lúc này, tiếng ngáy “du dương” đánh vỡ sự im lặng…
Tôi và anh Hai kinh ngạc liếc nhìn nhau, sau đó mới biết thanh âm đó phát ra từ Tử An, tôi quay đầu nhìn, người cao to đã ngã ngang người vào ghế ngồi từ lâu, ngửa đầu ngủ say sưa. Tôi cười ra tiếng, quay đầu lại thì phát hiện anh Hai cũng đang cười.
Có lẽ vì anh ít cười, cho nên mỗi lần khi anh cười, tôi đều nhịn không được mà nhìn anh vài lần.
“Đầu heo này…” Anh cười lẩm bẩm.
Tôi cũng cười, bỗng nhiên cảm thấy cho dù mưa rơi, trong lòng cũng không còn mây đen dày đặc nữa.
Một lát sau, mí mắt tôi cũng trở nên nặng trĩu, sau đó ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh lại thì bên ngoài còn đang mưa, tí tách tí tách, Tử An vẫn ngáy khò khò ở ghế sau. Tôi mở to mắt, phát hiện trên người mình có chiếc áo khoác nam, xe dừng lại ở bãi đỗ xe của một trạm nghỉ ngơi nào đó, chẳng biết anh Hai đi đâu.
Tôi ngồi thẳng người, động đậy cái cổ hơi đau, rồi nhìn ra bên ngoài. Trên cửa kính xe đầy nước mưa, tôi nhìn xuyên qua, mơ hồ trông thấy anh Hai đứng một mình dưới mái hiên uống nước. Anh thỉnh thoảng nhìn bầu trời, trong ánh mắt có gì đó…khiến người ta khó có thể nắm bắt. Như là hiu quạnh, lại giống như chẳng phải gì cả.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy, thoạt nhìn anh kiên nghị như thế, nếu anh không nói, không ai biết được anh đã từng trải qua những gì, anh suy nghĩ gì.
Anh Hai ngửa đầu uống hết chai nước, sau đó đậy nắp lại rồi ném vào thùng rác. Anh tiện tay lấy một hộp thuốc trong túi quần ra, nhưng vừa mới cầm trong tay thì nghĩ đến gì đó rồi bỏ lại vào trong túi. Sau đó anh duỗi vòng eo, khi anh duỗi hai cánh tay, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong cường tráng của cơ thể anh từ áo sơ mi trắng. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời một hồi lâu, sau đó như là hoàn thành nghi thức nào đó rồi đi về hướng này. Lúc này, sự hiu quạnh trong mắt anh đã tan biến…
Anh Hai mở cửa xe ngồi vào trong, phát hiện tôi đang mở to mắt nhìn anh, anh gật đầu nói, “Tỉnh rồi.”
Tôi rủ ánh mắt xuống, không nhìn anh: “Hiện tại mấy giờ?”
Anh nâng cánh tay nhìn đồng hồ: “Bốn giờ kém mười.”
“Còn chạy bao lâu?”
“Khoảng một tiếng nữa.”
“À…”
Anh mang dây an toàn, khởi động xe, chạy ra khỏi trạm nghỉ ngơi, rồi tiến lên đường quốc lộ.
Hai bên quốc lộ vẫn là núi non và cánh đồng rộng lớn, phía trên thỉnh thoảng có bảng đường màu lam, nhưng xe chạy rất nhanh, tôi còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã vượt qua cột mốc đường.
“Chúng ta đi đâu thế?” Tôi rốt cục hỏi ra miệng.
Vấn đề này thật ra nên hỏi từ lâu, nhưng cho tới nay, tâm tư của tôi cũng không ở đó, bởi vì đối với tôi, đi đâu cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là, nếu tôi quyết định bắt đầu chặng đường này, tôi và người anh trai cùng cha khác mẹ cuối cùng sẽ biến thành quan hệ như thế nào. Chúng tôi có thể hiểu nhau hay không, có thật sự hình thành mối quan hệ thân thiết không, đây mới là đáp án tôi muốn tìm.
Nhưng hiện tại tôi bỗng nhiên rất muốn biết, chúng tôi sắp sửa đến chỗ nào. Tôi phát hiện rốt cuộc mình đã trở nên khát khao muốn hiểu anh, hiểu rõ người chảy chung dòng máu với tôi.
“Barcelona.” Anh trả lời.
Tôi kinh ngạc nhìn sườn mặt anh, phát hiện anh thật sự có nhiều điểm nằm ngoài dự đoán của tôi.
“Anh đang…công tác ở đó?” Tôi ngồi ngay ngắn, đem áo khoác đắp trên người đặt lên đùi.
“Ừm.”
“Anh rốt cuộc làm gì thế?”
“Đã hơn một năm nay, công việc của tôi là tạo mô hình.”
“Có liên quan đến kiến trúc không?” Tôi biết vấn đề tôi hỏi có chút ngu ngốc, nhưng mà đối mặt với người tôi gần như không biết gì cả, tôi không thể hỏi ra vấn đề khác.
“Ừm, làm mô hình nhà cửa.”
“Mô hình loại nào? Dùng để trang trí bán ra ngoài sao?”
“Không, mô hình do chúng tôi làm là về cơ cấu của kiến trúc, nói đơn giản một chút, mục đích làm vậy là để xây dựng nhà cửa tốt hơn.”
“Ồ…” Tuy rằng tôi không thể nói mình hiểu tất cả, nhưng vẫn hiểu được bảy tám phần, “Nghe ra hình như rất lợi hại.”
Anh Hai kéo khoé miệng, không tỏ rõ ý kiến.
“Phần lớn thời gian trong công việc của em đều rất buồn tẻ,” không biết vì sao tôi thật hy vọng hiểu anh, đồng thời anh cũng có thể hiểu tôi, “Nếu nhận một hoạt động nào đó, hoặc là toạ đàm, hoặc là những việc giống vậy, trước tiên em phải đọc rất nhiều tài liệu của khách hàng, phần lớn đều là thông tin em hoàn toàn không biết, như là y học, thiên văn học, kinh doanh, thuật ngữ của những chuyên ngành này quả thực muốn làm người ta đau đầu.”
Anh Hai cho tôi một ánh mắt gợn sóng không sợ hãi. Được rồi, tôi an ủi chính mình, chỉ cần anh không chán ghét, tôi liền nói tiếp:
“Có đôi khi, lúc tới địa điểm làm việc thì chỉ cần một giờ, nhưng trước đó em phải cần một tuần để chuẩn bị, mà một giờ ở địa điểm kia, em phải tuyệt đối chăm chú lắng nghe để phiên dịch, vì vậy mỗi lần kết thúc em đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Buổi tối về đến nhà, em không muốn làm gì cả, ngay cả cơm cũng lười ăn, chỉ tắm một cái rồi nằm trên giường ngây người xem TV. Cho nên em thường nói, công việc này của em như là ăn tuổi trẻ.”
Nghe tôi nói nhiều như vậy nhưng anh Hai vẫn không nói lời nào, anh quay đầu liếc nhìn tôi một cái: “Thế thì em có thích công việc của em không?”
Tôi suy nghĩ một chút, nói thật: “Không biết, em cảm thấy, thật sự rất khó để nói rõ ràng… Nhưng ít nhất em có thể đảm nhiệm, cũng không chán ghét, điều quan trọng chính là, em có thể dựa vào công việc này để nuôi sống bản thân.”
Gương mặt anh bỗng nhiên có một tia sáng dịu dàng: “Con người cảm thấy thoả mãn sẽ hạnh phúc hơn.”
Nhìn anh như vậy, tôi nhịn không được hỏi: “Anh thật sự bắt đầu cuộc sống tự lập lúc mười sáu tuổi à?”
Tia sáng dịu dàng thoáng tan biến một chút, nhưng dáng vẻ của anh cũng chẳng có gì là không vui, mà thẳng thắn vô tư nói: “Trước năm mười ba tuổi, tôi sống với mẹ, hằng năm có lẽ gặp mặt ba một hai lần.”
“?!”
Anh dường như không kinh ngạc với phản ứng của tôi, ngược lại bình tĩnh tiếp tục nói: “Lúc mới sinh ra không bao lâu, ba tôi đã nhận được học bổng đến Pháp học, cho nên chúng tôi rất ít gặp nhau. Năm mười ba tuổi, mẹ tôi rốt cục dẫn tôi đến ở bên cạnh ba, nhưng không bao lâu bọn họ liền chia tay. Năm mười sáu tuổi, mẹ tôi tái hôn, lúc ấy tôi được nhận vào một trường nội trú, từ đó về sau tôi bắt đầu cuộc sống độc lập.”
Chỉ vài ba câu sơ sài anh đã nói xong quá trình trưởng thành của mình, giống như những việc này không phải chính anh đã trải qua, giống như là…một câu chuyện xưa, chuyện xưa của người khác. Tôi lại nói không ra mình có cảm nhận thế nào, tôi luôn nghĩ rằng, chỉ cần trong cuộc sống của tôi có nhân vật “người cha” thì tôi có thể có được cuộc sống mà mình mong muốn —— có người cha yêu thương, nuông chiều tôi, có người mẹ nghiêm khắc nhưng cũng yêu thương tôi, có lẽ bọn họ sẽ thỉnh thoảng cãi nhau, nhưng càng có nhiều thời gian vui vẻ chung sống cùng nhau, gia đình của chúng tôi bởi yêu thương và huyết thống mà liên quan chặt chẽ với nhau…
Nhưng cuộc sống có lẽ không theo ý ai mà thay đổi, xuân đi thu đến, chỉ có sự chân thật của nó kéo dài sinh mệnh của chúng ta.
“Anh có hận ba không?” Tôi theo bản năng hỏi ra miệng.
Anh kinh ngạc nhìn tôi, sau đó nói: “Em thì sao? Em có hận không?” Tôi hận không?
Tôi thẫn thờ suy nghĩ về vấn đề này, giống như đó không chỉ là một đáp án thuần tuý, không thể dùng hai lựa chọn đơn giản “hận” hoặc “không hận” để trả lời.
“Nếu em thật sự hận ba mẹ em,” Anh Hai dường như cũng không chờ đợi câu trả lời của tôi, mà nói tiếp, “Em có nghĩ tới, cuối cùng là bọn họ làm cho em quá ít, hay là em muốn quá nhiều?”
Ngoài cửa sổ gió lại nổi lên, bầu trời vẫn mây đen dày đặc. Tôi nhìn hết thảy xa lạ ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng xuất hiện những mảnh hồi ức của tôi và mẹ.
Tôi nhớ tới rất nhiều hình ảnh cãi vã, tôi đã không còn nhớ rõ vì sao tranh cãi, nhưng trong trí nhớ của tôi hai năm nay gần đây, tôi và bà hầu như không nói chuyện tốt đẹp nhiều lắm. Tôi không hận bà, tôi chỉ là…không biết phải làm sao sống chung với bà thật tốt. Chúng tôi khác biệt như vậy, gần như không có chỗ giống nhau. Tôi thậm chí không muốn suy nghĩ, ở trong mắt bà tôi là người thế nào, tôi cảm thấy bà nhất định rất thất vọng với tôi.
Xe chạy dọc theo quốc lộ xuống phía Nam, Lộ Tử An vẫn ngủ ngon lành ở ghế sau, tôi và anh Hai lại trầm mặc, suy nghĩ tâm sự của riêng mình. Tôi thật không ngờ cuộc sống thời thơ ấu của anh cũng không thuận buồm xuôi gió, cho nên tôi càng cảm thấy áy náy. Trong âm u, tôi nghĩ có lẽ vì sự tồn tại của mẹ và tôi, nên anh mới trải qua những việc như vậy.
Xe trên quốc lộ bắt đầu nhiều hơn, mặc dù mưa rơi, nhưng không ai giảm bớt tốc độ xe, sau khi chạy ra khỏi đường hầm, chúng tôi rốt cục đã tới Barcelona —— đây là đô thị nhiệt tình, gợi cảm, điên cuồng, lại tràn ngập bất an trong con mắt Woody Allen.
Sau khi ở vùng núi Provence một thời gian, bỗng nhiên đi vào thành phố lớn, tôi lại có cảm giác hưng phấn và mất mát không thể nói rõ. Hưng phấn với cửa hàng ở hai bên ngã tư đường rực rỡ muôn màu, đầu đường rộng lớn lại náo nhiệt, đoàn người rộn ràng nhốn nháo. Đồng thời lại mất mát vì mất đi sự điềm tĩnh an bình của trấn nhỏ trong vùng núi.
Tôi xem đồng hồ trên cổ tay, đã bảy giờ tối, là thời gian ăn cơm. Mùa hè của Châu Âu, ban ngày rất dài, thường thường sau chín giờ mặt trời mới bắt đầu lặn xuống núi, vì vậy trên cơ bản tôi chưa ngắm cảnh đêm ở đây. Tôi nhớ tới bộ phim “Đêm khuya ở Barcelona” của Woody Allen, cho nên…đây thật là đêm khuya sao?
Nói tới đêm khuya, tôi lại nhớ đến một vấn đề, nói chính xác, là một người —— Hạ Ương?
Tối hôm đó, sau khi anh nói một câu quái lạ kia, tôi quả thực không biết nên làm gì bây giờ.
Anh nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em vui vẻ.
Tôi cảm thấy khuôn mặt tôi lúc ấy lập tức ửng đỏ, không đợi tôi phản ứng lại, Hạ Ương điềm nhiên như không mà nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, anh mệt quá, em cũng đi ngủ sớm một chút đi.”
Tôi chưa kịp nói với anh rằng tôi sắp sửa bắt đầu một hành trình khác, tôi cũng chưa kịp nói với anh cảm nhận trong lòng mình sau khi tôi và ba ruột nhận nhau, tôi thậm chí chưa kịp hỏi anh, vì sao anh muốn nói câu kia.
Tôi bỗng nhiên có cảm giác, có lẽ tôi không hiểu Hạ Ương như mình tưởng, hoặc là nói, con người hay thay đổi, có đôi khi ngay cả bản thân chúng ta cũng không hiểu chính mình, thì sao có thể hoàn toàn hiểu một người khác?
“Căn hộ của tôi chỉ có hai gian phòng,” anh Hai đang lái xe chợt nói, “Lúc đầu tôi tưởng rằng chỉ có Tử An sẽ theo tôi trở về…”
“Không sao,” tôi vội vàng lấy lại tinh thần, “Em ngủ trên sàn trải chăn là được.”
Anh Hai liếc nhìn tôi kỳ quái nói: “Tôi chỉ muốn nói, trước khi đi tôi chỉ thu dọn gian phòng của Tử An, phòng của tôi thì chưa dọn dẹp, em đừng chê bai.”
“Em ở phòng anh?” Tôi kinh ngạc nhìn anh.
“Ừm.” Anh gật đầu.
Tôi ngạc nhiên mở to mắt: “Cái này không tốt lắm đâu…”
Anh khẽ nhíu mày: “Em không cần khách sáo như vậy.”
“Việc này…không phải là vấn đề khách khí,” tôi nói, “Tuy rằng chúng ta là anh em, nhưng…nam nữ vẫn khác biệt, ngủ chung một phòng không tiện lắm…”
Anh Hai sửng sốt hai giây, sau đó cười rộ lên: “Đại tiểu thư, tôi nhường phòng của tôi cho em, tôi ngủ ở phòng khách!”
“À…”
Anh lại liếc tôi một cái, ánh mắt kia giống như đang nói: đầu óc của cô tăng trưởng thế nào vậy?
Tôi không có gì để nói, tôi chỉ không muốn anh ngủ ở phòng khách.
“Nhưng mà,” tôi ngụy biện, “Anh và Tử An ngủ ở phòng anh, em ngủ ở thư phòng là được rồi. Nào có kiểu bảo chủ nhân ngủ phòng khách chứ.”
“Tôi quen ngủ một mình,” anh nói, “Hơn nữa tôi tin Tử An cũng vậy.”
Được rồi, tôi im miệng.
Anh Hai lái xe chạy vào phố lớn ngõ nhỏ náo nhiệt, chạy qua một tấm bảng hiệu Real Madrid thật to, chạy qua con đường có đủ loại tượng điêu khắc cổ quái đứng yên lặng, cuối cùng đi trên con đường có cây ngô đồng. Con phố này vô cùng rộng rãi, hai bên đường có đủ loại chung cư, kiến trúc ở đây rất ít chú trọng tính chất thống nhất, mỗi thứ đều đặc trưng, nhưng xếp cạnh nhau lại rất hài hoà.
Anh Hai đậu xe ở chỗ trống ven đường, sau đó xoay người xoa đầu Tử An đang ngủ mê mệt: “Nhóc con, tới rồi!”
Tử An mơ màng mở to mắt, rồi cùng anh xuống xe lấy hành lý. Tôi cũng xuống xe, ngẩng đầu nhìn xung quanh. Với tôi mà nói đây là một quốc gia hoàn toàn xa lạ, một thành phố hoàn toàn xa lạ.
“Đi thôi.” Anh Hai và Tử An mỗi người kéo hai cái va ly, hướng về phía chung cư.
Tôi đi theo, trong lòng rất hiếu kỳ về nơi ở của anh Hai, hoặc là chính xác hơn, tôi hẳn là tò mò tất cả những gì có liên quan đến anh.
Căn hộ của anh Hai ở lầu hai, ra thang máy liền trông thấy cửa phòng ở hai bên. Dường như trong chung cư này tất cả đều là màu trắng. Vách tường màu trắng, trần nhà màu trắng, đèn treo màu trắng, lót đá màu trắng, cửa phòng màu trắng.
Anh mang chúng tôi đến một căn hộ ở bên trái, mở cửa phòng ra, tôi đi vào phát hiện…hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi.
Dựa theo sự hiểu biết của tôi đối với Lộ Ngụy Minh, anh là một người trầm tĩnh, lý trí, cẩn thận, hướng nội, nhà của anh nên có màu sắc đơn giản, tỷ như trắng đen xám. Nhưng đẩy cửa phòng màu trắng đi vào, đập vào mắt tôi đầu tiên là sô pha màu đỏ, màu đỏ này quả thực sáng chói khiến người ta không thể mở mắt.
Không chỉ có thế, phòng bếp kiểu mở ra rất rộng rãi cũng cùng màu với tủ bát, phòng ăn rất đơn giản, chỉ có chiếc bàn gỗ màu trắng, thế nhưng phía dưới chiếc bàn là tấm thảm màu sắc tươi đẹp, đỏ da cam xanh lá cây xanh da trời tím, màu gì cũng có.
Trước tiên anh Hai dẫn Tử An đến thư phòng đã chuẩn bị sẵn cho cậu ấy, thư phòng trái lại rất trắng mộc mạc, giá sách màu trắng phối hợp với cái bàn màu trắng và ghế xoay màu đen. Cửa sổ cũng là màu trắng, bên cạnh cửa sổ là một chiếc giường đơn, tôi đoán chiều dài kia có thể vừa vặn cho Tử An nằm vào.
Sau đó anh Hai xách hành lý của tôi đi vào phòng anh. Tôi vốn tưởng rằng hẳn là khó coi vì anh nói chưa thu dọn, nhưng thực ra vẫn rất sạch sẽ. Hơn nữa khiến cho tôi hơi kinh ngạc chính là, phòng ngủ của anh khác với phòng khách màu sắc rực rỡ và thư phòng màu trắng, cả phòng ngủ là màu xám nhạt hoặc đen, có vẻ hơi nặng nề, chẳng qua, loại nặng nề này không khiến người ta cảm thấy áp lực, ngược lại có cảm giác yên tĩnh.
Anh Hai mở ra cái tủ kiểu nằm trong tường, từ ra giường gối đầu đến chăn toàn bộ đều thay đổi một lượt, sau đó anh dành ra hai ngăn trống ở trong tủ, nói: “Đồ đạc của em có thể đặt ở đây.”
Tôi kinh ngạc gật đầu, vẫn còn đắm chìm trong sự hiếu kỳ đối với nơi xa lạ này.
“Ở đây chỉ có một toilet, ngay tại phòng sát vách em.” Anh nói thêm.
Tôi gật đầu, đi đến trước cửa sổ, phát hiện đối diện nó là một gốc cây bạch quả, phía dưới là một sân nhỏ, đủ loại hoa màu sắc tươi đẹp.
“Em…nghỉ ngơi một chút trước đi. Đợi đến chiều ra ngoài ăn cơm.” Nói xong, anh Hai liền ôm ra giường được thay đi ra ngoài.
Nhìn thấy anh đóng cửa lại, tôi vẫn ngồi trên bệ cửa sổ, đi đường cả ngày khiến tôi hơi mệt mỏi. Một lát sau có người gõ cửa, tôi nói “Mời vào”, là anh Hai, một tay anh cầm di động nói: “Ba tôi nói ông ấy đã đến Oslo.” (thủ đô Na Uy)
“À…”
Anh Hai gật đầu rồi đóng cửa ra ngoài.
Tôi nghĩ anh vẫn không thể chấp nhận tôi, cho nên vẫn nói chuyện với tôi giống như người ngoài, nhưng tôi không trách anh chút nào, tôi chỉ suy nghĩ, một người ngoan cố như anh, rốt cuộc cần bao lâu mới có thể tiếp nhận một người có quan hệ huyết thống trong cuộc sống của anh…
Tám giờ mười phút, chúng tôi một nhóm ba người đi trên đường tìm gì đó để ăn. Nói thật, tôi đói bụng lắm, cho nên lúc đi qua tiệm bánh ngọt ở góc đường, tôi nhịn không được mà đứng trước cửa kính nhìn đủ loại bánh ngọt được trưng bày bên trong. Khoé miệng anh Hai chứa ý cười không thể nhận ra, anh không chút khách khí mà kéo cánh tay tôi đi về phía trước.
Tử An đút hai tay vào túi, cười nhạo nói chỉ có mấy miếng bánh ngọt mà tôi đã bị hạ gục. Nhưng mà chưa đi được mấy bước, chính cậu ấy cũng bị McDonald hạ gục. Anh Hai mỗi tay kéo cánh tay của mỗi người tiếp tục đi phía trước. Sau khi quẹo qua hai con đường, anh rốt cục mang chúng tôi vào một nhà hàng nhỏ.
Chúng tôi vừa vào thì có người đẹp Tây Ban Nha dáng người cao gầy đến chào hỏi anh Hai. Anh Hai đưa chúng tôi vào bàn ăn cạnh cửa sổ, còn chính mình thì chạy tới hôn bên mặt người đẹp, họ tán gẫu rất sôi nổi. Thấy bọn họ nói tiếng Tây Ban Nha, tôi và Tử An chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, một câu cũng nghe không hiểu. Anh Hai nhanh chóng nói chuyện xong với người đẹp, cô gái đó xoay người vào nhà bếp, anh thì trở lại ngồi bên cạnh tôi, nói:
“Anh đã giúp hai đứa chọn đồ ăn ngon.”
“Anh Hai,” vẻ mặt Tử An bất mãn, “Vì sao lúc nào anh cũng được con gái ngoại quốc hoan nghênh, em ở nước ngoài không được con gái ưa thích chút nào.”
Anh Hai trừng to mắt, căn bản không định trả lời.
“Không thể nào,” tôi nói với Tử An, “Con gái ngoại quốc không phải thích loại muscle man (đàn ông có cơ bắp) như em sao?”
“Đúng vậy, em luôn cảm thấy như thế, nhưng sự thật căn bản không phải vậy…” Vẻ mặt Tử An tủi thân.
“Sẽ không phải là vấn đề diện mạo chứ?” Tôi thử giúp cậu ấy tìm ra nguyên do của vấn đề ở chỗ nào.
“Đùa à!” Tử An kêu to, “Chị cảm thấy anh Hai đẹp trai hơn em sao?”
Nói xong, cậu ấy kéo anh Hai đã đen mặt qua, miệng tươi cười, nói: “Chị à, chị nhìn kỹ xem.”
Tôi mở to mắt, nói thật, hai anh em này…theo tôi thấy không ai đẹp trai hơn ai ở chỗ nào.
Anh Hai gỡ ra bàn tay của Tử An đang nắm vai anh, rốt cục mở miệng: “Em cảm thấy bề ngoài đối với đàn ông rất quan trọng sao?”
“Cái này…” Người cao to nhíu mày, như là nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Tôi và anh Hai trao đổi ánh mắt, không khỏi đồng thời mỉm cười.
“Không được phụ nữ hoan nghênh là một chuyện,” Anh Hai tiếp tục giáo huấn, “Nhưng mà đối với đàn ông, điểm quan trọng nhất là có thể được người khác tin cậy hay không thôi.”
“Nhưng tính tình của anh rất thành thật, cũng được người khác tin cậy a.” Tử An phản bác.
Anh Hai khẽ cười một chút, đưa tay vỗ trán cậu ấy một cái: “Em đó, đừng trẻ con như vậy, tính tình và cách đối xử chín chắn một chút, đương nhiên người khác sẽ tín nhiệm em.”
Tử An không phục ừ một tiếng, mười phần giống con nít.
Anh Hai nhìn cậu ấy mà cười, cười rất vui vẻ, lúc anh cười rộ lên hai má lộ ra má lúm đồng tiền không sâu lắm, tôi nghĩ đây là nguyên nhân vì sao khi anh cười sẽ thoạt nhìn có chút dịu dàng. Anh đưa tay xoa đầu Tử An, miệng “mắng” nói: “Nhóc con thối tha!”
Tử An đưa ra vẻ mặt chán ghét muốn tránh, nhưng làm sao cũng trốn không thoát.
“Em rất hâm mộ hai người.” Tôi theo bản năng thốt ra.
Anh Hai và Tử An ngừng động tác lại, cùng nhau quay đầu nhìn tôi. Điều này khiến tôi không biết làm sao, bởi vì những lời này vốn là chỉ nảy sinh trong lòng…
Tôi há hốc miệng, rốt cục nói: “Bởi vì cảm tình của hai người tốt lắm.”
Chính xác hơn là tôi hâm mộ Tử An. Anh Hai luôn ngoài miệng mắng cậu ấy, thực ra không biết anh bảo vệ cậu ấy nhiều bấy nhiêu. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: nếu tôi và Tử An cùng rơi xuống biển, anh sẽ cứu ai?
Tôi nghĩ, đáp án nhất định là Tử An, không sai đâu.
Nhưng tưởng tượng bộ dáng chật vật của anh Hai nhảy vào biển cứu người cao to, tôi lại cảm thấy buồn cười…
Hai anh em họ Lộ nhìn vẻ mặt tôi khi thì âm u khi thì sáng sủa, thấy vậy bọn họ cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Bữa tối do anh Hai chọn nhanh chóng được đưa lên, Tử An ăn liền vài miếng pizza, còn đưa ra bộ dáng vừa mới bắt đầu, tôi hơi kinh ngạc nhìn cậu ấy, anh Hai thì có vẻ nhìn quen rồi nên không trách, chỉ là nhắc nhở cậu ấy: “Đừng ăn nhiều quá, không thì lại đau dạ dày.”
Tử An căn bản không rảnh trả lời anh, cậu ấy uống một ngụm nước, rồi tiếp tục ăn đùi gà nướng.
Ăn xong bữa tối ra khỏi nhà hàng thì đã khoảng chín giờ, mặt trời bắt đầu lặn xuống núi, anh Hai đi tuốt đằng trước, tôi đi theo sau anh, Tử An thì vỗ bụng đi sau cùng. Anh Hai đút hai tay vào túi quần, đi rất chậm giống như là tản bộ, anh thường quay đầu nhìn xem chúng tôi có theo kịp hay không.
Khi đi ngang qua tiệm kem, tôi bị đủ loại kem trong tủ kính hấp dẫn, tôi đứng đó nhìn không biết chán. Anh Hai đi tới, đưa cho nhân viên cửa tiệm một đồng xu, sau đó nói với tôi: “Em muốn ăn vị gì?”
“Bạc hà.” Tôi muốn cũng không muốn trả lời.
Anh gật đầu, vừa muốn nói với nhân viên cửa tiệm thì lại bị tôi giữ chặt.
“Vani thì sao? Vani có ngon hơn không?”
Anh liếc tôi một cái, không phát biểu ý kiến gì, chỉ là hai má có chút co giật, anh nghi ngờ đợi tôi.
“Nếu không thì bạc hà đi.” Tôi cắn móng tay nói.
Nhưng vừa nói xong tôi lại hối hận: “Vani! Em muốn vani!”
Anh Hai khẽ thở dài một hơi, lại lấy ra một đồng xu đưa cho nhân viên cửa tiệm mỉm cười, nói vài câu Tây Ban Nha. Một phút sau, trên tay tôi còn hai quả cầu kem, mùi vị khác nhau, là bạc hà và vani.
Tôi nhìn kem trên tay, rồi lại nhìn anh Hai. Anh hậm hực nói: “Cái này vừa lòng rồi chứ.”
Tôi kéo khoé miệng, vẻ mặt tươi cười: “Khi nãy em đã quên một việc.”
“?”
“Thực ra, em ăn không vô chút nào.”
“…”
Tôi nghĩ, nếu cuối cùng Tử An không vui vẻ nhận kem rồi ăn hết, anh Hai có thể có lòng muốn giết tôi.
Trở lại căn hộ, tất cả mọi người đều mệt mỏi, chúng tôi thay nhau tắm rửa rồi đi ngủ. Anh Hai là người tắm cuối cùng, khi tôi vừa mới sắp xếp lại va ly, trải ra giường xong rồi tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, thì anh đến gõ cửa phòng.
Tôi mở cửa ra, nhờ ngọn đèn trong phòng khách, tôi phát hiện vẻ mặt của anh có chút ngượng ngùng.
“?”
“Uhm…” Anh trầm ngâm một chút, “Tôi có thể đi vào lấy chút đồ không?”
Tôi vội vàng tránh qua một bên, mời anh tiến vào.
Anh đến tủ quần áo, lúc lọi trong chốc lát rồi xoay người muốn đi.
“Quên lấy quần lót?” Tôi không biết có lá gan từ đâu lại trêu chọc anh Hai.
Anh xấu hổ trả lời, rồi ra ngoài.
Đầu tiên tôi cười trong lòng, sau đó nhịn không được mà cười thành tiếng. Vẻ mặt anh Hai thật sự…rất thú vị!
Tối nay tôi vốn tưởng rằng không ngủ ngon, hoàn cảnh lạ lẫm thường khiến người ta khó có thể ngủ được, nhưng khi nằm xuống, một trận buồn ngủ liền kéo tới. Tôi nhắm mắt lại, trong đầu óc rất hỗn loạn, tất cả mọi việc và mọi người đều giống như lồng đèn kéo quân liên tục xoay tròn.
Cuối cùng tôi nghĩ đến Hạ Ương, nghĩ đến anh nói ở đầu dây điện thoại bên kia: Anh nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần em vui vẻ.
Nhưng mà, tôi chưa kịp suy nghĩ gì thì đã ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng một giấc đến trời đất tối tăm. Không biết qua bao lâu, trong lúc ngủ mơ tôi chợt nghe tiếng anh Hai, ở trong mộng anh hô lên:
Tử An! Tử An! Em làm sao vậy?! “Tây Vĩnh! Tây Vĩnh! Lỗ Tây Vĩnh!”
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe được có người gọi tên tôi, tôi trở người định ngủ tiếp, sau đó chợt nghe thấy tiếng gì đó va chạm sàn nhà, nặng nề và mạnh mẽ —— tôi lập tức tỉnh dậy.
Tôi đột nhiên ngồi dậy, đầu óc vẫn hỗn loạn, da đầu tê dại, huyết áp tăng cao, tôi bỗng nhiên rất khẳng định, vừa rồi là tiếng của anh Hai!
Chẳng lẽ anh thật sự gọi tôi?!
Tôi lăn xuống giường, mở cửa ra, đèn trong phòng khách sáng lên, Tử An ngã trên mặt đất, tứ chi co quắp lại, anh Hai đưa tay kéo cậu ấy dậy, nhưng người cao to một mét chín, rất khó điều khiển. Anh Hai thấy tôi xuất hiện, vội vàng nói:
“Mau gọi điện thoại kêu xe cứu thương!”
Nhưng tôi bị hoảng sợ mà đứng sững sờ tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời.
“Còn thất thần làm gì!” Anh Hai gầm lên giận dữ, “Mau đi gọi điện thoại!”
Tôi lắc lắc đầu rồi xoay người vào phòng, trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn, tôi tìm di động khắp nơi, tìm một hồi lâu mới phát hiện nó ở ngay tủ đầu giường. Tôi cầm di động, muốn gọi điện thoại, nhưng tôi mù mờ đứng tại chỗ —— xe cứu thương rốt cuộc là số mấy đây?!
Tôi cầm di động xông ra ngoài, hô to: “Anh Hai! Anh Hai! Xe cứu thương số mấy?!”
“112!”
Tôi run rẩy bấm số, sau đó phát hiện đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng bô bô tôi không nghe hiểu, anh Hai đi tới đoạt lấy điện thoại trong tay tôi, cũng bắt đầu bô bô. Tôi đi qua nhìn tình hình của Tử An, đầu cậu ấy đổ đầy mồ hôi, tôi đưa tay muốn dìu cậu ấy, nhưng phát hiện cậu ấy quả thật nặng như khối đá, hoàn toàn bất động.
Anh Hai nói điện thoại xong, cúi đầu nhìn chúng tôi, tôi cũng ngẩng đầu nhìn anh, tôi nghĩ chúng tôi đều trông thấy sự lo âu và đành chịu ở trong mắt đối phương.
Xe cứu thương đến còn nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi, tiếng còi cảnh sát đánh vỡ sự im lặng của khu vực này. Trên cơ bản tôi vẫn còn hoang mang lo sợ, anh Hai đã chuẩn bị xong một cái ba lô, mở cửa phòng đi xuống. Tử An nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương. Trong hỗn loạn, anh Hai choàng áo khoác của anh trên người tôi, sau đó đẩy tôi cùng tiến lên xe cứu thương.
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe cứu thương, bên trong thật sự quá nhỏ hẹp, nhân viên cứu hộ đang bận rộn cấp cứu, tôi nghĩ sắc mặt của tôi vào lúc này khẳng định không kém hơn Lộ Tử An đang nằm ở đó bao nhiêu.
Một bác sĩ nam xoay người lại nói với anh Hai, nói xong thì nhún vai, anh Hai thở dài một hơi, sau đó xoay lại nói với tôi: “Tử An không sao. Nó chỉ…viêm dạ dày cấp tính.”
Tôi đem năm chữ này tiêu hoá trong đầu, sau đó mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Hai người chúng tôi đều nhẹ nhàng thở ra, tôi tựa vào cửa kính xe, cảm thấy như muốn xỉu lần nữa.
Anh Hai bỗng nhiên vươn cánh tay ôm vai tôi, nói: “Yên tâm đi, tôi nghĩ hẳn là không có việc gì.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, đây là lần đầu tiên anh tỏ ra…nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy nên nói là loại tình cảm anh em với tôi. Anh hiếm khi cười với tôi, càng đừng nói là ôm, phần lớn thời gian anh cũng không thích để ý tôi, tôi nghĩ có lẽ từ chuyện của Tử An mà khiến cái kẹp huyết thống giữa chúng tôi càng ràng buộc chặt chẽ vào nhau.
Hay là, có lẽ anh đã chấp nhận người em gái này rồi, nhưng anh không phải là loại người giỏi biểu đạt tình cảm trong lòng mình.
Sau khi uống thuốc và truyền nước biển ở bệnh viện, sáng hôm sau Tử An được xuất viện. Một người vốn hoạt bát hiếu động như cậu ấy lập tức mất sức sống, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt uể oải, người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Sau khi về nhà, cậu ấy bị anh Hai bắt buộc đi tắm, sau đó nằm trên giường không được nhúc nhích.
“Anh coi em về sau còn dám ăn lung tung không!” Anh Hai bưng một dĩa salad trộn đặt trên bệ cửa sổ cạnh cậu ấy.
Tử An bĩu môi, mặc dù một bụng uỷ khuất nhưng không dám phát tác.
Anh Hai lại đặt một ấm nước nóng và một ly thuỷ tinh trên bệ cửa sổ, sau đó xoay người nói với tôi đang tựa trên cửa: “Chúng ta ra ngoài.”
“Anh chị đi đâu thế?” Người cao to nhíu mày nhìn anh.
“Đi siêu thị mua thức ăn cho em!” Anh Hai trừng cậu ấy, “Em viêm dạ dày chỉ có thể ăn cháo, nhưng trong nhà không có gạo.”
Tử An rụt cổ lại, không nói nữa.
Anh Hai lại trừng mắt liếc cậu ấy một cái, kéo bức màn rồi xoay người ra khỏi phòng.
“Anh Hai,” trước khi ra cửa tôi bỗng nhiên nhìn anh nói, “Nếu em bị ốm anh cũng sẽ chăm sóc em giống như chăm sóc Tử An hay không?”
Lộ Ngụy Minh thay giày thể thao, không nhìn tôi một cái, chỉ khẽ “Hừ” một tiếng rồi mở cửa ra ngoài.
Tôi đi theo ra ngoài, trở tay đóng cửa lại. Đến khi xuống dưới lầu lại không nhìn thấy bóng dáng của anh Hai. Ngay lúc tôi mù mờ, phía sau có một chiếc xe lặng lẽ chạy sang đây, dừng lại trước mặt tôi. Anh Hai hạ cửa kính xe xuống, nói: “Lên xe.”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn chiếc xe Nhật Bản thân thiện môi trường ở trước mắt, nghĩ thầm, cái này có lẽ là xe của anh.
Tôi lên xe đeo dây an toàn, anh Hai không nói lời nào mà đạp chân ga lên đường. Tôi không biết siêu thị ở đâu, nhưng đã chạy xe thì hẳn là không gần.
Radio trong xe đang phát tiết mục Tây Ban Nha, một câu bô bô tôi cũng không nghe hiểu. Tôi thỉnh thoảng lén quan sát vẻ mặt của anh Hai, phát hiện dường như anh đang đưa ra vẻ mặt tú-lơ-khơ, khi nữ chủ trì trong tiết mục cười đến run rẩy cả người, anh chỉ hơi nhướng lông mày.
Trải qua một đêm hết hồn, tôi thật sự mệt mỏi, cho nên không bao lâu tôi liền ngủ gật. Khi tôi tỉnh lại, trên trán là bàn tay thô ráp lại ấm áp của anh Hai.
Tôi khó hiểu nên nhìn anh, anh lại đặt bàn tay trên trán mình, nghiêm túc suy nghĩ rồi mới đưa ra kết luận: “Không phát sốt.”
“…Anh cho rằng em phát sốt?” Vừa mới tỉnh ngủ nên giọng tôi hơi khàn, “Em chỉ hơi mệt chút thôi.”
“Không,” anh Hai tắt máy xe, “Tôi nghi ngờ tôi hơi phát sốt.”
“…”
Tôi từ trong xe bước xuống, phát hiện lúc này chúng tôi đang ở trong một ga ra ngầm to lớn, tôi nghĩ đây là chỗ đậu xe ngầm của siêu thị.
“Đi.” Anh kéo tôi đến thang cuốn tự động.
Đây thật sự là một siêu thị rất lớn, lớn đến mức tôi nghi ngờ sẽ lạc đường ở bên trong, nhưng anh Hai lại giống như là nhà mình, dẫn tôi đi qua đủ loại cửa hàng. Chúng tôi nhanh chóng tìm được gian hàng cung cấp gạo, anh Hai cầm đủ loại bao gạo so sánh, tôi đút hai tay vào túi đứng bên cạnh. Bỗng nhiên anh quay đầu hỏi tôi:
“Em biết nấu cơm không?”
Tròng mắt tôi xoay vòng, quyết định ăn ngay nói thật: “Không biết.”
“Cái gì cũng không biết?”
Tròng mắt tôi lại xoay một vòng: “Em biết chiên trứng.”
Anh cười lạnh một cái, đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy anh cười với tôi…
“Em còn biết nấu mì ăn liền.” Tôi không phục nói, “Em nấu mì ăn liền rất ngon!”
Anh Hai vểnh môi, quay đầu lại tiếp tục làm chuyện của anh.
Điều này có phần chọc giận tôi, vì thế tôi tiếp tục lục lọi trong đầu tất cả những gì có thể nghĩ đến, định xoay chuyển ấn tượng không tốt ở trong cảm nhận của anh: “Em còn biết sử dụng máy giặt để giặt quần áo!”
Anh Hai hình như đã chọn xong thứ anh muốn, sau khi bỏ hai túi gạo vào trong xe đẩy, anh đứng lên chuyển qua gian hàng khác. Khi đi qua cạnh tôi, tôi nghe được anh dùng giọng nói bình tĩnh thầm nói bên tai tôi:
“Vậy em hẳn là cũng biết dùng nước ngọt trong tủ lạnh, biết dùng lò vi sóng để hâm nóng sữa, còn biết ấn nút xả nước trên bồn cầu. Wow, em thật sự rất lợi hại.”
Nói xong, anh xoay người biến mất ở gian hàng phía sau.
“…”
Khi về đến nhà xách theo túi lớn túi nhỏ, tôi vẫn còn chút giận dỗi. Anh Hai buông túi lớn trong tay xuống, rồi nhận lấy túi trong tay tôi, sau khi xếp gọn gàng trong phòng bếp, anh liền lập tức đến thư phòng xem Tử An.
Người cao to vì ngã bệnh lại giày vò hơn nửa đêm nên lúc này ngủ rất ngon. Trong mờ tối, tôi nhìn thấy trên mặt anh Hai có nụ cười ấm áp không thể nhận ra, sau đó anh liền rời khỏi, đóng cửa lại rồi đẩy tôi vào phòng ngủ.
“Em cũng ngủ một giấc đi, vừa rồi tôi thấy em ngủ gật trên xe. Đến lúc thức dậy sẽ có đồ ăn.”
Tôi ngồi trên giường, nhìn anh biến mất trong hành lang, cảm thấy xúc động không hiểu rõ. Tôi thật sự mệt mỏi, ngã trên giường, trong sự hài lòng luôn có đau buồn khác thường không nói rõ. Tôi không biết, phải đến khi nào thì anh Hai mới có thể đối xử với tôi như với Tử An…
Tôi mở to mắt nằm hồi lâu, quyết định gọi điện cho Hạ Ương. Trong phút chốc chuông điện thoại vang lên, tôi bỗng có chút hối hận. Tôi hình như…hơi khó đối mặt với anh.
“A lô?” Cũng may điện thoại được tiếp ngay lập tức, tôi khôi phục lại bình thường, “Là em.”
“Chuyện gì?” Giọng của Hạ Ương nghe ra hơi sốt ruột, “Anh sắp lên máy bay đây.”
“…Vậy tối em gọi cho anh.” Tôi vội nói.
“Đừng,” anh nói, “Có việc thì nói đi.”
“…Không, không có việc gì.”
“Lỗ Tây Vĩnh?” Anh như là thật sự không kiên nhẫn lắm.
“Thật sự không có việc gì,” tôi thở dài, “Em chỉ là…rất muốn nghe một chút âm thanh của quê nhà.”
Hạ Ương nghe xong dường như hơi kinh ngạc, anh cười nói: “Em đó, rốt cục bắt đầu nhớ nhà?”
“Ừm…” Giờ phút này, tôi bỗng nhiên rất nhớ rất nhớ nhà.
Nhớ đến một mảnh trời mông lung, nhớ đến rừng cây xanh ngát, nhớ đến đầu phố đầy người đi qua lại, nhớ đến những người tôi yêu mến và yêu mến tôi.
“Vậy em mau trở về đi.” Hạ Ương nói.
“Em sẽ về,” tôi nói, “Nhưng không phải bây giờ.”
“Tây Vĩnh…” Anh ở đầu dây bên kia bỗng nhiên yên lặng mà nghiêm túc, “Có một số chuyện, anh vẫn luôn muốn nói với em…”
“?”
“Nhưng anh không muốn thảo luận qua điện thoại. Chờ em trở về đi, chờ em trở về chúng ta nói chuyện.”
“Chuyện gì?” Trong lòng tôi lại bất an, rất muốn biết đáp án.
“Đợi đến khi em trở về rồi nói.” Anh nói, như là không muốn tiếp tục vấn đề này nữa.
“Được rồi…”
“Em chờ chút!” Không biết Hạ Ương biết đang muốn chơi trò gì đây. Một lát sau, trong điện thoại truyền đến âm thanh hỗn độn và ồn ào.
“Em nghe thấy không?” Anh nói, “Đây là âm thanh của quê nhà.”
Tôi im lặng lắng nghe, lấy tay che miệng lại, muốn làm cho chính mình đừng khóc ra tiếng.
“Được rồi,” không biết qua bao lâu, Hạ Ương nói, “Anh phải tiếp tục làm việc. Nếu em nhớ nhà thì hãy trở về đi.”
Cúp điện thoại, tôi chui vào trong chăn, khó chịu trong lòng không biết từ đâu đến. Tôi chợt phát hiện, cuối cùng tôi đã hiểu cái gì là nhớ nhà. Có lẽ khi người ta ở xa xứ mới có thể hiểu được nỗi nhớ quê nhà; sau khi vĩnh biệt, mới có thể biết yêu là gì; sau khi mất đi mới biết quý trọng.
Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa, tại thành phố xa lạ này, tôi bỗng nhiên muốn biết, chỗ nào là của tôi.
Tôi bị tiếng đập cửa đánh thức, anh Hai ở bên ngoài đang gọi tên tôi, tôi lờ mờ lên tiếng, tôi nghĩ anh gọi tôi dậy ăn cơm.
Chờ tôi thay quần áo rửa mặt xong rồi đi vào phòng ăn, thì thấy Tử An bọc chăn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, đang thổi chén cháo nóng.
Trên bàn đặt vài dĩa rau xào nóng hổi, ở giữa còn có một nồi canh trứng cà chua. Tôi nhìn bàn đồ ăn này, không biết có bao nhiêu cảm động, giống như người lữ hành phiêu bạt rốt cuộc tìm được hương vị của quê nhà.
“Anh Hai đâu?” Tôi nuốt nước miếng, hỏi.
“Ảnh nói để chúng ta ăn trước, ảnh đang ở trong phòng em.”
Tôi gật đầu, muốn ngồi xuống, nhưng đổi ý đi đến thư phòng.
Lúc này ánh sáng ngoài cửa sổ hơi mờ, trong phòng không bật đèn, tôi đi vào, phát hiện anh Hai dựa vào bệ cửa sổ. Chăn trên chiếc giường của Tử An đã được xếp ngay ngắn, hết thảy trong phòng này đều có vẻ rất ngăn nắp.
Tôi đi từng bước về phía trước, muốn gọi anh ăn cơm, nhưng phát hiện anh đã nhắm mắt. Lại đến gần bước nữa, tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh. Anh ngủ rất yên ổn, như là con người của anh vậy, luôn lặng yên nhưng làm cho người ta an tâm.
Tôi lấy áo khoác của Tử An treo lên lưng ghế đắp trước ngực anh, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Bữa ăn tối nay là bữa mà tôi thoả mãn nhất từ khi rời khỏi nhà, trước kia tôi chưa bao giờ cảm thấy cháo trắng với vài món xào nhẹ lại ăn ngon như vậy. Cho dù là Tử An đang bệnh cũng nhịn không được mà ăn ngốn nghiến, nhưng tôi lập tức lấy đũa của mình kẹp đũa của cậu ấy lại, nói:
“Ăn ít thôi, đừng quên em vẫn còn bị ốm!”
Cậu ấy bĩu môi: “Em đói…”
“Đói một hai bữa cũng không chết đâu,” tôi trừng cậu ấy, “Nửa đêm bụng đau thì em chịu đựng đi.”
Tử An nhìn tôi một cách đáng thương, lại nhìn thức ăn trên bàn, cuối cùng cậu ấy mím môi buông đũa, miệng không quên than thở nói: “Nói chị là em gái của anh Hai thật sự không giả chút nào, cả hai người đều bắt nạt em…”
Tôi tiếp tục trừng cậu ấy, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Ăn xong bữa tối, tôi rửa sạch chén dĩa, rồi cùng Tử An đang bưng ly nước nóng ngồi trên sô pha xem TV. Qua chín giờ, tôi thấy anh Hai còn chưa ra nên vào thư phòng xem thử.
Lúc này trời đã sắp tối đen, trong mơ hồ chỉ nhìn thấy hình dáng của anh, nghe được tiếng hít thở ổn định của anh. Tôi đi qua, đang do dự có nên đánh thức anh hay không, thì trong không gian mờ tối, anh Hai bỗng nhiên mở mắt, thấy tôi, anh vẫn không nhúc nhích.
Tôi hoảng sợ đứng tại chỗ, cũng không dám động đậy.
“Mấy giờ rồi…” Không biết qua bao lâu, anh Hai mở miệng hỏi.
“Hơn chín giờ…”
“À,” anh cúi đầu nhìn áo khoác đắp trên người, sau đó nhìn tôi nói, “Cảm ơn.”
Tôi lắc đầu.
“Hai đứa ăn xong chưa?”
“Xong lâu rồi.”
Anh Hai đặt áo khoác sang một bên, đứng lên nói: “Vậy là tốt rồi, tối nay hai đứa ngủ sớm một chút.”
Nhìn thấy anh như vậy, tôi bỗng nhiên có chút áy náy, cũng hơi đau lòng. Những việc anh đã trải qua khi trưởng thành cũng không có chỗ nào tốt hơn tôi, nhưng anh không oán giận một câu, còn luôn lặng lẽ chiếu cố người bên cạnh.
Nhưng mà rất ít người quan tâm cho anh sao?
Bởi vì tính cách anh quái đản, không gần gũi, hơn nữa anh là một người…chưa bao giờ cần người khác.
Anh Hai đi tới, hơi lắc lắc đầu, ngay lúc tôi đoán chắc anh còn chưa tỉnh ngủ thì anh chợt ôm bờ vai tôi, thở hổn hển, ngay cả hô hấp cũng trở nên không ổn định: “Hình như tôi…hơi phát sốt.”
Bờ vai chịu trọng lượng nên hơn đau, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là sờ trán anh, tay vừa đặt lên, tôi liền sợ tới mức muốn nhảy dựng lên: rất nóng!
Tôi bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, tôi quyết định dìu anh Hai vào phòng ngủ.
Tay chân tôi vội vàng đưa anh lên giường, anh yếu ớt nói: “Tôi không sao…ngồi một lúc thì không sao…”
Tôi không nói gì, trực tiếp đặt anh trên giường, đắp chăn cho anh, rồi xoay người đi đến phòng bếp làm chút gì cho anh ăn.
Vẻ mặt Tử An vẫn suy yếu đang ngã trên sô pha phòng khách xem TV, có lẽ nhìn thấy thần sắc của tôi khác thường, vì thế hỏi: “Sao vậy chị?”
“Anh Hai bị bệnh.”
Tôi lấy dĩa rau xào trên bàn bỏ vào lò vi sóng, sau đó múc cháo ra đổ vào nồi, cho thêm chút nước rồi đặt trên bếp hâm nóng.
“Anh Hai bệnh gì?” Vẻ mặt Tử An lo lắng.
“Chị nghĩ là do quá mệt mỏi, hơi phát sốt.”
“Em vào xem thử.”
Nói xong, người cao to muốn đứng dậy, tôi vội đi qua ngăn cậu ấy lại: “Chính em cũng đang bệnh, đừng đi vào thêm phiền phức nữa. Em yên tâm, chị sẽ chăm sóc anh Hai.”
Tử An nhíu mày, dường như là phải cùng anh Hai sinh ly tử biệt, tôi thấy vậy nhịn không được mà cười rộ lên.
“Chị, chị cười cái gì…” Cậu ấy đưa ra khuôn mặt như trái khổ qua.
“Không có gì,” lò vi sóng vang lên, tôi đi qua lấy cái khay, “Em uống hết nước nóng thì đi ngủ sớm một chút.”
Tôi đem đồ ăn và cháo đã hâm nóng đặt trên khay, bưng vào phòng ngủ. Anh Hai nhắm mắt lại, tựa nửa người vào đầu giường, có lẽ nghe được tiếng tôi vào phòng, vì thế anh thấp giọng nói:
“Tôi có thể tự chăm sóc mình…”
Tôi đặt khay trên tủ đầu giường, xoay người, khẽ hừ một tiếng: “Chăm sóc cái quỷ!”
Có lẽ anh không ngờ ngã bệnh cũng bị người ta mắng, cho nên miễn cưỡng mở to mắt nhìn tôi.
“Thuốc hạ sốt ở đâu?” Tôi không khách khí hỏi.
“Ở…trong tủ TV của phòng khách…”
Tôi tới phòng khách tìm, nhanh chóng tìm thấy. Anh Hai là một người cực kỳ có trật tự, các loại thuốc đều được dán nhãn ghi rõ, phân loại đặt trong ngăn kéo, vừa thấy là biết ngay.
Tôi cầm viên thuốc hạ sốt, rồi rót ly nước ấm đi vào phòng ngủ.
“Anh ăn chút gì trước, cả ngày chưa ăn uống, còn phải mua thức ăn nấu cơm, anh cho là mình làm bằng sắt sao?” Tôi đưa cháo tới trước mặt anh, trong chén chỉ có chút cháo, bởi vì tôi đoán anh không ăn nhiều lắm.”
Anh Hai nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề động đậy.
“Làm gì? Muốn em đút anh sao?” Tôi nhướng lông mày.
Anh lập tức mở to mắt, chìa tay nhận chén.
Tôi bỏ thêm chút dưa cải vào chén cháo của anh, thấy anh ăn xong, tôi liền đưa viên thuốc hạ sốt và nước ấm cho anh. Anh nhìn tôi, đoán chừng không thể từ chối, vì thế anh khẽ nhíu mày, nuốt viên thuốc xuống.
Vừa nuốt xong, cả khuôn mặt anh thay đổi, mặt mày đau khổ nhăn lại, vẻ mặt kia thật quá buồn cười, giống như tôi cho anh uống thuốc độc vậy.
Tôi nhìn anh, dở khóc dở cười, hoá ra anh lớn như vậy mà còn sợ đắng!
Tôi vội đứng dậy đến mở va ly tìm đồ ăn vặt, khi ra ngoài tôi thích mang theo nhiều mứt trái cây, bây giờ vừa lúc có công dụng. Anh Hai hẳn là loại người không tuỳ tiện ăn đồ của người xa lạ, bởi vì khi tôi đưa ra hũ mứt trước mặt anh, phản ứng đầu tiên của anh là từ chối. Nhưng tôi không rút tay về, anh suy nghĩ một chút, chắc là rất đắng nên anh vẫn nhận lấy rồi mở ra ăn.
Tôi thấy anh ngậm nho khô trong miệng, vẻ mặt lập tức nới lỏng ra, tôi chợt thấy rằng, có lẽ anh rất biết chăm sóc người khác, nhưng không nhất định biết chăm sóc bản thân anh…
Tôi bưng khay ra ngoài, nước ấm vẫn để lại cho anh đặt trên tủ đầu giường. Đợi khi tôi quay lại, anh đang xốc chăn lên muốn đứng dậy.
“Anh làm gì?” Tôi trừng anh.
“Tôi…nên ngủ ngoài sô pha.” Trên mặt anh có lớp mồ hôi mỏng, hai gò má đỏ lên.
“Anh để em ngủ một ngày trên sô pha thì sẽ chết à?” Tôi đẩy anh quay về giường, vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy ánh mắt anh có chút kỳ lạ…
Tôi xấu hổ ho nhẹ một tiếng, mặc dù chúng tôi là anh em ruột, nhưng bây giờ vẫn chưa coi là quá quen thuộc, vì vậy tôi nghĩ có lẽ anh không quen với hành động của tôi.
“Anh hãy ngủ trên giường của mình đi, ngã bệnh mà còn nhiều mưu ma chước quỷ như vậy! Em ngủ ở sô pha không sao đâu, chủ yếu là anh không thể ngã bệnh, bằng không ai dẫn em và Tử An ra ngoài chơi.”
Anh Hai đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, rốt cục gật đầu.
“Anh mau ngủ đi.” Tôi không biết vì sao, bỗng nhiên nổi lên bản tính người mẹ, giúp anh nhét chăn vào, đóng cửa tắt đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn ở đầu giường.
Anh nhắm mắt lại.
“Em ngồi ở đây một lát,” tôi nói, “Đợi anh ngủ em sẽ ra ngoài.”
Anh không trả lời tôi. Vì thế, tôi ngồi trên tấm đệm lông cừu ở bệ cửa sổ, nhìn những chấm đèn ngoài cửa sổ.
Qua một hồi lâu, anh Hai bỗng nhiên thấp giọng nói:
“Khi ra ngoài em đừng tắt đèn.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, phát hiện đường nét trên mặt anh rất giống ba của chúng tôi.
“Ờ.” Tôi cũng thấp giọng đáp.
Rất nhanh, anh Hai phát ra tiếng hít thở đều đều, tôi nghĩ anh đã ngủ. Tôi lại ngồi một lúc, rồi định đứng dậy đi ra ngoài.
Khi đi qua góc giá sách, tôi vô ý phát hiện trên vách ngăn có một khung ảnh bị ụp xuống, tôi đứng đó, đầu óc hơi ong ong, nhưng vẫn theo bản năng đưa tay nâng cái khung lên.
Trên ảnh là hai người, một người là anh Hai, cả người anh mặc một chiếc áo choàng màu đen, trên đầu đội mũ vuông, nét mặt vẫn thấp thoáng vẻ ngây thơ. Người phụ nữ bên cạnh anh vô cùng xinh đẹp, mặc dù lớn tuổi nhưng vẫn xinh đẹp…khiến tròng mắt người ta đui mù.
Tôi không biết mình nhìn bao lâu, lâu giống như dài cả thế kỷ vậy. Sau đó tôi nặng nề lật khung ảnh xuống, rồi xoay người ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.