Quyến Luyến Roussillon

Chương 5: Thành phố Gaudi

Xuân Thập Tam Thiếu

04/03/2014

Tôi nằm trên sô pha ngủ thẳng giấc đến bình minh.

Tôi bị một hồi âm thanh của nồi niu chén bát đánh thức, miễn cưỡng mở to mắt, tôi phát hiện trong phòng bếp có bóng người đang di chuyển. Tôi cầm mắt kính trong tay đeo lên, nhận ra đó là anh Hai.

“Anh sao….” Tôi kinh ngạc nhìn anh.

“Đi rửa mặt đánh răng, chuẩn bị ăn cơm.” Anh Hai vẫn mặc áo sơ mi cotton trắng, ánh sáng ban mai xuyên qua cửa kính chiếu vào, rọi sáng một lớp ánh sáng long lanh trên vai anh.

“Anh không phải đang sốt sao…” Tôi vẫn chưa phản ứng lại.

“Khoẻ rồi.” Anh lấy sữa trong tủ lạnh ra, đổ vào nồi, dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, “Có hai vị ở đây, tôi nào dám ngã bệnh.”

“…” Tôi nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy, phía sau tính cách không được lòng người khác, có lẽ cất giấu một trái tim lương thiện.

Một lúc sau, Tử An từ trong phòng đi ra, cậu ấy vẫn còn bệnh nhưng sắc mặt tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều.

“Anh Hai,” lúc ăn sáng, Tử An nói, “Bằng không em ở nhà nghỉ ngơi, anh dẫn chị ra ngoài chơi đi.”

Tôi vừa định nói thì anh Hai liền hừ một tiếng, nói: “Em tự lo cho mình đi, bản thân biến thành như vậy còn muốn chỉ huy người khác.”

Tử An thè lưỡi, không nhắc lại nữa mà chuyên tâm ăn cháo.

Đợi dàn xếp xong xuôi cho tiểu tổ tông, anh Hai nói với tôi: “Em muốn đi đâu?”

Vẻ mặt tôi kinh ngạc: “Anh vẫn còn ốm…”

“Tôi không sao.” Từ trên mặt anh, không thể nhìn ra một chút dấu vết phát sốt.

Nhưng tôi vẫn theo bản năng vươn tay sờ trán anh, anh lập tức quay đầu đi chỗ khác, tránh khỏi tay tôi. Tay tôi cứng ngắc với trong không trung, có lẽ anh hơi xấu hổ nên ho nhẹ một tiếng, nói: “Tôi không sao.”

Nói xong anh xoay người bỏ đi.

Tôi ngồi bên cạnh bàn ăn, nhìn bóng lưng của anh, cảm thấy rất nản lòng. Nhưng nghĩ lại, muốn một người chấp nhận người khác vào cuộc sống của mình cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bất luận thế nào, chúng tôi là anh em, sợi dây gắn bó này không thể cắt bỏ.

Vì thế vào một ngày nắng sớm, chúng tôi lái xe, chạy trên con đường của Barcelona.

Tôi muốn nói, về Barcelona, ấn tượng của tôi đối với thành phố này chỉ là thế vận hội Olympic và phim điện ảnh của Woody Allen. Ngay cả đất nước Tây Ban Nha này, tôi cũng chỉ biết đấu bò và bóng đá. Tôi vẫn cảm thấy đất nước này tràn trề nhiệt tình, nó thật sự không tương xứng với cá tính lạnh lùng của anh Hai.

Giờ phút này, anh ngồi bên cạnh tôi đang hết sức chuyên chú lái xe, hai bên con đường rộng lớn có các loại kiến trúc kiểu Châu Âu tráng lệ, nhưng anh không có ý muốn giới thiệu với tôi chút nào.

“Anh là kiến trúc sư?” Tôi nhịn không được muốn bắt anh nói chuyện.

“Chính xác hơn là tôi muốn trở thành kiến trúc sư, nhưng tôi hiện tại vẫn còn kém mục tiêu này rất xa.”

Tôi nheo mắt nhìn anh, cảm thấy dường như anh tự coi nhẹ bản thân. Anh cũng nhìn tôi, sau đó nở một nụ cười: “Hôm nay tôi dẫn em đi xem vài chỗ.”

Không bao lâu, anh Hai đậu xe ở ven đường, sau đó dẫn tôi đi bộ trên con đường chính náo nhiệt ở phía trước. Vừa quẹo qua một chỗ rẽ, tôi bị hù doạ bởi một nhóm người đứng xếp hàng. Kỳ thật nếu hàng người này đặt ở bất cứ nơi nào tại Thượng Hải thì tôi không hề cảm thấy bất ngờ, nhưng ở Châu Âu đã hai tuần, ngoại trừ sân bay và hãng xe cho thuê, tôi hiếm thấy có người xếp hàng trên đường.

Hôm nay anh Hai đeo kính râm, như là loại kính của Tom Cruise đeo trong “Top Gun”, anh đi đến vị trí sau cùng của hàng người, rồi ngoắc tôi qua. Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn toà kiến trúc trước mắt, thật sự có phần không hiểu người Tây Ban Nha.

Đây là một toà nhà…nói thế nào nhỉ, tương đương với toà nhà “quỷ dị”. Nó có tổng cộng bốn năm tầng, nằm ở góc đường, nối liền với toà nhà bên cạnh, nhưng vô cùng hấp dẫn ánh mắt người ta. Vách tường bên ngoài là màu xám đậm mang chút màu vàng đất, giống như kiến trúc bằng xi măng cốt thép, nhưng trên tường che kín các loại đá thuỷ tinh màu lam và xanh lá cây cùng với ngói trang trí. Mỗi một tầng có ba ban công, hàng rào bảo hộ của từng ban công tạo hình giống như quái nhân đeo mặt nạ trong “Phantom of the Opera”. Tại toà lầu cao nhất là mái hiên thật lớn, hình dạng của mái hiên này như là cái mũ trên đầu thật lớn của hải tặc, ánh mặt trời chiểu rọi xuống, trên “mũ” được khảm vô số “châu báu” màu xanh lam và xanh lá cây, trông nó giống như một cung điện dưới đáy biển thần bí huyền ảo.

Anh Hai chìa tay kéo tôi, tôi mới phát hiện mình đang cản đường. Miệng anh cong lên một nụ cười nhạt: “Em đừng giống như một cô gái ở quê lần đầu tiên vào thành phố được không.”

Tôi không phục bĩu môi: “Em cứ là cô gái ở quê thì sao…”

Khoé miệng của anh Hai vẫn chứa nụ cười, nhưng ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Toà nhà này tên là Casa Batlló, là tác phẩm của Gaudí.”

Hàng ngũ mua vé vào cửa di chuyển rất nhanh, sau khi anh Hai mua hai vé, liền dẫn tôi vào kiến trúc tràn ngập thuyết thần bí và sắc thái kỳ dị huyền ảo này. Du khách ở đây hầu hết nghe theo máy hướng dẫn, nhưng anh Hai không giúp tôi mượn một cái, khi tôi nhìn hết đông rồi đến hết tây, bỗng nhiên nghe thấy anh nói: “Em cảm thấy một công trình kiến trúc nếu có thể cảm động lòng người, thì đó là vì cái gì?”

Tôi không biết trả lời vấn đề không đầu không đuôi của anh thế nào, nhưng tôi vẫn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bởi vì nhìn đẹp lắm.”

Anh Hai kéo khoé miệng, không biết là mỉm cười hay là khinh thường. Anh không cho tôi đáp án, có lẽ vấn đề này căn bản không có đáp án. Anh chỉ tháo kính râm xuống, thuận tay cài chiếc kính trên mũi tôi, sau đó bắt đầu giới thiệu tác phẩm của bậc thầy trong giới kiến trúc.

Tôi đẩy kính râm lên đầu, đi theo anh lên lầu hai. Nhìn thấy dáng vẻ nói chuyện của anh Hai, tôi chợt nhớ tới ba của chúng tôi, ông ở Na Uy, không biết lúc này đang làm gì?

Ông có nhớ tôi không, hay là có muốn biết tôi như thế nào không?

Hoá ra, ý nghĩa của người thân chính là bận tâm. Cho dù thế giới này sụp đổ, cho dù chúng ta không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng trong lòng lại nhớ nhung một số người, nhớ họ vô điều kiện —— đây là người thân.

Tôi hình như hiểu được chút ít buổi nói chuyện kia của ba, ông từng nói cho tôi biết, tôi có thể thông qua anh Hai để hiểu ông, lúc ấy tôi nửa tin nửa ngờ, mà hiện tại, tôi dường như hiểu được ông muốn nói cái gì.

Có lẽ chúng ta không muốn thừa nhận, nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói, con cái là cuộc sống tiếp diễn của cha mẹ. Loại tiếp diễn này cũng không chỉ là dung mạo, bề ngoài, thói quen… Loại tiếp diễn này giống như một dấu ấn thật sâu, bắt đầu từ khoảnh khắc chúng ta sinh ra, nó đã dung nhập vào trong xương máu của chúng ta.

“Em xem,” bất tri bất giác, chúng tôi đã đến tầng cao nhất, trước mặt tôi chính là hình ảnh của một hành lang dài xen lẫn nhau, mà thanh âm trầm thấp là của anh Hai, anh đứng sau tôi, hơi thở của anh liền phả trên cổ tôi, “Đây là chỗ tinh tuý trong thiết kế của Gaudí —— hình vòm là nền tảng kiến trúc của ông ấy.”

Hành lang dài trước mắt quả thực khiến người ta chấn động, nhưng tôi vẫn đãng trí bước qua, bởi vì vừa rồi hơi thở của anh phả trên làn da tôi khiến tôi tê dại, cảm thấy không thoải mái lắm.

“?” Anh Hai không hiểu nên nhìn tôi.

Tôi đành phải cười lấy lệ, quay đầu đi chỗ khác, không nhìn anh.

Kỳ quái chính là, đây là lần đầu tiên tôi ý thức được…anh là một người đàn ông.

Từ Casa Batlló đi ra, anh Hai lại dẫn tôi đi đến một kiến trúc khác của Gaudí ở con phố bên cạnh, tên là Casa Milà. Toà chung cư này có chỗ đặc biệt nhất là pho tượng ở tầng cao nhất, cùng với phong cách thần bí huyền ảo vừa rồi thì nơi này hoàn toàn theo phong cách thuyết thần bí.

Anh Hai nói với tôi rất nhiều thứ, ví dụ như cuộc đời của vị bậc thầy Gaudí, ví dụ như chỗ kỳ diệu trong tác phẩm của ông ấy, ví dụ như cái gì là phong cách Gothic… Tôi thật sự không nghe vào bao nhiêu. Nhưng tôi rất thích nhìn dáng vẻ thao thao bất tuyệt của anh, giống như chỉ có lúc này anh mới nói nhiều với tôi, bình thường anh quả thực là tích tự như kim (tiết kiệm lời nói).

Chúng tôi đi mãi đến ba giờ chiều mới ngồi xuống một quán cơm nhỏ ở bên đường để ăn cơm, nhưng khiến tôi ngạc nhiên chính là, nơi này thật là kín người hết chỗ.

“Mọi người ở Tây Ban Nha không cần đi làm sao?” Tôi hỏi.

Anh Hai nhún vai: “Trời à, không làm việc thì làm sao nuôi sống bản thân.”

“Vậy thì tại sao lúc này lại có rất nhiều người đi dạo trên đường thế?”

Anh Hai uống một ngụm cà phê, nói: “Bởi vì mọi người ở đây đều tin rằng, so với kiếm tiền thì làm cho bản thân thoải mái mới là chuyện quan trọng nhất.”

Tôi nhìn anh: “Vì sao anh lại đến đây?”

Điều tôi muốn nói chính là, cá tính của anh cùng với tính cách tuỳ tiện của Barcelona không hợp nhau lắm.

Anh Hai vẫn không cho tôi đáp án, mà chỉ thản nhiên nói: “Sau này em sẽ biết.”

Trạm cuối cùng của hôm nay là một giáo đường còn đang trong giai đoạn thi công.

Việc này thật sự khiến tôi cảm thấy bất ngờ, bởi vì lại có nhiều người đến tham quan một giáo đường vẫn chưa thi công xong. Ở nơi tôi sống…dường như chưa từng xảy ra.

“Nhà thờ Thánh Gia theo tiếng Tây Ban Nha gọi là La Sagrada Família, theo nghĩa đen là cung điện gia tộc thần thánh.” Anh Hai dẫn tôi lách qua đám người chen chúc, dọc theo toà nhà to lớn màu xám này đi đến nơi mặt trời lặn xuống.

“Anh nói là nhà của Chúa Giêsu?” Tôi coi như có chút hiểu biết.

Anh Hai nhìn tôi, gật đầu: “Em có tín ngưỡng tôn giáo không?”

“Không có.” Từ nhỏ đến lớn, mẹ già tôi chỉ muốn tôi tin tưởng một người —— đại khái chính là bà.

“Tôi cũng không có,” anh nhún vai, “Nhưng mà tín ngưỡng tôn giáo vô cùng quan trọng đối với rất nhiều người, giống như là nước và không khí vậy.”

Chúng tôi dọc theo lan can màu đen tiếp tục đi về phía trước. Bóng dáng anh Hai ngay tại trước mặt tôi, chợt xa chợt gần. Trên đầu tôi còn có kính râm của anh, tôi dứt khoát kéo xuống đeo lên.

Vòng qua góc đường, bóng dáng của anh Hai bỗng nhiên tan biến. Ngay lúc tôi không biết làm sao thì anh lại xuất hiện trước mắt tôi, kéo tôi vào cánh cửa sắt màu đen. Phía sau cửa sắt là con đường dốc, ở cổng có người canh cửa, nhìn thấy anh Hai người đó liền gật đầu, anh Hai cũng chào hỏi anh ta.

Cuối con đường dốc là một cánh cửa gỗ màu đen khác, anh Hai đi tới cửa, lấy ra một tấm thẻ trong túi quẹt vào, cửa liền mở ra. Sau đó anh xoay người nhìn tôi, nói:

“Đến đây đi, xem thử chỗ làm việc của tôi.”

Tôi nghĩ, giờ phút này dùng bốn chữ “trợn mắt há mồm” để hình dung tôi thật không sai chút nào. Bởi vì tôi thật sự không ngờ, anh Hai lại làm việc trong một toà giáo đường.

Tôi đi sau anh tiến vào giáo đường, chính xác hơn là tầng ngầm của giáo đường. Tôi vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng giống như địa đạo của pháo đài cổ kính vào thời Trung cổ, kết quả là văn phòng hiện đại hoá bình thường không có gì khác biệt.

Dọc theo đường đi có rất nhiều người chào hỏi anh Hai, chắc họ đều là đồng nghiệp của anh, còn có người nhiệt tình cho anh cái ôm. Sau đó, những người kia lại dùng ánh mắt tràn đầy nghi vấn nhìn tôi, nhưng anh Hai dường như không phát hiện gì mà tiếp tục dẫn tôi đi vào bên trong.

Cuối cùng chúng tôi đi vào trong căn phòng kính thật lớn, nơi này như là một phân xưởng của nhà máy hoặc là một xưởng thủ công, bày đặt vài chiếc bàn dài song song, trên bàn đều là các loại công cụ cùng với mô hình màu trắng. Tôi nhìn kỹ những mô hình này, đều là mô hình bên ngoài hoặc là từng khu vực của nhà thờ Thánh Gia, chế tạo vô cùng hoàn mỹ, quả thực tựa như đi tới một thế giới hư cấu cỡ nhỏ.

“Đây là nơi anh làm việc?” Tôi hỏi.

Anh Hai gật đầu: “Tôi không phải đã nói với em tôi làm mô hình sao?”

“Em còn tưởng là loại…mô hình chơi đùa của con nít.” Được rồi, tôi thừa nhận mình thật ra có chút nông cạn.

Anh Hai đảo mắt, có lẽ không muốn để ý tôi.

“Nhưng mà những mô hình này có lợi ích gì?” Tôi hỏi.

“Dùng để mô phỏng thiết kế của thầy Gaudí, tiếp tục xây dựng toà thánh đường này.”

Tôi bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, bỗng nhiên có phần cảm thấy kính nể ngưỡng mộ anh Hai.

“Giáo đường này đã được xây dựng nhiều thế kỷ,” anh Hai đi đến bên cạnh một mô hình màu trắng tinh xảo, ánh mắt chuyên chú, “Gaudí đã hoàn thành tất cả thiết kế từ lâu, thế nhưng những thiết kế này rất tinh xảo, thậm chí vượt qua kiến trúc bình thường mà mọi người có thể nhận thức. Sau khi ông ấy chết, phải tiếp tục xây dựng như thế nào, đó là một vấn đề.”

“Vì sao lại xây dựng lâu như vậy?”

Anh Hai nhìn tôi cười cười: “Đầu tiên, đây là một công trình kiến trúc phức tạp và cực kỳ khổng lồ, sau đó chính là tiền.”

“Tiền?”

“Nhà thờ Thánh Gia dựa vào quyên góp và thu nhập của vé vào cửa để xây dựng, cho nên khi nào thì hoàn thành vẫn là một ẩn số.”

Tôi còn muốn nói thêm thì đã có người từ phòng kính bên kia lần lượt đi vào, bọn họ thấy anh Hai, vẻ mặt đều kinh ngạc vui mừng, còn nói tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh, còn nói ngôn ngữ mà tôi không biết ở đâu, tóm lại cả phòng nhất thời náo nhiệt lên.

Cuối cùng, một mỹ nữ tóc vàng xinh đẹp đi tới, lúc nhìn thấy anh Hai cô ấy sửng sốt một chút, tôi dùng trí tuệ kế thừa từ mẹ già không coi là nhiều lắm nhưng cũng đủ đoán ra: hai người bọn họ khẳng định có vấn đề!

Tôi nhanh chóng liếc anh Hai một cái, phát hiện dáng vẻ anh vẫn bình thản ung dung. Khi tôi quay đầu lại nhìn mỹ nữ tóc vàng thì phát hiện đối phương đang trừng thẳng về phía tôi.

Những người khác cũng nhìn tôi, thoáng cái, tôi dường như thành mục tiêu công kích.

Nhưng anh Hai vẫn không có tia gợn sóng mà đút hai tay vào túi, anh nói với mọi người thời gian nghỉ phép của anh còn chưa chấm dứt, hôm nay chỉ dẫn tôi đến tham quan, nhìn nơi anh làm việc. Nói xong anh liền tạm biệt mọi người, rồi kéo tôi rời khỏi.

Tôi đi theo sau anh Hai, xuyên qua hành lang trong con đường ngầm, cuối cùng tôi nhịn không được hỏi: “Cô kia chính là bạn gái của anh sao?”

“Người nào?” Anh vẫn còn giả ngu.

Tôi bắt chước anh trợn mắt: “Dùng cách giống như con nít để trốn tránh sao, em còn tưởng rằng người nước ngoài các anh đều rất open.”

Anh Hai không quay đầu mà phản bác nói: “Tôi không phải người nước ngoài.”

“…” Tôi chẳng ừ hử gì cả.

“Sophie cũng không phải là bạn gái của tôi,” anh nói, “Là bạn gái trước.”

“Vì sao hai người chia tay?” Với anh Hai, tôi hình như luôn thẳng thắn, bắt chước anh không ngoằn ngoèo.

Anh dừng bước chân, thiếu chút nữa tôi đã cắm đầu vào anh.

“Bởi vì mục tiêu không giống nhau.”

Tôi không rõ nguyên do: “Mục tiêu gì?”

Đồng tử tôi xoay vòng: “Thế nào, anh định vì sự nghiệp chủ nghĩa cộng sản phấn đấu cả đời mà cô ấy lại bị đế quốc Mỹ ăn mòn tư tưởng tiến bộ?”

Anh Hai nhìn tôi, như là không hiểu tôi đang nói gì.

“Được rồi, chính là anh muốn hướng Đông mà cô ấy muốn hướng Tây.”

Anh nhíu mày suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Em…có thể hiểu như vậy.”

Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thế cuối cùng hai người có mục tiêu gì khác nhau?”

“Gia đình.” Nói xong, anh Hai tiếp tục đi về phía trước.

Tôi đi theo: “Gia đình?”

“Lúc đó tôi cầu hôn với cô ấy, nhưng cô ấy nói không muốn kết hôn, cũng không muốn con cái.”

“Vì vậy hai người liền chia tay?”

“Ừm.”

“Hai người…người nước ngoài đều dứt khoát như vậy sao?”

Anh Hai dừng bước chân, tôi rốt cuộc đụng phải anh, nhưng anh kịp thời giữ tôi lại, nghiêm túc nói: “Thứ nhất, tôi không phải người nước ngoài. Thứ hai, chuyện tình cảm đôi khi cần phải dứt khoát.”

“?”

“Có phải em muốn nói, tôi muốn kết hôn là vì tôi yêu cô ấy, sao có thể chia tay?”

“Gần như vậy…” Tôi gật đầu.

Khoé miệng anh Hai kéo lên một nụ cười khổ, nhưng mà nụ cười khổ kia chỉ hơi lướt qua: “Yêu…có thể là một điều rất phức tạp. Có lẽ cuối cùng, em sẽ phát hiện người em yêu nhất chính là bản thân em.”

Nói xong, anh buông tôi ra, xoay người đến cánh cửa gỗ màu đen kia. Tám giờ tôi và anh Hai mới về đến nhà, nửa tiếng sau anh lại chuẩn bị xong một bàn đồ ăn. Tử An trông có vẻ tốt hơn nhiều, ít nhất sắc mặt không còn vẻ tái nhợt không sức lực của bệnh hoạn, vì vậy anh Hai đặc biệt cho phép cậu ấy ăn chút thịt. Nói thật, anh Hai nấu gì cũng ngon, điểm này cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ, anh hẳn là loại người làm chuyện gì đã tốt cũng muốn tốt hơn, với lại không ăn cản anh được.

“Anh chị đi đâu vậy?” Tử An hỏi.

“Xem Gaudí,” tôi nói, “Còn có chỗ anh Hai làm việc.”

Tử An nghe tôi nói vậy, cậu ấy liền ngẩng đầu nhìn anh Hai, dường như rất kinh ngạc. Anh Hai lại cụp mắt xuống, nghiêm túc ăn canh ở trước mặt, không để ý tới ý tứ của Tử An chút nào.

“Em sao vậy?” Tôi nhịn không được hỏi.

Tử An nhìn tôi, cười nói: “Không có gì, anh Hai bất công.”

“?”



“Em xin ảnh rất lâu, ảnh mới bằng lòng dẫn em đi đấy, chị mới lần đầu mà ảnh liền mang chị đi, đây không phải là bất công thì là cái gì?!”

Ở ngoài mặt tôi rất bình tĩnh, kỳ thật trong lòng có chút đắc ý: có lẽ anh Hai không hề chán ghét tôi như vẻ ngoài của anh.

“Đúng rồi,” Tử An còn nói, “Chị có gặp Sophie không?”

“Em nói là cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh kia?” Trực giác tôi nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, cô ấy cùng văn phòng với anh Hai.”

“Chị cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn.”

“Đồng ý.”

Đương sự rốt cục chưa nghe xong mà nặng nề ho hai tiếng, ý bảo chúng tôi im miệng. Nhưng tôi và Tử An chỉ nhìn anh một cái, rồi tiếp tục không coi ai ra gì mà thảo luận chuyện bạn gái của anh.

“Hai đứa đủ rồi đó.” Khi anh Hai nghiêm túc, đều tự có một loại uy nghiêm.

Không đợi tôi và Tử An phản ứng lại, anh liền đứng lên, bưng chén đĩa của mình đến phòng bếp rửa sạch. Tử An cho rằng anh tức giận, cậu ấy thè lưỡi, cúi đầu ăn cơm. Tôi cũng không nói nữa, chỉ theo dõi bóng dáng anh cúi đầu rửa chén dĩa.

Tôi chợt cảm thấy, có lẽ anh không tức giận, chỉ là hết cách đối diện với sự xấu hổ này. Trực giác nói cho tôi biết, Tử An không biết nguyên nhân bọn họ chia tay, những lời anh Hai nói với tôi chiều nay chưa hẳn sẽ nói với người khác. Đáy lòng tôi dâng lên một tình cảm ấm áp, bởi vì tôi phát hiện anh tín nhiệm tôi, dù sao, trên người chúng tôi có chung huyết mạch. Nhưng tôi lại không khỏi lo lắng cho anh, loại tính cách không giỏi thể hiện qua lời nói của anh, thật sự khó có thể khiến người ta tiếp cận.

Chờ Tử An ăn xong, tôi đuổi cậu ấy đến sô pha xem TV, rồi giúp anh thu dọn bàn ăn. Tôi bưng chén dĩa bẩn đến bồn rửa, rồi tựa vào bên cạnh nhìn anh Hai rửa chén dĩa. Anh rửa sạch trong chốc lát, có lẽ là đánh không lại ánh mắt của tôi, anh rốt cục liếc nhìn tôi: “Em muốn gì?”

Tôi nhún vai, hỏi thẳng: “Anh còn yêu cô ấy phải không?”

Anh Hai ngớ ra một lúc, trong nháy mắt, tôi dường như nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt anh. Nhưng giây tiếp theo, anh khôi phục lại bình thường, là anh Hai nghiêm túc như trước.

“Tôi không biết,” thanh âm của anh trầm thấp, “Tôi không xác định cái gọi là ‘yêu’ đến tột cùng định nghĩa thế nào.”

“Vì sao phải bi quan như vậy?”

Anh Hai lại liếc nhìn tôi, sau đó, anh lại mỉm cười.

Tôi không biết anh đang cười cái gì, nhưng tôi cảm thấy anh cười tươi lên nhìn rất đẹp trai, má lúm đồng tiền nhợt nhạt ở hai bên gò má khiến anh trông có vẻ ôn hoà, góc cạnh đâm chọc người khác đều tan biến.

“Cho dù tôi yêu hay không yêu cô ấy,” anh nói, “Tôi vẫn là một người sẽ không quay đầu lại.”

Tối nay tôi lại trở về cái giường trong phòng ngủ của anh Hai, còn anh ngủ ở phòng khách như trước. Tôi tắm rửa xong, ngồi trên giường đọc sách một lát, mệt mỏi kéo tới, tôi liền tắt đèn nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Ngọn đèn đường xuyên qua cửa chớp chiếu vào, vừa lúc chiếu trên giá sách. Tôi lại nghĩ tới khung ảnh bị lật xuống kia, rồi bắt đầu miên man suy nghĩ.

Mặc dù tôi yêu mẹ tôi, nhưng tôi vẫn vì sai lầm của bà mà cảm thấy áy náy xấu hổ. Việc làm của bà khiến người khác lâm vào bất hạnh, nếu không có bà, có lẽ thời thơ ấu của anh Hai sẽ thuận buồn xuôi gió, có lẽ anh không cần sống độc lập từ nhỏ, có lẽ anh sẽ giống Tử An đơn thuần vui tính, có lẽ anh sẽ sống vui vẻ hơn…

Mang theo thổn thức và bất an, tôi chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Lộ Tử An đã hoàn toàn bình phục, lại trở về dáng vẻ sinh khí dồi dào, làm cho người ta phải cảm thán tuổi trẻ thật sự rất tốt.

Hôm nay anh Hai lái xe mang chúng tôi đến khu thánh đường Gothic nổi tiếng của Barcelona cùng với viện bảo tàng Picasso. Dọc theo con đường lớn Via Laietana hướng về phía Nam là vùng biển khiến người ta vui vẻ thoải mái, lúc này tôi mới kinh ngạc phát hiện, hoá ra Barcelona giống như Thượng Hải, là một thành phố cảng.

Tử An chắc là đã tới rất nhiều lần, nên luôn thao thao bất tuyệt giới thiệu với tôi các loại kiến trúc và điểm ngắm cảnh, hôm nay đi chơi thú vị hơn nhiều so với hôm trước. Barcelona trong mắt anh Hai, ngoại trừ kiến trúc vẫn là kiến trúc, thật sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng rốt cuộc anh si mê kiến trúc đến mức độ nào. Mà Tử An đối với các loại sự vật đều cảm thấy vô cùng hứng thú, cho nên thành phố này từ miệng cậu ấy, có thêm vài phần nhiệt tình và sống động, thiếu đi vài phần cổ xưa và truyền thống.

Anh Hai sợ bệnh của Tử An còn chưa khỏi hẳn, cho nên hơn bảy giờ đã ăn tối ở nhà hàng bên ngoài, rồi sớm đưa chúng tôi về nhà. Về đến nhà, tôi mới thấy thân thể mệt mỏi, hưng phấn khi dạo chơi đã mất đi, trong lòng lại không biết làm sao có cảm giác hư không.

“Tử An tắm xong rồi,” anh Hai gõ nhẹ cửa phòng tôi, “Em đi tắm đi.”

Thanh âm của anh kéo tôi trở về từ hư không, khiến người hành khách cô độc ở tha hương như tôi cảm thấy có một tia an ủi.

Chờ tôi tắm xong, anh Hai mới vào phòng tắm. Tôi vừa lau tóc vừa đến phòng bếp tìm chút gì ăn, buổi tối ăn pizza và cơm hải sản, không biết vì sao, tôi rốt cuộc cảm thấy mặc dù đồ ăn ở đây có phần ăn rất lớn, nhưng lại khiến người ta mau đói.

Trong tủ lạnh, tôi tìm được nước chanh, pho mát và pâté cua, còn trên mặt bàn ở phòng bếp thì thấy một túi bánh mì lát, vì thế tôi tự làm một cái sandwich cho mình, rồi uống nước chanh.

Ăn một nửa thì di động vang lên, tôi cầm lên, thấy là tin nhắn của Hạ Ương.

“Làm gì thế?”

Tôi nhìn ba chữ này, không biết vì sao trong lòng ấm áp, khoé miệng bất giác cong lên nụ cười.

“Ăn bánh mì.”

“Bữa tối?” Anh trả lời nhanh chóng.

“Không phải, ăn khuya.”

“Ăn chết em.”

Trong miệng tôi nhét đầy bánh mì, nhưng vẫn cười to.

“Gần đây anh thế nào?” Tôi hỏi anh.

“Tiếp tục chiến tranh lạnh với ba già.”

“Sao lại thế?” Tôi kinh ngạc trượt ngón tay, “Hai cha con nào có thù qua đêm.”

“Ông ấy giận anh…”

“Vì sao? Anh làm gì?” Trong ấn tượng của tôi, tuy rằng tính tình của chú Hạ rất nghiêm túc, nhưng cũng không phải là loại người dễ dàng nổi giận với người khác. Hơn nữa, tôi nhìn ra, chú ấy rất thương Hạ Ương.

Qua một hồi lâu, tôi đã ăn xong bánh mì, Hạ Ương mới trả lời nói: “Anh làm ra chuyện ông ấy thấy không tốt.”

“Chuyện gì?” Tế bào nhiều chuyện trong lòng tôi lập tức sôi sục lên, “Anh làm cô bé kia bụng lớn à?”

“…Con mẹ nó anh thật muốn tát chết em!”

Ý là…không có?

“Thế rốt cuộc là chuyện gì?” Tôi suy nghĩ rất nhiều nhưng cũng không thể giải thích.

“Haizz… chờ em trở về rồi nói sau. Chừng nào thì em về? Em muốn ở chỗ ‘chim không thải’ tới khi nào?”

Tôi vẫn không dám nói với Hạ Ương tôi đã rời khỏi vùng núi ở phía Nam nước Pháp mà đi tới Barcelona. Tôi nghĩ nếu bây giờ tôi nói với anh, anh nhất định sẽ call liên tục cho tôi. Vì thế tôi duy trì nguyên tắc, anh không hỏi tôi sẽ không chủ động nói, tôi ậm ờ trả lời:

“Sắp rồi….sắp rồi…”

“Em phải bình an khoẻ mạnh trở về đấy!”

Tôi nhìn câu này, bỗng nhiên có phần muốn nghe tiếng của Hạ Ương.

Ngay lúc tôi mất hồn, cánh cửa liền truyền đến tiếng mở ra, đợi tôi phục hồi tinh thần ngẩng đầu lên, thì mỹ nữ tóc vàng mắt xanh Sophie đã mở cửa vào.

Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, cô ấy cũng kinh ngạc nhìn tôi. Chúng tôi cứ kinh ngạc như vậy mà nhìn đối phương, cho đến khi anh Hai từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nói với tôi: “Còn chưa đi ngủ?”

Đợi khi anh ngừng động tác tay thì mới phát hiện mỹ nhân đứng ở cửa.

Không biết vì sao hốc mắt của mỹ nữ đỏ ngầu, nhíu mày trừng anh Hai, miệng bô bô nói tiếng Tây Ban Nha tôi không hiểu. Từ đầu đến cuối dáng vẻ của anh Hai vẫn không thay đổi, nếu là lúc trước tôi có thể sẽ cho rằng anh lạnh lùng, nhưng trải qua mấy ngày ở chung, tôi phát hiện có đôi khi gương mặt anh không thay đổi chính là vì không biết làm sao.

Sophie bắt đầu gào thét, mới gào lên hai câu, mượn thứ gì đó trong tay mà ném về phía tôi. Tôi vẫn còn đắm chìm trong ngạc nhiên, hoàn toàn không phản ứng lại, anh Hai nhanh tay lẹ mắt ôm cổ tôi, kéo tôi qua.

Tôi còn chưa đứng vững, Sophie vừa xấu hổ đã trở thành phẫn nộ mà bắt đầu đợt tấn công thứ hai, lúc này tôi không còn vận may, sau khi tránh được bức tượng David, tôi rốt cục bị một khung ảnh thuỷ tinh đập trúng đầu. Tôi chỉ cảm thấy một trận đau đớn choáng váng, theo trực giác bụm trán lại. Sau đó tôi chợt nghe anh Hai gầm lên giận dữ, hai ba bước đi lên giữ chặt tay mỹ nữ kia, kéo cô ấy đi ra ngoài.

Tử An chắc là bị tiếng động này đánh thức, cậu ấy dụi mắt từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy tôi, cậu ấy lập tức ngây ngẩn cả người. Tôi không muốn làm cậu ấy sợ nên miễn cưỡng buông tay đặt trên trán xuống. Ai ngờ Tử An lại kêu to:

“Chị! Chị làm sao vậy?”

Nói xong, cậu ấy xông qua đây đè lại trán tôi. Lúc này tôi mới phát hiện trên trán hơi dính nhầy. Tôi theo bản năng nhìn bàn tay mình, trên đó có chất lỏng màu đỏ.

Anh Hai có lẽ nghe được tiếng kêu của Tử An, anh mở cửa đi vào. Tử An hô to với anh: “Chị chảy máu!”

Nói xong, người cao to kịch tính ngã trên mặt đất.

Tôi và anh Hai ngơ ngác nhìn nhau… Trên cơ bản, trò khôi hài vào lúc này rốt cuộc đạt đến cao trào.

Máu trên trán tôi theo hai má chảy xuống, khuôn mặt anh Hai không thay đổi mà đi tới, tôi nhìn mặt anh, nghĩ thầm, anh thật là vào bất cứ lúc nào cũng bình tĩnh như vậy.

Nhưng cho đến khi anh đến trước mặt tôi, tôi mới phát hiện có lẽ anh không bình tĩnh như tôi nghĩ. Lông mày anh nhíu chặt, môi mím thành một góc cứng đờ, bàn tay anh xoa trán tôi khẽ run, ánh mắt anh…dường như viết lên hai chữ “đau lòng”.

Anh kéo xuống khăn mặt dùng để lau tóc đeo trên cổ, gấp thành hình vuông, rồi đặt lên miệng vết thương của tôi, sau đó anh dùng giọng điệu ra lệnh nói với tôi: “Tự em đè đi.”

Tôi đè khăn mặt, anh Hai xoay người không biết đi đâu, khi anh xuất hiện lần nữa, tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi nghĩ mình muốn ngất đi, nhưng phát hiện thực ra thân thể tôi bay lên. Anh Hai ôm lấy tôi xông ra ngoài.

Sophie vẫn đứng ở cửa, khi đi qua người cô ấy, dưới ngọn đèn tôi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô ấy, còn có trống rỗng hư vô trong đôi mắt. Tôi chợt phát hiện tôi không oán hận cô ấy chút nào, tôi nghĩ cô ấy chỉ là sợ hãi mà đánh mất chính mình thế thôi.

Mỗi một người khi sợ hãi thì sẽ đánh mất chính mình, mà thứ mất đi trước hết, thực ra là lý trí.

Vách tường bệnh viện là màu than chì, ánh đèn màu vàng chiếu lên trên, có loại ảo giác kỳ lạ. Trên trán tôi có một chỗ sây sát, tôi không biết dài bao nhiêu, chỉ biết là mình bị da tróc thịt bong. Anh Hai lái xe đưa tôi đến bệnh viện gần nhất, khi xuống xe anh còn muốn ôm tôi, nhưng bị tôi cự tuyệt.

Sau khi trải qua trò khôi hài xảy ra bất ngờ vừa rồi, đầu tôi lại đặc biệt tỉnh táo. Cơn đau trên trán vẫn không dứt, nhưng tôi đã quen với loại đau đớn này, cho nên giờ phút này tôi trở nên bình tĩnh. Ngược lại anh Hai bối rối hiếm thấy, cũng đúng, trong vòng ba ngày liên tục đưa hai người đến bệnh viện cấp cứu, thật sự không thể khiến người ta duy trì sự bình tĩnh.

Anh dìu tôi vào bệnh viện, lớn tiếng nói tiếng Tây Ban Nha với người y tá trực ban. Y tá là một bác gái người da đen có dáng người to mập, bác ấy nhìn tôi một cái, rồi đưa chúng tôi vào phòng mổ khẩn cấp. Không bao lâu, có một người bác sĩ mặc áo choàng trắng đi vào, sau khi vào ông ấy cũng không nói lời dư thừa, trực tiếp đeo bao tay, lấy khăn mặt trên trán tôi xuống.

Khi nhìn thấy miệng vết thương của tôi, bác sĩ rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, nhưng anh Hai bất giác nhíu mày. Vì vậy tôi thật sự không thể phán đoán rốt cuộc mình bị thương thế nào. Bác sĩ bắt đầu rửa miệng vết thương cho tôi, khi bông y tế đụng tới làn da, tôi bị đau đớn mà rụt ra sau, anh Hai đi tới ngồi bên cạnh tôi, ôm vai tôi, tôi nghĩ anh muốn giữ tôi đừng cử động, tôi nhìn anh, trong nháy mắt, người như tôi không muốn khóc trước mặt người khác, nay mũi chua xót liền rơi nước mắt.

Ha, tôi biết tôi đang phát cáu, bởi vì đã lâu rồi tôi không làm vậy, bởi vì đã lâu tôi chưa gặp qua người có thể để tôi tuỳ tiện phát cáu —— tôi nghĩ trên thế giới này, ngoài người nhà ra, thì không còn ai khác có thể để chúng ta an tâm mà dựa vào.

Anh Hai vẫn cau mày thật sâu, vẻ mặt kia như là bối rối tới cực điểm. Anh vừa tắm rửa xong còn chưa chải tóc lại gọn gàng, quả thực nhìn giống như tổ chim. Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, tôi đang khóc, rốt cuộc khóc không xong, mà lại phì một tiếng bật cười.

Anh Hai kinh ngạc nhìn tôi, đại khái có chút hoài nghi tôi không phải bị đập hỏng đầu rồi chứ. Anh như vậy, càng khiến tôi muốn cười ha hả.

Bác sĩ bỗng nhiên nói mấy câu, tôi hoàn toàn không biết ông ấy đang nói gì, anh Hai vừa đối thoại với bác sĩ, vừa đưa tay vén tóc trên trán tôi, bàn tay thật to của anh trên đầu tôi, tôi cảm thấy giống như có một dòng nước ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến làn da của tôi.

“Bác sĩ nói em phải khâu chỉ?”

“Hả?” Cái này tôi thật sự không cười nổi nữa.

“Khâu hai mũi.”

“Sẽ có sẹo ư?” Tôi nghĩ khuôn mặt của tôi lúc này rất buồn cười, vừa nước mũi lại nước mũi, lúc thì khóc lúc thì cười, quả thực cực kỳ nhếch nhác.

Anh Hai lại bất giác nhíu mày, không trả lời được.

Kẻ ngốc cũng biết, khâu lại nhất định sẽ có sẹo.

Dưới đáy lòng tôi thở dài, đây là chuyện gì chứ, chẳng lẽ tôi và anh Hai số mạng tương khắc, không thể đồng thời xuất hiện?

Lúc từ bệnh viện đi ra, trên đường hầu như đã không còn người. Khi đi qua cửa kính, tôi cố lấy dũng khí nghiêng đầu nhìn hình phản chiếu của mình. Tôi mặc một chiếc áo thun lôi thôi cộng thêm quần thể thao, chân mang dép lê, tóc cũng bù xù như anh Hai, trên trán có một vòng vải trắng… Lại nhìn anh Hai đi trước tôi, anh ngoại trừ không có băng gạc, hình dáng cũng tiều tuỵ gần giống tôi.

Đến cạnh xe, anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh. Sau đó, hai người đều cười khổ.

Ngồi vào trong xe, anh Hai khởi động xe, nhưng không có ý muốn lên đường. Anh mở ra hai bàn tay thật lớn, dùng sức chà xát hai cái lên mặt, mặc dù chỉ là một bên mặt, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy sự mệt mỏi của anh.

“Cám ơn anh.”

“Xin lỗi em.”

Chúng tôi lại đồng thời cất lời. Sau đó chúng tôi giật mình cùng lúc, lại cùng cười khổ.

“Tôi xin lỗi,” anh Hai nói, “Tất cả đều là bởi vì tôi.”

“Có phải Sophie tưởng em là bạn gái mới của anh không?”

Anh không trả lời, hai tay bụm mặt, rầu rĩ hừ một tiếng.

Tôi thả lỏng cơ thể tựa vào ghế ngồi, bắt đầu thư giãn: “Cô ấy hẳn là vẫn rất yêu anh.”

Anh vẫn không trả lời.

“Kết hôn rất quan trọng sao?” Tôi nói, “Nếu hai người đều yêu đối phương, vì sao không thể ở bên nhau hoà hợp.”

Anh Hai cũng tựa lưng vào ghế ngồi, xuyên qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của anh, tôi chợt cảm thấy, anh là một người cố chấp như thế, rất khó mở rộng cõi lòng với người khác.

“Không phải là vấn đề kết hôn…” Cuối cùng anh mở miệng.

“Vậy là vấn đề gì?”

Anh Hai nhẹ nhàng thở dài, tiếp tục trầm mặc. Ngay khi tôi nghĩ anh không mở miệng nữa, thì anh lại nói: “Có lẽ em nói đúng, cô ấy vẫn yêu tôi, nhưng cô ấy càng yêu sự tự do. Cô ấy không muốn kết hôn, là bởi vì không muốn bị trói buộc. Hai người có thể ở bên nhau hay không, rất nhiều lúc không phải xem yêu quá sâu sắc, mà là bước đi có thể nhất trí hay không. Nếu không thể nhất trí, thì chắc chắn phải có một người thoả hiệp, nhưng không ai trong chúng tôi bằng lòng làm điều đó.”

“…”

“Có lẽ bây giờ chúng tôi ở bên nhau, tình cảm vẫn tốt, tất cả đều tốt. Nhưng…vấn đề vẫn tồn tại.”

Tôi nhìn sườn mặt anh, sườn mặt không chút thay đổi, sườn mặt vô cùng mệt mỏi, cuối cùng tôi buột miệng nói ra: “Cô ấy không muốn kết hôn, điều đó cũng không hề đại diện cô ấy vứt bỏ anh.”

Lời vừa ra khỏi miệng tôi liền hối hận. Anh Hai quay đầu nhìn tôi, biểu cảm tổn thương trong ánh mắt lướt qua.

Đây là chuyện anh không muốn thừa nhận nhất, ở trong cuộc sống của anh, anh luôn đóng nhân vật bị vứt bỏ. Điều này khiến anh trở nên kiên cường, nhưng có một số thời điểm, có lẽ bởi vì anh kiên cường như thế, nên mới có thể khiến người ta lựa chọn buông tha.

“Em xin lỗi.” Tôi nói. Trên thực tế, câu xin lỗi này có phần chẳng ra gì cả, nhưng ngoài nó ra tôi không biết nên nói cái gì.

Khoé miệng anh Hai khẽ động, cũng không như là muốn cười hay muốn giận. Anh chỉ cài dây an toàn, khởi động xe, chạy trên đường.

Dân cư trên đường phố rất thưa thớt, nhưng đèn đường lại chiếu nơi này sáng trưng. Tôi dường như đã quên đau đớn trên trán, mệt mỏi kéo tới, tôi nhắm mắt lại, không muốn suy nghĩ bất cứ vấn đề nào nữa.

Không biết qua bao lâu, tôi bỗng nhiên nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh Hai cất lời, nói:

“Lỗ Tây Vĩnh, em thật sự bằng lòng chấp nhận anh là anh trai sao?” Tôi mở to mắt, trong ngọn đèn suy yếu, tôi nhìn chăm chú vào sườn mặt của anh Hai.

“Nếu em thật sự bằng lòng,” anh nói, “Anh sẽ cố gắng làm ra bộ dạng mà em mong muốn.”

“…”

Hôm đó về đến nhà thì trời đã khuya, Tử An cuộn mình ở trên sofa ngáy khò khò. Tôi và anh Hai liếc mắt nhìn nhau, mới nhớ tới chuyện thằng nhóc này té xỉu, chúng tôi không khỏi có phần dở khóc dở cười. Xem ra sau khi chúng tôi đi cậu ấy tự tỉnh dậy, không tìm thấy người liền ngồi trên sofa chờ cửa, chờ mãi rồi ngủ thiếp đi.

Anh Hai lấy tay sờ trán Tử An, rồi đến thư phòng cầm tấm chăn đi ra đắp trên người Tử An, sau đó anh dìu tôi vào phòng ngủ. Anh đợi tôi bò lên giường, giúp tôi kéo chăn lên, sau đó trịnh trọng nói lần nữa:



“Anh xin lỗi, cho dù nói thế nào, chuyện này đều do anh gây ra.”

Vết thương của tôi vẫn rất đau, nhưng tôi lại cười nói với anh Hai: “Anh Hai, trước kia em vẫn cho rằng anh là một người đầu gỗ, không nghĩ tới còn có phụ nữ đánh nhau vì anh…”

Anh Hai đứng lên, dường như muốn chìa tay đánh đầu tôi, nhưng bàn tay đến một nửa, chắc là thấy vết thương trên trán tôi nên cứng nhắc thu trở về, vẻ mặt anh hơi mất tự nhiên nói: “Đừng nhiều lời, mau ngủ đi.”

Sau khi anh Hai rời khỏi, tôi tắt đèn, nằm xuống.

Trong ban đêm yên tĩnh, tất cả đều yên bình như vậy, nhưng trong đầu tôi lại ong ong, câu nói kia của anh Hai giống như dư âm còn quanh quẩn, không ngừng lặp lại…

Không biết vì sao, nghe được anh nói như vậy, tôi lại không đặc biệt vui vẻ, ngược lại có một loại đau lòng khó hiểu. Lộ Ngụy Minh, ông anh của tôi, dường như từ đầu đến cuối đều thay người khác gánh vác trách nhiệm mà sống. Làm một người con ngoan, một người anh trai tốt, một người thầy giỏi… Cuộc sống của anh tràn đầy trách nhiệm. Nhưng anh lại hiếm khi oán giận, chỉ lặng lẽ gánh vác tất cả.

Tôi không xem là hiểu phái nam nhiều lắm, có thể lấy ra một người đàn ông khác để so sánh cũng chỉ có Hạ Ương. Tôi bỗng nhiên phát hiện bọn họ lại hoàn toàn tương phản như vậy.

Hạ Ương là loại người không thích mang gánh nặng, một khi gặp chuyện gì, anh luôn rất tích cực đi giải quyết. Nhưng anh Hai là loại người sẽ không tháo dỡ gánh nặng, trọng trách trên người anh ngày càng nặng, nhưng lại không nghĩ tới ném đi. Tuy nhiên bọn họ có một điểm giống nhau, chính là tính cách kiên trì, sẽ không cúi đầu trước mặt khó khăn.

Tôi có một ý tưởng thú vị: có lẽ hai người bọn họ sẽ trở thành bạn tốt…

Tôi mang theo đủ loại phỏng đoán mà nặng nề ngủ. Tôi nằm mơ, trong giấc mơ, mẹ nói với tôi: Tây Vĩnh, con phải sống thật tốt.

Sáng hôm sau, tôi bị ánh mặt trời đánh thức, thò tay cầm lấy đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, tôi mới phát hiện đã mười một giờ.

Tôi vô cùng đau đầu, không phải vết thương kia mà là thần kinh não. Tôi nghĩ, bất cứ ai ở trong vài ngày ngắn ngủi liên tục chạy đến bệnh viện hai lần thì sẽ có phần suy nhược thần kinh.

Tôi bỗng nhiên không muốn làm gì cả, thầm nghĩ nằm trên giường lười nhác, ngắm trời xanh mây trắng cây cối hoa hồng ngoài cửa sổ. Nhưng khi ngắm nhìn, nước mắt tôi lại chảy xuống.

Nếu nói vài giọt nước mắt rơi xuống tối qua ở bệnh viện chủ yếu là muốn phát cáu, tôi bây giờ, lại bị cảm xúc đau khổ lây lan trong lòng. Tôi vẫn cho rằng mình rất độc lập, rất kiên cường, tôi sớm rời khỏi mẹ mà tự mình nuôi sống bản thân, tôi tưởng là một người có thể không cần người khác. Nhưng mỗi khi bị bệnh, tôi đều khó chịu tủi thân mà không còn cách tự kiềm chế. Giờ phút này, ở nơi đất khách quê người xa xôi, tôi không khỏi nhớ nhung quê nhà. Nhớ đến ông bà ngoại của tôi, nhớ đến bạn bè tôi, nhớ đến căn phòng nho nhỏ kia, thậm chí nhớ tới mùi vị không khí mà tôi quen thuộc.

Nhưng tôi nhớ nhất, vẫn là mẹ tôi.

Tôi vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, đợi đến khi khôi phục lại tinh thần thì anh Hai đã mở cửa tiến vào nói: “Em tỉnh rồi à, vì sao không trả lời anh?”

Tôi vội vàng xoay người, vùi mặt vào trong chăn, lén lút lau nước mắt.

Lúc này giường tôi rõ ràng lõm xuống, tôi nghĩ có lẽ anh Hai ngồi ở mép giường. Anh hẳn là biết tôi vì sao chôn vùi chính mình, nhưng anh không nói gì.

Khu vực này rất im lặng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xe cộ cùng với tiếng chim hót trong vườn hoa. Không biết qua bao lâu, anh Hai chợt vỗ vai tôi. Tôi không phải không muốn trả lời anh, chỉ là không muốn ngẩng đầu để cho anh trông thấy dáng vẻ tệ hại của tôi.

“Vết thương còn đau không?” Thanh âm của anh có chút trầm thấp.

Tôi phát ra một âm thanh từ trong xoang mũi, tỏ vẻ phủ nhận.

“Này.” Anh lại vỗ vai tôi, thấy tôi vẫn chưa phản ứng, anh liền giật chăn trên người tôi ra, chìa tay sờ trán tôi.

“A…” Tay anh chỉ đụng tới băng gạc trên trán, chạm vào vết thương đau đớn của tôi, khiến tôi nhịn không được mà kêu lên.

“Anh xin lỗi.” Anh kinh ngạc rụt tay về, “Anh muốn xem thử em có phát sốt hay không…”

Tôi thật sự có chút dở khóc dở cười, như là dù tôi hay Tử An, bất luận chúng tôi có chỗ nào không thoải mái, phản ứng đầu tiên của anh luôn là sờ trán. Đây là một thói quen, hay là một chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?

Nhưng tôi không trách anh chút nào, mặc dù anh làm vết thương tôi đau, dù cho anh hơi buồn cười, nhưng tôi lại bỗng nhiên rất muốn ôm anh… Hơn nữa, tôi thật sự làm như vậy.

Tôi xoay người, thậm chí ngay cả mặt anh tôi cũng chưa thấy rõ ràng, tôi liền ôm cổ anh. Tôi không rảnh nhìn gương mặt anh, hoặc là căn bản không dám nhìn anh, tôi chỉ cảm thấy theo bản năng, tôi cần sự an ủi, giờ phút này người duy nhất có thể cho tôi điều đó chỉ có anh Hai.

Trước đó chúng tôi vốn không quen nhau, có lẽ sau lúc này chúng tôi cũng sẽ không quá thân thuộc, nhưng tôi chỉ cần một cái ôm như vậy.

Tôi ôm chặt anh, kề sát gương mặt tôi trên xương sườn của anh, loáng thoáng nghe được nhịp tim của anh. Trên người anh Hai có vị bạc hà nhàn nhạt, còn pha trộn với mùi thuốc mỡ hoặc là thuốc nước.

Thoạt đầu thân thể anh hơi cứng ngắc, nhưng nhanh chóng trở nên mềm mại. Tôi không lên tiếng, anh cũng trầm mặc. Sau đó anh nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, giống như đang lặng lẽ an ủi tôi.

“Em xin lỗi, anh Hai.” Tôi nhắm mắt lại, rầu rĩ nói, “Người nên nói xin lỗi chính là em. Em không nên xuất hiện.”

Có lẽ, tôi vốn không nên đi vào thế giới này.

Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, không nói gì.

Anh thế này càng khiến tôi khó chịu. Ra ngoài lâu như vậy, giờ phút này tâm tình của tôi cuối cùng sụp đổ. Tôi không dám khóc thành tiếng, anh lại kéo tôi ra, cúi đầu nhìn mặt tôi.

Ôi, tôi nghĩ tôi thật sự rất khó coi, nước mắt đầy mặt, mặt mũi cũng nhăn nhúm lại. Trong mơ hồ, tôi lại nhìn thấy anh mỉm cười.

Tôi không biết nên hình dung tâm trạng này thế nào, thật giống như, lúc đứa trẻ âm thầm buồn bã thì người lớn lại cảm thấy buồn cười.

Tôi có chút giận anh, ngay lúc tôi sắp phát cáu, anh ngược lại cho tôi một cái ôm nhẹ nhàng. Tôi lại ngửi được vị bạc hà nhàn nhạt trên người anh, sau đó nghe thấy anh nói bên tai tôi:

“Cho dù em không nên xuất hiện thì cũng xuất hiện. Không nên đến cũng đã đến.”

“…”

“Vì vậy nếu đã đến rồi thì yên tâm ở lại đi.”

Sau này mỗi khi tôi nghĩ đến cái ôm này, trong lòng tôi sẽ có một loại cảm động khó hiểu. Nếu nói ba tôi hy vọng tôi thông qua anh Hai để hiểu ông, thì tôi lại cảm thấy từ chỗ anh Hai tôi nhận được một loại quan tâm của người thân. Anh hiếm khi vui vẻ hoà nhã với tôi, cũng sẽ không bày tỏ chính mình, nhưng tôi lại dần dần bắt đầu thích ông anh này, tôi thích cảm giác…có người nhà.

Tôi quyết định ở nhà nằm một ngày. Buổi chiều anh Hai và Tử An lái xe đi siêu thị mua đồ, một mình tôi vô cùng buồn chán, nên đứng dậy đi tìm sách để đọc.

Thư phòng của anh Hai rất lớn, trên hai giá sách bày ra đầy sách, phần lớn là tiếng nước ngoài, hơn nữa đa số là sách kiến trúc, chỉ có vài tiểu thuyết của Hemingway và Hugo, còn có một số sách Tây Ban Nha mà tôi hoàn toàn không biết là về cái gì. Anh cũng đọc sách Trung Quốc, nhưng rất ít, đều là tiểu sử danh nhân. Một góc của giá sách xếp gọn gàng ba quyển sách giống nhau, điều này khiến tôi hứng thú, là sách tiếng Trung về đại kiến trúc sư Gaudí.

Tôi mở cửa kính của giá sách, lấy sách ra, cầm trong tay lật xem. Tôi nghĩ nếu gọi nó là sách tranh ảnh thì sẽ chính xác hơn, nó hình vuông, cầm trong tay rất thuận tiện, bên trong đa số đều là hình ảnh, và thêm một số chữ giới thiệu. Lúc lật đến bìa sau của quyển sách, tôi lại thấy được trong cột biên dịch viết ba chữ “Lộ Ngụy Minh”, hoá ra đây là sách do anh Hai viết.

Tôi cầm quyển sách ảnh nhỏ trở về giường, bắt đầu nghiêm túc đọc. Anh Hai tham gia biên dịch một chương trong sách, tôi lật thẳng đến chương anh viết, còn chăm chú đọc lời văn của anh. Tôi luôn tin rằng lời văn của một người có thể nói lên rất nhiều thứ, nhưng điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ chính là, giữa cuộc sống tĩnh lặng này, người đàn ông không giỏi biểu đạt lại để lộ sự nhiệt tình và chuyên tâm của anh ở trong câu chữ. Anh gọi Gaudí là “Rembrandt* của ngành kiến trúc”, anh nói “Tác phẩm của Gaudí nói cho chúng ta biết, không phải chỉ có kẻ điên mới có thể miêu tả một thế giới không tồn tại”.

(*) Rembrandt Harmenszoon van Rijn (15 tháng 7 năm 1606 - 4 tháng 10 năm 1669), thường được biết tới với tên Rembrandt hay Rembrandt van Rijn, là một họa sĩ và nghệ sĩ khắc bản in nổi tiếng người Hà Lan. Ông thường được coi là một trong những họa sĩ vĩ đại nhất trong lịch sử hội họa châu Âu nói chung và Hà Lan nói riêng. Các tác phẩm của Rembrandt đã đóng góp quan trọng vào Thời đại hoàng kim của Hà Lan thế kỉ 17.

Tôi chợt cảm thấy “anh Hai” của tôi là một người rất thú vị, một mặt tính cách của anh không ai biết, mà anh chưa chắc gì bằng lòng chia sẻ một mặt này. Anh cô đơn, nhưng lại tự vui vẻ với bản thân.

Sau khi đọc xong, tôi bắt đầu tò mò, nếu anh Hai yêu thương một người thì sẽ có dáng vẻ thế nào. Cũng sẽ như anh đối với kiến trúc, đối với Gaudí… nhiệt tình như vậy sao?

Tôi nghĩ đến Sophie tóc vàng mắt xanh, tôi tưởng tượng nếu hai người họ kết hôn thì sẽ có cảnh tượng ra sao…

Ngay lúc tôi miên man suy nghĩ thì chuông cửa vang lên, tôi tưởng anh Hai và Tử An đã trở về, ai ngờ vừa mở cửa ra, một trong hai nhân vật chính tôi nghĩ đến ban nãy lại đứng trước mặt tôi.

Trong tay Sophie đang cầm một bó hoa tươi thật lớn, nhìn thấy tôi đứng ở cửa, cô ấy ngớ ra một lúc, sau đó vẻ mặt áy náy gật đầu với tôi. Đầu tiên cô ấy nói tiếng Tây Ban Nha, thấy tôi không phản ứng, liền sửa miệng dùng tiếng Anh xin lỗi tôi.

Tôi nhìn cô ấy, xác nhận cô ấy hẳn sẽ không lấy thuỷ tinh và khung ảnh đập tôi nữa, liền để cửa mở mời cô ấy vào. Lần này cô ấy có chút nhút nhát, đặt hoa trên bàn, sau đó đứng tại chỗ nhìn tôi.

Trước tiên tôi muốn nói với cô ấy tôi là em gái của anh Hai, không phải là tình địch mà cô ấy tưởng. Sophie nghe tôi nói xong thì gật đầu, nói cô ấy đã biết, sau đó lại nói xin lỗi. Sau khi nói xong chúng tôi chỉ mở to mắt nhìn nhau, không khí thật gượng gạo.

Tôi suy nghĩ hồi lâu, rốt cục cố lấy dũng khí hỏi cô ấy, có phải còn yêu anh Hai tôi không?

Sophie chắc là không nghĩ đến tôi sẽ hỏi điều này, gương mặt lúc đỏ lúc trắng. Ngay khi cô ấy ấp a ấp úng định trả lời thì anh Hai và Tử An bỗng nhiên mở cửa đi vào.

Anh Hai rõ ràng ngơ ngác khi trông thấy Sophie, khuôn mặt tươi cười lúc đầu nói chuyện với Tử An cũng trở nên lúng túng. Tôi nhìn Tử An một cái, người cao to lập tức hiểu ra, rồi cùng tôi trốn vào thư phòng.

“Anh Hai thật ngốc.” Tử An nằm trên giường của mình, tiện tay cầm lấy bút máy trên bàn, chơi một chút.

“Phải không?” Tôi dựa vào cạnh bàn, cười cười nhìn cậu ấy, “Nhưng chị cảm thấy em rất sùng bái ảnh.”

“Đâu có!” Tử An không được tự nhiên mà gãi đầu.

“Không có sao,” tôi làm bộ nhíu mày, “Vậy sao em luôn chạy sau mông ảnh?”

“Em đâu có…” Đứa nhỏ thành thật không thể nói dối.

Tôi thấy gương mặt Tử An hơi lộ vẻ non nớt, tôi nói từ trong đáy lòng: “Haizz… Thực ra chị rất hâm mộ em.”

“?”

“Tình cảm của em và anh Hai rất tốt, giống như anh em ruột.”

Tử An cười cười, bỗng nhiên dùng giọng điệu nghiêm túc hiếm có: “Anh Hai em, thực ra rất mềm lòng, con người vô cùng tốt. Nhưng đối với người không quen, ảnh chính là một bộ mặt khó ưa, cho nên ——”

“Không được lòng người.” Tôi giúp cậu ấy hoàn thành câu nói.

“Chị à, thực ra em cũng mới biết anh Hai mấy năm trước thôi.” Tử An nói, “Ảnh đã ở nước ngoài khi em còn rất nhỏ, lúc em học đại học mới biết ảnh, lúc đầu em cũng cảm thấy ảnh khó gần, có chút sợ ảnh.”

“…”

“Nhưng qua thời gian dài, chị sẽ phát hiện, so với những người giả bộ đối xử tốt với chị hay là có mục đích khi làm chuyện gì cho chị, thì anh Hai rất chân thành. Ảnh có thể không được lòng người, nhưng sự quan tâm của ảnh đều là chân thật, hơn nữa ảnh chưa bao giờ yêu cầu báo đáp.”

Tôi cong khoé miệng cười rộ lên: “Tử An, em có cảm thấy anh Hai ghét chị không?”

Tử An theo trực giác lắc đầu.

Tôi nghĩ có thể cậu ấy an ủi tôi, nên không hỏi nữa.

Một lúc sau, anh Hai mở cửa thư phòng, vẻ mặt nghiêm túc đi vào. Tôi và Tử An cùng nhìn nhau, phát hiện hai bên không biết làm sao.

“Sophie bảo anh nói một tiếng xin lỗi với em lần nữa.” Anh nhìn đôi mắt tôi nói.

“À.” Tôi chần chừ mà gật đầu.

Mặt anh Hai không chút thay đổi hỏi: “Buổi tối ăn cơm hải sản được không?”

Tôi và Tử An không hẹn mà cùng nhau gật đầu.

Anh xoay người đi ra ngoài, không quên ngoảnh đầu lại nói với chúng tôi: “Sophie đã đi rồi, hai đứa không cần trốn trong thư phòng, ra ngoài đi.”

Tôi liếc nhìn Tử An, đuổi theo trước: “Anh Hai, hai người…”

Anh Hai quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi, tôi liền im miệng.

Bữa tối hôm nay thật sự có chút ngột ngạt. Tôi và Tử An rất cẩn thận nhìn sắc mặt của anh Hai, nhưng anh Hai điềm nhiên như không.

“Ngày mai chúng ta đi Madrid.” Anh Hai bỗng nhiên nói.

Tôi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói với tôi: “Có người muốn gặp em.”

Trước khi ngủ, anh Hai giúp tôi kiểm tra vết thương trên trán, miệng vết thương cũng không lớn, khâu hai mũi mà thôi, nhưng cho đến khi mở ra băng gạc nho nhỏ kia, nó lộ ra vết sẹo dữ tợn, tôi hơi sợ hãi, mặt mày vàng vọt.

Anh Hai dùng tăm bông thấm thuốc, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương đã đóng thành vảy.

“Đau không?” Thanh âm của anh luôn rất trầm thấp.

Tôi lắc đầu.

Anh liền tiếp tục động tác trên tay.

“Ai muốn gặp em?” Tôi hỏi.

“Đi rồi em sẽ biết.” Anh ôn hoà nhã nhặn mà trả lời.

Tôi thấy mình hỏi không ra nguyên do nên hỏi anh vấn đề khác: “Anh và Sophie giảng hoà rồi sao?”

Anh Hai đầu tiên trầm mặc bôi thuốc, một lát sau khi bôi xong, anh mới nói: “Em cho rằng thế nào?”

“…Không có?” Tôi chần chừ nhìn anh.

“Ừm.” Hình như anh cũng không giận dỗi, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.

“Vì sao?”

Anh kéo khoé miệng, như là đang cười: “Có một số việc, quá khứ đã là quá khứ.”

“Nhưng không phải anh còn yêu cô ấy sao?” Tôi nói.

“Yêu hay không yêu, có quan trọng không?”

“Đương nhiên quan trọng.”

Anh Hai vốn muốn dán băng gạc lên trán tôi, nghe thấy thanh âm quật cường của tôi, anh ngừng tay, nhìn mắt tôi: “Em rốt cuộc mấy tuổi?”

“?”

“Tại sao đến bây giờ vẫn ngây thơ như vậy.”

“… Sao anh nói em ngây thơ?” Tôi nhíu mày, không phục mà trừng anh.

Anh không trả lời, chỉ cười cười nhìn tôi, sau đó nói: “Anh cảm thấy hình như anh có thể tưởng tượng được mẹ em là người như thế nào.”

Có lẽ lời nói của anh không có gì ác ý, cũng không biết tại sao, khi nghe những lời này của anh tôi lại hơi đau nhói, thật giống như đang nói xấu mẹ tôi.

“Anh nói thử xem.” Tôi hơi bực bội. Nếu anh dám nói bất cứ câu nào bất kính với mẹ tôi, tôi liền trở mặt với anh.

“Mẹ em hẳn là…” Anh nhìn mắt tôi, ánh mắt trong veo như vậy, “Giống như em đơn thuần nhỉ.”

Tôi sửng sốt một chút, trong đầu hiện ra bộ dáng của mẹ già, hung dữ, ôn hoà, vui vẻ, bi thương… Nhưng bất cứ cái nào cũng không ăn nhập với đơn thuần thì phải!

“Cũng không phải!” Anh Hai còn nói, “Số lượng từ vựng tiếng Trung của anh vài năm nay ít đi —— không nên nói là đơn thuần, mà là… đơn giản.”

Đơn giản?

Tôi thở dài… Có lẽ vậy. Có lẽ bà thật là một người có ý tưởng đơn giản.

“Vậy ba thì sao?” Tôi nhìn ánh mắt anh mà truy hỏi.

Anh Hai chớp mắt, cắt hai miếng băng dán y tế, rồi cầm băng gạc dán trên trán tôi.

“Ba…” Thanh âm của anh vang lên trên đầu tôi, “Em không cảm thấy ông ấy rất cởi mở sao?”

“Ừm,” tôi nói, “Em cảm thấy ông ấy nho nhã, lại có vẻ như… người giang hồ nói nghĩa khí.”

Anh Hai khẽ cười, anh ít khi cười như vậy, tôi đoán anh nhất định gặp phải chuyện rất hài hước nên mới cười thế này.

Anh giúp tôi cố định băng gạc trên vết thương, sau đó ngồi xuống nhìn tôi nói: “Thực ra, ba là một người rất yếu đuối.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyến Luyến Roussillon

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook