Chương 1113: Xuất phát cứu người!
Thường Dụ
10/05/2017
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Đổng Học Bân làm chuông báo cho mình, mới năm giờ hơn đã từ trên giường ngồi dậy, thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh, hắn vào phòng tắm bắt đầu tắm, sau khi đi ra Đổng Học Bân đơn giản sấy tóc, nghiêm mặt lạnh đem hai con dao sắc bén thu vào trong tay áo, lại cái hai tay áo, tiện tay lắc lắc, thấy dao không rớt ra Đổng Học Bân mới khẽ gật đầu, hắn cũng không có hành lý gì, đã đem tấm bản đồ và kim chỉ nam các loại thu vào trong lòng, cho dù là đơn giản chuẩn bị sắp xếp.
Tại nước ngoài khẳng định không thể chuẩn bị đầy đủ giống như trong nước.
Ừm, tính ra cũng không khác biệt lắm, vũ khí của Đổng Học Bân không có nhiều.
Thu dọn xong, Đổng Học Bân lúc này mới xuống lầu đi đến tầng một, chóp mũi hít vào một ít mùi thơm chân giò hun khói, khiến cho bụng hắn không nhịn được kêu lên.
Chị Trương.
Ồ, dậy sớm như vậy?
Ừm, hôm qua ngủ tương đối sớm.
Chị cũng đang muốn gọi cậu đi, ha ha, tới ăn đi.
Tôi từ xa đã ngửi thấy mùi vị, thật thơm, là chân giò hun khói?
Ừm, chân giò hun khói và bánh mì lạp xưởng, vẫn là cơm Tây, có thể chứ?
Đều được đều được, ngài làm cái gì tôi đều thích ăn, cảm ơn.
Coi cái miệng ngọt của cậu kìa, bất quá chị thích nghe, ha ha, mau tới đây nhóc đẹp trai.
Ngày hôm nay Trương Long Quyên mặc vẫn gợi cảm như vậy, có thể bởi vì trời đầy mây, cô ấy không mặc váy, mà là mặc quần da màu đen, vô cùng căng, đem đường cong của đùi và cái mông đều hiện ra rõ ràng, trên thân là áo ngực thấp màu đỏ. Trước ngực tựa như tùy thời muốn căng rách áo ra, bộ quần áo này tuyệt đối không phải cùng cỡ với cô ấy, mà là nhỏ hơn một hai số, Trương đại tỷ có thể là cố ý mặc như thế, cố ý đem vóc người và bộ ngực thể hiện ra, đương nhiên, số đo quần áo nước M và trong nước có thể cũng không như nhau. Cái này Đổng Học Bân cũng không biết, dù sao hắn nhìn thích mắt là được rồi.
Mang đôi giày cao gót cao năm phân, Trương Long Quyên mặc tạp dề vừa hút thuốc vừa múc đồ ăn. Đem chân giò hun khói đun nóng lên bàn.
Ăn cơm.
Hai người đi nhà ăn nhỏ.
Thế nào Tiểu Đổng?
Ừm, mùi vị thật không sai.
Thật ra cũng là mua sẵn, hâm nóng lên.
Vậy cũng rất ngon. Vừa nhìn ngài làm cơm là biết không tồi rồi.
Ha ha, cái này tính tên nhóc cậu nói đúng, chị làm cơm vẫn là học của lão Từ, cơm trung có thể không so được với cô ấy, bất quá làm cơm Tây cô ấy khẳng định không bằng chị.
Đang ăn cơm, chuông cửa vang lên.
Trương Long Quyên nhìn Đổng Học Bân Buổi sáng hẹn bạn có việc, chị đi mở cửa.
Đổng Học Bân làm bộ hào không thèm để ý, mà là quay lại bữa sáng tiếp tục ăn.
Trương Long Quyên cười cười, đứng lên, đi qua mở cửa Tiểu Địch tới?
Bên ngoài cũng là Địch Thuận, hắn gật đầu cũng không nói cái gì, bước nhanh vào trong. Mà khi thấy Đổng Học Bân ăn điểm tâm, hắn hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Trương Long Quyên.
Trương Long Quyên không lưu ý Ăn chưa?
Chúng tôi ăn rồi. Địch Thuận đáp.
Vậy cậu ngồi xuống uống chút trà đi. Trương Long Quyên nói.
Được, ngài dùng cơm trước đi, không cần để ý đến tôi. Địch Thuận ngồi xuống.
Đổng Học Bân lúc này cũng nuốt xuống một ngụm chân giò hun khói cuối cùng, khách khí bắt chuyện cùng Địch Thuận Địch ca, xin chào.
Địch Thuận trong đầu tất cả đều là chuyện nhiệm vụ, tâm tư không ở chỗ này, miễn cưỡng nở nụ cười Chào cậu Tiểu Đổng.
Lau lau miệng, Đổng Học Bân giả ngu nói: Được rồi chị Trương, Địch ca là bạn là ăn của ngài à? Ngày hôm qua lên lầu tôi liền ngủ, cũng chưa kịp hỏi.
Trương Long Quyên rất tự nhiên nói: Ha ha, coi như là bạn làm ăn vậy.
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Cái này thật đúng là trùng hợp, duyên phận.
Địch Thuận ừ có lệ một tiếng Ừm, là rất có duyên.
Trương Long Quyên lúc này cũng ăn xong buổi sáng, thoải mái lấy tay khăn lau miệng, ném cho Đổng Học Bân một điếu thuốc rồi rút cho mình một điếu và ưu nhã kẹp trong tay hút, ánh mắt nhìn Đổng Học Bân Tiểu Đổng à, hôm qua chị còn nói muốn cùng cậu đi chơi, bất quá xem ra không đi được, chị cùng tiểu Địch có chút việc muốn đi ra ngoài, bằng không chị gọi điện thoại an bài cho cậu một tài xế khiến cho hắn mang cậu đi? Nếu không cậu ở trong nhà tùy tiện xem TV? Phía sau có bể bơi, ở nhà chờ chị trở về rồi nói?
Đổng Học Bân chớp chớp mắt Ngài là quay về công ty?
Trương Long Quyên nói: Cũng không phải, tiểu Địch vừa tới, chị cũng là dẫn hắn tùy tiện đi dạo, thuận tiện bàn một ít chuyện trên công tác, đại khái buổi chiều là có thể trở về.
Đổng Học Bân cười nói: Chị Trương, vậy cũng tiện mang theo tôi?
Trương Long Quyên vừa nhìn hắn Tên nhóc cậu cũng đi? Cậu đi để làm gì?
Đổng Học Bân nói: Mấy người không phải đi dạo sao? Tôi cũng là tới du ngoạn, cũng muốn nhìn một cái.
Địch Thuận nhất thời nhíu mày, ngắt lời nói: Chúng tôi là bàn một ít chuyện công tác, Tiểu Đổng à, tôi thấy vẫn là lần sau đi.
Đổng Học Bân làm bộ nhìn không thấy sắc mặt của hắn, nói: Ha ha, các người bàn của các người, tôi cũng không phải người trong vòng tròng, cho tôi nghe cũng nghe không hiểu, tôi cũng sẽ không để lộ bí mật, cũng để lộ bí mật không ra, Địch ca, anh coi tôi là không khí là được, tôi cũng là muốn tùy tiện đi dạo.
Địch Thuận nhíu mày, trong lòng nói người này sao một chút ánh mắt cũng không có?
Trương Long Quyên vui vẻ, chỉ vào Đổng Học Bân nói: Tên nhóc cậu thật ra thích vô giúp vui, ngày hôm qua còn cùng chị khách khí, hôm nay không khách khí nữa à? Hả?
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Cái này không phải là quen thuộc rồi sao.
Trương Long Quyên cũng không có cách, lắc tay với Địch Thuận.
Địch Thuận vẫn kiên trì lắc đầu, biểu thị không đồng ý.
Tôi đi phòng vệ sinh trước. Đổng Học Bân biết bọn họ có chuyện nói, cố ý lưu ra thời gian cho bọn họ.
Cửa phòng vệ sinh đóng lại.
Địch Thuận lập tức nói: Tiểu Đổng không thể đi, mang hắn đi thì tính là chuyện gì xảy ra nhi? Lần này chúng tôi đi chấp hành nhiệm vụ, bất luận quấy rầy gì đều không được.
Trương Long Quyên đem tàn thuốc gạt vào trong gạt tàn thuốc Tôi chưa từng nghĩ cùng các người chấp hành nhiệm vụ gì, tôi cũng là một thương nhân bình thường, tôi nói rồi, chuyện tình của các người tôi không xen vào, ngày hôm nay cũng là mang các người tùy tiện đi dạo bên ngoài viện nghiên cứu, chuyện khác tôi cũng mặc kệ.
Cho dù không phải nhiệm vụ, vậy cũng không thể mang một người ngoài, lỡ như hắn không đáng tin. . .
Tiểu Đổng là do bạn cũ tốt nhất giao cho tôi chiếu cố, hắn tuyệt đối đáng tin, cái này tôi có thể đảm bảo. Trương Long Quyên chớp mắt Nếu như cậu là bạn học của tiểu Lữ hẳn là đã nghe nói qua về tôi, con người tôi trọng nhất là sĩ diện, Tiểu Đổng đều nói như vậy, tôi không có cách nào từ chối.
Địch Thuận chậc lưỡi.
Trương Long Quyên nói: Bằng không tôi cùng Tiểu Đổng đi một chiếc xe, chúng tôi ở phía trước dẫn đường, các người lái xe ở phía sau, như vậy cũng có thể.
Như vậy không tiện. . . Quên đi, vậy cùng nhau đi.
Ha ha, cái này là được rồi, các người làm việc cũng là quá cứng nhắc, như vậy ngược lại không an toàn, một hồi không nên quá nghiêm túc, bên kia cảnh giới rất nghiêm.
Ừm, tôi biết.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Đổng Học Bân đi ra.
Trương Long Quyên cười hô: Đi Tiểu Đổng! Cùng nhau đi!
Được. Đổng Học Bân nhìn thời gian, vừa bảy giờ.
Sở dĩ muốn theo bọn họ, thứ nhất là Đổng Học Bân không quá yên tâm an toàn của Trương đại tỷ, thứ hai là viện nghiên cứu cách bên này có chút xa, Đổng Học Bân nếu như ngồi phương tiện giao thông khác hoặc là mượn xe của Trương đại tỷ, khó tránh khỏi sẽ bại lộ, dù sao hắn chỉ có một người, không thể cho hắn giải quyết hậu quả tốt, cho nên Đổng Học Bân mới nghĩ cùng Địch Thuận và Trương Long Quyên bọn họ cùng nhau đi, lúc cần thiết Đổng Học Bân cũng có thể cho Địch Thuận thấy mục đích, dù sao vô luận thế nào, ngày hôm nay buổi sáng Đổng Học Bân đều chuẩn bị lẻn vào viện nghiên cứu để cứu người.
Bên ngoài.
Một chiếc Buick đậu ở chỗ này.
Đổng Học Bân nhìn bốn phía, bên này là tòa nhà độc lập, xung quanh không có cameras, cho dù trên đường cũng không có, cho nên cũng không cần lo lắng bị quay lại.
Địch Thuận đi nhanh lên xe.
Đổng Học Bân biết hắn muốn dặn người trên xe, cũng không lưu ý.
Địch Thuận sau khi mở cửa xe thì quay vào tài xế trong xe nói: Lão Hồng, có một người ngoài sẽ đi cùng chúng ta, không nên nói nói thì đừng nói.
Người ngoài? Có thể tin được không? Lão Hồng đa nghi nói.
Địch Thuận thở dài Hẳn là tin được, Trương đồng chí đảm bảo.
Lão Hồng gật đầu Tốt lắm.
Bọn họ những người này làm việc tự nhiên cẩn thận cẩn thận và cẩn thận, bởi vì tính chất công tác, hơn nữa bên này là nước ngoài, càng phải chú ý, một cục bã chuột cũng có thể phá hủy cả một nồi nước.
Bên kia, Đổng Học Bân và Trương Long Quyên cũng lên xe.
Địch Thuận ngồi ở bên cạnh người lái, Đổng Học Bân và Trương đại tỷ ngồi ghế sau.
Lên xe, Đổng Học Bân chào hỏi tài xế, cũng nghe Địch Thuận giới thiệu người này gọi là lão Hồng … một người nam nhìn qua hơn ba mươi tuổi, bất quá giữ lại chút râu mép, có vẻ tuổi giống như bốn mươi, nghĩ người này cũng là người chuyên nghiệp mà Địch Thuận nói qua, chờ Trương Long Quyên dẫn bọn hắn quen thuộc chung quanh, phỏng chừng là muốn lão Hồng phân tích vị trí và xác định kế hoạch.
Đổng Học Bân giả ngu rất khá, loại sự tình này hắn làm qua không ít Chị Trương, chúng ta đi chỗ nào?
Trương Long Quyên cười ha hả một tiếng Cũng là con đường mà ngày hôm qua chị mang cậu đi, bên kia ăn không ít, ngày hôm nay đến nếm thử. Lập tức quay đầu lại Địch Thuận nói: Tối hôm qua gọi điện thoại đặt phòng cho các người, cách công tác chổ của các người rất gần, một hồi cũng đi xem.
Chổ công tác? Viện nghiên cứu?
Địch Thuận hỏi: Nhà ở tiện không?
Tiện, làm thế nào cũng không có chuyện. Trương Long Quyên nói.
Địch Thuận rõ ràng, nhà ở hẳn là Trương Long Quyên đi qua quan hệ đặc thù tìm tới, cho dù sau bị phát hiện, cũng khẳng định không truy tra được Trương Long Quyên. Cái này cũng là vì sao Địch Thuận đầu tiên đến tìm Trương Long Quyên, cô ấy coi như là đầu xà của bên này, khi lão Lữ và mấy người đồng chí hi sinh, công tác liên lạc quốc an tại Phất Châu toàn diện bị tê liệt, cũng chỉ có Trương Long Quyên mới có thể đến giúp bọn họ, bằng không Địch Thuận và vài người hắn mang đến đều nửa bước khó đi, một chút vô ý còn có bị cả lưới bắt hết. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Sáng sớm.
Đổng Học Bân làm chuông báo cho mình, mới năm giờ hơn đã từ trên giường ngồi dậy, thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh, hắn vào phòng tắm bắt đầu tắm, sau khi đi ra Đổng Học Bân đơn giản sấy tóc, nghiêm mặt lạnh đem hai con dao sắc bén thu vào trong tay áo, lại cái hai tay áo, tiện tay lắc lắc, thấy dao không rớt ra Đổng Học Bân mới khẽ gật đầu, hắn cũng không có hành lý gì, đã đem tấm bản đồ và kim chỉ nam các loại thu vào trong lòng, cho dù là đơn giản chuẩn bị sắp xếp.
Tại nước ngoài khẳng định không thể chuẩn bị đầy đủ giống như trong nước.
Ừm, tính ra cũng không khác biệt lắm, vũ khí của Đổng Học Bân không có nhiều.
Thu dọn xong, Đổng Học Bân lúc này mới xuống lầu đi đến tầng một, chóp mũi hít vào một ít mùi thơm chân giò hun khói, khiến cho bụng hắn không nhịn được kêu lên.
Chị Trương.
Ồ, dậy sớm như vậy?
Ừm, hôm qua ngủ tương đối sớm.
Chị cũng đang muốn gọi cậu đi, ha ha, tới ăn đi.
Tôi từ xa đã ngửi thấy mùi vị, thật thơm, là chân giò hun khói?
Ừm, chân giò hun khói và bánh mì lạp xưởng, vẫn là cơm Tây, có thể chứ?
Đều được đều được, ngài làm cái gì tôi đều thích ăn, cảm ơn.
Coi cái miệng ngọt của cậu kìa, bất quá chị thích nghe, ha ha, mau tới đây nhóc đẹp trai.
Ngày hôm nay Trương Long Quyên mặc vẫn gợi cảm như vậy, có thể bởi vì trời đầy mây, cô ấy không mặc váy, mà là mặc quần da màu đen, vô cùng căng, đem đường cong của đùi và cái mông đều hiện ra rõ ràng, trên thân là áo ngực thấp màu đỏ. Trước ngực tựa như tùy thời muốn căng rách áo ra, bộ quần áo này tuyệt đối không phải cùng cỡ với cô ấy, mà là nhỏ hơn một hai số, Trương đại tỷ có thể là cố ý mặc như thế, cố ý đem vóc người và bộ ngực thể hiện ra, đương nhiên, số đo quần áo nước M và trong nước có thể cũng không như nhau. Cái này Đổng Học Bân cũng không biết, dù sao hắn nhìn thích mắt là được rồi.
Mang đôi giày cao gót cao năm phân, Trương Long Quyên mặc tạp dề vừa hút thuốc vừa múc đồ ăn. Đem chân giò hun khói đun nóng lên bàn.
Ăn cơm.
Hai người đi nhà ăn nhỏ.
Thế nào Tiểu Đổng?
Ừm, mùi vị thật không sai.
Thật ra cũng là mua sẵn, hâm nóng lên.
Vậy cũng rất ngon. Vừa nhìn ngài làm cơm là biết không tồi rồi.
Ha ha, cái này tính tên nhóc cậu nói đúng, chị làm cơm vẫn là học của lão Từ, cơm trung có thể không so được với cô ấy, bất quá làm cơm Tây cô ấy khẳng định không bằng chị.
Đang ăn cơm, chuông cửa vang lên.
Trương Long Quyên nhìn Đổng Học Bân Buổi sáng hẹn bạn có việc, chị đi mở cửa.
Đổng Học Bân làm bộ hào không thèm để ý, mà là quay lại bữa sáng tiếp tục ăn.
Trương Long Quyên cười cười, đứng lên, đi qua mở cửa Tiểu Địch tới?
Bên ngoài cũng là Địch Thuận, hắn gật đầu cũng không nói cái gì, bước nhanh vào trong. Mà khi thấy Đổng Học Bân ăn điểm tâm, hắn hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Trương Long Quyên.
Trương Long Quyên không lưu ý Ăn chưa?
Chúng tôi ăn rồi. Địch Thuận đáp.
Vậy cậu ngồi xuống uống chút trà đi. Trương Long Quyên nói.
Được, ngài dùng cơm trước đi, không cần để ý đến tôi. Địch Thuận ngồi xuống.
Đổng Học Bân lúc này cũng nuốt xuống một ngụm chân giò hun khói cuối cùng, khách khí bắt chuyện cùng Địch Thuận Địch ca, xin chào.
Địch Thuận trong đầu tất cả đều là chuyện nhiệm vụ, tâm tư không ở chỗ này, miễn cưỡng nở nụ cười Chào cậu Tiểu Đổng.
Lau lau miệng, Đổng Học Bân giả ngu nói: Được rồi chị Trương, Địch ca là bạn là ăn của ngài à? Ngày hôm qua lên lầu tôi liền ngủ, cũng chưa kịp hỏi.
Trương Long Quyên rất tự nhiên nói: Ha ha, coi như là bạn làm ăn vậy.
Đổng Học Bân mỉm cười nói: Cái này thật đúng là trùng hợp, duyên phận.
Địch Thuận ừ có lệ một tiếng Ừm, là rất có duyên.
Trương Long Quyên lúc này cũng ăn xong buổi sáng, thoải mái lấy tay khăn lau miệng, ném cho Đổng Học Bân một điếu thuốc rồi rút cho mình một điếu và ưu nhã kẹp trong tay hút, ánh mắt nhìn Đổng Học Bân Tiểu Đổng à, hôm qua chị còn nói muốn cùng cậu đi chơi, bất quá xem ra không đi được, chị cùng tiểu Địch có chút việc muốn đi ra ngoài, bằng không chị gọi điện thoại an bài cho cậu một tài xế khiến cho hắn mang cậu đi? Nếu không cậu ở trong nhà tùy tiện xem TV? Phía sau có bể bơi, ở nhà chờ chị trở về rồi nói?
Đổng Học Bân chớp chớp mắt Ngài là quay về công ty?
Trương Long Quyên nói: Cũng không phải, tiểu Địch vừa tới, chị cũng là dẫn hắn tùy tiện đi dạo, thuận tiện bàn một ít chuyện trên công tác, đại khái buổi chiều là có thể trở về.
Đổng Học Bân cười nói: Chị Trương, vậy cũng tiện mang theo tôi?
Trương Long Quyên vừa nhìn hắn Tên nhóc cậu cũng đi? Cậu đi để làm gì?
Đổng Học Bân nói: Mấy người không phải đi dạo sao? Tôi cũng là tới du ngoạn, cũng muốn nhìn một cái.
Địch Thuận nhất thời nhíu mày, ngắt lời nói: Chúng tôi là bàn một ít chuyện công tác, Tiểu Đổng à, tôi thấy vẫn là lần sau đi.
Đổng Học Bân làm bộ nhìn không thấy sắc mặt của hắn, nói: Ha ha, các người bàn của các người, tôi cũng không phải người trong vòng tròng, cho tôi nghe cũng nghe không hiểu, tôi cũng sẽ không để lộ bí mật, cũng để lộ bí mật không ra, Địch ca, anh coi tôi là không khí là được, tôi cũng là muốn tùy tiện đi dạo.
Địch Thuận nhíu mày, trong lòng nói người này sao một chút ánh mắt cũng không có?
Trương Long Quyên vui vẻ, chỉ vào Đổng Học Bân nói: Tên nhóc cậu thật ra thích vô giúp vui, ngày hôm qua còn cùng chị khách khí, hôm nay không khách khí nữa à? Hả?
Đổng Học Bân cười ha ha nói: Cái này không phải là quen thuộc rồi sao.
Trương Long Quyên cũng không có cách, lắc tay với Địch Thuận.
Địch Thuận vẫn kiên trì lắc đầu, biểu thị không đồng ý.
Tôi đi phòng vệ sinh trước. Đổng Học Bân biết bọn họ có chuyện nói, cố ý lưu ra thời gian cho bọn họ.
Cửa phòng vệ sinh đóng lại.
Địch Thuận lập tức nói: Tiểu Đổng không thể đi, mang hắn đi thì tính là chuyện gì xảy ra nhi? Lần này chúng tôi đi chấp hành nhiệm vụ, bất luận quấy rầy gì đều không được.
Trương Long Quyên đem tàn thuốc gạt vào trong gạt tàn thuốc Tôi chưa từng nghĩ cùng các người chấp hành nhiệm vụ gì, tôi cũng là một thương nhân bình thường, tôi nói rồi, chuyện tình của các người tôi không xen vào, ngày hôm nay cũng là mang các người tùy tiện đi dạo bên ngoài viện nghiên cứu, chuyện khác tôi cũng mặc kệ.
Cho dù không phải nhiệm vụ, vậy cũng không thể mang một người ngoài, lỡ như hắn không đáng tin. . .
Tiểu Đổng là do bạn cũ tốt nhất giao cho tôi chiếu cố, hắn tuyệt đối đáng tin, cái này tôi có thể đảm bảo. Trương Long Quyên chớp mắt Nếu như cậu là bạn học của tiểu Lữ hẳn là đã nghe nói qua về tôi, con người tôi trọng nhất là sĩ diện, Tiểu Đổng đều nói như vậy, tôi không có cách nào từ chối.
Địch Thuận chậc lưỡi.
Trương Long Quyên nói: Bằng không tôi cùng Tiểu Đổng đi một chiếc xe, chúng tôi ở phía trước dẫn đường, các người lái xe ở phía sau, như vậy cũng có thể.
Như vậy không tiện. . . Quên đi, vậy cùng nhau đi.
Ha ha, cái này là được rồi, các người làm việc cũng là quá cứng nhắc, như vậy ngược lại không an toàn, một hồi không nên quá nghiêm túc, bên kia cảnh giới rất nghiêm.
Ừm, tôi biết.
Cửa phòng vệ sinh mở ra, Đổng Học Bân đi ra.
Trương Long Quyên cười hô: Đi Tiểu Đổng! Cùng nhau đi!
Được. Đổng Học Bân nhìn thời gian, vừa bảy giờ.
Sở dĩ muốn theo bọn họ, thứ nhất là Đổng Học Bân không quá yên tâm an toàn của Trương đại tỷ, thứ hai là viện nghiên cứu cách bên này có chút xa, Đổng Học Bân nếu như ngồi phương tiện giao thông khác hoặc là mượn xe của Trương đại tỷ, khó tránh khỏi sẽ bại lộ, dù sao hắn chỉ có một người, không thể cho hắn giải quyết hậu quả tốt, cho nên Đổng Học Bân mới nghĩ cùng Địch Thuận và Trương Long Quyên bọn họ cùng nhau đi, lúc cần thiết Đổng Học Bân cũng có thể cho Địch Thuận thấy mục đích, dù sao vô luận thế nào, ngày hôm nay buổi sáng Đổng Học Bân đều chuẩn bị lẻn vào viện nghiên cứu để cứu người.
Bên ngoài.
Một chiếc Buick đậu ở chỗ này.
Đổng Học Bân nhìn bốn phía, bên này là tòa nhà độc lập, xung quanh không có cameras, cho dù trên đường cũng không có, cho nên cũng không cần lo lắng bị quay lại.
Địch Thuận đi nhanh lên xe.
Đổng Học Bân biết hắn muốn dặn người trên xe, cũng không lưu ý.
Địch Thuận sau khi mở cửa xe thì quay vào tài xế trong xe nói: Lão Hồng, có một người ngoài sẽ đi cùng chúng ta, không nên nói nói thì đừng nói.
Người ngoài? Có thể tin được không? Lão Hồng đa nghi nói.
Địch Thuận thở dài Hẳn là tin được, Trương đồng chí đảm bảo.
Lão Hồng gật đầu Tốt lắm.
Bọn họ những người này làm việc tự nhiên cẩn thận cẩn thận và cẩn thận, bởi vì tính chất công tác, hơn nữa bên này là nước ngoài, càng phải chú ý, một cục bã chuột cũng có thể phá hủy cả một nồi nước.
Bên kia, Đổng Học Bân và Trương Long Quyên cũng lên xe.
Địch Thuận ngồi ở bên cạnh người lái, Đổng Học Bân và Trương đại tỷ ngồi ghế sau.
Lên xe, Đổng Học Bân chào hỏi tài xế, cũng nghe Địch Thuận giới thiệu người này gọi là lão Hồng … một người nam nhìn qua hơn ba mươi tuổi, bất quá giữ lại chút râu mép, có vẻ tuổi giống như bốn mươi, nghĩ người này cũng là người chuyên nghiệp mà Địch Thuận nói qua, chờ Trương Long Quyên dẫn bọn hắn quen thuộc chung quanh, phỏng chừng là muốn lão Hồng phân tích vị trí và xác định kế hoạch.
Đổng Học Bân giả ngu rất khá, loại sự tình này hắn làm qua không ít Chị Trương, chúng ta đi chỗ nào?
Trương Long Quyên cười ha hả một tiếng Cũng là con đường mà ngày hôm qua chị mang cậu đi, bên kia ăn không ít, ngày hôm nay đến nếm thử. Lập tức quay đầu lại Địch Thuận nói: Tối hôm qua gọi điện thoại đặt phòng cho các người, cách công tác chổ của các người rất gần, một hồi cũng đi xem.
Chổ công tác? Viện nghiên cứu?
Địch Thuận hỏi: Nhà ở tiện không?
Tiện, làm thế nào cũng không có chuyện. Trương Long Quyên nói.
Địch Thuận rõ ràng, nhà ở hẳn là Trương Long Quyên đi qua quan hệ đặc thù tìm tới, cho dù sau bị phát hiện, cũng khẳng định không truy tra được Trương Long Quyên. Cái này cũng là vì sao Địch Thuận đầu tiên đến tìm Trương Long Quyên, cô ấy coi như là đầu xà của bên này, khi lão Lữ và mấy người đồng chí hi sinh, công tác liên lạc quốc an tại Phất Châu toàn diện bị tê liệt, cũng chỉ có Trương Long Quyên mới có thể đến giúp bọn họ, bằng không Địch Thuận và vài người hắn mang đến đều nửa bước khó đi, một chút vô ý còn có bị cả lưới bắt hết. Đăng bởi: Mã Vĩnh Trinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.