Chương 1226: Xuất thần nhập hóa!
Thường Dụ
10/05/2017
Đổng Học Bân có thể tránh đạn!
Hơn nữa không có sai lầm! Mỗi một phát đều có thể né tránh!
Chuyện này thật sự làm hai chi em sinh đôi chấn động!
Cho dù các nàng kiến thức rộng rãi, cũng phải kinh hô một tiếng thần kỳ!
Cũng là hai nàng mắt sắc, sức quan sát tương đối tỉ mỉ, có thể từ quỹ tích đạn bắn xuống đất hoặc là trên vách tường phán đoán ra phương hướng vốn dĩ của đạn, mới biết được Đổng Học Bân trước đó quay đầu hoặc là nhấc chân là tránh né đạn, nhưng những người khác lại không biết nói, cũng nhìn không thấy, còn tưởng rằng Đổng Học Bân là hoạt động gân cốt, dù sao tốc độ đạn nhanh như vậy, con mắt của người thường không có khả năng nhìn thấy!
Trầm Tiểu Mỹ đã không biết nói như thế nào, thấp giọng dùng âm thanh chỉ có hai chị em các nàng có thể nghe được nói: Hắn một thân là máu, vừa bị còn xe tải đụng vào, sao còn có thể có phản ứng nhanh như vậy hả?
Trầm Tiểu Diễm lắc đầu, Chị làm sao biết, cho nên mới nói hắn là kỳ nhân, loại này chuyện không phải ai cũng có khả năng đều có thể làm được, quả thật. . . Chị rốt cục rõ ràng ý của Trương tổng.
Trầm Tiểu Mỹ im lặng chốc lát, Em cũng rõ ràng.
Trầm Tiểu Diễm thở dài, Sức chiến đấu của hắn quả thật không phải chúng ta có thể tưởng tượng, quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, thần kinh phản ứng thật nhanh!
Hắn khẳng định không phải nhân viên công vụ!
Trương tổng không phủ định, hẳn là không sai.
Nhưng làm gì có nhân viên công vụ như vậy hả? ?
Nhân viên công vụ và cán bộ quốc gia người ta mỗi ngày bận việc đến nổi không sống được, ai con mẹ nó không có việc gì mỗi ngày đi luyện tập tránh đạn? ?
Nhân viên công vụ nhàn rỗi như thế từ lúc nào! ?
Trầm Tiểu Diễm nói: Ngày hôm nay chúng ta rốt cuộc mở rộng nhãn giới!
Trầm Tiểu Mỹ cười khổ nói: Đúng vậy, bất quá trở về nói cùng người khác phỏng chừng bọn họ cũng không tin!
Trầm Tiểu Diễm nhìn chằm chằm Đổng Học Bân.Bọn họ có thể tin tưởng mới là lạ, chị cho dù đã từng nhìn thấy cũng không quá dám tin tưởng, quá khoa trương!
Chúng ta ngày hôm nay hẳn là không có việc gì. Trầm Tiểu Mỹ nói: Có một thần nhân như thế, những người này hắn là không nói chơi. Lúc đầu các nàng còn có chút khinh thường Đổng Học Bân, nghĩ người nọ là một gánh nặng, nhưng ngày hôm nay vừa nhìn, hai chị em đã kinh ngạc không thôi. Quả nhiên là người không thể nhìn tướng mạo, hai người cũng không dám xem thường Đổng Học Bân, lòng tin đối với của hắn cũng càng ngày càng đủ.
Chỉ mong vậy. Trầm Tiểu Diễm có chút lo lắng.
Vì sao là chỉ mong? Trầm Tiểu Mỹ hỏi.
Trước đó em đi ra ngoài mua thuốc chị đã kiểm tra qua. Vết thương trên người hắn là hàng thật, không phải giả, vừa rồi lại bị đụng bay. Trên người khẳng định lại gãy xương nhiều chỗ, em không thấy được hắn còn đang chảy máu sao? Loại thương thế này, cho dù có thể né tránh đạn. . . đánh nhau cũng. . .
Trầm Tiểu Mỹ ánh mắt căng thẳng.
Trầm Tiểu Diễm nhìn xung quanh, muốn tìm cơ hội đi giúp Đổng Học Bân.
Nhưng xung quanh ít nhất có bốn năm người, còn có hai người đem súng chỉ vào các nàng, bọn họ rất thông minh, biết công phu của hai chị em, cho nên đều các hơi xa chút, dùng họng súng nhắm về các nàng, cũng khiến cho hai chị em không có biện pháp đi tới đoạt súng. Sợ rằng vừa xông là phải nhai đạn, hai nàng cũng không có bản lĩnh tránh đạn như Đổng Học Bân, cho nên hiện tại căn bản là không có cách nào nhúc nhích!
Chỉ có thể dựa vào Đổng Học Bân!
Hy vọng cũng đều trên người hắn! Nhưng thân thể hắn. . .
Máu kia thật sự có chút dọa người, Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ đều nghĩ Đổng Học Bân kiên trì không được bao lâu, Trương Long Quyên bên cạnh cũng nhìn thẳng bên kia!
Đám côn đồ bên này cũng cho rằng Đổng Học Bân tùy thời đều có thể ngã xuống. Hầu như là một trận gió thổi qua cũng có thể ngã, nhưng Đổng Học Bân lung lay lắc lắc vẫn đi về phía trước, một bước cũng không dừng lại!
Mỗi một bước đi, phía sau sẽ lưu lại một ít vết máu!
Ai cũng không rõ ràng thằng nhãi này đã mất bao nhiêu máu! Vì sao còn sống!
Nổ súng đi!
Nhắm như thế nào vậy?
Bắn không trúng hắn! Chuyện gì xảy ra?
Bọn họ cũng có thể không muốn làm ra động tĩnh quá lớn, bắn vài phát súng thấy đều bắn Trật, người nam đi đầu phân phó không nổ súng nữa.
Người nam đi đầu lại cho một thủ thế.
Đám côn đồ đều rõ ràng, cũng không cần cố kỵ phía sau có đạn bay tới ngộ thương, lần thứ hai xông lên. Ngoại trừ bốn năm trông coi Trương Long Quyên và hai chị em sinh đôi, ngoại trừ người nam đi đầu, mười mấy người còn lại đều lên, báo thù cho tiểu Hổ!
Nhóm đầu tiên xông lên chính là hai người.
Hai người bọn họ có quan hệ tốt nhất với tiểu Hổ, lao lên trước tiên.
Đổng Học Bân đi nửa ngày, thật ra đã cách Trương Long Quyên bọn họ không xa, nhìn Trương đại tỷ và chị em sinh đôi bên kia một cái, khẽ gật đầu, ý bảo các nàng yên tâm.
Cẩn thận!
Nhìn phía trước!
Người đến!
Trương Long Quyên và Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ đều hô hắn một tiếng.
Chị em sinh đôi trong lòng nói đều lúc này cậu còn có thời gian phân tâm? ?
Hai người xông lên thấy Đổng Học Bân còn có tâm tư chào hỏi bên kia, ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ, cũng có chút bị thái độ của Đổng Học Bân chọc giận!
Một người vung gậy, một người cầm dao, đều ra tay!
Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ các nàng rất lo lắng thân thể của Đổng Học Bân không chịu được, cũng ngừng hô hấp lại, nhìn hắn.
Gậy tới!
DAo cũng tới!
Đổng Học Bân vẫn là hình dạng nửa chết nửa sống, hắn giương mắt nhìn, rõ ràng thấy dao nhỏ đâm tới, hắn cũng không có ý dừng chân, vẫn tiến bước, vẫn là tốc độ đó, kéo lê máu đi tới.
Được rồi!
Đám côn đồ đều nghĩ như vậy!
Tiểu Đổng!
Tránh đi!
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ thấy Đổng Học Bân lại có thể như kẻ ngu đi về phía trước, đều có chút nóng nảy, cậu ngay cả đạn đều có thể né tránh mà! Cái này còn tránh không được?
Lẽ nào thân thể không được? Muốn tránh nhưng không được sao?
Nhưng cậu còn sức đi về phía trước mà! Sao không có sức để tránh hả? ?
Các nàng đều không rõ ràng Đổng Học Bân đang làm cái gì, dao và gậy mắt thấy cũng chỉ có hơn mười centimét! Cậu còn không động?
Vũ khí của hai người đã gần trong gang tấc!
Đổng Học Bân đụng phải bọn họ, nhưng khiến cho tất cả mọi người sửng sốt chính là, sau cái va chạm này, Đổng Học Bân lại chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, dừng cũng không dừng tiếp tục đi tới!
Chuyện gì xảy ra?
Rốt cuộc làm sao vậy?
Tất cả mọi người không có phản ứng!
Tha là Trầm Tiểu Mỹ Trầm Tiểu Diễm các nàng cũng không có thấy rõ!
Phù phù! Ầm ầm!
Hai tiếng động chấn kinh tất cả mọi người!
Hai người nhằm về Đổng Học Bân đều đồng loạt ngã xuống!
Một người bên trong cái miệng đã bị gậy đâm nát! Hôn mê bất tỉnh! Một người khác bị đâm hai dao vào đùi! Hai đùi đều đang chảy máu ra bên ngoài! Đau đến ngất đi!
Không ai thấy Đổng Học Bân ra tay!
Hình như Đổng Học Bân chỉ là trên tay giật giật! Đi qua! Hai người đã ngã xuống đất!
Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ ngạc nhiên liếc nhau, cái này rốt cuộc là ai? Không chỉ có thể tránh đạn! Thương thế nặng như vậy đánh nhau lại có thể cũng xuất thần nhập hóa như thế? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Hơn nữa không có sai lầm! Mỗi một phát đều có thể né tránh!
Chuyện này thật sự làm hai chi em sinh đôi chấn động!
Cho dù các nàng kiến thức rộng rãi, cũng phải kinh hô một tiếng thần kỳ!
Cũng là hai nàng mắt sắc, sức quan sát tương đối tỉ mỉ, có thể từ quỹ tích đạn bắn xuống đất hoặc là trên vách tường phán đoán ra phương hướng vốn dĩ của đạn, mới biết được Đổng Học Bân trước đó quay đầu hoặc là nhấc chân là tránh né đạn, nhưng những người khác lại không biết nói, cũng nhìn không thấy, còn tưởng rằng Đổng Học Bân là hoạt động gân cốt, dù sao tốc độ đạn nhanh như vậy, con mắt của người thường không có khả năng nhìn thấy!
Trầm Tiểu Mỹ đã không biết nói như thế nào, thấp giọng dùng âm thanh chỉ có hai chị em các nàng có thể nghe được nói: Hắn một thân là máu, vừa bị còn xe tải đụng vào, sao còn có thể có phản ứng nhanh như vậy hả?
Trầm Tiểu Diễm lắc đầu, Chị làm sao biết, cho nên mới nói hắn là kỳ nhân, loại này chuyện không phải ai cũng có khả năng đều có thể làm được, quả thật. . . Chị rốt cục rõ ràng ý của Trương tổng.
Trầm Tiểu Mỹ im lặng chốc lát, Em cũng rõ ràng.
Trầm Tiểu Diễm thở dài, Sức chiến đấu của hắn quả thật không phải chúng ta có thể tưởng tượng, quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, thần kinh phản ứng thật nhanh!
Hắn khẳng định không phải nhân viên công vụ!
Trương tổng không phủ định, hẳn là không sai.
Nhưng làm gì có nhân viên công vụ như vậy hả? ?
Nhân viên công vụ và cán bộ quốc gia người ta mỗi ngày bận việc đến nổi không sống được, ai con mẹ nó không có việc gì mỗi ngày đi luyện tập tránh đạn? ?
Nhân viên công vụ nhàn rỗi như thế từ lúc nào! ?
Trầm Tiểu Diễm nói: Ngày hôm nay chúng ta rốt cuộc mở rộng nhãn giới!
Trầm Tiểu Mỹ cười khổ nói: Đúng vậy, bất quá trở về nói cùng người khác phỏng chừng bọn họ cũng không tin!
Trầm Tiểu Diễm nhìn chằm chằm Đổng Học Bân.Bọn họ có thể tin tưởng mới là lạ, chị cho dù đã từng nhìn thấy cũng không quá dám tin tưởng, quá khoa trương!
Chúng ta ngày hôm nay hẳn là không có việc gì. Trầm Tiểu Mỹ nói: Có một thần nhân như thế, những người này hắn là không nói chơi. Lúc đầu các nàng còn có chút khinh thường Đổng Học Bân, nghĩ người nọ là một gánh nặng, nhưng ngày hôm nay vừa nhìn, hai chị em đã kinh ngạc không thôi. Quả nhiên là người không thể nhìn tướng mạo, hai người cũng không dám xem thường Đổng Học Bân, lòng tin đối với của hắn cũng càng ngày càng đủ.
Chỉ mong vậy. Trầm Tiểu Diễm có chút lo lắng.
Vì sao là chỉ mong? Trầm Tiểu Mỹ hỏi.
Trước đó em đi ra ngoài mua thuốc chị đã kiểm tra qua. Vết thương trên người hắn là hàng thật, không phải giả, vừa rồi lại bị đụng bay. Trên người khẳng định lại gãy xương nhiều chỗ, em không thấy được hắn còn đang chảy máu sao? Loại thương thế này, cho dù có thể né tránh đạn. . . đánh nhau cũng. . .
Trầm Tiểu Mỹ ánh mắt căng thẳng.
Trầm Tiểu Diễm nhìn xung quanh, muốn tìm cơ hội đi giúp Đổng Học Bân.
Nhưng xung quanh ít nhất có bốn năm người, còn có hai người đem súng chỉ vào các nàng, bọn họ rất thông minh, biết công phu của hai chị em, cho nên đều các hơi xa chút, dùng họng súng nhắm về các nàng, cũng khiến cho hai chị em không có biện pháp đi tới đoạt súng. Sợ rằng vừa xông là phải nhai đạn, hai nàng cũng không có bản lĩnh tránh đạn như Đổng Học Bân, cho nên hiện tại căn bản là không có cách nào nhúc nhích!
Chỉ có thể dựa vào Đổng Học Bân!
Hy vọng cũng đều trên người hắn! Nhưng thân thể hắn. . .
Máu kia thật sự có chút dọa người, Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ đều nghĩ Đổng Học Bân kiên trì không được bao lâu, Trương Long Quyên bên cạnh cũng nhìn thẳng bên kia!
Đám côn đồ bên này cũng cho rằng Đổng Học Bân tùy thời đều có thể ngã xuống. Hầu như là một trận gió thổi qua cũng có thể ngã, nhưng Đổng Học Bân lung lay lắc lắc vẫn đi về phía trước, một bước cũng không dừng lại!
Mỗi một bước đi, phía sau sẽ lưu lại một ít vết máu!
Ai cũng không rõ ràng thằng nhãi này đã mất bao nhiêu máu! Vì sao còn sống!
Nổ súng đi!
Nhắm như thế nào vậy?
Bắn không trúng hắn! Chuyện gì xảy ra?
Bọn họ cũng có thể không muốn làm ra động tĩnh quá lớn, bắn vài phát súng thấy đều bắn Trật, người nam đi đầu phân phó không nổ súng nữa.
Người nam đi đầu lại cho một thủ thế.
Đám côn đồ đều rõ ràng, cũng không cần cố kỵ phía sau có đạn bay tới ngộ thương, lần thứ hai xông lên. Ngoại trừ bốn năm trông coi Trương Long Quyên và hai chị em sinh đôi, ngoại trừ người nam đi đầu, mười mấy người còn lại đều lên, báo thù cho tiểu Hổ!
Nhóm đầu tiên xông lên chính là hai người.
Hai người bọn họ có quan hệ tốt nhất với tiểu Hổ, lao lên trước tiên.
Đổng Học Bân đi nửa ngày, thật ra đã cách Trương Long Quyên bọn họ không xa, nhìn Trương đại tỷ và chị em sinh đôi bên kia một cái, khẽ gật đầu, ý bảo các nàng yên tâm.
Cẩn thận!
Nhìn phía trước!
Người đến!
Trương Long Quyên và Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ đều hô hắn một tiếng.
Chị em sinh đôi trong lòng nói đều lúc này cậu còn có thời gian phân tâm? ?
Hai người xông lên thấy Đổng Học Bân còn có tâm tư chào hỏi bên kia, ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ, cũng có chút bị thái độ của Đổng Học Bân chọc giận!
Một người vung gậy, một người cầm dao, đều ra tay!
Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ các nàng rất lo lắng thân thể của Đổng Học Bân không chịu được, cũng ngừng hô hấp lại, nhìn hắn.
Gậy tới!
DAo cũng tới!
Đổng Học Bân vẫn là hình dạng nửa chết nửa sống, hắn giương mắt nhìn, rõ ràng thấy dao nhỏ đâm tới, hắn cũng không có ý dừng chân, vẫn tiến bước, vẫn là tốc độ đó, kéo lê máu đi tới.
Được rồi!
Đám côn đồ đều nghĩ như vậy!
Tiểu Đổng!
Tránh đi!
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ thấy Đổng Học Bân lại có thể như kẻ ngu đi về phía trước, đều có chút nóng nảy, cậu ngay cả đạn đều có thể né tránh mà! Cái này còn tránh không được?
Lẽ nào thân thể không được? Muốn tránh nhưng không được sao?
Nhưng cậu còn sức đi về phía trước mà! Sao không có sức để tránh hả? ?
Các nàng đều không rõ ràng Đổng Học Bân đang làm cái gì, dao và gậy mắt thấy cũng chỉ có hơn mười centimét! Cậu còn không động?
Vũ khí của hai người đã gần trong gang tấc!
Đổng Học Bân đụng phải bọn họ, nhưng khiến cho tất cả mọi người sửng sốt chính là, sau cái va chạm này, Đổng Học Bân lại chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, dừng cũng không dừng tiếp tục đi tới!
Chuyện gì xảy ra?
Rốt cuộc làm sao vậy?
Tất cả mọi người không có phản ứng!
Tha là Trầm Tiểu Mỹ Trầm Tiểu Diễm các nàng cũng không có thấy rõ!
Phù phù! Ầm ầm!
Hai tiếng động chấn kinh tất cả mọi người!
Hai người nhằm về Đổng Học Bân đều đồng loạt ngã xuống!
Một người bên trong cái miệng đã bị gậy đâm nát! Hôn mê bất tỉnh! Một người khác bị đâm hai dao vào đùi! Hai đùi đều đang chảy máu ra bên ngoài! Đau đến ngất đi!
Không ai thấy Đổng Học Bân ra tay!
Hình như Đổng Học Bân chỉ là trên tay giật giật! Đi qua! Hai người đã ngã xuống đất!
Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ ngạc nhiên liếc nhau, cái này rốt cuộc là ai? Không chỉ có thể tránh đạn! Thương thế nặng như vậy đánh nhau lại có thể cũng xuất thần nhập hóa như thế? ? Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.