Chương 1082: Về vấn đề tài chính!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi sáng.
Huyện ủy, phòng họp nhỏ.
Chờ tất cả mọi người ngồi xong sau khi, bí thư huyện uỷ Mông Duệ và huyện trưởng Khương Phương Phương mới là hai người cuối cùng tiến đến, Mông bí thư sắc mặt không tốt lắm giao lưu chuyện gì với Khương huyện trưởng, Khương huyện trưởng khi thì gật đầu, khi thì nói một câu, biểu tình và khí chất đều rất nhạt, hoàn toàn nhìn không ra buồn vui. Đổng Học Bân con mắt nhìn qua, tuy rằng huyện Trinh Thủy là Mông bí thư một tay che trời, nhưng từ điểm này hắn ngược lại nghĩ Khương Phương Phương thật ra muốn thâm trầm hơn so với Mông bí thư, không buồn vui bên ngoài, cái này phần lớn lãnh đạo cán bộ không thể làm được, nghĩ như vậy, vẻ nhàn nhạt của Khương huyện trưởng thật ra không phải một loại cảnh giới sao, ít nhất Đổng Học Bân cũng rất bội phục cô ấy.
Văn kiện gửi đi chưa? Mông Duệ nhìn về phía một thanh niên.
Thanh niên trương phong lập tức cung kính nói: Đều gửi rồi.
Mông Duệ trầm mặt ừ một tiếng, Vậy họp đi.
Trương Phong là thư ký của Mông bí thư, cũng là đệ nhất thư ký huyện ủy, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, chuẩn bị hội nghị và ghi chép hội nghị đều là hắn làm.
Hai người lãnh đạo ngồi xuống.
Cuộc họp thường uỷ cũng chính thức bắt đầu.
Đổng Học Bân không nhịn xuống, len lén nhìn Khương Phương Phương.
Khương huyện trưởng vẫn như cũ ngồi uống trà, nhìn không chớp mắt.
Lúc đầu, Đổng Học Bân ngày hôm nay lần đầu tiên tham gia cuộc họp thường ủy huyện ủy, Mông bí thư hẳn là sẽ giới thiệu một chút, cho dù không giới thiệu cũng có thể nói một câu Hoan nghênh đồng chí mới, bất quá ai nấy đều thấy được, Mông bí thư tâm tình vô cùng không tốt, hình như xảy ra chuyện gì, cho nên thấy ông ta không có giới thiệu Đổng Học Bân cho mọi người, mọi người cũng không có gì ngoài ý muốn. Biết Mông bí thư hoặc là trong huyện có thể gặp phải vấn đề khó khăn không nhỏ.
Quả nhiên, Mông Duệ đầu tiên cũng là nhìn về phía một người hơn ba mươi tuổi, Nghiêm cục trưởng, ông nói một chút tình trạng của cục tài chính đi.
Nghiêm Nhất Chí.
Cục trưởng cục tài chính huyện.
Đi lại rất gần cùng cán bộ Mông hệ, coi như cũng dán nhãn Mông Hệ trên trán rồi.
Đổng Học Bân nhìn về phía Nghiêm Nhất Chí. Trong đầu nhất thời hiện lên Diêu Thúy giới thiệu cho hắn, Đổng Học Bân phân công quản lý là tài chính công tác. Tự nhiên sẽ nhớ kỹ người này.
Nghiêm Nhất Chí hiển nhiên là dự thính hội nghị, không có tư cách quyết sách, nhưng tình huống lãnh đạo điểm danh vẫn có thể lên tiếng. Nếu không cũng không cần phải cho ông ta tới một chuyến. Chỉ thấy Nghiêm Nhất Chí khổ sở nói: Tình trạng của cục tài chính không quá lạc quan, lúc đầu năm cấp trên chi một ít, bất quá đều dùng hết trong hai tháng, mấy lổ hỏng tài chính giữa năm ngoái và cuối năm, cũng còn một ít, trên cơ bản ngay cả hai triệu còn không đủ. Hai triệu không ít, nhưng đối với một huyện mà nói, cái này hiển nhiên là mưa bụi, Nếu như không tìm được tài chính. Chiếu theo xu thế này, không nói tháng sau, tiền lương của toàn bộ huyện tháng này có thể đều phát không được.
Lời này nhất thời khiến cho mấy người lãnh đạo nghị luận.
Mông bí thư không nói chuyện, sắc mặt đen, rút điếu thuốc hút một ngụm.
Phó bí thư huyện ủy, người đứng thứ ba huyện Trương Vạn Thủy, ông ta nói: Ngay cả tiền lương đều không phát được? Không muốn biện pháp khác sao?
Nghiêm Nhất Chí bất đắc dĩ nói: Đều nghĩ qua, cũng đi thành phố hoạt động qua, bất quá thành tình huống của phố cũng không tốt, cho nên không có tài chính dư thừa trợ giúp huyện chúng ta. Tôi cho người đi thành phố qua ba lần, cũng tự đi qua hai lần, bất quá. . . tiền gì vẫn không có. Nếu như là c người đứng đầu cục tài chính ủa huyện khác, hiển nhiên là một chức quan béo bở, rất nhiều người đều tranh nát đầu để giành, nhưng huyện Trinh Thủy là ngoại lệ, ở đây quá nghèo, huyện nghèo khó cấp quốc gia, cục tài chính cũng không có tiền để dùng, tiền ở đây đi bổ chỗ này, lại đi lắp chổ kia, thậm chí lúc nào cũng đối mặt với nhiệm vụ đi thành phố đòi tiền, thuần túy là cật lực không lấy lòng, nhìn như phong cảnh, nhưng nổi khổ của cục tài chính, phỏng chừng chỉ có Nghiêm Nhất Chí tự mình biết.
Phó huyện trưởng Từ Bá Dương nhíu mày nói: Lúc trước thành phố không phải đã cho một ít tài chính sao? Sao lần này một phân tiền cũng không cho?
Nghiêm Nhất Chí giải thích nói: Đầu năm có tuyết lớn, thành phố cũng tổn thất không ít.
Tình huống đại khái là như thế, trong lòng mọi người đều căng thẳng, ngoại trừ Khương Phương Phương, biểu tình của mọi người đang ngồi đều không tốt lắm.
Không ai lên tiếng.
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Ba giây đồng hồ. . .
Mông Duệ dụi tàn thuốc, nói, Nói một việc với mọi người, vài ngày trước tôi đi tỉnh tìm tài chính ủng hộ, sáng sớm ngày hôm nay mới vừa về, tình huống cụ thể mọi người có thể còn chưa biết, ừm, tiền dư thừa trong tỉnh năm cũng không cho huyện chúng ta.
Hả?
Sao có thể!
Vậy cái này. . .
Mông bí thư nói khiến cho mọi người ồ lên.
Huyện bọn họ hàng năm đều là dựa vào chính phủ chi để sống, trong tỉnh, thành phố, thậm chí có đôi khi còn muốn vay tiền, lần này trong tỉnh thành phố một đồng tiền cũng không cho, tài chính của bọn họ cũng bị chặt đứt, cái này đối với trong huyện mà nói đúng là đại sự.
Không có tiền?
Vậy cái gì cũng đều làm không được!
Giản Hướng Vinh nói: Mông bí thư, trong tỉnh bên kia có phải là còn có thể. . .
Chỉ thấy Mông Duệ gõ gõ bàn, nói: Trong tỉnh là không cần suy nghĩ, chuyện tuyết lớn đối với trong tỉnh cũng sản sinh ảnh hưởng rất lớn, ngoại trừ khoản chi bình thường đầu năm, tiền trong tỉnh đều cho khu bị thiên tai, tài chính sau đó. . . huyện Trinh Thủy chúng ta nghĩ cũng không cần nghĩ, ngày hôm nay tôi mời dự họp cuộc họp thường uỷ, cũng là tiếp thu ý kiến mọi người, tất cả mọi người nói một câu, làm sao mới có thể lấy ra tiền bổ khuyết, nếu như không nghĩ ra biện pháp, huyện chúng ta cuối tháng này sẽ qua không nổi nữa, tài chính khẳng định không chịu được, đây là tuyệt đối không được!
Nếu như tài chính bị cắt đứt, có trời mới biết cấp trên có thể truy cứu trách nhiệm của tất cả lãnh đạo huyện huyện Trinh Thủy hay không, đây là một vấn đề thật to.
Mông Duệ nhìn Đổng Học Bân, Đổng huyện trưởng, công tác tài chính hiện tại là cậu phân công quản lý, cậu nói chuyện đi?
Đổng Học Bân hơi trầm ngâm, sắp xếp ngôn ngữ một chút, nói: Tôi có thể làm là, xuống làm công tác tư tưởng với các đồng chí bên dưới, tiền lương hai tháng này có thể kéo dài một chút, ngoại trừ một vài đồng chí có hoàn cảnh gia đình khó khăn, những người khác. . . Tôi nghĩ tiền lương có thể tạm thời kéo dài. Người khác không biết, dù sao Đổng Học Bân cũng không cần tiền, gia sản của hắn trên một tỷ, còn quan tâm đến tiền lương mỗi tháng mấy ngàn đồng sao?
Mông Duệ gật đầu, Tiền lương tháng này khẳng định là không có biện pháp trả đúng hạn, làm công tác tư tưởng cho các đồng chí, khiến cho đảng viên đi đầu, cái này là cần thiết.
Mọi người cũng đều gật đầu.
Khương Phương Phương chen vào nói, Bất quá cái này chỉ là kế thích ứng tạm thời.
Mông Duệ ừ một tiếng, Vấn đề tài chính, vẫn là phải giải quyết từ căn bản.
Phó huyện trưởng Từ Bá Dương nói: Có thể làm một hội chiêu thương, mượn một ít tài chính bên ngoài đến đây? Cái này cũng có thể. . . À tôi đã quên, công tác chiêu thương là Đổng huyện trưởng phân công quản lý.
Mông Duệ nói: Mọi người có suy nghĩ đều có thể đề ra, hiện tại là năm khó khăn nhất của huyện chúng ta, nói thoải mái, không có chú ý nhiều như vậy, bất quá hội chiêu thương vẫn là để qua một bên trước, làm cái này bản thân cũng cần tài chính, hơn nữa cũng không biết hiệu quả thế nào, trước đây làm qua một lần, nhưng tài chính kéo tới thậm chí còn không bằng chúng ta đầu tư vào, lần này nếu vẫn là như vậy, thì cái được không bù đắp đủ cái mất, huống hồ cho dù mượn tài chính bên ngoài cũng không thể thấy hiệu quả được nhanh, trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp giải quyết vấn đề tài chính, còn có ai có suy nghĩ khác không?
Không người nói.
Một đồng tiền làm khó anh hùng, vấn đề tiền thật sự không giải quyết được.
Qua hơn nửa ngày, Mông bí thư mới nhìn chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Giang Hải.
Giang Hải lập tức nói: Tôi nhớ cấp trên năm nay có chi cho một khoản tài chính về giáo dục, dù sao tài chính giáo dục cũng dư dã, tôi thấy có phải là có thể đem khoản tiền này bù một ít, chờ trong huyện có tiền, sẽ đem lổ hỏng bổ sung lại, cái gì cũng sẽ không làm lỡ.
Giản Hướng Vinh nhíu mày nói: Nhưng cái này là khoản chi quy định mà? Hơn nữa tiền cũng không nhiều.
Giang Hải nói: Chủ yếu là hiện tại cũng không biện pháp khác, có thể qua được một chút thì qua.
Mông Duệ thở dài, nói: Nếu như không có đề nghị khác, tôi thấy cũng chỉ có thể làm như thế, bổ sung lổ hỏng trước, sau đó nghĩ biện pháp khác.
Hai người rõ ràng là kẻ xướng người hoạ.
Đổng Học Bân đã nhìn ra, Mông bí thư ngay từ đầu khẳng định đã gặp mặt với Giang Hải, quyết định này phỏng chừng cũng đã sớm có. Chỉ bất quá có thể bởi vì Mông bí thư không muốn gánh trách nhiệm bởi vì tham ô khoản chi quy định, cho nên mới khiến cho Giang Hải đưa ra đề nghị này.
Tất cả mọi người không nói cái gì, dù sao tại huyện Trinh Thủy vẫn là thiên hạ của Mông bí thư.
Người khác không nói, không có nghĩa là Khương huyện trưởng sẽ không nói, chỉ thấy Khương Phương Phương chậm rãi đem tách trà đặt lên trên bàn, thản nhiên nói: Tôi không đồng ý.
Mông Duệ nhìn cô ấy, Vậy Khương huyện trưởng có biện pháp?
Khương Phương Phương bình tĩnh nói: Tài chính giáo dục cấp trên cấp cho là tuyệt đối không thể động, khoản chi ấy cũng là cho sự nghiệp giáo dục huyện chúng ta, lấy cái gì cũng không thể lấy của bọn nhỏ, cho nên tiền này tuyệt đối không thể lấy, cho dù có làm nửa năm không lương, cũng phải cam đoan quyền lợi của bọn nhỏ.
Phó bí thư huyện ủy Trương Vạn Thủy nói: Khương huyện trưởng, cái này cũng là không có biện pháp, nếu như trong huyện có tài chính, ai động vào số tiền này? Bất đắc dĩ thôi.
Bộ trưởng bộ tuyên truyền Trình Phú Quang nói: Ừm, tôi thấy cũng là đại cục làm trọng.
Khương Phương Phương chậm rãi nói: Tôi không đồng ý.
Thật ra Đổng Học Bân cũng là suy nghĩ này, tiền của bọn nhỏ sao có thể động, cho dù không có tiền cũng không thể có chủ ý với số tiền này, Đổng Học Bân cũng là có nguyên tắc, bất quá hiện tại trên cơ bản tất cả thường ủy đều chấp nhận cách làm của Mông bí thư, hắn cũng khó mà nói cái gì.
Mông Duệ ánh mắt âm trầm, Khương huyện trưởng, vậy tài chính thiếu thì làm sao bổ?
Khương Phương Phương nhìn nhìn ông ta, không nhanh không chậm nói: Tôi nghĩ vẫn là đi trung ương xin, nếu như có thể xin xuống được mười triệu, vấn đề tài chính cũng coi như tạm thời giải quyết.
Mười triệu? ? Mông Duệ bật cười một tiếng.
Mấy người cán bộ của Mông hệ cũng liên tục lắc đầu, Cái này không hiện thực.
Mông Duệ nói: Khương huyện trưởng nghĩ quá đơn giản? Đừng nói mười triệu, trung ương đã cho địa phương trợ giúp rất lớn, hiện tại muốn nữa, có thể sẽ cho sao? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Huyện ủy, phòng họp nhỏ.
Chờ tất cả mọi người ngồi xong sau khi, bí thư huyện uỷ Mông Duệ và huyện trưởng Khương Phương Phương mới là hai người cuối cùng tiến đến, Mông bí thư sắc mặt không tốt lắm giao lưu chuyện gì với Khương huyện trưởng, Khương huyện trưởng khi thì gật đầu, khi thì nói một câu, biểu tình và khí chất đều rất nhạt, hoàn toàn nhìn không ra buồn vui. Đổng Học Bân con mắt nhìn qua, tuy rằng huyện Trinh Thủy là Mông bí thư một tay che trời, nhưng từ điểm này hắn ngược lại nghĩ Khương Phương Phương thật ra muốn thâm trầm hơn so với Mông bí thư, không buồn vui bên ngoài, cái này phần lớn lãnh đạo cán bộ không thể làm được, nghĩ như vậy, vẻ nhàn nhạt của Khương huyện trưởng thật ra không phải một loại cảnh giới sao, ít nhất Đổng Học Bân cũng rất bội phục cô ấy.
Văn kiện gửi đi chưa? Mông Duệ nhìn về phía một thanh niên.
Thanh niên trương phong lập tức cung kính nói: Đều gửi rồi.
Mông Duệ trầm mặt ừ một tiếng, Vậy họp đi.
Trương Phong là thư ký của Mông bí thư, cũng là đệ nhất thư ký huyện ủy, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, chuẩn bị hội nghị và ghi chép hội nghị đều là hắn làm.
Hai người lãnh đạo ngồi xuống.
Cuộc họp thường uỷ cũng chính thức bắt đầu.
Đổng Học Bân không nhịn xuống, len lén nhìn Khương Phương Phương.
Khương huyện trưởng vẫn như cũ ngồi uống trà, nhìn không chớp mắt.
Lúc đầu, Đổng Học Bân ngày hôm nay lần đầu tiên tham gia cuộc họp thường ủy huyện ủy, Mông bí thư hẳn là sẽ giới thiệu một chút, cho dù không giới thiệu cũng có thể nói một câu Hoan nghênh đồng chí mới, bất quá ai nấy đều thấy được, Mông bí thư tâm tình vô cùng không tốt, hình như xảy ra chuyện gì, cho nên thấy ông ta không có giới thiệu Đổng Học Bân cho mọi người, mọi người cũng không có gì ngoài ý muốn. Biết Mông bí thư hoặc là trong huyện có thể gặp phải vấn đề khó khăn không nhỏ.
Quả nhiên, Mông Duệ đầu tiên cũng là nhìn về phía một người hơn ba mươi tuổi, Nghiêm cục trưởng, ông nói một chút tình trạng của cục tài chính đi.
Nghiêm Nhất Chí.
Cục trưởng cục tài chính huyện.
Đi lại rất gần cùng cán bộ Mông hệ, coi như cũng dán nhãn Mông Hệ trên trán rồi.
Đổng Học Bân nhìn về phía Nghiêm Nhất Chí. Trong đầu nhất thời hiện lên Diêu Thúy giới thiệu cho hắn, Đổng Học Bân phân công quản lý là tài chính công tác. Tự nhiên sẽ nhớ kỹ người này.
Nghiêm Nhất Chí hiển nhiên là dự thính hội nghị, không có tư cách quyết sách, nhưng tình huống lãnh đạo điểm danh vẫn có thể lên tiếng. Nếu không cũng không cần phải cho ông ta tới một chuyến. Chỉ thấy Nghiêm Nhất Chí khổ sở nói: Tình trạng của cục tài chính không quá lạc quan, lúc đầu năm cấp trên chi một ít, bất quá đều dùng hết trong hai tháng, mấy lổ hỏng tài chính giữa năm ngoái và cuối năm, cũng còn một ít, trên cơ bản ngay cả hai triệu còn không đủ. Hai triệu không ít, nhưng đối với một huyện mà nói, cái này hiển nhiên là mưa bụi, Nếu như không tìm được tài chính. Chiếu theo xu thế này, không nói tháng sau, tiền lương của toàn bộ huyện tháng này có thể đều phát không được.
Lời này nhất thời khiến cho mấy người lãnh đạo nghị luận.
Mông bí thư không nói chuyện, sắc mặt đen, rút điếu thuốc hút một ngụm.
Phó bí thư huyện ủy, người đứng thứ ba huyện Trương Vạn Thủy, ông ta nói: Ngay cả tiền lương đều không phát được? Không muốn biện pháp khác sao?
Nghiêm Nhất Chí bất đắc dĩ nói: Đều nghĩ qua, cũng đi thành phố hoạt động qua, bất quá thành tình huống của phố cũng không tốt, cho nên không có tài chính dư thừa trợ giúp huyện chúng ta. Tôi cho người đi thành phố qua ba lần, cũng tự đi qua hai lần, bất quá. . . tiền gì vẫn không có. Nếu như là c người đứng đầu cục tài chính ủa huyện khác, hiển nhiên là một chức quan béo bở, rất nhiều người đều tranh nát đầu để giành, nhưng huyện Trinh Thủy là ngoại lệ, ở đây quá nghèo, huyện nghèo khó cấp quốc gia, cục tài chính cũng không có tiền để dùng, tiền ở đây đi bổ chỗ này, lại đi lắp chổ kia, thậm chí lúc nào cũng đối mặt với nhiệm vụ đi thành phố đòi tiền, thuần túy là cật lực không lấy lòng, nhìn như phong cảnh, nhưng nổi khổ của cục tài chính, phỏng chừng chỉ có Nghiêm Nhất Chí tự mình biết.
Phó huyện trưởng Từ Bá Dương nhíu mày nói: Lúc trước thành phố không phải đã cho một ít tài chính sao? Sao lần này một phân tiền cũng không cho?
Nghiêm Nhất Chí giải thích nói: Đầu năm có tuyết lớn, thành phố cũng tổn thất không ít.
Tình huống đại khái là như thế, trong lòng mọi người đều căng thẳng, ngoại trừ Khương Phương Phương, biểu tình của mọi người đang ngồi đều không tốt lắm.
Không ai lên tiếng.
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Ba giây đồng hồ. . .
Mông Duệ dụi tàn thuốc, nói, Nói một việc với mọi người, vài ngày trước tôi đi tỉnh tìm tài chính ủng hộ, sáng sớm ngày hôm nay mới vừa về, tình huống cụ thể mọi người có thể còn chưa biết, ừm, tiền dư thừa trong tỉnh năm cũng không cho huyện chúng ta.
Hả?
Sao có thể!
Vậy cái này. . .
Mông bí thư nói khiến cho mọi người ồ lên.
Huyện bọn họ hàng năm đều là dựa vào chính phủ chi để sống, trong tỉnh, thành phố, thậm chí có đôi khi còn muốn vay tiền, lần này trong tỉnh thành phố một đồng tiền cũng không cho, tài chính của bọn họ cũng bị chặt đứt, cái này đối với trong huyện mà nói đúng là đại sự.
Không có tiền?
Vậy cái gì cũng đều làm không được!
Giản Hướng Vinh nói: Mông bí thư, trong tỉnh bên kia có phải là còn có thể. . .
Chỉ thấy Mông Duệ gõ gõ bàn, nói: Trong tỉnh là không cần suy nghĩ, chuyện tuyết lớn đối với trong tỉnh cũng sản sinh ảnh hưởng rất lớn, ngoại trừ khoản chi bình thường đầu năm, tiền trong tỉnh đều cho khu bị thiên tai, tài chính sau đó. . . huyện Trinh Thủy chúng ta nghĩ cũng không cần nghĩ, ngày hôm nay tôi mời dự họp cuộc họp thường uỷ, cũng là tiếp thu ý kiến mọi người, tất cả mọi người nói một câu, làm sao mới có thể lấy ra tiền bổ khuyết, nếu như không nghĩ ra biện pháp, huyện chúng ta cuối tháng này sẽ qua không nổi nữa, tài chính khẳng định không chịu được, đây là tuyệt đối không được!
Nếu như tài chính bị cắt đứt, có trời mới biết cấp trên có thể truy cứu trách nhiệm của tất cả lãnh đạo huyện huyện Trinh Thủy hay không, đây là một vấn đề thật to.
Mông Duệ nhìn Đổng Học Bân, Đổng huyện trưởng, công tác tài chính hiện tại là cậu phân công quản lý, cậu nói chuyện đi?
Đổng Học Bân hơi trầm ngâm, sắp xếp ngôn ngữ một chút, nói: Tôi có thể làm là, xuống làm công tác tư tưởng với các đồng chí bên dưới, tiền lương hai tháng này có thể kéo dài một chút, ngoại trừ một vài đồng chí có hoàn cảnh gia đình khó khăn, những người khác. . . Tôi nghĩ tiền lương có thể tạm thời kéo dài. Người khác không biết, dù sao Đổng Học Bân cũng không cần tiền, gia sản của hắn trên một tỷ, còn quan tâm đến tiền lương mỗi tháng mấy ngàn đồng sao?
Mông Duệ gật đầu, Tiền lương tháng này khẳng định là không có biện pháp trả đúng hạn, làm công tác tư tưởng cho các đồng chí, khiến cho đảng viên đi đầu, cái này là cần thiết.
Mọi người cũng đều gật đầu.
Khương Phương Phương chen vào nói, Bất quá cái này chỉ là kế thích ứng tạm thời.
Mông Duệ ừ một tiếng, Vấn đề tài chính, vẫn là phải giải quyết từ căn bản.
Phó huyện trưởng Từ Bá Dương nói: Có thể làm một hội chiêu thương, mượn một ít tài chính bên ngoài đến đây? Cái này cũng có thể. . . À tôi đã quên, công tác chiêu thương là Đổng huyện trưởng phân công quản lý.
Mông Duệ nói: Mọi người có suy nghĩ đều có thể đề ra, hiện tại là năm khó khăn nhất của huyện chúng ta, nói thoải mái, không có chú ý nhiều như vậy, bất quá hội chiêu thương vẫn là để qua một bên trước, làm cái này bản thân cũng cần tài chính, hơn nữa cũng không biết hiệu quả thế nào, trước đây làm qua một lần, nhưng tài chính kéo tới thậm chí còn không bằng chúng ta đầu tư vào, lần này nếu vẫn là như vậy, thì cái được không bù đắp đủ cái mất, huống hồ cho dù mượn tài chính bên ngoài cũng không thể thấy hiệu quả được nhanh, trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp giải quyết vấn đề tài chính, còn có ai có suy nghĩ khác không?
Không người nói.
Một đồng tiền làm khó anh hùng, vấn đề tiền thật sự không giải quyết được.
Qua hơn nửa ngày, Mông bí thư mới nhìn chủ nhiệm phòng làm việc huyện ủy Giang Hải.
Giang Hải lập tức nói: Tôi nhớ cấp trên năm nay có chi cho một khoản tài chính về giáo dục, dù sao tài chính giáo dục cũng dư dã, tôi thấy có phải là có thể đem khoản tiền này bù một ít, chờ trong huyện có tiền, sẽ đem lổ hỏng bổ sung lại, cái gì cũng sẽ không làm lỡ.
Giản Hướng Vinh nhíu mày nói: Nhưng cái này là khoản chi quy định mà? Hơn nữa tiền cũng không nhiều.
Giang Hải nói: Chủ yếu là hiện tại cũng không biện pháp khác, có thể qua được một chút thì qua.
Mông Duệ thở dài, nói: Nếu như không có đề nghị khác, tôi thấy cũng chỉ có thể làm như thế, bổ sung lổ hỏng trước, sau đó nghĩ biện pháp khác.
Hai người rõ ràng là kẻ xướng người hoạ.
Đổng Học Bân đã nhìn ra, Mông bí thư ngay từ đầu khẳng định đã gặp mặt với Giang Hải, quyết định này phỏng chừng cũng đã sớm có. Chỉ bất quá có thể bởi vì Mông bí thư không muốn gánh trách nhiệm bởi vì tham ô khoản chi quy định, cho nên mới khiến cho Giang Hải đưa ra đề nghị này.
Tất cả mọi người không nói cái gì, dù sao tại huyện Trinh Thủy vẫn là thiên hạ của Mông bí thư.
Người khác không nói, không có nghĩa là Khương huyện trưởng sẽ không nói, chỉ thấy Khương Phương Phương chậm rãi đem tách trà đặt lên trên bàn, thản nhiên nói: Tôi không đồng ý.
Mông Duệ nhìn cô ấy, Vậy Khương huyện trưởng có biện pháp?
Khương Phương Phương bình tĩnh nói: Tài chính giáo dục cấp trên cấp cho là tuyệt đối không thể động, khoản chi ấy cũng là cho sự nghiệp giáo dục huyện chúng ta, lấy cái gì cũng không thể lấy của bọn nhỏ, cho nên tiền này tuyệt đối không thể lấy, cho dù có làm nửa năm không lương, cũng phải cam đoan quyền lợi của bọn nhỏ.
Phó bí thư huyện ủy Trương Vạn Thủy nói: Khương huyện trưởng, cái này cũng là không có biện pháp, nếu như trong huyện có tài chính, ai động vào số tiền này? Bất đắc dĩ thôi.
Bộ trưởng bộ tuyên truyền Trình Phú Quang nói: Ừm, tôi thấy cũng là đại cục làm trọng.
Khương Phương Phương chậm rãi nói: Tôi không đồng ý.
Thật ra Đổng Học Bân cũng là suy nghĩ này, tiền của bọn nhỏ sao có thể động, cho dù không có tiền cũng không thể có chủ ý với số tiền này, Đổng Học Bân cũng là có nguyên tắc, bất quá hiện tại trên cơ bản tất cả thường ủy đều chấp nhận cách làm của Mông bí thư, hắn cũng khó mà nói cái gì.
Mông Duệ ánh mắt âm trầm, Khương huyện trưởng, vậy tài chính thiếu thì làm sao bổ?
Khương Phương Phương nhìn nhìn ông ta, không nhanh không chậm nói: Tôi nghĩ vẫn là đi trung ương xin, nếu như có thể xin xuống được mười triệu, vấn đề tài chính cũng coi như tạm thời giải quyết.
Mười triệu? ? Mông Duệ bật cười một tiếng.
Mấy người cán bộ của Mông hệ cũng liên tục lắc đầu, Cái này không hiện thực.
Mông Duệ nói: Khương huyện trưởng nghĩ quá đơn giản? Đừng nói mười triệu, trung ương đã cho địa phương trợ giúp rất lớn, hiện tại muốn nữa, có thể sẽ cho sao? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.