Chương 163: Toàn bộ đều là nữ hài (2)
Bộ Nguyệt Thiển Trang
17/07/2024
Mấy nha sai lại châm thêm đuốc, trong khoảng khắc xung quanh miệng giếng đã lại sáng như ban ngày. Nơi này trước kia vốn đã đào khoét 1 lần rồi, về sau người Tần phủ lấp lại, hiện giờ tiếp tục đào lại nên xung quanh bề bộn cực kỳ, đất khô trộn lẫn cùng với bùn nhão tạo thành một đống núi cao núi nhỏ bên cạnh miệng giếng. Mấy nha sai đứng soi đuốc xuống giếng, lại có mấy người chuyển nước bùn ra ngoài, người đến người đi, la hét ầm ĩ, mặc dù trong rừng trúc mưa gió ầm ầm thế nhưng ngược lại cũng không còn chút âm trầm đáng sợ nào nữa rồi.
Chẳng bao lâu sau Phục Linh che dù rồi ôm theo một cái lò sưởi tay đi đến.
“Tiểu thư, người mau cầm lấy...”
Phục Linh cầm trong tay một cái lò sưởi tay nhỏ có nền màu xanh lam, điểm xuyết hoa văn xanh mã não, bên trong có đựng trầm hương, phía dưới còn chôn thêm một viên than bạc*, hiện tại cầm lên tay thì nhiệt độ rất vừa vặn. Lúc Phục Linh đưa lò sưởi đến thì vừa lúc chạm phải mu bàn tay Tần Hoan, khiến cho nàng giật mình nhận ra bàn tay Tần Hoan đã lạnh như băng rồi. Phục Linh ngước mắt lên nhìn sang Yến Trì, không ngờ được Yến Trì còn cẩn thận chu đáo hơn cả nàng nữa.
(Than bạc: loại than được làm từ gỗ cây Bạch dương 50 năm tuổi, than có màu trắng đục, đốt lên không có khói, khó cháy và cũng khó tắt, chủ yếu được dùng cho triều đình).
Phục Linh tự mình che dù, lại nhìn thoáng qua Yến Trì thấy hắn không hề có ý trả lại dù cho nàng, thế nên chỉ đành lùi về phía sau 2 bước rồi đứng ở bên cạnh. Đứng ở chỗ này thoát khỏi phạm vi ánh mắt của Yến Trì, cho nên trong lòng nàng mới buông lỏng được, mà từ đây nhìn sang thấy Yến Trì che dù cho Tần Hoan thì nàng cũng thấy ấm áp hẳn lên. Nhìn nhiều thêm vài lần, thấy thân hình Yến Trì cao lớn vững chãi, khí thế quanh thân rất áp bức người, còn Tần Hoan khoác áo choàng dáng vẻ rất xinh đẹp tao nhã đứng bên cạnh Yến Trì. Nhìn bóng lưng 2 người che chung một cây dù quả thật giống hệt như một bức tranh, Phục Linh mở to mắt lên nhìn, nếu như so sánh với Nhạc Thanh thì vị Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ này lại càng xứng đôi với tiểu thư nhà mình hơn...
Tần Hoan đứng phía trước, nào biết Phục Linh còn đang tự bổ não ở đằng sau, nàng mải nhìn đám người bận rộn xung quanh miệng giếng, suýt chút nữa còn định tiến lên nhìn xem đám nha sai đó đang làm việc thế nào. Thế nhưng nàng vừa mới bước lên một bước thì Yến Trì đã ấn tay nàng lại.
“Đằng trước đều là nước bùn dơ bẩn, ngươi cứ ở đây chờ xem là được.”
Tần Hoan dừng chân lại, nàng cúi đầu xuống đã thấy trên giầy Yến Trì cũng dính đầy bùn đất rồi.
Thấy nàng như vậy khóe môi Yến Trì hơi cong, “Ngày còn ở Sóc Tây quân, nhiều lúc còn phải hành quân giữa đêm lạnh cả trăm dặm, từng ngủ trong cả hang sói tuyết để tránh rét, quân phục trên người cả tháng cũng không thay ra, ngươi so sánh với ta làm gì?”
Tần Hoan nghe xong hơi xúc động, nàng biết lúc hành quân đánh giặc thường gặp phải mai phục nên tác chiến rất lâu không đổi quân phục là bình thường, thế nhưng việc phải ngủ trong hang sói tuyết để tránh rét thì lại là lần đầu tiên nàng nghe nói. Sói tuyết rất hung hãn, lại sống theo bầy đàn mà hắn lại đi chiếm chỗ ở của bọn chúng, trong hang dơ dáy bẩn thỉu tạm thời không nói, nhưng chẳng phải trước khi chiếm đã phải chiến đấu một trận khốc liệt với bầy sói?
Tần Hoan nghĩ đi nghĩ lại, nếu như bây giờ khen ngợi hắn dũng mãnh phi thường thì có khi quá tầm thường vì câu này có lẽ hắn đã nghe nhiều rồi. Nếu như khen hắn vất vả rồi, thì Sóc Tây quân thật sự cũng không thể chỉ dùng 2 chữ 'vất vả' để hình dung. Tần Hoan thoáng trầm ngâm rồi gật đầu, “Thế tử Điện hạ quả nhiên không phụ danh tiếng của mình.”
Lông mày Yến Trì nhíu lại, đang định nói tiếp thì Bạch Phong tiến thẳng từ bên ngoài rừng trúc vào. Hắn rời đi nhanh nên quay lại cũng rất nhanh, thậm chí Tần Hoan còn chưa kịp nhìn xem hắn đi vào thế nào thì đã thấy hắn đứng ở bên cạnh Yến Trì rồi.
“Chủ tử, Tần lão gia vừa ra khỏi cửa đã bị bắt, hiện tại chạy không thoát, người đã được đưa về tiền viện rồi. Hiện tại thủ vệ ở cửa phủ đã bố trí đứng ở ngay ngoài cửa viện của Tần lão gia rồi, người của chúng ta thì vẫn giữ ở bên ngoài, tất cả đều thuận lợi.”
Yến Trì gật gật đầu, hắn liếc mắt thấy bên ngoài rừng trúc là Tề Lâm đang dẫn theo hơn 10 nha sai tiến vào đây.
Nhìn thấy Tề Lâm đến, Hoắc Hoài Tín lập tức tiến lên căn dặn vào câu. Tề Lâm gật đầu rồi dẫn theo người đến tiền viện Tần phủ.
Tề Lâm dẫn người rời khỏi, vừa đi vừa căn dặn, “Đi tập hợp hạ nhân trong phủ đến viện quản sự, tìm cả Tần phu nhân, công tử tiểu thư trong phủ cũng gọi lại tập trung hết vào một chỗ. Lão phu nhân ở chỗ nào rồi?”
Một nha sai tiến lên, “Ở trong Phật đường phía đông.”
Sắc mặt Tề Lâm trầm xuống, “Được, 2 người các ngươi qua đó canh chừng, đợi lát nữa Tri phủ Đại nhân với Thế tử Điện hạ đích thân đến rồi thì phải chú ý, hiện tại đừng để người ở trong phủ đi tới đi lui, trong Tần phủ phải được canh gác cẩn thận!”
Đám nha sai đồng loạt tuân lệnh, sau đó Tề Lâm mới đi thẳng về hướng tiền viện...
Phía bên này, đám nha sai vừa đi đến cửa Phật đường thì Thái Hà đã chạy vội vào trong thông báo, “Lão phu nhân, không ổn rồi, nha môn phái thủ vệ đến bao vây bên ngoài Phật đường chúng ta rồi, nói là do Tri phủ Đại nhân hạ lệnh. Trong phủ bây giờ tất cả mọi người bất kể là chủ tớ gì cũng đều không được phép ra ngoài đi lại, còn nói là một lúc nữa vẫn phải mời lão phu nhân đến bên đó nói chuyện.”
Nói xong tiểu thư lại nhìn sang Lâm thị, “Phu nhân, nha sai bên ngoài còn nói phải tập hợp toàn bộ công tử tiểu thư trong phủ lại một chỗ, để lát nữa cùng nhau thẩm vấn.”
Tưởng thị đang ngồi tựa vào thành giường, nghe thấy lời này thì tay run lên, suýt nữa làm rơi luôn tràng hạt xuống.
Sắc mặt bà ta trắng bệch, mí mắt run rẩy rồi lại nhắm mắt lại. Bà thở dài, “Hỏng, hỏng rồi...”
Lâm thị bên cạnh đã đỏ ửng mắt, “Mẫu thân, vậy phải làm sao bây giờ?”
Tưởng thị ra sức mấp máy môi, “Còn có thể làm thế nào nữa, đã nhiều năm như vậy... Ta thường xuyên mơ thấy cảnh tượng này rồi, hiện giờ chẳng qua là cái gì đến sẽ phải đến thôi... Còn có thể làm gì khác được...”
Lâm thị cắn răng, “Mẫu thân, chúng ta cứ không nói ra. Lão gia, lão gia lại càng... Thế nhưng Sâm nhi còn trẻ, nó là hy vọng duy nhất của Tần phủ chúng ta. Chuyện này, chuyện này một khi đã để lộ ra thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến Sâm nhi, nữa đời sau của Sâm nhi liệu có thể bị hủy vì chuyện này không? Mẫu thân, người nghĩ xem có cách nào cứu Sâm nhi đi...”
Bàn tay lần tràng hạt của Tưởng thị lại run rẩy thêm lần nữa, ngay cả giọng nói cũng cực kỳ run rẩy rồi, “Chuyện đã đến nước này là đã không thể vãn hồi được nữa rồi. Có lẽ là ý trời, dù có che đậy thế nào thì cũng đến ngày lộ ra thôi...”
Lâm thị khẽ nức nở, đột nhiên Tưởng thị lại chống giường ngồi dậy, “Không, còn có biện pháp!”
Ánh mắt Lâm thị sáng lên, Tưởng thị nhìn Lâm thị rồi nói tiếp, “Truyền tin đến kinh thành đi, dù thế nào chăng nữa thì Sâm nhi cũng là máu mủ của Tần gia, Trung Dũng Hầu phủ cũng vẫn còn cần phải có tiểu bối ra sức trợ giúp. Mau lên, ta tự mình đi viết thư...”
Tưởng thị ngồi dậy muốn xuống giường, Thái Hà thấy thế vội vàng đỡ bà đứng lên. Tưởng thị gấp đến mức lồng ngực phập phồng, run run rẩy rẩy đi đến bàn ở cách đó không xa. Tiểu thư đỡ Tưởng thị ngồi xuống xong rồi vội vàng đi sang bên cạnh tìm giấy bút đến, sau đó lại cầm đèn đến sát gần đây. Tưởng thị lấy lại bình tĩnh, lúc này mới bắt đầu viết.
Trong phòng yên tĩnh hẳn lại, chỉ còn nghe thấy tiếng thút thít của Lâm thị. Tưởng thị bắt đầu viết, lông mày nhíu chặt lại, bà viết rất chậm, giống như mỗi một chữ đều liên quan đến sống chết của Tần phủ, mãi đến tận 2 khắc sau thì mới khó nhọc viết xong một phong thư. Tưởng thị lại nói, “Đi lấy ấn tín của ta đến đây.”
Thái Hà vâng lời, thả đèn xuống bàn rồi đi vào bên trong phòng, chẳng bao lâu sau đã mang con dấu của Tưởng thị ra ngoài.
Tưởng thị đóng ấn rất cẩn thận ở phía sau, sau đó lại đợi cho nét mực khô hẳn lại rồi mới cầm thư lên gấp gọn lại. Bà ngay lập tức giao lại cho Lâm thị, “Đi căn dặn người, lập tức đưa phong thư này đến kinh thành!”
Lâm thị biết phong thư này chính là cọng rơm cứu mạng của nhi tử nhà mình, cho nên vội vội vàng vàng nhận lấy thư, “Vâng, mẫu thân yên tâm, giờ con đi luôn.”
Tưởng thị gật đầu, “Tranh thủ bây giờ trong phủ vẫn chưa bị phong tỏa nghiêm ngặt, đi mau đi.”
Lâm thị vâng lời rồi xoay người đi ra ngoài.
Lâm thị rời đi rồi, Tưởng thị vẫn ngồi xuất thần ngơ ngẩn một lúc khiến cho Thái Hà thấy thế mà đau lòng, “Lão phu nhân đừng lo lắng quá, người ăn chay niệm Phật nhiều năm như vậy, đã sớm tích phúc báo cho Tần phủ rồi, lần này đương nhiên có thể chuyển nguy thành an.”
Tưởng thị chậm rãi lần tràng hạt, thế nhưng vẫn lắc đầu cay đắng, “Vô dụng thôi, tội nghiệt quá lớn, dù là Phật tổ cũng không thể khoan dung độ lượng. Hiện tại Tam phòng chúng ta coi như hoàn toàn xong đời rồi, chỉ mong... chỉ mong động tác bên phía kinh thành nhanh một chút, có tội gì cũng là tội của trưởng bối, đừng để ảnh hưởng gì đến đám tiểu bối trong phủ...”
Khóe môi Thái Hà mấp máy, nàng chau mày nói, “Sự tình còn chưa đến bước đường cùng, lão phu nhân đừng vội tính đến tình huống xấu nhất.”
Tưởng thị lại tiếp tục lắc đầu, “Ngươi không hiểu đâu, chuyện này đã không còn cách xoay chuyển nữa.”
Đáy mắt Thái Hà hiện lên một chút nghi hoặc, “Lão phu nhân, năm đó...”
Tưởng thị đã nhắm chặt mắt lại, đương nhiên là dáng vẻ không muốn nói thêm gì nữa, Thái Hà thấy thế thì đã hiểu bản thân không nên hỏi tiếp, cho nên mới ngậm chặt miệng lại rồi đứng ở bên cạnh gẩy bấc cho đèn sáng lên. Đèn vừa sáng lên thì Thái Hà mới phát hiện trên mặt Tưởng thị xưa nay vốn ung dung trấn định vậy mà đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Thái Hà thở dài rồi cụp mắt xuống...
Mình lại bận ít lâu rồi, có thể chương lại chậm trễ đến cuối tháng chị em nhé... mong các bạn thông cảm...
Chẳng bao lâu sau Phục Linh che dù rồi ôm theo một cái lò sưởi tay đi đến.
“Tiểu thư, người mau cầm lấy...”
Phục Linh cầm trong tay một cái lò sưởi tay nhỏ có nền màu xanh lam, điểm xuyết hoa văn xanh mã não, bên trong có đựng trầm hương, phía dưới còn chôn thêm một viên than bạc*, hiện tại cầm lên tay thì nhiệt độ rất vừa vặn. Lúc Phục Linh đưa lò sưởi đến thì vừa lúc chạm phải mu bàn tay Tần Hoan, khiến cho nàng giật mình nhận ra bàn tay Tần Hoan đã lạnh như băng rồi. Phục Linh ngước mắt lên nhìn sang Yến Trì, không ngờ được Yến Trì còn cẩn thận chu đáo hơn cả nàng nữa.
(Than bạc: loại than được làm từ gỗ cây Bạch dương 50 năm tuổi, than có màu trắng đục, đốt lên không có khói, khó cháy và cũng khó tắt, chủ yếu được dùng cho triều đình).
Phục Linh tự mình che dù, lại nhìn thoáng qua Yến Trì thấy hắn không hề có ý trả lại dù cho nàng, thế nên chỉ đành lùi về phía sau 2 bước rồi đứng ở bên cạnh. Đứng ở chỗ này thoát khỏi phạm vi ánh mắt của Yến Trì, cho nên trong lòng nàng mới buông lỏng được, mà từ đây nhìn sang thấy Yến Trì che dù cho Tần Hoan thì nàng cũng thấy ấm áp hẳn lên. Nhìn nhiều thêm vài lần, thấy thân hình Yến Trì cao lớn vững chãi, khí thế quanh thân rất áp bức người, còn Tần Hoan khoác áo choàng dáng vẻ rất xinh đẹp tao nhã đứng bên cạnh Yến Trì. Nhìn bóng lưng 2 người che chung một cây dù quả thật giống hệt như một bức tranh, Phục Linh mở to mắt lên nhìn, nếu như so sánh với Nhạc Thanh thì vị Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ này lại càng xứng đôi với tiểu thư nhà mình hơn...
Tần Hoan đứng phía trước, nào biết Phục Linh còn đang tự bổ não ở đằng sau, nàng mải nhìn đám người bận rộn xung quanh miệng giếng, suýt chút nữa còn định tiến lên nhìn xem đám nha sai đó đang làm việc thế nào. Thế nhưng nàng vừa mới bước lên một bước thì Yến Trì đã ấn tay nàng lại.
“Đằng trước đều là nước bùn dơ bẩn, ngươi cứ ở đây chờ xem là được.”
Tần Hoan dừng chân lại, nàng cúi đầu xuống đã thấy trên giầy Yến Trì cũng dính đầy bùn đất rồi.
Thấy nàng như vậy khóe môi Yến Trì hơi cong, “Ngày còn ở Sóc Tây quân, nhiều lúc còn phải hành quân giữa đêm lạnh cả trăm dặm, từng ngủ trong cả hang sói tuyết để tránh rét, quân phục trên người cả tháng cũng không thay ra, ngươi so sánh với ta làm gì?”
Tần Hoan nghe xong hơi xúc động, nàng biết lúc hành quân đánh giặc thường gặp phải mai phục nên tác chiến rất lâu không đổi quân phục là bình thường, thế nhưng việc phải ngủ trong hang sói tuyết để tránh rét thì lại là lần đầu tiên nàng nghe nói. Sói tuyết rất hung hãn, lại sống theo bầy đàn mà hắn lại đi chiếm chỗ ở của bọn chúng, trong hang dơ dáy bẩn thỉu tạm thời không nói, nhưng chẳng phải trước khi chiếm đã phải chiến đấu một trận khốc liệt với bầy sói?
Tần Hoan nghĩ đi nghĩ lại, nếu như bây giờ khen ngợi hắn dũng mãnh phi thường thì có khi quá tầm thường vì câu này có lẽ hắn đã nghe nhiều rồi. Nếu như khen hắn vất vả rồi, thì Sóc Tây quân thật sự cũng không thể chỉ dùng 2 chữ 'vất vả' để hình dung. Tần Hoan thoáng trầm ngâm rồi gật đầu, “Thế tử Điện hạ quả nhiên không phụ danh tiếng của mình.”
Lông mày Yến Trì nhíu lại, đang định nói tiếp thì Bạch Phong tiến thẳng từ bên ngoài rừng trúc vào. Hắn rời đi nhanh nên quay lại cũng rất nhanh, thậm chí Tần Hoan còn chưa kịp nhìn xem hắn đi vào thế nào thì đã thấy hắn đứng ở bên cạnh Yến Trì rồi.
“Chủ tử, Tần lão gia vừa ra khỏi cửa đã bị bắt, hiện tại chạy không thoát, người đã được đưa về tiền viện rồi. Hiện tại thủ vệ ở cửa phủ đã bố trí đứng ở ngay ngoài cửa viện của Tần lão gia rồi, người của chúng ta thì vẫn giữ ở bên ngoài, tất cả đều thuận lợi.”
Yến Trì gật gật đầu, hắn liếc mắt thấy bên ngoài rừng trúc là Tề Lâm đang dẫn theo hơn 10 nha sai tiến vào đây.
Nhìn thấy Tề Lâm đến, Hoắc Hoài Tín lập tức tiến lên căn dặn vào câu. Tề Lâm gật đầu rồi dẫn theo người đến tiền viện Tần phủ.
Tề Lâm dẫn người rời khỏi, vừa đi vừa căn dặn, “Đi tập hợp hạ nhân trong phủ đến viện quản sự, tìm cả Tần phu nhân, công tử tiểu thư trong phủ cũng gọi lại tập trung hết vào một chỗ. Lão phu nhân ở chỗ nào rồi?”
Một nha sai tiến lên, “Ở trong Phật đường phía đông.”
Sắc mặt Tề Lâm trầm xuống, “Được, 2 người các ngươi qua đó canh chừng, đợi lát nữa Tri phủ Đại nhân với Thế tử Điện hạ đích thân đến rồi thì phải chú ý, hiện tại đừng để người ở trong phủ đi tới đi lui, trong Tần phủ phải được canh gác cẩn thận!”
Đám nha sai đồng loạt tuân lệnh, sau đó Tề Lâm mới đi thẳng về hướng tiền viện...
Phía bên này, đám nha sai vừa đi đến cửa Phật đường thì Thái Hà đã chạy vội vào trong thông báo, “Lão phu nhân, không ổn rồi, nha môn phái thủ vệ đến bao vây bên ngoài Phật đường chúng ta rồi, nói là do Tri phủ Đại nhân hạ lệnh. Trong phủ bây giờ tất cả mọi người bất kể là chủ tớ gì cũng đều không được phép ra ngoài đi lại, còn nói là một lúc nữa vẫn phải mời lão phu nhân đến bên đó nói chuyện.”
Nói xong tiểu thư lại nhìn sang Lâm thị, “Phu nhân, nha sai bên ngoài còn nói phải tập hợp toàn bộ công tử tiểu thư trong phủ lại một chỗ, để lát nữa cùng nhau thẩm vấn.”
Tưởng thị đang ngồi tựa vào thành giường, nghe thấy lời này thì tay run lên, suýt nữa làm rơi luôn tràng hạt xuống.
Sắc mặt bà ta trắng bệch, mí mắt run rẩy rồi lại nhắm mắt lại. Bà thở dài, “Hỏng, hỏng rồi...”
Lâm thị bên cạnh đã đỏ ửng mắt, “Mẫu thân, vậy phải làm sao bây giờ?”
Tưởng thị ra sức mấp máy môi, “Còn có thể làm thế nào nữa, đã nhiều năm như vậy... Ta thường xuyên mơ thấy cảnh tượng này rồi, hiện giờ chẳng qua là cái gì đến sẽ phải đến thôi... Còn có thể làm gì khác được...”
Lâm thị cắn răng, “Mẫu thân, chúng ta cứ không nói ra. Lão gia, lão gia lại càng... Thế nhưng Sâm nhi còn trẻ, nó là hy vọng duy nhất của Tần phủ chúng ta. Chuyện này, chuyện này một khi đã để lộ ra thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến Sâm nhi, nữa đời sau của Sâm nhi liệu có thể bị hủy vì chuyện này không? Mẫu thân, người nghĩ xem có cách nào cứu Sâm nhi đi...”
Bàn tay lần tràng hạt của Tưởng thị lại run rẩy thêm lần nữa, ngay cả giọng nói cũng cực kỳ run rẩy rồi, “Chuyện đã đến nước này là đã không thể vãn hồi được nữa rồi. Có lẽ là ý trời, dù có che đậy thế nào thì cũng đến ngày lộ ra thôi...”
Lâm thị khẽ nức nở, đột nhiên Tưởng thị lại chống giường ngồi dậy, “Không, còn có biện pháp!”
Ánh mắt Lâm thị sáng lên, Tưởng thị nhìn Lâm thị rồi nói tiếp, “Truyền tin đến kinh thành đi, dù thế nào chăng nữa thì Sâm nhi cũng là máu mủ của Tần gia, Trung Dũng Hầu phủ cũng vẫn còn cần phải có tiểu bối ra sức trợ giúp. Mau lên, ta tự mình đi viết thư...”
Tưởng thị ngồi dậy muốn xuống giường, Thái Hà thấy thế vội vàng đỡ bà đứng lên. Tưởng thị gấp đến mức lồng ngực phập phồng, run run rẩy rẩy đi đến bàn ở cách đó không xa. Tiểu thư đỡ Tưởng thị ngồi xuống xong rồi vội vàng đi sang bên cạnh tìm giấy bút đến, sau đó lại cầm đèn đến sát gần đây. Tưởng thị lấy lại bình tĩnh, lúc này mới bắt đầu viết.
Trong phòng yên tĩnh hẳn lại, chỉ còn nghe thấy tiếng thút thít của Lâm thị. Tưởng thị bắt đầu viết, lông mày nhíu chặt lại, bà viết rất chậm, giống như mỗi một chữ đều liên quan đến sống chết của Tần phủ, mãi đến tận 2 khắc sau thì mới khó nhọc viết xong một phong thư. Tưởng thị lại nói, “Đi lấy ấn tín của ta đến đây.”
Thái Hà vâng lời, thả đèn xuống bàn rồi đi vào bên trong phòng, chẳng bao lâu sau đã mang con dấu của Tưởng thị ra ngoài.
Tưởng thị đóng ấn rất cẩn thận ở phía sau, sau đó lại đợi cho nét mực khô hẳn lại rồi mới cầm thư lên gấp gọn lại. Bà ngay lập tức giao lại cho Lâm thị, “Đi căn dặn người, lập tức đưa phong thư này đến kinh thành!”
Lâm thị biết phong thư này chính là cọng rơm cứu mạng của nhi tử nhà mình, cho nên vội vội vàng vàng nhận lấy thư, “Vâng, mẫu thân yên tâm, giờ con đi luôn.”
Tưởng thị gật đầu, “Tranh thủ bây giờ trong phủ vẫn chưa bị phong tỏa nghiêm ngặt, đi mau đi.”
Lâm thị vâng lời rồi xoay người đi ra ngoài.
Lâm thị rời đi rồi, Tưởng thị vẫn ngồi xuất thần ngơ ngẩn một lúc khiến cho Thái Hà thấy thế mà đau lòng, “Lão phu nhân đừng lo lắng quá, người ăn chay niệm Phật nhiều năm như vậy, đã sớm tích phúc báo cho Tần phủ rồi, lần này đương nhiên có thể chuyển nguy thành an.”
Tưởng thị chậm rãi lần tràng hạt, thế nhưng vẫn lắc đầu cay đắng, “Vô dụng thôi, tội nghiệt quá lớn, dù là Phật tổ cũng không thể khoan dung độ lượng. Hiện tại Tam phòng chúng ta coi như hoàn toàn xong đời rồi, chỉ mong... chỉ mong động tác bên phía kinh thành nhanh một chút, có tội gì cũng là tội của trưởng bối, đừng để ảnh hưởng gì đến đám tiểu bối trong phủ...”
Khóe môi Thái Hà mấp máy, nàng chau mày nói, “Sự tình còn chưa đến bước đường cùng, lão phu nhân đừng vội tính đến tình huống xấu nhất.”
Tưởng thị lại tiếp tục lắc đầu, “Ngươi không hiểu đâu, chuyện này đã không còn cách xoay chuyển nữa.”
Đáy mắt Thái Hà hiện lên một chút nghi hoặc, “Lão phu nhân, năm đó...”
Tưởng thị đã nhắm chặt mắt lại, đương nhiên là dáng vẻ không muốn nói thêm gì nữa, Thái Hà thấy thế thì đã hiểu bản thân không nên hỏi tiếp, cho nên mới ngậm chặt miệng lại rồi đứng ở bên cạnh gẩy bấc cho đèn sáng lên. Đèn vừa sáng lên thì Thái Hà mới phát hiện trên mặt Tưởng thị xưa nay vốn ung dung trấn định vậy mà đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Thái Hà thở dài rồi cụp mắt xuống...
Mình lại bận ít lâu rồi, có thể chương lại chậm trễ đến cuối tháng chị em nhé... mong các bạn thông cảm...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.