Chương 162: Toàn bộ đều là nữ hài (1)
Bộ Nguyệt Thiển Trang
15/07/2024
Tần Hoan đi rất nhanh trên con đường mòn dẫn đến rừng trúc tím.
Đêm khuya mưa bụi rơi xuống lạnh lùng như châm băng tạt từ trên mặt dù xuống người Tần Hoan. Trong lòng bàn tay Tần Hoan cũng hoàn toàn lạnh lẽo, nàng theo bản năng siết chặt cổ tay áo mình, sắc mặt tối sầm, lông mày nhíu chặt, Phục Linh gần như vừa đi vừa chạy theo phía sau Tần Hoan cũng chưa bao giờ nhìn thấy Tần Hoan có sắc mặt như vậy.
Còn chưa đến gần đã nhìn thấy trong rừng trúc đèn đuốc sáng trưng rồi.
Mưa đêm tí tách, trong rừng trúc tím tuy có gió lạnh xuyên qua, lại còn đang mưa phùn, mùi trúc kèm với mùi bùn đất hôi thối hơi gay mũi xông thẳng lên đầu Tần Hoan. Nàng đi trên con đường mòn phủ kín lá khô, do cành lá tích nước cho nên rất nhanh giày của nàng đã thấm ướt, thế nhưng Tần Hoan lại không có thời gian để ý những thứ này.
Càng đi sâu vào trong thì càng nghe rõ tiếng nói chuyện ồn ào của đám nha sai. Có điều nghe động tĩnh này là có thể tưởng tượng được bây giờ tuyệt đối không đơn giản chỉ là đào giếng, do Yến Trì và Hoắc Hoài Tín đã điều động thêm rất nhiều người.
“Điện hạ, Cửu cô nương đến rồi!”
Bạch Phong đi nhanh mấy bước rồi khẽ bẩm báo.
Yến Trì đứng ở phía xa quay người lại, lần này thấy được Tần Hoan bung dù đi đến, mưa vẫn chưa ngừng rơi, toàn bộ khu rừng đểu đã ướt sũng. Yến Trì cụp mắt xuống, lập tức nhìn thấy váy áo và giầy Tần Hoan bị thấm ướt, hắn nhíu chặt mày, bước rất nhanh đến trước mặt nàng. Tần Hoan nhún người hành lễ, Phục Linh ở phía sau bung dù che cho Tần Hoan.
Thấy Yến Trì chủ động tiến lên phía trước nên Phục Linh vội vàng cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng, thế nhưng ngay sau đó cây dù đang nằm trong tay nàng đột nhiên bị người ta cướp lấy. Nàng còn chưa phản ứng kịp thì trong tay đã trống không rồi.
Phục Linh ngước mắt lên, hơi ngơ ngác nhìn Yến Trì, không ngờ Yến Trì lại nhìn nàng rồi nói, “Đi lấy cho tiểu thư nhà ngươi cái lò sưởi tay đến đây.”
Phục Linh ngạc nhiên, Tần Hoan cũng hơi sững sờ, “Điện hạ, không cần...”
“Ai nói là không cần?” Yến Trì nói xong thì nghiêm túc cầm lấy đôi bàn tay đang chắp phía trước bụng của nàng, mặc dù hắn chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, không hề có ý muốn khinh mạn, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy mà hắn không hề kiêng dè gì sao?
Tay ngươi lạnh như băng vậy, chỗ này cần đến ngươi nhưng không thể khiến cho ngươi bị lạnh.”
Yến Trì lại liếc mắt nhìn Phục Linh, mặc dù ánh mắt hắn không mang theo bất luận uy hiếp gì thế nhưng nàng vẫn bị ánh mắt đó làm cho chấn động tâm thần. Phục Linh gật đầu lia lịa, “Vâng, nô tỳ đi luôn...”
Phục Linh nói xong rồi xoay người đi luôn, Yến Trì lại đổi tay cầm dù, hắn xoay người lại đứng ở bên cạnh che dù cho Tần Hoan.
Tần Hoan đứng yên thất thần trong giây lát, đúng là nàng đang rất lạnh, đặc biệt là 2 bàn tay đang để sát vào 2 bên người. Trên mu bàn tay nàng còn có mấy hạt mưa, vừa rồi Yến Trì bất ngờ chạm vào khiến cho tay nàng vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn. Hắn và nàng chạm vào nhau quá nhanh, hơi ấm kia dường như cũng tan ra ngay khi tay hắn rời đi, thế nhưng khi nàng đổi vị trí 2 bàn tay mình cho nhau, ban nãy Yến Trì chạm vào mu bàn tay trái của nàng, hiện tại nàng đổi tay phải úp lên trên, không hiểu sao cảm thấy được đôi tay mình không còn băng giá như lúc nãy nữa rồi.
Mấy suy nghĩ mông lung trong chớp mắt đã tan thành mây khói, Tần Hoan nhìn miệng giếng bị đào xới thật rộng ra ở cách đó không xa, “Bên dưới tình hình thế nào rồi? Ban nãy Bạch Phong nói không chỉ có 1 cỗ hài cốt?”
Yến Trì khẽ gật đầu, hắn đứng sát bên cạnh Tần Hoan, một tay che dù còn 1 tay để ở phía sau. Dù chỉ che kín cho Tần Hoan còn 1 bên bả vai của hắn lại bị lộ ra ngoài, thế nhưng hắn không hề e ngại chuyện mình bị ướt.
“Bên dưới còn đang tiếp tục đào, mới chỉ đào có một chút thôi mà đã thấy được 3 cái xương sọ và 1 đống xương cốt vụn vặt. Hiện tại đào sâu hơn lần trước rất nhiều, sau khi đào hết lớp đất vừa mới lấp xuống này lên, lại tiếp tục đào sâu xuống đáy bùn khoảng 2 thước nữa đã thấy cực kỳ nhiều mảnh xương vụn vặt. Thế nhưng hài cốt thực sự là nằm ở bên dưới lớp bùn sâu 2 thước kia.”
Giọng nói Yến Trì trầm định, hai tròng mắt sáng như chim ưng, Tần Hoan quay sang nhìn hắn một cái, theo góc độ của nàng nhìn qua thì vừa khéo có thể nhìn thấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng cùng với ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng. Tần Hoan vốn là người làm việc cực kỳ chuyên chú, có vẻ như Yến Trì cũng thế, nàng nhìn Yến Trì giây lát rồi lại ngước lên nhìn dù che trên đỉnh đầu mình. Nếu so sánh với lúc Phục Linh che dù vừa thấp vừa xiêu vẹo thì Yến Trì che vừa cao vừa ổn định hơn gấp đôi, mà theo góc nghiêng của mưa bụi, mãi một lúc rồi vẫn không hề có hạt mưa nào bắn được lên người nàng.
Trong lòng Tần Hoan thấy yên ổn, “Ngăn cách bởi bùn sâu 2 thước, có lẽ trước đây đã chôn xuống rất sâu, còn những mảnh xương vụn đọng lại trong lớp bùn có lẽ do giếng nước mấy năm nay đã biến thành giếng cạn, đất đá lắng xuống mới tạo thành bùn.” Tần Hoan ngừng lại một chút rồi nói, “Còn nữa, vừa rồi ta nhìn thấy Tam thúc được Đại ca tiễn ra khỏi Tần phủ rồi.”
Yến Trì nghe thấy thế thì mi mắt cũng không hề nhúc nhích, hắn chỉ quay đầu lại nhìn nàng, “Ta đã an bài người ở xung quanh Tần phủ, ngươi không cần lo lắng.” Nói xong lại nhịn không được hỏi nàng, “Vừa rồi ngươi đến tiền viện?”
Tần Hoan mím môi, “Nghe nói lão phu nhân té xỉu, Đại ca lại đến tiền viện mời đại phu cho nên ta mới thấy không ổn liền đến tiền viện xem thử, ai ngờ vừa đến đã nhìn thấy Tam thúc đang bị đưa ra ngoài.”
Yến Trì nhìn Tần Hoan, “Mặc dù là ở bên trong Tần phủ cũng không phải là không có nguy hiểm.”
Tần Hoan hiểu ý của hắn, hắn nói vậy khiến nàng ngay lập tức nghĩ đến cái chết của Cửu tiểu thư. Đúng vậy, trong Tần phủ ngoại trừ cái chết của Liễu thị và Lưu Xuân vẫn còn có 1 người nữa chết, chẳng qua Tần Hoan xuyên đến nên cái chết đó mới bị che giấu. Sát khí bên trong Tần phủ này nếu so với đứng bên ngoài nhìn vào thì càng phức tạp hơn nhiều.
Tần Hoan cụp mắt, “Phải, vừa rồi ta suy nghĩ hơi đơn giản rồi...”
Bởi vì người kia là Tần Sâm cho nên Tần Hoan mới không thấy liên quan gì đến hai chữ 'sát khí', mà lúc này nghĩ lại, đi từ nội viện đến ngoại viện vẫn có chút khoảng cách, lỡ như có người nào đó mai phục ở trên đường thì cực kỳ có khả năng sẽ khiến nàng bị thương.
Tần Hoan vốn là người suy nghĩ khá chu toàn, rất ít khi cảm thấy được bản thân mình có lúc nào không cẩn thận. Có lẽ là khí thế trên người Yến Trì quá mức cường đại, cũng có lẽ là Tần Hoan đã nhận ra Yến Trì quan tâm đến mình là thật, cho nên nàng thừa nhận luôn mình suy nghĩ đơn giản cũng không có gì quan trọng cả. Yến Trì nhìn dáng vẻ hơi cúi đầu của nàng khiến trong lòng hắn không hiểu sao lại nóng lên, rồi sau đó dưới chân hắn lại đột nhiên nhích sang bên phải gần về phía nàng một chút.
Lần này coi như hắn đứng gần sát với Tần Hoan nhất, khí tức toàn thân hắn bao phủ trọn vẹn lấy nàng, có lẽ là hoành cảnh trong rừng trúc hiện tại hơi tồi tệ, hoặc có lẽ là do mưa đêm nay quá mức lạnh lẽo nên Yến Trì cảm thấy dáng vẻ Tần Hoan hiện tại rất cô độc và gầy yếu, nếu như hắn không tiến đến gần nàng một chút thì yêu ma quỷ quái lẩn trốn bên trong rừng trúc sẽ tùy thời lao ra cắn nuốt lấy nàng.
Mưa bụi rơi tí tách, trong giếng ngoài giếng đám nha sai còn đang gọi nhau í ới. Hoắc Hoài Tín đứng ở bên cạnh miệng giếng, lúc thì hỏi bên dưới có phát hiện mới không, lúc lại hỏi vì sao người mà ông bố trí thêm vẫn còn chưa có đến, tất cả đều ồn ào bận rộng. Tần Hoan đứng bên này lại không phát hiện ra tâm tư của Yến Trì, nàng chỉ nhìn vào miệng giếng đen xì kia rồi đột nhiên lên tiếng, “Khoảng cách từ giếng này đến giếng bên dưới giàn hoa kia có xa lắm không?”
Nàng hỏi bất chợt cho nên Yến Trì cũng chưa suy nghĩ được rõ ràng, hắn xoay ngườ về phía sau nhìn nhìn rồi mới trả lời, “Ước chừng khoảng trên dưới 20 trượng. Làm sao thế? Hỏi cái này làm gì...”
Tần Hoan chau mày, “Ngày đó Lục tỷ tỷ rơi xuống giếng cũng có nói đã chạm phải xương người, hiện tại ta đoán rằng không biết trong giếng kia liệu có xương người thật hay không. Vừa rồi Điện hạ nói đã phát hiện 3 cái đầu lâu bên dưới rồi, chỉ sợ đào sâu xuống thêm nữa thì sẽ còn thấy nhiều thi cốt hơn nữa. Một Tần phủ nho nhỏ sao lại có nhiều người chết như vậy chứ?“.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án |||||
Yến Trì hơi trầm ngâm, “Nhân thủ của phủ nha còn chưa điều được đến đây, đợi khi nào Tề Lâm đến mới có thể kiểm tra thực hư bên chỗ miệng giếng kia, nhiều thi cốt như vậy chứng tỏ vụ án này không đơn giản chỉ là mạng người nữa rồi.”
Tần Hoan gật đầu, hít một hơi thật sâu, “Chẳng trách vừa rồi Tam thúc phải chạy trốn...”
Nói đến đây Yến Trì lại nhìn sang phía Bạch Phong, “Ngươi xuất phủ nhìn xem bên ngoài thế nào rồi.”
Yến Trì nói xong lại nhìn sang Hoắc Hoài Tín đang lau mồ hôi ở cách đó không xa, “Tri phủ Đại nhân...”
Hắn chỉ gọi một câu cũng khiến Hoắc Hoài Tín phải vội vàng chạy đến, nhìn thấy Yến Trì đứng che dù cho Tần Hoan thì ông hít vào một hơi khí lạnh, sau đó mới bước cao bước thấp đi đến trước mặt bọn họ.
Mưa đêm vừa lạnh lẽo vừa hiu quạnh, Tần Hoan lạnh đến mức cứng đờ cả người, thế nhưng Hoắc Hoài Tín lại liên tục lau mồ hôi. Tất cả mọi người, thậm chí ngay cả Tần Hoan cũng đều cho rằng phía dưới giếng này tối đa chỉ có 1 bộ hài cốt nữa thôi, thế nhưng không nghĩ đến hiện tại đã đào ra được tận 3 bộ rồi. Đối với Tri phủ Cẩm Châu Hoắc Hoài Tín mà nói thì vụ án này biến thành một vụ đại án chấn động cả năm nay, bao nhiêu mạng người như vậy mai táng tại Tần phủ, nếu như không có lời giải thích hay điều tra không được thì mũ quan này của ông chắc chắn là không giữ được nữa rồi.
“Thế tử Điện hạ, người có phân phó gì không?”
Tần phủ là quý tộc của thành Cẩm Châu này, lại còn xuất thân từ Trung Dũng Hầu phủ cho nên trước giờ Hoắc Hoài Tín luôn ôm ý định kết giao. Mặc dù lần này xảy ra chuyện, ông đối xử với đám người Tưởng thị, Lâm thị và Tần An đã có chút nhân nhượng rồi, thế nhưng pháp lý lớn hơn nhân tình, chuyện cho đến bây giờ đương nhiên ông biết chỉ cần sai lầm một chút thôi sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của chính mình nên mới hoang mang lo sợ toát mồ hôi. Hiện tại ông mới thật sự vô cùng biết ơn đương kim Thánh thượng đã sắp xếp cho Yến Trì một chức danh Đề hình Án Sát Sứ.
Yến Trì nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Hoắc Hoài Tín thì hơi nheo mắt, “Chuyện đến nước này, Tần phủ tạm thời coi như phải luận tội cả gia tộc. Khắp trong ngoài Tần phủ, tất cả chủ tớ đều phải canh chừng cẩn thận, không được để bất cứ ai thoát khỏi, đợi chỗ này đào xong xuôi rồi thì phải thẩm vấn nghiêm ngặt. Nhiều thi cốt như vậy chắc chắn có liên hệ rất rộng.”
Hoắc Hoài Tín lại lau mồ hôi, “Vâng vâng vâng... Hạ quan đã hiểu... Hạ quan đi căn dặn bên dưới.”
Hoắc Hoài Tín gật đầu lia lịa, quay lại gọi nha sai đến căn dặn một lúc, nha sai đó ngay lập tức rời khỏi rừng trúc tím. Trong lòng Hoắc Hoài Tín tràn ngập đắng chát, vừa mới phá xong án mạng của Tống Nhu, mặc dù thời gian phá án không tính là ngắn thế nhưng ít nhất ông không hề phạm chút sai lầm nào, đến thời điểm cuối năm cũng có thể ghi vào bản báo cáo và được xem như là một con bài để đánh giá chiến tích, thế nhưng ai có thể ngờ được rằng chiến tích vẫn còn chưa kịp đánh giá thì Tần phủ lại xảy ra náo loạn. Ông vốn chỉ nghĩ là do người bên trong Tần phủ lục đục với nhau thôi, hoặc có thể là thâm thù đại hận gì đó mới sinh ra sát tâm, đại khái cũng không tính là một đại án. Nhưng không ngờ vụ án mạng nhìn có vẻ như tầm thường này vậy mà lại dính dáng đến một bí mật kinh thiên nơi cấm địa của Tần phủ...
“Đại nhân, bên dưới lại đào lên được một cái đầu lâu nữa...”
Đáy lòng Hoắc Hoài Tín còn chưa trấn tĩnh lại thì bất thình lình nha sai đứng bên cạnh giếng lại hô lên một câu. Vừa nghe thấy câu này thì nỗi khổ trong lòng Hoắc Hoài Tín lại càng thêm trầm trọng, mồ hôi lạnh trên trán lại toát ra càng ngày càng nhiều.
Yến Trì và Tần Hoan cũng nghe được, sắc mặt không khỏi trở nên trầm trọng...
Bên dưới giếng ánh sáng không tốt, mà nhóm người nha sai cũng không hiểu y thuật cho nên trước mắt chỉ biết dựa vào số lượng đầu lâu để tính toán số người tử vong. Cái đầu lâu thứ 4 được đào lên chính là đại biểu cho dưới đáy giếng có ít nhất 4 mạng người, vậy những người này vì sao mà chết?
Lời nha sai này nói cũng khiến cho các nha sai khác ở bên trên xanh mặt, mặc dù nha môn Tri phủ Cẩm Châu thường xuyên phá án mạng, thế nhưng phần lớn là mấy kiểu án mạng nhỏ nhỏ giống như án của Lâm Đại Hưng. Liễu thị và Lưu Xuân lần lượt chết đi cũng được tính là vụ án có hơi khó giải quyết, thế nhưng bọn họ không nghĩ đến Liễu thị và Lưu Xuân chỉ là khởi đầu, liên tiếp 2 người chết không nói, lại đào ra thi cốt của Nhị di nương, thi cốt Nhị di nương còn chưa kịp hạ táng thì phát hiện dưới giếng này lại có một đống thi thể...”
Nếu không phải vì ở đây nhiều người thì những nha sai cao lớn thô kệch này cũng phải cảm thấy da đầu run lên.
“Mang thêm mấy ngọn đuốc nữa đến đây, tiếp tục đào đám bùn này lên.”
- -
Mình lại bận ít lâu rồi, có thể chương lại chậm trễ đến cuối tháng chị em nhé:( mong các bạn thông cảm...
Đêm khuya mưa bụi rơi xuống lạnh lùng như châm băng tạt từ trên mặt dù xuống người Tần Hoan. Trong lòng bàn tay Tần Hoan cũng hoàn toàn lạnh lẽo, nàng theo bản năng siết chặt cổ tay áo mình, sắc mặt tối sầm, lông mày nhíu chặt, Phục Linh gần như vừa đi vừa chạy theo phía sau Tần Hoan cũng chưa bao giờ nhìn thấy Tần Hoan có sắc mặt như vậy.
Còn chưa đến gần đã nhìn thấy trong rừng trúc đèn đuốc sáng trưng rồi.
Mưa đêm tí tách, trong rừng trúc tím tuy có gió lạnh xuyên qua, lại còn đang mưa phùn, mùi trúc kèm với mùi bùn đất hôi thối hơi gay mũi xông thẳng lên đầu Tần Hoan. Nàng đi trên con đường mòn phủ kín lá khô, do cành lá tích nước cho nên rất nhanh giày của nàng đã thấm ướt, thế nhưng Tần Hoan lại không có thời gian để ý những thứ này.
Càng đi sâu vào trong thì càng nghe rõ tiếng nói chuyện ồn ào của đám nha sai. Có điều nghe động tĩnh này là có thể tưởng tượng được bây giờ tuyệt đối không đơn giản chỉ là đào giếng, do Yến Trì và Hoắc Hoài Tín đã điều động thêm rất nhiều người.
“Điện hạ, Cửu cô nương đến rồi!”
Bạch Phong đi nhanh mấy bước rồi khẽ bẩm báo.
Yến Trì đứng ở phía xa quay người lại, lần này thấy được Tần Hoan bung dù đi đến, mưa vẫn chưa ngừng rơi, toàn bộ khu rừng đểu đã ướt sũng. Yến Trì cụp mắt xuống, lập tức nhìn thấy váy áo và giầy Tần Hoan bị thấm ướt, hắn nhíu chặt mày, bước rất nhanh đến trước mặt nàng. Tần Hoan nhún người hành lễ, Phục Linh ở phía sau bung dù che cho Tần Hoan.
Thấy Yến Trì chủ động tiến lên phía trước nên Phục Linh vội vàng cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng, thế nhưng ngay sau đó cây dù đang nằm trong tay nàng đột nhiên bị người ta cướp lấy. Nàng còn chưa phản ứng kịp thì trong tay đã trống không rồi.
Phục Linh ngước mắt lên, hơi ngơ ngác nhìn Yến Trì, không ngờ Yến Trì lại nhìn nàng rồi nói, “Đi lấy cho tiểu thư nhà ngươi cái lò sưởi tay đến đây.”
Phục Linh ngạc nhiên, Tần Hoan cũng hơi sững sờ, “Điện hạ, không cần...”
“Ai nói là không cần?” Yến Trì nói xong thì nghiêm túc cầm lấy đôi bàn tay đang chắp phía trước bụng của nàng, mặc dù hắn chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, không hề có ý muốn khinh mạn, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy mà hắn không hề kiêng dè gì sao?
Tay ngươi lạnh như băng vậy, chỗ này cần đến ngươi nhưng không thể khiến cho ngươi bị lạnh.”
Yến Trì lại liếc mắt nhìn Phục Linh, mặc dù ánh mắt hắn không mang theo bất luận uy hiếp gì thế nhưng nàng vẫn bị ánh mắt đó làm cho chấn động tâm thần. Phục Linh gật đầu lia lịa, “Vâng, nô tỳ đi luôn...”
Phục Linh nói xong rồi xoay người đi luôn, Yến Trì lại đổi tay cầm dù, hắn xoay người lại đứng ở bên cạnh che dù cho Tần Hoan.
Tần Hoan đứng yên thất thần trong giây lát, đúng là nàng đang rất lạnh, đặc biệt là 2 bàn tay đang để sát vào 2 bên người. Trên mu bàn tay nàng còn có mấy hạt mưa, vừa rồi Yến Trì bất ngờ chạm vào khiến cho tay nàng vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn. Hắn và nàng chạm vào nhau quá nhanh, hơi ấm kia dường như cũng tan ra ngay khi tay hắn rời đi, thế nhưng khi nàng đổi vị trí 2 bàn tay mình cho nhau, ban nãy Yến Trì chạm vào mu bàn tay trái của nàng, hiện tại nàng đổi tay phải úp lên trên, không hiểu sao cảm thấy được đôi tay mình không còn băng giá như lúc nãy nữa rồi.
Mấy suy nghĩ mông lung trong chớp mắt đã tan thành mây khói, Tần Hoan nhìn miệng giếng bị đào xới thật rộng ra ở cách đó không xa, “Bên dưới tình hình thế nào rồi? Ban nãy Bạch Phong nói không chỉ có 1 cỗ hài cốt?”
Yến Trì khẽ gật đầu, hắn đứng sát bên cạnh Tần Hoan, một tay che dù còn 1 tay để ở phía sau. Dù chỉ che kín cho Tần Hoan còn 1 bên bả vai của hắn lại bị lộ ra ngoài, thế nhưng hắn không hề e ngại chuyện mình bị ướt.
“Bên dưới còn đang tiếp tục đào, mới chỉ đào có một chút thôi mà đã thấy được 3 cái xương sọ và 1 đống xương cốt vụn vặt. Hiện tại đào sâu hơn lần trước rất nhiều, sau khi đào hết lớp đất vừa mới lấp xuống này lên, lại tiếp tục đào sâu xuống đáy bùn khoảng 2 thước nữa đã thấy cực kỳ nhiều mảnh xương vụn vặt. Thế nhưng hài cốt thực sự là nằm ở bên dưới lớp bùn sâu 2 thước kia.”
Giọng nói Yến Trì trầm định, hai tròng mắt sáng như chim ưng, Tần Hoan quay sang nhìn hắn một cái, theo góc độ của nàng nhìn qua thì vừa khéo có thể nhìn thấy sườn mặt góc cạnh rõ ràng cùng với ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng. Tần Hoan vốn là người làm việc cực kỳ chuyên chú, có vẻ như Yến Trì cũng thế, nàng nhìn Yến Trì giây lát rồi lại ngước lên nhìn dù che trên đỉnh đầu mình. Nếu so sánh với lúc Phục Linh che dù vừa thấp vừa xiêu vẹo thì Yến Trì che vừa cao vừa ổn định hơn gấp đôi, mà theo góc nghiêng của mưa bụi, mãi một lúc rồi vẫn không hề có hạt mưa nào bắn được lên người nàng.
Trong lòng Tần Hoan thấy yên ổn, “Ngăn cách bởi bùn sâu 2 thước, có lẽ trước đây đã chôn xuống rất sâu, còn những mảnh xương vụn đọng lại trong lớp bùn có lẽ do giếng nước mấy năm nay đã biến thành giếng cạn, đất đá lắng xuống mới tạo thành bùn.” Tần Hoan ngừng lại một chút rồi nói, “Còn nữa, vừa rồi ta nhìn thấy Tam thúc được Đại ca tiễn ra khỏi Tần phủ rồi.”
Yến Trì nghe thấy thế thì mi mắt cũng không hề nhúc nhích, hắn chỉ quay đầu lại nhìn nàng, “Ta đã an bài người ở xung quanh Tần phủ, ngươi không cần lo lắng.” Nói xong lại nhịn không được hỏi nàng, “Vừa rồi ngươi đến tiền viện?”
Tần Hoan mím môi, “Nghe nói lão phu nhân té xỉu, Đại ca lại đến tiền viện mời đại phu cho nên ta mới thấy không ổn liền đến tiền viện xem thử, ai ngờ vừa đến đã nhìn thấy Tam thúc đang bị đưa ra ngoài.”
Yến Trì nhìn Tần Hoan, “Mặc dù là ở bên trong Tần phủ cũng không phải là không có nguy hiểm.”
Tần Hoan hiểu ý của hắn, hắn nói vậy khiến nàng ngay lập tức nghĩ đến cái chết của Cửu tiểu thư. Đúng vậy, trong Tần phủ ngoại trừ cái chết của Liễu thị và Lưu Xuân vẫn còn có 1 người nữa chết, chẳng qua Tần Hoan xuyên đến nên cái chết đó mới bị che giấu. Sát khí bên trong Tần phủ này nếu so với đứng bên ngoài nhìn vào thì càng phức tạp hơn nhiều.
Tần Hoan cụp mắt, “Phải, vừa rồi ta suy nghĩ hơi đơn giản rồi...”
Bởi vì người kia là Tần Sâm cho nên Tần Hoan mới không thấy liên quan gì đến hai chữ 'sát khí', mà lúc này nghĩ lại, đi từ nội viện đến ngoại viện vẫn có chút khoảng cách, lỡ như có người nào đó mai phục ở trên đường thì cực kỳ có khả năng sẽ khiến nàng bị thương.
Tần Hoan vốn là người suy nghĩ khá chu toàn, rất ít khi cảm thấy được bản thân mình có lúc nào không cẩn thận. Có lẽ là khí thế trên người Yến Trì quá mức cường đại, cũng có lẽ là Tần Hoan đã nhận ra Yến Trì quan tâm đến mình là thật, cho nên nàng thừa nhận luôn mình suy nghĩ đơn giản cũng không có gì quan trọng cả. Yến Trì nhìn dáng vẻ hơi cúi đầu của nàng khiến trong lòng hắn không hiểu sao lại nóng lên, rồi sau đó dưới chân hắn lại đột nhiên nhích sang bên phải gần về phía nàng một chút.
Lần này coi như hắn đứng gần sát với Tần Hoan nhất, khí tức toàn thân hắn bao phủ trọn vẹn lấy nàng, có lẽ là hoành cảnh trong rừng trúc hiện tại hơi tồi tệ, hoặc có lẽ là do mưa đêm nay quá mức lạnh lẽo nên Yến Trì cảm thấy dáng vẻ Tần Hoan hiện tại rất cô độc và gầy yếu, nếu như hắn không tiến đến gần nàng một chút thì yêu ma quỷ quái lẩn trốn bên trong rừng trúc sẽ tùy thời lao ra cắn nuốt lấy nàng.
Mưa bụi rơi tí tách, trong giếng ngoài giếng đám nha sai còn đang gọi nhau í ới. Hoắc Hoài Tín đứng ở bên cạnh miệng giếng, lúc thì hỏi bên dưới có phát hiện mới không, lúc lại hỏi vì sao người mà ông bố trí thêm vẫn còn chưa có đến, tất cả đều ồn ào bận rộng. Tần Hoan đứng bên này lại không phát hiện ra tâm tư của Yến Trì, nàng chỉ nhìn vào miệng giếng đen xì kia rồi đột nhiên lên tiếng, “Khoảng cách từ giếng này đến giếng bên dưới giàn hoa kia có xa lắm không?”
Nàng hỏi bất chợt cho nên Yến Trì cũng chưa suy nghĩ được rõ ràng, hắn xoay ngườ về phía sau nhìn nhìn rồi mới trả lời, “Ước chừng khoảng trên dưới 20 trượng. Làm sao thế? Hỏi cái này làm gì...”
Tần Hoan chau mày, “Ngày đó Lục tỷ tỷ rơi xuống giếng cũng có nói đã chạm phải xương người, hiện tại ta đoán rằng không biết trong giếng kia liệu có xương người thật hay không. Vừa rồi Điện hạ nói đã phát hiện 3 cái đầu lâu bên dưới rồi, chỉ sợ đào sâu xuống thêm nữa thì sẽ còn thấy nhiều thi cốt hơn nữa. Một Tần phủ nho nhỏ sao lại có nhiều người chết như vậy chứ?“.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án |||||
Yến Trì hơi trầm ngâm, “Nhân thủ của phủ nha còn chưa điều được đến đây, đợi khi nào Tề Lâm đến mới có thể kiểm tra thực hư bên chỗ miệng giếng kia, nhiều thi cốt như vậy chứng tỏ vụ án này không đơn giản chỉ là mạng người nữa rồi.”
Tần Hoan gật đầu, hít một hơi thật sâu, “Chẳng trách vừa rồi Tam thúc phải chạy trốn...”
Nói đến đây Yến Trì lại nhìn sang phía Bạch Phong, “Ngươi xuất phủ nhìn xem bên ngoài thế nào rồi.”
Yến Trì nói xong lại nhìn sang Hoắc Hoài Tín đang lau mồ hôi ở cách đó không xa, “Tri phủ Đại nhân...”
Hắn chỉ gọi một câu cũng khiến Hoắc Hoài Tín phải vội vàng chạy đến, nhìn thấy Yến Trì đứng che dù cho Tần Hoan thì ông hít vào một hơi khí lạnh, sau đó mới bước cao bước thấp đi đến trước mặt bọn họ.
Mưa đêm vừa lạnh lẽo vừa hiu quạnh, Tần Hoan lạnh đến mức cứng đờ cả người, thế nhưng Hoắc Hoài Tín lại liên tục lau mồ hôi. Tất cả mọi người, thậm chí ngay cả Tần Hoan cũng đều cho rằng phía dưới giếng này tối đa chỉ có 1 bộ hài cốt nữa thôi, thế nhưng không nghĩ đến hiện tại đã đào ra được tận 3 bộ rồi. Đối với Tri phủ Cẩm Châu Hoắc Hoài Tín mà nói thì vụ án này biến thành một vụ đại án chấn động cả năm nay, bao nhiêu mạng người như vậy mai táng tại Tần phủ, nếu như không có lời giải thích hay điều tra không được thì mũ quan này của ông chắc chắn là không giữ được nữa rồi.
“Thế tử Điện hạ, người có phân phó gì không?”
Tần phủ là quý tộc của thành Cẩm Châu này, lại còn xuất thân từ Trung Dũng Hầu phủ cho nên trước giờ Hoắc Hoài Tín luôn ôm ý định kết giao. Mặc dù lần này xảy ra chuyện, ông đối xử với đám người Tưởng thị, Lâm thị và Tần An đã có chút nhân nhượng rồi, thế nhưng pháp lý lớn hơn nhân tình, chuyện cho đến bây giờ đương nhiên ông biết chỉ cần sai lầm một chút thôi sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của chính mình nên mới hoang mang lo sợ toát mồ hôi. Hiện tại ông mới thật sự vô cùng biết ơn đương kim Thánh thượng đã sắp xếp cho Yến Trì một chức danh Đề hình Án Sát Sứ.
Yến Trì nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Hoắc Hoài Tín thì hơi nheo mắt, “Chuyện đến nước này, Tần phủ tạm thời coi như phải luận tội cả gia tộc. Khắp trong ngoài Tần phủ, tất cả chủ tớ đều phải canh chừng cẩn thận, không được để bất cứ ai thoát khỏi, đợi chỗ này đào xong xuôi rồi thì phải thẩm vấn nghiêm ngặt. Nhiều thi cốt như vậy chắc chắn có liên hệ rất rộng.”
Hoắc Hoài Tín lại lau mồ hôi, “Vâng vâng vâng... Hạ quan đã hiểu... Hạ quan đi căn dặn bên dưới.”
Hoắc Hoài Tín gật đầu lia lịa, quay lại gọi nha sai đến căn dặn một lúc, nha sai đó ngay lập tức rời khỏi rừng trúc tím. Trong lòng Hoắc Hoài Tín tràn ngập đắng chát, vừa mới phá xong án mạng của Tống Nhu, mặc dù thời gian phá án không tính là ngắn thế nhưng ít nhất ông không hề phạm chút sai lầm nào, đến thời điểm cuối năm cũng có thể ghi vào bản báo cáo và được xem như là một con bài để đánh giá chiến tích, thế nhưng ai có thể ngờ được rằng chiến tích vẫn còn chưa kịp đánh giá thì Tần phủ lại xảy ra náo loạn. Ông vốn chỉ nghĩ là do người bên trong Tần phủ lục đục với nhau thôi, hoặc có thể là thâm thù đại hận gì đó mới sinh ra sát tâm, đại khái cũng không tính là một đại án. Nhưng không ngờ vụ án mạng nhìn có vẻ như tầm thường này vậy mà lại dính dáng đến một bí mật kinh thiên nơi cấm địa của Tần phủ...
“Đại nhân, bên dưới lại đào lên được một cái đầu lâu nữa...”
Đáy lòng Hoắc Hoài Tín còn chưa trấn tĩnh lại thì bất thình lình nha sai đứng bên cạnh giếng lại hô lên một câu. Vừa nghe thấy câu này thì nỗi khổ trong lòng Hoắc Hoài Tín lại càng thêm trầm trọng, mồ hôi lạnh trên trán lại toát ra càng ngày càng nhiều.
Yến Trì và Tần Hoan cũng nghe được, sắc mặt không khỏi trở nên trầm trọng...
Bên dưới giếng ánh sáng không tốt, mà nhóm người nha sai cũng không hiểu y thuật cho nên trước mắt chỉ biết dựa vào số lượng đầu lâu để tính toán số người tử vong. Cái đầu lâu thứ 4 được đào lên chính là đại biểu cho dưới đáy giếng có ít nhất 4 mạng người, vậy những người này vì sao mà chết?
Lời nha sai này nói cũng khiến cho các nha sai khác ở bên trên xanh mặt, mặc dù nha môn Tri phủ Cẩm Châu thường xuyên phá án mạng, thế nhưng phần lớn là mấy kiểu án mạng nhỏ nhỏ giống như án của Lâm Đại Hưng. Liễu thị và Lưu Xuân lần lượt chết đi cũng được tính là vụ án có hơi khó giải quyết, thế nhưng bọn họ không nghĩ đến Liễu thị và Lưu Xuân chỉ là khởi đầu, liên tiếp 2 người chết không nói, lại đào ra thi cốt của Nhị di nương, thi cốt Nhị di nương còn chưa kịp hạ táng thì phát hiện dưới giếng này lại có một đống thi thể...”
Nếu không phải vì ở đây nhiều người thì những nha sai cao lớn thô kệch này cũng phải cảm thấy da đầu run lên.
“Mang thêm mấy ngọn đuốc nữa đến đây, tiếp tục đào đám bùn này lên.”
- -
Mình lại bận ít lâu rồi, có thể chương lại chậm trễ đến cuối tháng chị em nhé:( mong các bạn thông cảm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.