Chương 7: Đêm Thu Mát Mẻ (Hơi H)
Chi Phấn Hồ Lô
08/05/2024
Cơn bão cuốn trôi cái nóng, trời vào ban đêm hơi se lạnh. Mùa thu cuối cùng cũng lấy lại được phẩm giá xứng đáng của nó.
Nam Thiên Viễn dừng xe xong, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt trong phòng ngủ ở tầng hai, anh cong khóe môi. Bật lửa lóe lên ánh lửa, đỏ tươi nhảy nhót trên đầu ngón tay anh, anh kẹp điếu thuốc giữa hai tay, tùy tiện đặt cổ tay lên cửa sổ xe đang mở.
Tay áo sơ mi màu đen xắn lên tới khuỷu tay, từng đường cơ bắp gọn gàng dọc theo cánh tay hướng về phía đầu ngón tay. Đầu lưỡi hơi chát, mang theo vị đắng của bạc hà, anh phả ra khói mờ, tầm mắt xuyên qua làn khói, như thể đang nhìn thấy anh và cô thời niên thiếu.
Nghĩ đến Chu Nhược Hành, dây thần kinh căng thẳng thả lỏng, lông mày cũng giãn ra. Cô gái của anh không biết mình có sức cám dỗ cỡ nào, rõ ràng đã 17 tuổi, nhưng vẫn không hề có sự phòng bị trước động vật giống đực. Buộc tóc đuôi ngựa cao, tan học là ôm bóng đá chạy trên bãi cỏ. Trong những góc tối xung quanh sân chơi, không biết bao nhiêu cặp mắt sáng rực của chàng trai đang nhìn chằm chằm.
Cô lúc nào cũng lạc quan, tích cực, tiến về phía trước như vậy.
Vào những ngày trời đất sụp sụp đổ, thế giới của anh chỉ còn lại tro bụi, không còn mặt trời nhiều năm về trước. Chu Nhược Hành cùng anh ngồi trên đỉnh núi vào cuối mùa thu, nhìn hoàng hôn dần chìm xuống đường chân trời, nhẹ giọng an ủi, động viên anh.
Anh dĩ nhiên bị thù hận chi phối, ngoại trừ như thế, mạng sống chỉ còn lại hư vô. Cô là nguồn sáng duy nhất trong vũ trụ tối tăm của anh, mặt trời nóng rực. Anh tham lam hơi ấm, cũng không dám tới gần. Bờ vai gầy yếu của thiếu niên vẫn chưa thể gánh vác trách nhiệm, gia đình tan vỡ đã ràng buộc dũng khiến tiến về phía trước của anh, anh không muốn kéo cô vào một tương lai vô vọng.
Nam Thiên Viễn rời khỏi hồi ức, dập tắt tàn thuốc rồi xuống xe, đi về phía cửa chính, đi về phía nhà của anh và Chu Nhược Hành.
Chờ khi anh đã có đủ nghị lực để thoát ra khỏi cuộc sống buồn tẻ và đen tối, cuộc sống không còn kéo dài hơi tàn nữa, thì chuyện đầu tiên anh làm là theo đuổi Chu Nhược Hành của anh. Tương lai có lẽ vẫn chưa rõ ràng, nhưng nắm tay cô, anh chưa bao giờ có sự vững vàng và bình tĩnh đến thế.
Cô cười, ầm ĩ, mỗi một vẻ mặt hờn dỗi, mỗi một câu trả lời đơn giản đều là liều thuốc tốt an ủi anh, khiến trái tim anh rơi xuống mặt đất bằng phẳng.
Gió đêm rất nhẹ.
Tấm vải tuyn bay phấp phới bên giường, Nam Thiên Viễn tắm rửa trong phòng dành cho khách, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ chính.
Chu Nhược Hành đang nằm nghiêng cuộn mình, chân kẹp chăn, màn hình điện thoại di động bên gối vẫn còn sáng lên, hiển nhiên là chơi tới ngủ thiếp đi. Nam Thiên Viễn cầm lấy điện thoại di động, mỉm cười. Đã trôi qua nhiều năm rồi mà sao cô vẫn thích đọc truyện fanfic của các anh trai, chẳng trưởng thành lên chút nào. Rõ ràng hai người bằng tuổi nhau, trong thoáng chốc anh luôn cảm thấy mình không chỉ có thêm một người vợ, mà có thêm một cô con gái nữa. Không sao cả, dù sao cũng sẽ cưng chiều như nhau thôi.
Tầm mắt anh nhìn xuống, chạm đến vòng eo mềm mại, cặp mông căng tròn, cắp đùi thon dài.
Nệm đằng sau lún xuống, có người ôm cô vào trong ngực từ sau lưng. Chu Nhược Hành đang trong cơn mê mang hừ nhẹ một tiếng, giống như đang làm nũng, lại giống như đang phản kháng, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ ga giường, tiếp tục ngủ.
Mông xinh đặt ở bụng dưới, Nam Thiên Viễn hít sâu, cố gắng không để cho mình mất kiểm soát. Bởi vì có thói quen vận động ngoài trời quanh năm nên sờ vào cả người Chu Nhược Hành rất thoải mái, đường cong uyển chuyển, cơ bắp săn chắc, không mảnh mai giống một cô gái thanh tú, làn da cũng không trắng sáng mà là màu lúa mạch khỏe mạnh. Hô hấp của anh dần dần thắt chặt, vuốt ve mượt mà một đường từ vòng eo lên trên, hổ khẩu nâng lên mềm mại, gạt lên đỉnh anh hồng.
“Nhu Nhu…” Anh chống người dậy, ngón tay dịu dàng luồn qua mái tóc dài của cô rồi vén sang một bên, chóp mũi kề sát cổ cô, hơi thở ấm áp tràn vào tai.
Cần cổ ngứa quá, đó là điểm yếu của cô, Chu Nhược Hành bật cười thành tiếng trong giấc ngủ, muốn trốn, xoay người lại rúc trong lòng anh.
Đôi môi hồng hào đến gần xương quai xanh, hơi thở dài phả ra trên làn da trần trụi, Nam Thiên Viễn nhìn cô chằm chằm, từ từ cúi xuống hôn cô.
Mới đầu là làn gió nhẹ nhàng thổi vào mặt, theo đó là thăm dò, cuối cùng biến thành đòi hỏi vô độ. Anh giữ chặt cổ tay trắng nõn của cô, nâng cằm cô lên, cạy mở miệng thơm, buộc cô phải há miệng nghênh đón anh. Đầu lưỡi hai người linh hoạt đuổi theo, anh liếm hàm răng trắng nõn, hôn chậc chậc ra tiếng, vẫn không thấy thỏa mãn.
Bàn tay phủ lên vú xinh, anh đặt mình vào giữa hai chân cô, đặt cô xuống dưới thân hoàn toàn.
Nam Thiên Viễn dừng xe xong, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt trong phòng ngủ ở tầng hai, anh cong khóe môi. Bật lửa lóe lên ánh lửa, đỏ tươi nhảy nhót trên đầu ngón tay anh, anh kẹp điếu thuốc giữa hai tay, tùy tiện đặt cổ tay lên cửa sổ xe đang mở.
Tay áo sơ mi màu đen xắn lên tới khuỷu tay, từng đường cơ bắp gọn gàng dọc theo cánh tay hướng về phía đầu ngón tay. Đầu lưỡi hơi chát, mang theo vị đắng của bạc hà, anh phả ra khói mờ, tầm mắt xuyên qua làn khói, như thể đang nhìn thấy anh và cô thời niên thiếu.
Nghĩ đến Chu Nhược Hành, dây thần kinh căng thẳng thả lỏng, lông mày cũng giãn ra. Cô gái của anh không biết mình có sức cám dỗ cỡ nào, rõ ràng đã 17 tuổi, nhưng vẫn không hề có sự phòng bị trước động vật giống đực. Buộc tóc đuôi ngựa cao, tan học là ôm bóng đá chạy trên bãi cỏ. Trong những góc tối xung quanh sân chơi, không biết bao nhiêu cặp mắt sáng rực của chàng trai đang nhìn chằm chằm.
Cô lúc nào cũng lạc quan, tích cực, tiến về phía trước như vậy.
Vào những ngày trời đất sụp sụp đổ, thế giới của anh chỉ còn lại tro bụi, không còn mặt trời nhiều năm về trước. Chu Nhược Hành cùng anh ngồi trên đỉnh núi vào cuối mùa thu, nhìn hoàng hôn dần chìm xuống đường chân trời, nhẹ giọng an ủi, động viên anh.
Anh dĩ nhiên bị thù hận chi phối, ngoại trừ như thế, mạng sống chỉ còn lại hư vô. Cô là nguồn sáng duy nhất trong vũ trụ tối tăm của anh, mặt trời nóng rực. Anh tham lam hơi ấm, cũng không dám tới gần. Bờ vai gầy yếu của thiếu niên vẫn chưa thể gánh vác trách nhiệm, gia đình tan vỡ đã ràng buộc dũng khiến tiến về phía trước của anh, anh không muốn kéo cô vào một tương lai vô vọng.
Nam Thiên Viễn rời khỏi hồi ức, dập tắt tàn thuốc rồi xuống xe, đi về phía cửa chính, đi về phía nhà của anh và Chu Nhược Hành.
Chờ khi anh đã có đủ nghị lực để thoát ra khỏi cuộc sống buồn tẻ và đen tối, cuộc sống không còn kéo dài hơi tàn nữa, thì chuyện đầu tiên anh làm là theo đuổi Chu Nhược Hành của anh. Tương lai có lẽ vẫn chưa rõ ràng, nhưng nắm tay cô, anh chưa bao giờ có sự vững vàng và bình tĩnh đến thế.
Cô cười, ầm ĩ, mỗi một vẻ mặt hờn dỗi, mỗi một câu trả lời đơn giản đều là liều thuốc tốt an ủi anh, khiến trái tim anh rơi xuống mặt đất bằng phẳng.
Gió đêm rất nhẹ.
Tấm vải tuyn bay phấp phới bên giường, Nam Thiên Viễn tắm rửa trong phòng dành cho khách, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ chính.
Chu Nhược Hành đang nằm nghiêng cuộn mình, chân kẹp chăn, màn hình điện thoại di động bên gối vẫn còn sáng lên, hiển nhiên là chơi tới ngủ thiếp đi. Nam Thiên Viễn cầm lấy điện thoại di động, mỉm cười. Đã trôi qua nhiều năm rồi mà sao cô vẫn thích đọc truyện fanfic của các anh trai, chẳng trưởng thành lên chút nào. Rõ ràng hai người bằng tuổi nhau, trong thoáng chốc anh luôn cảm thấy mình không chỉ có thêm một người vợ, mà có thêm một cô con gái nữa. Không sao cả, dù sao cũng sẽ cưng chiều như nhau thôi.
Tầm mắt anh nhìn xuống, chạm đến vòng eo mềm mại, cặp mông căng tròn, cắp đùi thon dài.
Nệm đằng sau lún xuống, có người ôm cô vào trong ngực từ sau lưng. Chu Nhược Hành đang trong cơn mê mang hừ nhẹ một tiếng, giống như đang làm nũng, lại giống như đang phản kháng, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ ga giường, tiếp tục ngủ.
Mông xinh đặt ở bụng dưới, Nam Thiên Viễn hít sâu, cố gắng không để cho mình mất kiểm soát. Bởi vì có thói quen vận động ngoài trời quanh năm nên sờ vào cả người Chu Nhược Hành rất thoải mái, đường cong uyển chuyển, cơ bắp săn chắc, không mảnh mai giống một cô gái thanh tú, làn da cũng không trắng sáng mà là màu lúa mạch khỏe mạnh. Hô hấp của anh dần dần thắt chặt, vuốt ve mượt mà một đường từ vòng eo lên trên, hổ khẩu nâng lên mềm mại, gạt lên đỉnh anh hồng.
“Nhu Nhu…” Anh chống người dậy, ngón tay dịu dàng luồn qua mái tóc dài của cô rồi vén sang một bên, chóp mũi kề sát cổ cô, hơi thở ấm áp tràn vào tai.
Cần cổ ngứa quá, đó là điểm yếu của cô, Chu Nhược Hành bật cười thành tiếng trong giấc ngủ, muốn trốn, xoay người lại rúc trong lòng anh.
Đôi môi hồng hào đến gần xương quai xanh, hơi thở dài phả ra trên làn da trần trụi, Nam Thiên Viễn nhìn cô chằm chằm, từ từ cúi xuống hôn cô.
Mới đầu là làn gió nhẹ nhàng thổi vào mặt, theo đó là thăm dò, cuối cùng biến thành đòi hỏi vô độ. Anh giữ chặt cổ tay trắng nõn của cô, nâng cằm cô lên, cạy mở miệng thơm, buộc cô phải há miệng nghênh đón anh. Đầu lưỡi hai người linh hoạt đuổi theo, anh liếm hàm răng trắng nõn, hôn chậc chậc ra tiếng, vẫn không thấy thỏa mãn.
Bàn tay phủ lên vú xinh, anh đặt mình vào giữa hai chân cô, đặt cô xuống dưới thân hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.