Chương 1097: Thu thập Nguyệt Hoa!
Thường Dụ
10/05/2017
Buổi tối
Tám giờ rưỡi
Leng keng leng keng chuông cửa lại vang lên
Lúc này Đổng Học Bân cẩn thận ghé vào mắt cửa nhìn, dung nhan tuyệt mỹ lập tức đập vào mắt
Không sai được, lúc này là Cảnh Nguyệt Hoa tới
Không sai được! Lúc này là Cảnh Nguyệt Hoa tới!
Đổng Học Bân nhanh chóng mở cửa ra, nghiêng người cho Nguyệt Hoa vào, Tới?
Ừm.
Sao muộn thế?
Mở họp nhỏ với bọn họ.
À, vào đi, tôi pha trà cho.
Ngoài miệng nói khách khí, nhưng chờ cửa đóng lại, Đổng Học Bân cùng Cảnh Nguyệt Hoa tự nhiên sẽ không cần chú ý nhiều như vậy, dù sao cũng lên giường không chỉ một lần. Cảnh Nguyệt Hoa mặc một thân quần áo rất mạnh mẽ, quần tây thuần sắc trắng, tây trang nữ sĩ màu xanh đậm, ôm lấy vóc người đầy ắp, nhìn qua cực kỳ mê người, tán ra mê hoặc của phụ nữ thành thục của, tự nhiên mê hoặc hơn so với Trần Tiểu Mỹ.
Đổng Học Bân từ phía sau đem ôm lấy cô ấy, Nhớ tôi không?
Cảnh Nguyệt Hoa nghiêm mặt nhíu mày, Làm gì?
Không có gì, hỏi cô nhớ tôi không thôi.
... Tôi nhớ cậu làm gì? Cảnh Nguyệt Hoa cứng rắn nói: Cô không phải nói có việc sao? Việc gì? Tôi nghe đây, một hồi còn phải trở về!
Cô thật không có thú vị gì hết?
Buông tôi ra!
Được được được, ài.
Đổng Học Bân không có cách, buông ra cô ấy cười khổ đi qua bên cạnh pha trà, quay lại thấy Cảnh Nguyệt Hoa cởi áo khoác ngồi xuống ghế sô pha, Đổng Học Bân đem tầm mắt hướng đến trước ngực áo sơmi của cô ấy, đi tới đem nước đưa cho cô ấy, Uống đi. Cẩn thận nóng, ừm, thật ra tìm cô cũng không có chuyện gì.
Cảnh Nguyệt Hoa lông mày nghiêm lại, đứng dậy nói: Vậy tôi đi.
Đổng Học Bân nhanh chóng kéo cô ấy, Coi kìa coi kìa, cái này cũng quá khó hầu hạ, trời ạ. Vậy, cô tới kinh thành làm chuyện gì?
Chuyện trong khu.
Nếu tôi có thể giúp đỡ, cô cứ việc nói.
Không cần, tôi tự mình có thể xử lý.
À, quên đi.
Bầu không khí nhất thời im lặng, ai cũng không lên tiếng.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ amỗi lần ở chung cùng Nguyệt Hoa đều như vậy. Cô ấy tính tình quá cứng.
Đổng Học Bân rõ ràng cô ấy là mất mặt, thẳng thắn nói, Nguyệt Hoa, cô ở cơ sở không ít năm, khẳng định có kinh nghiệm, lần này đi huyện Trinh Thủy gặp phải không ít vấn đề, tôi cũng muốn thỉnh giáo một chút, bằng không buổi tối cô đừng đi, nói với tôi một chút?
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nhìn hắn, Vấn đề gì?
À. Một chút cũng nói không rõ, tôi phải suy nghĩ.
... Ừm.
Cô cũng đừng chờ, bằng không đi tắm rửa?
Tắm làm gì?
Tôi không có ý khác, cái này không phải trời lạnh sao, tắm rửa thoải mái.
... Không tắm rửa!
Ặc, vậy tôi đi tắm rửa một chút? Đúng lúc có thể suy nghĩ muốn hỏi cái gì.
... Ừm.
Thật ra Đổng Học Bân vừa tắm rửa qua. Bất quá cũng là muốn cho hai người một thời gian. Nếu như mục đích của mình quá minh xác, cái tính tình kia của Nguyệt Hoa có thể đáp ứng mới lạ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa vào phòng tắm, mở nước nóng ra tắm. Khoảng chừng hai mươi phút sau thoải mái quấn khăn tắm đi ra, vừa nhìn. Cảnh Nguyệt Hoa tựa vào sô pha ngủ, hình như là đang ngủ, dù sao thì cũng đang nhắm hai mắt.
Nguyệt Hoa?
...
Nguyệt Hoa?
... ...
Thấy cô ấy không có phản ứng, Đổng Học Bân liền đi lên nhìn cô ấy, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên cánh môi khêu gợi của cô ấy, nhất thời, mí mắt của Nguyệt Hoa giật giật, nhưng vẫn không mở.
Ngủ?
Khẳng định không ngủ!
Đổng Học Bân trong lòng có suy nghĩ, trong lòng nói ngài mỗi lần đều giả dạng như vậy, cái này cũng quá khó hầu hạ, bất quá hắn cũng không nói cái gì, cánh tay ôm phía dưới Nguyệt Hoa, đem cô ấy ôm ở trước ngực, đi tới bên giường chậm rãi thả Nguyệt Hoa vào trong chăn.
Cảnh Nguyệt Hoa vẫn không nhúc nhích.
Đổng Học Bân lập tức đem khăn tắm cởi ra, cũng theo vào.
Rốt cục, Cảnh Nguyệt Hoa nhắm mắt lại lạnh như băng nói, Tắt đèn!
Đừng tắt? Ở bên kia cửa, quá xa.
... Tắt đèn! Cảnh Nguyệt Hoa lập lại một lần.
Được được. Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là xuống giường đi tắt đèn, sau đó trở về, trong lòng nói ngài cứ sai sử tôi đi, đợt một hồi anh em làm sao thu thập ngài!
Trong chăn.
Hai người đều nằm xuống.
Chỉ bất quá Đổng Học Bân không mặc quần áo, mà Nguyệt Hoa còn một đống quần áo.
Đổng Học Bân liền nuốt nước bọt, đưa tay cởi nút áo sơmi của Nguyệt Hoa.
Một nút … hai nút … ba nút
Cảnh Nguyệt Hoa mặt nghiêm không nói một lời, hình như lại ngủ.
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, nương ánh trăng thấy được trong áo sơmi lộ ra màu sắc của đồ lót, lại là màu đỏ, vẫn là áo ngực tơ tằm màu đỏ!
Quá mê người!
Mỗi lần đều là cái màu này!
Loại đồ lót này cùng tính cách của Cảnh Nguyệt Hoa quả thật tương phản quá lớn, tính cách băng lãnh, đồ lót lửa nóng, quả thật là đừng nói nữa, mỗi lần nhìn thấy Đổng Học Bân đều có một loại tương phản thị giác, nghĩ rất kích thích, ngoài lạnh trong nhiệt, cái này cũng là tính cách chân thật của Cảnh Nguyệt Hoa.
Ài, chịu không nổi!
Cởi áo sơmi của cô ấy ra, Đổng Học Bân đem áo cô ấy ném xuống giường, sau đó lại vội vàng cởi dây lưng và quần của cô ấy, đồng dạng ném xuống. Bất quá lần này không giống, Đổng Học Bân không cởi áo ngực và quần lót của Nguyệt Hoa, mà là để chúng nó mặc ở trên người Nguyệt Hoa, muốn đổi một dạng. Thật ra có đôi khi đàn ăn mặc quần áo nửa kín nửa lộ, còn mê người hơn so với cởi sạch ra!
Làm xong những cái này, Đổng Học Bân không nói hai lời xoay người đặt trên thân của Nguyệt Hoa, bắt đầu lăn qua lăn lại cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt căng thẳng, Làm gì?
Cô nói làm gì?
Quần áo còn chưa có cởi!
Ngày hôm nay không cởi!
Không được! Đi xuống cho tôi!
Cảnh Nguyệt Hoa hình như vô cùng không được tự nhiên, rất chống cự.
Đổng Học Bân cũng mặc kệ cái kia, lên đều đã lên rồi, hắn còn có thể xuống sao? Cũng không nghe cô ấy, tiếp tục mở đùi đầy ắp của Nguyệt Hoa ra thu thập cô ấy.
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Nửa tiếng đồng hồ...
Từ từ Cảnh Nguyệt Hoa rốt cục có phản ứng, ngoài miệng cũng không có quấn quýt cởi hay không cởi quần áo, từ biểu tình người chết dần dần có buông lỏng, đầu tiên là mí mắt liên tục nhảy dựng, thân run nhè nhẹ, phát nhiệt, sau đó trong miệng thở gấp từng hơi, trán đầy mồ hôi, bàn tay cũng bắt đầu vô thức vuốt tóc của mình, mở mắt nhìn chằm chằm con mắt của Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân biết nắm giữ chủ động, liền nói: Nằm úp xuống.
Cảnh Nguyệt Hoa nói cũng không nói, sau một khắc thì xoay người quỳ gối trên giường, hai tay đỡ đầu giường ngưỡng mông ra chờ.
Đổng Học Bân không khỏi kích động, dùng tất cả các thế võ tai họa Nguyệt Hoa từ trên xuống dưới một lần!
Hô hấp của Cảnh Nguyệt Hoa cũng càng ngày càng gấp, sau đó hung hăng túm lấy tóc của mình, hô lên một tiếng! ! ! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Tám giờ rưỡi
Leng keng leng keng chuông cửa lại vang lên
Lúc này Đổng Học Bân cẩn thận ghé vào mắt cửa nhìn, dung nhan tuyệt mỹ lập tức đập vào mắt
Không sai được, lúc này là Cảnh Nguyệt Hoa tới
Không sai được! Lúc này là Cảnh Nguyệt Hoa tới!
Đổng Học Bân nhanh chóng mở cửa ra, nghiêng người cho Nguyệt Hoa vào, Tới?
Ừm.
Sao muộn thế?
Mở họp nhỏ với bọn họ.
À, vào đi, tôi pha trà cho.
Ngoài miệng nói khách khí, nhưng chờ cửa đóng lại, Đổng Học Bân cùng Cảnh Nguyệt Hoa tự nhiên sẽ không cần chú ý nhiều như vậy, dù sao cũng lên giường không chỉ một lần. Cảnh Nguyệt Hoa mặc một thân quần áo rất mạnh mẽ, quần tây thuần sắc trắng, tây trang nữ sĩ màu xanh đậm, ôm lấy vóc người đầy ắp, nhìn qua cực kỳ mê người, tán ra mê hoặc của phụ nữ thành thục của, tự nhiên mê hoặc hơn so với Trần Tiểu Mỹ.
Đổng Học Bân từ phía sau đem ôm lấy cô ấy, Nhớ tôi không?
Cảnh Nguyệt Hoa nghiêm mặt nhíu mày, Làm gì?
Không có gì, hỏi cô nhớ tôi không thôi.
... Tôi nhớ cậu làm gì? Cảnh Nguyệt Hoa cứng rắn nói: Cô không phải nói có việc sao? Việc gì? Tôi nghe đây, một hồi còn phải trở về!
Cô thật không có thú vị gì hết?
Buông tôi ra!
Được được được, ài.
Đổng Học Bân không có cách, buông ra cô ấy cười khổ đi qua bên cạnh pha trà, quay lại thấy Cảnh Nguyệt Hoa cởi áo khoác ngồi xuống ghế sô pha, Đổng Học Bân đem tầm mắt hướng đến trước ngực áo sơmi của cô ấy, đi tới đem nước đưa cho cô ấy, Uống đi. Cẩn thận nóng, ừm, thật ra tìm cô cũng không có chuyện gì.
Cảnh Nguyệt Hoa lông mày nghiêm lại, đứng dậy nói: Vậy tôi đi.
Đổng Học Bân nhanh chóng kéo cô ấy, Coi kìa coi kìa, cái này cũng quá khó hầu hạ, trời ạ. Vậy, cô tới kinh thành làm chuyện gì?
Chuyện trong khu.
Nếu tôi có thể giúp đỡ, cô cứ việc nói.
Không cần, tôi tự mình có thể xử lý.
À, quên đi.
Bầu không khí nhất thời im lặng, ai cũng không lên tiếng.
Đổng Học Bân bất đắc dĩ amỗi lần ở chung cùng Nguyệt Hoa đều như vậy. Cô ấy tính tình quá cứng.
Đổng Học Bân rõ ràng cô ấy là mất mặt, thẳng thắn nói, Nguyệt Hoa, cô ở cơ sở không ít năm, khẳng định có kinh nghiệm, lần này đi huyện Trinh Thủy gặp phải không ít vấn đề, tôi cũng muốn thỉnh giáo một chút, bằng không buổi tối cô đừng đi, nói với tôi một chút?
Cảnh Nguyệt Hoa nhìn nhìn hắn, Vấn đề gì?
À. Một chút cũng nói không rõ, tôi phải suy nghĩ.
... Ừm.
Cô cũng đừng chờ, bằng không đi tắm rửa?
Tắm làm gì?
Tôi không có ý khác, cái này không phải trời lạnh sao, tắm rửa thoải mái.
... Không tắm rửa!
Ặc, vậy tôi đi tắm rửa một chút? Đúng lúc có thể suy nghĩ muốn hỏi cái gì.
... Ừm.
Thật ra Đổng Học Bân vừa tắm rửa qua. Bất quá cũng là muốn cho hai người một thời gian. Nếu như mục đích của mình quá minh xác, cái tính tình kia của Nguyệt Hoa có thể đáp ứng mới lạ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa vào phòng tắm, mở nước nóng ra tắm. Khoảng chừng hai mươi phút sau thoải mái quấn khăn tắm đi ra, vừa nhìn. Cảnh Nguyệt Hoa tựa vào sô pha ngủ, hình như là đang ngủ, dù sao thì cũng đang nhắm hai mắt.
Nguyệt Hoa?
...
Nguyệt Hoa?
... ...
Thấy cô ấy không có phản ứng, Đổng Học Bân liền đi lên nhìn cô ấy, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên cánh môi khêu gợi của cô ấy, nhất thời, mí mắt của Nguyệt Hoa giật giật, nhưng vẫn không mở.
Ngủ?
Khẳng định không ngủ!
Đổng Học Bân trong lòng có suy nghĩ, trong lòng nói ngài mỗi lần đều giả dạng như vậy, cái này cũng quá khó hầu hạ, bất quá hắn cũng không nói cái gì, cánh tay ôm phía dưới Nguyệt Hoa, đem cô ấy ôm ở trước ngực, đi tới bên giường chậm rãi thả Nguyệt Hoa vào trong chăn.
Cảnh Nguyệt Hoa vẫn không nhúc nhích.
Đổng Học Bân lập tức đem khăn tắm cởi ra, cũng theo vào.
Rốt cục, Cảnh Nguyệt Hoa nhắm mắt lại lạnh như băng nói, Tắt đèn!
Đừng tắt? Ở bên kia cửa, quá xa.
... Tắt đèn! Cảnh Nguyệt Hoa lập lại một lần.
Được được. Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là xuống giường đi tắt đèn, sau đó trở về, trong lòng nói ngài cứ sai sử tôi đi, đợt một hồi anh em làm sao thu thập ngài!
Trong chăn.
Hai người đều nằm xuống.
Chỉ bất quá Đổng Học Bân không mặc quần áo, mà Nguyệt Hoa còn một đống quần áo.
Đổng Học Bân liền nuốt nước bọt, đưa tay cởi nút áo sơmi của Nguyệt Hoa.
Một nút … hai nút … ba nút
Cảnh Nguyệt Hoa mặt nghiêm không nói một lời, hình như lại ngủ.
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, nương ánh trăng thấy được trong áo sơmi lộ ra màu sắc của đồ lót, lại là màu đỏ, vẫn là áo ngực tơ tằm màu đỏ!
Quá mê người!
Mỗi lần đều là cái màu này!
Loại đồ lót này cùng tính cách của Cảnh Nguyệt Hoa quả thật tương phản quá lớn, tính cách băng lãnh, đồ lót lửa nóng, quả thật là đừng nói nữa, mỗi lần nhìn thấy Đổng Học Bân đều có một loại tương phản thị giác, nghĩ rất kích thích, ngoài lạnh trong nhiệt, cái này cũng là tính cách chân thật của Cảnh Nguyệt Hoa.
Ài, chịu không nổi!
Cởi áo sơmi của cô ấy ra, Đổng Học Bân đem áo cô ấy ném xuống giường, sau đó lại vội vàng cởi dây lưng và quần của cô ấy, đồng dạng ném xuống. Bất quá lần này không giống, Đổng Học Bân không cởi áo ngực và quần lót của Nguyệt Hoa, mà là để chúng nó mặc ở trên người Nguyệt Hoa, muốn đổi một dạng. Thật ra có đôi khi đàn ăn mặc quần áo nửa kín nửa lộ, còn mê người hơn so với cởi sạch ra!
Làm xong những cái này, Đổng Học Bân không nói hai lời xoay người đặt trên thân của Nguyệt Hoa, bắt đầu lăn qua lăn lại cô ấy.
Cảnh Nguyệt Hoa sắc mặt căng thẳng, Làm gì?
Cô nói làm gì?
Quần áo còn chưa có cởi!
Ngày hôm nay không cởi!
Không được! Đi xuống cho tôi!
Cảnh Nguyệt Hoa hình như vô cùng không được tự nhiên, rất chống cự.
Đổng Học Bân cũng mặc kệ cái kia, lên đều đã lên rồi, hắn còn có thể xuống sao? Cũng không nghe cô ấy, tiếp tục mở đùi đầy ắp của Nguyệt Hoa ra thu thập cô ấy.
Năm phút đồng hồ...
Mười phút...
Nửa tiếng đồng hồ...
Từ từ Cảnh Nguyệt Hoa rốt cục có phản ứng, ngoài miệng cũng không có quấn quýt cởi hay không cởi quần áo, từ biểu tình người chết dần dần có buông lỏng, đầu tiên là mí mắt liên tục nhảy dựng, thân run nhè nhẹ, phát nhiệt, sau đó trong miệng thở gấp từng hơi, trán đầy mồ hôi, bàn tay cũng bắt đầu vô thức vuốt tóc của mình, mở mắt nhìn chằm chằm con mắt của Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân biết nắm giữ chủ động, liền nói: Nằm úp xuống.
Cảnh Nguyệt Hoa nói cũng không nói, sau một khắc thì xoay người quỳ gối trên giường, hai tay đỡ đầu giường ngưỡng mông ra chờ.
Đổng Học Bân không khỏi kích động, dùng tất cả các thế võ tai họa Nguyệt Hoa từ trên xuống dưới một lần!
Hô hấp của Cảnh Nguyệt Hoa cũng càng ngày càng gấp, sau đó hung hăng túm lấy tóc của mình, hô lên một tiếng! ! ! ! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.