Quyền Tài

Chương 1081: Lần đầu tiên họp thường ủy huyện ủy của Tiểu Đổng!

Thường Dụ

10/05/2017

Buổi sáng.

Phòng làm việc bí thư huyện ủy.

Cốc cốc, Đổng Học Bân gõ gõ cửa, chỉ nghe bên trong truyền ra tiếng Mời vào” của một người đàn ông trung niên, Đổng Học Bân mới cửa đẩy đi vào, tiện tay đóng cửa lại.

Mông bí thư, xin chào.

Ừm? Cậu là?

Tôi là Đổng Học Bân, tới báo danh với ngài.

A@, là Đổng huyện trưởng à, ngồi đi.

Sau khi ngồi xuống, Đổng Học Bân cũng không có giống như trước ngồi nửa cái mông, mà là thoải mái ngồi ổn trên ghế, bởi vì cấp bậc của hắn tuy rằng không cao bằng Mông bí thư, nhưng không kém quá lớn, đương nhiên, phía sau lưng Đổng Học Bân vẫn không có tựa vào lưng ghế ngồi, đây là tôn kính. Sau đó, Đổng Học Bân quan sát Mông bí thư, một người trung niên, giữ râu mép, tướng mạo không xuất chúng, cũng không có đặc điểm quá lớn, nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, khí chất rất ổn, nhìn thì có khả năng lãnh đạo.

Thế nào? Mông Duệ nhìn một chút hắn Tới huyện Trinh Thủy mấy ngày nay đã quen hay chưa?

Đổng Học Bân mỉm cười nói: Cũng được, bầu không khí và hoàn cảnh bên này đều rất tốt.

Hàn huyên vài câu, đều là nói tràng diện không chút quan hệ, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt.

Cuối cùng, Mông Duệ gật đầu Vậy là tốt rồi, một hồi có cuộc họp thường uỷ, thảo luận vấn đề khan hiếm tài chính của huyện chúng ta, cậu chuẩn bị trước?

Tốt.

Trước như vậy?

Ừm, vậy ngài bận, tôi trở về.

Lúc đầu Đổng Học Bân nghĩ Mông Duệ sẽ mượn hơi hắn một chút, trong lòng cũng sắp xếp từ ngữ, hắn vẫn là trong thời gian ngắn không xác định suy nghĩ đứng vào hàng. Ai mà ngờ Mông bí thư ngay cả đề cập cũng không có. Đổng Học Bân trong lúc nhất thời nghĩ tới rất nhiều khả năng, một, Mông Duệ cũng không coi trọng mình, mình đứng vào hay không cũng không sao cả, hai, Mông Duệ định liệu mình sẽ đi qua dựa vào ông ta, dù sao lực ảnh hưởng của Khương huyện trưởng trong huyện kém rất nhiều so với Mông Duệ, đây là chuyện ai nấy đều thấy được, ba, Mông bí thư ngày hôm nay tựa như tâm tình không tốt. Có thể là đi tỉnh đòi tiền có trục trặc, cho nên căn bản không có tâm tình đi mượn hơi Đổng Học Bân, ừm, những cái này đều có thể. Nhất là khả năng thứ hai có thể tính lớn nhất.

Trong hành lang.

Đổng Học Bân suy nghĩ chốc lát, vẫn là đường cũ trở về phòng làm việc của huyện trưởng, hắn làm người đứng thứ hai của chính phủ huyện, làm thường vụ phó huyện trưởng phân công quản lý tài chính, cuộc họp thường uỷ, Đổng Học Bân phải gặp mặt Khương huyện trưởng một chút, hơn nữa hắn cũng muốn lý giải đại khái tình hình, hôm qua hắn mới được phân công tác, còn chưa kịp kiểm tra tình huống tài chính trong huyện, lỡ như cuộc họp thường uỷ nói đến cái này Đổng Học Bân cái gì cũng không biết. Vậy không phải luống cuống?

Phòng làm việc huyện trưởng.

Đổng Học Bân gõ gõ cửa.

Mời vào. Lý Hiểu Na nói.

Đổng Học Bân cửa đẩy đi vào Khương huyện trưởng có ở đây không?

Đổng huyện trưởng? Lý Hiểu Na sửng sờ, lập tức đứng lên nói: Khương huyện trưởng đi ra, sẽ trở về, ngài trước. . . Muốn nói cho Đổng Học Bân ở chỗ này chờ một chút, nhưng vừa nghĩ đến Khương huyện trưởng vừa rồi dặn dò cô ấy không cần thông báo, Lý Hiểu Na nói đến bên mép lại thay đổi Ngài vào đi thôi.

Đổng Học Bân nói: Vậy tôi ở chỗ này chờ một chút.

Không có việc gì không có việc gì, ngài vào là được rồi. Lý Hiểu Na nói.

Vậy. . . Được. Đổng Học Bân chớp mắt, xoay người vào bên trong.

Lý Hiểu Na nhìn bóng lưng của Đổng Học Bân. Ánh mắt có chút lóe ra, cũng có chút quái dị.

Bên trong.



Thái độ khó hiểu của Lý Hiểu Na Đổng Học Bân cũng cảm giác được, nhíu mày, trong lòng nói thái độ của Lý thư ký đối với mình sao trở nên tốt như vậy? Mới vừa rồi rõ ràng không giống!

Tình huống gì?

Khương huyện trưởng bên kia cũng vậy, sao cả đám đều có chút khó hiểu? ?

Đổng Học Bân dở khóc dở cười sờ sờ mặt mình. Anh em có mị lực như thế? Không thể!

Một phút đồng hồ. . .

Hai phút. . .

Khương huyện trưởng còn chưa có trở về.

Cuộc họp thường uỷ sắp chuẩn bị, phỏng chừng Khương huyện trưởng cũng là đi làm chuyện này.

Đổng Học Bân chỉ có thể buồn chán ngồi ở trong phòng cô ấy. Nhìn trái nhìn phải, đột nhiên, một khung ảnh bằng gỗ ở trên bàn tiến vào tầm mắt của Đổng Học Bân, khung ảnh là phương hướng bàn công tác của Khương huyện trưởng, bất quá hơi nghiêng, vị trí của Đổng Học Bân mơ hồ có thể thấy nửa khuôn mặt của một người đàn ông, còn có chút nhìn quen mắt. Ơ? Trên bàn của Khương huyện trưởng đặt ảnh chụp? Vừa rồi đến đây đâu có, đàn ông à? Ảnh chụp của ai?

Lòng hiếu kỳ Đổng Học Bân nổi lên, hắn cũng đoán được nếu như đặt trên bàn như thế, tám phần là ảnh chụp chồng qua đời của Khương huyện trưởng, vì vậy cũng muốn liếc nhìn, nhìn phương hướng cánh cửa phòng làm việc, cửa mở ra, Khương huyện trưởng không ở Đổng Học Bân đương nhiên không có khả năng đóng cửa, hắn có thể thấy phòng thư ký bên ngoài, nhưng nhìn không thấy thân ảnh của Lý Hiểu Na, ở đây không cùng một phương hướng với bàn công tác của cô ấy.

Dù sao cũng không người biết, nhìn thôi.

Đổng Học Bân rõ ràng như vậy không tốt, nhưng không chịu nổi lòng hiếu kỳ, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc là ai có phúc khí như thế cưới được một người phụ nữ đẹp như Khương Phương Phương.

Nhẹ nhàng nâng cái mông, Đổng Học Bân đi tới, rất nhanh nghiêng đầu nhìn vào khung hình.

Miếng kính trên khung hình có rất nhiều vân tay và vân tay, phỏng chừng là Khương Phương Phương hay lấy ra sờ, trong ảnh chụp là một người đàn ông và một phụ chụp chung, người nữ đương nhiên là Khương Phương Phương, thế nhưng rất trẻ tuổi, đại khái cũng là hai mươi tuổi, không có thành thục như hiện tại, cũng không có đẹp như hiện tại, bối cảnh tựa hồ là một trường học, sau đó khi Đổng Học Bân nhìn qua hướng người nam, lập tức ngây ngẩn cả người, cảm giác đầu tiên của hắn dĩ nhiên là. . . Ở đây sao có ảnh chụp của mình? ?

Mẹ nó!

Cái tình trạng gì? ?

Đổng Học Bân sắc mặt cả kinh, nhưng khi hắn nhìn kỹ mới phát hiện, người nam trong ảnh chụp cũng không phải mình, đương nhiên khẳng định không phải là, bởi vì Đổng Học Bân cho tới bây giờ đều chưa thấy qua Khương Phương Phương, tự nhiên không có cách nào chụp ảnh chung với cô ấy, người nam kia cười rất nhã nhặn, từ chi tiết khóe mắt và mũi vẫn có thể nhìn ra hắn khác Đổng Học Bân, thế nhưng. . . Cái miệng và con mắt to như vậy vẫn là vô cùng giống, khoảng chừng có bảy tám phần, nếu như người không quen Đổng Học Bân, không chừng sẽ đem người này trở thành Đổng Học Bân!

Đây là chồng của Khương huyện trưởng?

Quái! Sao giống mình thế! ?

Đổng Học Bân trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều thứ, hắn rốt cục có chút rõ ràng Khương huyện trưởng vì sao không cho ai mượn xe nhưng cho mình mượn, rốt cục có chút rõ ràng Khương huyện trưởng vì sao chủ động làm cơm cho mình, còn buông tư thái giặt quần lót cho mình, thì ra là mình quá giống với chồng đã qua đời của cô ấy! Khương huyện trưởng đây là đem mình trở thành chồng cô ấy? Hẳn là không phải, là loại ký thác tinh thần chăng? ?

Giờ khắc này, rất nhiều chuyện đều rõ ràng.

Đột nhiên, bên ngoài cánh cửa vang lên một tiếng, hình như là Khương Phương Phương đã trở về.

Huyện trưởng. Lý Hiểu Na lập tức nói: Đổng huyện trưởng tới, ở tại phòng làm việc của ngài.

Ừm, tôi đã biết. Tiếng bước chân gần hơn, Khương Phương Phương chậm rãi bước vào phòng đóng cửa lại.

Đổng Học Bân khi nghe thấy tiếng cửa cũng đã từ bàn công tác nhanh chóng đi trở về, đứng ở trong phòng chờ cô ấy Khương huyện trưởng.

Tìm tôi? Khương Phương Phương thản nhiên nói câu, đi tới bàn công tác.

Đổng Học Bân ừm nói: Là vấn đề tài chính của huyện chúng ta. . .



Khương Phương Phương đã đứng ở trước bàn, nhìn khung ảnh trên bàn, đưa tay đem khung ảnh lật xuống, nói Ngươi nói đi. Sau đó mở ra một ngăn kéo đem khung ảnh cất vào, khép ngăn kéo lại, lúc này mới giương mắt nhìn Đổng Học Bân, chờ hắn nói chuyện này.

Đổng Học Bân đương nhiên làm bộ không phát hiện, có vài lời là khẳng định không thể nói.

Sau vài phút.

Hai người giao lưu xong, Đổng Học Bân cũng cáo từ rời đi, chỉ bất quá người đi, tâm chưa đi, Đổng Học Bân trên đường trở về còn đang suy nghĩ chuyện ảnh chụp, cái phát hiện này quả thật khiến cho tâm tư của Đổng Học Bân có chút rối loạn, không biết nên biểu đạt thế nào, cũng không biết nên xử lý như thế nào, Khương Phương Phương vì sao đối tốt với mình đã tìm được nguyên nhân căn bản rồi, nhưng Đổng Học Bân không cách nào lý giải Khương huyện trưởng là tâm tính gì, ài, nói chung Đổng Học Bân hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có chút vừa mừng vừa sợ, ừm, chuyện này sau này chậm rãi làm rõ ràng.

. . .

Mười giờ.

Cuộc họp thường ủy huyện ủy sắp bắt đầu.

Đây là Đổng Học Bân lần đầu tiên tham gia cuộc họp thường uỷ, tại trước đây, loại hội nghị quyết sách tằng cấp huyện khu này hắn cũng không có tham gia qua, cho dù tham gia cũng là cái loại dự thính, chỉ có thể nghe không thể lên tiếng, càng không có quyền lợi quyết sách mỗi sự kiện, lần này rốt cuộc cũng được thử một phen, Đổng Học Bân tự nhiên phải làm tốt chuẩn bị, họp công tác huyện trưởng và họp thường ủy huyện ủy không cách nào so sánh.

Phòng họp nhỏ.

Đám người thường ủy huyện ủy lục tục tới.

Bí thư huyện ủy: Mông Duệ.

Huyện trưởng: Khương Phương Phương.

Phó bí thư huyện ủy: Trương Vạn Thủy.

Bộ trưởng bộ tổ chức: Liêu Hải Uy.

Bí thư ủy ban kỷ luật: Bồ An.

Bí thư chính pháp ủy: Sở Bành.

Bộ trưởng bộ tuyên truyền: Trình Phú Quang.

Bộ trưởng mặt trận thống nhất: Giản Hướng Vinh.

Chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy: Giang Hải.

Phó huyện trưởng: Từ Bá Dương.

Đương nhiên, còn có thường vụ phó huyện trưởng Đổng Học Bân, tổng cộng mười một người thường ủy.

Dựa theo bài danh chức vụ quyền lợi, Đổng Học Bân thường vụ phó huyện trưởng hẳn là phía sau bí thư chính pháp ủy Sở Bành, các huyện không giống nhau, đương nhiên sẽ có di động, bất quá tổng thể mà nói Đổng Học Bân tại cuộc họp thường uỷ tuyệt đối có vị trí, bất quá thường ủy của Đổng Học Bân vừa mới xuống tới, không có tư lịch gì, cho nên xếp hạng trong huyện Trinh Thủy tạm thời còn ở phía sau, chỗ ngồi cũng là như vậy.

Tìm được chỗ ngồi của mình, Đổng Học Bân sau khi ngồi xuống cầm lấy ly mình mang đến, uống mấy ngụm nước trà, ổn định tâm tư vừa rồi bị ảnh chụp nhiễu loạn.

Một lát sau, có mấy người lãnh đạo nhìn hắn một chút, chủ động nói cùng Đổng Học Bân.

Đổng huyện trưởng tới?

Ha ha, lão Giản còn chưa thấy qua Đổng huyện trưởng sao? Đổng huyện trưởng là cán bộ cấp phó xử trẻ tuổi nhất tỉnh chúng ta.

Hai ngày nay có việc cũng không có tới đại viện huyện uỷ, xin chào Đổng huyện trưởng, tôi là Giản Hướng Vinh, phụ trách công tác mặt trận thống nhất, sau này rảnh rỗi chúng ta tiếp xúc nhiều.

Đổng Học Bân cũng không dám làm kiêu, vấn an bọn họ, sau đó trở về chỗ ngồi, đem tên của bọn họ ghi tạc trong đầu, đồng thời, tình thế chính trị và phe phái của những lãnh đạo huyện này của huyện Trinh Thủy Diêu Thúy trước đó nói qua, tất cả đều nhớ lại một lần, trong lòng chậm rãi tính toán. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Tài

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook