Chương 6:
Chi Phấn Hồ Lô
08/04/2024
Phòng làm việc kiêm phòng trà rộng khoảng trăm mét vuông. Chiếc lư hương cổ bằng sứ Toan Nghê nằm chễm chệ trong một góc, phả khói lượn lờ, trầm hương bốc lên nghi ngút. Một pho tượng Thích Ca màu trắng ngọc ngồi trên bàn, đôi mắt cụp xuống nhìn vào ánh đèn lờ mờ trong phòng.
Trên bàn làm việc bằng gỗ óc chó màu đen là một tập giấy tờ dày cộp, đấu thầu dự án mở rộng và tái thiết Quốc lộ S.
Chắc là tập giấy tờ này rồi. Chu Nhược Hành chạy lên cầu thang, đưa hồ sơ dự thầu cho người đàn ông đang đứng chờ ở cửa, cậu ta nói lời cảm ơn, xoay người rời đi.
“Thành Đạc, tìm được hồ sơ dự thầu chưa?”
“Tìm được rồi, lát nữa em đưa tới cho anh.” Thành Đạc muốn nói lại thôi, Nam Thiên Viễn nghe ra cậu còn muốn nói cái gì đó, bèn hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
“Anh Nam, em cảm thấy hôm nay chị dâu cứ là lạ thế nào í. Nhưng em không biết là lạ ở chỗ nào.”
Nghĩ đến hành động sợ sệt của Chu Nhược Hành vào sáng sớm, Nam Thiên Viễn cũng cảm thấy hoang mang. Nhưng anh đè nén nghi vấn trong lòng: “Sinh nhật lần thứ 50 của Bành Hủy Nghi, Tống Nhân Lễ cũng ở đó, một cơ hội tốt để cậu thâm nhập vào mối quan hệ.”
Sau khi cúp điện thoại, Nam Thiên Viễn từ chỗ sâu trong hoa viên đi ra, sửa sang lại vẻ ngoài rồi thong thả đi vào đại sảnh khách sạn.
“Thiên Viễn, đến đây.” Bành Hủy Nghi nhìn thấy anh, trong mắt tràn đầy vui mừng và tán thưởng, lôi kéo anh đi tới trước mặt Tống Nhân Lễ.
Nam Thiên Viễn khom lưng chào hỏi, chủ động vươn tay phải ra, tôn kính nói: “Cục trưởng Tống.” Tống Nhân Lễ hàn huyên với anh một phen, cảm khái: “Nếu không phải cậu cứ khăng khăng học ngành kinh tế với thầy Bành thì tôi đã định nhận cậu về dưới trướng mình thật rồi, trụ cột của tài năng.”
“Bên cạnh Cục trưởng Tống nhân tài đông đúc, chút tài năng này của tôi, trăm người mới được một thư sinh.” Anh mỉm cười khiêm tốn.
*Bách vô nhất dụng thị thư sinh [百无一用是书生]: trăm sự không sự nào là làm được, ý chỉ bất tài vô dụng.
“Cục trưởng Tống.” Thành Đạc bước đi nghiêm chỉnh tới, nhìn thấy Bành Hủy Nghi: “Giáo sư Bành ung dung hào hoa, thực sự có khí chất. Có sự phụ trợ của ngài, vòng cổ ngọc trai màu hồng này lấp hoa rực rỡ.”
Bành Hủy Nghi vội vàng từ chối nói làm gì có làm gì có, nhưng lại mỉm cười sờ lên vòng cổ trên cổ.
“Quý ngài đây là?” Nam Thiên Viễn nhìn Thành Đạc, thần sắc dò hỏi.
“Tôi mang họ Thành, Thành trong công thành, Thành Đạc. May mắn được trở thành nhà cung cấp của Cục trưởng Tống.” Thành Đạc đẩy cặp kính trên sống mũi, gật đầu cúi người nhìn Nam Thiên Viễn.
“Còn chưa phải đâu.” Tống Nhân Lễ hừ lạnh.
“Nam Thiên Viễn. Giáo sư Bành là ân sư của tôi ở trường đại học, còn là người dẫn dắt cho con đường học tập của tôi.”
Một câu nói khiến Bành Hủy Nghi vui vẻ, lại nói: “Thiên Viễn bây giờ cũng là giáo sư Hoa Đại đó.”
“Giáo sư Nam, tuổi trẻ tài cao, rất vui khi được quen biết.” Thành Đạc và Nam Thiên Viễn bắt tay nhau.
…
Chu Nhược Hành cảm thấy rất không ổn. Phần trên mặt đất của ngôi nhà này, tràn đầy ánh sáng như vậy, dâng đầy sức sống, mà phần dưới lòng đất, sâu sắc tối tăm. Nam Thiên Viễn chỉ mới hai mươi lăm tuổi, làm sao sống giống như ông chú bốn mươi tuổi, ngửi hương nấu trà cúng Phật, thói quen gì vậy.
Gió và mưa ở bên trở nên nhỏ dần đi, sắc trời dần dần rõ ràng.
Cô chán nản nằm trên ghế sô pha lướt điện thoại di động. Đúng rồi, cô đột nhiên nghĩ đến, tám năm sau, các anh trai nhóm X đã thế nào rồi.
Dựa theo tính cách của cô, cô sẽ siêu quý trọng tất cả các album, tạp chí ảnh và fanfic, cô ở tuổi 17 tuổi, chiếc rương kho báu mà cô giấu dưới gầm giường chứa đầy đồ liên quan đến các anh trai trong nhóm. Vừa lượn một vòng, cô lại không phát hiện dấu vết của các anh trai đâu.
Gặp chuyện không quyết định được thì hỏi chị gu gồ, nhập từ khóa, bấm enter. Chu Nhược Hành càng xem lòng càng lạnh, cái gì, không thể nào, một nhóm rần rần như mặt trời ban trưa cũng sẽ dần dần mờ nhạt ư.
Trong thế giới của tám năm sau, thực sự không có gì đáng để mong đợi. Cô rầu rĩ nghĩ, rốt cuộc thì phải làm sao mới có thể quay lại.
Cô trấn tĩnh lại, nhắm hờ mắt rồi suy nghĩ lại xem. Chắc là đã đụng phải cơ chế nào đó nên không gian đã trở nên hỗn loạn, cô bị một cỗ máy thời gian ném đến tương lai. Trước khi xuyên qua cô còn tiếp xúc với truyện người lớn, Huyền Phỉ Nhiên, Nam Thiên Viễn.
Mở mắt ra, chắc chắn rồi. Cô nắm chặt tay nhỏ, được, vậy lại một lần nữa, thu thập tất cả các viên ngọc rồng, triệu hồi rồng thần, cỗ máy thời gian ơi hãy đưa tôi trở về quá khứ đi.
Bước đầu tiên, tìm một bộ truyện fanfic người lớn đọc. Mấy chuyện này, cô, dân chính chuyên ngựa quen đường cũ mở căn cứ bí mật ra, ừm, quả nhiên vẫn còn nằm trong bảng hot, các lady vẫn tràn đầy nhiệt huyết, rất năng suất. Bộ này được, bộ này nội dung cuốn phết.
Chu Nhược Hành giống như con chuột rơi vào trong thùng gạo, vui vẻ lăn lộn, ôm thức ăn ăn ngấu nghiến.
Trên bàn làm việc bằng gỗ óc chó màu đen là một tập giấy tờ dày cộp, đấu thầu dự án mở rộng và tái thiết Quốc lộ S.
Chắc là tập giấy tờ này rồi. Chu Nhược Hành chạy lên cầu thang, đưa hồ sơ dự thầu cho người đàn ông đang đứng chờ ở cửa, cậu ta nói lời cảm ơn, xoay người rời đi.
“Thành Đạc, tìm được hồ sơ dự thầu chưa?”
“Tìm được rồi, lát nữa em đưa tới cho anh.” Thành Đạc muốn nói lại thôi, Nam Thiên Viễn nghe ra cậu còn muốn nói cái gì đó, bèn hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
“Anh Nam, em cảm thấy hôm nay chị dâu cứ là lạ thế nào í. Nhưng em không biết là lạ ở chỗ nào.”
Nghĩ đến hành động sợ sệt của Chu Nhược Hành vào sáng sớm, Nam Thiên Viễn cũng cảm thấy hoang mang. Nhưng anh đè nén nghi vấn trong lòng: “Sinh nhật lần thứ 50 của Bành Hủy Nghi, Tống Nhân Lễ cũng ở đó, một cơ hội tốt để cậu thâm nhập vào mối quan hệ.”
Sau khi cúp điện thoại, Nam Thiên Viễn từ chỗ sâu trong hoa viên đi ra, sửa sang lại vẻ ngoài rồi thong thả đi vào đại sảnh khách sạn.
“Thiên Viễn, đến đây.” Bành Hủy Nghi nhìn thấy anh, trong mắt tràn đầy vui mừng và tán thưởng, lôi kéo anh đi tới trước mặt Tống Nhân Lễ.
Nam Thiên Viễn khom lưng chào hỏi, chủ động vươn tay phải ra, tôn kính nói: “Cục trưởng Tống.” Tống Nhân Lễ hàn huyên với anh một phen, cảm khái: “Nếu không phải cậu cứ khăng khăng học ngành kinh tế với thầy Bành thì tôi đã định nhận cậu về dưới trướng mình thật rồi, trụ cột của tài năng.”
“Bên cạnh Cục trưởng Tống nhân tài đông đúc, chút tài năng này của tôi, trăm người mới được một thư sinh.” Anh mỉm cười khiêm tốn.
*Bách vô nhất dụng thị thư sinh [百无一用是书生]: trăm sự không sự nào là làm được, ý chỉ bất tài vô dụng.
“Cục trưởng Tống.” Thành Đạc bước đi nghiêm chỉnh tới, nhìn thấy Bành Hủy Nghi: “Giáo sư Bành ung dung hào hoa, thực sự có khí chất. Có sự phụ trợ của ngài, vòng cổ ngọc trai màu hồng này lấp hoa rực rỡ.”
Bành Hủy Nghi vội vàng từ chối nói làm gì có làm gì có, nhưng lại mỉm cười sờ lên vòng cổ trên cổ.
“Quý ngài đây là?” Nam Thiên Viễn nhìn Thành Đạc, thần sắc dò hỏi.
“Tôi mang họ Thành, Thành trong công thành, Thành Đạc. May mắn được trở thành nhà cung cấp của Cục trưởng Tống.” Thành Đạc đẩy cặp kính trên sống mũi, gật đầu cúi người nhìn Nam Thiên Viễn.
“Còn chưa phải đâu.” Tống Nhân Lễ hừ lạnh.
“Nam Thiên Viễn. Giáo sư Bành là ân sư của tôi ở trường đại học, còn là người dẫn dắt cho con đường học tập của tôi.”
Một câu nói khiến Bành Hủy Nghi vui vẻ, lại nói: “Thiên Viễn bây giờ cũng là giáo sư Hoa Đại đó.”
“Giáo sư Nam, tuổi trẻ tài cao, rất vui khi được quen biết.” Thành Đạc và Nam Thiên Viễn bắt tay nhau.
…
Chu Nhược Hành cảm thấy rất không ổn. Phần trên mặt đất của ngôi nhà này, tràn đầy ánh sáng như vậy, dâng đầy sức sống, mà phần dưới lòng đất, sâu sắc tối tăm. Nam Thiên Viễn chỉ mới hai mươi lăm tuổi, làm sao sống giống như ông chú bốn mươi tuổi, ngửi hương nấu trà cúng Phật, thói quen gì vậy.
Gió và mưa ở bên trở nên nhỏ dần đi, sắc trời dần dần rõ ràng.
Cô chán nản nằm trên ghế sô pha lướt điện thoại di động. Đúng rồi, cô đột nhiên nghĩ đến, tám năm sau, các anh trai nhóm X đã thế nào rồi.
Dựa theo tính cách của cô, cô sẽ siêu quý trọng tất cả các album, tạp chí ảnh và fanfic, cô ở tuổi 17 tuổi, chiếc rương kho báu mà cô giấu dưới gầm giường chứa đầy đồ liên quan đến các anh trai trong nhóm. Vừa lượn một vòng, cô lại không phát hiện dấu vết của các anh trai đâu.
Gặp chuyện không quyết định được thì hỏi chị gu gồ, nhập từ khóa, bấm enter. Chu Nhược Hành càng xem lòng càng lạnh, cái gì, không thể nào, một nhóm rần rần như mặt trời ban trưa cũng sẽ dần dần mờ nhạt ư.
Trong thế giới của tám năm sau, thực sự không có gì đáng để mong đợi. Cô rầu rĩ nghĩ, rốt cuộc thì phải làm sao mới có thể quay lại.
Cô trấn tĩnh lại, nhắm hờ mắt rồi suy nghĩ lại xem. Chắc là đã đụng phải cơ chế nào đó nên không gian đã trở nên hỗn loạn, cô bị một cỗ máy thời gian ném đến tương lai. Trước khi xuyên qua cô còn tiếp xúc với truyện người lớn, Huyền Phỉ Nhiên, Nam Thiên Viễn.
Mở mắt ra, chắc chắn rồi. Cô nắm chặt tay nhỏ, được, vậy lại một lần nữa, thu thập tất cả các viên ngọc rồng, triệu hồi rồng thần, cỗ máy thời gian ơi hãy đưa tôi trở về quá khứ đi.
Bước đầu tiên, tìm một bộ truyện fanfic người lớn đọc. Mấy chuyện này, cô, dân chính chuyên ngựa quen đường cũ mở căn cứ bí mật ra, ừm, quả nhiên vẫn còn nằm trong bảng hot, các lady vẫn tràn đầy nhiệt huyết, rất năng suất. Bộ này được, bộ này nội dung cuốn phết.
Chu Nhược Hành giống như con chuột rơi vào trong thùng gạo, vui vẻ lăn lộn, ôm thức ăn ăn ngấu nghiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.