Chương 1227: Năng lực chịu đòn của Tiểu Đổng!
Thường Dụ
10/05/2017
Trước thương khố.
Hai tên ngã xuống.
Lưu ca!
Trần ca!
Người nam đi đầu và đám thủ hạ đều thay đổi sắc mặt, không ngờ rằng người thanh niên toàn thân đều bị trọng thương khó ứng phó như vậy, trong nháy mắt đã phế đi ba người bọn họ, thậm chí dáng dấp một thân bị thương, nhưng động tác ra tay ngay cả bọn họ cũng không có thấy rõ, quá nhanh, nếu như tính luôn mấy người vừa rồi bị hai chi em sinh đôi ra tay đánh trọng thương, bọn họ bên kia chỉ còn lại có mười chín người, giống như bị chém một tay. Nhìn huynh đệ ngã xuống, người nam đi đầu rất đau, ánh mắt nhìn Đổng Học Bân cũng có vẻ cực kỳ âm u lạnh lẽo, biểu tình của đám côn đồ cũng đều không khác biệt lắm, một người phẫn nộ hơn so với một người!
Hắn thật sự bị thương?
Có thể là giả bộ hay không?
Sao thân thủ lợi hại như vậy? ?
Tất cả mọi người phải nghĩ như vậy, thế nhưng mắt thấy máu tươi không ngừng từ Đổng Học Bân trên người chảy ra, mắt thấy hình dạng khập khiễng của hắn đi tới hướng bọn họ, mắt thấy tay trái vẫn không nhúc nhích của hắn, tất cả mọi người rõ ràng, loại vết thương này khẳng định không phải giả, cũng giả không được!
Đó thật sự là máu!
Đổng Học Bân đã đi hơn mười mét, trên lộ trình hơn mười mét tất cả cũng đều tích đầy máu tươi của Đổng Học Bân, kéo thành một đường dài, cái loại vết tích giống như đang kéo lê một cái xác đi vậy, làm cho thấy nhìn thấy mà giật mình!
Đều lên!
Báo thù cho các huynh đệ!
Hắn kiên trì không được! Lên!
Mọi người hô lên, khí thế càng hung, lại có ba người vọt tới trước mặt Đổng Học Bân, đều nghĩ Đổng Học Bân không được, cảm giác tùy thời đều ngã xuống!
Đổng Học Bân nhìn cũng không nhìn bọn họ. Tiếp tục chậm rãi bước đi về phía trước.
Một bước. . .
Hai bước. . .
Ba bước. . .
Ba người đã tới!
Trong tay giơ gậy và vũ khí, từ ba phương hướng đánh đến Đổng Học Bân!
Ra tay cực ác! Mấy người này hình như muốn đẩy Đổng Học Bân vào chỗ chết!
Bên kia Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ đều chăm chú quan tâm, đã không có nhắc lại Đổng Học Bân cẩn thận hoặc là chú ý, bởi vì bọn họ sớm đã nhìn ra, các nàng nói căn bản là dư thừa, Đổng Học Bân trong lòng đều biết, căn bản không cần các nàng phải nhắc nhở cái gì!
Cũng như vừa rồi, Đổng Học Bân không nhúc nhích đi lên.
Ba người mặt mày dữ tợn, cùng một suy nghĩ với hai người trước đó ngã xuống là, hắn tránh không được, lúc này khẳng định có thể đập chết hắn!
Nhưng không như mong muốn!
Hai bên tiếp xúc!
Hình ảnh tựa như dừng lại ở tại chỗ đó. . . Sau đó. Đổng Học Bân từ từ đi bộ, lại một lần nữa nhìn thoáng qua bọn họ, từ trong kẽ hở của ba người đi ra ngoài. Tiếp tục đi tới.
Trên cánh tay của một người bên trong ba người lúc đó liền phun ra máu ngã xuống!
Hai người khác thân thể cứng ngắc sau một hai giây đồng hồ, một người đau đớn hô một tiếng ngã xuống đất, tên còn lại ngay cả kêu cũng không kịp kêu, trợn mắt sau đó cũng ngã xuống!
Ba người không có đứng lên!
Mấy cái chớp mắt thì giải quyết ba người!
Mọi người vẫn chỉ nhìn thấy Đổng Học Bân trên tay giật giật, nhưng không biết hắn rốt cuộc là ra tay như thế nào! Thậm chí đều cảm giác ba người hình như là ngất đi một cách khó hiểu! Chỉ có Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ miễn cưỡng thấy được một ít, Đổng Học Bân là mượn lực đánh lực, đón công kích của đối phương tới mượn lấy vũ khí trên tay đối phương làm thay đổi phương hướng của nó để công kích một người khác, lại mượn vũ khí của một người khác công kích người kế tiếp, cuối cùng mượn của người thứ ba phế bỏ người đầu tiên! Thủ pháp hình như là thái cực, quá thần!
Trong thời gian ngắn như thế liền làm ra nhiều phán đoán như vậy. Còn làm ra nhiều động tác như vậy, mỗi một động tác cũng không có một tia khác biệt. . .
Thân thủ thật mạnh!
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ đã không biết là ngày hôm nay lần thứ mấy hít vào!
Chỉ là nhìn thoáng qua, chỉ là một cái chớp mắt, mấy người tiếp xúc với hắn đều ngã xuống đất, đây là cái khái niệm gì? Trùng kích trên hình ảnh thật sự quá lớn!
Một mảnh ồ lên!
Tất cả mọi người kinh ngạc!
Dừng chân lại. Rất nhiều người không dám lên, hơn mười mấy người, là bị khí thế của Đổng Học Bân làm cho chấn động!
Máu của Đổng Học Bân còn đang chảy.
Chân của Đổng Học Bân cũng còn đang đi.
Rất nhiều người đều kinh ngạc liếc nhìn nhau!
Vì sao?
Vì sao hắn còn có thể đứng ở nơi đó? ?
Vì sao dưới thương thế này hắn còn có thể dễ dàng phế bỏ nhiều người bọn họ như vậy? ?
Nếu như lúc tránh đạn mọi người không có thấy rõ, nếu như trước đó mấy người ngã đất mọi người không coi ra gì, tưởng ngoài ý muốn, tưởng trùng hợp. Nhưng giờ khắc này người nam đi đầu và tất cả thủ hạ cho dù có ngốc cũng đã nhìn ra, người thanh niên toàn thân là máu này tuyệt đối không phải người bình thường!
Bất quá bọn họ dù sao vẫn là nhiều người, dù sao còn có mười mấy người, thậm chí còn có súng, người nam đi đầu nghĩ bọn họ là chiếm ưu thế tuyệt đối, trước đó chỉ là một ít nhạc đệm mà thôi, Đều nghiêm túc cho tao! Cảnh giác một chút! Cùng tiến lên! Ngay cả một người toàn thân gãy xương đều không đối phó được! Đều làm gì thế? Hả? Muốn cho người khác chê cười chúng ta sao? Đến lúc đó Lục gia truy cứu xuống tao cũng mặc kệ!
Đúng vậy! Đều lên!
Chúng ta nhiều người! Đè cũng chết hắn!
Mọi người phần phật lao lên, lần này là mười người!
Ngoại trừ người trông coi Trương Long Quyên và chị em sinh đôi, trên cơ bản tất cả đều cùng tiến lên!
Nhiều người như vậy? Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ hai người trong lòng căng thẳng, Trương Long Quyên cũng nheo con mắt lại hô hấp nhanh chút! Bọn họ thật sợ thân thể Đổng Học Bân không chịu được! Đã chảy bao nhiêu máu? Đừng nói các nàng, ngay cả người nam đi đầu ở phía sau cũng thấy có chút hàm hồ, đều chảy khô rồi? Thằng khốn này sao còn con mẹ nó không chết vậy?
Mà Đổng Học Bân đâu?
Thấy nhiều người như vậy, thằng nhãi này ngay cả con mắt cũng không chớp một cái, lau lau máu không ngừng chảy ra trên trán, miệng vẫn hút thuốc, vẫn đi tới.
Mười người tới!
Lần này mọi người đã có kinh nghiệm, không vội vã công kích, mà là bắt đầu vây quanh Đổng Học Bân, bao quanh chung quanh hắn.
Đổng Học Bân hồn nhiên không hãi sợ, ngược lại còn cười cười.
Lên!
Giết chết hắn!
Mọi người cùng nhau lên!
Vài tiếng hô, mọi người đồng thời động!
Đối mặt thế tiến công bốn phương tám hướng, Đổng Học Bân giương mắt nhìn nhìn, muốn tránh cũng không được, thứ nhất là vết thương trên chân không cho phép hắn tránh, hành động vô cùng cật lực, thứ hai nhiều người như vậy bao vây hắn, gậy dao nhỏ cây gậy phỏng chừng là đập xuống toàn bộ phương vị, cũng không cho Đổng Học Bân không gian tránh né!
Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ các nàng cũng đã nhìn ra, Đổng Học Bân muốn tránh cũng không được!
Cẩn thận!
Có cơ hội chính cậu chạy đi!
Đúng vậy! Không cần để ý đến chúng tôi! Đi ra ngoài cầu viện!
Chị em sinh đôi biết, với thân thủ của Đổng Học Bân, nếu như hắn muốn tự mình đi hầu như là không ai có thể ngăn cản hắn, súng vô dụng, nhiều người cũng vô dụng, Đổng Học Bân đều có thể đi, so với ở tại chỗ này liều mạng thậm chí chịu chết, còn không bằng cướp một chiếc xe đi ra ngoài cầu viện!
Nhưng Đổng Học Bân không có ý này.
Chạy trước? Hắn đương nhiên không có khả năng chạy trước!
Đổng Học Bân không phải cái loại người bỏ lại bạn bè, hơn nữa. . . Cũng không cần thiết chạy!
Vù!
Vù!
Vũ khí phô thiên cái địa, đã tới!
Đổng Học Bân vẻ mặt thản nhiên, tránh không thoát? Vậy không tránh!
Sau đó dưới cái nhìn khác nhau của mọi người, bốp, bốp bốp, năm sáu cây gậy sắt nhất thời nện trên người Đổng Học Bân, trên vai, trên cánh tay, thậm chí trên đầu, trán và ót đã trúng hai cái, nghe tiếng động liền biết độ mạnh có bao nhiêu!
Được rồi!
Rốt cục cũng phế được hắn!
Trên mặt mọi người đều cười, vốn còn nghĩ không đơn giản như vậy, dù sao thân thủ vừa rồi của Đổng Học Bân thật quá tốt, bọn họ cũng không ngờ sẽ thuận lợi như thế! Bất quá cũng không sao cả! Bị thương nặng như vậy phỏng chừng hắn cũng kiên trì không được! Muốn động cũng không động được? Hơn nữa, cho dù hắn muốn tránh cũng tránh không thoát, xung quanh có mười người người vây bắt hắn, nhiều công kích như vậy căn bản không có không gian tránh né!
Trương Long Quyên nheo mắt, nhưng không nói chuyện.
Trầm Tiểu Mỹ kinh hô một tiếng, Tiểu Đổng! Tiểu Đổng!
Không tốt! Trầm Tiểu Diễm mặt trắng bệch, Tiểu Đổng tiêu rồi!
Trên vai còn không sao cả, trên cánh tay cũng cũng dễ nói, nhưng các nàng thế nhưng mở mắt trừng trừng nhìn thấy mấy cây gậy nện vào đầu Đổng Học Bân! Đầu là nhược điểm của mọi người! Đây là vết thương trí mệnh!
Máu!
Máu lại từ trên đầu Đổng Học Bân dũng mãnh tiến ra!
Người nam đi đầu mỉm cười, cũng không có gì ngoài ý muốn, nhiều người như vậy còn không đối phó được một người bệnh? Vậy không phải nói giỡn với bọn họ hay sao.
Chị em sinh đôi cũng biết Tiểu Đổng là không sống nổi, quay đầu không đành lòng nhìn nữa!
Nhưng chỉ có Trương Long Quyên còn đang nhìn chằm chằm bên kia, Tiểu Đổng nếu như dễ dàng chết như vậy, hắn cũng sẽ không là Tiểu Đổng. Trương Long Quyên cũng không biết là có lòng tin tuyệt đối đối với Đổng Học Bân, vẫn là từ chỗ Từ Yến nghe nói sự tích gì của Đổng Học Bân, ánh mắt vẫn rất kiên định.
Trầm Tiểu Mỹ ngẩn ra, Nhưng đầu hắn bị. . .
Trương Long Quyên chậm rãi nói: Đầu hắn cũng không phải không bị dâp qua, cái này không phải còn êm đẹp tới cảng X sao?
Hiển nhiên, Trương Long Quyên là từ chỗ Từ Yến biết, lúc trước tại thành phố Phần Châu có rất nhiều dân chúng tại đại viện thị ủy vây công Đổng Học Bân, lần đó, gạch cũng không biết đập trên đầu Đổng Học Bân nát bao nhiêu khối, tràng diện ngay lúc đó làm sợ hãi mọi người, nhưng cuối cùng? Đổng Học Bân cũng ngay cả bệnh viện cũng không đi, ngày hôm sau còn xuống nước cứu người, căn bản là không có việc gì, có thể đối với người khác mà nói đầu là chổ yếu hại, bị thương thì xong, nhưng đối với Đổng Học Bân mà nói, đầu cho dù bị đập thì cùng lắm ch3 đau một chút mà thôi!
Trầm Tiểu Diễm hoàn toàn không tin, Sao có thể!
Trầm Tiểu Mỹ nói: Hắn cho dù có thể chịu đòn, cũng. . .
Đám côn đồ cũng không tin Đổng Học Bân có thể không có việc gì, không nói tin hay không, bọn họ thậm chí ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ ngợi qua điểm này, đều nghĩ Đổng Học Bân đã chết.
Người nam đi đầu ở phía sau lớn tiếng nói: Mau chóng thu dọn hiện trường!
A!
Vâng! Lập tức làm!
Mọi người đều xoay người, thu hồi vũ khí rơi vào trên người trên đầu của Đổng Học Bân.
Gậy của mọi người đều rút trở về, nhưng đột nhiên, một thanh niên sửng sốt, bởi vì hắn đưa tay kéo kéo, nhưng phát hiện gậy của mình kéo thế nào cũng không trở về trong tay.
Chuyện gì xảy ra?
Tên côn đồ nghi hoặc giơ gậy nhìn thoáng qua, cái này vừa nhìn, hắn lúc đó suýt nữa phun ra một ngụm máu ... gậy của hắn lại có thể bị Đổng Học Bân chụp lại! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Hai tên ngã xuống.
Lưu ca!
Trần ca!
Người nam đi đầu và đám thủ hạ đều thay đổi sắc mặt, không ngờ rằng người thanh niên toàn thân đều bị trọng thương khó ứng phó như vậy, trong nháy mắt đã phế đi ba người bọn họ, thậm chí dáng dấp một thân bị thương, nhưng động tác ra tay ngay cả bọn họ cũng không có thấy rõ, quá nhanh, nếu như tính luôn mấy người vừa rồi bị hai chi em sinh đôi ra tay đánh trọng thương, bọn họ bên kia chỉ còn lại có mười chín người, giống như bị chém một tay. Nhìn huynh đệ ngã xuống, người nam đi đầu rất đau, ánh mắt nhìn Đổng Học Bân cũng có vẻ cực kỳ âm u lạnh lẽo, biểu tình của đám côn đồ cũng đều không khác biệt lắm, một người phẫn nộ hơn so với một người!
Hắn thật sự bị thương?
Có thể là giả bộ hay không?
Sao thân thủ lợi hại như vậy? ?
Tất cả mọi người phải nghĩ như vậy, thế nhưng mắt thấy máu tươi không ngừng từ Đổng Học Bân trên người chảy ra, mắt thấy hình dạng khập khiễng của hắn đi tới hướng bọn họ, mắt thấy tay trái vẫn không nhúc nhích của hắn, tất cả mọi người rõ ràng, loại vết thương này khẳng định không phải giả, cũng giả không được!
Đó thật sự là máu!
Đổng Học Bân đã đi hơn mười mét, trên lộ trình hơn mười mét tất cả cũng đều tích đầy máu tươi của Đổng Học Bân, kéo thành một đường dài, cái loại vết tích giống như đang kéo lê một cái xác đi vậy, làm cho thấy nhìn thấy mà giật mình!
Đều lên!
Báo thù cho các huynh đệ!
Hắn kiên trì không được! Lên!
Mọi người hô lên, khí thế càng hung, lại có ba người vọt tới trước mặt Đổng Học Bân, đều nghĩ Đổng Học Bân không được, cảm giác tùy thời đều ngã xuống!
Đổng Học Bân nhìn cũng không nhìn bọn họ. Tiếp tục chậm rãi bước đi về phía trước.
Một bước. . .
Hai bước. . .
Ba bước. . .
Ba người đã tới!
Trong tay giơ gậy và vũ khí, từ ba phương hướng đánh đến Đổng Học Bân!
Ra tay cực ác! Mấy người này hình như muốn đẩy Đổng Học Bân vào chỗ chết!
Bên kia Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ đều chăm chú quan tâm, đã không có nhắc lại Đổng Học Bân cẩn thận hoặc là chú ý, bởi vì bọn họ sớm đã nhìn ra, các nàng nói căn bản là dư thừa, Đổng Học Bân trong lòng đều biết, căn bản không cần các nàng phải nhắc nhở cái gì!
Cũng như vừa rồi, Đổng Học Bân không nhúc nhích đi lên.
Ba người mặt mày dữ tợn, cùng một suy nghĩ với hai người trước đó ngã xuống là, hắn tránh không được, lúc này khẳng định có thể đập chết hắn!
Nhưng không như mong muốn!
Hai bên tiếp xúc!
Hình ảnh tựa như dừng lại ở tại chỗ đó. . . Sau đó. Đổng Học Bân từ từ đi bộ, lại một lần nữa nhìn thoáng qua bọn họ, từ trong kẽ hở của ba người đi ra ngoài. Tiếp tục đi tới.
Trên cánh tay của một người bên trong ba người lúc đó liền phun ra máu ngã xuống!
Hai người khác thân thể cứng ngắc sau một hai giây đồng hồ, một người đau đớn hô một tiếng ngã xuống đất, tên còn lại ngay cả kêu cũng không kịp kêu, trợn mắt sau đó cũng ngã xuống!
Ba người không có đứng lên!
Mấy cái chớp mắt thì giải quyết ba người!
Mọi người vẫn chỉ nhìn thấy Đổng Học Bân trên tay giật giật, nhưng không biết hắn rốt cuộc là ra tay như thế nào! Thậm chí đều cảm giác ba người hình như là ngất đi một cách khó hiểu! Chỉ có Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ miễn cưỡng thấy được một ít, Đổng Học Bân là mượn lực đánh lực, đón công kích của đối phương tới mượn lấy vũ khí trên tay đối phương làm thay đổi phương hướng của nó để công kích một người khác, lại mượn vũ khí của một người khác công kích người kế tiếp, cuối cùng mượn của người thứ ba phế bỏ người đầu tiên! Thủ pháp hình như là thái cực, quá thần!
Trong thời gian ngắn như thế liền làm ra nhiều phán đoán như vậy. Còn làm ra nhiều động tác như vậy, mỗi một động tác cũng không có một tia khác biệt. . .
Thân thủ thật mạnh!
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ đã không biết là ngày hôm nay lần thứ mấy hít vào!
Chỉ là nhìn thoáng qua, chỉ là một cái chớp mắt, mấy người tiếp xúc với hắn đều ngã xuống đất, đây là cái khái niệm gì? Trùng kích trên hình ảnh thật sự quá lớn!
Một mảnh ồ lên!
Tất cả mọi người kinh ngạc!
Dừng chân lại. Rất nhiều người không dám lên, hơn mười mấy người, là bị khí thế của Đổng Học Bân làm cho chấn động!
Máu của Đổng Học Bân còn đang chảy.
Chân của Đổng Học Bân cũng còn đang đi.
Rất nhiều người đều kinh ngạc liếc nhìn nhau!
Vì sao?
Vì sao hắn còn có thể đứng ở nơi đó? ?
Vì sao dưới thương thế này hắn còn có thể dễ dàng phế bỏ nhiều người bọn họ như vậy? ?
Nếu như lúc tránh đạn mọi người không có thấy rõ, nếu như trước đó mấy người ngã đất mọi người không coi ra gì, tưởng ngoài ý muốn, tưởng trùng hợp. Nhưng giờ khắc này người nam đi đầu và tất cả thủ hạ cho dù có ngốc cũng đã nhìn ra, người thanh niên toàn thân là máu này tuyệt đối không phải người bình thường!
Bất quá bọn họ dù sao vẫn là nhiều người, dù sao còn có mười mấy người, thậm chí còn có súng, người nam đi đầu nghĩ bọn họ là chiếm ưu thế tuyệt đối, trước đó chỉ là một ít nhạc đệm mà thôi, Đều nghiêm túc cho tao! Cảnh giác một chút! Cùng tiến lên! Ngay cả một người toàn thân gãy xương đều không đối phó được! Đều làm gì thế? Hả? Muốn cho người khác chê cười chúng ta sao? Đến lúc đó Lục gia truy cứu xuống tao cũng mặc kệ!
Đúng vậy! Đều lên!
Chúng ta nhiều người! Đè cũng chết hắn!
Mọi người phần phật lao lên, lần này là mười người!
Ngoại trừ người trông coi Trương Long Quyên và chị em sinh đôi, trên cơ bản tất cả đều cùng tiến lên!
Nhiều người như vậy? Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ hai người trong lòng căng thẳng, Trương Long Quyên cũng nheo con mắt lại hô hấp nhanh chút! Bọn họ thật sợ thân thể Đổng Học Bân không chịu được! Đã chảy bao nhiêu máu? Đừng nói các nàng, ngay cả người nam đi đầu ở phía sau cũng thấy có chút hàm hồ, đều chảy khô rồi? Thằng khốn này sao còn con mẹ nó không chết vậy?
Mà Đổng Học Bân đâu?
Thấy nhiều người như vậy, thằng nhãi này ngay cả con mắt cũng không chớp một cái, lau lau máu không ngừng chảy ra trên trán, miệng vẫn hút thuốc, vẫn đi tới.
Mười người tới!
Lần này mọi người đã có kinh nghiệm, không vội vã công kích, mà là bắt đầu vây quanh Đổng Học Bân, bao quanh chung quanh hắn.
Đổng Học Bân hồn nhiên không hãi sợ, ngược lại còn cười cười.
Lên!
Giết chết hắn!
Mọi người cùng nhau lên!
Vài tiếng hô, mọi người đồng thời động!
Đối mặt thế tiến công bốn phương tám hướng, Đổng Học Bân giương mắt nhìn nhìn, muốn tránh cũng không được, thứ nhất là vết thương trên chân không cho phép hắn tránh, hành động vô cùng cật lực, thứ hai nhiều người như vậy bao vây hắn, gậy dao nhỏ cây gậy phỏng chừng là đập xuống toàn bộ phương vị, cũng không cho Đổng Học Bân không gian tránh né!
Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ các nàng cũng đã nhìn ra, Đổng Học Bân muốn tránh cũng không được!
Cẩn thận!
Có cơ hội chính cậu chạy đi!
Đúng vậy! Không cần để ý đến chúng tôi! Đi ra ngoài cầu viện!
Chị em sinh đôi biết, với thân thủ của Đổng Học Bân, nếu như hắn muốn tự mình đi hầu như là không ai có thể ngăn cản hắn, súng vô dụng, nhiều người cũng vô dụng, Đổng Học Bân đều có thể đi, so với ở tại chỗ này liều mạng thậm chí chịu chết, còn không bằng cướp một chiếc xe đi ra ngoài cầu viện!
Nhưng Đổng Học Bân không có ý này.
Chạy trước? Hắn đương nhiên không có khả năng chạy trước!
Đổng Học Bân không phải cái loại người bỏ lại bạn bè, hơn nữa. . . Cũng không cần thiết chạy!
Vù!
Vù!
Vũ khí phô thiên cái địa, đã tới!
Đổng Học Bân vẻ mặt thản nhiên, tránh không thoát? Vậy không tránh!
Sau đó dưới cái nhìn khác nhau của mọi người, bốp, bốp bốp, năm sáu cây gậy sắt nhất thời nện trên người Đổng Học Bân, trên vai, trên cánh tay, thậm chí trên đầu, trán và ót đã trúng hai cái, nghe tiếng động liền biết độ mạnh có bao nhiêu!
Được rồi!
Rốt cục cũng phế được hắn!
Trên mặt mọi người đều cười, vốn còn nghĩ không đơn giản như vậy, dù sao thân thủ vừa rồi của Đổng Học Bân thật quá tốt, bọn họ cũng không ngờ sẽ thuận lợi như thế! Bất quá cũng không sao cả! Bị thương nặng như vậy phỏng chừng hắn cũng kiên trì không được! Muốn động cũng không động được? Hơn nữa, cho dù hắn muốn tránh cũng tránh không thoát, xung quanh có mười người người vây bắt hắn, nhiều công kích như vậy căn bản không có không gian tránh né!
Trương Long Quyên nheo mắt, nhưng không nói chuyện.
Trầm Tiểu Mỹ kinh hô một tiếng, Tiểu Đổng! Tiểu Đổng!
Không tốt! Trầm Tiểu Diễm mặt trắng bệch, Tiểu Đổng tiêu rồi!
Trên vai còn không sao cả, trên cánh tay cũng cũng dễ nói, nhưng các nàng thế nhưng mở mắt trừng trừng nhìn thấy mấy cây gậy nện vào đầu Đổng Học Bân! Đầu là nhược điểm của mọi người! Đây là vết thương trí mệnh!
Máu!
Máu lại từ trên đầu Đổng Học Bân dũng mãnh tiến ra!
Người nam đi đầu mỉm cười, cũng không có gì ngoài ý muốn, nhiều người như vậy còn không đối phó được một người bệnh? Vậy không phải nói giỡn với bọn họ hay sao.
Chị em sinh đôi cũng biết Tiểu Đổng là không sống nổi, quay đầu không đành lòng nhìn nữa!
Nhưng chỉ có Trương Long Quyên còn đang nhìn chằm chằm bên kia, Tiểu Đổng nếu như dễ dàng chết như vậy, hắn cũng sẽ không là Tiểu Đổng. Trương Long Quyên cũng không biết là có lòng tin tuyệt đối đối với Đổng Học Bân, vẫn là từ chỗ Từ Yến nghe nói sự tích gì của Đổng Học Bân, ánh mắt vẫn rất kiên định.
Trầm Tiểu Mỹ ngẩn ra, Nhưng đầu hắn bị. . .
Trương Long Quyên chậm rãi nói: Đầu hắn cũng không phải không bị dâp qua, cái này không phải còn êm đẹp tới cảng X sao?
Hiển nhiên, Trương Long Quyên là từ chỗ Từ Yến biết, lúc trước tại thành phố Phần Châu có rất nhiều dân chúng tại đại viện thị ủy vây công Đổng Học Bân, lần đó, gạch cũng không biết đập trên đầu Đổng Học Bân nát bao nhiêu khối, tràng diện ngay lúc đó làm sợ hãi mọi người, nhưng cuối cùng? Đổng Học Bân cũng ngay cả bệnh viện cũng không đi, ngày hôm sau còn xuống nước cứu người, căn bản là không có việc gì, có thể đối với người khác mà nói đầu là chổ yếu hại, bị thương thì xong, nhưng đối với Đổng Học Bân mà nói, đầu cho dù bị đập thì cùng lắm ch3 đau một chút mà thôi!
Trầm Tiểu Diễm hoàn toàn không tin, Sao có thể!
Trầm Tiểu Mỹ nói: Hắn cho dù có thể chịu đòn, cũng. . .
Đám côn đồ cũng không tin Đổng Học Bân có thể không có việc gì, không nói tin hay không, bọn họ thậm chí ngay cả nghĩ cũng không hề nghĩ ngợi qua điểm này, đều nghĩ Đổng Học Bân đã chết.
Người nam đi đầu ở phía sau lớn tiếng nói: Mau chóng thu dọn hiện trường!
A!
Vâng! Lập tức làm!
Mọi người đều xoay người, thu hồi vũ khí rơi vào trên người trên đầu của Đổng Học Bân.
Gậy của mọi người đều rút trở về, nhưng đột nhiên, một thanh niên sửng sốt, bởi vì hắn đưa tay kéo kéo, nhưng phát hiện gậy của mình kéo thế nào cũng không trở về trong tay.
Chuyện gì xảy ra?
Tên côn đồ nghi hoặc giơ gậy nhìn thoáng qua, cái này vừa nhìn, hắn lúc đó suýt nữa phun ra một ngụm máu ... gậy của hắn lại có thể bị Đổng Học Bân chụp lại! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.