Chương 1098: Tạ gia đã xảy ra chuyện?
Thường Dụ
10/05/2017
Ngày hôm sau.
Buổi sáu.
Trời còn chưa sáng, mới khoảng năm sáu giờ.
Trên giường, Đổng Học Bân đang ngủ bị động tĩnh bên cạnh đánh thức, mở mắt ra nhìn, Cảnh Nguyệt Hoa một thân đồ lót màu đỏ nửa kín nửa hở đang tựa vào giường, cúi đầu lấy ra một hộp thuốc trong túi xách, cầm lấy ly nước trên đầu giường uống một ngụm, cuối cùng còn ăn cái gì đó, thì như là sâm dã sơn.
Uống thuốc?
... Ừm
Thuốc gì?
Thuốc kháng ung thư, sâm dã sơn
Cô lại đi bệnh viện kiểm tra rồi sao?
Kiểm tra rồi, đều bình thường, không tái phát
Phù, vậy là tốt rồi, cô làm tôi sợ muốn chết
Mấy tháng trôi qua, ung thư phổi của Nguyệt Hoa cũng không tái phát, Đổng Học Bân cũng thoáng yên tâm một chút, bằng không hắn còn phải dùng REVERSE lui thời gian thân thể của Nguyệt Hoa về phía sau, xem ra bây giờ trong khoảng thời gian ngắn là không cần, về sau thế nào còn phải quan sát, dù sao mấy cái bệnh ung thư này y học hiện đại vẫn chưa đưa ra được một kết luận hoàn toàn về nguyên nhân phát bệnh, không ai nói rõ, cho nên cẩn thận một chút là tốt nhất.
Đổng Học Bân duỗi người, cũng tựa ở đầu giường, đưa tay thử một chút, nhẹ nhàng ôm phía sau lưng của Cảnh Nguyệt Hoa, Sao dậy sớm như vậy?
Cảnh Nguyệt Hoa cau mày, . . . Ừm.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Ừm là cái trả lời gì?
Cảnh Nguyệt Hoa có chút mất tự nhiên cử động phía sau lưng, Trở về còn có việc.
Đổng Học Bân cũng không quản, tiếp tục ôm cô ấy, hắn cũng biết Nguyệt Hoa là không muốn người khác biết quan hệ của hai người bọn họ, cho nên mới đi sớm, tránh tai mắt của người.Mới năm giờ hơn, còn chưa đến sáu giờ mà, không nóng nảy, bằng không tắm rửa rồi nói sau, tôi pha nước?
Tôi tự mình pha.
Khụ khụ, vậy cũng được.
. . . Ừm.
Vậy hiện tại tắm rửa?
. . . Ừm.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, nhưng Cảnh Nguyệt Hoa vẫn là tựa ở đầu giường ngồi cau mày, một phút đồng hồ trôi qua cũng không có động tĩnh, càng không nói chuyện.
Ặc, cô không phải tắm sao?
Ừm.
Đổng Học Bân trong lòng nói vậy ngài đi đi. Sao còn dựa vào giường làm gì?
Con mắt khẽ động, Đổng Học Bân ho khan một tiếng, Bằng không lại làm một lần?
Cảnh Nguyệt Hoa mặt lạnh nhìn hắn, Tay chân mọc trên người cậu. Cần hỏi tôi chăng?
Đổng Học Bân cũng rõ ràng ý của cô ấy, trong lòng đổ mồ hôi, trong lòng nói ngài sớm nói đi, còn phải khiến cho tôi tự mình đoán, còn phải khiến cho tôi nói ra, ài, khó hầu hạ. Bất quá tối hôm qua quả thật không lăn qua lăn lại bao lâu, bởi vì Đổng Học Bân không dùng REVERSE, vì vậy chỉ là tai họa Nguyệt Hoa hai lần, với tính cách chậm nhiệt và thân thể của Cảnh Nguyệt Hoa, hai lần sợ là vừa mới thỏa mãn sơ qua, cho nên sáng sớm mới. . .
Đến đây đi!
Bất cứ giá nào!
Đổng Học Bân lập tức nhấc chăn, nhào lên người Cảnh Nguyệt Hoa.
Mười phút. . .
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ. . .
Trong phòng.
Đổng Học Bân tựa ở đầu giường hút thuốc, lưng có chút đau, mệt không chịu được.
Cảnh Nguyệt Hoa tựa như cũng có chút mệt mỏi, cật lực từ trong chăn đi xuống giường, để chân trần dẫm lên thẳm, cứ như thế trước mặt của Đổng Học Bân đưa tay đem đồ lót cởi ra, sau đó mới đi vào hướng phòng tắm, tắm nước nóng lên. Mỗi lần trước khi làm. Cảnh Nguyệt Hoa đều là cau mày căng thẳng không phối hợp, rất bảo thủ, nhưng đã làm rồi, Nguyệt Hoa mỗi lần thật ra đều cởi mở hơn so với Đổng Học Bân một chút.
Cửa phòng tắm quay về phòng ngủ, trên cửa có tấm kính. Bất quá Cảnh Nguyệt Hoa cũng không biết là quên hay là cố ý không đóng lại, dù sao tình huống bên trong Đổng Học Bân thấy rõ ràng.
Cái này khiến cho hắn hưởng đầy phúc. Vừa hút thuốc vừa thưởng thức Nguyệt Hoa tắm rửa.
Ài, cái cuộc sống này thật tốt.
Đổng Học Bân nghĩ mình quá hạnh phúc.
Từ phòng tắm đi ra, Cảnh Nguyệt Hoa vừa đem khăn mặt xoa thân thể vừa nghiêm mặt đi tới bên giường, nhặt quần áo mặc lên trên người.
Vớ chân. . .
Quần. . .
Áo sơmi. . .
Giầy. . .
Đổng Học Bân ở một bên mở to con mắt nhìn.
Cuối cùng, Cảnh Nguyệt Hoa cứng rắn nói: Đi.
A, cái này đi? Đổng Học Bân ặc nói: Chờ tôi tắm rửa xong đã.
Cậu tắm rửa của cậu đi, cứ như vậy. Cảnh Nguyệt Hoa cầm lấy túi xách, xoay người đi ra, đóng cửa lại.
Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, đi thì đi, hắn biết Nguyệt Hoa cũng là loại tính cách này, cũng không nói cái gì, đứng lên tắm, sau đó mặc quần áo chỉnh lý một chút. Ở huyện Trinh Thủy cũng không chạm qua đàn bà, lúc này có được Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân trên tinh thần và trên thân thể đều rất thoải mái, nghĩ thần thái của mình sáng láng hơn so với ngày hôm qua đi bộ tài chính lấy được năm mươi triệu vậy.
. . .
Tám giờ.
Leng keng, leng keng, chuông cửa vang lên.
Đổng Học Bân đi mở cửa, bên ngoài, thân ảnh của Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ xuất hiện, Nghiêm Nhất Chí vẫn là trang phục ngày hôm qua, Trần Tiểu Mỹ hình như thay đổi quần áo, rất bó sát người, đem thân thể đẫy đà vẻ bề ngoài của cô ấy làm cho có chút mê người, khiến cho Đổng Học Bân không tự giác nhìn qua, bất động thanh sắc liếc mắt lên ngực cô ấy. Nhớ tới đêm qua chuyện sờ lộn người, Đổng Học Bân lại xấu hổ, không nhịn được ho khan. Lẽ ra Trần Tiểu Mỹ đã kết hôn, cũng có đứa nhỏ, tư sắc mặc dù có một ít nhưng cũng không phải đặc biệt đẹp, mà đã bốn mươi tuổi rồi, nhưng Đổng Học Bân thằng nhãi này là như thế này, phàm là mờ ám qua, trong đầu hắn đều khó tránh khỏi sẽ đi suy nghĩ.
Hôm qua cái xúc cảm kia, hắn hiện tại cũng chưa quên.
Trên mông … trên ngực . . . Ài, đừng nói nữa đừng nói nữa.
Trần Tiểu Mỹ hình như nhìn không ra xấu hổ gì, trên mặt rất tùy ý, còn mang theo một tia thần sắc cung kính, ánh mắt nhìn về phía Đổng Học Bân cũng rất trong suốt.
Ài, nhìn người ta kìa.
Đổng Học Bân cũng ép buộc mình không nghĩ bậy, cũng không chỉ một lần cảm thấy tính cách nhìn thấy đàn bà thì không đi được đường của hắn phải sửa lại, bằng không sau này tất cả đều là chuyện này, hơn nữa hắn cũng căn bản sẽ không dự định phát sinh cái gì cùng Trần Tiểu Mỹ, người có chồng hắn cũng không muốn chọc, chị Ngu và chị Từ tuy rằng cũng đều kết hôn có đứa nhỏ, nhưng một người là chồng qua đời một người là ly hôn, hiển nhiên không giống.
Đã dậy? Đổng Học Bân nói.
Nghiêm Nhất Chí cười nói: Cũng vừa dậy một hồi.
Đổng Học Bân hỏi: Có việc?
Nghiêm Nhất Chí nói: Cũng là muốn xin chỉ thị ngài một chút, ngày hôm nay chúng tôi. . .
Đổng Học Bân không chút nghĩ ngợi nói: Ngày hôm qua đã nói, tự do hoạt động, vé máy bay còn ba bốn ngày, các người ở kinh thành tùy tiện chơi đi? Dừng một chút, Đổng Học Bân nói: Thật ra vốn hẳn là mang các người đi dạo kinh thành, bất quá tôi ngày hôm nay có việc, phải đi thăm người thân, cho nên xin lỗi?
Không có việc gì không có việc gì, ngài bận của ngài đi. Trần Tiểu Mỹ lập tức nói.
Nghiêm Nhất Chí cũng nói: Đúng vậy, chúng tôi tùy tiện đi một chút là được.
Đổng Học Bân gật đầu nói: Vậy được, đi dạo cũng tốt, ăn cũng được, đến lúc đó đem hóa đơn cho tôi.
Nghiêm Nhất Chí cười khổ một tiếng, nói: Huyện Trinh Thủy chúng ta những cái này bình thường đều không chi trả, hơn nữa hiện tại cũng không có tiền, lấy hóa đơn cũng. . .
Đổng Học Bân cười nói: Tôi đãi mọi người.
Trần Tiểu Mỹ xua tay nói: Như vậy sao được.
Đổng Học Bân nói: Không có việc gì, cứ chơi vui vẻ, tất cả tiêu dùng đều tính cho tôi, tới kinh thành, sao có thể khiến cho các người dùng tiền? Cứ như vậy đi, các người cũng đừng khách khí. Hắn biết trình độ tiền lương của huyện Trinh Thủy, cho dù nhân viên công vụ cũng không ngoại lệ, đều là tương đối nghèo, trình độ tiêu phí kinh thành lại cao, cho nên cũng không muốn để cho bọn họ tiêu pha, huống chi ngày hôm qua Trần Tiểu Mỹ buổi tối đến đây đã mơ hồ biểu thị muốn hướng về phía của Đổng Học Bân, hắn tự nhiên cũng có ý mượn hơi một chút, đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn có thể vẫn là ngoài ý muốn sờ soạng Trần Tiểu Mỹ, người ta là một phụ nữ đàng hoàng, có chồng có con, Đổng Học Bân hiện tại ngẫm lại cũng rất ngượng, vì vậy cũng muốn đem chuyện này đền bù lại.
Vậy Đổng huyện trưởng, chúng tôi trở về?
Ừm, có việc điện thoại liên hệ.
Tốt, vậy ngài bận đi.
Dứt lời, Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ đi.
Đổng Học Bân đóng cửa quay về phòng, ngày hôm nay thứ bảy, ngày hôm qua đi chỗ Tạ lão gia tử, ngày hôm nay Tạ Quốc Bang và Hàn Tinh hẳn là nghỉ ngơi, cho nên Đổng Học Bân ban ngày chuẩn bị đi nhà cha mẹ Tuệ Lan một chuyến, sau đó buổi tối tìm Tạ Quốc Lương hoặc là Tạ Quốc Kiến. Tuy rằng trước khi đi huyện Trinh Thủy Đổng Học Bân sẽ trở về làm tiệc, bất quá thân thích mà, đương nhiên là càng chạy quan hệ càng gần của, đi nhiều một chút cũng không có chổ xấu.
Đổng Học Bân cầm lấy điện thoại, muốn gọi điện thoại về nhà cho cha mẹ Tuệ Lan, muốn hỏi một chút hai người ấy ngày hôm nay có ở nhà không.
Thế nhưng cũng trùng hợp là, điện thoại di động vừa lấy ra mở danh bạ, điện thoại nhà của Tuệ Lan lại gọi đến đây, gọi vào điện thoại di động của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vui vẻ, tiếp: A lô.
Học Bân à, là mẹ. Là tiếng của Hàn Tinh.
Đổng Học Bân lập tức nói: Mẹ, ha ha, thật trùng hợp, con vừa định gọi điện thoại cho mẹ, tôi trở về kinh thành làm việc, hiện tại cũng xong, muốn đi chổ của mẹ ngồi một chút.
Vậy con đến đây đi, mấy giờ có thể? Âm thanh của Hàn Tinh có chút dị dạng.
Đổng Học Bân nghe ra, nhưng không hỏi nhiều, Con không lái xe, phải đón xe, không biết mấy giờ nữa, bất quá trước mười một giờ khẳng định tới.
Tốt lắm, mẹ làm cơm cho con.
Không có việc gì không có việc gì, chờ con qua rồi làm, con phụ mẹ một tay.
Lúc này, Đổng Học Bân chợt nghe thấy bên kia truyền đến tiếng nói của Tạ Quốc Bang, Đừng gọi Tiểu Bân, chuyện này để cho Quốc Kiến bọn nó giải quyết!
Hàn Tinh nói: Tiểu Bân tự muốn tới.
Tạ Quốc Bang nói: Bà thật là! Để cho Tuệ Lan biết xem nó có gấp với bà hay không!
Hàn Tinh nói: Tôi muốn nhìn Tiểu Bân một chút không được hả? Cũng chưa nói nhờ Tiểu Bân đi!
Nghe hai người hình như có cãi nhau, Đổng Học Bân nghi hoặc, Mẹ, làm sao vậy? Tìm con có việc? Có việc mẹ cứ nói đi, với con còn có cái gì không thể nói?
Không có việc gì, con đến đây trước rồi nói sau. Hàn Tinh nói.
Đổng Học Bân cười khổ, Mẹ, con nói trước với con một tiếng đi, cũng cho con có chuẩn bị.
Ài, ba con không cho mẹ nói. Hàn Tinh do dự một chút, Trong nhà xảy ra chút chuyện này, dù sao con đến đây sẽ biết, đến lúc đó rồi nói, trong điện thoại một câu hai câu cũng nói không rõ.
Đã xảy ra chuyện? ?
Đổng Học Bân trong lòng căng thẳng, Vậy được, mẹ chờ, con lập tức đến. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Buổi sáu.
Trời còn chưa sáng, mới khoảng năm sáu giờ.
Trên giường, Đổng Học Bân đang ngủ bị động tĩnh bên cạnh đánh thức, mở mắt ra nhìn, Cảnh Nguyệt Hoa một thân đồ lót màu đỏ nửa kín nửa hở đang tựa vào giường, cúi đầu lấy ra một hộp thuốc trong túi xách, cầm lấy ly nước trên đầu giường uống một ngụm, cuối cùng còn ăn cái gì đó, thì như là sâm dã sơn.
Uống thuốc?
... Ừm
Thuốc gì?
Thuốc kháng ung thư, sâm dã sơn
Cô lại đi bệnh viện kiểm tra rồi sao?
Kiểm tra rồi, đều bình thường, không tái phát
Phù, vậy là tốt rồi, cô làm tôi sợ muốn chết
Mấy tháng trôi qua, ung thư phổi của Nguyệt Hoa cũng không tái phát, Đổng Học Bân cũng thoáng yên tâm một chút, bằng không hắn còn phải dùng REVERSE lui thời gian thân thể của Nguyệt Hoa về phía sau, xem ra bây giờ trong khoảng thời gian ngắn là không cần, về sau thế nào còn phải quan sát, dù sao mấy cái bệnh ung thư này y học hiện đại vẫn chưa đưa ra được một kết luận hoàn toàn về nguyên nhân phát bệnh, không ai nói rõ, cho nên cẩn thận một chút là tốt nhất.
Đổng Học Bân duỗi người, cũng tựa ở đầu giường, đưa tay thử một chút, nhẹ nhàng ôm phía sau lưng của Cảnh Nguyệt Hoa, Sao dậy sớm như vậy?
Cảnh Nguyệt Hoa cau mày, . . . Ừm.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: Ừm là cái trả lời gì?
Cảnh Nguyệt Hoa có chút mất tự nhiên cử động phía sau lưng, Trở về còn có việc.
Đổng Học Bân cũng không quản, tiếp tục ôm cô ấy, hắn cũng biết Nguyệt Hoa là không muốn người khác biết quan hệ của hai người bọn họ, cho nên mới đi sớm, tránh tai mắt của người.Mới năm giờ hơn, còn chưa đến sáu giờ mà, không nóng nảy, bằng không tắm rửa rồi nói sau, tôi pha nước?
Tôi tự mình pha.
Khụ khụ, vậy cũng được.
. . . Ừm.
Vậy hiện tại tắm rửa?
. . . Ừm.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, nhưng Cảnh Nguyệt Hoa vẫn là tựa ở đầu giường ngồi cau mày, một phút đồng hồ trôi qua cũng không có động tĩnh, càng không nói chuyện.
Ặc, cô không phải tắm sao?
Ừm.
Đổng Học Bân trong lòng nói vậy ngài đi đi. Sao còn dựa vào giường làm gì?
Con mắt khẽ động, Đổng Học Bân ho khan một tiếng, Bằng không lại làm một lần?
Cảnh Nguyệt Hoa mặt lạnh nhìn hắn, Tay chân mọc trên người cậu. Cần hỏi tôi chăng?
Đổng Học Bân cũng rõ ràng ý của cô ấy, trong lòng đổ mồ hôi, trong lòng nói ngài sớm nói đi, còn phải khiến cho tôi tự mình đoán, còn phải khiến cho tôi nói ra, ài, khó hầu hạ. Bất quá tối hôm qua quả thật không lăn qua lăn lại bao lâu, bởi vì Đổng Học Bân không dùng REVERSE, vì vậy chỉ là tai họa Nguyệt Hoa hai lần, với tính cách chậm nhiệt và thân thể của Cảnh Nguyệt Hoa, hai lần sợ là vừa mới thỏa mãn sơ qua, cho nên sáng sớm mới. . .
Đến đây đi!
Bất cứ giá nào!
Đổng Học Bân lập tức nhấc chăn, nhào lên người Cảnh Nguyệt Hoa.
Mười phút. . .
Nửa tiếng đồng hồ. . .
Một tiếng đồng hồ. . .
Trong phòng.
Đổng Học Bân tựa ở đầu giường hút thuốc, lưng có chút đau, mệt không chịu được.
Cảnh Nguyệt Hoa tựa như cũng có chút mệt mỏi, cật lực từ trong chăn đi xuống giường, để chân trần dẫm lên thẳm, cứ như thế trước mặt của Đổng Học Bân đưa tay đem đồ lót cởi ra, sau đó mới đi vào hướng phòng tắm, tắm nước nóng lên. Mỗi lần trước khi làm. Cảnh Nguyệt Hoa đều là cau mày căng thẳng không phối hợp, rất bảo thủ, nhưng đã làm rồi, Nguyệt Hoa mỗi lần thật ra đều cởi mở hơn so với Đổng Học Bân một chút.
Cửa phòng tắm quay về phòng ngủ, trên cửa có tấm kính. Bất quá Cảnh Nguyệt Hoa cũng không biết là quên hay là cố ý không đóng lại, dù sao tình huống bên trong Đổng Học Bân thấy rõ ràng.
Cái này khiến cho hắn hưởng đầy phúc. Vừa hút thuốc vừa thưởng thức Nguyệt Hoa tắm rửa.
Ài, cái cuộc sống này thật tốt.
Đổng Học Bân nghĩ mình quá hạnh phúc.
Từ phòng tắm đi ra, Cảnh Nguyệt Hoa vừa đem khăn mặt xoa thân thể vừa nghiêm mặt đi tới bên giường, nhặt quần áo mặc lên trên người.
Vớ chân. . .
Quần. . .
Áo sơmi. . .
Giầy. . .
Đổng Học Bân ở một bên mở to con mắt nhìn.
Cuối cùng, Cảnh Nguyệt Hoa cứng rắn nói: Đi.
A, cái này đi? Đổng Học Bân ặc nói: Chờ tôi tắm rửa xong đã.
Cậu tắm rửa của cậu đi, cứ như vậy. Cảnh Nguyệt Hoa cầm lấy túi xách, xoay người đi ra, đóng cửa lại.
Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, đi thì đi, hắn biết Nguyệt Hoa cũng là loại tính cách này, cũng không nói cái gì, đứng lên tắm, sau đó mặc quần áo chỉnh lý một chút. Ở huyện Trinh Thủy cũng không chạm qua đàn bà, lúc này có được Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân trên tinh thần và trên thân thể đều rất thoải mái, nghĩ thần thái của mình sáng láng hơn so với ngày hôm qua đi bộ tài chính lấy được năm mươi triệu vậy.
. . .
Tám giờ.
Leng keng, leng keng, chuông cửa vang lên.
Đổng Học Bân đi mở cửa, bên ngoài, thân ảnh của Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ xuất hiện, Nghiêm Nhất Chí vẫn là trang phục ngày hôm qua, Trần Tiểu Mỹ hình như thay đổi quần áo, rất bó sát người, đem thân thể đẫy đà vẻ bề ngoài của cô ấy làm cho có chút mê người, khiến cho Đổng Học Bân không tự giác nhìn qua, bất động thanh sắc liếc mắt lên ngực cô ấy. Nhớ tới đêm qua chuyện sờ lộn người, Đổng Học Bân lại xấu hổ, không nhịn được ho khan. Lẽ ra Trần Tiểu Mỹ đã kết hôn, cũng có đứa nhỏ, tư sắc mặc dù có một ít nhưng cũng không phải đặc biệt đẹp, mà đã bốn mươi tuổi rồi, nhưng Đổng Học Bân thằng nhãi này là như thế này, phàm là mờ ám qua, trong đầu hắn đều khó tránh khỏi sẽ đi suy nghĩ.
Hôm qua cái xúc cảm kia, hắn hiện tại cũng chưa quên.
Trên mông … trên ngực . . . Ài, đừng nói nữa đừng nói nữa.
Trần Tiểu Mỹ hình như nhìn không ra xấu hổ gì, trên mặt rất tùy ý, còn mang theo một tia thần sắc cung kính, ánh mắt nhìn về phía Đổng Học Bân cũng rất trong suốt.
Ài, nhìn người ta kìa.
Đổng Học Bân cũng ép buộc mình không nghĩ bậy, cũng không chỉ một lần cảm thấy tính cách nhìn thấy đàn bà thì không đi được đường của hắn phải sửa lại, bằng không sau này tất cả đều là chuyện này, hơn nữa hắn cũng căn bản sẽ không dự định phát sinh cái gì cùng Trần Tiểu Mỹ, người có chồng hắn cũng không muốn chọc, chị Ngu và chị Từ tuy rằng cũng đều kết hôn có đứa nhỏ, nhưng một người là chồng qua đời một người là ly hôn, hiển nhiên không giống.
Đã dậy? Đổng Học Bân nói.
Nghiêm Nhất Chí cười nói: Cũng vừa dậy một hồi.
Đổng Học Bân hỏi: Có việc?
Nghiêm Nhất Chí nói: Cũng là muốn xin chỉ thị ngài một chút, ngày hôm nay chúng tôi. . .
Đổng Học Bân không chút nghĩ ngợi nói: Ngày hôm qua đã nói, tự do hoạt động, vé máy bay còn ba bốn ngày, các người ở kinh thành tùy tiện chơi đi? Dừng một chút, Đổng Học Bân nói: Thật ra vốn hẳn là mang các người đi dạo kinh thành, bất quá tôi ngày hôm nay có việc, phải đi thăm người thân, cho nên xin lỗi?
Không có việc gì không có việc gì, ngài bận của ngài đi. Trần Tiểu Mỹ lập tức nói.
Nghiêm Nhất Chí cũng nói: Đúng vậy, chúng tôi tùy tiện đi một chút là được.
Đổng Học Bân gật đầu nói: Vậy được, đi dạo cũng tốt, ăn cũng được, đến lúc đó đem hóa đơn cho tôi.
Nghiêm Nhất Chí cười khổ một tiếng, nói: Huyện Trinh Thủy chúng ta những cái này bình thường đều không chi trả, hơn nữa hiện tại cũng không có tiền, lấy hóa đơn cũng. . .
Đổng Học Bân cười nói: Tôi đãi mọi người.
Trần Tiểu Mỹ xua tay nói: Như vậy sao được.
Đổng Học Bân nói: Không có việc gì, cứ chơi vui vẻ, tất cả tiêu dùng đều tính cho tôi, tới kinh thành, sao có thể khiến cho các người dùng tiền? Cứ như vậy đi, các người cũng đừng khách khí. Hắn biết trình độ tiền lương của huyện Trinh Thủy, cho dù nhân viên công vụ cũng không ngoại lệ, đều là tương đối nghèo, trình độ tiêu phí kinh thành lại cao, cho nên cũng không muốn để cho bọn họ tiêu pha, huống chi ngày hôm qua Trần Tiểu Mỹ buổi tối đến đây đã mơ hồ biểu thị muốn hướng về phía của Đổng Học Bân, hắn tự nhiên cũng có ý mượn hơi một chút, đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn có thể vẫn là ngoài ý muốn sờ soạng Trần Tiểu Mỹ, người ta là một phụ nữ đàng hoàng, có chồng có con, Đổng Học Bân hiện tại ngẫm lại cũng rất ngượng, vì vậy cũng muốn đem chuyện này đền bù lại.
Vậy Đổng huyện trưởng, chúng tôi trở về?
Ừm, có việc điện thoại liên hệ.
Tốt, vậy ngài bận đi.
Dứt lời, Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ đi.
Đổng Học Bân đóng cửa quay về phòng, ngày hôm nay thứ bảy, ngày hôm qua đi chỗ Tạ lão gia tử, ngày hôm nay Tạ Quốc Bang và Hàn Tinh hẳn là nghỉ ngơi, cho nên Đổng Học Bân ban ngày chuẩn bị đi nhà cha mẹ Tuệ Lan một chuyến, sau đó buổi tối tìm Tạ Quốc Lương hoặc là Tạ Quốc Kiến. Tuy rằng trước khi đi huyện Trinh Thủy Đổng Học Bân sẽ trở về làm tiệc, bất quá thân thích mà, đương nhiên là càng chạy quan hệ càng gần của, đi nhiều một chút cũng không có chổ xấu.
Đổng Học Bân cầm lấy điện thoại, muốn gọi điện thoại về nhà cho cha mẹ Tuệ Lan, muốn hỏi một chút hai người ấy ngày hôm nay có ở nhà không.
Thế nhưng cũng trùng hợp là, điện thoại di động vừa lấy ra mở danh bạ, điện thoại nhà của Tuệ Lan lại gọi đến đây, gọi vào điện thoại di động của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vui vẻ, tiếp: A lô.
Học Bân à, là mẹ. Là tiếng của Hàn Tinh.
Đổng Học Bân lập tức nói: Mẹ, ha ha, thật trùng hợp, con vừa định gọi điện thoại cho mẹ, tôi trở về kinh thành làm việc, hiện tại cũng xong, muốn đi chổ của mẹ ngồi một chút.
Vậy con đến đây đi, mấy giờ có thể? Âm thanh của Hàn Tinh có chút dị dạng.
Đổng Học Bân nghe ra, nhưng không hỏi nhiều, Con không lái xe, phải đón xe, không biết mấy giờ nữa, bất quá trước mười một giờ khẳng định tới.
Tốt lắm, mẹ làm cơm cho con.
Không có việc gì không có việc gì, chờ con qua rồi làm, con phụ mẹ một tay.
Lúc này, Đổng Học Bân chợt nghe thấy bên kia truyền đến tiếng nói của Tạ Quốc Bang, Đừng gọi Tiểu Bân, chuyện này để cho Quốc Kiến bọn nó giải quyết!
Hàn Tinh nói: Tiểu Bân tự muốn tới.
Tạ Quốc Bang nói: Bà thật là! Để cho Tuệ Lan biết xem nó có gấp với bà hay không!
Hàn Tinh nói: Tôi muốn nhìn Tiểu Bân một chút không được hả? Cũng chưa nói nhờ Tiểu Bân đi!
Nghe hai người hình như có cãi nhau, Đổng Học Bân nghi hoặc, Mẹ, làm sao vậy? Tìm con có việc? Có việc mẹ cứ nói đi, với con còn có cái gì không thể nói?
Không có việc gì, con đến đây trước rồi nói sau. Hàn Tinh nói.
Đổng Học Bân cười khổ, Mẹ, con nói trước với con một tiếng đi, cũng cho con có chuẩn bị.
Ài, ba con không cho mẹ nói. Hàn Tinh do dự một chút, Trong nhà xảy ra chút chuyện này, dù sao con đến đây sẽ biết, đến lúc đó rồi nói, trong điện thoại một câu hai câu cũng nói không rõ.
Đã xảy ra chuyện? ?
Đổng Học Bân trong lòng căng thẳng, Vậy được, mẹ chờ, con lập tức đến. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.