Chương 1225: Thật không ngờ rằng trên đời còn có loại kỳ nhân này!
Thường Dụ
10/05/2017
Trước thương khố.
Bầu không khí rất thoải mái.
Hai chị em sinh đôi sức chiến đấu cực mạnh đã bị vây ở đây, chỉ chờ trói lại, ở đây chỉ còn lại có một người trọng thương toàn thân đầy máu lung lay sắp đổ, bầu không khí đương nhiên là dễ dàng, thấy hình dạng của người trẻ tuổi kia, mọi người cũng khẩn trương không nổi. Đối mặt một người bình thường bằng tuổi, bạn có thể sẽ xuất toàn lực, nhưng đối mặt một đứa nhỏ vài tuổi, thái độ khẳng định là không đồng dạng, đây là đạo lý.
Mọi người nói cười chuyện khác.
Có vài người còn chỉ trỏ, chế giễu Đổng Học Bân.
Người nam đi đầu thậm chí không quan tâm chuyện bên kia, xoay người lại bắt đầu dặn thủ hạ, để cho bọn họ chuẩn bị thu dọn hiện trường, Đổng Học Bân còn sống, đây là chuyện tốt, không được vạn bất đắc dĩ bọn họ cũng không muốn ầm ĩ lớn.
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Ba giây đồng hồ. . .
Tiểu Hổ xung phong muốn đi thu thập Đổng Học Bân không nhịn được, do dự một chút, tiểu Hổ thẳng thắn không đợi, đằng đằng sát khí đi tới hướng Đổng Học Bân, bởi vì Đổng Học Bân bước tiến quá chậm, làm gấp người chết, Hổ tử đã sớm muốn cho hắn chút giáo huấn!
Làm tao sợ?
Lái xe đụng tao?
Tên nhóc mày muốn chết!
Ai cũng đều cho rằng tiểu Hổ thoáng cái là có thể giải quyết Đổng Học Bân!
Tiểu Hổ cũng chạy tới trước mặt Đổng Học Bân, hắn cũng không đem một người trọng thương để trong lòng, tiện tay một quyền trôi qua!
Ồ!
Ha ha!
Hảo quyền!
Hổ tử thật là lợi hại!
Không ít tên côn đồ đều ồn ào!
Nhưng mà, Một màn khiến cho tất cả mọi người hoàn toàn không ngờ xuất hiện!
Đổng Học Bân cười cười, tay vung lên túm tay của tiểu Hổ, nhẹ nhàng kéo đến đây, không đợi tiểu Hổ ngây người có phản ứng gì, cánh tay Đổng Học Bân lần thứ hai nhấc lên, vù một tiếng đã dùng hai ngón tay cắm vào trong con mắt của tiểu Hổ, hạ thủ cực ác!
Phốc!
Máu liền văng ra!
Tiểu Hổ kêu thảm một tiếng!
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Chặn đường tôi một lần, đụng tôi một lần. Đổi thành người bình thường sớm đã chết, tôi lưu lại một cái mạng cho anh, bất quá dù sao cũng phải trả giá một chút.
Tiểu Hổ ngã xuống mặt đất, ôm con mắt kêu to, Con mắt của tôi! Con mắt của tôi!
Đổng Học Bân tùy ý phủi máu trên tay, híp mắt tiếp tục đi tới hướng bọn họ, càng đi càng nhanh. Hình như chân cũng không còn cứng ngắc!
Tiểu Hổ!
Hổ tử!
Má nó!
Hổ tử bị phế rồi!
Tất cả mọi người vốn dĩ còn cười ha ha đều cứng đờ biểu tình, nụ cười biến mất. Trong nháy mắt trắng lại, bị biểu tình phẫn nộ thay thế!
Phế hắn đi!
Lên! Đừng lưu tình!
Mẹ nó! Giết chết hắn!
Người nam đi đầu cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ tiểu Hổ đột nhiên chọt mù mắt, sắc mặt mạnh trầm xuống, cũng sinh ra một cổ lửa giận!
Hảo tiểu tử!
Ra tay thật là ác!
So độc ác? Xem chúng ta ai ác hơn!
Người nam đi đầu lập tức quát: Đều lên cho tao!
Nhưng là bọn họ lại lấy hung ác của bọn họ so với Đổng Học Bân, sự thật nói cho mọi người biết, hung ác độc địa của bọn họ chỉ là đọng ở trên mặt, mà tàn nhẫn của Đổng Học Bân lại nằm từ bên trong!
So với Đổng Học Bân?
Không ai có thể so với hắn!
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ cũng đều vội vàng nhìn về phía hắn. Có chút lo lắng, cũng có chút chờ mong. Các nàng cũng hy vọng Trương Long Quyên nói chính là sự thật, hy vọng Đổng Học Bân lợi hại giống như Trương Long Quyên hình dung. Tuy rằng chuyện này các nàng không có biện pháp tin tưởng.
Tiểu Đổng!
Cẩn thận súng!
Hai chi em sinh đôi lớn tiếng nhắc nhở.
Đổng Học Bân thật ra đã sớm thấy được mấy họng súng, mình phế đi một người huynh đệ của bọn họ, đối phương có thể thủ hạ lưu tình mới là lạ, cũng sớm làm tốt cái chuẩn bị này!
Một đám người xông lên!
Bất quá người còn chưa tới, tiếng súng chợt vang lên!
Đoàng!
Đạn bắn trật!
Đổng Học Bân con mắt cũng không chớp, bước chân cũng không có dừng, mỉm cười đi về phía trước, căn bản là không quan tâm.
Người nổ súng hơi kinh ngạc, Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ cũng đều hít vào một hơi, đều đổ mồ hôi vì Đổng Học Bân, thế nhưng đạn bắn lệch, Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ nhìn nhau, không rõ ràng Đổng Học Bân vì sao một chút phản ứng cũng không có, lẽ ra súng vừa vang, phản ứng đầu tiên của mọi người đều hẳn là nằm xuống hoặc là tránh né, nhưng Đổng Học Bân đừng nói né, ngay cả bước chân cũng không có dừng, ngay cả thần sắc kinh ngạc cũng không có lộ ra, vẫn nhàn nhạt tiếp tục nên làm gì thì làm, đây là cái tố chất tâm lý gì? ?
Hai chị em càng ngày càng nhìn ra Tiểu Đổng này không đơn giản!
Chủ yếu là hắn đối với chính hắn hình như quá tự tin! Thường thường người như thế đều có năng lực!
Súng đều không quan tâm? Ngay cả con mắt cũng không chớp? Trương tổng nói rất đúng, Tiểu Đổng này hình như thật sự không đem những người này để vào mắt!
Đoàng! Đoàng!
Lại có hai phát súng bắn đến đây!
Bởi vì cự ly có chút xa, cũng bởi vì bọn họ không được huấn luyện chuyên nghiệp, một phát bên trong vẫn bắn trật, một phát khác cũng bay qua tóc của Đổng Học Bân!
Trên tóc có chút nóng, hình như là đạn ma sát ra.
Đổng Học Bân vừa đi vừa sờ sờ tóc, vẫn là vẻ mặt tự nhiên.
Rốt cục, đoàng một tiếng, lại một phát bắn đến đây!
Lần này Đổng Học Bân cũng không phải không nhúc nhích, mà là hơi nghiêng người, phát đạn theo ngực của hắn bay về phía sau, phập một tiếng bắn trúng mặt đất, bụi liền bay lên!
Con ngươi của Trầm Tiểu Diễm bỗng nhiên co rụt lại, Thật là lợi hại!
Trầm Tiểu Mỹ cũng khiếp sợ nói: Chị, hắn. . . Hắn cái này. . .
Trầm Tiểu Diễm hít vào nói: Hắn có thể từ quỹ tích họng súng dự đoán hướng đi của đạn!
Trầm Tiểu Mỹ cũng đã đoán được, nhưng vẫn không dám tin tưởng, Cái này. . . Thật sự không ai có thể làm được? Em chỉ là nghe tin đồn nói qua, nhưng chưa thấy qua bao giờ!
Trầm Tiểu Diễm nói: Chị thấy không ai có thể làm được việc dự đoán đường đi của đạn, chỉ là lúc nổ súng thì họng súng trong nháy mắt có hoạt động rất nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quỹ tích của đạn, cho nên dự đoán cũng chỉ là một đại khái. . .
Đang nói chuyện!
Tiếng súng lại vang lên!
Đổng Học Bân không chút hoang mang hơi hơi nghiêng đầu, một viên đạn vượt qua cái cổ hắn bay ra ngoài!
Thế nhưng. . . Ngữ khí của Trầm Tiểu Diễm rất không ổn định nói: Cho dù có thể dự đoán đại khái hướng đi của đạn, cũng là chuyện trong nháy mắt, hầu như không ai có thể né tránh được, trong đầu có thể sẽ có phản ứng, nhưng phản ứng của thân thể không có khả năng nhanh như vậy, cho dù hắn hoàn toàn có thể dự đoán được, thân thể cũng khó có thể . . . Em cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cái này. . . Sao có người như thế? ?
Trầm Tiểu Mỹ nói: Quả thật là thần hồ kỳ kỹ! Hắn thật sự có thể làm được?
Đoàng!
Lại một súng!
Đổng Học Bân nhấc chân, đạn lúc đầu muốn bắn trên đùi hắn nhất thời đục ra một lổ trên mặt đất dưới chân của hắn, lại không bắn trúng!
Một lần là trùng hợp!
Lần thứ hai là trùng hợp!
Nhưng ba lần thậm chí nhiều lần hơn? ?
Trầm Tiểu Mỹ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, Hắn thật sự được!
Trầm Tiểu Diễm làm một hô hấp thật dài, . . . Thật không ngờ trên đời còn có loại kỳ nhân này! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bầu không khí rất thoải mái.
Hai chị em sinh đôi sức chiến đấu cực mạnh đã bị vây ở đây, chỉ chờ trói lại, ở đây chỉ còn lại có một người trọng thương toàn thân đầy máu lung lay sắp đổ, bầu không khí đương nhiên là dễ dàng, thấy hình dạng của người trẻ tuổi kia, mọi người cũng khẩn trương không nổi. Đối mặt một người bình thường bằng tuổi, bạn có thể sẽ xuất toàn lực, nhưng đối mặt một đứa nhỏ vài tuổi, thái độ khẳng định là không đồng dạng, đây là đạo lý.
Mọi người nói cười chuyện khác.
Có vài người còn chỉ trỏ, chế giễu Đổng Học Bân.
Người nam đi đầu thậm chí không quan tâm chuyện bên kia, xoay người lại bắt đầu dặn thủ hạ, để cho bọn họ chuẩn bị thu dọn hiện trường, Đổng Học Bân còn sống, đây là chuyện tốt, không được vạn bất đắc dĩ bọn họ cũng không muốn ầm ĩ lớn.
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây đồng hồ. . .
Ba giây đồng hồ. . .
Tiểu Hổ xung phong muốn đi thu thập Đổng Học Bân không nhịn được, do dự một chút, tiểu Hổ thẳng thắn không đợi, đằng đằng sát khí đi tới hướng Đổng Học Bân, bởi vì Đổng Học Bân bước tiến quá chậm, làm gấp người chết, Hổ tử đã sớm muốn cho hắn chút giáo huấn!
Làm tao sợ?
Lái xe đụng tao?
Tên nhóc mày muốn chết!
Ai cũng đều cho rằng tiểu Hổ thoáng cái là có thể giải quyết Đổng Học Bân!
Tiểu Hổ cũng chạy tới trước mặt Đổng Học Bân, hắn cũng không đem một người trọng thương để trong lòng, tiện tay một quyền trôi qua!
Ồ!
Ha ha!
Hảo quyền!
Hổ tử thật là lợi hại!
Không ít tên côn đồ đều ồn ào!
Nhưng mà, Một màn khiến cho tất cả mọi người hoàn toàn không ngờ xuất hiện!
Đổng Học Bân cười cười, tay vung lên túm tay của tiểu Hổ, nhẹ nhàng kéo đến đây, không đợi tiểu Hổ ngây người có phản ứng gì, cánh tay Đổng Học Bân lần thứ hai nhấc lên, vù một tiếng đã dùng hai ngón tay cắm vào trong con mắt của tiểu Hổ, hạ thủ cực ác!
Phốc!
Máu liền văng ra!
Tiểu Hổ kêu thảm một tiếng!
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Chặn đường tôi một lần, đụng tôi một lần. Đổi thành người bình thường sớm đã chết, tôi lưu lại một cái mạng cho anh, bất quá dù sao cũng phải trả giá một chút.
Tiểu Hổ ngã xuống mặt đất, ôm con mắt kêu to, Con mắt của tôi! Con mắt của tôi!
Đổng Học Bân tùy ý phủi máu trên tay, híp mắt tiếp tục đi tới hướng bọn họ, càng đi càng nhanh. Hình như chân cũng không còn cứng ngắc!
Tiểu Hổ!
Hổ tử!
Má nó!
Hổ tử bị phế rồi!
Tất cả mọi người vốn dĩ còn cười ha ha đều cứng đờ biểu tình, nụ cười biến mất. Trong nháy mắt trắng lại, bị biểu tình phẫn nộ thay thế!
Phế hắn đi!
Lên! Đừng lưu tình!
Mẹ nó! Giết chết hắn!
Người nam đi đầu cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ tiểu Hổ đột nhiên chọt mù mắt, sắc mặt mạnh trầm xuống, cũng sinh ra một cổ lửa giận!
Hảo tiểu tử!
Ra tay thật là ác!
So độc ác? Xem chúng ta ai ác hơn!
Người nam đi đầu lập tức quát: Đều lên cho tao!
Nhưng là bọn họ lại lấy hung ác của bọn họ so với Đổng Học Bân, sự thật nói cho mọi người biết, hung ác độc địa của bọn họ chỉ là đọng ở trên mặt, mà tàn nhẫn của Đổng Học Bân lại nằm từ bên trong!
So với Đổng Học Bân?
Không ai có thể so với hắn!
Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ cũng đều vội vàng nhìn về phía hắn. Có chút lo lắng, cũng có chút chờ mong. Các nàng cũng hy vọng Trương Long Quyên nói chính là sự thật, hy vọng Đổng Học Bân lợi hại giống như Trương Long Quyên hình dung. Tuy rằng chuyện này các nàng không có biện pháp tin tưởng.
Tiểu Đổng!
Cẩn thận súng!
Hai chi em sinh đôi lớn tiếng nhắc nhở.
Đổng Học Bân thật ra đã sớm thấy được mấy họng súng, mình phế đi một người huynh đệ của bọn họ, đối phương có thể thủ hạ lưu tình mới là lạ, cũng sớm làm tốt cái chuẩn bị này!
Một đám người xông lên!
Bất quá người còn chưa tới, tiếng súng chợt vang lên!
Đoàng!
Đạn bắn trật!
Đổng Học Bân con mắt cũng không chớp, bước chân cũng không có dừng, mỉm cười đi về phía trước, căn bản là không quan tâm.
Người nổ súng hơi kinh ngạc, Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ cũng đều hít vào một hơi, đều đổ mồ hôi vì Đổng Học Bân, thế nhưng đạn bắn lệch, Trầm Tiểu Diễm và Trầm Tiểu Mỹ nhìn nhau, không rõ ràng Đổng Học Bân vì sao một chút phản ứng cũng không có, lẽ ra súng vừa vang, phản ứng đầu tiên của mọi người đều hẳn là nằm xuống hoặc là tránh né, nhưng Đổng Học Bân đừng nói né, ngay cả bước chân cũng không có dừng, ngay cả thần sắc kinh ngạc cũng không có lộ ra, vẫn nhàn nhạt tiếp tục nên làm gì thì làm, đây là cái tố chất tâm lý gì? ?
Hai chị em càng ngày càng nhìn ra Tiểu Đổng này không đơn giản!
Chủ yếu là hắn đối với chính hắn hình như quá tự tin! Thường thường người như thế đều có năng lực!
Súng đều không quan tâm? Ngay cả con mắt cũng không chớp? Trương tổng nói rất đúng, Tiểu Đổng này hình như thật sự không đem những người này để vào mắt!
Đoàng! Đoàng!
Lại có hai phát súng bắn đến đây!
Bởi vì cự ly có chút xa, cũng bởi vì bọn họ không được huấn luyện chuyên nghiệp, một phát bên trong vẫn bắn trật, một phát khác cũng bay qua tóc của Đổng Học Bân!
Trên tóc có chút nóng, hình như là đạn ma sát ra.
Đổng Học Bân vừa đi vừa sờ sờ tóc, vẫn là vẻ mặt tự nhiên.
Rốt cục, đoàng một tiếng, lại một phát bắn đến đây!
Lần này Đổng Học Bân cũng không phải không nhúc nhích, mà là hơi nghiêng người, phát đạn theo ngực của hắn bay về phía sau, phập một tiếng bắn trúng mặt đất, bụi liền bay lên!
Con ngươi của Trầm Tiểu Diễm bỗng nhiên co rụt lại, Thật là lợi hại!
Trầm Tiểu Mỹ cũng khiếp sợ nói: Chị, hắn. . . Hắn cái này. . .
Trầm Tiểu Diễm hít vào nói: Hắn có thể từ quỹ tích họng súng dự đoán hướng đi của đạn!
Trầm Tiểu Mỹ cũng đã đoán được, nhưng vẫn không dám tin tưởng, Cái này. . . Thật sự không ai có thể làm được? Em chỉ là nghe tin đồn nói qua, nhưng chưa thấy qua bao giờ!
Trầm Tiểu Diễm nói: Chị thấy không ai có thể làm được việc dự đoán đường đi của đạn, chỉ là lúc nổ súng thì họng súng trong nháy mắt có hoạt động rất nhỏ cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quỹ tích của đạn, cho nên dự đoán cũng chỉ là một đại khái. . .
Đang nói chuyện!
Tiếng súng lại vang lên!
Đổng Học Bân không chút hoang mang hơi hơi nghiêng đầu, một viên đạn vượt qua cái cổ hắn bay ra ngoài!
Thế nhưng. . . Ngữ khí của Trầm Tiểu Diễm rất không ổn định nói: Cho dù có thể dự đoán đại khái hướng đi của đạn, cũng là chuyện trong nháy mắt, hầu như không ai có thể né tránh được, trong đầu có thể sẽ có phản ứng, nhưng phản ứng của thân thể không có khả năng nhanh như vậy, cho dù hắn hoàn toàn có thể dự đoán được, thân thể cũng khó có thể . . . Em cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, cái này. . . Sao có người như thế? ?
Trầm Tiểu Mỹ nói: Quả thật là thần hồ kỳ kỹ! Hắn thật sự có thể làm được?
Đoàng!
Lại một súng!
Đổng Học Bân nhấc chân, đạn lúc đầu muốn bắn trên đùi hắn nhất thời đục ra một lổ trên mặt đất dưới chân của hắn, lại không bắn trúng!
Một lần là trùng hợp!
Lần thứ hai là trùng hợp!
Nhưng ba lần thậm chí nhiều lần hơn? ?
Trầm Tiểu Mỹ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, Hắn thật sự được!
Trầm Tiểu Diễm làm một hô hấp thật dài, . . . Thật không ngờ trên đời còn có loại kỳ nhân này! Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.